Đêm hôm sau Hắc Nhãn đã được người của Lưu Vân Hội đón đi, nhưng không nói đi đâu.
Ăn cơm xong, mấy nam nhân mang ghế trúc ra ngồi nghe Thẩm tiên sinh nằm trên ghế bên cạnh kể chuyện cũ. Câu chuyện của Thẩm tiên sinh luôn kể hay so với thuyết thư tiên sinh gì đó, tư liệu tốt nhất của thuyết thư tiên không gì qua được lời bịa đặt giang hồ, nhưng Thẩm tiên sinh từng có thời gian thân ở giữa giang hồ và triều đình, cũng không cần phải bịa đặt.
Thẩm tiên sinh đã đi qua không chỉ là con đường giang hồ, còn có giấc mộng triều đình.
Vì thế chỉ cần ông tùy tiện sửa tên mấy cái tên trong câu chuyện, đó chính là một vở kịch dài rồi.
Trà gia ngồi trong khuê phòng của mình, nhưng mở cửa sổ, một tay chống cằm lắng nghe, thi thoảng khóe miệng mỉm cười. Cái gối trên cây tùng ở cửa phòng bếp lại được buộc trở lại, mặc dù đã rất lâu, rất lâu rồi Thẩm Lãnh không đụng cây nữa.
Nghe xong một câu chuyện mọi người đều cảm thấy chưa đã, vừa hay trong một câu chuyện đã nhắc tới đại tướng quân Hô Lan Thịnh Hạ của Lâm Việt quốc hiện giờ làm đầu bếp trong ngõ Bát Bộ ở kinh thành, vì thế Thẩm Lãnh liền hỏi một vài chuyện về Lâm Việt quốc.
Lúc Thẩm tiên sinh dạy Thẩm Lãnh binh pháp từng không chỉ một lần lấy trận kinh điển quân Ninh diệt Lâm Việt làm tài liệu giảng dạy điển hình, lần đó nhìn bề ngoài là chiến binh Đại Ninh đem diệt Lâm Việt giống như sôi canh hắt tuyết, nhưng trên thực tế có mấy trận chiến có thể lưu lại nét bút thật đậm trong sử sách.
Mà mấy trận chiến này, đều không thoát khỏi tên đầu bếp Hô Lan Thịnh Hạ kia.
Hiện giờ đang sống trong tiểu viện ở ngõ Bát Bộ thành Trường An kia là hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Lâm Việt, còn có quốc sư Nguyễn Kha của Lâm Việt lúc trước cùng vị đại tướng quân kia.
Dương Ngọc hàng ngày phải sao chép một bộ "Đạo kinh", số lượng từ tuy không nhiều, nhưng năm này qua năm khác chung quy cũng sẽ phiền lòng, phiền cũng không có cách nào, đây là mệnh lệnh của hoàng đế Đại Ninh, có một ngày không viết, chết.
"Đạo kinh" đã sao chép sẽ được đưa đến quan học trong thành Trường An, không ai có thể xác định quyển sách phân phát đến tay đứa trẻ nào chính là do một vị hoàng đế vong quốc tự tay viết.
Sở dĩ trong quan học nhất định phải sách Đạo kinh là vì Đạo kinh ngay câu đầu tiên đã hết sức có ý nghĩa.
Khoan chưa nói hoàn chỉnh câu đầu tiên, chỉ nói bốn chữ trong số đó đã đủ rồi… Hoàng quyền thiên thụ.
Cho nên Đạo kinh do một vị hoàng đế vong quốc tự viết đưa vào quan học trở thành sách giáo khoa bọn trẻ, thân mình cái này chẳng lẽ không có hàm ý châm chọc rất mạnh sao? Sợ là chỉ có vị hoàng đế Đại Ninh đã hạ mệnh lệnh kia mới rõ tại sao phải làm như vậy, cho dù ông ta là hoàng đế Ninh quốc mạnh nhất lục địa, cũng phải ngày ngày tỉnh táo không dám thoải mái buông lơi.
Quốc sư Nguyễn Kha phụ trách quét dọn viện tử cùng với việc sửa lại bản thảo của Dương Ngọc, Hô Lan Thịnh Hạ là xa phu kiêm đầu bếp, trong tiểu viện ba người này kéo dài hơi tàn, chỉ là bởi vì hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh cảm thấy ba người này không nhất thiết phải chết mới được.
Dương Ngọc làm văn khá tốt, cho dù với tâm cảnh của y hiện tại, cũng có thể viết ra diệu bút sắc màu rực rỡ.
Nguyễn Kha tuổi không còn nhỏ, khi cha của Dương Ngọc làm hoàng đế ông ta chính là quốc sư, thực học khẳng định có.
Về phần Hô Lan Thịnh Hạ, thi thoảng sẽ còn bị người của Binh bộ mời đi giảng bài cho những người trẻ tuổi trong luyện võ nghệ đường ở kinh thành, mỗi lần lấy thân phận thần tử mất nước, tướng của bại quân đi giảng bài cho những thanh niên tài tuấn nhuệ ý tung hoành đó đều sẽ khiến Hô Lan Thịnh Hạ sợ, không phải là sợ không có người nghe ông ta giảng, là sợ những người tuổi trẻ kia sẽ chuyên chú lắng nghe.
Cái này là vì sao, một trong những nguyên nhân Đại Ninh mạnh như vậy.
Nỗi sợ này thật ra cũng là tuyệt vọng, Hô Lan Thịnh Hạ biết kiếp này là không thể nào báo thù được rồi, trong mơ cũng không được.
Trần Nhiễm nghe Thẩm Lãnh hỏi mấy câu cũng thấy tò mò, sáp lại gần hỏi: "Thế nhân đều nói Đại Ninh diệt Lâm Việt chỉ là bởi vì mấy con sơn dương mấy cây cải thảo, thật sao?"
"Cái rắm." Thẩm tiên sinh khẽ lay quạt hương bồ: "Cũng chỉ là các lão bách tính cảm thấy lúc trước hoàng đế bệ hạ lười đi tìm cớ mà cái cớ tìm được rất tuyệt vời, khí phách vô cùng, hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng vui vẻ để các bách tính cảm thấy lợi hại..."
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Hoàng đế bệ hạ… thật sự lười mà, thế cho nên mấy tên trong phủ Lưu Vương sớm nhất kẻ nào kẻ nấy cũng theo tính của bệ hạ."
Thẩm tiên sinh nói: "Lâm Việt quốc tồn tại mấy trăm năm, gần như tương đương với thời gian Đại Ninh lập quốc, bắt đầu từ năm đầu tiên Đại Ninh lập quốc là Lâm Việt đã đều phải tiến cống hàng năm, cũng chưa từng chậm trễ, mấy trăm năm qua thật sự chỉ có một năm đó là sơn dương sang gặm mấy cây cải thảo?"
"Trách thì trách bản thân Dương Ngọc, năng lực nhỏ mà tâm lại lớn, diệt quốc là hắn tự chuốc lấy... Nói thật, Đại Ninh mấy trăm năm cũng chưa động đến tiểu quốc như Lâm Việt, Chiêu Lý, tại sao? Bởi vì Đại Ninh cần một vùng đất noãn xung, Chiêu Lý quốc, Lâm Việt quốc ở bên ngoài Đại Ninh nam cương chống đỡ, là chuyện tốt."
"Các ngươi ai còn nhớ bệ hạ kiến lập thủy sư là năm nào?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Hẳn chính là một năm sau khi diệt Lâm Việt."
"Đúng thế, chính là năm đó."
Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Vốn dĩ bệ hạ đã có dự định kiến lập thủy sư, bởi vì người Cầu Lập ở nam cương quả thật quá kiêu ngạo, nhưng khi đó Lâm Việt quốc là vùng đất noãn xung của Đại Ninh, các quan văn sẽ không dễ dàng đồng ý cho hoàng đế phát xuống một số bạc lớn như vậy để lập ra thủy sư, theo lời bọn họ nói là không cần thiết, người Cầu Lập càn rỡ hơn nữa cũng không dám lên bờ, dù lên bờ thì người bị ức hiếp cũng là người Lâm Việt, người Chiêu Lý, cũng không phải người của mình, thủy sư thật sự không cần thiết, nhưng mà sau khi diệt Lâm Việt quốc thì những người đó chính là người của mình rồi, người của mình bị đánh đương nhiên không được."
"Quan văn không làm sai, chỉ là chức trách khác nhau, ngẫm lại xem, tạo ra một đội thủy sư khổng lồ không chỉ là thời điểm kiến lập tiêu tiền như nước, sau khi xây dựng xong mức chi tiêu để duy trì thủy sư hàng năm đã lớn đến mức có thể hù chết người rồi."
Lúc Thẩm tiên sinh nói chuyện có một phong thái khác, nói nghe êm tai, đối với người như Trần Nhiễm, Trần đại bá mà nói đó chính là bản thân bí văn mà ở kiếp trước mình cũng tuyệt không nghe được.
"Cho nên bệ hạ đã sớm muốn diệt Lâm Việt rồi."
Thẩm Lãnh cười, trong lòng thầm nghĩ thì ra là thế à, thật sự dẫn đến Lâm Việt diệt quốc không phải là mấy con sơn dương kia, mà là hùng tâm tráng chí muốn chiến kỳ Đại Ninh tung bay ở ngoài hải vực của hoàng đế bệ hạ.
"Vừa rồi đã ta nói, là Dương Ngọc tự tìm đường chết..."
Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Đối với hoàng đế của những tiểu quốc đó mà nói, bên cạnh có một quái vật lớn như Đại Ninh thì chỉ có thể làm một tiểu hoàng đế nhận mệnh, hàng năm nên tiến cống thì tiến cống, nên thượng thần biểu thì thần biểu, mặc dù nói ra có chút uất ức, nhưng phần lớn bọn họ đều nắm giữ một phương pháp giải quyết uất ức."
"Là gì?"
"Thói quen rồi là được."
Thẩm tiên sinh nhún vai tiếp tục nói: "Nhưng Dương Ngọc thì khác, hắn nghĩ mình là trời sinh hùng chủ, có thể làm ra một sự nghiệp lớn hơn nữa, vì thế hắn im hơi lặng tiếng phái người liên lạc với các nước chung quanh, muốn xây dựng một liên minh có khả năng ngang hàng với Đại Ninh, trông mong vào bản thân tiểu quốc bọn họ thì cả đời này cũng khó có khả năng đối kháng Đại Ninh, cho nên hắn nghĩ tới một phương pháp ngu xuẩn như vậy."
Trần Nhiễm xoa xoa đầu lông mày cảm thấy thế này cũng không ngu xuẩn: "Tiên sinh, ta cảm thấy đây không tính là ngu xuẩn, tiểu quốc liên hợp với nhau chống lại đại quốc, đây là chuyện rất bình thường chứ."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngươi nghĩ nông cạn rồi... Dương Ngọc muốn liên hợp các tiểu quốc khác tạo thành liên minh, bản thân hắn dựa vào quốc lực của bổn quốc thì vĩnh viễn cũng đừng mong cùng ngồi cùng ăn với hoàng đế Đại Ninh, vì thế liền mơ mộng trở thành minh chủ của liên minh các nước này để ngang hàng với hoàng đế Đại Ninh..."
Thẩm Lãnh thấy Trần Nhiễm vẫn không hiểu, liền nhắc nhở một câu: "Không có hoàng đế của tiểu quốc nào sẽ thật sự đồng tâm đồng đức với Dương Ngọc."
Lúc này Trần Nhiễm mới bừng tỉnh: "Bị bán đứng rồi à!"
Thẩm tiên sinh cười gật đầu: "Các ngươi đoán xem là tiểu quốc nào bán đứng Lâm Việt?"
"Chiêu Lý quốc." Thẩm Lãnh trả lời rất nhanh.
"Đúng thế, Chiêu Lý quốc, Chiêu Lý quốc hiện giờ hàng năm đều cầu phúc cho Đại Ninh đó."
Thẩm tiên sinh uống một ngụm trà, vị trà đã nhạt, Thẩm Lãnh đứng dậy thay lá trà mới pha một ấm rồi trở lại, Thẩm tiên sinh chờ hắn ngồi xuống rồi mới tiếp tục kể chuyện.
"Theo lý mà nói, nếu các nước liên minh lại thì đối với bản thân bọn họ mà nói có phải chuyện tốt hay không? Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ai dám thật sự được ăn cả ngã về không như vậy, điều kiện hàng đầu của liên minh là gì? Ba chữ, cùng tiến lùi... Nếu Đại Ninh tiến công Lâm Việt quốc, Chiêu Lý quốc cùng với các nước chung quanh sẽ phải dốc hết toàn lực để chi viện cho Lâm Việt quốc, lấy một ví dụ, giống như một người trong thôn bị đánh, hắn gọi hết người trong thôn đều đi ra cùng hắn báo thù, tất nhiên trong thôn sẽ có người hưởng ứng, nhưng thật sự sẽ đi hết sao?"
"Không có khả năng, nhất là người đánh hắn còn là kẻ mạnh nhất, ai mà không lo lắng bản thân mình sẽ bị trả thù?"
Thẩm tiên sinh chậm rãi nói: "Hoàng đế của Chiêu Lý quốc vào ngày nhận được thư do Dương Ngọc tự tay viết phỏng chừng cả đêm đều không ngủ được ấy chứ. Suy trước ngẫm sau, cuối cùng vẫn phái người gửi phong thư tự tay viết này đến tay nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng ngay trong đêm. Từ nam cương đến thành Trường An bình thường mà nói phải đi mấy tháng mới đến, một đội thân binh mười người của Thạch Nguyên Hùng mang theo hơn 100 con ngựa ngày đêm không nghỉ chạy về thành Trường An, cũng chỉ là lúc đi đường thủy mới có thể ngủ yên giấc, lúc đường bộ ngủ đều là thay phiên nhau chợp mắt một lúc trên lưng ngựa."
"Mười bốn ngày, chỉ dùng mười bốn ngày là phong thư này đã đến trước mặt bệ hạ ở trong cung."
Thẩm tiên sinh có chút xuất thần: "Nghe nói sau khi hoàng đế bệ hạ xem xong phong thư này, trên ý chỉ trả lời cho Thạch Nguyên Hùng chỉ có sáu chữ... Khanh là soát, diệt rồi chứ."
"Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tất nhiên không thể đáp ứng ngay chuyện đại quân xuất chinh như vậy, lão ta nói phải sư xuất hữu danh (1), nhưng bốn chữ sư xuất hữu danh này học vấn đã lớn rồi, mà phỏng đoán Dương Ngọc đã viết ít nhất hơn mười phong thư, nếu một khi lấy cái cớ này động binh với Lâm Việt, khó tránh những cái tiểu quốc kia sẽ cảm thấy môi hở răng lạnh, sẽ biết sợ, con người nếu đã sợ tới cực hạn thì sẽ trở nên hoang đường, chuyện gì cũng làm ra được."
"Đại Ninh đương nhiên không lo lắng việc đối phó với bọn họ, nhưng đó chính là đại chiến, Đại Ninh dân giàu nước mạnh cũng sẽ vất vả chống đỡ, cho nên sư xuất hữu danh này phải làm cho những tiểu quốc kia sợ, cũng không thể thật sự dọa ngược lại bọn họ, vì thế hoàng đế bệ hạ liền tùy tiện lấy cái cớ sơn dương gặm cải thảo."
"Nhưng diệu là diệu ở chỗ này… Hoàng đế chính là để cho người của những tiểu quốc kia biết, diệt Lâm Việt, chỉ cần cái cớ như vậy là đủ rồi, bản thân các ngươi tự suy nghĩ phân lượng, vì thế hoàng đế của Chiêu Lý quốc lập tức giết hết dê trong cả nước để thể hiện lòng trung thành, đằng sau chuyện nhìn có vẻ như hoang đường thật ra đâu có hoang đường gì."
Kể chuyện đến đây thật ra cũng khá nhiều rồi, Trần Nhiễm đầu óc chậm chạp hơn nữa cũng đã lĩnh hội ý vị hàm chứa trong đó.
"Dương Ngọc thật ngốc mà." Gã không nhịn được cảm khái một câu.
"Quả thật rất ngốc, định mục tiêu quá cao."
Thẩm tiên sinh nói: "Hoàng đế không giết hắn là còn ác hơn so với giết hắn... Ngẫm lại có thể biết hiện tại cuộc sống mỗi ngày của Dương Ngọc nhìn có vẻ bình thản nhưng trong lòng khổ cỡ nào, nước mất mà hắn không chết."
Thẩm tiên sinh hỏi Thẩm Lãnh: "Phương diện này có đúng sai không?"
"Không có."
Thẩm Lãnh trả lời: "Chuyện giữa quốc gia và quốc gia, trước nay đều không có đúng sai đáng nói, Dương Ngọc nghĩ như vậy, làm như vậy, đứng ở góc độ hoàng đế Lâm Việt quốc của hắn mà nghĩ thì không sai, hoàng đế Chiêu Lý quốc lập tức bán đứng hắn, đứng ở góc độ của Chiêu Lý quốc mà nghĩ cũng không sai."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Ừm, không có đúng và sai... Cho nên các ngươi nên nhớ, trở nên mạnh hơn mới có thể không nhìn đúng sai, đây là một chuyện ngông cuồng, trong thiên hạ chỉ có hoàng đế Đại Ninh có thể ngông cuồng như vậy."
Ông liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, như có thâm ý.
Thẩm tiên sinh nói, con đường cường giả, trước giờ đều không tầm thường.
Ăn cơm xong, mấy nam nhân mang ghế trúc ra ngồi nghe Thẩm tiên sinh nằm trên ghế bên cạnh kể chuyện cũ. Câu chuyện của Thẩm tiên sinh luôn kể hay so với thuyết thư tiên sinh gì đó, tư liệu tốt nhất của thuyết thư tiên không gì qua được lời bịa đặt giang hồ, nhưng Thẩm tiên sinh từng có thời gian thân ở giữa giang hồ và triều đình, cũng không cần phải bịa đặt.
Thẩm tiên sinh đã đi qua không chỉ là con đường giang hồ, còn có giấc mộng triều đình.
Vì thế chỉ cần ông tùy tiện sửa tên mấy cái tên trong câu chuyện, đó chính là một vở kịch dài rồi.
Trà gia ngồi trong khuê phòng của mình, nhưng mở cửa sổ, một tay chống cằm lắng nghe, thi thoảng khóe miệng mỉm cười. Cái gối trên cây tùng ở cửa phòng bếp lại được buộc trở lại, mặc dù đã rất lâu, rất lâu rồi Thẩm Lãnh không đụng cây nữa.
Nghe xong một câu chuyện mọi người đều cảm thấy chưa đã, vừa hay trong một câu chuyện đã nhắc tới đại tướng quân Hô Lan Thịnh Hạ của Lâm Việt quốc hiện giờ làm đầu bếp trong ngõ Bát Bộ ở kinh thành, vì thế Thẩm Lãnh liền hỏi một vài chuyện về Lâm Việt quốc.
Lúc Thẩm tiên sinh dạy Thẩm Lãnh binh pháp từng không chỉ một lần lấy trận kinh điển quân Ninh diệt Lâm Việt làm tài liệu giảng dạy điển hình, lần đó nhìn bề ngoài là chiến binh Đại Ninh đem diệt Lâm Việt giống như sôi canh hắt tuyết, nhưng trên thực tế có mấy trận chiến có thể lưu lại nét bút thật đậm trong sử sách.
Mà mấy trận chiến này, đều không thoát khỏi tên đầu bếp Hô Lan Thịnh Hạ kia.
Hiện giờ đang sống trong tiểu viện ở ngõ Bát Bộ thành Trường An kia là hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Lâm Việt, còn có quốc sư Nguyễn Kha của Lâm Việt lúc trước cùng vị đại tướng quân kia.
Dương Ngọc hàng ngày phải sao chép một bộ "Đạo kinh", số lượng từ tuy không nhiều, nhưng năm này qua năm khác chung quy cũng sẽ phiền lòng, phiền cũng không có cách nào, đây là mệnh lệnh của hoàng đế Đại Ninh, có một ngày không viết, chết.
"Đạo kinh" đã sao chép sẽ được đưa đến quan học trong thành Trường An, không ai có thể xác định quyển sách phân phát đến tay đứa trẻ nào chính là do một vị hoàng đế vong quốc tự tay viết.
Sở dĩ trong quan học nhất định phải sách Đạo kinh là vì Đạo kinh ngay câu đầu tiên đã hết sức có ý nghĩa.
Khoan chưa nói hoàn chỉnh câu đầu tiên, chỉ nói bốn chữ trong số đó đã đủ rồi… Hoàng quyền thiên thụ.
Cho nên Đạo kinh do một vị hoàng đế vong quốc tự viết đưa vào quan học trở thành sách giáo khoa bọn trẻ, thân mình cái này chẳng lẽ không có hàm ý châm chọc rất mạnh sao? Sợ là chỉ có vị hoàng đế Đại Ninh đã hạ mệnh lệnh kia mới rõ tại sao phải làm như vậy, cho dù ông ta là hoàng đế Ninh quốc mạnh nhất lục địa, cũng phải ngày ngày tỉnh táo không dám thoải mái buông lơi.
Quốc sư Nguyễn Kha phụ trách quét dọn viện tử cùng với việc sửa lại bản thảo của Dương Ngọc, Hô Lan Thịnh Hạ là xa phu kiêm đầu bếp, trong tiểu viện ba người này kéo dài hơi tàn, chỉ là bởi vì hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh cảm thấy ba người này không nhất thiết phải chết mới được.
Dương Ngọc làm văn khá tốt, cho dù với tâm cảnh của y hiện tại, cũng có thể viết ra diệu bút sắc màu rực rỡ.
Nguyễn Kha tuổi không còn nhỏ, khi cha của Dương Ngọc làm hoàng đế ông ta chính là quốc sư, thực học khẳng định có.
Về phần Hô Lan Thịnh Hạ, thi thoảng sẽ còn bị người của Binh bộ mời đi giảng bài cho những người trẻ tuổi trong luyện võ nghệ đường ở kinh thành, mỗi lần lấy thân phận thần tử mất nước, tướng của bại quân đi giảng bài cho những thanh niên tài tuấn nhuệ ý tung hoành đó đều sẽ khiến Hô Lan Thịnh Hạ sợ, không phải là sợ không có người nghe ông ta giảng, là sợ những người tuổi trẻ kia sẽ chuyên chú lắng nghe.
Cái này là vì sao, một trong những nguyên nhân Đại Ninh mạnh như vậy.
Nỗi sợ này thật ra cũng là tuyệt vọng, Hô Lan Thịnh Hạ biết kiếp này là không thể nào báo thù được rồi, trong mơ cũng không được.
Trần Nhiễm nghe Thẩm Lãnh hỏi mấy câu cũng thấy tò mò, sáp lại gần hỏi: "Thế nhân đều nói Đại Ninh diệt Lâm Việt chỉ là bởi vì mấy con sơn dương mấy cây cải thảo, thật sao?"
"Cái rắm." Thẩm tiên sinh khẽ lay quạt hương bồ: "Cũng chỉ là các lão bách tính cảm thấy lúc trước hoàng đế bệ hạ lười đi tìm cớ mà cái cớ tìm được rất tuyệt vời, khí phách vô cùng, hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng vui vẻ để các bách tính cảm thấy lợi hại..."
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Hoàng đế bệ hạ… thật sự lười mà, thế cho nên mấy tên trong phủ Lưu Vương sớm nhất kẻ nào kẻ nấy cũng theo tính của bệ hạ."
Thẩm tiên sinh nói: "Lâm Việt quốc tồn tại mấy trăm năm, gần như tương đương với thời gian Đại Ninh lập quốc, bắt đầu từ năm đầu tiên Đại Ninh lập quốc là Lâm Việt đã đều phải tiến cống hàng năm, cũng chưa từng chậm trễ, mấy trăm năm qua thật sự chỉ có một năm đó là sơn dương sang gặm mấy cây cải thảo?"
"Trách thì trách bản thân Dương Ngọc, năng lực nhỏ mà tâm lại lớn, diệt quốc là hắn tự chuốc lấy... Nói thật, Đại Ninh mấy trăm năm cũng chưa động đến tiểu quốc như Lâm Việt, Chiêu Lý, tại sao? Bởi vì Đại Ninh cần một vùng đất noãn xung, Chiêu Lý quốc, Lâm Việt quốc ở bên ngoài Đại Ninh nam cương chống đỡ, là chuyện tốt."
"Các ngươi ai còn nhớ bệ hạ kiến lập thủy sư là năm nào?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Hẳn chính là một năm sau khi diệt Lâm Việt."
"Đúng thế, chính là năm đó."
Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Vốn dĩ bệ hạ đã có dự định kiến lập thủy sư, bởi vì người Cầu Lập ở nam cương quả thật quá kiêu ngạo, nhưng khi đó Lâm Việt quốc là vùng đất noãn xung của Đại Ninh, các quan văn sẽ không dễ dàng đồng ý cho hoàng đế phát xuống một số bạc lớn như vậy để lập ra thủy sư, theo lời bọn họ nói là không cần thiết, người Cầu Lập càn rỡ hơn nữa cũng không dám lên bờ, dù lên bờ thì người bị ức hiếp cũng là người Lâm Việt, người Chiêu Lý, cũng không phải người của mình, thủy sư thật sự không cần thiết, nhưng mà sau khi diệt Lâm Việt quốc thì những người đó chính là người của mình rồi, người của mình bị đánh đương nhiên không được."
"Quan văn không làm sai, chỉ là chức trách khác nhau, ngẫm lại xem, tạo ra một đội thủy sư khổng lồ không chỉ là thời điểm kiến lập tiêu tiền như nước, sau khi xây dựng xong mức chi tiêu để duy trì thủy sư hàng năm đã lớn đến mức có thể hù chết người rồi."
Lúc Thẩm tiên sinh nói chuyện có một phong thái khác, nói nghe êm tai, đối với người như Trần Nhiễm, Trần đại bá mà nói đó chính là bản thân bí văn mà ở kiếp trước mình cũng tuyệt không nghe được.
"Cho nên bệ hạ đã sớm muốn diệt Lâm Việt rồi."
Thẩm Lãnh cười, trong lòng thầm nghĩ thì ra là thế à, thật sự dẫn đến Lâm Việt diệt quốc không phải là mấy con sơn dương kia, mà là hùng tâm tráng chí muốn chiến kỳ Đại Ninh tung bay ở ngoài hải vực của hoàng đế bệ hạ.
"Vừa rồi đã ta nói, là Dương Ngọc tự tìm đường chết..."
Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Đối với hoàng đế của những tiểu quốc đó mà nói, bên cạnh có một quái vật lớn như Đại Ninh thì chỉ có thể làm một tiểu hoàng đế nhận mệnh, hàng năm nên tiến cống thì tiến cống, nên thượng thần biểu thì thần biểu, mặc dù nói ra có chút uất ức, nhưng phần lớn bọn họ đều nắm giữ một phương pháp giải quyết uất ức."
"Là gì?"
"Thói quen rồi là được."
Thẩm tiên sinh nhún vai tiếp tục nói: "Nhưng Dương Ngọc thì khác, hắn nghĩ mình là trời sinh hùng chủ, có thể làm ra một sự nghiệp lớn hơn nữa, vì thế hắn im hơi lặng tiếng phái người liên lạc với các nước chung quanh, muốn xây dựng một liên minh có khả năng ngang hàng với Đại Ninh, trông mong vào bản thân tiểu quốc bọn họ thì cả đời này cũng khó có khả năng đối kháng Đại Ninh, cho nên hắn nghĩ tới một phương pháp ngu xuẩn như vậy."
Trần Nhiễm xoa xoa đầu lông mày cảm thấy thế này cũng không ngu xuẩn: "Tiên sinh, ta cảm thấy đây không tính là ngu xuẩn, tiểu quốc liên hợp với nhau chống lại đại quốc, đây là chuyện rất bình thường chứ."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngươi nghĩ nông cạn rồi... Dương Ngọc muốn liên hợp các tiểu quốc khác tạo thành liên minh, bản thân hắn dựa vào quốc lực của bổn quốc thì vĩnh viễn cũng đừng mong cùng ngồi cùng ăn với hoàng đế Đại Ninh, vì thế liền mơ mộng trở thành minh chủ của liên minh các nước này để ngang hàng với hoàng đế Đại Ninh..."
Thẩm Lãnh thấy Trần Nhiễm vẫn không hiểu, liền nhắc nhở một câu: "Không có hoàng đế của tiểu quốc nào sẽ thật sự đồng tâm đồng đức với Dương Ngọc."
Lúc này Trần Nhiễm mới bừng tỉnh: "Bị bán đứng rồi à!"
Thẩm tiên sinh cười gật đầu: "Các ngươi đoán xem là tiểu quốc nào bán đứng Lâm Việt?"
"Chiêu Lý quốc." Thẩm Lãnh trả lời rất nhanh.
"Đúng thế, Chiêu Lý quốc, Chiêu Lý quốc hiện giờ hàng năm đều cầu phúc cho Đại Ninh đó."
Thẩm tiên sinh uống một ngụm trà, vị trà đã nhạt, Thẩm Lãnh đứng dậy thay lá trà mới pha một ấm rồi trở lại, Thẩm tiên sinh chờ hắn ngồi xuống rồi mới tiếp tục kể chuyện.
"Theo lý mà nói, nếu các nước liên minh lại thì đối với bản thân bọn họ mà nói có phải chuyện tốt hay không? Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ai dám thật sự được ăn cả ngã về không như vậy, điều kiện hàng đầu của liên minh là gì? Ba chữ, cùng tiến lùi... Nếu Đại Ninh tiến công Lâm Việt quốc, Chiêu Lý quốc cùng với các nước chung quanh sẽ phải dốc hết toàn lực để chi viện cho Lâm Việt quốc, lấy một ví dụ, giống như một người trong thôn bị đánh, hắn gọi hết người trong thôn đều đi ra cùng hắn báo thù, tất nhiên trong thôn sẽ có người hưởng ứng, nhưng thật sự sẽ đi hết sao?"
"Không có khả năng, nhất là người đánh hắn còn là kẻ mạnh nhất, ai mà không lo lắng bản thân mình sẽ bị trả thù?"
Thẩm tiên sinh chậm rãi nói: "Hoàng đế của Chiêu Lý quốc vào ngày nhận được thư do Dương Ngọc tự tay viết phỏng chừng cả đêm đều không ngủ được ấy chứ. Suy trước ngẫm sau, cuối cùng vẫn phái người gửi phong thư tự tay viết này đến tay nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng ngay trong đêm. Từ nam cương đến thành Trường An bình thường mà nói phải đi mấy tháng mới đến, một đội thân binh mười người của Thạch Nguyên Hùng mang theo hơn 100 con ngựa ngày đêm không nghỉ chạy về thành Trường An, cũng chỉ là lúc đi đường thủy mới có thể ngủ yên giấc, lúc đường bộ ngủ đều là thay phiên nhau chợp mắt một lúc trên lưng ngựa."
"Mười bốn ngày, chỉ dùng mười bốn ngày là phong thư này đã đến trước mặt bệ hạ ở trong cung."
Thẩm tiên sinh có chút xuất thần: "Nghe nói sau khi hoàng đế bệ hạ xem xong phong thư này, trên ý chỉ trả lời cho Thạch Nguyên Hùng chỉ có sáu chữ... Khanh là soát, diệt rồi chứ."
"Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tất nhiên không thể đáp ứng ngay chuyện đại quân xuất chinh như vậy, lão ta nói phải sư xuất hữu danh (1), nhưng bốn chữ sư xuất hữu danh này học vấn đã lớn rồi, mà phỏng đoán Dương Ngọc đã viết ít nhất hơn mười phong thư, nếu một khi lấy cái cớ này động binh với Lâm Việt, khó tránh những cái tiểu quốc kia sẽ cảm thấy môi hở răng lạnh, sẽ biết sợ, con người nếu đã sợ tới cực hạn thì sẽ trở nên hoang đường, chuyện gì cũng làm ra được."
"Đại Ninh đương nhiên không lo lắng việc đối phó với bọn họ, nhưng đó chính là đại chiến, Đại Ninh dân giàu nước mạnh cũng sẽ vất vả chống đỡ, cho nên sư xuất hữu danh này phải làm cho những tiểu quốc kia sợ, cũng không thể thật sự dọa ngược lại bọn họ, vì thế hoàng đế bệ hạ liền tùy tiện lấy cái cớ sơn dương gặm cải thảo."
"Nhưng diệu là diệu ở chỗ này… Hoàng đế chính là để cho người của những tiểu quốc kia biết, diệt Lâm Việt, chỉ cần cái cớ như vậy là đủ rồi, bản thân các ngươi tự suy nghĩ phân lượng, vì thế hoàng đế của Chiêu Lý quốc lập tức giết hết dê trong cả nước để thể hiện lòng trung thành, đằng sau chuyện nhìn có vẻ như hoang đường thật ra đâu có hoang đường gì."
Kể chuyện đến đây thật ra cũng khá nhiều rồi, Trần Nhiễm đầu óc chậm chạp hơn nữa cũng đã lĩnh hội ý vị hàm chứa trong đó.
"Dương Ngọc thật ngốc mà." Gã không nhịn được cảm khái một câu.
"Quả thật rất ngốc, định mục tiêu quá cao."
Thẩm tiên sinh nói: "Hoàng đế không giết hắn là còn ác hơn so với giết hắn... Ngẫm lại có thể biết hiện tại cuộc sống mỗi ngày của Dương Ngọc nhìn có vẻ bình thản nhưng trong lòng khổ cỡ nào, nước mất mà hắn không chết."
Thẩm tiên sinh hỏi Thẩm Lãnh: "Phương diện này có đúng sai không?"
"Không có."
Thẩm Lãnh trả lời: "Chuyện giữa quốc gia và quốc gia, trước nay đều không có đúng sai đáng nói, Dương Ngọc nghĩ như vậy, làm như vậy, đứng ở góc độ hoàng đế Lâm Việt quốc của hắn mà nghĩ thì không sai, hoàng đế Chiêu Lý quốc lập tức bán đứng hắn, đứng ở góc độ của Chiêu Lý quốc mà nghĩ cũng không sai."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Ừm, không có đúng và sai... Cho nên các ngươi nên nhớ, trở nên mạnh hơn mới có thể không nhìn đúng sai, đây là một chuyện ngông cuồng, trong thiên hạ chỉ có hoàng đế Đại Ninh có thể ngông cuồng như vậy."
Ông liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, như có thâm ý.
Thẩm tiên sinh nói, con đường cường giả, trước giờ đều không tầm thường.
Danh sách chương