Vừa định xong chuyến công du Nam tuần của thái tử, Phạm Hiên đã âm thầm hạ lệnh điều động năm ngàn tinh binh từ quân đội của riêng ông tới Đông Đô.
Vì là quân lính thân cận nên người ngoài không ai hay biết, Phạm Hiên vừa thầm lặng điều động binh lính vừa bày mưu để Ngự Sử Đài giám sát vụ án Cố Cửu Tư.
Cùng ngày Ngự Sử Đài nhận được mệnh lệnh, Diệp Thế An lập tức viết đơn liệt kê những sai lầm của Hình Bộ trong vụ án này và yêu cầu Hình Bộ bàn giao vụ án cho Ngự Sử Đài. Song người Hình Bộ chẳng chịu lép vế, hôm sau bọn họ tức khắc tố cáo Diệp Thế An câu kết với Cố Cửu Tư làm việc trái pháp luật.
Hình Bộ có thể giẫm đạp Cố Cửu Tư vì hắn tứ cố vô thân nhưng đụng tới Diệp Thế An thì ngay hôm sau, Ngự Sử Đài vạch trần đủ loại lỗi lầm lớn nhỏ của tất cả quan viên Hình Bộ.
Mấy ngày qua, hai bên khẩu chiến đến mức nước miếng bay tứ tung trên triều đình. Trong những ngày này, năm ngàn tinh binh của Phạm Hiên rốt cuộc đã đặt chân đến Đông Đô.
Vào cái đêm những binh lính kia tới, Phạm Hiên triệu kiến Lục Vĩnh vào cung.
Trong thời gian này, Lục Vĩnh luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm. Ông ta vận dụng người phe mình đi củng cố quan hệ với Hình Bộ, để Hình Bộ không bàn giao Cố Cửu Tư cho Ngự Sử Đài. Nội tâm ông ta biết rõ một khi Hình Bộ chuyển Cố Cửu Tư đến Ngự Sử Đài thì thực hư cái chết của Lưu Xuân sẽ bại lộ. Ông ta không rõ Phạm Hiên biết đến đâu, cũng chẳng đoán được mức độ khoan nhượng của Phạm Hiên đối với vấn đề này. Vì thế ông ta ngày ngày lo lắng hãi hùng; vừa sợ Phạm Hiên tìm ông ta, nhưng cũng sợ Phạm Hiên chả tìm đến. Hiện tại rốt cuộc được triệu kiến làm Lục Vĩnh bình tĩnh lại.
Ông ta bảo thái giám truyền chỉ chờ một lát rồi mặc quan phục và đi đến cung điện gặp Phạm Hiên.
Thái giám không dẫn ông ta tới ngự thư phòng mà đến tẩm cung của Phạm Hiên. Khi Lục Vĩnh bước vào, Phạm Hiên đang rửa chân. Ông mặc bộ quần áo mỏng màu trắng, xung quanh vắng bóng người hầu, cũng chỉ dùng cái bồn rửa bình thường. Nhìn ông ngồi một mình thế kia bất chợt khiến Lục Vĩnh ảo tưởng nơi đây là U Châu thời Phạm Hiên chưa lên làm quan lớn. Thuở ấy, Phạm Hiên hay gặp ông ta vào ban đêm thế này; bọn họ thảo luận chuyện quan trường, thậm chí còn chơi cờ tán gẫu.
Lục Vĩnh cảm thấy sự chua xót trỗi dậy trong lòng mình. Ông ta không đoán được ý định của Phạm Hiên, chỉ biết cung kính quỳ xuống hành lễ.
Phạm Hiên không để ông ta đứng lên ngay mà thẫn thờ nhìn cửa đại điện, ông vừa ngâm chân trong nước ấm vừa nói, “Hồi ta còn trẻ, có kẻ bảo ta trên đời này chẳng tồn tại người không bao giờ thay đổi cũng như tình cảm huynh đệ. Tình nghĩa huynh đệ là thứ tình nghĩa chả đáng tin cậy nhất thế gian. Nhưng ta không tin. Ta luôn cảm thấy giữa người và người, ngươi dành tình cảm cho đối phương bao nhiêu thì họ sẽ đáp lại bấy nhiêu.”
Nói rồi ông quay đầu nhìn Lục Vĩnh và chuyển đề tài, “Lão Lục, chúng ta đã quen biết nhau hai mươi năm phải không?”
“Hai mươi bốn năm,” Lục Vĩnh quỳ trên mặt đất, nức nở đáp, “là cử nhân cùng một bảng.”
Phạm Hiên gật đầu, sắc mặt ông đượm vẻ đờ đẫn.
Ông im lặng còn Lục Vĩnh vẫn quỳ, thật lâu sau Phạm Hiên đột ngột lên tiếng, “Tiền có giá trị đến vậy sao?”
Những lời này khiến nội tâm Lục Vĩnh đột nhiên trấn định.
Mọi thấp thỏm bất an đều tan biến, ông ta bỗng cảm thấy tất cả đã đi đến hồi kết, dù đầu rơi máu chảy cũng chẳng có gì ghê gớm. Phạm Hiên tiếp tục giữ im lặng, phải chăng vì đang đợi câu trả lời của ông ta. Sau một hồi, Lục Vĩnh hít thở sâu rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Hiên, “Tại sao ngài trở thành hoàng đế?”
Phạm Hiên ngẩn người, Lục Vĩnh nghiêm túc nói với ông, “Nếu không vì tiền bạc hay quyền lực, tại sao ngài trở thành hoàng đế?”
Phạm Hiên trầm mặc rất lâu, sau đấy ông chợt bật cười cay đắng.
“Nếu ta bảo ta mình chưa từng muốn làm hoàng đế thì ngươi có tin không?”
“Vậy tại sao ngài lại tranh giành với Lương Vương?” Lục Vĩnh bình tĩnh chất vấn.
Phạm Hiên cúi đầu, ông vừa lấy khăn lau vừa chậm rãi đáp, “Hắn không phải một hoàng đế tốt.”
“Ngài thì tốt à?” Lục Vĩnh hỏi tiếp.
Động tác của Phạm Hiên khựng lại, ông nhíu mày rồi ngước nhìn Lục Vĩnh, “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ trẫm làm chưa đủ tốt?”
Lục Vĩnh cười thành tiếng nhưng không trả lời, chỉ cung kính dập đầu, “Thần biết sai.”
Phạm Hiên cảm thấy hơi khó chịu, ông kiềm chế cảm xúc rồi đưa khăn cho Trương Phượng Tường đang đứng cạnh. Ông chậm rãi bảo, “Thật ra ta biết hết chuyện ngươi làm, ngươi bù lại mười triệu lượng là được. Nếu không thể bù thì cho ta một danh sách để ta đi đòi.”
“Ta không muốn mạng của ngươi,” Phạm Hiên thở dài, “ngươi cần gì phải ra tay giết người?”
Lục Vĩnh nghe vậy liền hiểu đêm nay Phạm Hiên gọi ông ta tới để trao tặng một lối thoát. Sau một hồi suy ngẫm mức độ chân thật trong lời Phạm Hiên, ông ta đáp trả, “Thần đã hiểu.”
“Chung quy ngươi vẫn là huynh đệ của ta.” Phạm Hiên khuyên, “Đừng đi sai đường khiến chúng ta ngày càng xa cách.”
“Là thần hồ đồ.”
“Lão Lục,” Phạm Hiên do dự giây lát mới nói, “Cố Cửu Tư sở hữu tài năng đáng giá bồi dưỡng. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên chú trọng dưỡng lão. Hãy giao việc Hộ Bộ cho hắn và dẫn dắt hắn nhiều hơn.”
Lục Vĩnh ngậm chặt miệng, ông ta quỳ trên mặt đất với sống lưng cứng còng. Việc này nằm trong dự đoán nên chẳng đến nỗi khó tiếp thu, nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn thấy gian nan.
Phạm Hiên nhìn đầu tóc trắng đen xen kẽ của Lục Vĩnh mà trong lòng có chút không nỡ, ông thở dài, “Lão Lục, chỉ cần trẫm còn sống thì sẽ đảm bảo ngươi lúc tuổi già chẳng có lo âu.”
Lời này buộc Lục Vĩnh đối mặt với thực tế, nắm tay ông ta dần siết chặt. “Ý bệ hạ là muốn vi thần từ quan?”
“Lão Lục,” Phạm Hiên cúi đầu uống ngụm trà để thấm giọng rồi nói, “ngươi nên biết tội của mình.”
Rất lâu sau, Lục Vĩnh mới hít sâu một hơi và dập đầu, “Tạ chủ long ân.”
“Thu xếp thời gian dẫn Cố Cửu Tư đi ăn bữa cơm với bằng hữu của ngươi đi.” Phạm Hiên giao phó, “Hãy xem hắn là đồ đệ của mình mà bồi dưỡng.”
“Bệ hạ,” Lục Vĩnh vừa tiêu hóa ý đồ của Phạm Hiên vừa nhíu mày, “ngài muốn cho Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng thư?”
Phạm Hiên gật đầu, ông vừa vươn tay thì Lục Vĩnh vội vàng nắm lấy. Phạm Hiên được ông ta đỡ dậy, sau đó ông nói, “Tuy hắn còn trẻ nhưng hắn có tài.”
Lục Vĩnh dìu Phạm Hiên đi ra ngoài sân, Phạm Hiên từ tốn nói chuyện như thể đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, “Ta không tin con người Giang Hà. Thiếu thốn kinh nghiệm làm Cố Cửu Tư khó có chỗ đặt chân nhưng không thể tùy tiện cho người khác đảm nhận một chức vụ như Hộ Bộ Thượng thư. Hơn nữa,” Phạm Hiên quay đầu cười với Lục Vĩnh, “không phải còn ngươi sao?”
Lời này khiến Lục Vĩnh ngẩn người, “Bệ hạ…”
“Lão Lục,” Phạm Hiên ngừng bước trong sân và thở dài, “đừng phụ bạc nỗi khổ tâm của ta. Hai ta là quân thần, là bằng hữu, nhưng cũng là huynh đệ. Có thể cùng một người vượt qua mấy chục năm mưa gió thật chẳng dễ dàng.” �
Lục Vĩnh nghe mà trong lòng xót xa.
Ông ta lùi một bước và muốn quỳ xuống theo bản năng nhưng Phạm Hiên vươn tay ngăn lại rồi lắc đầu, “Đừng làm vậy.”
“Ta chẳng còn mấy năm nữa,” Phạm Hiên cười buồn bã, “hãy để ta bớt làm bệ hạ và được làm Phạm Hiên nhiều hơn.”
Mắt Lục Vĩnh đỏ hoe, ông ta không cố quỳ xuống nữa. Hai người cùng dạo bước trong sân, Phạm Hiên dường như hơi mệt nên luôn nhờ Lục Vĩnh đỡ. Ông dành hết sức lực để trò chuyện, “Ta hiểu những gì ngươi muốn nói. Ngươi hỏi ta vì sao lại làm hoàng đế, khi còn trẻ ta sẽ trả lời là vì bá tánh nhưng hiện giờ nói vậy ngươi sẽ không tin. Ta cứ nghĩ mãi, ta chẳng tham tiền tài song đối với những người như chúng ta thì quyền lực là thứ không thể từ bỏ. Lão Lục ngươi còn đỡ, ngươi sợ nghèo chứ chả để bụng có quyền hay không, chỉ cần đầy túi là đủ rồi. Nhưng ta và lão Chu lại khác. Lòng dạ chúng ta ham muốn quá nhiều, vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Khi làm tiết độ sứ thì muốn làm hoàng đế, thành hoàng đế lại mơ thống nhất thiên hạ. Cái gì mà vì bá tánh chứ, chiến tranh diễn ra thì thắng hay bại cũng khiến bá tánh khổ, đúng không?”
Phạm Hiên khẽ cười rồi nói tiếp, “Ta biết vì sao ngươi cảm thấy ta không phải một hoàng đế tốt, ngoài Ngọc nhi ra còn lý do nào khác đâu? Dù ta tốt đến mấy thì giao thiên hạ vào tay Ngọc nhi sẽ khiến các ngươi không phục. Nhưng ta biết làm gì bây giờ? Ta chỉ có một đứa con là nó.”
“Vậy thì…” Lục Vĩnh vội vàng mở miệng.
Phạm Hiên cắt ngang, “Ta không có sức lực làm đầy hậu cung. Sinh thêm con chỉ tổ huynh đệ bất hòa chứ chẳng thay đổi được gì.”
“Lão Lục…” Phạm Hiên sánh bước cùng ông ta trên cầu thang. Bước chân Phạm Hiên hơi lảo đảo, Lục Vĩnh biết nguyên nhân vì ông đã bị thương trong trận chiến ở Đông Đô. Ông ta muốn khuyên can nhưng do Phạm Hiên cố chấp nên đành giữ im lặng. Hai người chậm chạp bước trên những bậc thang, Phạm Hiên thấy mệt bèn ngồi nghỉ tại hành lang dài và ngắm nhìn khung cảnh sân vườn từ trên cao. Ông không quay đầu lại mà nói, “Bản chất Ngọc nhi không xấu, ngươi nhìn nó lớn lên nên về sau nếu nó làm gì chưa tốt thì ngươi hãy khoan dung.”
Lục Vĩnh mím môi, cuối cùng ông ta đáp, “Bệ hạ, vi thần biết.”
Phạm Hiên trầm mặc ngồi trên hành lang rất lâu. Khi một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, ông mới đứng dậy và cúi đầu nói, “Đi thôi.”
Sau đêm Phạm Hiên triệu kiến Lục Vĩnh vào cung, Lục Vĩnh từ quan.
Tin tức này làm chấn động toàn bộ triều đình. Trên triều, Phạm Hiên và Lục Vĩnh dùng dằng mãi; kẻ muốn đi, người muốn giữ. Hai người diễn kịch mấy hiệp xong, Phạm Hiên rốt cuộc tự mình rời khỏi ngai vàng và tiếp nhận đơn xin từ chức của Lục Vĩnh với vẻ mặt luyến tiếc.
Đây là tin quan trọng thứ nhất của ngày hôm ấy. Ngay sau đó, Phạm Hiên tuyên bố Hình Bộ làm việc kém cỏi nên Ngự Sử Đài sẽ xử lý vụ án Lưu Xuân, đồng thời cũng chuyển giao Cố Cửu Tư qua bên đấy.
Hình Bộ tất nhiên phản bác. Đợi đến lúc hạ triều, Hình Bộ – bao gồm rất nhiều cựu thần và hơn phân nửa người của triều đình – quỳ gối trước cửa ngự thư phòng.
Khi Liễu Ngọc Như biết tin này, nang đang ghé thăm cửa hàng mới cùng Diệp Vận.
Cửa hàng này được thuê chung với Hoa Dung, chuyên buôn bán lương thực từ Vọng Đô.
Thời buối rối ren, Liễu Ngọc Như hiểu rõ tầm quan trọng của lương thực nên dù lợi nhuận không nhiều thì vẫn kiên trì kinh doanh.
Đây là cửa hàng do mọi người ở Hoa Dung cùng lựa chọn. Diệp Vận bảo mình sẽ phụ trách trang trí, Liễu Ngọc Như cũng phó thác toàn bộ cho nàng ấy. Hôm nay khai trương, Liễu Ngọc Như đến xem mới phát hiện Diệp Vận bày trí cửa tiệm theo phong cách phương Bắc rất đẹp. Xanh và đỏ là hai màu chủ đạo, dưới mái hiên treo xâu ớt làm trang trí; tất cả đều toát lên hương vị nơi đất Bắc.
Liễu Ngọc Như đi dạo vài vòng từ trong ra ngoài, nàng cảm thấy chẳng tồi chút nào. Vân Vân đã quen chuyện buôn bán thì không khỏi lo lắng, “Đông gia, cửa hàng lương thực mà trang trí đẹp đẽ thế này sợ người ta nghĩ đây là gạo quý nên không dám ghé mua.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền ngẩn người. Nàng vừa ngắm nhìn những xâu ớt lay động vừa chậm rãi lên tiếng, “Nhìn cửa hàng sẽ nghĩ đây là gạo quý nhưng liệu có cảm thấy đây là gạo phương Bắc không nhỉ?”
Vân Vân không hiểu lắm bèn hỏi, “Ý đông gia là?”
“Gạo phương Bắc phải khác,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “gạo đặc biệt thì đắt một chút mới hợp lý, đúng không?”
“Đông gia muốn tăng giá?”
“Bán son phấn có lợi và hại thì bán gạo dĩ nhiên cũng tương tự.” Liễu Ngọc Như suy tư nói, “Gạo chúng ta có phí vận chuyển đắt đỏ, số lượng lại không nhiều. Nếu dùng phương thức bình thường để bán thì sợ lợi nhuận chẳng được bao nhiêu.”
Vân Vân nghe cũng dần dần hiểu được, nàng ấy dò hỏi, “Ý đông gia là muốn tăng giá gạo và biến nó thành hàng thượng phẩm?”
Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân nói thì bật cười, “Đúng vậy. Gạo phương Bắc rất thơm, nếu mọi người có thể mua tùy thích thì chẳng phải sẽ giảm mất giá trị của nó sao? Cách tốt nhất là tách biệt nó khỏi các loại gạo khác và để nó trở thành loại gạo tốt nhất Đông Đô.”
Vân Vân đã hiểu bèn gật đầu, Diệp Vận đứng cạnh lắng nghe cũng hiểu ý nàng. Liễu Ngọc Như đang định nói thêm thì tin tức trong cung truyền ra, bảo rằng người Hình Bộ chắn trước cổng Ngự Sử Đài vì không muốn bàn giao vụ án Cố Cửu Tư.
Sau khi nghe tin này, Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Chờ bệ hạ bàn bạc với thái hậu xong thì bọn họ sẽ tự khắc giải tán.”
Đúng như suy đoán của Liễu Ngọc Như, trưa hôm đó, Phạm Hiên tới Vị Ương Cung. Khi trời tối, người Hình Bộ rời đi nhưng vẫn chưa chuyển giao Cố Cửu Tư.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, một thái giám ở trong cung đột nhiên xuất hiện.
Thái giám này có vóc dáng gầy gò nhỏ bé, hắn nôn nóng thông báo, “Cố thiếu phu nhân, phiền ngài theo chúng ta vào cung một chuyến!”
Vì là quân lính thân cận nên người ngoài không ai hay biết, Phạm Hiên vừa thầm lặng điều động binh lính vừa bày mưu để Ngự Sử Đài giám sát vụ án Cố Cửu Tư.
Cùng ngày Ngự Sử Đài nhận được mệnh lệnh, Diệp Thế An lập tức viết đơn liệt kê những sai lầm của Hình Bộ trong vụ án này và yêu cầu Hình Bộ bàn giao vụ án cho Ngự Sử Đài. Song người Hình Bộ chẳng chịu lép vế, hôm sau bọn họ tức khắc tố cáo Diệp Thế An câu kết với Cố Cửu Tư làm việc trái pháp luật.
Hình Bộ có thể giẫm đạp Cố Cửu Tư vì hắn tứ cố vô thân nhưng đụng tới Diệp Thế An thì ngay hôm sau, Ngự Sử Đài vạch trần đủ loại lỗi lầm lớn nhỏ của tất cả quan viên Hình Bộ.
Mấy ngày qua, hai bên khẩu chiến đến mức nước miếng bay tứ tung trên triều đình. Trong những ngày này, năm ngàn tinh binh của Phạm Hiên rốt cuộc đã đặt chân đến Đông Đô.
Vào cái đêm những binh lính kia tới, Phạm Hiên triệu kiến Lục Vĩnh vào cung.
Trong thời gian này, Lục Vĩnh luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm. Ông ta vận dụng người phe mình đi củng cố quan hệ với Hình Bộ, để Hình Bộ không bàn giao Cố Cửu Tư cho Ngự Sử Đài. Nội tâm ông ta biết rõ một khi Hình Bộ chuyển Cố Cửu Tư đến Ngự Sử Đài thì thực hư cái chết của Lưu Xuân sẽ bại lộ. Ông ta không rõ Phạm Hiên biết đến đâu, cũng chẳng đoán được mức độ khoan nhượng của Phạm Hiên đối với vấn đề này. Vì thế ông ta ngày ngày lo lắng hãi hùng; vừa sợ Phạm Hiên tìm ông ta, nhưng cũng sợ Phạm Hiên chả tìm đến. Hiện tại rốt cuộc được triệu kiến làm Lục Vĩnh bình tĩnh lại.
Ông ta bảo thái giám truyền chỉ chờ một lát rồi mặc quan phục và đi đến cung điện gặp Phạm Hiên.
Thái giám không dẫn ông ta tới ngự thư phòng mà đến tẩm cung của Phạm Hiên. Khi Lục Vĩnh bước vào, Phạm Hiên đang rửa chân. Ông mặc bộ quần áo mỏng màu trắng, xung quanh vắng bóng người hầu, cũng chỉ dùng cái bồn rửa bình thường. Nhìn ông ngồi một mình thế kia bất chợt khiến Lục Vĩnh ảo tưởng nơi đây là U Châu thời Phạm Hiên chưa lên làm quan lớn. Thuở ấy, Phạm Hiên hay gặp ông ta vào ban đêm thế này; bọn họ thảo luận chuyện quan trường, thậm chí còn chơi cờ tán gẫu.
Lục Vĩnh cảm thấy sự chua xót trỗi dậy trong lòng mình. Ông ta không đoán được ý định của Phạm Hiên, chỉ biết cung kính quỳ xuống hành lễ.
Phạm Hiên không để ông ta đứng lên ngay mà thẫn thờ nhìn cửa đại điện, ông vừa ngâm chân trong nước ấm vừa nói, “Hồi ta còn trẻ, có kẻ bảo ta trên đời này chẳng tồn tại người không bao giờ thay đổi cũng như tình cảm huynh đệ. Tình nghĩa huynh đệ là thứ tình nghĩa chả đáng tin cậy nhất thế gian. Nhưng ta không tin. Ta luôn cảm thấy giữa người và người, ngươi dành tình cảm cho đối phương bao nhiêu thì họ sẽ đáp lại bấy nhiêu.”
Nói rồi ông quay đầu nhìn Lục Vĩnh và chuyển đề tài, “Lão Lục, chúng ta đã quen biết nhau hai mươi năm phải không?”
“Hai mươi bốn năm,” Lục Vĩnh quỳ trên mặt đất, nức nở đáp, “là cử nhân cùng một bảng.”
Phạm Hiên gật đầu, sắc mặt ông đượm vẻ đờ đẫn.
Ông im lặng còn Lục Vĩnh vẫn quỳ, thật lâu sau Phạm Hiên đột ngột lên tiếng, “Tiền có giá trị đến vậy sao?”
Những lời này khiến nội tâm Lục Vĩnh đột nhiên trấn định.
Mọi thấp thỏm bất an đều tan biến, ông ta bỗng cảm thấy tất cả đã đi đến hồi kết, dù đầu rơi máu chảy cũng chẳng có gì ghê gớm. Phạm Hiên tiếp tục giữ im lặng, phải chăng vì đang đợi câu trả lời của ông ta. Sau một hồi, Lục Vĩnh hít thở sâu rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Hiên, “Tại sao ngài trở thành hoàng đế?”
Phạm Hiên ngẩn người, Lục Vĩnh nghiêm túc nói với ông, “Nếu không vì tiền bạc hay quyền lực, tại sao ngài trở thành hoàng đế?”
Phạm Hiên trầm mặc rất lâu, sau đấy ông chợt bật cười cay đắng.
“Nếu ta bảo ta mình chưa từng muốn làm hoàng đế thì ngươi có tin không?”
“Vậy tại sao ngài lại tranh giành với Lương Vương?” Lục Vĩnh bình tĩnh chất vấn.
Phạm Hiên cúi đầu, ông vừa lấy khăn lau vừa chậm rãi đáp, “Hắn không phải một hoàng đế tốt.”
“Ngài thì tốt à?” Lục Vĩnh hỏi tiếp.
Động tác của Phạm Hiên khựng lại, ông nhíu mày rồi ngước nhìn Lục Vĩnh, “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ trẫm làm chưa đủ tốt?”
Lục Vĩnh cười thành tiếng nhưng không trả lời, chỉ cung kính dập đầu, “Thần biết sai.”
Phạm Hiên cảm thấy hơi khó chịu, ông kiềm chế cảm xúc rồi đưa khăn cho Trương Phượng Tường đang đứng cạnh. Ông chậm rãi bảo, “Thật ra ta biết hết chuyện ngươi làm, ngươi bù lại mười triệu lượng là được. Nếu không thể bù thì cho ta một danh sách để ta đi đòi.”
“Ta không muốn mạng của ngươi,” Phạm Hiên thở dài, “ngươi cần gì phải ra tay giết người?”
Lục Vĩnh nghe vậy liền hiểu đêm nay Phạm Hiên gọi ông ta tới để trao tặng một lối thoát. Sau một hồi suy ngẫm mức độ chân thật trong lời Phạm Hiên, ông ta đáp trả, “Thần đã hiểu.”
“Chung quy ngươi vẫn là huynh đệ của ta.” Phạm Hiên khuyên, “Đừng đi sai đường khiến chúng ta ngày càng xa cách.”
“Là thần hồ đồ.”
“Lão Lục,” Phạm Hiên do dự giây lát mới nói, “Cố Cửu Tư sở hữu tài năng đáng giá bồi dưỡng. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên chú trọng dưỡng lão. Hãy giao việc Hộ Bộ cho hắn và dẫn dắt hắn nhiều hơn.”
Lục Vĩnh ngậm chặt miệng, ông ta quỳ trên mặt đất với sống lưng cứng còng. Việc này nằm trong dự đoán nên chẳng đến nỗi khó tiếp thu, nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn thấy gian nan.
Phạm Hiên nhìn đầu tóc trắng đen xen kẽ của Lục Vĩnh mà trong lòng có chút không nỡ, ông thở dài, “Lão Lục, chỉ cần trẫm còn sống thì sẽ đảm bảo ngươi lúc tuổi già chẳng có lo âu.”
Lời này buộc Lục Vĩnh đối mặt với thực tế, nắm tay ông ta dần siết chặt. “Ý bệ hạ là muốn vi thần từ quan?”
“Lão Lục,” Phạm Hiên cúi đầu uống ngụm trà để thấm giọng rồi nói, “ngươi nên biết tội của mình.”
Rất lâu sau, Lục Vĩnh mới hít sâu một hơi và dập đầu, “Tạ chủ long ân.”
“Thu xếp thời gian dẫn Cố Cửu Tư đi ăn bữa cơm với bằng hữu của ngươi đi.” Phạm Hiên giao phó, “Hãy xem hắn là đồ đệ của mình mà bồi dưỡng.”
“Bệ hạ,” Lục Vĩnh vừa tiêu hóa ý đồ của Phạm Hiên vừa nhíu mày, “ngài muốn cho Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng thư?”
Phạm Hiên gật đầu, ông vừa vươn tay thì Lục Vĩnh vội vàng nắm lấy. Phạm Hiên được ông ta đỡ dậy, sau đó ông nói, “Tuy hắn còn trẻ nhưng hắn có tài.”
Lục Vĩnh dìu Phạm Hiên đi ra ngoài sân, Phạm Hiên từ tốn nói chuyện như thể đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, “Ta không tin con người Giang Hà. Thiếu thốn kinh nghiệm làm Cố Cửu Tư khó có chỗ đặt chân nhưng không thể tùy tiện cho người khác đảm nhận một chức vụ như Hộ Bộ Thượng thư. Hơn nữa,” Phạm Hiên quay đầu cười với Lục Vĩnh, “không phải còn ngươi sao?”
Lời này khiến Lục Vĩnh ngẩn người, “Bệ hạ…”
“Lão Lục,” Phạm Hiên ngừng bước trong sân và thở dài, “đừng phụ bạc nỗi khổ tâm của ta. Hai ta là quân thần, là bằng hữu, nhưng cũng là huynh đệ. Có thể cùng một người vượt qua mấy chục năm mưa gió thật chẳng dễ dàng.” �
Lục Vĩnh nghe mà trong lòng xót xa.
Ông ta lùi một bước và muốn quỳ xuống theo bản năng nhưng Phạm Hiên vươn tay ngăn lại rồi lắc đầu, “Đừng làm vậy.”
“Ta chẳng còn mấy năm nữa,” Phạm Hiên cười buồn bã, “hãy để ta bớt làm bệ hạ và được làm Phạm Hiên nhiều hơn.”
Mắt Lục Vĩnh đỏ hoe, ông ta không cố quỳ xuống nữa. Hai người cùng dạo bước trong sân, Phạm Hiên dường như hơi mệt nên luôn nhờ Lục Vĩnh đỡ. Ông dành hết sức lực để trò chuyện, “Ta hiểu những gì ngươi muốn nói. Ngươi hỏi ta vì sao lại làm hoàng đế, khi còn trẻ ta sẽ trả lời là vì bá tánh nhưng hiện giờ nói vậy ngươi sẽ không tin. Ta cứ nghĩ mãi, ta chẳng tham tiền tài song đối với những người như chúng ta thì quyền lực là thứ không thể từ bỏ. Lão Lục ngươi còn đỡ, ngươi sợ nghèo chứ chả để bụng có quyền hay không, chỉ cần đầy túi là đủ rồi. Nhưng ta và lão Chu lại khác. Lòng dạ chúng ta ham muốn quá nhiều, vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Khi làm tiết độ sứ thì muốn làm hoàng đế, thành hoàng đế lại mơ thống nhất thiên hạ. Cái gì mà vì bá tánh chứ, chiến tranh diễn ra thì thắng hay bại cũng khiến bá tánh khổ, đúng không?”
Phạm Hiên khẽ cười rồi nói tiếp, “Ta biết vì sao ngươi cảm thấy ta không phải một hoàng đế tốt, ngoài Ngọc nhi ra còn lý do nào khác đâu? Dù ta tốt đến mấy thì giao thiên hạ vào tay Ngọc nhi sẽ khiến các ngươi không phục. Nhưng ta biết làm gì bây giờ? Ta chỉ có một đứa con là nó.”
“Vậy thì…” Lục Vĩnh vội vàng mở miệng.
Phạm Hiên cắt ngang, “Ta không có sức lực làm đầy hậu cung. Sinh thêm con chỉ tổ huynh đệ bất hòa chứ chẳng thay đổi được gì.”
“Lão Lục…” Phạm Hiên sánh bước cùng ông ta trên cầu thang. Bước chân Phạm Hiên hơi lảo đảo, Lục Vĩnh biết nguyên nhân vì ông đã bị thương trong trận chiến ở Đông Đô. Ông ta muốn khuyên can nhưng do Phạm Hiên cố chấp nên đành giữ im lặng. Hai người chậm chạp bước trên những bậc thang, Phạm Hiên thấy mệt bèn ngồi nghỉ tại hành lang dài và ngắm nhìn khung cảnh sân vườn từ trên cao. Ông không quay đầu lại mà nói, “Bản chất Ngọc nhi không xấu, ngươi nhìn nó lớn lên nên về sau nếu nó làm gì chưa tốt thì ngươi hãy khoan dung.”
Lục Vĩnh mím môi, cuối cùng ông ta đáp, “Bệ hạ, vi thần biết.”
Phạm Hiên trầm mặc ngồi trên hành lang rất lâu. Khi một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, ông mới đứng dậy và cúi đầu nói, “Đi thôi.”
Sau đêm Phạm Hiên triệu kiến Lục Vĩnh vào cung, Lục Vĩnh từ quan.
Tin tức này làm chấn động toàn bộ triều đình. Trên triều, Phạm Hiên và Lục Vĩnh dùng dằng mãi; kẻ muốn đi, người muốn giữ. Hai người diễn kịch mấy hiệp xong, Phạm Hiên rốt cuộc tự mình rời khỏi ngai vàng và tiếp nhận đơn xin từ chức của Lục Vĩnh với vẻ mặt luyến tiếc.
Đây là tin quan trọng thứ nhất của ngày hôm ấy. Ngay sau đó, Phạm Hiên tuyên bố Hình Bộ làm việc kém cỏi nên Ngự Sử Đài sẽ xử lý vụ án Lưu Xuân, đồng thời cũng chuyển giao Cố Cửu Tư qua bên đấy.
Hình Bộ tất nhiên phản bác. Đợi đến lúc hạ triều, Hình Bộ – bao gồm rất nhiều cựu thần và hơn phân nửa người của triều đình – quỳ gối trước cửa ngự thư phòng.
Khi Liễu Ngọc Như biết tin này, nang đang ghé thăm cửa hàng mới cùng Diệp Vận.
Cửa hàng này được thuê chung với Hoa Dung, chuyên buôn bán lương thực từ Vọng Đô.
Thời buối rối ren, Liễu Ngọc Như hiểu rõ tầm quan trọng của lương thực nên dù lợi nhuận không nhiều thì vẫn kiên trì kinh doanh.
Đây là cửa hàng do mọi người ở Hoa Dung cùng lựa chọn. Diệp Vận bảo mình sẽ phụ trách trang trí, Liễu Ngọc Như cũng phó thác toàn bộ cho nàng ấy. Hôm nay khai trương, Liễu Ngọc Như đến xem mới phát hiện Diệp Vận bày trí cửa tiệm theo phong cách phương Bắc rất đẹp. Xanh và đỏ là hai màu chủ đạo, dưới mái hiên treo xâu ớt làm trang trí; tất cả đều toát lên hương vị nơi đất Bắc.
Liễu Ngọc Như đi dạo vài vòng từ trong ra ngoài, nàng cảm thấy chẳng tồi chút nào. Vân Vân đã quen chuyện buôn bán thì không khỏi lo lắng, “Đông gia, cửa hàng lương thực mà trang trí đẹp đẽ thế này sợ người ta nghĩ đây là gạo quý nên không dám ghé mua.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền ngẩn người. Nàng vừa ngắm nhìn những xâu ớt lay động vừa chậm rãi lên tiếng, “Nhìn cửa hàng sẽ nghĩ đây là gạo quý nhưng liệu có cảm thấy đây là gạo phương Bắc không nhỉ?”
Vân Vân không hiểu lắm bèn hỏi, “Ý đông gia là?”
“Gạo phương Bắc phải khác,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “gạo đặc biệt thì đắt một chút mới hợp lý, đúng không?”
“Đông gia muốn tăng giá?”
“Bán son phấn có lợi và hại thì bán gạo dĩ nhiên cũng tương tự.” Liễu Ngọc Như suy tư nói, “Gạo chúng ta có phí vận chuyển đắt đỏ, số lượng lại không nhiều. Nếu dùng phương thức bình thường để bán thì sợ lợi nhuận chẳng được bao nhiêu.”
Vân Vân nghe cũng dần dần hiểu được, nàng ấy dò hỏi, “Ý đông gia là muốn tăng giá gạo và biến nó thành hàng thượng phẩm?”
Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân nói thì bật cười, “Đúng vậy. Gạo phương Bắc rất thơm, nếu mọi người có thể mua tùy thích thì chẳng phải sẽ giảm mất giá trị của nó sao? Cách tốt nhất là tách biệt nó khỏi các loại gạo khác và để nó trở thành loại gạo tốt nhất Đông Đô.”
Vân Vân đã hiểu bèn gật đầu, Diệp Vận đứng cạnh lắng nghe cũng hiểu ý nàng. Liễu Ngọc Như đang định nói thêm thì tin tức trong cung truyền ra, bảo rằng người Hình Bộ chắn trước cổng Ngự Sử Đài vì không muốn bàn giao vụ án Cố Cửu Tư.
Sau khi nghe tin này, Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Chờ bệ hạ bàn bạc với thái hậu xong thì bọn họ sẽ tự khắc giải tán.”
Đúng như suy đoán của Liễu Ngọc Như, trưa hôm đó, Phạm Hiên tới Vị Ương Cung. Khi trời tối, người Hình Bộ rời đi nhưng vẫn chưa chuyển giao Cố Cửu Tư.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, một thái giám ở trong cung đột nhiên xuất hiện.
Thái giám này có vóc dáng gầy gò nhỏ bé, hắn nôn nóng thông báo, “Cố thiếu phu nhân, phiền ngài theo chúng ta vào cung một chuyến!”
Danh sách chương