Liễu Ngọc Như tới là để mang thức ăn ngon cho Cố Cửu Tư. Nhờ tai họa bị bỏ tù này, Cố Cửu Tư mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi trong phòng giam, cộng thêm được Liễu Ngọc Như bồi bổ nên béo lên.

May hắn vốn mảnh khảnh nên có mập hơn cũng không khó coi, ngược lại trông vừa đẹp.

Cố Cửu Tư ở trong cung tới tận chiều tối nên khi về rất đói bụng, Liễu Ngọc Như ở bên cạnh vừa nhìn hắn ăn vừa nghe hắn kể lại buổi nói chuyện.

Hắn chẳng quy củ như Diệp gia, ngồi xếp bằng trên giường mà sì sụp húp mì; đúng là một hình ảnh thiếu đứng đắn.

Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn hắn. Nàng thấy hắn giống con cún trắng nàng nuôi hồi còn nhỏ; nó luôn mừng rỡ khi được ăn, nếu ăn tới mức sung sướng sẽ ngẩng đầu sủa “gâu gâu” với nàng.

Nam nhân này anh tuấn lại lắm mưu mô nhưng sống chung lâu ngày sẽ phát hiện hắn rất trẻ con. Khi hắn bộc lộ bản tính con nít thì mất sạch vẻ oai phong tuấn tú, nhưng vẫn khiến nàng thấy hắn đáng yêu vô cùng.

Cố Cửu Tư nói chuyện triều đình với nàng, còn nàng nói chuyện kinh doanh với hắn.

“Sức người có hạn, ta không muốn ôm hết mọi chuyện nữa. Ta bày ra phương án, còn lại để mọi người làm là được.”

“Không sợ hỏng việc à?” Cố Cửu Tư không khỏi trêu chọc.

Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Một người dù làm toàn vẹn mười phần thì cũng chỉ đạt được mười phần, nhưng mười người làm tám phần thì thu được đến tám mươi phần. Không thể suốt ngày tự mình làm mọi chuyện thập toàn thập mỹ.”

“Nữ nhân như nàng,” Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi nhịn chả được mà hỏi, “sao tham vọng dữ thế?”

Nghe vậy Liễu Ngọc Như liền mím môi, “Ai biểu chàng tham ăn quá.”

“Nàng đâu cần nói thế,” Cố Cửu Tư không phục, hắn mau chóng nuốt thức ăn xuống rồi nói ngay, “nàng có tin ta sẽ…”

“Tin chàng cái gì cơ?” Liễu Ngọc Như dựa vào bàn, nàng cười với Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như, hắn ngẩn ngơ một lát rồi khẽ tằng hắng và quay đầu sang chỗ khác mà lí nhí, “Mai ta sẽ ăn ít đi một nửa.”

Câu trả lời của hắn làm Liễu Ngọc Như ngớ người, sau đó nàng bật cười thành tiếng. Nàng lấy khăn che miệng vì sợ mình cười đến mất dáng vẻ đoan trang, Cố Cửu Tư thấy nàng vui thì cũng vui lây.

Hai người hàn huyên thêm chốc lát thì Liễu Ngọc Như cần quay về. Nàng cầm bản đồ của Cố Cửu Tư và nhẹ nhàng bảo, “Cho ta mượn quyển bản đồ này của chàng.”

Cố Cửu Tư đồng ý, Liễu Ngọc Như cầm theo sách rồi đứng dậy ra về.

Trên đường về, Liễu Ngọc Như không hề rời mắt khỏi cuốn sách. Đây là bản đồ trước kia của Đại Vinh, được vẽ cực kỳ tỉ mỉ; tác giả cứ như chép lại từng dòng sông và con đường. Liễu Ngọc Như vừa xem tranh vừa suy tư.

Hiện giờ tất cả gạo của bọn họ ở Đông Đô đều được vận chuyển từ Vọng Đô. Lúc trước ở Vọng Đô, nàng mua đất, ổn định lưu dân, dùng biện pháp cho lưu dân nhận thầu đất đai để quản lý bọn họ; kết quả là lương thực rất được mùa. Thu hoạch lương thực xong thì tất nhiên phải bán nó đi khắp chốn, nàng quen thuộc Đông Đô nên biết nơi đây giàu có. Bán lương thực tại Vọng Đô thì phí tổn của nàng cùng lắm là hai văn một đấu, ở Đông Đô lại dội lên thành mười văn. Nhưng nàng vẫn nghĩ sẽ kiếm được lợi nhuận kha khá, hơn nữa trước kia thu mua lương thực từ Thanh Châu, Thương Châu, Dương không gặp hao tổn nghiêm trọng; vì vậy nàng phán đoán sai lầm mà vận chuyển lương thực từ Vọng Đô tới bán tại Đông Đô.

Song hiện tại tổn thất gần một nửa, nếu cứ vận chuyển đến Đông Đô để bán thì phí tổn quá cao. Nhưng cửa hàng lương thực ở Đông Đô đã khai trương, nàng không thể cho công sức đổ sông đổ bể. Nếu làm theo kế hoạch của nàng và Diệp Vận – biến gạo Vọng Đô thành gạo quý tộc – ít nhiều gì cũng duy trì được cửa hàng này. Tuy nhiên, nàng sẽ không bao giờ thỏa mãn với mức lợi nhuận thu được.

Nếu có thể giảm phí tổn thì tốt rồi.

Liễu Ngọc Như tiếp tục suy nghĩ, chốc chốc lại nhìn bản đồ. Sông ngòi dày đặc trên bản đồ, nơi có nơi không. Tay Liễu Ngọc Như lướt qua những địa phương có sông ngòi rồi lần mò lên phía trên, nàng chợt phát hiện…

Chúng đều có đầu nguồn.

Ý thức được điểm này, Liễu Ngọc Như chợt nghĩ liệu nàng có thể quy hoạch tuyến đường vận chuyển chỉ dùng đường thủy không? Đường thủy phân chia lớn nhỏ, có những nơi thuyền lớn không thể đi vào; đây là khuyết điểm của đường thủy. Nếu thành lập kho hàng và cửa tiệm lương thực bên đường, sau đó áp dụng sông lớn dùng thuyền lớn còn sông nhỏ dùng thuyền nhỏ để bán lương thực thì phí tổn sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Như bỗng có chút kích động. Nàng bất ngờ nhận ra một sự thật là nếu nàng quy hoạch được tuyến đường vận chuyển và thành lập kho hàng, thì không chỉ lương thực mà nàng có thể vận chuyển rất nhiều hàng hóa. Sử dụng đường vận chuyển phù hợp tùy theo từng loại hàng sẽ giảm phí tổn tới mức tối đa, còn bảo đảm an toàn lẫn gia tăng hiệu suất. Thậm chí nàng có thể công khai tuyến đường vận chuyển này và cung cấp cho những thương gia nhỏ lẻ sử dụng. Các thương gia này chỉ cần nộp một phần phí vận chuyển thì bọn họ sẽ phụ trách chuyên chở hàng hóa đến tận nơi.

Tuy ý tưởng này còn thô sơ nhưng Liễu Ngọc Như hiểu rõ quy mô cực lớn của nó. Nếu nàng có thể nghĩ cách giảm thiểu phí vận chuyển thông qua xây dựng kho hàng, thành lập thương đội, và gia tăng hiệu suất vận chuyển thì bất kể kinh doanh cái gì trong tương lai, nàng cũng sẽ làm tốt hơn người khác.

Liễu Ngọc Như đã phác họa ý tưởng cơ bản, khi về nhà nàng lập tức gọi lão Hắc đến để thảo luận và hỏi ý kiến hắn về tính khả thi của ý tưởng này. Lão Hắc nghe xong thì trầm mặc giây lát rồi mới nói, “Đông gia, ý tưởng của ngài rất hay nhưng cũng rất khó.”

“Khó ở điểm nào?” Liễu Ngọc Như trầm ngâm.

Lão Hắc đáp, “Chủ yếu là đường thủy cũng có quy tắc của đường thủy. Lúc trước ngài dùng thuyền quan phủ, hơn nữa người đông thế mạnh nên không ai dám cản. Nhưng nếu ngài giống các thương đội bình thường thì vẫn phải nộp phí qua đường cho đường thủy. Ngài muốn thành lập thương đội chuyên dùng thuyền vận chuyển, trước hết phải có quan hệ tốt với quan phủ, tiếp theo cũng phải xây dựng quan hệ tốt với hải tặc trên đường đi. Hai việc này đều rất khó thực hiện. Những khó khăn khác phần lớn liên quan đến tiền nong.”

Liễu Ngọc Như nghe lão Hắc phân tích bèn gật đầu, “Ta hiểu.”

“Nhưng đông gia à,” lão Hắc nghĩ ngợi rồi ho nhẹ một tiếng và chần chừ nói, “những việc này khó với người khác chứ chưa chắc khó với ngài.”

Thấy Liễu Ngọc Như không hiểu, lão Hắc cười cười, “Ngài rốt cuộc vẫn là quan phu nhân.”

Lời này làm Liễu Ngọc Như ngẩn người, lát sau nàng mới phản ứng kịp.

Nói đến mấy chuyện này thì thứ phiền toái nhất là “quan hệ”; khó khăn hàng đầu chính là làm thế nào để có quan hệ tốt với cả triều đình lẫn hải tặc. Nhưng nàng là quan thái thái, sau khi ra tù Cố Cửu Tư sẽ thành Hộ Bộ Thượng thư; chưa kể gia đình Diệp Thế An còn ở trong Ngự Sử Đài. Chỉ cần nàng muốn thì có thể dùng tên tuổi Cố Cửu Tư và Diệp Thế An để hù dọa từng quan viên một, làm gì có ai dám không nể mặt nàng?

Chỉ cần giải quyết quan phủ thì hải tặc là chuyện nhỏ; hải tặc đa phần có quan hệ với quan phủ, một khi quan phủ lên tiếng sẽ ổn thỏa hết. Nếu bọn chúng không vâng lời, cứ để quan phủ mang binh mã đi thanh trừng là được.

Liễu Ngọc Như hiểu nhưng vẫn nhíu mày. Lão Hắc chẳng dám nói thêm, sau đấy hắn nghe Liễu Ngọc Như dặn, “Đừng nói chuyện này ra bên ngoài, chờ thời điểm thích hợp hẵng nói.”

Lão Hắc tuân lệnh, Liễu Ngọc Như để hắn lui xuống.

Những gì lão Hắc nói thức tỉnh Liễu Ngọc Như. Nàng kinh doanh nên có quan hệ chặt chẽ với quan phủ, mai này nếu tra xét thì người khác sẽ nhằm vào Cố Cửu Tư. Nàng cần phải suy nghĩ vì hắn.

Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi gọi Mộc Nam đến và giao phó hắn đi tìm những người thông thuộc bản đồ Đại Vinh. Sau đó cho bọn họ ba ngày để vạch ra tuyến đường vận chuyển từ U Châu tới Đông Đô, lựa chọn vị trí có thể xây dựng kho hàng với phí tổn thấp nhất và hiệu suất cao nhất.

Liễu Ngọc Như vừa suy tư vừa quay về phòng xem sổ sách.

Hôm sau, Ngự Sử Đài dâng tấu xác nhận Cố Cửu Tư vô tội và bị người khác hãm hại. Bọn họ đã giam giữ toàn bộ thủ vệ ngày hôm ấy, tra xét được những người này trước giờ chẳng liên quan gì đến Cố Cửu Tư, có người sai khiến bọn họ vu oan hắn. Phạm Hiên ở trên triều tuyên bố phục chức cho Cố Cửu Tư, đồng thời bổ nhiệm hắn làm Hộ Bộ Thượng thư và phối hợp với Ngự Sử Đài điều tra vụ án Lưu Xuân.

Dựa theo sổ con từ Ngự Sử Đài thì khả năng cao án này dính líu đến rất nhiều người, vì vậy Phạm Hiên sẽ trực tiếp quản lý và mọi tấu chương liên quan đều phải trình lên ông.

Kết quả này khiến cả triều đình khiếp sợ. Khi hạ triều, sắc mặt ai cũng khó coi, trừ Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư rời đi cùng Diệp Thế An, Thẩm Minh, Chu Diệp. Bốn người vất vả ngược xuôi suốt thời gian qua, rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Chu Diệp thở dài với Cố Cửu Tư, “Giờ ngươi bình an thì ta cũng yên tâm. Ngày mai ta sẽ khởi hành về U Châu, các ngươi nhớ đi tiễn.”

Cố Cửu Tư cười cười, “Nhờ phúc của ta mà huynh mới được ở bên tẩu tử lâu hơn.”

Chu Diệp im lặng cười buồn bã.

Tình cảm giữa hắn và Tần Uyển Chi rất tốt đẹp, nhưng giờ mỗi người một nơi, chỉ khi ăn tết hắn mới được tới Đông Đô để gặp lại nàng ấy. Nghĩ đến đây, chẳng ai vui vẻ cho nổi.

Cố Cửu Tư thấy Chu Diệp khổ sở liền nghiêm túc lại và chân thành nói, “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tẩu tử chu đáo.”

“Đúng vậy,” Diệp Thế An cũng góp lời, “Chu huynh đừng lo. Chúng ta đều ở đây nên sẽ giúp huynh chiếu cố người nhà.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Chu Diệp gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Bốn người sánh bước bên nhau, Thẩm Minh la hét ầm ĩ phải làm tiệc đón gió tẩy trần cho Cố Cửu Tư. Bọn họ vừa ra khỏi cổng cung điện đã thấy một nô bộc mặc áo lam đứng đó, hắn thấy Cố Cửu Tư liền vội vã tiến lên chào hỏi, “Ngài là Cố đại nhân Cố Cửu Tư?”

Cố Cửu Tư nhướn mày, “Ngươi là?”

“Nô tài là nô bộc trong nhà Lục đại nhân Lục Vĩnh, đại nhân nhà ta ra lệnh mời Cố đại nhân ghé qua.”

Cố Cửu Tư thoáng khựng lại, mọi người đều trầm mặc. Lát sau, Cố Cửu Tư quay đầu nói với ba người kia, “Các vị, ta có việc cần đi trước.”

“Đi đi.” Chu Diệp gật đầu. “Chính sự quan trọng.”

Cố Cửu Tư tạm biệt ba người rồi bước lên xe ngựa của Lục gia, chiếc xe lộc cộc chở hắn đến phủ.

Nhà cửa Lục gia được bày biện cực kỳ đơn giản, so với quan viên cùng cấp bậc thì quá đỗi bần hàn.

Cố Cửu Tư đi vào rồi cung kính hành lễ, “Cố Cửu Tư bái kiến đại nhân.”

Lục Vĩnh đang luyện viết chữ, nghe Cố Cửu Tư chào hỏi thì mỉa mai đáp lại mà chả hề ngẩng đầu lên, “Hiện giờ lão hủ đã thành dân thường, sao có thể được gọi là đại nhân? Cố Thượng thư coi trọng ta quá rồi.”

Cố Cửu Tư không thấy lạ khi ông ta nói vậy. Lục Vĩnh từ quan nhất định là mưu kế của Phạm Hiên, ông ta chẳng vào triều nhưng vẫn biết hắn nhậm chức thượng thư là chuyện bình thường.

Hắn giữ nguyên vẻ trầm mặc, Lục Vĩnh ngước mắt nhìn rồi lạnh nhạt nhận xét, “Quả là một kẻ điềm tĩnh.”

Ông ta hơi hất cằm và bảo Cố Cửu Tư, “Pha trà.”

Lục Vĩnh nói năng chẳng hề khách khí, Cố Cửu Tư đứng đấy suy nghĩ một lát rồi đến bên bộ trà cụ trước mặt.

Thật ra hắn chưa từng pha trà.

Hắn vốn đâu phải người phong nhã, trước giờ hắn luôn ngoác miệng uống rượu; pha trà thì phải gọi Diệp Thế An tới làm. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hắn chật vật rót trà và đặt trước mặt Lục Vĩnh. Ông ta nhìn chén trà rồi lại liếc Cố Cửu Tư, cuối cùng khinh thường nói, “Mặt mũi đẹp đẽ nhưng pha trà trông thật xấu xí.”

Cố Cửu Tư nghe mà muốn đổ chén trà lên đầu Lục Vĩnh.

Song hắn nhịn và cố gắng duy trì nụ cười, “Không biết Lục lão tìm ta có chuyện gì?”

“Ngươi còn không biết lý do à?” Lục Vĩnh bực bội thấy rõ. “Hiện giờ ta ngồi đây chả phải do ngươi xúi giục hoàng thượng sao? Ngươi muốn vị trí Hộ Bộ Thượng thư, muốn người trong tay ta, muốn ta lót đường cho ngươi. Ngươi tưởng cứ muốn là được chắc?”

Lục Vĩnh càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung.

Cố Cửu Tư vẫn ở yên tại chỗ, nụ cười không hề dao động.

Lục Vĩnh vừa đập bàn vừa nói, “Ta nói ngươi hay, trong đám hậu sinh ở Hộ Bộ ta ghét nhất tiểu tử nhà ngươi. Có chút khôn vặt rồi vùng vẫy trong bùn lầy mà tưởng mình lợi hại lắm. Nếu không nhờ Chu Cao Lãng che chở thì ngươi chết một vạn lần vẫn chưa đủ!”

“Lục lão, trà sắp nguội kìa,” Cố Cửu Tư không tức giận, hắn chỉ nhắc nhở, “mau uống đi.”

Lục Vĩnh bị cắt ngang như vậy thì dần dần bình tĩnh lại.

Sau đấy ông ta nhấc chén lên rồi nhàn nhạt nói, “Ta hiểu bệ hạ muốn ta rút lui vì hắn không thể nhẫn nhịn ta nữa, nếu ta không rút lui thì sau này hắn chẳng quản được ai. Tuy từ quan nhưng ta còn một nhóm thuộc hạ, bọn họ cần người che chở và nơi để đi. Bệ hạ đứng ra đảm bảo, muốn ta giao người cho ngươi. Ta có thể làm vậy nhưng ta có mấy điều kiện.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư không nhịn cười được.

“Lục lão,” hắn ngồi xuống, “đến lúc này mà ngài còn đặt điều kiện với ta?”

Sắc mặt Lục Vĩnh cứng đờ.

Cố Cửu Tư tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo một cách cà lơ phất phơ, tay hắn chốc chốc lại gõ lên tay ghế. Trông hắn chẳng hề giống quan viên mà giống một tên công tử nhà giàu đang nói chuyện phiếm tại quán trà. “Người của ngài cần có nơi để đi. Bọn họ theo phe ngài, ngài rớt đài và không có sự che chở của ta thì họ cũng sẽ mau chóng gục ngã. Mất đi bọn họ, ngài thật sự sẽ chẳng còn chút vị thế trên triều. Nhưng ta lại khác. Ngài cho ta những người này, con đường của ta thuận lợi hơn một chút. Ngài không cho thì giờ bệ hạ muốn ta làm một thanh đao, Chu Cao Lãng vì Chu Diệp mà che chở ta, Ngự Sử Đài cũng vì Diệp Thế An nên kết thân với ta. Ta còn trẻ, ta có rất nhiều thời gian để chậm rãi bồi dưỡng người cho riêng mình. Ngài nói xem, ngài có tư cách gì đặt điều kiện với ta?”

Lục Vĩnh im lặng, Cố Cửu Tư uống ngụm trà rồi từ tốn nói, “Ngài không nên đặt ra điều kiện, chúng phải đến từ ta. Hồi nãy rót chén trà cho ngài vì ta vẫn vô cùng kính trọng ngài. Nghe nói ngài xuất thân chốn chợ búa, gia cảnh không có gì đặc biệt, dựa vào chính mình để bò tới ngày hôm nay. Nói thật, ngài không sở hữu tài năng lẫn học vấn nổi trội, cũng chẳng có công danh và bối cảnh, chức quan năm đó của ngài là được người khác trao cho. Thế nhưng bệ hạ luôn nghĩ ngài có năng lực. Ta có hay không người của ngài thì cũng vậy, song ta cần một vị lão sư.”

Lục Vĩnh đưa mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư bình thản tự nhận, “Ta có tài năng, cũng có tiền, bối cảnh lại tốt hơn ngài. Nhưng Lục đại nhân, ta quả thật kém hơn ngài ở một điểm.”

“Ta không hiểu xã giao, càng không hiểu làm quan là thế nào.”

Lục Vĩnh nghe hắn nói, khóe môi từ từ cong lên.

Ông ta đã hiểu. �

Cố Cửu Tư muốn ông ta chỉ dạy cách làm người khác thoải mái. Phạm Hiên thấy ông ta là người tốt suốt bao năm qua, thậm chí người khác biết ông ta tham lam cũng không gây khó dễ chủ yếu vì ông ta rất khéo léo trong quan hệ giữa người và người.

“Vậy điều kiện của ngươi là gì?” Lục Vĩnh mở miệng chất vấn.

Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi hỏi, “Không phải ngài thích tiền sao?”

Hắn điềm đạm đề xuất, “Ta nghĩ ngài cũng có tiền. Cô vợ nhỏ của ta biết cách kiếm tiền lắm, ngài có muốn suy xét giao tiền cho nàng để hỗ trợ nàng kinh doanh không?”

Lục Vĩnh: …

Muốn người của ông ta, mời ông ta làm lão sư, điều kiện là đầu tư tiền bạc cho cô vợ nhỏ của hắn buôn bán?!

Ông ta chưa từng nghe đến loại điều kiện như vậy!

Song Lục Vĩnh ngẫm nghĩ, cuối cùng ông ta trả lời, “Bảo phu nhân ngươi mang sổ sách kinh doanh đến cho ta xem, ta sẽ cân nhắc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện