Lời này làm Diệp Vận sững sờ. Giang Hà thấy Diệp Vận đứng ngây ra đó mới nhớ đây là vãn bối của mình, ông vừa cười vừa khoát tay, “Ta chỉ trêu ngươi thôi. Phù Dung,” ông vẫy gọi những thị nữ nãy giờ vẫn đứng chờ lệnh, hai người nhanh chân đến đỡ ông dậy. Giang Hà liếc Diệp Vận một cái rồi bảo thị nữ đang đứng cạnh mình, “Đi lấy áo khoác cho Diệp tiểu thư. Ban đêm gió lạnh, đừng để nàng ấy tự dìu ca ca không lại bị bệnh.”

Nói xong ông cũng chẳng nhìn Diệp Vận mà vịn tay vào người thị nữ rồi được họ dìu về phòng.

Diệp Vận đứng trong sân mãi mới hồi phục tinh thần. Nàng ấy sai người đỡ Diệp Thế An dậy, lúc đi đến cổng Cố phủ, thị nữ của Giang Hà đã cầm áo khoác đứng chờ ở đấy. Thấy Diệp Vận, nàng ấy trao áo và cười nói, “Ta mượn áo choàng từ chỗ thiếu phu nhân, ngài ấy chưa mặc qua đâu nên Diệp tiểu thư đừng chê.”

Diệp Vận gật đầu rồi liếc nhìn thị nữ kia. Giang Hà có bốn thị nữ thường trực, đây là một trong số đó và cũng là người đẹp nhất; tên nàng ấy hình như là Bạch Chỉ. Diệp Vận vừa nhìn nàng ấy vừa lễ phép đáp, “Cảm ơn.”

Thị nữ kia ngỡ ngàng, nàng ấy hoàn toàn không ngờ một tiểu thư thế gia sẽ nói lời cảm ơn với mình. Diệp Vận khoác thêm áo choàng, sau đấy lập tức lên xe ngựa.

Diệp Thế An đang say vật vờ trong xe, khi Diệp Vận lên xe thì hắn đưa mắt nhìn nàng ấy và thì thào, “Vận nhi, ca ca sẽ tìm người tốt cho muội.”

Diệp Vận ngẩn người, Diệp Thế An tiếp tục mơ màng lẩm bẩm, “Về sau ca ca sẽ không để kẻ nào ức hiếp muội nữa.”

Diệp Vận cụp mắt xuống, hồi lâu sau, nàng cất tiếng, “Muội sống rất tốt, ca đừng lo lắng.”

Lúc Diệp Vận đưa Diệp Thế An về, Cố Cửu Tư mới bước ra khỏi phòng tắm. Tóc hắn còn ướt nên Liễu Ngọc Như mang khăn đến giúp hắn lau khô.

Nàng vừa lau vừa trò chuyện, “Hồi nãy cữu cữu tới mượn xiêm y của ta cho Vận nhi. Cữu cữu thật sự chu đáo; không chỉ lo Vận nhi mặc ấm mà còn nghĩ đến thân phận nàng ấy, Diệp Vận đâu thể mặc quần áo của thị nữ ông ấy.”

“Tất nhiên rồi,” Cố Cửu Tư xì một tiếng, “nàng có biết đời này ông ấy đã dỗ dành bao nhiêu cô nương không? Ta kể nàng nghe, nương ta nói hồi ông ấy còn nhỏ cũng chỉ muốn nữ nhân xinh đẹp ôm. Lúc mười bốn, mười lăm tuổi thì nữ nhân thích ông ấy xếp hàng dài từ Đông Đô đến Dương Châu. Hồi mười sáu tuổi, ông ấy có đến Dương Châu sống một thời gian; lúc đó ông ấy chả cần xưng danh, chỉ dùng cái mặt mình cũng đủ tán tỉnh các cô nương. Kinh nghiệm đầy mình vậy sao có thể không săn sóc nữ nhân chu đáo chứ?”

Liễu Ngọc Như nghe mà nhíu mày, “Rốt cuộc cữu cữu bao nhiêu tuổi?”

Cố Cửu Tư khẽ cười, “Nàng thử đoán xem?”

“Chắc ba mươi ba là cùng?” Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ.

Cố Cửu Tư lắc đầu rồi trả lời, “Ba mươi sáu.”

Liễu Ngọc Như kinh ngạc, nàng thật sự nhìn không ra Giang Hà đã lớn tuổi thế. Cố Cửu Tư thở dài khuyên nhủ, “Ta biết nàng muốn tác hợp ông ấy và Diệp Vận nhưng ta nghĩ nàng hãy quên chuyện này đi.”

“Tại sao?” Liễu Ngọc Như hơi hiếu kỳ.

Nàng không hẳn muốn tác hợp hai người nhưng việc Giang Hà chuẩn bị áo cho Diệp Vận lại khiến nàng đột nhiên nhớ tới vấn đề này. Diệp Vận còn trẻ, suy cho cùng cũng nên có người để nàng ấy dựa vào. Nếu chính nàng ấy lựa chọn sống một mình cả đời thì không sao, song Liễu Ngọc Như biết rõ đấy chẳng phải cuộc sống mà xưa nay Diệp Vận mong muốn.

Giang Hà là lựa chọn tốt; ông ấy từng trải, lại có năng lực. Quan trọng hơn hết là với tính cách đó, ông ấy tất nhiên chả bận tâm quá khứ của Diệp Vận, có khi còn tán thưởng.

Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như hỏi thì nghĩ trong giây lát rồi nói, “Nàng biết vì sao đến giờ ông ấy vẫn chưa cưới không?”

Liễu Ngọc Như không biết, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Thật ra ta cũng chẳng biết cụ thể nhưng ta biết một việc. Khi còn nhỏ ta từng thấy một tấm bài vị trong phủ đệ của ông ấy, bài vị không đề tên song ông ấy vẫn luôn đặt ở đó. Không ai biết tấm bài vị này dành cho ai, nương ta đoán là của người ông ấy thích.”

“Người ông ấy thích?”

“Đúng vậy.” Cố Cửu Tư gật gù. “Nương ta bảo ông ấy từng nghĩ đến chuyện cưới vợ. Năm mười sáu tuổi, ông ấy nói với cả nhà mình định cưới một cô nương nhưng sau đấy không nhắc lại nữa. Người nhà hỏi thì ông ấy bảo chết rồi. Mấy năm sau, ông ấy bỗng đặt tấm bài vị kia trong phủ. Ông ấy không cưới vợ, trừ một nữ nhi do ca cơ sinh thì không có con chính thức. Người nhà khuyên bảo mãi chả được, nghe đâu ngoại tổ phụ còn đánh cữu cữu tới mức nằm trên giường suốt một tháng nhưng vẫn không khiến ông ấy thay đổi quyết định. Vì vậy nàng tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện tác hợp bọn họ. Nếu Diệp Vận có cảm tình với cữu cữu, hãy khuyên Diệp Vận đừng nhào vào ông ấy. Nàng không biết mấy năm qua ta chứng kiến bao nhiêu cô nương làm việc tương tự đâu.”

Những lời này khiến tâm trạng Liễu Ngọc Như nặng nề, Cố Cửu Tư thấy nàng rầu rĩ thì vội chuyển đề tài, “Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, hôm nay ta cập quan, nàng tính tặng gì cho ta? Ta nói trước, lễ vật mà không có tâm thì ta chẳng chịu đâu.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn mím môi cười, nàng đứng lên nói, “Ta chuẩn bị từ lâu rồi.”

Nàng đi tới ngăn tủ bên cạnh và lấy ra một chiếc hộp gỗ.

Cố Cửu Tư hưng phấn muốn biết hộp gỗ trong tay Liễu Ngọc Như là gì, nàng đặt nó trước mặt hắn rồi nở nụ cười, “Chàng đoán thử xem?”

Cố Cửu Tư suy nghĩ câu trả lời, nội tâm có chút kích động.

Hắn khẽ tằng hắng, ngượng ngùng đáp, “Túi thơm à?”

Loại thêu uyên ương nghịch nước ấy.

Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Chàng đoán lại đi, nó tuyệt hơn túi thơm nhiều.”

Tuyệt hơn túi thơm nhiều? Vẻ mặt Cố Cửu Tư lập tức trở nên nghiêm túc, hắn đoán lần nữa, “Hay là đồng tâm kết[1]?”

Do chính tay nàng thắt.

Liễu Ngọc Như lại lắc đầu, “Hơn thế nữa kìa.”

“Vậy…chẳng lẽ là miếng lót giầy?”

Một miếng lót nàng tự thêu chẳng hạn.

Cố Cửu Tư nhíu mày, thật lòng thì hắn không ham món quà này lắm. Liễu Ngọc Như từng tặng hắn, khi đó hắn cũng chả mừng rỡ gì cho cam.

“Nghĩ lại đi.”

Hắn quả thật mù tịt; rốt cuộc một nữ tử tặng lang quân của mình hộp gỗ thì có thể cho ra bao nhiêu đáp án chứ.

Liễu Ngọc Như thấy hắn không đoán được cũng chẳng làm khó nữa, nàng nhanh chóng mở hộp gỗ ra. Thứ bên trong chiếc hộp khiến Cố Cửu Tư sửng sốt; một lệnh bài nằm trên một chồng giấy.

“Đây là…”

Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn các món đồ này, hắn không thốt nên lời. Liễu Ngọc Như vén tóc ra sau tai, nàng cầm lấy lệnh bài và nhẹ nhàng giải thích, “Đây là Huyền Ngọc Lệnh, bất kỳ cửa hàng nào thuộc sở hữu của ta thấy lệnh bài này thì cũng giống như thấy ta vậy. Ta lén mở học viện, còn bồi dưỡng cả hộ vệ; mấy năm nữa những đứa trẻ này trưởng thành, chúng sẽ nghe theo chàng nếu trong tay chàng có lệnh bài này.”

Cố Cửu Tư cứ ngẩn ngơ nghe nàng nói, sau đó hắn thấy Liễu Ngọc Như lấy ra vài tờ văn tự, “Đây là văn tự cửa hàng của ta; Hoa Dung, Thần Tiên Hương, kể cả thương đội sắp thành lập. Ta sẽ chia cho chàng hoa hồng từ tất cả sản nghiệp mình sở hữu. Chàng đã hai mươi tuổi, cũng nên có chút của cải riêng.”

Liễu Ngọc Như ngước nhìn Cố Cửu Tư; hắn vẫn đang ngây dại nhìn những món đồ trước mặt mình, khuôn mặt không biểu lộ buồn vui. Liễu Ngọc Như bất chợt cảm thấy thấp thỏm, nàng do dự giây lát rồi từ tốn nói, “Ta không biết chàng có thích không, nhưng ta trước giờ là người thực tế. Ta muốn tặng lễ vật cho chàng mà chẳng biết nên tặng gì. Ban đầu ta tính chuẩn bị bạc, song lại thấy bạc xài là hết, không thể bằng mấy thứ này. Thường trong gia đình giàu có, đây đều là những thứ người nhà phải chuẩn bị cho chàng vì làm quan tất nhiên cần sở hữu chút tài sản. Tuy nhiên tình hình nhà ta trước kia làm công công bà bà lực bất tòng tâm, nên ta vẫn luôn âm thầm suy tính cho chàng.”

“Kỳ thật nàng không cần…” Giọng Cố Cửu Tư khàn khàn, hắn cúi đầu nhìn đống văn tự rồi gượng cười. “Ngọc Như, nàng làm vậy thật khiến ta thấy mình quá vô dụng.”

Lời này làm Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng im lặng không nói tiếng nào, trong lòng nảy sinh nỗi chua xót khó diễn tả.

“Mọi người bảo ta,” nàng thì thào, “một cô nương mưu tính nhiều như vậy cho lang quân thì lang quân chưa chắc đã thích, có khi còn thấy nàng áp đảo mình. Nhưng ta vẫn muốn làm nhiều hơn vì lang quân. Ta biết những chuyện này không cần thiết, chàng mang Hổ Tử từ U Châu đến Đông Đô vì muốn hắn làm mật thám trong thành, chàng cũng có hộ vệ của riêng mình, nhưng…”

Liễu Ngọc Như không nói tiếp, nàng thở dài rồi đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Chàng đừng bận tâm. Không phải ta nghĩ chàng vô dụng, ta chỉ muốn mình xứng đôi với chàng và có thể giúp chàng nhiều hơn.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư chậm rãi cười thành tiếng, hắn duỗi tay và dịu dàng ôm nàng vào lòng. Liễu Ngọc Như gối đầu lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập.

Bờ vai hắn rộng hơn trước kia, khiến hắn có dáng vẻ của thanh niên chứ không còn là thiếu niên nữa. Liễu Ngọc Như vừa dựa vào hắn vừa nghe hắn nói, “Ngọc Như, làm gì có chuyện nàng không xứng với ta, đừng nghĩ vậy.”

“Hiện giờ chàng đã công thành danh toại.” Liễu Ngọc Như thở dài. “Cửu Tư, đôi lúc nhìn cữu cữu, ta sẽ tưởng tượng bộ dạng chàng trong tương lai. Cứ mỗi lần như thế, ta đều cảm thấy bất an.”

“Lão thất phu[2] hại ta rồi.” Cố Cửu Tư dùng tay che đầu, bất đắc dĩ nói, “Ngọc Như, thật ra không biết bao lần ta nghĩ mình nên báo đáp thế nào với một cô nương tốt như nàng.”

“Nàng không có sở thích đặc biệt, tiền thì nàng tự kiếm được mà còn chẳng cho ta hỗ trợ. Nàng luôn giúp ta hết chuyện này đến chuyện khác nhưng ta lại không thể giúp nàng. Nàng thay ta tính toán chu đáo mọi thứ rồi đưa đến trước mặt ta. Mỗi lần nàng làm thế, ta đều cảm thấy sao nàng có thể tốt đến nhường này? Cứ lúc nào ta cho rằng mình đã nhìn thấy phiên bản tốt nhất của nàng thì nàng vẫn đủ khả năng để ta thấy một phiên bản tốt hơn nữa. Thật lòng mà nói, người thấy bất an phải là ta mới đúng.”

“Ta không thể tặng thứ nàng thích, luôn luôn bắt nàng trả giá, ta biết phải làm gì bây giờ?”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi môi Cố Cửu Tư đượm ý cười nhưng trong đấy lại tràn đầy sự bất lực, như thể hắn chịu thua nàng thật rồi.

Hắn quá tuấn tú.

Liễu Ngọc Như ngắm nhìn dáng vẻ hắn mà thầm nghĩ.

Dù hai người đã thành thân, hắn đã là người của nàng, song mỗi lần nàng nhìn hắn thì lại có thứ cảm xúc mới lạ và không nói nên lời sinh sôi nảy nở.

Hắn ngồi xếp bằng một bên chân, chân kia gập lại, mái tóc dài buông xõa, mặc áo mỏng bên trong và khoác áo dài màu ánh trăng bên ngoài. Khi cúi đầu, đôi mắt tựa đá quý của hắn chỉ phản chiếu bóng hình nàng. Hai người ở rất gần nhau, cơn gió đượm hương hoa thổi qua khiến mái tóc hắn thay bàn tay lặng lẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.

Liễu Ngọc Như bất giác đỏ mặt, nàng vùi đầu vào ngực hắn. Sau đấy nàng vươn tay ôm lấy hắn và thì thầm, “Thứ ta thích thì chàng đã cho rồi, chàng đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Hửm?” Cố Cửu Tư hỏi lại bằng giọng mũi.

Liễu Ngọc Như lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Ta thích chàng.”

Lời thổ lộ này làm Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, lát sau, hắn nhịn không được mà cười sang sảng. Liễu Ngọc Như thấy lồng ngực hắn rung lên, tiếng cười giữa đêm của người thanh niên này khiến nàng chẳng dám ngẩng đầu.

“Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư thốt lên, “đời này của ta thua dưới tay nàng thật rồi.”

Có lẽ hắn sẽ không bao giờ tìm thấy một cô nương vừa chân thành lại vừa quyến rũ như vậy.

Sau lễ thành nhân, Cố Cửu Tư được nghỉ hưu mộc[3] ba ngày. Lúc hắn quay lại làm việc, danh sách quan viên phụ trách tu sửa Hoàng Hà đã hoàn tất.

Tu sửa Hoàng Hà là công trình hao tổn của cải nhiều nhất từ ngày thành lập Đại Hạ đến nay nên Phạm Hiên rất coi trọng nó. Cố Cửu Tư nghĩ người chủ quản tu sửa Hoàng Hà chắc chắn là Lạc Tử Thương. Suy cho cùng, cả phương án lẫn tiền bạc đều do y đưa ra; người khác có đi theo cũng chỉ để làm mật thám.

Nhưng khi tuyên bố thánh chỉ, Cố Cửu Tư lại nghe thấy tên mình.

“Lệnh cho Hộ Bộ Thượng thư Cố Cửu Tư hướng dẫn Công Bộ Thị lang Lạc Tử Thương phụ trách tu sửa Hoàng Hà…”

Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Phạm Hiên ở trên ngai vàng.

Nhìn Phạm Hiên có vẻ mệt mỏi, rõ ràng ông nhất quyết giữ nguyên ý chỉ này nên mới không báo trước cho Cố Cửu Tư.

Khi hạ triều, Cố Cửu Tư đi tìm Phạm Hiên. Vừa bước chân vào ngự thư phòng, hắn đã nghe ông mở lời, “Trẫm hiểu suy nghĩ của ngươi.”

Cố Cửu Tư nuốt xuống những lời muốn nói, Phạm Hiên vừa phê sổ con vừa điềm đạm nói, “Hiện tại Hộ Bộ rất bận, ngươi mới lên làm thượng thư nên cần ổn định Hộ Bộ chứ không nên ra ngoài làm việc. Trẫm hiểu ý ngươi.”

“Vậy bệ hạ đang suy tính gì mà muốn vi thần đi tu sửa Hoàng Hà?” Cố Cửu Tư cau mày.

Tại thời điểm quan trọng thế này lại rời khỏi Đông Đô, ngồi chưa vững cái ghế Hộ Bộ Thượng thư đã đi làm chuyện khác; Phạm Hiên rốt cuộc muốn gì?

“Tu sửa Hoàng Hà là chuyện đại sự.” Phạm Hiên nhàn nhạt trả lời, “Cửu Tư, ngươi còn quá trẻ nên chưa đứng vững gót chân, vì vậy phải đạt chút thành tựu để có vị trí trong lòng bá tánh. Có vị trí thì sau này trên triều, mọi người mới dè chừng. Lạc Tử Thương liều mạng tu sửa Hoàng Hà là nhằm mục đích đó.”

Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, Phạm Hiên đặt sổ con xuống rồi xoa trán, “Trẫm muốn nâng đỡ ngươi nên giao cho ngươi việc này. Điều quan trọng nhất là với đại sự như Hoàng Hà, trẫm nghĩ mãi vẫn không yên tâm cho Lạc Tử Thương một mình quản lý. Nếu y có tâm tư khác rồi động tay động chân khiến công trình gặp sự cố thì sao?”

Lời này khiến Cố Cửu Tư tức khắc nghiêm túc hẳn lên, Phạm Hiên nói tiếp, “Ngươi yên tâm, tại Đông Đô, Giang Thị lang đủ sức trông coi Hộ Bộ.”

Sau khi xâu chuỗi toàn bộ lời nói của Phạm Hiên, Cố Cửu Tư đã hiểu rõ mọi chuyện.

Từ đầu đến cuối, Phạm Hiên vẫn không tin tưởng Lạc Tử Thương. Hơn nữa hắn còn là người mà ông muốn bồi dưỡng, ông cần cho hắn cơ hội lập công; thế nên ông giao nhiệm vụ chủ quản Hoàng Hà cho Cố Cửu Tư. Hiện giờ Lạc Tử Thương đã giao bản vẽ lẫn tiền, nếu rút tên y khỏi công trình này cũng chẳng sao; Lạc Tử Thương không thể phản đối quyết định đổi người quản lý. Ngoài ra còn chuyện sắp xếp cho Giang Hà làm Hộ Bộ Thị lang. Giang Hà vốn sở hữu căn cơ vững chắc tại Đông Đô, ông còn là cữu cữu của Cố Cửu Tư, nếu hắn đi tu sửa Hoàng Hà thì Giang Hà chắc chắn sẽ giúp Cố Cửu Tư dọn dẹp Hộ Bộ.

Có thể nói mọi chướng ngại cản trở Cố Cửu Tư tu sửa Hoàng Hà đã bị quét sạch.

Cố Cửu Tư không biết Phạm Hiên bắt đầu kế hoạch này từ khi nào. Có lẽ ngay lúc bổ nhiệm Giang Hà làm Hộ Bộ Thị lang thì ông đã chuẩn bị cơ hội để hắn cắm rễ trong lòng bá tánh, chính Lạc Tử Thương dâng cơ hội này tới tận cửa.

Cố Cửu Tư nhìn Phạm Hiên ngồi trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy kính nể ông hơn. Hắn cung kính hành lễ với Phạm Hiên rồi nói, “Thần nhất định sẽ không phụ lòng bệ hạ.”

“Về vấn đề Hoàng Hà, thứ khó nhất không phải tiền bạc cũng chẳng phải phương án tu sửa,” Phạm Hiên lạnh nhạt bảo, “mà chính là mối quan hệ giữa các quan viên trong toàn bộ quá trình tu sửa. Trẫm ban cho ngươi Thiên Tử Kiếm, ngươi không chỉ tu sửa Hoàng Hà mà còn phải điều tra rõ sổ sách của ba châu dọc theo Hoàng Hà. Chuyến đi này sợ rằng sẽ có nhiều bất trắc, ngươi hãy cẩn thận. Ngươi cũng cần ghi nhớ lời dạy của Lục Vĩnh trong các mối quan hệ xã giao.”

“Vi thần hiểu,” Cố Cửu Tư trịnh trọng đáp.

Phạm Hiên gật đầu, ông nói ngắn gọn, “Hiểu thì tốt. Còn gì muốn hỏi không?”

Thấy Cố Cửu Tư lặng thinh, Phạm Hiên ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Cửu Tư do dự giây lát song vẫn quỳ xuống và kính cẩn dập đầu, “Mong bệ hạ bảo trọng.” Nguồn:

Phạm Hiên ngẩn người, sau đấy ông bật cười, “Đứa nhỏ này.”

Giọng ông trở nên ôn hòa, giống một trưởng bối đang dặn dò Cố Cửu Tư, “Đi đi, đừng trì hoãn nữa.”

Chú thích

[1] Là một dạng thủ công mỹ nghệ truyền thống của Trung Quốc. Vì đặc điểm các nút thắt liên kết với nhau nên đồng tâm kết thường tượng trưng cho tình yêu cùng ý nghĩa “mãi mãi một lòng một dạ”.

[2] Từ dùng để chửi đàn ông (thường là người dốt nát, tầm thường), mang theo hàm ý coi khinh.

[3] Tương đương với nghỉ phép. Ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày nghỉ gọi là “ngày hưu mộc”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện