Ông vừa dứt lời, đám người đuổi theo Diệp Thế An và Diệp Vận lập tức bắn tên. Mũi tên vun vút bay tới, Diệp Vận nhào về phía Giang Hà. Ánh mắt Giang Hà lạnh lùng, ông duỗi tay bắt lấy Diệp Vận rồi đẩy người ra đằng sau và che chắn phía trước nàng ấy. Còn Vọng Lai vừa đứng chắn trước Giang Hà, vừa dùng đao chém mũi tên bay tới.

Diệp Vận trốn sau Giang Hà, nàng ấy thấy người trước mặt mình có thân hình cao gầy rắn chắc tựa núi Thái Sơn, làm người ta vô cớ cảm thấy an tâm.

Giây phút đối phương bắn tên, người phe Giang Hà vọt lên và chẳng mấy chốc đã chém sạch đám người trong con hẻm.

Máu loãng chảy đầy đất, Thẩm Minh cuối cùng cũng đuổi kịp, hắn sốt ruột hỏi, “Diệp Vận không sao chứ?”

Giang Hà nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thẩm Minh rồi quay đầu quan sát tiểu cô nương phía sau mình. Diệp Vận đang căng thẳng túm chặt tay áo Giang Hà, ông “a” một tiếng rồi nói, “Nhìn thì có vẻ không sao.”

Giang Hà đi tới đầu con hẻm, “Ngoài kia xử lý xong hết chưa?”

Thẩm Minh lau máu trên mặt, ánh mắt không rời khỏi Diệp Vận, “Đã xử lý xong.”

“Vậy cho phép tại hạ hỏi một câu,” Giang Hà lộ vẻ mặt buồn rầu, “chất tức của tại hạ đâu?”

Lời này khiến tất cả mọi người sững sờ, Thẩm Minh chửi bậy một tiếng rồi dẫn người xông ra ngoài.

Diệp Thế An lồm cồm bò dậy; ban nãy vì tránh mũi tên nên hắn quyết định bò luôn trên mặt đất, giờ mới đứng dậy. Hắn phủi bùn đất dính trên ống tay áo rồi hành lễ với Giang Hà, “Giang thế bá.”

“Ai da,” Giang Hà thở dài, “mới nãy còn kêu Giang thúc thúc mà giờ đã thành Giang thế bá. Thế An cứ giữ cái tính đó thì sau này ta không cứu các ngươi nữa.”

“Thế bá lại đùa,” Diệp Thế An cung kính nói, “Cửu Tư bảo ngài sẽ không mặc kệ chúng ta.”

“Than ôi…” Giang Hà nghe đến đây liền làm bộ đau đầu, “nó tính kế cả ta kìa.”

Diệp Thế An không đáp trả. Lát sau, Giang Hà quay lại nhìn hắn, “Ngươi đứng đây ngó lão già này làm gì? Sao không đi tìm Ngọc Như?”

“Ngọc Như vẫn bình an.” Sắc mặt Diệp Thế An rất bình tĩnh.

Giang Hà nhướn mày, “Ồ, sao ngươi biết?”

“Giang thế bá còn ở đây nhàn nhã tán gẫu với vãn bối,” Diệp Thế An điềm đạm trả lời, “thì muội ấy dĩ nhiên vẫn bình an.”

“Đám cáo con các ngươi,” Giang Hà dở khóc dở cười, “đứa nào cũng lợi dụng ta.”

Diệp Thế An chỉ lặng lẽ mỉm cười. Diệp Vận rốt cuộc hồi phục tinh thần, nàng ấy cố gắng trấn định để đến hành lễ trước mặt Giang Hà, “Cảm tạ Giang thế bá.”

“Được rồi, được rồi,” Giang Hà xua tay, “ngươi cũng bị khiếp đảm, mau về đi.”

Dứt lời, Giang Hà dẫn người rời đi. Mới đi hai bước, ông cảm thấy có người nhìn mình bèn quay đầu lại và thấy Diệp Vận đang cụp mắt xuống. Giang Hà ngẩn người, ông nghĩ ngợi rồi vừa mỉm cười vừa cúi đầu nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay mình. Ông tới trước mặt Diệp Vận, sau đó đưa hoa đăng cho nàng ấy, “Con nít đứa nào cũng thích hoa đăng con thỏ, ngươi cầm về đi.”

Diệp Vận ngẩn ngơ giây lát rồi vươn tay nhận lấy hoa đăng.

Nàng ấy đứng tại chỗ thật lâu mới nghe Diệp Thế An lên tiếng, “Muội không đi à?”

Diệp Vận hoàn hồn, Diệp Thế An dùng khuôn mặt ấm áp để cười nói, “Vận nhi nhà chúng ta quả nhiên vẫn là tiểu cô nương.”

Nội tâm Diệp Vận khẽ run rẩy, nàng ấy khàn khàn đáp, “Đi thôi.”

Diệp Thế An dẫn đầu nhóm người cấp tốc hộ tống Diệp Vận về, còn Giang Hà mang người đi diệt sạch tàn dư phe Lạc Tử Thương. Vào lúc này, Lạc Tử Thương cầm tay Liễu Ngọc Như mà băng băng lao về phía trước.

Cổ tay của cô nương vừa mềm mại lại mịn màng, y lôi kéo nàng xuyên qua dòng người, xuyên qua các con hẻm. Nàng chẳng nghi ngờ, tin tưởng chạy như điên theo y.

Trong nháy mắt, Lạc Tử Thương không hiểu sao lại có ảo giác mình quay về thời niên thiếu, khi y lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Song hiện tại khác trước kia. Y đang dẫn theo một cô nương, nàng rất mảnh mai nhưng vẫn cắn răng đuổi kịp bước chân y để bản thân không thành gánh nặng cho người khác. Trong thân hình nhỏ bé của nàng ẩn chứa sức mạnh làm người khác kinh ngạc cảm thán; y cũng không thể không tán thưởng.

Hai người chạy một mạch tới sông đào bảo vệ quanh thành mới cắt đuôi được những kẻ đuổi theo. Khi dừng lại, Lạc Tử Thương lẫn nàng đều thở hổn hển. Xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, là dòng nước lặng lẽ chảy xuôi, là thuyền nhỏ chở người thong dong trôi ngang qua.

Hai người vừa cười vừa nhìn nhau, nhưng khoảnh khắc nhìn kỹ đôi mắt kia, Liễu Ngọc Như cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Người trước mặt nàng đeo mặt nạ, mặc trang phục đỏ rực mà Cố Cửu Tư luôn thích diện. Y sở hữu cặp mắt cực kỳ giống Cố Cửu Tư nhưng giây phút y ngước nhìn nàng, Liễu Ngọc Như cẩn thận quan sát thì phát hiện có điểm khác biệt.

Đôi mắt Cố Cửu Tư luôn trong veo và đầy thấu hiểu song đôi mắt này toát lên vẻ thâm trầm khó nói thành lời, như thể có vô vàn quá khứ bị mai táng tại ánh mắt kia rồi chúng hóa thành cái giếng sâu thăm thẳm. Y nhìn nàng, ý cười trong ánh mắt hòa tan sự âm u. Liễu Ngọc Như đáp lại ánh mắt y, nàng dò hỏi, “Cửu Tư?”

Y nghiêng đầu cười, Liễu Ngọc Như nhất thời không đoán ra y là ai. Người này cũng nhận thấy nỗi hoài nghi của nàng, y nắm lấy tay nàng rồi đặt trên mặt nạ của mình.

Nàng nhấc mặt nạ lên, đúng lúc ấy, pháo hoa được bắn và đột ngột nổ tung trời. Ánh sáng chiếu xuống làm nàng thấy rõ diện mạo người đứng trước mặt.

Gương mặt tái nhợt, đôi môi mỏng lạnh lùng, ngũ quan có nét nữ tính; ngoại trừ cặp mắt thì diện mạo y khác hẳn Cố Cửu Tư.

Sự khác nhau giữa hai người quá lớn, nếu không nhìn mỗi đôi mắt thì chẳng thể phát hiện điểm tương tự của bọn họ.

Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, khóe môi Lạc Tử Thương đượm ý cười. Trên trời cao, pháo hoa nổ tung hết đợt này đến đợt khác. Lạc Tử Thương lấy lại mặt nạ từ trong tay Liễu Ngọc Như, y cười nói, “Liễu lão bản đoán sai rồi.”

Trong lúc nói, y đeo mặt nạ lên một lần nữa. Y vẫn đang cười nhưng lúc này nụ cười kia lại chả còn chút độ ấm nào. Nãy giờ y luôn nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, quan sát từng biểu cảm trên gương mặt nàng, y chậm rãi tiếp tục, “Ta không phải Cố Cửu Tư, ta là Lạc Tử Thương.”

“Lạc công tử.” Liễu Ngọc Như bừng tỉnh, nàng cố gắng trấn định. Nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sau một hồi, nàng rốt cuộc mở lời, “Sao Lạc công tử lại dẫn ta tới đây?”

“Ngài nhìn về hướng đông đi.”

Lạc Tử Thương quay đầu về nơi pháo hoa đang nở rộ. Liễu Ngọc Như bắt chước y ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa từ đằng xa, nàng nghe y nói, “Nghe bảo đây là vị trí ngắm cảnh tốt nhất.”

Đầu óc Liễu Ngọc Như choáng váng.

Nàng biết Lạc Tử Thương xuất hiện ở đây vào giờ phút này thì nhất định chẳng có chuyện gì tốt lành. Những người ban nãy tập kích bọn họ chắc chắn do Lạc Tử Thương phái đến, nàng chỉ không biết lý do y làm thế. Chả phải y muốn giết Cố Cửu Tư ư? Tại sao không sai người mai phục Cố Cửu Tư mà lại muốn bắt nàng với Diệp Vận? Chẳng lẽ y định dùng hai người để uy hiếp Cố Cửu Tư? Nàng lén nhìn Lạc Tử Thương đang đứng cạnh mình, trong lòng cảm thấy khả năng này có độ chính xác rất cao. Song y đích thân bắt nàng thì khác gì tự mình hại mình và muốn đấu một mất một còn với Cố Cửu Tư. Y mưu đồ lâu ngày tại Đông Đô như vậy mà đi đến bước đường này chỉ vì chức vụ tu sửa Hoàng Hà?

Liễu Ngọc Như không hiểu, nhưng nàng biết nếu Lạc Tử Thương quả thật tính toán như nàng nghĩ thì có lẽ nàng chẳng thể sống sót.

Trong lúc nàng gấp rút tìm cách dò hỏi tin tức từ Lạc Tử Thương càng nhiều càng tốt, y bất chợt lên tiếng, “Liễu phu nhân không cần lo nghĩ, hôm nay tại hạ thật sự chỉ tiện tay cứu ngài thôi.”

“Ngài mà tốt bụng vậy à?” Liễu Ngọc Như nhịn không được bèn hỏi.

Lạc Tử Thương cười cười, “Liễu phu nhân, ta đưa cho ngài nhiều vàng bạc đến thế mà chưa được hồi vốn thì sao có thể làm ngài chết?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy mới yên lòng.

Pháo hoa đã bắn xong, các thuyền nhỏ được thu hồi để nhường chỗ cho chiếc thuyền hoa lớn ở giữa sông. Trên thuyền hoa bày biện giá đỡ, xung quanh giá đỡ là những tay trống.

Trăng sáng lộ diện trên trời cao, tiếng trống từ từ vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng. Lạc Tử Thương chăm chú nhìn khung cảnh đằng trước, y thong thả nói, “Liễu phu nhân, Lạc mỗ không làm chuyện vô ích. Ta có giết ngài cũng chẳng được lợi gì.”

Tiếng trống thong dong, ánh trăng chảy xuôi trên mặt sông, tất cả tạo nên bầu không khí tiêu điều trang trọng.

Ánh mắt Liễu Ngọc Như dõi theo chiếc thuyền hoa, nàng xác nhận Lạc Tử Thương sẽ không giết mình bèn đánh bạo mở miệng, “Ngài có thể bắt cóc ta để uy hiếp Cửu Tư.”

Lời này có vẻ khiến Lạc Tử Thương thấy buồn cười, y quay lại nhìn nàng và trầm ngâm hỏi, “Vậy ngài nghĩ Cố đại nhân có thể làm đến mức nào vì ngài?”

“Ta không đánh cược lòng người.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, gió sông mang theo hơi lạnh thổi qua khiến tóc tai quật vào mặt nàng. Liễu Ngọc Như nhìn chiếc thuyền hoa ngoài xa, điềm đạm nói, “Nên ta sẽ không để chàng lựa chọn. Làm vậy thì trong lòng ta, chàng vĩnh viễn chọn ta và ta vĩnh viễn quan trọng nhất.”

Lạc Tử Thương ngẩn người nhìn mặt nghiêng của cô nương dưới ánh trăng.

Nàng sở hữu khuôn mặt tuyệt đẹp, năm nay lại vừa tròn mười tám tuổi, là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời một nữ nhân. Ở nàng toát lên vẻ đẹp vừa thanh nhã lại vừa cứng cỏi, cứ thế mà nở rộ trong ánh mắt y.

Y cảm thấy trái tim mình tựa cây cổ cầm[1] và có người đang gảy vang những sợi dây đàn.

Sự kích thích nhẹ nhàng này không có nghĩa lý với y; nó chẳng cản trở hay thay đổi được gì. Nó chỉ đơn thuần hóa thành những nốt nhạc lượn lờ quanh trái tim y.

Y lặng lẽ quay đầu nhìn phương xa, lúc này tiếng sáo đã cất lên. Giọng Lạc Tử Thương thấp thoáng tiếng thở dài khi nói, “Ta chẳng biết ngài có quan trọng nhất trong lòng hắn không, nhưng ta biết trong lòng ngài, hắn dĩ nhiên rất quan trọng và thậm chí còn là quan trọng nhất.”

Liễu Ngọc Như sững sờ, lát sau nàng bật cười, khuôn mặt mang theo chút ấm áp hiếm hoi trong đêm nay. Nàng nhìn Lạc Tử Thương và chân thành đáp, “Dĩ nhiên rồi.”

“Tại sao?” Lạc Tử Thương không hiểu.

Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Chàng là lang quân nhà ta.”

“Nữ tử nào cũng thế?” Lạc Tử Thương tiếp tục hỏi.

Liễu Ngọc Như chưa hiểu lắm, “Ý ngài là?”

“Trong lòng các nữ tử, lang quân của họ quan trọng thế ư?”

“Tất nhiên không phải.”

Liễu Ngọc Như ngắm nhìn chiếc thuyền hoa, trời hơi lạnh nên nàng vòng tay tự ôm lấy mình. Mọi người xôn xao ầm ĩ khi một nam tử mặc trang phục trắng bước lên boong thuyền.

Hắn mặc lễ phục trang trọng, đầu đội vương miện lông vũ, tay cầm pháp khí có gắn chuông, đi từng bước uy nghiêm mà xuất hiện trước mọi người.

Ánh mắt Liễu Ngọc Như vô thức trở nên dịu dàng, nàng chăm chú nhìn bóng hình mặc đồ trắng ở đằng xa và nhẹ nhàng nói, “Quan trọng hơn cả, chàng không chỉ là lang quân nhà ta mà còn là Cố Cửu Tư.”

Trên thuyền hoa, pháp khí trong tay chủ tế kêu leng keng. Đúng lúc ấy, mười mấy mũi tên chẻ không khí bay vút tới. Lang quân áo trắng trên sân khấu thậm chí chưa kịp chuyển sang động tác kế tiếp thì cơ thể đã bị bắn thủng lỗ chỗ.

Tất cả khán giả đều lặng im.

Ngay sau đó, tiếng thét chói tai, tiếng kêu ầm ĩ, tiếng khóc thất thanh chồng chất lên nhau.

Liễu Ngọc Như kinh hoàng nhìn thuyền hoa, Lạc Tử Thương đứng cạnh lặng lẽ dõi theo nàng.

Ánh mắt Liễu Ngọc Như đeo bám chiếc thuyền kia, nàng hơi hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng nào.

Nàng muốn gọi tên người ấy.

Nàng biết hôm nay hắn làm chủ tế.

Nàng run rẩy quay đầu nhìn Lạc Tử Thương.

Y lẳng lặng đáp lại ánh mắt nàng, vẻ mặt thậm chí còn vương chút thương hại.

“Ta bắt ngài vì muốn đánh lạc hướng hộ vệ của hắn. Ngài có thể báo thù bất kỳ lúc nào, ta sẽ chờ.”

Thanh âm y vừa lạnh nhạt lại vừa ôn hòa, “Nếu nhanh chân thì biết đâu ngài còn kịp nói vài lời cuối cùng với hắn. Đầu mũi tên có bôi thuốc độc, hắn không thể sống sót.”

Y mới dứt lời, Liễu Ngọc Như đã đẩy y ra mà điên cuồng chạy về phía thuyền hoa.

Hiện tại mọi người đều đổ xô từ thuyền hoa lại đây, nàng đơn độc chạy ngược hướng giữa biển người.

Lạc Tử Thương dõi theo bóng lưng cô nương dần khuất dạng.

Y phát hiện người này thật sự thích đi ngược dòng để tiến về phía trước.

Chú thích

[1] Là một nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy và có bảy dây. Đàn này được chơi từ thời cổ đại, theo truyền thống thì các học giả lẫn sĩ phu rất yêu thích nó và xem đây là loại nhạc cụ thanh nhã, tinh tế. Mình tìm hiểu thì có vẻ tên riêng của đàn là cổ cầm luôn, chứ không dịch ra thành đàn cổ nên mới để vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện