Trời chưa sáng, Cố Cửu Tư đang ngủ thì bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào. Hắn tức khắc mở bừng mắt rồi giơ tay che tai Liễu Ngọc Như, nàng mắt nhắm mắt mở hỏi, “Sao vậy?”

“Nàng ngủ tiếp đi,” Cố Cửu Tư dịu dàng thì thầm, “Thẩm Minh đã trở lại nên ta phải xử lý chút chuyện.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy liền yên tâm, nàng mơ màng đáp lại hắn. Cố Cửu Tư đứng dậy, khoác thêm áo ngoài rồi rời khỏi phòng. Thẩm Minh cùng nhóm người của Hổ Tử đứng đầy sân, góc sân có người cầm đuốc để chiếu sáng. Thấy Cố Cửu Tư xuất hiện, Thẩm Minh hấp tấp lớn tiếng gọi, “Cửu ca…”

Cố Cửu Tư đặt ngón trỏ lên môi, Thẩm Minh im miệng ngay. Quay đầu nhìn trong phòng, Cố Cửu Tư nhỏ giọng nhắc, “Tẩu tử ngươi đang ngủ.”

Hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài sân, phất tay với mọi người và thì thào, “Nói nhỏ thôi, đừng đánh thức nàng.”

Cố Cửu Tư đi đứng rón rén như vậy làm người khác cũng bất giác căng thẳng. Bọn họ nhanh chóng theo sau hắn, chân gần như chẳng phát ra tiếng động. Khi đã ở trong đại sảnh cách xa hậu viện, Cố Cửu Tư ngồi xuống thì Thẩm Minh mới tiến lên báo cáo, “Cửu ca, đã xử lý sạch sẽ.”

“Không kẻ nào còn sống à?” Cố Cửu Tư nhíu mày.

Hổ Tử lập tức giải thích, “Gia, bọn chúng còn chẳng chịu sống ấy. Chúng ta cố tình giữ lại vài tên nhưng đều tự sát cả.”

Động tác uống trà của Cố Cửu Tư thoáng dừng lại, lát sau, hắn hỏi tiếp, “Đêm nay quét sạch tổng cộng bao nhiêu người?”

“Gần năm trăm sát thủ.” Thẩm Minh bình tĩnh bẩm báo, “Bọn chúng vừa ra tay, ta tức khắc xin chỉ thị từ Chu đại nhân và được ngài ấy phân công người đến trợ giúp.”

Cố Cửu Tư gật đầu, “Người mật báo cho thái tử đâu?”

“Vào phủ thái tử chưa thấy trở ra.”

Cố Cửu Tư lặng lẽ cầm chén trà, hắn lạnh nhạt nhận xét, “Lạc Tử Thương cũng có bản lĩnh đấy.”

Lần này Lạc Tử Thương làm việc mà chẳng đoái hoài đến Trần Mậu Xuân. Cố Cửu Tư phái người báo tin cho thái tử, đáng lẽ thái tử phải trở mặt với Lạc Tử Thương mới đúng. Nhưng thái tử lại giam người trong phủ, khéo có khi còn giết rồi, xem ra thái tử muốn bảo vệ Lạc Tử Thương.

Bây giờ trời chưa sáng, Cố Cửu Tư nhìn sắc trời và hỏi, “Đã chuẩn bị sổ con vạch tội Trần Mậu Xuân chưa?”

“Thế An ca đã chuẩn bị,” Thẩm Minh đáp ngay, “ngày mai Ngự Sử Đài sẽ ra mặt vạch tội Trần Mậu Xuân. Thế An ca nói hãy yên tâm, hắn sẽ lo liệu thỏa đáng những chuyện còn lại.”

Cố Cửu Tư gật đầu. Nếu thái tử muốn bảo vệ Lạc Tử Thương và bọn họ cũng không tìm thấy chứng cứ xác minh Lạc Tử Thương ra tay, vậy trước hết không đụng đến y. Ít nhất đã rửa sạch người của Lạc Tử Thương tại Đông Đô, trong thời gian ngắn sắp tới, y sẽ khó mà gây chuyện lớn được.

Hiện tại, coi như Cố Cửu Tư chiếm thế thượng phong.

Loại bỏ Trần Mậu Xuân tương đương với việc thái tử mất đi một trong những quân cờ hiếm hoi sở hữu binh quyền. Diệt trừ nanh vuốt của Lạc Tử Thương đồng nghĩa với việc trong chuyến đi Hoàng Hà, y sẽ không dễ dàng phát động kế hoạch ám sát lần hai.

Dẫu cho thái tử bảo vệ Lạc Tử Thương thì hạt giống hoài nghi cũng đã được gieo xuống.

Cố Cửu Tư nhắm nghiền hai mắt, trong đầu tổng kết chuỗi sự kiện hôm nay xong mới lên tiếng, “Được rồi,” Cố Cửu Tư mở mắt ra, hắn vừa nhìn người xung quanh vừa cười sảng khoái, “các vị vất vả.”

“Không vất vả,” Hổ Tử cười khanh khách, “đi theo Cửu gia kiếm sống là có tiền đồ.”

Cố Cửu Tư mỉm cười, hắn vẫy tay với Mộc Nam đang đứng cạnh. Mộc Nam sai người mang tới hàng đống bao lì xì, Cố Cửu Tư đích thân phát bao lì xì cho những người có mặt và vui vẻ bảo, “Nhận bao lì xì rồi trở về tắm rửa ngủ nghỉ đi.”

Mọi người không ngờ còn được phát bao lì xì nên sau khi nhận xong, ai cũng phấn khởi và liên tục cảm tạ Cố Cửu Tư. Hắn phất tay để mọi người lui xuống rồi quay sang dặn dò Hổ Tử, “Ta đi Đông tuần nên sẽ giao cho ngươi trông coi Cố phủ. Ngươi hãy theo dõi sát sao, có chuyện gì cứ tìm cữu cữu của ta là Hộ Bộ Thị lang Giang đại nhân Giang Hà, mọi chuyện đều phải nghe theo ông ấy.”

“Vâng,” Hổ Tử tuân lệnh.

Cố Cửu Tư gật đầu rồi cho Hổ Tử về nghỉ ngơi. Sau khi Hổ Tử rời đi, Cố Cửu Tư bảo hạ nhân ra ngoài hết để trong phòng chỉ còn lại Thẩm Minh và hắn. Thẩm Minh chậm chạp thoát khỏi cơn kích thích do đánh nhau mang lại, hắn thấy Cố Cửu Tư ngồi trên ghế cúi đầu uống trà như đang chờ hắn lên tiếng.

Thẩm Minh tức khắc giật mình, hắn chợt hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn mím môi, gỡ kiếm xuống rồi quỳ trước mặt Cố Cửu Tư.

“Hôm nay ta thất trách,” hắn buồn rầu nói, “không trông coi thiếu phu nhân, xin ngài hãy phạt ta.”

Hắn dùng “thiếu phu nhân” và “ngài” để biểu đạt thân phận của hắn lẫn Cố Cửu Tư vào giờ phút này. Tuy ngày thường xưng huynh gọi đệ nhưng quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc vẫn là thượng cấp và thuộc hạ.

Cố Cửu Tư vừa nghe vừa nhấp ngụm trà, hắn nhìn bên ngoài sân và chậm rãi hỏi, “Ngươi vứt bỏ nàng thế nào?”

Thẩm Minh im thin thít, hắn cúi gằm đầu.

“Nói.”

“Diệp đại nhân không đủ sức bảo vệ Diệp tiểu thư,” Thẩm Minh hít sâu một hơi, rốt cuộc mở miệng đáp, “tình thế cấp bách nên ta…”

Lời này khiến Cố Cửu Tư quay lại nhìn hắn. Thẩm Minh không dám đáp trả ánh mắt của Cố Cửu Tư, hắn tự biết mình đã sai. Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm hắn rất lâu mới cất tiếng, “Thẩm Minh, vị trí nào cũng có trách nhiệm của riêng nó.”

“Thuộc hạ biết sai!”

Thẩm Minh dập đầu xuống đất, hắn nhắm mắt nói, “Cửu ca phạt thế nào cũng được! Hôm nay dù bị ngươi giết thì ta cũng chấp nhận.”

Cố Cửu Tư trầm tĩnh nhìn hắn.

Nói không phẫn nộ là nói dối, nhưng mặc cho bề ngoài cà lơ phất phơ, nội tâm hắn lý trí hơn bất kỳ ai. Trầm mặc nhìn Thẩm Minh hồi lâu, Cố Cửu Tư đứng dậy và cầm lấy vỏ kiếm của Thẩm Minh rồi đưa cho hắn.

Thẩm Minh chưa kịp hiểu thì Cố Cửu Tư đã quỳ xuống. Ánh trăng chiếu lên cổng chính, Cố Cửu Tư cởi áo ngoài rồi gấp gọn gàng và đặt ở một bên. Hắn mặc áo mỏng màu trắng, đưa lưng về phía Thẩm Minh mà nói, “Ngươi đã gọi ta là Cửu ca thì ta là huynh trưởng của ngươi. Ngươi làm sai, ta phải thay ngươi chịu trách nhiệm. Ta giao vỏ kiếm cho ngươi, hãy tự tay đánh vào lưng ta ba lần.”

“Cửu ca!”

Thẩm Minh sợ tới mức hét lên, hắn vội tới trước mặt Cố Cửu Tư và run rẩy nói, “Ngươi đánh ta đi.”

“Hôm nay ngươi không đánh, tức nghĩa ta chẳng đủ sức quản ngươi. Nếu vậy ngươi hãy rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở về hay gọi ta là Cửu ca.”

Giọng Cố Cửu Tư vô cùng bình tĩnh làm Thẩm Minh ngẩn người. Hắn nhìn Cố Cửu Tư, trong lòng khó chịu tột độ, hắn khẽ khàng bảo, “Cửu ca như vậy còn khiến ta đau hơn cả bị đánh.”

“Ta không thể đánh ngươi,” Cố Cửu Tư lạnh nhạt nói, “ta hiểu tại sao ngươi hành động như thế. Trong lòng ngươi, Diệp Vận có sức nặng quá lớn nên ngươi thấy nàng ấy gặp nạn thì không thể bỏ mặc. Đây là lẽ thường tình. Vốn dĩ ta chẳng nên đặt Diệp Vận cạnh Ngọc Như để bắt ngươi lựa chọn. Ta không suy nghĩ thấu đáo mới dẫn đến sai lầm của ngươi.”

“Ta sẽ không đẩy ngươi tới đường cùng, sau đó nhìn ngươi phạm sai lầm rồi lại trừng phạt ngươi. Đây là cái sai của ta, nên ngươi hãy làm người xử phạt.”

Cố Cửu Tư cúi đầu, lạnh lùng bảo, “Sắp đến giờ lên triều rồi, đánh đi.”

Thẩm Minh lấy vỏ kiếm vỗ nhẹ lên lưng hắn, Cố Cửu Tư liếc nhìn Thẩm Minh, “Đánh đến khi nào xuống tay được thì thôi.”

“Cửu ca,” giọng Thẩm Minh run run, “ngươi đang ép ta.”

Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn hắn, Thẩm Minh rốt cuộc hít sâu một hơi rồi cầm vỏ kiếm quật mạnh xuống.

Từng tiếng vang như đánh vào lòng, đau đến mức trái tim hắn run lên.

Khi đánh xong, hắn ném vỏ kiếm rồi bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe. Cố Cửu Tư gọi hắn, “Đứng lại.”

Thẩm Minh đưa lưng về phía hắn, cắn răng không thốt ra tiếng nào. Cố Cửu Tư tự đỡ mình dậy và nói với hắn, “Lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị một hộp son phấn, ngươi hãy mang nó đến Diệp phủ tặng cho Diệp Vận.”

“Ta không đi.”

“Không đi cũng chả sao.” Cố Cửu Tư nhặt áo ngoài rồi khoác lên người, hắn vừa đi vừa nói, “Ngươi nghĩ cho kỹ, chuyến đi Hoàng Hà này có thể kéo dài hơn nửa năm. Diệp Vận gần hai mươi tuổi rồi, Thế An từng tán gẫu với ta rằng Diệp gia dự định tìm cửa hôn sự cho nàng ấy.”

“Gấp vậy sao?!” Thẩm Minh kinh ngạc lên tiếng.

Cố Cửu Tư dừng ở cửa rồi quay lại nhìn hắn và nhếch môi, “Thẩm Minh, nam nhân không thể lúc nào cũng bắt nữ nhân chờ đợi. Nàng ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, tại sao phải chờ ngươi chứ?”

Thẩm Minh sững sờ, Cố Cửu Tư không nhiều lời nữa mà xoay người trở về phòng.

Trời đang dần sáng, Cố Cửu Tư bước vào phòng thì phát hiện Liễu Ngọc Như đã dậy. Nàng thấy Cố Cửu Tư liền tươi cười, “Chàng rửa mặt chải đầu chưa?”

“Chưa.”

Cố Cửu Tư ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Liễu Ngọc Như mà tâm tình cũng dịu lại. Hắn lấy khăn lau mặt, súc miệng, buộc tóc, mặc quan bào và được Liễu Ngọc Như giúp cài đai lưng. Nàng ôn hòa dặn dò, “Đêm qua chàng làm nhiều việc như vậy thì hôm nay đừng thể hiện sự sắc sảo quá mức trên triều đình.”

“Nàng yên tâm,” Cố Cửu Tư cười, “ta tự biết giới hạn. Nàng ở nhà thu xếp hành lý, sau khi ta hạ triều chắc sẽ khởi hành ngay.”

“Ừm,” Liễu Ngọc Như nhỏ giọng đáp, “ta đã chuẩn bị chu đáo từ lâu, chàng về là có thể xuất phát luôn.”

“Có nàng lo liệu những việc này là ta yên tâm rồi.” Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nàng. “Ta đi đây.”

Trong lúc Cố Cửu Tư đến cung điện, phủ thái tử loạn cào cào. Phạm Ngọc đi tới đi lui trong sảnh chính, mật thám ra vào từng đợt để báo tin tức mới nhất và người hầu sẽ đọc tin cho hắn nghe. Lạc Tử Thương ngồi bên cạnh lẳng lặng uống trà.

“Cố Cửu Tư là con chó của Chu Cao Lãng!”

Phạm Ngọc vừa đi vừa lầm bầm chửi, “Hồi trước ở Dương Châu cô đã thấy hắn chẳng tốt lành gì, không biết tôn ti lễ nghi, chỉ biết cấu kết với Chu Diệp làm việc xấu. Phụ hoàng chỉ có một hoàng nhi là cô, bọn chúng chẳng những không dốc sức phò tá mà giờ còn trăm phương ngàn kế đụng tới người của cô. Bọn chúng muốn gì? Tạo phản chắc?”

Lạc Tử Thương thổi chén trà, từ tốn cất tiếng, “Điện hạ, Cố Cửu Tư đã ra tay thì dĩ nhiên sẽ không để lộ sơ hở. Bây giờ chẳng phải tốt nhất điện hạ nên suy nghĩ bước kế tiếp sao? Hôm nay trên triều, người phe Chu Cao Lãng chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Trần Tướng quân, điện hạ định đối phó thế nào?”

Bước chân Phạm Ngọc dừng lại, hắn do dự ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Thương rồi chậm rãi hỏi, “Thái phó nghĩ nên làm gì?”

“Điện hạ, chúng ta có lẽ không giữ nổi vị trí của Trần đại nhân.” Lạc Tử Thương thở dài. “Trong lễ hội long trọng như vậy mà khu vực Trần đại nhân chủ quản lại xảy ra nhiều sự cố lớn. Bắt cóc người đi đường là một chuyện, nhưng quan trọng nhất là ám sát Hộ Bộ Thượng thư. Tuy Cố Cửu Tư bình an song việc này đã thành rắc rối lớn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phạm Ngọc nhíu mày.

Lạc Tử Thương cúi đầu, “Chúng ta chỉ có thể lùi một bước để tiến hai bước, cố gắng được bệ hạ thông cảm.”

“Lùi một bước để tiến hai bước?” Phạm Ngọc không hiểu lắm.

Lạc Tử Thương gõ quạt vào lòng bàn tay, y liếc nhìn Trần Mậu Xuân đang ngồi cạnh với tâm trạng thấp thỏm, “Lát nữa Trần đại nhân hãy cởi trần mà đeo cành mận gai rồi chặn đường Cố Cửu Tư để tạ lỗi.”

Tự đánh mình để nhận tội.

“Chuyện này sợ không dễ dàng như thế?” Phạm Ngọc cau mày.

“Trần đại nhân mau đi đi,” Lạc Tử Thương thúc giục Trần Mậu Xuân, “không nhanh chân thì trễ mất, nhất định phải cản lại hắn trên đường đến cung điện.”

Trần Mậu Xuân gật đầu rồi cuống cuồng chạy ra ngoài. Chờ Trần Mậu Xuân rời khỏi phòng, Lạc Tử Thương tiếp tục, “E rằng Trần đại nhân phải tạm thời nhường lại vị trí thủ lĩnh Nam Thành Quân, điện hạ đã có người thay thế chưa?”

Câu hỏi này làm Phạm Ngọc nhíu mày, “Không thể bảo vệ hắn sao?”

“Làm vậy sợ bệ hạ không hài lòng với thái tử.”

Phạm Ngọc trầm mặc giây lát rồi nói, “Cô có ít người trong tay nhưng Chu Cao Lãng đảm bảo sẽ đề cử người cho vị trí của Mậu Xuân. E rằng những người cô có đều không thích hợp bằng, nên dù chính cô tiến cử thì chưa chắc được chấp thuận.”

Lạc Tử Thương thoáng chần chừ mới đề nghị, “Hay để vi thần tiến cử người cho điện hạ?”

“Mau nói đi,” Phạm Ngọc sốt ruột bảo.

Lạc Tử Thương mỉm cười, “Đội trưởng đội mười ba của Nam Thành Quân, Hùng Anh.”

“Đây là người của ngươi?” Phạm Ngọc ngạc nhiên.

Lạc Tử Thương lắc đầu, “Hắn không là người của ai cả. Nhưng hắn có một điểm tốt, năm xưa phụ thân hắn là Hùng Tư Tiệp bị Giang Hà vạch tội chém đầu. Giang Hà là cữu cữu của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư lại là người của Chu Cao Lãng. Tuy hắn không phải người của chúng ta nhưng chúng ta có thể nâng đỡ hắn rồi từ từ thu phục.”

Nghe đến đây, Phạm Ngọc lập tức vỗ tay, “Tốt lắm. Hôm nay lên triều, cô sẽ cho người tiến cử hắn!”

Khi phe thái tử thảo luận xong xuôi, Cố Cửu Tư đang ngồi trong xe ngựa với Thẩm Minh. Cố Cửu Tư nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ngựa đi được nửa đường thì đột ngột dừng lại. Cố Cửu Tư mở mắt ra, ngờ ngợ hỏi, “Tới cung điện rồi?”

Thẩm Minh vén mành nhìn ra bên ngoài và báo cho Cố Cửu Tư, “Cửu ca, có người quỳ bên đường, còn đeo cành mận gai trên lưng trần nữa.”

Lời này tức khắc làm Cố Cửu Tư biến sắc, hắn trầm mặc một lát rồi túm lấy Thẩm Minh, “Ngươi mau ra ngoài khiêng hắn đi.”

“Khiêng…á?” Thẩm Minh đực mặt ra.

Cố Cửu Tư gật đầu, “Nhanh lên, ta không cần biết ngươi dùng cách gì nhưng đừng cho ta thấy hắn và cũng đừng để hắn mở miệng nói chuyện!”

Cố Cửu Tư đẩy Thẩm Minh làm hắn lảo đảo xông ra ngoài.

Trần Mậu Xuân thấy có người xuất hiện liền ngẩng đầu kêu, “Cố…”

Hắn chưa nói hết câu đã thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống mặt mình, cú đạp này khiến hắn choáng váng. Trước lúc Trần Mậu Xuân kịp phản ứng, một quan viên mặc trang phục màu lam đã khiêng hắn trên vai rồi chạy như điên.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Cố Cửu Tư nghe bên ngoài yên ắng mới thận trọng ló đầu hỏi Mộc Nam đang điều khiển ngựa, “Đi chưa?”

Vẻ mặt Mộc Nam cực kỳ phức tạp, hắn gật đầu, “Đã bị khiêng đi.”

Lời tác giả

Phóng viên: Cửu Tư, anh nghĩ chúng ta phải đối phó thế nào với âm mưu quỷ kế? Cố Cửu Tư: Khiêng nó đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện