Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Tần Nam nhìn chòng chọc Giang Hà. Người đứng đối diện ông không biểu lộ chút cảm xúc nào, một mực duy trì sự bình thản của người ngoài cuộc như thể bản thân chẳng hề liên quan đến chuyện hai mươi mốt năm trước.
Tần Nam không thể hiểu.
Ông chẳng hiểu nổi tại sao một người thế này lại tồn tại trên đời.
Cơn phẫn nộ xưa nay chưa từng có sinh sôi trong lòng ông, nhưng ngay trước khoảnh khắc nó đạt tới đỉnh điểm, nó lại nguội đi từng chút một trước ánh mắt của đối phương. Khi nó hoàn toàn nguội lạnh, Tần Nam cảm thấy thật đáng buồn.
Phải, thật đáng buồn.
Hai mươi mốt năm của ông và cả đời của Lạc Y Thủy đáng buồn lại đáng thương trước ánh mắt nhẹ tựa mây gió của người này.
Giang Hà nhìn sắc mặt Tần Nam biến đổi mà vẫn ung dung thản nhiên. Hồi lâu sau, cơn gió kéo theo làn mưa phùn rả rích. Giang Hà thu hồi biểu cảm trên mặt, ông xoay người nói, “Tần đại nhân về đi.”
“Ngươi không thấy áy náy sao?”
Tần Nam bất chợt lên tiếng, Giang Hà dừng bước. Ông lặng lẽ ngắm nhìn cây hải đường vừa nở hoa trước sân thật lâu rồi đáp lại, “Người chết như đèn tắt, Tần đại nhân không cần nhắc tới chuyện quá khứ.”
“Ngươi có áy náy không?” Tần Nam khăng khăng chất vấn, “Ngươi có biết nàng đã làm gì vì ngươi…”
“Nàng muốn ta biết à?”
Giang Hà đột ngột mở miệng, lời ông nói làm Tần Nam ngẩn người. Ông quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tần Nam.
Cuối cùng Giang Hà cũng mất đi nụ cười bất cần đời thường ngày, ông dùng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt nhìn Tần Nam, “Nàng có muốn không?”
Nàng có muốn không? Câu hỏi khiến Tần Nam sững sờ.
Ông vốn là người chậm hiểu, từ trước đến nay vẫn không thể lý giải suy nghĩ phóng khoáng cởi mở của nữ tử kia. Từ nhỏ ông đã tuân theo quy củ, đọc Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên. Tuy không hiểu nhưng ông biết năm đó Lạc Y Thủy chưa từng tâm sự với ai về chuyện của mình thì sao có thể muốn người kia biết chứ?
Giang Hà quan sát sắc mặt Tần Nam rồi cụp mắt xuống, “Tần Nam, thật ra ngươi chưa bao giờ hiểu nàng.”
“Nội tâm nàng nhận định những gì nàng làm không phải để hy sinh cho ta. Đấy là lựa chọn của riêng nàng, nàng không muốn bị ta thương hại.”
“Để ta trả lời câu hỏi của ngươi,” Giang Hà ngước nhìn Tần Nam, “ta không áy náy và cũng chẳng hối hận. Giang Hà ta một khi làm sẽ không quay đầu lại. Ngươi có thể nguyền rủa hay căm hận ta, nếu đủ năng lực thì cứ giết ta báo thù cho nàng.”
“Ta không nhắc tới chuyện xưa vì bận tâm thanh danh của nàng. Hôm nay ngươi muốn làm gì cũng được,” Giang Hà cảnh cáo, “nhưng đừng lôi cố nhân vào.”
Tần Nam lặng thinh, Giang Hà chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
Giang Hà quay về phòng. Chuyến đi lần này là để lo chuyện khẩn cấp nên ông không mang theo thị nữ, căn phòng chỉ có một mình ông.
Ông đứng trong phòng một lát mới ngồi xuống trước bàn đọc sách, sau đấy ông mở nắp lư hương và đốt nhang thơm vừa được thay mới.
Oo———oOo———oΟ
Cố Cửu Tư ngồi tại chỗ nhìn đăm đăm ba con người đang do dự.
Hắn đã đề cập phương án nộp tiền với ba người nhưng bọn họ vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư cũng chẳng thúc giục, hắn cho bọn họ thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng. Sau một hồi, Triệu lão gia gian nan nở nụ cười, “Cố đại nhân, tuy chúng ta từng mắc sai lầm nhưng đã lấy công chuộc tội…”
“Triệu lão gia,” Cố Cửu Tư đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, “ta đã bảo mình không thể làm chủ việc này, hôm nay ta cũng cố hết sức rồi. Lựa chọn thứ nhất là để Lý đại nhân điều tra tới cùng, chỉ với tội mưu phản đã đủ cho cả nhà các vị bị chém đầu. Lựa chọn thứ hai chính là làm theo lời ta, nộp tiền xong chúng ta sẽ coi như chuyện mấy ngày qua chưa phát sinh. Còn về chứng cứ chúng ta thu thập được, miễn không phải tội ác tày trời như giết người thì Lý đại nhân sẽ suy xét giảm nhẹ tội theo đúng luật. Các vị lão gia,” Cố Cửu Tư hạ giọng, “giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.”
Ba người trầm mặc, trước khi tới, cả ba đã chuẩn bị tinh thần nên không hẳn cự tuyệt kết quả này. Trần lão gia là người đầu tiên đứng dậy, lão ta quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa thì thào, “Ngày mai ta sẽ phái người đưa bạc tới, cảm ơn đại nhân.”
Có người làm gương nên hai người còn lại không kháng cự nữa, bọn họ bắt chước Trần lão gia hành lễ rồi lập tức ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Cửu Tư lưỡng lự giây lát. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy và đi thẳng đến phòng Giang Hà.
Lúc hắn vào phòng, Giang Hà đang ngồi thẫn thờ. Hắn hiếm khi bắt gặp Giang Hà với dáng vẻ thế kia nên thoáng chần chừ mới cất tiếng, “Cữu cữu.”
Giang Hà quay đầu về phía Cố Cửu Tư, hắn cung kính hành lễ. Ông gật gù hỏi, “Xong rồi hả?”
“Vâng.”
Cố Cửu Tư trả lời, sau đấy bước đến ngồi đối diện Giang Hà. Ông rót trà cho hắn, hai người chẳng ai mở lời. Giang Hà là người thông minh, hắn không cần kể chi tiết với ông.
Rót trà xong, Giang Hà nhàn nhạt nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, rất lâu sau, hắn bảo, “Hôm nay cữu cữu thất thố.”
Giang Hà im lặng.
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ông không nên cướp lời ta và nhấn mạnh mình là ai với Tần đại nhân.”
“Ta làm vậy có gì không ổn à?” Giang Hà lắc lắc chén trà.
Cố Cửu Tư điềm tĩnh nhìn ông, “Tần đại nhân biết cữu cữu.”
“Hình như thế.”
“Lúc trước ta từng hỏi ông có biết Tần đại nhân, ông nói không.”
“Ta đâu có nói dối?”
“Đến bây giờ mà ông còn muốn gạt ta?”
Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Giang Hà, cái tay lắc chén trà của ông dừng lại rồi ông đưa mắt nhìn hắn.
Mưa rơi tí tách bên ngoài, Giang Hà lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Cố Cửu Tư. Lát sau, ông đặt chén trà xuống.
“Ta không có con nên luôn coi ngươi là con mình.” Giang Hà vừa tựa lưng vào ghế vừa nhìn Cố Cửu Tư. “Giang gia chúng ta vốn có ba người con, đại ca đã chết, ta không có con nối dõi, chỉ mình mẫu thân ngươi sinh hạ ngươi. Hồi ngươi còn nhỏ, ta muốn dạy dỗ ngươi thật tốt nhưng phụ mẫu ngươi quá nuông chiều con cái. Ta chẳng phải người kiên nhẫn nhưng ta biết ngươi thông minh, ta chỉ không ngờ ngươi thông minh như vậy.”
Nói rồi ông đưa người về phía trước, “Tại sao lại nghĩ ta biết Tần Nam?”
“Ông ấy biết cữu cữu và đang định gọi tên, mà cữu cữu nhận ra điều này mới tự giới thiệu trước.”
Cố Cửu Tư nói ra suy luận của mình, Giang Hà hững hờ hỏi, “Thế nên ngươi nhất định phải tìm hiểu mấy chuyện ta làm trong quá khứ nhưng không muốn ai biết?”
Cố Cửu Tư im bặt, hắn hít sâu một hơi rồi đáp lại, “Ông không muốn nói thì ta cũng chẳng truy xét sâu hơn, kỳ thật dù không biết chi tiết nhưng ta đã đoán được tổng thể câu chuyện. Ta chỉ hỏi một câu thôi.”
Cố Cửu Tư quan sát Giang Hà, nghiêm túc nói, “Có ảnh hưởng gì đến thế cục tương lai không?”
Giang Hà không vội trả lời, sau một hồi, ông rốt cuộc lên tiếng, “Nếu ngươi đang nói về đứa bé kia, ta có thể khẳng định là không.”
“Nhưng nếu ngươi nói về cố nhân,” Giang Hà cười, ánh mắt mang theo vài phần bất lực, “thì ta không chắc.”
�
“Ông đứng về phía ta chứ?” Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà.
Giang Hà bình tĩnh đáp, “Cửu Tư,” giọng ông chân thành, “chúng ta là người một nhà.”
Cố Cửu Tư hít vào thở ra, hắn phủ phục trên đất và kính cẩn nói, “Mong ngài[1] ghi nhớ.”
“Ta nhớ rất kỹ.”
Giang Hà ngoảnh đầu ngắm cơn mưa phùn lất phất ngoài kia, “Ta nhớ rõ mình là người Giang gia hơn bất kỳ ai.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây, Cố Cửu Tư hành lễ xong liền đứng dậy trở về phòng.
Khi về đến phòng, Liễu Ngọc Như đang nằm đọc sách trên giường. Thấy Cố Cửu Tư bước vào, Liễu Ngọc Như vội đứng dậy. Cố Cửu Tư bảo nàng ở yên đấy, hắn cởi xiêm y rồi giải thích, “Quần áo bị lạnh, nàng đừng lại gần.”
Cố Cửu Tư đặt quần áo ở một bên mới vào sâu trong phòng, chờ nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, hắn vẫy tay gọi Liễu Ngọc Như. Nàng đến trước mặt hắn, để hắn thỏa sức ôm nàng. Cố Cửu Tư ôm đủ mới thả lỏng tay, hắn nhìn nàng, “Sao chưa ngủ?”
“Chờ chàng đấy.” Liễu Ngọc Như cười. “Không có chàng, ta cứ thấy trong phòng thiếu người nên chẳng ngủ được.”
“Sau này ta sẽ về sớm hơn.”
Cố Cửu Tư buông Liễu Ngọc Như ra, hắn hôn nàng một cái rồi đi rửa mặt. Rửa mặt xong, hai người ngồi trên giường và bàn bạc cặn kẽ chuyện hôm nay.
Nếu là cặp phu thê bình thường, ban đêm ở trên giường phần lớn nói chuyện nhà cửa. Dần dà, hoặc nam nhân rảnh rỗi quá mới để ý mấy việc này, hoặc hai người cãi nhau vì mâu thuẫn. May thay tình huống trên không tồn tại giữa Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, ngày nào bọn họ cũng có nhiều chuyện để hàn huyên.
Từ xử lý các gia tộc phú hào, đến phản ứng của những nhà này, đến thái độ của mọi người, rồi đến kho hàng do Liễu Ngọc Như xây dựng.
“Nhà kho mới thành lập mà ta mặc kệ thì sợ rắc rối phát sinh. Nhưng nếu tiếp tục vất vả lo toan, ngộ nhỡ khiến đứa nhỏ gặp chuyện thì chàng có trách ta không?”
Trong đêm tối, Liễu Ngọc Như vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư. Hắn nghe vậy bèn nắm lấy tay nàng rồi bất đắc dĩ thở dài, “Nói ra thì ta không sợ nàng cười nhưng nàng đừng giận nhé, tới tận bây giờ ta vẫn chưa cảm nhận được độ chân thật của đứa nhỏ này.”
“Hửm?”
“Lúc mới biết tin, ta rất sung sướng vì nàng và ta có con với nhau. Nhưng ngay sau đó ta lại hoảng sợ. Ta thấy mình vẫn là thằng nhóc nên sao có thể đảm đương vai trò người cha, mà làm rồi thì có làm tốt không. Cứ tưởng tượng về mặt mũi đứa nhỏ này, ta chỉ hy vọng nó giống nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, ta phát hiện mình không thích nó nhiều đến thế. Bởi vì nàng là mẫu thân của đứa nhỏ nên ta mới thích.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe Cố Cửu Tư thổ lộ, hắn trở người rồi để Liễu Ngọc Như nằm đè lên mình. Cố Cửu Tư nhìn nóc giường, hắn lẩm bẩm như đang trong cơn mê, “Con là nàng mang, khổ là nàng chịu, hy sinh cũng nàng gánh. Ta chả làm được gì nên đương nhiên sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng. Nàng cứ làm những gì mình muốn đi. Nếu nàng muốn tiếp tục quản lý kho hàng, hãy hướng dẫn cụ thể cho ta, để ta làm những việc mình đủ sức thực hiện. Dù thật sự xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không trách nàng. Ta chỉ thấy bản thân vô năng, không thể thay nàng mang thai đứa nhỏ này.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như không khỏi bật cười. Nàng dựa vào Cố Cửu Tư mà thì thầm, “Chàng toàn nói chuyện ngốc nghếch. Ta sẽ không làm việc nặng nhưng ta đã hỏi đại phu, vận động hợp lý vẫn tốt hơn là ngồi yên một chỗ.”
“Ừ, nhưng ta vẫn sẽ làm những gì có thể.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nàng nghĩ ngợi rồi nói, “Hôm nay cữu cữu và Tần đại nhân…”
“Ta đã hỏi ông ấy.” Cố Cửu Tư nói thẳng, “Ông ấy không muốn nhắc chuyện riêng tư nên đừng để ý làm gì.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì biết ngay Cố Cửu Tư đã có đáp án song hắn không muốn nhiều lời về đáp án này. Nàng cũng chẳng phải người ham thích tìm hiểu việc tư của người khác, vì vậy nàng không hỏi lại nữa.
Nàng mệt mỏi dựa vào ngực Cố Cửu Tư, trước lúc ngủ, nàng từ tốn bảo, “Sau khi xử lý xong mấy vụ án ở Huỳnh Dương, chàng sẽ về Đông Đô báo cáo công tác?”
“Ừm, phải tường trình với bệ hạ.”
“Đi trong bao lâu? Có quay về đây không?”
“Hoàng Hà chưa tu sửa hoàn tất,” Cố Cửu Tư thở dài, “nên ta phải quay lại.”
“Còn đi bao lâu ấy à?” Cố Cửu Tư nhìn trần nhà, thống khổ than, “Sợ là một tháng sắp tới ta sẽ bận tối tăm mặt mũi.”
Chú thích
[1] Cố Cửu Tư đang thể hiện sự nghiêm túc ở đây nên gọi Giang Hà là “ngài”.
Tần Nam không thể hiểu.
Ông chẳng hiểu nổi tại sao một người thế này lại tồn tại trên đời.
Cơn phẫn nộ xưa nay chưa từng có sinh sôi trong lòng ông, nhưng ngay trước khoảnh khắc nó đạt tới đỉnh điểm, nó lại nguội đi từng chút một trước ánh mắt của đối phương. Khi nó hoàn toàn nguội lạnh, Tần Nam cảm thấy thật đáng buồn.
Phải, thật đáng buồn.
Hai mươi mốt năm của ông và cả đời của Lạc Y Thủy đáng buồn lại đáng thương trước ánh mắt nhẹ tựa mây gió của người này.
Giang Hà nhìn sắc mặt Tần Nam biến đổi mà vẫn ung dung thản nhiên. Hồi lâu sau, cơn gió kéo theo làn mưa phùn rả rích. Giang Hà thu hồi biểu cảm trên mặt, ông xoay người nói, “Tần đại nhân về đi.”
“Ngươi không thấy áy náy sao?”
Tần Nam bất chợt lên tiếng, Giang Hà dừng bước. Ông lặng lẽ ngắm nhìn cây hải đường vừa nở hoa trước sân thật lâu rồi đáp lại, “Người chết như đèn tắt, Tần đại nhân không cần nhắc tới chuyện quá khứ.”
“Ngươi có áy náy không?” Tần Nam khăng khăng chất vấn, “Ngươi có biết nàng đã làm gì vì ngươi…”
“Nàng muốn ta biết à?”
Giang Hà đột ngột mở miệng, lời ông nói làm Tần Nam ngẩn người. Ông quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tần Nam.
Cuối cùng Giang Hà cũng mất đi nụ cười bất cần đời thường ngày, ông dùng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt nhìn Tần Nam, “Nàng có muốn không?”
Nàng có muốn không? Câu hỏi khiến Tần Nam sững sờ.
Ông vốn là người chậm hiểu, từ trước đến nay vẫn không thể lý giải suy nghĩ phóng khoáng cởi mở của nữ tử kia. Từ nhỏ ông đã tuân theo quy củ, đọc Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên. Tuy không hiểu nhưng ông biết năm đó Lạc Y Thủy chưa từng tâm sự với ai về chuyện của mình thì sao có thể muốn người kia biết chứ?
Giang Hà quan sát sắc mặt Tần Nam rồi cụp mắt xuống, “Tần Nam, thật ra ngươi chưa bao giờ hiểu nàng.”
“Nội tâm nàng nhận định những gì nàng làm không phải để hy sinh cho ta. Đấy là lựa chọn của riêng nàng, nàng không muốn bị ta thương hại.”
“Để ta trả lời câu hỏi của ngươi,” Giang Hà ngước nhìn Tần Nam, “ta không áy náy và cũng chẳng hối hận. Giang Hà ta một khi làm sẽ không quay đầu lại. Ngươi có thể nguyền rủa hay căm hận ta, nếu đủ năng lực thì cứ giết ta báo thù cho nàng.”
“Ta không nhắc tới chuyện xưa vì bận tâm thanh danh của nàng. Hôm nay ngươi muốn làm gì cũng được,” Giang Hà cảnh cáo, “nhưng đừng lôi cố nhân vào.”
Tần Nam lặng thinh, Giang Hà chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
Giang Hà quay về phòng. Chuyến đi lần này là để lo chuyện khẩn cấp nên ông không mang theo thị nữ, căn phòng chỉ có một mình ông.
Ông đứng trong phòng một lát mới ngồi xuống trước bàn đọc sách, sau đấy ông mở nắp lư hương và đốt nhang thơm vừa được thay mới.
Oo———oOo———oΟ
Cố Cửu Tư ngồi tại chỗ nhìn đăm đăm ba con người đang do dự.
Hắn đã đề cập phương án nộp tiền với ba người nhưng bọn họ vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư cũng chẳng thúc giục, hắn cho bọn họ thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng. Sau một hồi, Triệu lão gia gian nan nở nụ cười, “Cố đại nhân, tuy chúng ta từng mắc sai lầm nhưng đã lấy công chuộc tội…”
“Triệu lão gia,” Cố Cửu Tư đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, “ta đã bảo mình không thể làm chủ việc này, hôm nay ta cũng cố hết sức rồi. Lựa chọn thứ nhất là để Lý đại nhân điều tra tới cùng, chỉ với tội mưu phản đã đủ cho cả nhà các vị bị chém đầu. Lựa chọn thứ hai chính là làm theo lời ta, nộp tiền xong chúng ta sẽ coi như chuyện mấy ngày qua chưa phát sinh. Còn về chứng cứ chúng ta thu thập được, miễn không phải tội ác tày trời như giết người thì Lý đại nhân sẽ suy xét giảm nhẹ tội theo đúng luật. Các vị lão gia,” Cố Cửu Tư hạ giọng, “giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.”
Ba người trầm mặc, trước khi tới, cả ba đã chuẩn bị tinh thần nên không hẳn cự tuyệt kết quả này. Trần lão gia là người đầu tiên đứng dậy, lão ta quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa thì thào, “Ngày mai ta sẽ phái người đưa bạc tới, cảm ơn đại nhân.”
Có người làm gương nên hai người còn lại không kháng cự nữa, bọn họ bắt chước Trần lão gia hành lễ rồi lập tức ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Cửu Tư lưỡng lự giây lát. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy và đi thẳng đến phòng Giang Hà.
Lúc hắn vào phòng, Giang Hà đang ngồi thẫn thờ. Hắn hiếm khi bắt gặp Giang Hà với dáng vẻ thế kia nên thoáng chần chừ mới cất tiếng, “Cữu cữu.”
Giang Hà quay đầu về phía Cố Cửu Tư, hắn cung kính hành lễ. Ông gật gù hỏi, “Xong rồi hả?”
“Vâng.”
Cố Cửu Tư trả lời, sau đấy bước đến ngồi đối diện Giang Hà. Ông rót trà cho hắn, hai người chẳng ai mở lời. Giang Hà là người thông minh, hắn không cần kể chi tiết với ông.
Rót trà xong, Giang Hà nhàn nhạt nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, rất lâu sau, hắn bảo, “Hôm nay cữu cữu thất thố.”
Giang Hà im lặng.
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ông không nên cướp lời ta và nhấn mạnh mình là ai với Tần đại nhân.”
“Ta làm vậy có gì không ổn à?” Giang Hà lắc lắc chén trà.
Cố Cửu Tư điềm tĩnh nhìn ông, “Tần đại nhân biết cữu cữu.”
“Hình như thế.”
“Lúc trước ta từng hỏi ông có biết Tần đại nhân, ông nói không.”
“Ta đâu có nói dối?”
“Đến bây giờ mà ông còn muốn gạt ta?”
Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Giang Hà, cái tay lắc chén trà của ông dừng lại rồi ông đưa mắt nhìn hắn.
Mưa rơi tí tách bên ngoài, Giang Hà lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Cố Cửu Tư. Lát sau, ông đặt chén trà xuống.
“Ta không có con nên luôn coi ngươi là con mình.” Giang Hà vừa tựa lưng vào ghế vừa nhìn Cố Cửu Tư. “Giang gia chúng ta vốn có ba người con, đại ca đã chết, ta không có con nối dõi, chỉ mình mẫu thân ngươi sinh hạ ngươi. Hồi ngươi còn nhỏ, ta muốn dạy dỗ ngươi thật tốt nhưng phụ mẫu ngươi quá nuông chiều con cái. Ta chẳng phải người kiên nhẫn nhưng ta biết ngươi thông minh, ta chỉ không ngờ ngươi thông minh như vậy.”
Nói rồi ông đưa người về phía trước, “Tại sao lại nghĩ ta biết Tần Nam?”
“Ông ấy biết cữu cữu và đang định gọi tên, mà cữu cữu nhận ra điều này mới tự giới thiệu trước.”
Cố Cửu Tư nói ra suy luận của mình, Giang Hà hững hờ hỏi, “Thế nên ngươi nhất định phải tìm hiểu mấy chuyện ta làm trong quá khứ nhưng không muốn ai biết?”
Cố Cửu Tư im bặt, hắn hít sâu một hơi rồi đáp lại, “Ông không muốn nói thì ta cũng chẳng truy xét sâu hơn, kỳ thật dù không biết chi tiết nhưng ta đã đoán được tổng thể câu chuyện. Ta chỉ hỏi một câu thôi.”
Cố Cửu Tư quan sát Giang Hà, nghiêm túc nói, “Có ảnh hưởng gì đến thế cục tương lai không?”
Giang Hà không vội trả lời, sau một hồi, ông rốt cuộc lên tiếng, “Nếu ngươi đang nói về đứa bé kia, ta có thể khẳng định là không.”
“Nhưng nếu ngươi nói về cố nhân,” Giang Hà cười, ánh mắt mang theo vài phần bất lực, “thì ta không chắc.”
�
“Ông đứng về phía ta chứ?” Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà.
Giang Hà bình tĩnh đáp, “Cửu Tư,” giọng ông chân thành, “chúng ta là người một nhà.”
Cố Cửu Tư hít vào thở ra, hắn phủ phục trên đất và kính cẩn nói, “Mong ngài[1] ghi nhớ.”
“Ta nhớ rất kỹ.”
Giang Hà ngoảnh đầu ngắm cơn mưa phùn lất phất ngoài kia, “Ta nhớ rõ mình là người Giang gia hơn bất kỳ ai.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây, Cố Cửu Tư hành lễ xong liền đứng dậy trở về phòng.
Khi về đến phòng, Liễu Ngọc Như đang nằm đọc sách trên giường. Thấy Cố Cửu Tư bước vào, Liễu Ngọc Như vội đứng dậy. Cố Cửu Tư bảo nàng ở yên đấy, hắn cởi xiêm y rồi giải thích, “Quần áo bị lạnh, nàng đừng lại gần.”
Cố Cửu Tư đặt quần áo ở một bên mới vào sâu trong phòng, chờ nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, hắn vẫy tay gọi Liễu Ngọc Như. Nàng đến trước mặt hắn, để hắn thỏa sức ôm nàng. Cố Cửu Tư ôm đủ mới thả lỏng tay, hắn nhìn nàng, “Sao chưa ngủ?”
“Chờ chàng đấy.” Liễu Ngọc Như cười. “Không có chàng, ta cứ thấy trong phòng thiếu người nên chẳng ngủ được.”
“Sau này ta sẽ về sớm hơn.”
Cố Cửu Tư buông Liễu Ngọc Như ra, hắn hôn nàng một cái rồi đi rửa mặt. Rửa mặt xong, hai người ngồi trên giường và bàn bạc cặn kẽ chuyện hôm nay.
Nếu là cặp phu thê bình thường, ban đêm ở trên giường phần lớn nói chuyện nhà cửa. Dần dà, hoặc nam nhân rảnh rỗi quá mới để ý mấy việc này, hoặc hai người cãi nhau vì mâu thuẫn. May thay tình huống trên không tồn tại giữa Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, ngày nào bọn họ cũng có nhiều chuyện để hàn huyên.
Từ xử lý các gia tộc phú hào, đến phản ứng của những nhà này, đến thái độ của mọi người, rồi đến kho hàng do Liễu Ngọc Như xây dựng.
“Nhà kho mới thành lập mà ta mặc kệ thì sợ rắc rối phát sinh. Nhưng nếu tiếp tục vất vả lo toan, ngộ nhỡ khiến đứa nhỏ gặp chuyện thì chàng có trách ta không?”
Trong đêm tối, Liễu Ngọc Như vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư. Hắn nghe vậy bèn nắm lấy tay nàng rồi bất đắc dĩ thở dài, “Nói ra thì ta không sợ nàng cười nhưng nàng đừng giận nhé, tới tận bây giờ ta vẫn chưa cảm nhận được độ chân thật của đứa nhỏ này.”
“Hửm?”
“Lúc mới biết tin, ta rất sung sướng vì nàng và ta có con với nhau. Nhưng ngay sau đó ta lại hoảng sợ. Ta thấy mình vẫn là thằng nhóc nên sao có thể đảm đương vai trò người cha, mà làm rồi thì có làm tốt không. Cứ tưởng tượng về mặt mũi đứa nhỏ này, ta chỉ hy vọng nó giống nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, ta phát hiện mình không thích nó nhiều đến thế. Bởi vì nàng là mẫu thân của đứa nhỏ nên ta mới thích.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe Cố Cửu Tư thổ lộ, hắn trở người rồi để Liễu Ngọc Như nằm đè lên mình. Cố Cửu Tư nhìn nóc giường, hắn lẩm bẩm như đang trong cơn mê, “Con là nàng mang, khổ là nàng chịu, hy sinh cũng nàng gánh. Ta chả làm được gì nên đương nhiên sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng. Nàng cứ làm những gì mình muốn đi. Nếu nàng muốn tiếp tục quản lý kho hàng, hãy hướng dẫn cụ thể cho ta, để ta làm những việc mình đủ sức thực hiện. Dù thật sự xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không trách nàng. Ta chỉ thấy bản thân vô năng, không thể thay nàng mang thai đứa nhỏ này.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như không khỏi bật cười. Nàng dựa vào Cố Cửu Tư mà thì thầm, “Chàng toàn nói chuyện ngốc nghếch. Ta sẽ không làm việc nặng nhưng ta đã hỏi đại phu, vận động hợp lý vẫn tốt hơn là ngồi yên một chỗ.”
“Ừ, nhưng ta vẫn sẽ làm những gì có thể.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nàng nghĩ ngợi rồi nói, “Hôm nay cữu cữu và Tần đại nhân…”
“Ta đã hỏi ông ấy.” Cố Cửu Tư nói thẳng, “Ông ấy không muốn nhắc chuyện riêng tư nên đừng để ý làm gì.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì biết ngay Cố Cửu Tư đã có đáp án song hắn không muốn nhiều lời về đáp án này. Nàng cũng chẳng phải người ham thích tìm hiểu việc tư của người khác, vì vậy nàng không hỏi lại nữa.
Nàng mệt mỏi dựa vào ngực Cố Cửu Tư, trước lúc ngủ, nàng từ tốn bảo, “Sau khi xử lý xong mấy vụ án ở Huỳnh Dương, chàng sẽ về Đông Đô báo cáo công tác?”
“Ừm, phải tường trình với bệ hạ.”
“Đi trong bao lâu? Có quay về đây không?”
“Hoàng Hà chưa tu sửa hoàn tất,” Cố Cửu Tư thở dài, “nên ta phải quay lại.”
“Còn đi bao lâu ấy à?” Cố Cửu Tư nhìn trần nhà, thống khổ than, “Sợ là một tháng sắp tới ta sẽ bận tối tăm mặt mũi.”
Chú thích
[1] Cố Cửu Tư đang thể hiện sự nghiêm túc ở đây nên gọi Giang Hà là “ngài”.
Danh sách chương