Hiện giờ Trương Nguyệt Nhi quản lý hậu viện nên Liễu Ngọc Như muốn ra ngoài cần được Trương Nguyệt Nhi cho phép.

Ấn Hồng không hiểu vì sao Liễu Ngọc Như lại dặn bảo như vậy, chỉ đành nhắc nhở, “Tiểu thư trước hết hẳn nên báo với phu nhân chuyện hôn sự này?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người rồi thở dài, “Ngươi nói đúng, đúng là phải nói một tiếng với mẫu thân.”

Dứt lời, nàng liền đi đến phòng của Tô Uyển. Phòng của Tô Uyển quanh năm suốt tháng đều ám mùi thuốc thang. Bà hiện nằm trên giường, đang cúi đầu đọc một quyển tiểu thuyết.

Liễu Ngọc Như tiến đến, tỉ mẫn kiểm tra bài trí trong phòng. Sau khi xác nhận hạ nhân không bạc đãi Tô Uyển nàng mới ngồi xuống cạnh bà rồi nói, “Mẫu thân, người có nghe nói hôm nay Diệp lão thái thái tới không?”

“Có nghe nói.” Tô Uyển ho nhẹ, cười bảo, “Phụ thân con sai người tới mời ta nhưng ta bệnh không tiện gặp khách nên mới để Nguyệt di nương đi.”

Liễu Ngọc Như nghe lời này cũng chẳng vạch trần Tô Uyển đang nói dối; nàng biết Tô Uyển muốn an ủi mình. Việc hôn nhân của nữ nhi thân sinh nhưng không cho bà ra mặt mà để một thiếp thất đi tiếp khách thật quá mức sỉ nhục.

Trong lòng Liễu Ngọc Như chua xót nhưng trên mặt không biểu hiện gì. Nàng vừa cười vừa dâng trà cho Tô Uyển rồi nhẹ nhàng thuật lại chuyện hôm nay.

“Sính lễ Diệp gia mang tới hẳn sẽ vô cùng phong phú. Nguyệt di nương với phụ thân sốt ruột, sợ người ta hối hận cửa hôn nhân này bèn thúc giục họ mau chóng định ngày.” Liễu Ngọc Như cười, “Mẫu thân yên tâm, con gả qua đó sẽ không bị thiệt thòi.”

Tô Uyển nghe vậy liền cau mày.

Bà tựa hồ muốn nói gì đấy, cuối cùng lại thở dài một tiếng và bất đắc dĩ bảo, “Phụ thân con làm vậy không ổn, sẽ khiến người ta coi khinh.”

Liễu Ngọc Như thật khổ sở, sao nàng có thể không biết chứ? Nhưng nàng chả thể diễn trò khóc lóc kể lể trước mặt mẫu thân. Rốt cuộc thì mẫu thân cũng lực bất tòng tâm, nói nhiều chỉ khiến bà thêm thương tâm. Vì thế Liễu Ngọc Như giả bộ ngờ nghệch đáp, “Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, lão phu nhân Diệp gia rất thương con.”

Nhìn nữ nhi cười ngây ngô, Tô Uyển không biết nên lo lắng hay thấy may mắn. Cuối cùng bà chỉ thở dài, dặn dò Liễu Ngọc Như vài câu đại loại như phải giữ quy củ này kia. Dặn xong bà cũng mệt nên nằm xuống ngủ.

Bước ra từ phòng Tô Uyển, Liễu Ngọc Như thở dài, mắt nhìn bức tường trong sân vây lại một mảnh trời đất. Nàng thầm nghĩ chẳng biết gả vào Diệp gia thì sau này có thường xuyên trở về trấn an Tô Uyển được không. Suy nghĩ một lát, nàng rốt cuộc cất bước đến chỗ Trương Nguyệt Nhi xin phép rồi vội vàng đi Lưu phủ.

Trên đường đi, nàng phái người tới Lưu phủ trước để gửi bái thiếp cho Lưu Tư Vũ[1]. Lúc nàng đến nơi thì đáng lẽ Lưu Tư Vũ đã chuẩn bị tươm tất nhưng vừa bước vào phòng, Liễu Ngọc Như nhìn bộ dạng của Lưu Tư Vũ là biết ngay nàng ấy mới khóc xong.

Nàng đi về phía trước, giả đò cái gì cũng không biết, vừa cười vừa kéo áo Lưu Tư Vũ, “Hôm nay làm sao vậy, lại để mắt sưng tới gặp ta?”

Vừa nghe lời này, đôi mắt Lưu Tư Vũ lập tức đỏ hoe. Liễu Ngọc Như liếc nha hoàn bên cạnh, làm nha hoàn lui xuống, rồi đơn độc dẫn Lưu Tư Vũ đi vào vườn. Nàng nói với nàng ấy, “Ngươi cứ khóc cho thỏa. Ta dẫn ngươi đi dạo trong vườn, chờ tâm tình thoải mái thì chúng ta lại trò chuyện nhé?”

Lưu Tư Vũ nghe vậy thì khụt khịt mũi cứ như muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn chả cười nổi. Sau vài lần ép buộc khóe miệng giật giật, nàng ấy nói, “Bỏ đi, có ngươi ở đây thì ta không cần miễn cưỡng vui vẻ.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì, kể ta nghe xem nào?”

“Lão gia Cố gia đã tới nhà ta.” Lưu Tư Vũ gian nan mở miệng, “Hai ngày trước, lão gia Cố gia cùng phu nhân tới đây. Họ gọi ta đến chính đường, nhìn vài lần rồi khen lấy khen để. Sau lại cho ta một cái vòng ngọc rồi bảo ta lui xuống.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nhíu mày, “Bọn họ có ý gì?”

“Ta không biết, nhưng cha mẹ ta đang cân nhắc.” Lưu Tư Vũ nói đến đây, tức khắc lại muốn khóc, “Sợ là bọn họ tới làm mai cho Cố Cửu Tư.”

Đáp án chẳng ngoài dự kiến này làm Liễu Ngọc Như thở dài. Trong đầu nàng hiện lên đôi mắt của Cố Cửu Tư từ giấc mộng kia, khiến nàng bắt đầu suy tính. Chưa nói tới giấc mộng là thật hay giả, hôn sự này không thể thành.

Thời điểm Liễu Ngọc Như tới gặp Lưu Tư Vũ, ba thanh niên ăn mặc quần áo của hạ nhân Lưu gia đang cúi đầu đi trong vườn hoa.

Hai người đi hai bên hơi lùn, cái đầu của người ở chính giữa lại cao hơn rất nhiều. Thành thử ba người đi chung một chỗ liền tạo thành chữ “sơn”[2] điển hình.

Cả ba tuy ăn mặc quần áo của hạ nhân, vẻ mặt cứng ngắc, nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang phong thái ổn định, rõ ràng không phải dáng vẻ hạ nhân nên có. Đặc biệt là người ở giữa. Hắn đi tới, móc ra một cây quạt từ trong tay áo, nhẹ nhàng chọc chọc thanh niên phía trước, “Trần Tầm, ngươi rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì?”

“Chờ một lát ngươi sẽ biết.” Trần Tầm ở phía trước nói, “Cửu Tư, ngươi đừng nóng vội.”

“Ngươi cứ nhai đi nhai lại câu này.” Cố Cửu Tư bất mãn, “Lúc ở bên ngoài thì kêu trà trộn vào Lưu phủ sẽ nói cho ta. Hiện giờ đã vào Lưu phủ mà ngươi còn chưa chịu nói, có phải muốn ăn đòn không?”

“Để ta nói thay hắn.” Dương Văn Xương đi cuối, nhịn không được mà hưng phấn báo, “Chúng ta mang ngươi đi xem cô vợ nhỏ của ngươi á!”

“Cô vợ nhỏ của ta?!”

Bước chân Cố Cửu Tư đột ngột dừng lại, Dương Văn Xương suýt nữa đụng vào hắn. Nhìn biểu cảm khiếp đảm trên mặt Cố Cửu Tư, hắn không khỏi có chút sợ hãi, “Đúng vậy.”

“Ta lấy đâu ra cô vợ nhỏ?” Cố Cửu Tư nhíu mày, “Sao ta không biết?”

“Cha mẹ ngươi hai ngày trước có ghé Lưu phủ,” Dương Văn Xương thận trọng đáp, “ngươi không biết à?”

Nghe thấy thế Cố Cửu Tư hít một hơi thật sâu, hắn gấp quạt lại muốn bỏ đi. Dương Văn Xương lẫn Trần Tầm lập tức giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói, “Đừng đi, đừng đi. Đã tới đây rồi thì tốt xấu gì cũng xem một tí, xác định coi dáng dấp ra sao.”

“Có là tiên trên trời cũng không thèm!” Cố Cửu Tư khẽ quát.

Trần Tầm còn muốn nói nữa đã bị Dương Văn Xương đẩy về phía núi giả. Hắn hạ thấp giọng nhắc, “Có người tới!”

Ba đại nam nhân hoảng hốt, nhanh chân trốn vào núi giả. Trong núi giả chật hẹp, ba đại nam nhân chen chúc cạnh nhau, Cố Cửu Tư còn không quên dùng quạt chọt Trần Tầm. Trần Tầm cắn răng chẳng nói lời nào, nắm quạt của Cố Cửu Tư. Hai người ở trong núi giả yên lặng đối mặt, dùng ánh mắt chém giết nhau. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là của hai thiếu nữ đang trò chuyện.

Ba người nghe một hồi thì hiểu đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra đây là Lưu Tư Vũ, hơn nữa nàng ấy không muốn gả cho Cố Cửu Tư nên khóc đến thương tâm muốn chết.

Mà từ xưng hô giữa hai người thì vị thiếu nữ còn lại chính là Liễu Ngọc Như, đích nữ của Liễu gia mà có tiếng sủng thiếp diệt thê ở thành Dương Châu.

Vì thế ba người ngừng đùa giỡn, bắt đầu nghiêm túc nghe hai thiếu nữ hàn huyên. Bọn họ nghe thẳng tới khúc Lưu Tư Vũ khóc lóc, “Ngọc Như, Cố gia quyền lực, cơ nghiệp lớn, ta sợ cha ta tham tiền mà đồng ý. Nếu thật sự gả cho hắn, ngươi xem ta sống thế nào đây?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn thở dài. Nàng cầm tay Lưu Tư Vũ, ôn hòa nói, “Ta hiểu, nỗi khổ của ngươi ta đều hiểu. Đổi lại là ta phải gả cho hắn, ta sẽ lập tức nhảy hồ.”

Nghe mấy lời này, sắc mặt Cố Cửu Tư cực kỳ khó coi. Hai vị huynh đệ đều nhìn hắn, Cố Cửu Tư ra vẻ bình tĩnh mở quạt, vừa làm bộ không nghe thấy gì vừa nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Dương Văn Xương lặng lẽ giơ tay, tránh cho hắn dùng quạt đánh mặt mình.

Sau đó ba người tiếp tục tập trung tinh thần nghe đối thoại, liền nghe được Liễu Ngọc Như gợi ý cho Lưu Tư Vũ, “Chi bằng thế này, chúng ta đi hỏi thăm một chút xem hắn cụ thể là người thế nào. Sau đó ngươi làm ngược lại những gì hắn thích, buộc hắn tới từ hôn.”

“Buộc hắn tới từ hôn?” Lưu Tư Vũ sửng sốt.

Liễu Ngọc Như gật đầu, tiếp tục nói, “Ta nghe nói Cố Cửu Tư trước nay chưa từng kết hôn chủ yếu vì hắn đặt ra yêu cầu rất cao với thê tử. Hắn chán ghét các tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghi phiền phức, đặc biệt là người thích há mồm ra giảng đạo. Hôm nay ngươi trở về, mau chóng đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, nhất là mấy lời dùng để khuyên răn ấy. Nhớ thật kỹ rồi ngày khác thấy hắn thì tới giảng giải cho hắn nghe.”

Nghe kế sách này, Trần Tầm cùng Dương Văn Xương đều nhìn Cố Cửu Tư. Bọn họ giơ ngón cái hướng về phía hắn, ánh mắt tán thưởng, “Cô nương này lợi hại.”

Cố Cửu Tư không nói chuyện, ánh mắt ngây ra nhưng lại có vài phần khinh thường.

Tiếp theo hắn lại nghe Liễu Ngọc Như nói, “Ta còn nghe được hắn chán ghét nữ tử dáng vẻ kệch cỡm, mà càng chủ động tới gần thì hắn càng ghét. Về sau ngươi thấy hắn, hãy dùng giọng nheo nhéo nói chuyện. Nếu hắn nặng lời dù chỉ một câu, ngươi cứ khóc toáng lên. Tuyệt đối đừng nói chuyện có trật tự giống người bình thường. Nhất định phải nói năng lộn xộn, làm mọi chuyện lập lờ để đòi tiền hắn.”

“Cái này…” Lưu Tư Vũ do dự, “Có vẻ không ổn…”

“Ngươi đừng hành động lộ liễu quá.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Ngươi không cần tiếp xúc trực tiếp với hắn. Cứ ngẫu nhiên lén lút gặp hắn vài lần, khiến hắn ghê tởm vài lần là tốt rồi. Thanh danh của hắn như vậy, hắn có nói xấu ngươi thì mọi người cũng chỉ cảm thấy hắn chửi bậy thôi.” w๖ebtruy๖enonlin๖e

“Được.” Lưu Tư Vũ hạ quyết tâm, “Ngươi nói đúng, nếu ta không làm hắn ghê tởm, hắn sẽ gây phiền toái cho ta.”

“Ngoài ra,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nghĩ ngợi, “hắn chưa từng tham gia Xuân Hoa Yến. Có lần Diệp gia đãi rượu, hắn tới trễ; một thị nữ lại gần, hắn liền hắt xì hai cái. Trên người thị nữ kia mang túi thơm có mùi hương nồng nặc, dùng cánh hoa chế thành. Có lẽ hắn không thích hoa đậm mùi, hay thậm chí là không thích cả hoa. Ta thay ngươi tìm túi thơm mùi thật nồng, ngươi hãy lưu hương này trên khăn tay. Đến lúc gặp hắn nhớ phe phẩy cái khăn trước mặt hắn thật nhiều vào.”

Dương Văn Xương và Trần Tầm càng thương cảm cho Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư ngửi mùi hoa quá nồng sẽ dễ dàng hắt xì, cả người nổi mẩn đỏ. Chuyện như vậy mà cũng bị cô nương này quan sát được. Nếu nàng nghiêm túc điều tra Cố Cửu Tư khéo sẽ khiến hắn gặp đủ loại bất hạnh.

Cố Cửu Tư nghe hai cô nương bàn kế hoạch trị mình để hắn phải đẩy lui việc hôn nhân này thì không khỏi nổi cơn giận dữ.

Thế rồi Lưu Tư Vũ lo lắng hỏi, “Nếu làm đến thế mà hắn vẫn muốn cưới ta thì phải làm gì?”

Cố Cửu Tư nghe hết nổi.

Hắn cảm thấy bản thân đã chịu sự nhục nhã lớn lao, vì thế lợi dụng lúc Trần Tầm và Dương Văn Xương chưa kịp phản ứng, hắn đột ngột chạy ra khỏi núi giả. Hắn đề cao giọng tuyên bố, “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi!”

Liễu Ngọc Như cùng Lưu Tư Vũ đồng thời quay đầu lại. Liễu Ngọc Như đối diện với khuôn mặt mới xuất hiện trong giấc mộng sáng nay liền tức khắc ngây người. Còn Lưu Tư Vũ nhíu mày lắp bắp, “Ngươi nói cái gì? Ngươi…ngươi là hạ nhân của viện nào? Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi…?”

Lưu Tư Vũ phản ứng hơi chậm, hỏi cũng đứt quãng. Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư nhướn mày, hắn vừa mở miệng là nàng biết Cố Cửu Tư muốn tự báo danh tính.

Nhưng nếu biết Cố Cửu Tư ở hậu viện này thì đảm bảo Lưu gia không dám động đến hắn. Tới lúc chuyện này truyền ra ngoài vẫn là thiệt thòi cho nàng với Lưu Tư Vũ.

Vì thế Liễu Ngọc Như bất chấp, nhanh chóng quyết định tiến lên một bước rồi phẫn nộ quát, “Nô tài từ nơi nào dám xông vào hậu viện?! Người đâu, lôi hắn ném ra ngoài phủ!”

Nói xong, nàng kéo Lưu Tư Vũ quay đầu chạy. Liễu Ngọc Như rống như vậy làm Cố Cửu Tư đứng sững tại chỗ. Chờ hắn hoàn hồn thì hắn, cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm, mới ra khỏi núi giả đã bị bao vây bởi vô số gia đinh không rõ tình huống.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gia đinh Lưu phủ gặp trộm đột nhập. Tuy chẳng rõ đây là ai nhưng chắc chỉ là phường đạo chích cắc ké nên bọn gia đinh rất nhiệt tình xông vào bắt ba người.

Song ba người này thường ở trên phố đánh nhau ẩu đả, nhất là Cố Cửu Tư. Từ nhỏ hắn đã học võ nên rất giỏi võ nghệ, bị cả đống người đuổi theo vẫn thoát được. Ba người bị gia đinh truy đuổi, sau đấy trèo tường mà ra.

Khi ba người thoát khỏi truy binh, trang phục đã xộc xệch, miệng thở hồng hộc. Trần Tầm dựa vào tường nói, “Cô nương kia lá gan nhỏ thật. Không nói hai lời liền kêu người, làm ta chạy muốn chết.”

“Nhát gan?” Cố Cửu Tư nghe thế bèn châm biếm, “Nàng ta rõ ràng hiểu hết mà giả bộ hồ đồ, sợ chúng ta làm hỏng danh dự của các nàng! Liễu Ngọc Như là đồ hắc liên hoa, bề ngoài thánh thiện, nội tâm thì y như cái mương sâu đầy bùn lại quanh co. Tâm cơ nàng ta thâm độc hơn Lưu Tư Vũ nhiều.”

“Hèn chi,” nghe vậy Dương Văn Xương mới lẩm bẩm, “chứ không sao nàng có thể gả cho Thế An huynh.”

“Ngươi nói nàng ta gả cho ai?” Cố Cửu Tư quay phắt đầu lại.

Dương Văn Xương dùng vẻ mặt kỳ quái đáp, “Là Diệp Thế An nổi danh nhất thư viện Bạch Lộ. Nghe đồn lão thái thái của Diệp gia đã nói từ trước rằng cháu dâu nhất thiết phải là Liễu Ngọc Như. Ngươi không biết chuyện này à?”

Cố Cửu Tư đực mặt ra, trong đầu hắn hiện lên bộ dạng của cô nương kia.

Nhìn qua là một cô nương bình thường, gia thế bình thường, dáng dấp bình thường, tính cách gò bó theo khuôn phép, ngoại trừ có nhiều tâm tư thì chẳng còn gì đặc biệt. Nàng ta thế mà kết đôi với kẻ đã sớm được Đại học sĩ[3] Tô Văn thu làm quan môn đệ tử[4], kẻ mà tất cả mọi người đều biết tiền đồ vô lượng, kẻ mà hắn cực kỳ chán ghét – chính là tên ngụy quân tử Diệp Thế An đó? Cố Cửu Tư nghĩ nghĩ–

Tuyệt! Hắn tán thành hôn sự này!

Chú thích

[1] Mình kiểm tra bản gốc thì chương trước tác giả để Lưu Vũ Tư, chương này lại để Lưu Tư Vũ, và chương sau thì dùng lộn xộn hai tên. Để thống nhất thì mình sẽ dùng Lưu Tư Vũ nhé, vì mình thấy tên này đọc thuận hơn =)).

[2] Là chữ này 山.

[3] Là một chức quan cao cấp thời quân chủ.

[4] Chỉ người đệ tử cuối cùng được thu nhận của một lão sư. Thông thường đây là vị đệ tử mà lão sư yêu thương nhất, có vị trí đặc thù giữa các đệ tử khác. Quan môn đệ tử còn được gọi là “tiểu lão đại”, địa vị chỉ đứng sau đại đệ tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện