Trong lúc hai người dạo bước ngoài thành thì Vương gia gà bay chó sủa. Vương Thiện Tuyền cầm tờ giấy, nghĩ ngợi rồi hỏi lại, “Ngươi chắc chắn Cố gia muốn bỏ trốn?”
“Vâng.” Nam nhân đến bẩm báo cung kính đáp, “Mật thám chúng ta cài vào Cố phủ nói hôm qua bọn họ đã bắt đầu thu xếp hành lý, hẳn đã chuẩn bị từ lâu.”
Vương Thiện Tuyền cân nhắc trong giây lát rồi nói, “Điểm binh, chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức đi Cố phủ. Toàn bộ người Cố phủ còn ở đây chứ?”
“Hôm nay các mật thám đã bị đưa ra ngoài nên tạm thời không nắm rõ. Nhưng đã trễ thế này, ngày mai bọn họ còn phải xuất phát nên chắc đều đang ở trong phủ.”
“Đi Cố phủ ngay.”
“Đại nhân,” phụ tá hơi do dự, “chúng ta tùy tiện tới như vậy lỡ đâu…”
“Không sao.” Vương Thiện Tuyền phất tay, “Giang Hà ở trên triều lo thân mình còn chả xong, bệ hạ đang chờ cơ hội tung mẻ lưới bắt hắn và Lương Vương. Bệ hạ không biết sự lợi hại của Lương Vương mới động tới Giang Hà, bức Lương Vương mưu phản. Đợi đến ngày Lương Vương làm phản thì trên đời này còn thiên tử sao? Ai cũng danh không chính ngôn không thuận, chúng ta sẽ có thiên hạ của riêng mình.”
“Ngài nói rất đúng.” Phụ tá suy tư bảo, “Lúc đó muốn tăng số lượng binh lính thì phải có tiền. Nếu trực tiếp đòi tiền phú thương sợ là họ sẽ không đáp ứng, nên cần dùng chút thủ đoạn tanh tưởi. Cố gia giàu có, lại mấy lần nhục nhã đại nhân, bắt đầu từ bọn họ cũng đúng.”
“Theo ý của bệ hạ thì Giang Hà nguy tới nơi rồi.” Vương Thiện Tuyền suy tính, “Tin Giang Hà ngã ngựa chắc không bao lâu nữa sẽ truyền đến, chúng ta phải nắm chắc Cố gia đã. Hôm nay nếu không ra tay, để bọn họ tới được U Châu thì bạc vào U Châu rồi sẽ không quay về.”
Nghĩ vậy Vương Thiện Tuyền liền hạ quyết tâm, ông ta ra lệnh, “Chả phải nó luôn ghen ghét Cố Cửu Tư sao? Để Vinh nhi đi làm chuyện này.”
Vương Vinh tuân lệnh, lập tức điểm binh tới Cố gia.
Lúc này Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang chuẩn bị ngủ thì Giang Nhu thở dài, “Lòng ta cứ thấy bất an, sợ ngày mai không đi được.”
“Đừng lo,” Cố Lãng Hoa khuyên nhủ, “chúng ta hành sự rất kín kẽ. Dù là chuẩn bị giấy thông hành hay thuyền bè đều chia người đi làm, ngoại trừ người trong nhà thì không ai hay biết. Ta thu xếp đi bằng đường thủy lẫn đường bộ để phòng hờ một đường gặp bất trắc thì còn đường khác mà đi. Giấy thông hành của chúng ta dùng được cho cả đường thủy và đường bộ, bà đừng lo.”
“Ông nói đúng…”
Giang Nhu chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh mã. Hai người liếc nhìn nhau, Cố Lãng Hoa biết có chuyện bèn lập tức nói, “Bà mang giấy tờ quan trọng theo rồi mau chóng dẫn Liễu phu nhân ra ngoài bằng địa đạo. Một canh giờ sau mà chưa thấy ta đuổi kịp thì phải cho thuyền chạy ngay.”
“Còn ông thì sao?” Giang Nhu nôn nóng bắt lấy Cố Lãng Hoa.
Cố Lãng Hoa vỗ vỗ tay Giang Nhu, ôn hòa bảo, “Bà yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách. Bà đi thuyền thẳng đến Hoài Nam, chờ ta ở trạm dừng thứ ba là sông Hoài, ta sẽ nghĩ cách.”
Giang Nhu vội vàng gật đầu. Bà biết giờ phút này không thể lãng phí thời gian nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Cố Lãng Hoa ra cổng lớn đã thấy Vương Vinh dẫn quan binh tranh chấp với gia đinh. Cố Lãng Hoa đứng ở cổng, đôi tay chắp lại để trong tay áo, ông cười sang sảng, “Vương công tử, thật là rồng đến nhà tôm.”
“Cố Lãng Hoa,” Vương Vinh đi phía trước binh lính, cười lạnh lùng, “Cố gia ngươi có biết tội chưa?!”
“Vương công tử cứ đùa,” Cố Lãng Hoa nghi hoặc hỏi, “Cố gia ta trước giờ an phận thủ thường, nào dám gây tội?”
“Lương Vương muốn mưu phản nên câu kết với Giang Hà, ngươi có dám nói Cố gia không tham dự không?”
“Vương công tử,” Cố Lãng Hoa nghe vậy thì hờ hững nói, “ngươi có chứng cứ cho những lời này không?”
“Nhân chứng, vật chứng ở trong phủ của ngươi, lục soát là thấy!” Vương Vinh hét lớn.
Cố Lãng Hoa lại cười, “Vương công tử nói chuyện thú vị thật. Tức nghĩa hiện tại trong tay ngươi không có chứng cứ, chờ lục soát phủ của ta xong mới có? Đã chả có bằng chứng thì ngươi sao có thể nói Cố gia có tội; nếu Cố gia vô tội thì chẳng phải bị cướp đoạt giữa thanh thiên bạch nhật?”
“Làm càn!” Vương Vinh giận dữ rống, “Ta đang tuân lệnh điều tra, Cố Lãng Hoa, ngươi không dám tránh đường có phải vì chột dạ?!”
“Ta chột dạ?” Cố Lãng Hoa bật cười, “Kẻ chột dạ sợ là ngươi! Là cha ngươi! Hôm nay Giang Thượng thư vừa mới xảy ra chuyện thì Vương gia đã chả nhịn nổi mà đòi điều tra Cố phủ, lòng dạ Tư Mã Chiêu cả người qua đường còn biết[1]! Chẳng qua Vương gia thèm nhỏ dãi ngân lượng của Cố phủ nên mới tìm cớ đến cướp bóc! Sơn phỉ mà còn dám lấy danh nghĩa triều đình. Ta hỏi ngươi, ngươi bảo Giang Thượng thư mưu phản có chứng cứ vô cùng xác thực ư?! Chỉ sợ hắn vừa mới vào tù thì các ngươi đã sốt ruột chạy tới rồi?!”
Giang Hà dĩ nhiên chưa bị khép tội; nếu đã tới nước có tội danh đầy đủ thì không thể có chuyện Cố gia chả hay biết gì.
Hơn nữa Lương Vương không vội vàng mưu phản như vậy. Dĩ nhiên vào thời điểm này hoàng đế đã muốn xuống tay với Lương Vương nên dứt khoát gán tội cho Lương Vương rồi bí mật tống giam Giang Hà. Hết thảy đều được làm trong âm thầm chứ chưa thông báo với bên ngoài. Cố gia là thương gia nên không nắm rõ, còn Vương gia có lẽ đã sớm được hoàng đế lệnh cho làm chút chuyện nên mới nhanh tay nhanh chân như vậy.
Trong đầu Cố Lãng Hoa tính kế, trên mặt lại chẳng hề hoảng loạn chút nào, “Vương gia dĩ nhiên có thể gây rắc rối cho Cố gia. Nhưng Vương Vinh, ngươi đi nói với cha ngươi một tiếng, hôm nay ông ta dám động vào Cố gia thì có sợ chuyện cứu tế ngân lượng cho Dương Châu năm xưa không?”
Lời này khiến Vương Vinh ngẩn người. Cố Lãng Hoa chả biểu lộ nỗi sợ hãi, gã nhất thời không biết Cố Lãng Hoa đang chơi chiêu trò hay thật sự nắm được nhược điểm của Vương gia.
“Vương công tử,” Cố Lãng Hoa nhìn ra vẻ dè dặt trên mặt gã liền rộng lượng bảo, “ngươi còn nhỏ tuổi, không làm chủ chuyện này được, mau đi hỏi cha ngươi đi.”
Dứt lời, ông kêu người mang ghế ra rồi pha trà, mình thì nhàn nhã ngồi xuống.
Vương Vinh nghiến răng, giơ tay nói, “Bao vây Cố phủ, một con chim cũng không để lọt!”
Trong lúc Cố Lãng Hoa giằng co với Vương Vinh, Giang Nhu vội vã dẫn nhóm của Tô Uyển đi ra ngoài bằng mật đạo.
Tô Uyển theo sau Giang Nhu, bất an hỏi, “Cố phu nhân, chúng ta đi rồi thì Ngọc Như với Cửu Tư sẽ thế nào?”
“Chúng ta ra bên ngoài trước, ta sẽ phái người tìm chúng sau.” Giang Nhu nhanh chóng an ủi, “Ngài yên tâm, không sao đâu.”
Giang Nhu và Tô Uyển dùng mật đạo đi một mạch ra ngoài.
Mật đạo mới được đào một tháng trước, cũng không quá dài, chỉ dẫn tới một cửa hàng thuộc Cố gia ở gần đấy. Giang Nhu rời khỏi mật đạo rồi phái người đi tìm Cố Cửu Tư, sau đấy dẫn người chạy tới bến tàu.
Cố Cửu Tư lúc này còn ở ngoài thành dạy Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa. Con ngựa lành tính, Liễu Ngọc Như căn bản đã học xong chạy chậm. Cố Cửu Tư chơi đùa cùng nàng một lát rồi dắt ngựa khoan thai đi về phía cổng thành.
Gần cổng thành thấp thoáng có tiếng động ầm ĩ, hắn quay đầu lại nói với Liễu Ngọc Như, “Đây là điểm hay của Dương Châu, khuya cỡ nào vẫn náo nhiệt.”
Liễu Ngọc Như cười đồng tình, “Đúng vậy, chẳng biết U Châu có phồn hoa như thế không.”
Liễu Ngọc Như vừa dứt lời đã thấy Dương Văn Xương lẫn Trần Tầm phi ngựa như bay tới chỗ họ. Cố Cửu Tư kéo ngựa dừng lại, đứng tại chỗ nhíu mày.
Trực giác hắn mách bảo hai người quay trở lại là điềm xấu. Trong lòng hắn thấp thỏm nhưng không lộ ra, chỉ dõi theo hai người chạy như điên đến trước mặt hắn. Trần Tầm nôn nóng báo tin, “Cửu Tư, quan binh đang bao vây nhà ngươi.”
“Quan binh bao vây?!” Liễu Ngọc Như kinh hãi cất tiếng, rồi lập tức hỏi, “Ai mang người tới?”
“Là Vương Vinh.”
Dương Văn Xương cau mày, lôi kéo cả đám đến chỗ khuất của bụi cỏ. Hắn vội nói, “Hiện tại ngươi không nên về phủ, cứ tránh ở ngoài thành đã. Chúng ta ở trong thành giúp ngươi hỏi thăm tình hình, có động tĩnh gì chúng ta sẽ báo cho ngươi ngay.”
“Không cần đâu.” Cố Cửu Tư cắt ngang lời bọn họ. Nội tâm hắn hỗn loạn tột cùng, phải gắng hết sức mới có thể trấn tĩnh để nói, “Các ngươi không cần thay ta tìm hiểu tin tức, và tuyệt đối đừng có liên hệ gì với chúng ta. Lập tức đặt mua chút tài sản rồi rời thành Dương Châu.”
“Cửu Tư,” Trần Tầm lo lắng hỏi, “chuyện gì đang diễn ra?”
“Ta không có thời gian giải thích rõ ràng,” Cố Cửu Tư cấp bách nói, “các ngươi chỉ cần biết vài chuyện thôi. Thành Dương Châu sắp loạn, Vương Vinh dự định sát phạt phú thương. Gã có thù với ta, các ngươi trước giờ lại chơi thân với ta, sợ là gã sẽ chẳng bỏ qua. Các ngươi gấp rút mang theo người nhà rời Dương Châu, nếu tình hình chuyển biến xấu thì lập tức đến Hoài Nam!”
“Tới mức này sao…” Trần Tầm lắp bắp, dường như chả thể tin nổi, “Vương Thiện Tuyền dù là tiết độ sứ cũng đâu thể bất chấp vương pháp như thế?”
“Thiên hạ mà loạn thì nào còn vương pháp?” Cố Cửu Tư điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Tầm.
Dương Văn Xương lộ vẻ khiếp sợ, hắn bắt lấy Cố Cửu Tư, nặng nề chất vấn, “Ngươi nói thật à?”
“Ta tuyệt đối không đùa giỡn,” Cố Cửu Tư bình tình trả lời.
Mặt Dương Văn Xương thoáng hiện vẻ hoảng hốt song hắn nhanh chóng nói, “Trần Tầm, chúng ta lập tức trở về báo tin cho người nhà.”
“Cửu Tư,” Dương Văn Xương quay đầu lại nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư. Hắn muốn nói rất nhiều thứ nhưng sau một hồi hắn chỉ ôm chặt Cố Cửu Tư, đôi mắt hắn đỏ hoe khi cất tiếng, “Hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại, mong ngươi bảo trọng.”
Tính tình Cố Cửu Tư vốn cẩu thả nhưng vào khoảnh khắc này lại cảm thấy đau buồn. Hắn gật đầu, thở dài, “Đi đi, sau này yên ổn rồi ta sẽ về tìm các ngươi uống rượu.”
Dương Văn Xương cùng Trần Tầm nhảy lên lưng ngựa, rời đi trong nháy mắt.
Liễu Ngọc Như siết lấy dây cương nhìn về phía thành Dương Châu, nàng lo lắng cho Tô Uyển nhưng vẫn cố gắng trấn định. Nàng cúi đầu nhìn Cố Cửu Tư, mở miệng hỏi, “Lang quân định làm gì?”
“Chúng ta đi bến tàu trước đã.” Cố Cửu Tư kiên định bảo, “Cha mẹ ta chắc chắn có biện pháp. Nếu cả họ còn bất lực thì chúng ta đi cũng vô dụng. Chúng ta tới bến tàu chờ, đợi bọn họ đến thì cho thuyền xuất phát ngay.”
Liễu Ngọc Như có phần sốt ruột, “Nhưng…”
Cố Cửu Tư nhảy lên lưng ngựa, hắn nắm dây cương, tay hắn đặt lên tay nàng. Tay hắn hơi run nhưng hắn vẫn nói, “Ngọc Như, chúng ta đi bến tàu.”
Liễu Ngọc Như lập tức hiểu rõ.
Hắn cũng đang sợ, cũng đang bất an.
Nàng không biết cái gì buộc hắn phải trưởng thành, nàng chỉ cuộn tròn trong lòng hắn, gió đêm mang theo hơi thở của bùn đất đập vào mặt hai người.
Bọn họ như hai con thú nhỏ nương tựa nhau giữa trời đông giá rét. Nàng dựa vào hắn còn hắn đem người đang cuộn tròn trong lòng mình thành cái mỏ neo; nàng trói buộc hắn, không để hắn làm việc ngốc nghếch.
Ngoài thành cách bến tàu không xa, hai người chạy như điên tới đấy. Cố Cửu Tư tìm người được gia đình họ phân công nằm vùng ở bến tàu. Chiếc thuyền này do Cố Lãng Hoa âm thầm mua; ông thân quen với người của Tào Bang nên để Tào Bang đứng tên thuyền. Thế nên dù Vương Vinh biết Cố gia sắp đi thì cũng chả ngờ được Cố gia có thuyền trong Tào Bang.
Cố Cửu Tư nhanh chóng đưa những người đã chuẩn bị xong lên thuyền, sau đó bắt đầu kiểm kê người. Tiếp theo hai người ngồi trên boong tàu, lặng lẽ nhìn về Dương Châu.
Ban đêm trên thuyền gió lạnh hơn, Cố Cửu Tư giơ tay ôm lấy nàng, chắn gió cho nàng.
“Ta hơi sợ.”
Liễu Ngọc Như nhìn Dương Châu đèn đuốc sáng trưng, thanh âm của nàng thấp thoáng giữa trời đêm, “Nương ta còn ở đằng kia, ta sợ bà không thoát được.”
“Ta cũng vậy.” Cố Cửu Tư khổ sở cười, “Cha mẹ ta đều ở đó, ta sợ bọn họ lực bất tòng tâm. Ta đã phái người vào thành, nếu trước hừng đông mà vẫn không có tin tức…”
Cố Cửu Tư mím môi, một lúc lâu sau hắn mới run rẩy nói, “Chúng ta sẽ cho thuyền chạy.”
Liễu Ngọc Như không dám cất tiếng, nàng giữ chặt Cố Cửu Tư.
Nàng biết quyết định này của Cố Cửu Tư là lý trí nhất, song nàng không thực hiện được.
Nương của nàng đang ở nơi đó, sao nàng có thể cho thuyền chạy?!
Có những lời nàng không dám nói ra nhưng lại hiểu rõ từ tận đáy lòng. Nếu bây giờ nàng cắt đứt quan hệ với Cố gia, dựa vào mối liên hệ với Liễu gia lẫn Tô gia thì có thể sống sót.
Nhưng nàng không nói nên lời.
Một khắc trước nàng còn nghĩ muốn sống cả đời ở Cố gia; hiện tại Cố gia gặp nạn, nàng lại muốn nói với hắn mình từ bỏ hắn ư? Nàng không làm được.
Vì vậy nàng chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên ở trước mặt mình. Cố Cửu Tư quan sát đôi mắt đong đầy nước mắt của nàng, dường như hắn nhìn thấu ý nghĩa trong ánh mắt này.
Hắn nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói, “Nếu một phong hưu thư đủ khả năng khiến ngươi bình yên vô sự thì ta ước gì mình có thể đưa cho ngươi ngay. Nhưng Ngọc Như à, không được đâu.”
Mắt hắn ngậm nước, “Lòng người nào có tốt đẹp như thế? Hiện giờ hoàng thượng bức bách Lương Vương, ít ngày nữa ông ta sẽ làm phản. Hoàng đế mù mờ không biết khả năng của Lương Vương; thật ra với thực lực của ông ta thì tiến đánh Đông Đô chỉ là chuyện sớm muộn. Tiết độ sứ khắp nơi đều có tâm tư riêng, chả ai quan tâm Đông Đô; khi thiên hạ loạn thì tiết độ sứ nắm trong tay binh quyền chính là vua của một vùng. Ngày thiên hạ hỗn chiến, Vương gia chẳng lẽ chỉ muốn gây rối với Cố gia? Thứ ông ta muốn là gây rối với toàn bộ phú thương Dương Châu, là bạc, là tiền. Dương Châu sẽ mau chóng trở thành địa ngục. Ta làm sao có thể để một nữ tử yếu đuối như ngươi ở lại nơi đó?”
Lời hắn nói khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.
Nhưng nàng không thể phản bác. Nàng biết Cố Cửu Tư phỏng đoán không sai. Tại sao Vương gia lại vì chút thù hận vặt vãnh mà làm to chuyện? Vì Vương gia nhòm ngó tiền của Cố gia!
Tâm Liễu Ngọc Như rét run, nàng tuyệt vọng đến cùng cực. Nàng cảm thấy mình như bèo trôi giữa dòng nước, gốc rễ đã bị người khác chặt đứt.
Cả đời nàng chỉ có một vướng bận là Tô Uyển. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Uyển thì đời nàng còn ai để nhớ mong?
Nàng nhớ đến thủ đoạn mà Vương Vinh dùng để đối đãi Giang Nhu ở trong mộng, cả người như rơi vào động băng. Thân mình nàng bất giác run rẩy, Cố Cửu Tư vội ôm nàng vào lòng.
“Ngươi đừng sợ,” hắn vụng về an ủi, “nương ta thông minh lắm. Nương của ngươi sẽ không sao, chúng ta đều sẽ không sao. Chúng ta chỉ cần chờ là được. Ngọc Như, nhìn ta này,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn gượng cười, “tất cả chúng ta sẽ ổn thôi, tin ta nhé?”
Liễu Ngọc Như không dám mở miệng. Chính bản thân nàng cũng không biết tại sao – có thể vì tin tưởng hắn đã thành thói quen của nàng – nàng chợt cảm thấy ở bước đường cùng thế này vẫn còn một tia hy vọng.
Nàng chậm rãi gật đầu, Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm chặt nàng; cái ôm của hắn thật sự rất chặt, tựa như hắn đang muốn tiếp nhận sức mạnh từ nàng.
Hai người cứ lặng lẽ chờ như vậy. Đến nửa đêm, họ nghe tiếng vó ngựa dồn dập hướng về bến tàu. Hai người đứng phắt dậy, chạy nhanh tới mạn thuyền và nhìn thấy Giang Nhu cưỡi ngựa mang theo rất nhiều người đi cùng.
“Họ tới rồi!”
Liễu Ngọc Như mừng rỡ hô, nước mắt tức thì chảy xuống. Nàng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, vui mừng báo, “Tới rồi! Họ tới kịp!”
Cố Cửu Tư yên lặng nhìn xa xăm. Rất lâu sau hắn mới phản ứng lại, hắn đột nhiên lùi một bước rồi ngồi bệt xuống đất.
“Tới là tốt rồi.” Hắn mệt mỏi nói, “Tới là tốt rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, chật vật đứng dậy rồi chạy đến khoang thuyền, “Người đã tới, chuẩn bị cho thuyền xuất phát!”
Giao việc xong hắn quay về boong tàu, nhưng nhìn lướt qua hắn phát hiện có điểm bất thường. Hắn nhỏ nhẹ hỏi Giang Nhu, “Nương, lão già kia đâu?”
Tay Giang Nhu khẽ run, bà kìm nén cảm xúc để chỉ huy người lên thuyền. Cố Cửu Tư tức khắc nhận ra tình hình bất ổn, hắn xông lên nắm lấy tay Giang Nhu, “Cha đâu?!”
“Ông ấy còn ở trong phủ.” Giang Nhu quay đầu nhìn sông ngòi, cố ra vẻ bình tĩnh mà nói, “Chúng ta chờ thêm một khắc[2], nếu ông ấy không tới thì chúng ta sẽ cho thuyền chạy. Ông ấy sẽ đi đường bộ, chúng ta đi Hoài Nam rồi đón ông ấy ở sông Hoài.”
“Ông ấy sẽ đến bằng cách nào?” Cố Cửu Tư vặn hỏi, “Ông ấy giờ còn ở trong phủ dĩ nhiên vì muốn kéo dài thời gian cho mọi người chạy trốn. Mọi người dùng mật đạo, Vương Vinh lại trông chừng gắt gao, ông ấy không thể đi mật đạo để bại lộ hành tung của mọi người, ông ấy sẽ đến bằng cách nào?!”
“Con đừng hỏi ta…” Giang Nhu run rẩy nói, “Ông ấy nói có thể đến thì là có thể đến!”
Cố Cửu Tư sửng sốt. Giang Nhu đẩy hắn ra rồi vội vàng đi vào.
Cố Cửu Tư lặng im đứng ở đầu thuyền. Liễu Ngọc Như thu xếp ổn thỏa cho Tô Uyển và Vân Vân xong liền đến bên Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng hỏi, “Cửu Tư, mọi người đều tới rồi chứ? Nãy ta có nhìn thấy bà bà, còn công công đâu?”
Liễu Ngọc Như nói chuyện khiến Cố Cửu Tư hoàn hồn. Hắn áp chế đôi tay run rẩy, miễn cưỡng nở nụ cười, “Ông ấy sắp tới rồi.”
Dứt lời, hắn sửa sang lại quần áo của Liễu Ngọc Như, ôn hòa dặn, “Ngươi đi nghỉ trước đã, ta muốn ở boong tàu ngắm thành Dương Châu. Chờ cha ta tới, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Vậy ngươi cứ ở đây trông coi,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta đi kiểm tra xem giấy tờ đầy đủ chưa.”
Trước khi thuyền xuất phát cần kiểm kê một lượt những món đồ quan trọng. Trông Giang Nhu có vẻ bất ổn nên Liễu Ngọc Như đảm nhiệm công việc này. Tới khi quay lại, trên boong tàu đã chẳng còn bóng dáng của Cố Cửu Tư.
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng vào khoang thuyền tìm Cố Cửu Tư khắp nơi song không thấy hắn đâu. Lúc vào phòng bọn họ, nàng chợt thấy trên bàn có một phong thư.
Là thư phóng thê.
Tên Cố Cửu Tư được viết nắn nót ở mặt trên.
…Cầu mong thê tử sau ngày chia cách tóc mai mãi xanh, mày đẹp như vẽ, phong thái duyên dáng, tuyển chọn trượng phu làm quan to, phu thê hòa hợp.
Gỡ bỏ khúc mắc, không ai nợ ai; mỗi người một ngả, đôi bên vui vẻ.
Ta luôn ghi nhớ những ngày tháng hạnh phúc. Chúc nương tử sống lâu trăm tuổi.
Tay Liễu Ngọc Như run nhè nhẹ, nàng thở hổn hển.
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên dáng vẻ Cố Cửu Tư nằm sấp trên giường mà nói với nàng, “Sống còn quan trọng hơn hết thảy. Ta cho ngươi hưu thư, ngươi nhất định không được cảm thấy ta thất hứa hay đối xử tồi tệ với ngươi, nhé?”
Hiện tại phong hưu thư ấy thật sự đã tới, và nàng cũng biết cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ đối xử tồi tệ với nàng.
Nhưng nàng không cảm nhận được chút vui sướng nào. Nàng chỉ thấy trong lòng nứt toác và có gió thổi qua những khe nứt tạo nên cơn đau âm ỉ.
Con thuyền đã nhổ neo, nó chậm rãi rời bến tàu.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng vừa cầm hưu thư vừa chạy một mạch tới chỗ Giang Nhu. Nàng gấp gáp hỏi, “Bà bà, công công đâu?”
Giang Nhu đang nằm trên giường, bà đưa lưng về phía nàng, giọng bà khàn khàn, “Ông ấy nói sẽ đi đường bộ, chúng ta ở sông Hoài chờ ông ấy.”
“Tại sao công công không đi cùng người?” Liễu Ngọc Như thở gấp.
Giang Nhu im lặng. Hồi lâu sau bà mới chật vật mở miệng, “Vương Vinh tới quá nhanh, ông ấy ở lại kéo dài thời gian.”
Nghe đến đây, thân mình Liễu Ngọc Như lảo đảo, nàng tức khắc biết Cố Cửu Tư đi đâu!
Cái tính của hắn… Cái tính của hắn!
Nàng chẳng dám lên tiếng vì sợ kích động Giang Nhu. Nàng che giấu sắc mặt mình rồi cung kính nói, “Nếu công công bảo có thể tới thì dĩ nhiên đã tính toán kỹ lưỡng. Bà bà đừng lo, cứ nghỉ ngơi đã.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như lui xuống. Tay siết chặt hưu thư, nàng ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Nàng nhìn qua cửa sổ thấy tàu ngày càng xa Dương Châu.
Biết đâu cả đời này nàng sẽ không gặp lại người kia.
Không gặp lại thiếu niên vừa rực rỡ vừa kiêu ngạo, tựa như thái dương tỏa sáng khắp nơi. Hắn vì nàng mà bị đánh, hắn chơi đùa cùng nàng, hắn ở sòng bạc xa hoa đánh cược bản thân và gia đình, hắn đưa nàng đi chơi bài, chọi gà, ca hát, cưỡi ngựa.
Hắn tặng nàng một cuộc sống khác biệt, mọi việc đều nghĩ cho nàng. Cả đời này nàng chưa từng gặp người nào tốt với nàng đến thế.
Nhưng nàng sắp mất hắn.
Nước mắt làm nhòe mắt nàng. Nàng muốn gọi mình tỉnh táo lại, nàng muốn dùng lý trí nói với bản thân rằng hai người đã tách ra rồi và sống còn quan trọng hơn hết thảy. Song chân nàng bất động, đầu nàng tràn ngập hình ảnh hắn vừa dắt ngựa đi phía trước vừa khẽ hát, hắn bảo về sau mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng.
Nàng muốn cứu hắn…
Khi ý nghĩ này dần thành hình, nàng cảm giác mình chắc điên rồi. Nội tâm nàng nảy sinh ý nghĩ điên cuồng và nó trở nên rõ ràng hơn theo từng khắc.
Nàng muốn cứu hắn. Nàng không muốn từ bỏ người tốt như vậy!
Đời nàng có lẽ sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa. Hắn đã cho nàng rất nhiều, thậm chí ở giây phút cuối cùng hắn vẫn lựa chọn để nàng an toàn lên thuyền rồi mới đi cứu phụ thân hắn. Hắn tốt như thế, sao nàng có thể phụ bạc hắn?!
Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, nàng đã chẳng thể quay đầu lại. Nàng cắn răng, quyết đoán đi vào trong phòng rồi nhanh chóng thu thập bạc cùng giấy tờ tùy thân lẫn giấy thông hành. Sau đấy nàng lấy ra thanh kiếm hay dùng để hù dọa Cố Cửu Tư, thuốc trị thương, thuốc độc, thuốc mê, rồi lấy vải bọc lại. Tiếp theo nàng đến khoang thuyền căn dặn, “Hạ một thuyền nhỏ xuống cho ta. Chờ ta đi rồi hẵng nhắn với đại phu nhân rằng mong bà che chở cho nương của ta. Đại công tử quay lại để cứu lão gia, ta liều chết cũng sẽ mang đại công tử trở về!”
Mọi người còn ngẩn ngơ thì Liễu Ngọc Như đã quát, “Mau lên!”
Chiếc thuyền này do Liễu Ngọc Như cùng Cố Lãng Hoa một tay xử lý nên nàng rất có uy danh với hạ nhân. Chỉ cần một tiếng hét như thế đủ khiến quản gia lập tức đồng ý.
Ấn Hồng tới bên Liễu Ngọc Như, nôn nóng hỏi, “Phu nhân đi làm gì?!”
“Ấn Hồng,” Liễu Ngọc Như dõi theo người chèo thuyền hạ thuyền nhỏ xuống, nàng quay đầu nắm lấy tay Ấn Hồng rồi nghiêm túc dặn, “ngươi hãy chiếu cố mẫu thân thật tốt, che chở bà, biết chưa?!”
“Phu nhân,” Ấn Hồng siết chặt tay nàng, “cô gia đã đi rồi, ngài đi cũng vô dụng thôi!”
“Tính hắn lỗ mãng, ta phải đi khuyên.”
“Nếu khuyên không được thì sao?!” Ấn Hồng nức nở, “Ngài không nghĩ tới đại phu nhân sao, ngài ấy chỉ có một đứa con là ngài, ngài ấy phải làm sao bây giờ?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lát sau, nàng từ tốn đáp, “Lang quân chân thành đối đãi ta, giờ đây ta quyết liều chết vì hắn.”
Người bên cạnh gọi Liễu Ngọc Như, “Thiếu phu nhân, thuyền đã chuẩn bị xong.”
“Ta tới đây. Người đâu, lôi nàng ấy đi!”
Liễu Ngọc Như đẩy Ấn Hồng ra, đeo bao trên lưng, mang theo mũ có rèm, rồi dùng dây thừng trèo xuống thuyền nhỏ.
Ấn Hồng ghé vào đầu thuyền, khóc đến tan nát cõi lòng. Nàng ấy nhất thời cũng quên cách xưng hô, chỉ biết gào to, “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Liễu Ngọc Như đứng ở đầu thuyền nhỏ mà trông theo thuyền lớn ngày càng đi xa. Nàng hít sâu một hơi. Chính nàng còn chẳng biết tại sao lại đưa ra quyết định thế này, nhưng nàng không hối hận lựa chọn của mình.
Nàng đứng ở mũi thuyền, hướng tới thuyền lớn mà quỳ xuống. Nàng dập đầu thật thấp, “Nữ nhi bất hiếu, xin bái biệt từ đây.”
Lúc này Tô Uyển và Giang Nhu đang hoảng sợ. Hai người đi lên boong thuyền, Tô Uyển nhìn chiếc thuyền nhỏ đằng xa, run rẩy nói, “Nó…nó quay về làm gì?!”
“Thiếu phu nhân bảo,” quản gia đứng cạnh Giang Nhu, thấp giọng đáp, “đại công tử quay lại cứu lão gia, mong ngài bảo vệ Liễu phu nhân. Ngài ấy quyết liều chết mang đại công tử bình an trở về.”
Giang Nhu không nói chuyện. Gió đêm mang theo mùi sông nước nhẹ nhàng thổi qua, chân tay Tô Uyển bủn rủn khiến Giang Nhu phải đỡ lấy bà.
“Liễu phu nhân,” bà nhìn thành Dương Châu, nước mắt rưng rưng song nét mặt lại bình tĩnh, “họ chắc chắn sẽ bình an trở về.”
Tô Uyển dùng tay che miệng, bà nhìn Liễu Ngọc Như hướng về mình mà quỳ xuống. Nhiều năm qua bà sống yếu đuối vô cùng nhưng trước cái quỳ này, bà hiểu người làm mẹ nên hành xử thế nào.
Bà không để mình khóc thành tiếng, giọng bà khản đặc, gian nan mở miệng, “Ngài nói đúng… Chúng ta chờ họ.”
Chờ họ bình an trở về.
Lúc Liễu Ngọc Như rời đi thì thuyền lớn vẫn còn khá gần bờ. Vừa đặt chân lên đất liền, nàng lập tức thuê ngựa rồi chạy thẳng tới Cố phủ.
Nàng mới học cưỡi ngựa nên không dám đi quá nhanh. Khi đến vùng phụ cận của Cố phủ, nàng giấu kỹ ngựa, mua đèn, rồi vội vàng đi tới Cố gia.
Ánh trăng trải dài lên phiến đá xanh của con đường, trong lúc đi vào con hẻm nhỏ này nàng bỗng giật mình.
Tình cảnh hiện tại trùng khớp với giấc mộng kia!
Nàng chợt dừng bước, cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng sợ mình vừa bước ra sẽ thấy cảnh giống trong mộng là Cố Cửu Tư người cắm đầy binh khí ngã xuống trước mặt nàng.
Song nàng chỉ chần chờ giây lát rồi hít một hơi thật sâu, thầm nhủ mọi chuyện sẽ không diễn ra như thế.
Bởi vì mộng đã được sửa lại. Hiện giờ Giang Nhu đã trốn thoát, vậy thì Cố Cửu Tư cũng sẽ không sao hết.
Trong mộng hắn gọi nàng tới cứu hắn, bây giờ nàng thật sự đã tới, nàng nhất định sẽ không vứt bỏ hắn.
Nàng cầm theo đèn, gấp gáp chuyển qua đi đường tắt. Cách đấy không xa có tiếng người kêu chói lói, tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch. Song nàng vẫn nói với chính mình hãy tiến về phía trước, nàng phải tiến về phía trước.
Nàng vừa đi trong hẻm nhỏ vừa quan sát xung quanh. Bao quanh Cố phủ là biển người; Vương Thiện Tuyền cùng Vương Vinh đứng ở cổng Cố phủ, còn Cố Lãng Hoa canh giữ cổng và có gia đinh cầm đao chắn trước ông.
“Cố lão gia,” Vương Thiện Tuyền cười cười, “chuyện ngài nói đều là giả, không hề có chứng cứ. Ngài đừng lừa dối khuyển tử nữa, mau ngoan ngoãn chịu trói để khỏi thêm phiền.”
“Ngươi nói ta không có chứng cứ thì ta không có thật à?” Cố Lãng Hoa cười nhạo, “Ta đã giao tất cả chứng cứ cho một vị ngự sử[3] đại nhân. Chỉ cần ta chết, đảm bảo nhà tù Đông Đô sẽ có tên ngươi.”
Lời này khiến Vương Thiện Tuyền cúi đầu khẽ cười.
Liễu Ngọc Như nhìn Vương Thiện Tuyền cười mà trong lòng bất an. Trước kia nếu nói như vậy thì chắc có thể đe dọa Vương Thiện Tuyền, nhưng…nếu hiện tại Vương Thiện Tuyền đã có tâm tư phản loạn thì sao?
Nếu Vương Thiện Tuyền lợi dụng vụ Lương Vương mà muốn độc lập thì ngự sử ở Đông Đô sao có năng lực quản ông ta?
Cố Lãng Hoa hình như cũng nghĩ đến vấn đề này nên dù trên mặt tỏ ra bất cần nhưng trong lòng có vài phần hoảng loạn. Vương Thiện Tuyền ho nhẹ một tiếng, “Cố đại nhân, cây ngay không sợ chết đứng, lời ngài nói cũng chỉ dọa được con nít. Tại hạ chẳng muốn làm khó nhưng nếu ngài không uống rượu mời thì chỉ có thể uống rượu phạt.”
Cố Lãng Hoa im lặng. Lát sau, ông khẽ than rồi thấp giọng lên tiếng, “Nói tới nói lui cũng chỉ vì tiền thôi. Vương đại nhân, nếu Cố gia tình nguyện quyên tặng toàn bộ tiền thì có đủ để sửa sai chưa?”
“Cố lão gia cứ đùa.” Ông ta hòa nhã trả lời, “Sao có thể dùng tiền để mua pháp luật triều đình chứ? Hôm nay đâu phải Vương mỗ muốn uy hiếp ngài mà do ngài làm trái vương pháp.”
“Nói như vậy,” Cố Lãng Hoa nhắm mắt lại, “Vương đại nhân không chịu buông tha Cố gia.”
Lần này Vương Thiện Tuyền chẳng giả lả nữa, thẳng thắn đáp, “Đúng.”
Cố Lãng Hoa hít sâu một hơi, quát to, “Bày trận, đóng cổng!”
Dứt lời, Cố Lãng Hoa đi thẳng vào bên trong. Nhưng binh lính của Vương Vinh cực nhanh, Vương Vinh dẫn đầu xông lên liền có người chặn cổng lớn. Tiếp theo là người của hai phe giao chiến. Chính vào giây phút này, Liễu Ngọc Như thấy một bóng hình lao ra từ trong đám người. Hắn đá văng người đang chặn cổng lớn, kề dao lên cổ Vương Vinh rồi gào với đám người xung quanh, “Tất cả lui ra cho ta!”
Là Cố Cửu Tư!
Hắn mặc bộ đồ vải sợi gai thô sơ, tay cầm lưỡi hái, đầu đội nón lá trúc; nhờ giả dạng thế này mà hắn trộn lẫn trong đám người mới không bị phát hiện.
Vương Thiện Tuyền thấy Cố Cửu Tư thì sắc mặt tức khắc chuyển biến. Cố Cửu Tư đã thay quần áo, chứng tỏ hắn trốn đi rồi mới quay về, như vậy…
Ông ta quay phắt đầu lại, lập tức ra lệnh, “Phong tỏa thành trì và các bến tàu ngay! Điều tra sản nghiệp thuộc sở hữu của Cố gia! Thông báo cho mọi thành của Hoài Nam phải gắt gao truy tìm tội phạm Cố gia, phát lệnh truy nã khắp nơi, lôi đầu chúng về cho ta!”
“Ngươi quay về làm gì?!” Cố Lãng Hoa nhìn Cố Cửu Tư, giận dữ mắng.
Cố Cửu Tư kề lưỡi hái vào cổ Vương Vinh, không hề quay lại nhìn Cố Lãng Hoa mà chỉ đơn giản nói, “Đi đi.”
Không thể trong thời gian ngắn mà tìm ra địa đạo của phủ; hắn cản người ở cổng tạo điều kiện cho Cố Lãng Hoa dùng địa đạo thoát ra ngoài. Nếu bị phát hiện, chỉ cần hun khói tại cửa vào mật đạo thì người nào chậm chân sẽ chết ngạt ở bên trong.
“Đi cái con khỉ!” Cố Lãng Hoa tức giận quát, “Ngươi giao thằng nhãi này cho ta rồi đi mau.”
“Võ công ta cao mới ngăn cản chúng được, còn kéo dài thì chẳng ai thoát nổi!”
Cố Cửu Tư đột ngột quay đầu lại, cao giọng nói, “Già đầu rồi thì bớt tùy hứng một chút có được không?!”
“Nhưng ta là cha ngươi!”
Cố Lãng Hoa bỗng cất tiếng, “Làm gì có đạo lý nhi tử chắn đao thay cha!”
“Cố Cửu Tư,” Vương Thiện Tuyền giơ tay lên, “ngươi thả Vinh nhi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Thả chúng ta ra khỏi thành.” Cố Cửu Tư quyết đoán đáp trả, “Không thì chả cần nói nữa.”
“Các ngươi là tội phạm triều đình.” Vương Thiện Tuyền thở dài, “Đàm phán điều kiện cũng cần hợp lý chút.”
“Vương Thiện Tuyền,” giọng Cố Cửu Tư lạnh tanh, “ngươi chẳng qua chỉ muốn đòi tiền. Hiện giờ toàn bộ tiền của Cố gia đều có thể để lại cho ngươi, vậy tại sao không chịu chừa đường sống cho chúng ta?”
“Chừa đường sống cho các ngươi?” Vương Thiện Tuyền trào phúng nói, “Ta muốn giết gà dọa khỉ, không phải ngươi thì là kẻ khác. Ta là Bồ Tát chắc mà kẻ nào cũng cho đường sống?”
“Tiền đã tới tay…”
“Cái ta muốn không chỉ là tiền!” Vương Thiện Tuyền gầm lên, “Ta muốn ngươi phải quỳ xuống!”
Quỳ xuống.
Đâu chỉ mình hắn phải quỳ.
Dùng máu của Cố gia cưỡng ép toàn bộ thế gia ở Hoài Nam quỳ xuống trước mặt ông ta. Nếu không dùng thủ đoạn tàn độc là xét nhà diệt tộc thì sao khiến kẻ khác sợ hãi?
“Cố Cửu Tư,” Vương Thiện Tuyền lạnh lẽo nói, “nếu hôm nay ngươi quỳ xuống, ta may ra chừa đường sống cho ngươi; ngươi càng phản kháng, ta càng không thể để ngươi sống. Bây giờ ngươi dám kề dao vào cổ nhi tử ta, ta sẽ lấy máu toàn bộ Cố gia để tế nó!”
“Cha…” Vương Vinh mở miệng run lẩy bẩy.
Giọng Vương Thiện Tuyền hết sức ôn hòa, “Vinh nhi, làm người cần có chí khí. Đừng vô dụng tới mức bị người khác đe dọa đã van xin ta.”
“Vương Thiện Tuyền!” Cố Lãng Hoa phẫn nộ, “Đây là nhi tử ruột thịt của ngươi…”
“Ta có mười sáu nhi tử! Một đứa là cái thá gì!” Vương Thiện Tuyền gào thét, “Bắn tên cho ta, tất cả tiến lên!”
Ông ta vừa dứt lời, binh lính liền nhào tới.
Cố Cửu Tư đẩy Cố Lãng Hoa vào trong rồi đóng chặt cổng lại, hắn quát to, “Lão già đi mau!”
Cố Lãng Hoa đứng chết chân tại cổng. Ông muốn mở cánh cổng kia nhưng ông biết rõ làm vậy chỉ tổ mất mạng.
Ở bên ngoài, Cố Cửu Tư cầm đao chém điên cuồng, hắn hét lớn, “Con mẹ nó, ông không cần nương ta à?! Ông cút ngay cho lão tử!”
Cố Lãng Hoa bừng tỉnh.
Phải… Còn Giang Nhu.
Phụ tử bọn họ không thể đều chết ở đây. Nếu Cố Cửu Tư chống đỡ không nổi thì ông cần trở về; ông cũng chết thì Giang Nhu phải làm sao?
Môi ông run rẩy, ông dùng hết lý trí trong mình để lảo đảo xoay người rời đi. Ông vọt tới mật đạo rồi chạy như điên mà chả dám quay đầu lại.
Cố Cửu Tư đứng ở cổng, tay cầm thanh đao mới đoạt được, từ hắn toát ra khí thế chỉ cần một người đã đủ trấn thủ cửa ải không cho vạn người vượt qua. Hắn nói với biển binh lính đen nghịt trước mặt, “Tới đây! Xông lên hết cho gia!”
Chú thích
[1] Câu thành ngữ dựa trên truyện về Tư Mã Chiêu, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, người trong thiên hạ đều biết.
[2] 1 khắc = 15 phút.
[3] Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan phạm pháp.
“Vâng.” Nam nhân đến bẩm báo cung kính đáp, “Mật thám chúng ta cài vào Cố phủ nói hôm qua bọn họ đã bắt đầu thu xếp hành lý, hẳn đã chuẩn bị từ lâu.”
Vương Thiện Tuyền cân nhắc trong giây lát rồi nói, “Điểm binh, chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức đi Cố phủ. Toàn bộ người Cố phủ còn ở đây chứ?”
“Hôm nay các mật thám đã bị đưa ra ngoài nên tạm thời không nắm rõ. Nhưng đã trễ thế này, ngày mai bọn họ còn phải xuất phát nên chắc đều đang ở trong phủ.”
“Đi Cố phủ ngay.”
“Đại nhân,” phụ tá hơi do dự, “chúng ta tùy tiện tới như vậy lỡ đâu…”
“Không sao.” Vương Thiện Tuyền phất tay, “Giang Hà ở trên triều lo thân mình còn chả xong, bệ hạ đang chờ cơ hội tung mẻ lưới bắt hắn và Lương Vương. Bệ hạ không biết sự lợi hại của Lương Vương mới động tới Giang Hà, bức Lương Vương mưu phản. Đợi đến ngày Lương Vương làm phản thì trên đời này còn thiên tử sao? Ai cũng danh không chính ngôn không thuận, chúng ta sẽ có thiên hạ của riêng mình.”
“Ngài nói rất đúng.” Phụ tá suy tư bảo, “Lúc đó muốn tăng số lượng binh lính thì phải có tiền. Nếu trực tiếp đòi tiền phú thương sợ là họ sẽ không đáp ứng, nên cần dùng chút thủ đoạn tanh tưởi. Cố gia giàu có, lại mấy lần nhục nhã đại nhân, bắt đầu từ bọn họ cũng đúng.”
“Theo ý của bệ hạ thì Giang Hà nguy tới nơi rồi.” Vương Thiện Tuyền suy tính, “Tin Giang Hà ngã ngựa chắc không bao lâu nữa sẽ truyền đến, chúng ta phải nắm chắc Cố gia đã. Hôm nay nếu không ra tay, để bọn họ tới được U Châu thì bạc vào U Châu rồi sẽ không quay về.”
Nghĩ vậy Vương Thiện Tuyền liền hạ quyết tâm, ông ta ra lệnh, “Chả phải nó luôn ghen ghét Cố Cửu Tư sao? Để Vinh nhi đi làm chuyện này.”
Vương Vinh tuân lệnh, lập tức điểm binh tới Cố gia.
Lúc này Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang chuẩn bị ngủ thì Giang Nhu thở dài, “Lòng ta cứ thấy bất an, sợ ngày mai không đi được.”
“Đừng lo,” Cố Lãng Hoa khuyên nhủ, “chúng ta hành sự rất kín kẽ. Dù là chuẩn bị giấy thông hành hay thuyền bè đều chia người đi làm, ngoại trừ người trong nhà thì không ai hay biết. Ta thu xếp đi bằng đường thủy lẫn đường bộ để phòng hờ một đường gặp bất trắc thì còn đường khác mà đi. Giấy thông hành của chúng ta dùng được cho cả đường thủy và đường bộ, bà đừng lo.”
“Ông nói đúng…”
Giang Nhu chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh mã. Hai người liếc nhìn nhau, Cố Lãng Hoa biết có chuyện bèn lập tức nói, “Bà mang giấy tờ quan trọng theo rồi mau chóng dẫn Liễu phu nhân ra ngoài bằng địa đạo. Một canh giờ sau mà chưa thấy ta đuổi kịp thì phải cho thuyền chạy ngay.”
“Còn ông thì sao?” Giang Nhu nôn nóng bắt lấy Cố Lãng Hoa.
Cố Lãng Hoa vỗ vỗ tay Giang Nhu, ôn hòa bảo, “Bà yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách. Bà đi thuyền thẳng đến Hoài Nam, chờ ta ở trạm dừng thứ ba là sông Hoài, ta sẽ nghĩ cách.”
Giang Nhu vội vàng gật đầu. Bà biết giờ phút này không thể lãng phí thời gian nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Cố Lãng Hoa ra cổng lớn đã thấy Vương Vinh dẫn quan binh tranh chấp với gia đinh. Cố Lãng Hoa đứng ở cổng, đôi tay chắp lại để trong tay áo, ông cười sang sảng, “Vương công tử, thật là rồng đến nhà tôm.”
“Cố Lãng Hoa,” Vương Vinh đi phía trước binh lính, cười lạnh lùng, “Cố gia ngươi có biết tội chưa?!”
“Vương công tử cứ đùa,” Cố Lãng Hoa nghi hoặc hỏi, “Cố gia ta trước giờ an phận thủ thường, nào dám gây tội?”
“Lương Vương muốn mưu phản nên câu kết với Giang Hà, ngươi có dám nói Cố gia không tham dự không?”
“Vương công tử,” Cố Lãng Hoa nghe vậy thì hờ hững nói, “ngươi có chứng cứ cho những lời này không?”
“Nhân chứng, vật chứng ở trong phủ của ngươi, lục soát là thấy!” Vương Vinh hét lớn.
Cố Lãng Hoa lại cười, “Vương công tử nói chuyện thú vị thật. Tức nghĩa hiện tại trong tay ngươi không có chứng cứ, chờ lục soát phủ của ta xong mới có? Đã chả có bằng chứng thì ngươi sao có thể nói Cố gia có tội; nếu Cố gia vô tội thì chẳng phải bị cướp đoạt giữa thanh thiên bạch nhật?”
“Làm càn!” Vương Vinh giận dữ rống, “Ta đang tuân lệnh điều tra, Cố Lãng Hoa, ngươi không dám tránh đường có phải vì chột dạ?!”
“Ta chột dạ?” Cố Lãng Hoa bật cười, “Kẻ chột dạ sợ là ngươi! Là cha ngươi! Hôm nay Giang Thượng thư vừa mới xảy ra chuyện thì Vương gia đã chả nhịn nổi mà đòi điều tra Cố phủ, lòng dạ Tư Mã Chiêu cả người qua đường còn biết[1]! Chẳng qua Vương gia thèm nhỏ dãi ngân lượng của Cố phủ nên mới tìm cớ đến cướp bóc! Sơn phỉ mà còn dám lấy danh nghĩa triều đình. Ta hỏi ngươi, ngươi bảo Giang Thượng thư mưu phản có chứng cứ vô cùng xác thực ư?! Chỉ sợ hắn vừa mới vào tù thì các ngươi đã sốt ruột chạy tới rồi?!”
Giang Hà dĩ nhiên chưa bị khép tội; nếu đã tới nước có tội danh đầy đủ thì không thể có chuyện Cố gia chả hay biết gì.
Hơn nữa Lương Vương không vội vàng mưu phản như vậy. Dĩ nhiên vào thời điểm này hoàng đế đã muốn xuống tay với Lương Vương nên dứt khoát gán tội cho Lương Vương rồi bí mật tống giam Giang Hà. Hết thảy đều được làm trong âm thầm chứ chưa thông báo với bên ngoài. Cố gia là thương gia nên không nắm rõ, còn Vương gia có lẽ đã sớm được hoàng đế lệnh cho làm chút chuyện nên mới nhanh tay nhanh chân như vậy.
Trong đầu Cố Lãng Hoa tính kế, trên mặt lại chẳng hề hoảng loạn chút nào, “Vương gia dĩ nhiên có thể gây rắc rối cho Cố gia. Nhưng Vương Vinh, ngươi đi nói với cha ngươi một tiếng, hôm nay ông ta dám động vào Cố gia thì có sợ chuyện cứu tế ngân lượng cho Dương Châu năm xưa không?”
Lời này khiến Vương Vinh ngẩn người. Cố Lãng Hoa chả biểu lộ nỗi sợ hãi, gã nhất thời không biết Cố Lãng Hoa đang chơi chiêu trò hay thật sự nắm được nhược điểm của Vương gia.
“Vương công tử,” Cố Lãng Hoa nhìn ra vẻ dè dặt trên mặt gã liền rộng lượng bảo, “ngươi còn nhỏ tuổi, không làm chủ chuyện này được, mau đi hỏi cha ngươi đi.”
Dứt lời, ông kêu người mang ghế ra rồi pha trà, mình thì nhàn nhã ngồi xuống.
Vương Vinh nghiến răng, giơ tay nói, “Bao vây Cố phủ, một con chim cũng không để lọt!”
Trong lúc Cố Lãng Hoa giằng co với Vương Vinh, Giang Nhu vội vã dẫn nhóm của Tô Uyển đi ra ngoài bằng mật đạo.
Tô Uyển theo sau Giang Nhu, bất an hỏi, “Cố phu nhân, chúng ta đi rồi thì Ngọc Như với Cửu Tư sẽ thế nào?”
“Chúng ta ra bên ngoài trước, ta sẽ phái người tìm chúng sau.” Giang Nhu nhanh chóng an ủi, “Ngài yên tâm, không sao đâu.”
Giang Nhu và Tô Uyển dùng mật đạo đi một mạch ra ngoài.
Mật đạo mới được đào một tháng trước, cũng không quá dài, chỉ dẫn tới một cửa hàng thuộc Cố gia ở gần đấy. Giang Nhu rời khỏi mật đạo rồi phái người đi tìm Cố Cửu Tư, sau đấy dẫn người chạy tới bến tàu.
Cố Cửu Tư lúc này còn ở ngoài thành dạy Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa. Con ngựa lành tính, Liễu Ngọc Như căn bản đã học xong chạy chậm. Cố Cửu Tư chơi đùa cùng nàng một lát rồi dắt ngựa khoan thai đi về phía cổng thành.
Gần cổng thành thấp thoáng có tiếng động ầm ĩ, hắn quay đầu lại nói với Liễu Ngọc Như, “Đây là điểm hay của Dương Châu, khuya cỡ nào vẫn náo nhiệt.”
Liễu Ngọc Như cười đồng tình, “Đúng vậy, chẳng biết U Châu có phồn hoa như thế không.”
Liễu Ngọc Như vừa dứt lời đã thấy Dương Văn Xương lẫn Trần Tầm phi ngựa như bay tới chỗ họ. Cố Cửu Tư kéo ngựa dừng lại, đứng tại chỗ nhíu mày.
Trực giác hắn mách bảo hai người quay trở lại là điềm xấu. Trong lòng hắn thấp thỏm nhưng không lộ ra, chỉ dõi theo hai người chạy như điên đến trước mặt hắn. Trần Tầm nôn nóng báo tin, “Cửu Tư, quan binh đang bao vây nhà ngươi.”
“Quan binh bao vây?!” Liễu Ngọc Như kinh hãi cất tiếng, rồi lập tức hỏi, “Ai mang người tới?”
“Là Vương Vinh.”
Dương Văn Xương cau mày, lôi kéo cả đám đến chỗ khuất của bụi cỏ. Hắn vội nói, “Hiện tại ngươi không nên về phủ, cứ tránh ở ngoài thành đã. Chúng ta ở trong thành giúp ngươi hỏi thăm tình hình, có động tĩnh gì chúng ta sẽ báo cho ngươi ngay.”
“Không cần đâu.” Cố Cửu Tư cắt ngang lời bọn họ. Nội tâm hắn hỗn loạn tột cùng, phải gắng hết sức mới có thể trấn tĩnh để nói, “Các ngươi không cần thay ta tìm hiểu tin tức, và tuyệt đối đừng có liên hệ gì với chúng ta. Lập tức đặt mua chút tài sản rồi rời thành Dương Châu.”
“Cửu Tư,” Trần Tầm lo lắng hỏi, “chuyện gì đang diễn ra?”
“Ta không có thời gian giải thích rõ ràng,” Cố Cửu Tư cấp bách nói, “các ngươi chỉ cần biết vài chuyện thôi. Thành Dương Châu sắp loạn, Vương Vinh dự định sát phạt phú thương. Gã có thù với ta, các ngươi trước giờ lại chơi thân với ta, sợ là gã sẽ chẳng bỏ qua. Các ngươi gấp rút mang theo người nhà rời Dương Châu, nếu tình hình chuyển biến xấu thì lập tức đến Hoài Nam!”
“Tới mức này sao…” Trần Tầm lắp bắp, dường như chả thể tin nổi, “Vương Thiện Tuyền dù là tiết độ sứ cũng đâu thể bất chấp vương pháp như thế?”
“Thiên hạ mà loạn thì nào còn vương pháp?” Cố Cửu Tư điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Tầm.
Dương Văn Xương lộ vẻ khiếp sợ, hắn bắt lấy Cố Cửu Tư, nặng nề chất vấn, “Ngươi nói thật à?”
“Ta tuyệt đối không đùa giỡn,” Cố Cửu Tư bình tình trả lời.
Mặt Dương Văn Xương thoáng hiện vẻ hoảng hốt song hắn nhanh chóng nói, “Trần Tầm, chúng ta lập tức trở về báo tin cho người nhà.”
“Cửu Tư,” Dương Văn Xương quay đầu lại nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư. Hắn muốn nói rất nhiều thứ nhưng sau một hồi hắn chỉ ôm chặt Cố Cửu Tư, đôi mắt hắn đỏ hoe khi cất tiếng, “Hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại, mong ngươi bảo trọng.”
Tính tình Cố Cửu Tư vốn cẩu thả nhưng vào khoảnh khắc này lại cảm thấy đau buồn. Hắn gật đầu, thở dài, “Đi đi, sau này yên ổn rồi ta sẽ về tìm các ngươi uống rượu.”
Dương Văn Xương cùng Trần Tầm nhảy lên lưng ngựa, rời đi trong nháy mắt.
Liễu Ngọc Như siết lấy dây cương nhìn về phía thành Dương Châu, nàng lo lắng cho Tô Uyển nhưng vẫn cố gắng trấn định. Nàng cúi đầu nhìn Cố Cửu Tư, mở miệng hỏi, “Lang quân định làm gì?”
“Chúng ta đi bến tàu trước đã.” Cố Cửu Tư kiên định bảo, “Cha mẹ ta chắc chắn có biện pháp. Nếu cả họ còn bất lực thì chúng ta đi cũng vô dụng. Chúng ta tới bến tàu chờ, đợi bọn họ đến thì cho thuyền xuất phát ngay.”
Liễu Ngọc Như có phần sốt ruột, “Nhưng…”
Cố Cửu Tư nhảy lên lưng ngựa, hắn nắm dây cương, tay hắn đặt lên tay nàng. Tay hắn hơi run nhưng hắn vẫn nói, “Ngọc Như, chúng ta đi bến tàu.”
Liễu Ngọc Như lập tức hiểu rõ.
Hắn cũng đang sợ, cũng đang bất an.
Nàng không biết cái gì buộc hắn phải trưởng thành, nàng chỉ cuộn tròn trong lòng hắn, gió đêm mang theo hơi thở của bùn đất đập vào mặt hai người.
Bọn họ như hai con thú nhỏ nương tựa nhau giữa trời đông giá rét. Nàng dựa vào hắn còn hắn đem người đang cuộn tròn trong lòng mình thành cái mỏ neo; nàng trói buộc hắn, không để hắn làm việc ngốc nghếch.
Ngoài thành cách bến tàu không xa, hai người chạy như điên tới đấy. Cố Cửu Tư tìm người được gia đình họ phân công nằm vùng ở bến tàu. Chiếc thuyền này do Cố Lãng Hoa âm thầm mua; ông thân quen với người của Tào Bang nên để Tào Bang đứng tên thuyền. Thế nên dù Vương Vinh biết Cố gia sắp đi thì cũng chả ngờ được Cố gia có thuyền trong Tào Bang.
Cố Cửu Tư nhanh chóng đưa những người đã chuẩn bị xong lên thuyền, sau đó bắt đầu kiểm kê người. Tiếp theo hai người ngồi trên boong tàu, lặng lẽ nhìn về Dương Châu.
Ban đêm trên thuyền gió lạnh hơn, Cố Cửu Tư giơ tay ôm lấy nàng, chắn gió cho nàng.
“Ta hơi sợ.”
Liễu Ngọc Như nhìn Dương Châu đèn đuốc sáng trưng, thanh âm của nàng thấp thoáng giữa trời đêm, “Nương ta còn ở đằng kia, ta sợ bà không thoát được.”
“Ta cũng vậy.” Cố Cửu Tư khổ sở cười, “Cha mẹ ta đều ở đó, ta sợ bọn họ lực bất tòng tâm. Ta đã phái người vào thành, nếu trước hừng đông mà vẫn không có tin tức…”
Cố Cửu Tư mím môi, một lúc lâu sau hắn mới run rẩy nói, “Chúng ta sẽ cho thuyền chạy.”
Liễu Ngọc Như không dám cất tiếng, nàng giữ chặt Cố Cửu Tư.
Nàng biết quyết định này của Cố Cửu Tư là lý trí nhất, song nàng không thực hiện được.
Nương của nàng đang ở nơi đó, sao nàng có thể cho thuyền chạy?!
Có những lời nàng không dám nói ra nhưng lại hiểu rõ từ tận đáy lòng. Nếu bây giờ nàng cắt đứt quan hệ với Cố gia, dựa vào mối liên hệ với Liễu gia lẫn Tô gia thì có thể sống sót.
Nhưng nàng không nói nên lời.
Một khắc trước nàng còn nghĩ muốn sống cả đời ở Cố gia; hiện tại Cố gia gặp nạn, nàng lại muốn nói với hắn mình từ bỏ hắn ư? Nàng không làm được.
Vì vậy nàng chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên ở trước mặt mình. Cố Cửu Tư quan sát đôi mắt đong đầy nước mắt của nàng, dường như hắn nhìn thấu ý nghĩa trong ánh mắt này.
Hắn nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói, “Nếu một phong hưu thư đủ khả năng khiến ngươi bình yên vô sự thì ta ước gì mình có thể đưa cho ngươi ngay. Nhưng Ngọc Như à, không được đâu.”
Mắt hắn ngậm nước, “Lòng người nào có tốt đẹp như thế? Hiện giờ hoàng thượng bức bách Lương Vương, ít ngày nữa ông ta sẽ làm phản. Hoàng đế mù mờ không biết khả năng của Lương Vương; thật ra với thực lực của ông ta thì tiến đánh Đông Đô chỉ là chuyện sớm muộn. Tiết độ sứ khắp nơi đều có tâm tư riêng, chả ai quan tâm Đông Đô; khi thiên hạ loạn thì tiết độ sứ nắm trong tay binh quyền chính là vua của một vùng. Ngày thiên hạ hỗn chiến, Vương gia chẳng lẽ chỉ muốn gây rối với Cố gia? Thứ ông ta muốn là gây rối với toàn bộ phú thương Dương Châu, là bạc, là tiền. Dương Châu sẽ mau chóng trở thành địa ngục. Ta làm sao có thể để một nữ tử yếu đuối như ngươi ở lại nơi đó?”
Lời hắn nói khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.
Nhưng nàng không thể phản bác. Nàng biết Cố Cửu Tư phỏng đoán không sai. Tại sao Vương gia lại vì chút thù hận vặt vãnh mà làm to chuyện? Vì Vương gia nhòm ngó tiền của Cố gia!
Tâm Liễu Ngọc Như rét run, nàng tuyệt vọng đến cùng cực. Nàng cảm thấy mình như bèo trôi giữa dòng nước, gốc rễ đã bị người khác chặt đứt.
Cả đời nàng chỉ có một vướng bận là Tô Uyển. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Uyển thì đời nàng còn ai để nhớ mong?
Nàng nhớ đến thủ đoạn mà Vương Vinh dùng để đối đãi Giang Nhu ở trong mộng, cả người như rơi vào động băng. Thân mình nàng bất giác run rẩy, Cố Cửu Tư vội ôm nàng vào lòng.
“Ngươi đừng sợ,” hắn vụng về an ủi, “nương ta thông minh lắm. Nương của ngươi sẽ không sao, chúng ta đều sẽ không sao. Chúng ta chỉ cần chờ là được. Ngọc Như, nhìn ta này,” Cố Cửu Tư gọi tên nàng, Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn gượng cười, “tất cả chúng ta sẽ ổn thôi, tin ta nhé?”
Liễu Ngọc Như không dám mở miệng. Chính bản thân nàng cũng không biết tại sao – có thể vì tin tưởng hắn đã thành thói quen của nàng – nàng chợt cảm thấy ở bước đường cùng thế này vẫn còn một tia hy vọng.
Nàng chậm rãi gật đầu, Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm chặt nàng; cái ôm của hắn thật sự rất chặt, tựa như hắn đang muốn tiếp nhận sức mạnh từ nàng.
Hai người cứ lặng lẽ chờ như vậy. Đến nửa đêm, họ nghe tiếng vó ngựa dồn dập hướng về bến tàu. Hai người đứng phắt dậy, chạy nhanh tới mạn thuyền và nhìn thấy Giang Nhu cưỡi ngựa mang theo rất nhiều người đi cùng.
“Họ tới rồi!”
Liễu Ngọc Như mừng rỡ hô, nước mắt tức thì chảy xuống. Nàng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, vui mừng báo, “Tới rồi! Họ tới kịp!”
Cố Cửu Tư yên lặng nhìn xa xăm. Rất lâu sau hắn mới phản ứng lại, hắn đột nhiên lùi một bước rồi ngồi bệt xuống đất.
“Tới là tốt rồi.” Hắn mệt mỏi nói, “Tới là tốt rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, chật vật đứng dậy rồi chạy đến khoang thuyền, “Người đã tới, chuẩn bị cho thuyền xuất phát!”
Giao việc xong hắn quay về boong tàu, nhưng nhìn lướt qua hắn phát hiện có điểm bất thường. Hắn nhỏ nhẹ hỏi Giang Nhu, “Nương, lão già kia đâu?”
Tay Giang Nhu khẽ run, bà kìm nén cảm xúc để chỉ huy người lên thuyền. Cố Cửu Tư tức khắc nhận ra tình hình bất ổn, hắn xông lên nắm lấy tay Giang Nhu, “Cha đâu?!”
“Ông ấy còn ở trong phủ.” Giang Nhu quay đầu nhìn sông ngòi, cố ra vẻ bình tĩnh mà nói, “Chúng ta chờ thêm một khắc[2], nếu ông ấy không tới thì chúng ta sẽ cho thuyền chạy. Ông ấy sẽ đi đường bộ, chúng ta đi Hoài Nam rồi đón ông ấy ở sông Hoài.”
“Ông ấy sẽ đến bằng cách nào?” Cố Cửu Tư vặn hỏi, “Ông ấy giờ còn ở trong phủ dĩ nhiên vì muốn kéo dài thời gian cho mọi người chạy trốn. Mọi người dùng mật đạo, Vương Vinh lại trông chừng gắt gao, ông ấy không thể đi mật đạo để bại lộ hành tung của mọi người, ông ấy sẽ đến bằng cách nào?!”
“Con đừng hỏi ta…” Giang Nhu run rẩy nói, “Ông ấy nói có thể đến thì là có thể đến!”
Cố Cửu Tư sửng sốt. Giang Nhu đẩy hắn ra rồi vội vàng đi vào.
Cố Cửu Tư lặng im đứng ở đầu thuyền. Liễu Ngọc Như thu xếp ổn thỏa cho Tô Uyển và Vân Vân xong liền đến bên Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng hỏi, “Cửu Tư, mọi người đều tới rồi chứ? Nãy ta có nhìn thấy bà bà, còn công công đâu?”
Liễu Ngọc Như nói chuyện khiến Cố Cửu Tư hoàn hồn. Hắn áp chế đôi tay run rẩy, miễn cưỡng nở nụ cười, “Ông ấy sắp tới rồi.”
Dứt lời, hắn sửa sang lại quần áo của Liễu Ngọc Như, ôn hòa dặn, “Ngươi đi nghỉ trước đã, ta muốn ở boong tàu ngắm thành Dương Châu. Chờ cha ta tới, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Vậy ngươi cứ ở đây trông coi,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta đi kiểm tra xem giấy tờ đầy đủ chưa.”
Trước khi thuyền xuất phát cần kiểm kê một lượt những món đồ quan trọng. Trông Giang Nhu có vẻ bất ổn nên Liễu Ngọc Như đảm nhiệm công việc này. Tới khi quay lại, trên boong tàu đã chẳng còn bóng dáng của Cố Cửu Tư.
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng vào khoang thuyền tìm Cố Cửu Tư khắp nơi song không thấy hắn đâu. Lúc vào phòng bọn họ, nàng chợt thấy trên bàn có một phong thư.
Là thư phóng thê.
Tên Cố Cửu Tư được viết nắn nót ở mặt trên.
…Cầu mong thê tử sau ngày chia cách tóc mai mãi xanh, mày đẹp như vẽ, phong thái duyên dáng, tuyển chọn trượng phu làm quan to, phu thê hòa hợp.
Gỡ bỏ khúc mắc, không ai nợ ai; mỗi người một ngả, đôi bên vui vẻ.
Ta luôn ghi nhớ những ngày tháng hạnh phúc. Chúc nương tử sống lâu trăm tuổi.
Tay Liễu Ngọc Như run nhè nhẹ, nàng thở hổn hển.
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên dáng vẻ Cố Cửu Tư nằm sấp trên giường mà nói với nàng, “Sống còn quan trọng hơn hết thảy. Ta cho ngươi hưu thư, ngươi nhất định không được cảm thấy ta thất hứa hay đối xử tồi tệ với ngươi, nhé?”
Hiện tại phong hưu thư ấy thật sự đã tới, và nàng cũng biết cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ đối xử tồi tệ với nàng.
Nhưng nàng không cảm nhận được chút vui sướng nào. Nàng chỉ thấy trong lòng nứt toác và có gió thổi qua những khe nứt tạo nên cơn đau âm ỉ.
Con thuyền đã nhổ neo, nó chậm rãi rời bến tàu.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng vừa cầm hưu thư vừa chạy một mạch tới chỗ Giang Nhu. Nàng gấp gáp hỏi, “Bà bà, công công đâu?”
Giang Nhu đang nằm trên giường, bà đưa lưng về phía nàng, giọng bà khàn khàn, “Ông ấy nói sẽ đi đường bộ, chúng ta ở sông Hoài chờ ông ấy.”
“Tại sao công công không đi cùng người?” Liễu Ngọc Như thở gấp.
Giang Nhu im lặng. Hồi lâu sau bà mới chật vật mở miệng, “Vương Vinh tới quá nhanh, ông ấy ở lại kéo dài thời gian.”
Nghe đến đây, thân mình Liễu Ngọc Như lảo đảo, nàng tức khắc biết Cố Cửu Tư đi đâu!
Cái tính của hắn… Cái tính của hắn!
Nàng chẳng dám lên tiếng vì sợ kích động Giang Nhu. Nàng che giấu sắc mặt mình rồi cung kính nói, “Nếu công công bảo có thể tới thì dĩ nhiên đã tính toán kỹ lưỡng. Bà bà đừng lo, cứ nghỉ ngơi đã.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như lui xuống. Tay siết chặt hưu thư, nàng ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Nàng nhìn qua cửa sổ thấy tàu ngày càng xa Dương Châu.
Biết đâu cả đời này nàng sẽ không gặp lại người kia.
Không gặp lại thiếu niên vừa rực rỡ vừa kiêu ngạo, tựa như thái dương tỏa sáng khắp nơi. Hắn vì nàng mà bị đánh, hắn chơi đùa cùng nàng, hắn ở sòng bạc xa hoa đánh cược bản thân và gia đình, hắn đưa nàng đi chơi bài, chọi gà, ca hát, cưỡi ngựa.
Hắn tặng nàng một cuộc sống khác biệt, mọi việc đều nghĩ cho nàng. Cả đời này nàng chưa từng gặp người nào tốt với nàng đến thế.
Nhưng nàng sắp mất hắn.
Nước mắt làm nhòe mắt nàng. Nàng muốn gọi mình tỉnh táo lại, nàng muốn dùng lý trí nói với bản thân rằng hai người đã tách ra rồi và sống còn quan trọng hơn hết thảy. Song chân nàng bất động, đầu nàng tràn ngập hình ảnh hắn vừa dắt ngựa đi phía trước vừa khẽ hát, hắn bảo về sau mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng.
Nàng muốn cứu hắn…
Khi ý nghĩ này dần thành hình, nàng cảm giác mình chắc điên rồi. Nội tâm nàng nảy sinh ý nghĩ điên cuồng và nó trở nên rõ ràng hơn theo từng khắc.
Nàng muốn cứu hắn. Nàng không muốn từ bỏ người tốt như vậy!
Đời nàng có lẽ sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa. Hắn đã cho nàng rất nhiều, thậm chí ở giây phút cuối cùng hắn vẫn lựa chọn để nàng an toàn lên thuyền rồi mới đi cứu phụ thân hắn. Hắn tốt như thế, sao nàng có thể phụ bạc hắn?!
Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, nàng đã chẳng thể quay đầu lại. Nàng cắn răng, quyết đoán đi vào trong phòng rồi nhanh chóng thu thập bạc cùng giấy tờ tùy thân lẫn giấy thông hành. Sau đấy nàng lấy ra thanh kiếm hay dùng để hù dọa Cố Cửu Tư, thuốc trị thương, thuốc độc, thuốc mê, rồi lấy vải bọc lại. Tiếp theo nàng đến khoang thuyền căn dặn, “Hạ một thuyền nhỏ xuống cho ta. Chờ ta đi rồi hẵng nhắn với đại phu nhân rằng mong bà che chở cho nương của ta. Đại công tử quay lại để cứu lão gia, ta liều chết cũng sẽ mang đại công tử trở về!”
Mọi người còn ngẩn ngơ thì Liễu Ngọc Như đã quát, “Mau lên!”
Chiếc thuyền này do Liễu Ngọc Như cùng Cố Lãng Hoa một tay xử lý nên nàng rất có uy danh với hạ nhân. Chỉ cần một tiếng hét như thế đủ khiến quản gia lập tức đồng ý.
Ấn Hồng tới bên Liễu Ngọc Như, nôn nóng hỏi, “Phu nhân đi làm gì?!”
“Ấn Hồng,” Liễu Ngọc Như dõi theo người chèo thuyền hạ thuyền nhỏ xuống, nàng quay đầu nắm lấy tay Ấn Hồng rồi nghiêm túc dặn, “ngươi hãy chiếu cố mẫu thân thật tốt, che chở bà, biết chưa?!”
“Phu nhân,” Ấn Hồng siết chặt tay nàng, “cô gia đã đi rồi, ngài đi cũng vô dụng thôi!”
“Tính hắn lỗ mãng, ta phải đi khuyên.”
“Nếu khuyên không được thì sao?!” Ấn Hồng nức nở, “Ngài không nghĩ tới đại phu nhân sao, ngài ấy chỉ có một đứa con là ngài, ngài ấy phải làm sao bây giờ?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lát sau, nàng từ tốn đáp, “Lang quân chân thành đối đãi ta, giờ đây ta quyết liều chết vì hắn.”
Người bên cạnh gọi Liễu Ngọc Như, “Thiếu phu nhân, thuyền đã chuẩn bị xong.”
“Ta tới đây. Người đâu, lôi nàng ấy đi!”
Liễu Ngọc Như đẩy Ấn Hồng ra, đeo bao trên lưng, mang theo mũ có rèm, rồi dùng dây thừng trèo xuống thuyền nhỏ.
Ấn Hồng ghé vào đầu thuyền, khóc đến tan nát cõi lòng. Nàng ấy nhất thời cũng quên cách xưng hô, chỉ biết gào to, “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Liễu Ngọc Như đứng ở đầu thuyền nhỏ mà trông theo thuyền lớn ngày càng đi xa. Nàng hít sâu một hơi. Chính nàng còn chẳng biết tại sao lại đưa ra quyết định thế này, nhưng nàng không hối hận lựa chọn của mình.
Nàng đứng ở mũi thuyền, hướng tới thuyền lớn mà quỳ xuống. Nàng dập đầu thật thấp, “Nữ nhi bất hiếu, xin bái biệt từ đây.”
Lúc này Tô Uyển và Giang Nhu đang hoảng sợ. Hai người đi lên boong thuyền, Tô Uyển nhìn chiếc thuyền nhỏ đằng xa, run rẩy nói, “Nó…nó quay về làm gì?!”
“Thiếu phu nhân bảo,” quản gia đứng cạnh Giang Nhu, thấp giọng đáp, “đại công tử quay lại cứu lão gia, mong ngài bảo vệ Liễu phu nhân. Ngài ấy quyết liều chết mang đại công tử bình an trở về.”
Giang Nhu không nói chuyện. Gió đêm mang theo mùi sông nước nhẹ nhàng thổi qua, chân tay Tô Uyển bủn rủn khiến Giang Nhu phải đỡ lấy bà.
“Liễu phu nhân,” bà nhìn thành Dương Châu, nước mắt rưng rưng song nét mặt lại bình tĩnh, “họ chắc chắn sẽ bình an trở về.”
Tô Uyển dùng tay che miệng, bà nhìn Liễu Ngọc Như hướng về mình mà quỳ xuống. Nhiều năm qua bà sống yếu đuối vô cùng nhưng trước cái quỳ này, bà hiểu người làm mẹ nên hành xử thế nào.
Bà không để mình khóc thành tiếng, giọng bà khản đặc, gian nan mở miệng, “Ngài nói đúng… Chúng ta chờ họ.”
Chờ họ bình an trở về.
Lúc Liễu Ngọc Như rời đi thì thuyền lớn vẫn còn khá gần bờ. Vừa đặt chân lên đất liền, nàng lập tức thuê ngựa rồi chạy thẳng tới Cố phủ.
Nàng mới học cưỡi ngựa nên không dám đi quá nhanh. Khi đến vùng phụ cận của Cố phủ, nàng giấu kỹ ngựa, mua đèn, rồi vội vàng đi tới Cố gia.
Ánh trăng trải dài lên phiến đá xanh của con đường, trong lúc đi vào con hẻm nhỏ này nàng bỗng giật mình.
Tình cảnh hiện tại trùng khớp với giấc mộng kia!
Nàng chợt dừng bước, cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng sợ mình vừa bước ra sẽ thấy cảnh giống trong mộng là Cố Cửu Tư người cắm đầy binh khí ngã xuống trước mặt nàng.
Song nàng chỉ chần chờ giây lát rồi hít một hơi thật sâu, thầm nhủ mọi chuyện sẽ không diễn ra như thế.
Bởi vì mộng đã được sửa lại. Hiện giờ Giang Nhu đã trốn thoát, vậy thì Cố Cửu Tư cũng sẽ không sao hết.
Trong mộng hắn gọi nàng tới cứu hắn, bây giờ nàng thật sự đã tới, nàng nhất định sẽ không vứt bỏ hắn.
Nàng cầm theo đèn, gấp gáp chuyển qua đi đường tắt. Cách đấy không xa có tiếng người kêu chói lói, tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch. Song nàng vẫn nói với chính mình hãy tiến về phía trước, nàng phải tiến về phía trước.
Nàng vừa đi trong hẻm nhỏ vừa quan sát xung quanh. Bao quanh Cố phủ là biển người; Vương Thiện Tuyền cùng Vương Vinh đứng ở cổng Cố phủ, còn Cố Lãng Hoa canh giữ cổng và có gia đinh cầm đao chắn trước ông.
“Cố lão gia,” Vương Thiện Tuyền cười cười, “chuyện ngài nói đều là giả, không hề có chứng cứ. Ngài đừng lừa dối khuyển tử nữa, mau ngoan ngoãn chịu trói để khỏi thêm phiền.”
“Ngươi nói ta không có chứng cứ thì ta không có thật à?” Cố Lãng Hoa cười nhạo, “Ta đã giao tất cả chứng cứ cho một vị ngự sử[3] đại nhân. Chỉ cần ta chết, đảm bảo nhà tù Đông Đô sẽ có tên ngươi.”
Lời này khiến Vương Thiện Tuyền cúi đầu khẽ cười.
Liễu Ngọc Như nhìn Vương Thiện Tuyền cười mà trong lòng bất an. Trước kia nếu nói như vậy thì chắc có thể đe dọa Vương Thiện Tuyền, nhưng…nếu hiện tại Vương Thiện Tuyền đã có tâm tư phản loạn thì sao?
Nếu Vương Thiện Tuyền lợi dụng vụ Lương Vương mà muốn độc lập thì ngự sử ở Đông Đô sao có năng lực quản ông ta?
Cố Lãng Hoa hình như cũng nghĩ đến vấn đề này nên dù trên mặt tỏ ra bất cần nhưng trong lòng có vài phần hoảng loạn. Vương Thiện Tuyền ho nhẹ một tiếng, “Cố đại nhân, cây ngay không sợ chết đứng, lời ngài nói cũng chỉ dọa được con nít. Tại hạ chẳng muốn làm khó nhưng nếu ngài không uống rượu mời thì chỉ có thể uống rượu phạt.”
Cố Lãng Hoa im lặng. Lát sau, ông khẽ than rồi thấp giọng lên tiếng, “Nói tới nói lui cũng chỉ vì tiền thôi. Vương đại nhân, nếu Cố gia tình nguyện quyên tặng toàn bộ tiền thì có đủ để sửa sai chưa?”
“Cố lão gia cứ đùa.” Ông ta hòa nhã trả lời, “Sao có thể dùng tiền để mua pháp luật triều đình chứ? Hôm nay đâu phải Vương mỗ muốn uy hiếp ngài mà do ngài làm trái vương pháp.”
“Nói như vậy,” Cố Lãng Hoa nhắm mắt lại, “Vương đại nhân không chịu buông tha Cố gia.”
Lần này Vương Thiện Tuyền chẳng giả lả nữa, thẳng thắn đáp, “Đúng.”
Cố Lãng Hoa hít sâu một hơi, quát to, “Bày trận, đóng cổng!”
Dứt lời, Cố Lãng Hoa đi thẳng vào bên trong. Nhưng binh lính của Vương Vinh cực nhanh, Vương Vinh dẫn đầu xông lên liền có người chặn cổng lớn. Tiếp theo là người của hai phe giao chiến. Chính vào giây phút này, Liễu Ngọc Như thấy một bóng hình lao ra từ trong đám người. Hắn đá văng người đang chặn cổng lớn, kề dao lên cổ Vương Vinh rồi gào với đám người xung quanh, “Tất cả lui ra cho ta!”
Là Cố Cửu Tư!
Hắn mặc bộ đồ vải sợi gai thô sơ, tay cầm lưỡi hái, đầu đội nón lá trúc; nhờ giả dạng thế này mà hắn trộn lẫn trong đám người mới không bị phát hiện.
Vương Thiện Tuyền thấy Cố Cửu Tư thì sắc mặt tức khắc chuyển biến. Cố Cửu Tư đã thay quần áo, chứng tỏ hắn trốn đi rồi mới quay về, như vậy…
Ông ta quay phắt đầu lại, lập tức ra lệnh, “Phong tỏa thành trì và các bến tàu ngay! Điều tra sản nghiệp thuộc sở hữu của Cố gia! Thông báo cho mọi thành của Hoài Nam phải gắt gao truy tìm tội phạm Cố gia, phát lệnh truy nã khắp nơi, lôi đầu chúng về cho ta!”
“Ngươi quay về làm gì?!” Cố Lãng Hoa nhìn Cố Cửu Tư, giận dữ mắng.
Cố Cửu Tư kề lưỡi hái vào cổ Vương Vinh, không hề quay lại nhìn Cố Lãng Hoa mà chỉ đơn giản nói, “Đi đi.”
Không thể trong thời gian ngắn mà tìm ra địa đạo của phủ; hắn cản người ở cổng tạo điều kiện cho Cố Lãng Hoa dùng địa đạo thoát ra ngoài. Nếu bị phát hiện, chỉ cần hun khói tại cửa vào mật đạo thì người nào chậm chân sẽ chết ngạt ở bên trong.
“Đi cái con khỉ!” Cố Lãng Hoa tức giận quát, “Ngươi giao thằng nhãi này cho ta rồi đi mau.”
“Võ công ta cao mới ngăn cản chúng được, còn kéo dài thì chẳng ai thoát nổi!”
Cố Cửu Tư đột ngột quay đầu lại, cao giọng nói, “Già đầu rồi thì bớt tùy hứng một chút có được không?!”
“Nhưng ta là cha ngươi!”
Cố Lãng Hoa bỗng cất tiếng, “Làm gì có đạo lý nhi tử chắn đao thay cha!”
“Cố Cửu Tư,” Vương Thiện Tuyền giơ tay lên, “ngươi thả Vinh nhi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Thả chúng ta ra khỏi thành.” Cố Cửu Tư quyết đoán đáp trả, “Không thì chả cần nói nữa.”
“Các ngươi là tội phạm triều đình.” Vương Thiện Tuyền thở dài, “Đàm phán điều kiện cũng cần hợp lý chút.”
“Vương Thiện Tuyền,” giọng Cố Cửu Tư lạnh tanh, “ngươi chẳng qua chỉ muốn đòi tiền. Hiện giờ toàn bộ tiền của Cố gia đều có thể để lại cho ngươi, vậy tại sao không chịu chừa đường sống cho chúng ta?”
“Chừa đường sống cho các ngươi?” Vương Thiện Tuyền trào phúng nói, “Ta muốn giết gà dọa khỉ, không phải ngươi thì là kẻ khác. Ta là Bồ Tát chắc mà kẻ nào cũng cho đường sống?”
“Tiền đã tới tay…”
“Cái ta muốn không chỉ là tiền!” Vương Thiện Tuyền gầm lên, “Ta muốn ngươi phải quỳ xuống!”
Quỳ xuống.
Đâu chỉ mình hắn phải quỳ.
Dùng máu của Cố gia cưỡng ép toàn bộ thế gia ở Hoài Nam quỳ xuống trước mặt ông ta. Nếu không dùng thủ đoạn tàn độc là xét nhà diệt tộc thì sao khiến kẻ khác sợ hãi?
“Cố Cửu Tư,” Vương Thiện Tuyền lạnh lẽo nói, “nếu hôm nay ngươi quỳ xuống, ta may ra chừa đường sống cho ngươi; ngươi càng phản kháng, ta càng không thể để ngươi sống. Bây giờ ngươi dám kề dao vào cổ nhi tử ta, ta sẽ lấy máu toàn bộ Cố gia để tế nó!”
“Cha…” Vương Vinh mở miệng run lẩy bẩy.
Giọng Vương Thiện Tuyền hết sức ôn hòa, “Vinh nhi, làm người cần có chí khí. Đừng vô dụng tới mức bị người khác đe dọa đã van xin ta.”
“Vương Thiện Tuyền!” Cố Lãng Hoa phẫn nộ, “Đây là nhi tử ruột thịt của ngươi…”
“Ta có mười sáu nhi tử! Một đứa là cái thá gì!” Vương Thiện Tuyền gào thét, “Bắn tên cho ta, tất cả tiến lên!”
Ông ta vừa dứt lời, binh lính liền nhào tới.
Cố Cửu Tư đẩy Cố Lãng Hoa vào trong rồi đóng chặt cổng lại, hắn quát to, “Lão già đi mau!”
Cố Lãng Hoa đứng chết chân tại cổng. Ông muốn mở cánh cổng kia nhưng ông biết rõ làm vậy chỉ tổ mất mạng.
Ở bên ngoài, Cố Cửu Tư cầm đao chém điên cuồng, hắn hét lớn, “Con mẹ nó, ông không cần nương ta à?! Ông cút ngay cho lão tử!”
Cố Lãng Hoa bừng tỉnh.
Phải… Còn Giang Nhu.
Phụ tử bọn họ không thể đều chết ở đây. Nếu Cố Cửu Tư chống đỡ không nổi thì ông cần trở về; ông cũng chết thì Giang Nhu phải làm sao?
Môi ông run rẩy, ông dùng hết lý trí trong mình để lảo đảo xoay người rời đi. Ông vọt tới mật đạo rồi chạy như điên mà chả dám quay đầu lại.
Cố Cửu Tư đứng ở cổng, tay cầm thanh đao mới đoạt được, từ hắn toát ra khí thế chỉ cần một người đã đủ trấn thủ cửa ải không cho vạn người vượt qua. Hắn nói với biển binh lính đen nghịt trước mặt, “Tới đây! Xông lên hết cho gia!”
Chú thích
[1] Câu thành ngữ dựa trên truyện về Tư Mã Chiêu, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, người trong thiên hạ đều biết.
[2] 1 khắc = 15 phút.
[3] Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan phạm pháp.
Danh sách chương