Liễu Ngọc Như nhìn hắn ngớ ngẩn như vậy tức khắc mềm lòng.

“Ngươi say rồi.” Nàng cười nói, “Hai ta đã thành thân từ lâu.”

“Không phải,” Cố Cửu Tư lắc đầu nguầy nguậy, “chưa thành thân. Không tính.”

Hắn mệt mỏi dựa vào Liễu Ngọc Như, lặp lại lời phủ nhận, “Lúc ấy lão già ép buộc ta, chúng ta chưa thành thân.”

Liễu Ngọc Như thở dài.

Ngày bọn họ thành thân, có ai mà không bị ép buộc? Chính nàng khi bái đường còn nghĩ giá đây là ác mộng thì tốt. Tỉnh mộng rồi nàng vẫn đường hoàng làm Liễu tiểu thư, sau đó toại nguyện gả cho Diệp Thế An mà nàng luôn giữ trong lòng.

Cũng may trời xui đất khiến nàng lại gả cho người này.

Nàng chẳng biết gả cho Diệp Thế An thì có tốt hơn không nhưng dựa theo quy củ Diệp gia, nàng sợ mình chỉ có thể ở tại hậu trạch Diệp gia mà ngoan ngoãn khai chi tán diệp[1] và thay trượng phu xử lý thỏa đáng hậu trạch. Đi theo Cố Cửu Tư dẫn đến sự thay đổi rất lớn song thật khó hiểu khi nàng chả hối hận chút nào.

Nàng dựa sát người vào Cố Cửu Tư, dịu dàng nói, “Dù bị ép buộc hay không thì hai ta cũng đã thành thân, ta sẽ sống cùng ngươi cả đời.”

“Ta không muốn…”

Ngữ điệu của Cố Cửu Tư mập mờ, Liễu Ngọc Như ngẩn người, lòng nhói đau.

Chẳng lẽ đến tận hôm nay hắn vẫn nghĩ tới chuyện sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi?

Liễu Ngọc Như nhất thời rối loạn, nhưng Cố Cửu Tư chợt nói, “Ta muốn cưới nàng.”

Hắn lẩm bẩm, “Ta muốn làm lại lần nữa… Tự tay hạ sính, ôm nàng đến kiệu hoa, bái đường cùng nàng, vén lên khăn voan, uống chén rượu giao bôi… May mắn chúng ta đều còn sống… Ta muốn sống cùng nàng cả đời, kiếp sau, kiếp sau nữa.”

Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Cố Cửu Tư dựa đầu lên trán nàng. Nói nhiều như vậy dường như làm hắn kiệt sức, hắn thoáng ngừng lại rồi nói tiếp, “Ngọc Như.”

“Ta thương nàng,” hắn nghiêm túc bảo, “ta sẽ thương nàng, cưng chiều nàng, mãi mãi tốt với nàng. Nàng đừng bỏ ta.”

“Ta sẽ không bỏ ngươi.” Lòng Liễu Ngọc Như mềm nhũn, nàng thì thầm, “Ngươi yên tâm đi.”

“Ta sẽ tốt với nàng,” hắn lặp đi lặp lại, “để nàng biết tốt thật sự là thế nào.”

Liễu Ngọc Như bật cười. Xe ngựa chầm chậm khởi hành, nàng nghe Cố Cửu Tư thủ thỉ kế hoạch vĩ đại làm thế nào để tốt với nàng.

Nàng dìu hắn vào nhà, đỡ hắn lên giường, lau người cho hắn. Hoàn tất mọi việc thì nàng mới nghỉ ngơi.

Cố Cửu Tư vẫn nói không ngừng, chờ Liễu Ngọc Như lên giường, hắn liền kéo lấy nàng. Trông hắn mệt nhọc nhưng vẫn kiên trì nói, “Ta biết…nàng không phải người có thể sống tại hậu trạch. Lòng nàng có hoài bão… Nàng sẽ đi thật nhiều nơi, kiếm thật nhiều tiền, nàng không thích làm Cố phu nhân…”

Liễu Ngọc Như ngẩn ra, nàng đang định phủ nhận đã nghe Cố Cửu Tư bảo, “Ta không thèm để ý…”

“Ta có thể làm Liễu tướng công, nàng muốn làm gì thì cứ làm. Nàng muốn kiếm tiền, ta giúp nàng kiếm… Nàng muốn ra ngoài, ta sai người bảo vệ nàng… Ngọc Như,” hắn chật vật nắm tay nàng, “ta không phải Cố Cửu Tư,” giọng hắn khàn khàn, “nhưng nàng hãy làm Liễu Ngọc Như.”

Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe, nàng bỗng cảm thấy khốn khổ.

Nàng nghe thấy tiếng khóc nức nở trong lời hắn nói, làm sao nàng có thể không hiểu ý hắn.

Hắn ước mơ làm hiệp sỹ bác ái, cưỡi ngựa đạp hoa. Hắn sống hùng hổ lẫn kiêu ngạo mười tám năm ở Dương Châu, song hiện tại bất chấp là an nguy quốc gia hay thù nhà cũng đều ép hắn nhanh chóng trưởng thành. Hắn chưa từng than khổ, cũng chưa từng bảo mình không cam lòng; gia đình yêu cầu hắn gánh vác thì hắn sẽ đứng lên gánh vác. Nhưng từ tận đáy lòng, hắn luôn nhớ sự ngông cuồng thời niên thiếu.

Hắn không thể làm nên hắn muốn nàng làm được.

Hắn nói sủng nàng yêu nàng là muốn cho riêng nàng một mảnh trời đất, để nàng tự do thực hiện hết thảy những gì mình muốn mà chả cần nhẫn nhịn.

Chẳng phải vì đây cũng là điều hắn khao khát nhất sao?

Liễu Ngọc Như cảm thấy chua xót, nàng nhìn khuôn mặt là sự kết hợp giữa thiếu niên và thanh niên kia mà không khỏi ôm chặt hắn.

“Cửu Tư,” nàng thốt nên, thanh âm câm lặng, “ngươi là Cố Cửu Tư của đời ta.”

Cố Cửu Tư vất vả giữ lấy nàng, hơi thở hắn phảng phất mùi rượu. Liễu Ngọc Như nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, nàng nhìn người trước mặt rồi nghiêng người và dùng môi mình chạm nhẹ vào môi hắn.

Cố Cửu Tư mở to mắt. Cô nương ngay trước mặt hắn có hàng lông mi lay động, hắn không thể phân biệt đây là mơ hay thực, hắn thì thào, “Ngọc Như…”

Khoảnh khắc hắn mở miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương. Hai người đều run rẩy, thân mình Liễu Ngọc Như cứng đờ.

Hai người bất động, Cố Cửu Tư hình như cũng hoảng sợ. Lát sau, Liễu Ngọc Như lùi lại theo bản năng nhưng nàng mới thoáng cử động đã bị Cố Cửu Tư ôm eo.

Cảm xúc kéo dài trong một cái chớp mắt kia làm hắn khiếp sợ, đồng thời lại khiến hắn say đắm. Lần đầu tiên hắn có trải nghiệm như vậy.

Hắn ôm nàng, đôi tay dần dùng sức. Đầu hắn cúi xuống cọ nàng, miệng cứ lẩm bẩm tên nàng, “Ngọc Như.”

Từng tiếng kêu đều làm thân mình Liễu Ngọc Như mềm nhũn, lúc này nàng mới cảm nhận được đôi môi hắn. Hắn đang run rẩy, còn nàng lại cứng đờ. Nàng cảm thấy Cố Cửu Tư mơn trớn môi nàng trong giây lát rồi thận trọng dùng đầu lưỡi thăm dò.

Đầu óc hắn vừa tỉnh táo lại vừa mê mang, hương vị của rượu trên đầu lưỡi hắn thấm vào trong miệng Liễu Ngọc Như. Vị ngọt phảng phất của rượu, cảm xúc ướt át trơn trượt mê hoặc hai con người trẻ tuổi.

Cố Cửu Tư nhịn không được xoay người đè lên Liễu Ngọc Như.

Ngoài cửa sổ, mưa đêm rơi trên hoa hải đường khiến nó khẽ lay động trong màn mưa. Cành lá mảnh khảnh bị gập cong, phô bày dáng vẻ tràn ngập tình ý.

Cố Cửu Tư ngắm nhìn đôi mắt ngấn nước của Liễu Ngọc Như; cái liếc mắt của nàng như có như không sự giận dữ, hắn không thể không bật cười.

“Được cái liếc mắt này của nàng,” giọng hắn khản đặc, “có đi địa ngục Vô Gián cũng đáng.”

“Ta không cần ngươi đến địa ngục Vô Gián,” Liễu Ngọc Như ôm lấy cổ hắn, nàng đỏ mặt thì thầm, “ta muốn ngươi mãi mãi ở bên ta.”

Cố Cửu Tư hơi hoảng hốt. Hắn nhìn người nằm dưới thân, nghẹn ngào giây lát rồi đáp, “Được.”

Giây phút ấy, dù hắn vẫn còn say và lúng túng, nhưng hắn lại hiểu rõ.

Đời này, nếu hắn từ bỏ Liễu Ngọc Như thì hắn chẳng muốn ai nữa.

Đã quen biết một cô nương như vậy thì tìm người tốt giống nàng ở nơi đâu? Dẫu là người tốt chăng nữa, liệu có mang trái tim như nàng?

Hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Động tác hắn vừa dịu dàng vừa tinh tế. Hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng nói thành lời, cũng không biết bày tỏ ra sao. Hắn chỉ cảm thấy mỗi lần chạm vào nàng, mỗi một nụ hôn, mỗi một cái ôm dường như đều lặng lẽ truyền đạt tình cảm khó giải thích của hắn.

Hai người quấn quít đến đêm khuya. Khi mưa tạnh, bọn họ mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Cố Cửu Tư tỉnh lại, đập vào mắt hắn là giường chiếu lộn xộn, quần áo của Liễu Ngọc Như đang ngủ cạnh hắn cũng nhăn nhúm.

Đầu óc Cố Cửu Tư ngừng hoạt động trong thoáng chốc, thế rồi hắn sợ tới mức lùi về sau và lăn xuống giường.

Liễu Ngọc Như lờ đờ mở mắt. Nàng chống tay ngồi dậy, áo nàng theo đà trượt xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn thon thả.

Ánh mắt Cố Cửu Tư không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vai nàng. Liễu Ngọc Như ngáp, “Sao lang quân lại té thế kia?”

“Ta… Ta…”

Cố Cửu Tư nỗ lực không bỏ chạy, Mộc Nam và Ấn Hồng ở bên ngoài nghe thấy tiếng của hai người thì biết bọn họ đã dậy bèn chuẩn bị tiến vào. Cố Cửu Tư rống lên, “Đừng vào!”

Tiếng rống của hắn làm tất cả mọi người sững sờ, Liễu Ngọc Như cũng tỉnh táo hơn chút đỉnh.

Cố Cửu Tư cẩn thận xem xét Liễu Ngọc Như vài lần, giờ hắn mới xác nhận quần áo nàng tuy nhăn nhúm nhưng còn y nguyên.

Trong đầu Cố Cửu Tư hiện ra vài ký ức đứt đoạn, mặt hắn đỏ bừng. Hắn nghiền ngẫm thật kỹ, khẳng định không có gì xảy ra mới thả lỏng người. Hắn quay đầu đi, gian nan nói, “Ta… Ta…”

“Đêm qua lang quân say.” Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư muốn nói gì, nàng cúi đầu, đỏ mặt mà nhỏ giọng lên tiếng.

Cố Cửu Tư vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta say.”

Nói xong lời này, hai người tức khắc trầm mặc, không ai hé miệng.

Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như chống tay ngồi trên giường, trông nàng hơi bối rối; mặt nàng đỏ, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Cửu Tư mãi mới dần hoàn hồn, hắn đột nhiên cảm thấy đây không phải chuyện xấu.

Rượu khiến lá gan to hơn, hắn chẳng qua tiến về trước một bước mà thôi.

Hắn khẽ tằng hắng rồi đứng dậy, vừa nhìn Liễu Ngọc Như vừa hỏi, “Nàng…nàng không giận chứ?”

Liễu Ngọc Như cúi xuống, lắc đầu. Cố Cửu Tư cố gắng nhớ lại hôm qua mình nói gì, hắn ngồi cạnh Liễu Ngọc Như, cúi đầu bảo, “Nàng không giận là tốt rồi… Hai ta là phu thê, có nhiều chuyện chỉ là vấn đề thời gian.”

Liễu Ngọc Như lí nhí đáp lại, mặt đỏ bừng.

Cố Cửu Tư cắn răng, hắn xoay người ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.

Liễu Ngọc Như nuốt tiếng kêu sợ hãi vào bụng vì sợ người bên ngoài nghe thấy. Cố Cửu Tư ôm nàng, cảm nhận được nàng chỉ đang thẹn thùng mới bình tĩnh hơn. Hắn từ tốn nói, “Hôm qua là ta càn rỡ, nhưng lời ta nói đều thật lòng. Đây cũng là chuyện ta muốn làm.”

“Ừm.” Liễu Ngọc Như xấu hổ, nhỏ giọng đáp, “Ta biết.”

“Ngọc Như,” hắn ôm nàng, nghiêm túc nói, “tuy chúng ta đã thành hôn nhưng ta không muốn đấy là lý do chúng ta ở bên nhau. Chúng ta cứ tiến từng bước một, nếu sự hấp tấp của ta xúc phạm nàng hay khiến nàng khó chịu thì hãy nói với ta, ta sẽ sửa, được không?”

“Sao lại là xúc phạm?” Liễu Ngọc Như thì thầm, “Lang quân muốn làm gì cũng được.”

Cố Cửu Tư nghe vậy bèn nhẹ nhàng cười, “Ta làm mà nàng không vui thì lại ghi hận. Tưởng ta không biết nàng vốn là kẻ lừa đảo à?”

“Làm gì có…”

Liễu Ngọc Như cuống quít phủ nhận, Cố Cửu Tư cười thành tiếng nhưng không nói gì thêm để phản bác mà chỉ bảo, “Rồi rồi, nàng không phải kẻ lừa đảo. Nàng chỉ không biết chính mình muốn gì, được chưa?”

“Ta…”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư vẫn ôm nàng, chân thành nói, “nàng không cần giải thích, cũng chẳng cần nhiều lời. Có những chuyện không thể nói nên lời, chỉ cần trong lòng chúng ta hiểu rõ là được.”

Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư ôn hòa nói tiếp, “Ta biết trước kia nàng sống thế nào, nàng gạt được chính mình trong chốc lát nhưng không gạt được cả đời. Ta không vội, hai ta cứ sống tốt bên nhau, nàng mãi mãi là Cố phu nhân. Có điều, mỗi khi chúng ta tiến thêm một bước thì hãy để tình cảm hai ta sâu nặng hơn một chút, được không?”

Liễu Ngọc Như chỉ gật đầu mà không nói gì. Cố Cửu Tư vuốt tóc nàng rồi mới cười gọi người vào.

Mọi người nhìn đôi tiểu phu thê thì mím môi nín cười, không ai hó hé gì mà chỉ giúp hai người rửa mặt.

Liễu Ngọc Như thấy hình ảnh Cố Cửu Tư mặc quan bào phản chiếu trên gương, nàng cụp mắt xuống. Khi Cố Cửu Tư vừa định bước ra khỏi cửa, nàng đột ngột gọi, “Cửu Tư.”

Cố Cửu Tư dừng bước chân, ngay sau đó hắn nghe Liễu Ngọc Như nói, “Ta đi mua lương thực thay ngươi.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Nàng đứng dậy, dùng ánh mắt chân thành nhìn Cố Cửu Tư, “Ngươi không cần tiếp tục thu gom nợ U Châu, cứ giao cho ta số tiền ngươi hiện có, ta sẽ dùng nó làm vốn để mua bán. Khi ta trở về, dĩ nhiên sẽ mang theo chín mươi vạn thạch lương thực.”

Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn nàng, Liễu Ngọc Như mỉm cười.

“Không phải ngươi nói muốn ta làm Liễu Ngọc Như sao?” Nét mặt nàng điềm tĩnh, “Nếu không nghĩ đến quy củ, không nghĩ đến ngươi, thực chất Liễu Ngọc Như ta chính là người như vậy.”

Là người yêu tiền, yêu xông pha, dám nghĩ cách kiếm tám triệu lượng, và nguyện ý vì người yêu cùng sự nghiệp bản thân mà chẳng sợ mưa gió bôn ba ngàn dặm.

Chú thích

[1] Tương tự như “đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện