Vương Mai không nói gì, sau một hồi bà ta thở dài, “Nếu đông gia muốn phạt ta thì cứ nói sớm là được, ta đâu phải kẻ thích chối tội. Lừa gạt vòng vo thế này thật làm người khác khó hiểu.”

“Ta và Tống Hương đã hợp sức làm chuyện này.” Vương Mai ngước nhìn Liễu Ngọc Như, ánh mắt có đôi phần áy náy, “Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi theo chân Cố gia tới U Châu nhưng chẳng hề được chút lợi lộc nào. Nhà Hương tỷ nhi khó khăn, già trẻ lớn bé nhà ta cũng trông cậy vào ta. Đông gia, chuyện này sẽ không có lần sau, ngài hãy nể tình ta ở Cố gia mấy chục năm mà cho ta chút thể diện đi.”

“Ta biết rõ chân tướng mọi chuyện.” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Ta vốn cho rằng ngươi chẳng qua chỉ bán hàng giả nhưng sau lại phát hiện ngươi không chỉ tuồn ra ngoài công thức của cửa hàng mà còn lấy trộm tiền bạc, dựa vào thanh danh tiệm chúng ta để lừa bịp ngoài kia.”

“Đông gia,” Vương Mai nghe vậy bèn gấp rút quỳ xuống, “Hương tỷ nhi muốn trả thù ta nên nói bậy! Có chứng cứ không?” Bà ta hấp tấp chất vấn, “Không có chứng cứ thì sao là thật được?”

“Sao ngươi nghĩ là Hương tỷ tố cáo?” Liễu Ngọc Như mở miệng châm biếm. Nàng vẫy vẫy tay, Cố Cửu Tư vội vàng giao nộp khẩu cung ban nãy hắn thẩm tra được. Thấy Cố Cửu Tư biết điều như thế, Liễu Ngọc Như nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn. Môi nàng mấp máy muốn cười nhưng nàng nhịn xuống, nàng ném xấp khẩu cung về phía bà ta rồi lãnh đạm nói, “Tự xem đi.”

Vương Mai không cần đọc.

Kẻ bị bắt là tình nhân của bà ta, Vương Mai nắm rõ hắn biết được bao nhiêu. Vương Mai im lặng, Liễu Ngọc Như thở dài, “Mai di, ta thật không hiểu, ngươi ở Cố gia nhiều năm như thế mà sao có thể làm vậy?”

“Tại sao ta làm vậy?” Vương Mai bật cười, bà ta đột ngột cất cao giọng, phẫn nộ quát, “Ngươi hãy tự hỏi mình xem tại sao ta làm vậy?!”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, mọi người ở đây đều sửng sốt. Vương Mai nhìn Liễu Ngọc Như, lời nói dồn dập, “Ngươi cũng biết ta làm ở Cố gia lâu năm, hơn mười tuổi ta đã đi theo đại phu nhân. Đại phu nhân muốn ta tới U Châu, ta không nói hai lời liền nghe theo. Các ngươi giải tán chúng ta, nói muốn phân phát toàn bộ hạ nhân thì chúng ta đi. Các ngươi cầu chúng ta trở về, ta và Hương tỷ nhi cũng quay lại, nhưng kết quả thì sao?!”

Vương Mai giơ ngón tay chỉ vào Vân Vân, “Ngươi lại để một con nhãi quản lý chúng ta?!”

“Ngươi có ý gì?” Vân Vân bị chỉ trỏ thì nổi giận.

Vương Mai nhìn về phía Vân Vân, giễu cợt nói, “Ngày thường mọi người chả ai dám nói, vậy hôm nay để ta nói. Dù sao ta cũng nhìn ra được ngươi muốn giết gà dọa khỉ, muốn giao ta cho quan phủ đúng không? Giao thì giao, cùng lắm bị chặt tay từ nay khỏi hành nghề. Nhưng Liễu Ngọc Như à, ta nói cho ngươi hay, coi như hôm nay ngươi giết chết ta thì ngươi cho rằng Hoa Dung sẽ tiếp tục phát đạt? Tính tình của tiểu cô nương này ấy à? Bắt nạt kẻ yếu, lừa trên gạt dưới, cái gì cũng chả hiểu mà thích mù quáng chỉ huy. Lần trước ngươi nhận hai đơn hàng song thực chất chỉ đơn hàng đầu tiên mà chúng ta đã làm không nổi. Thế mà ả còn bảo ngươi chúng ta có thể nhận đơn hàng thứ hai, vì vậy các ngươi lại đặt làm ba trăm hộp son phấn. Rốt cuộc khi đến kỳ hạn, ả đổ mọi chuyện lên đầu chúng ta rồi tìm người tới phạt cho ngươi xem và trách chúng ta lười biếng. Trên thực tế, gần một tháng qua chúng ta chỉ ngủ hai canh giờ mỗi ngày!”

“Nói hươu nói vượn!” Vân Vân phẫn nộ đập bàn. Mặt nàng ấy đỏ lên, hơi thở đứt quãng, nàng ấy nỗ lực khống chế cảm xúc, “Tiểu thư, không phải đâu, ta không làm những việc đó!”

Lời tố cáo của Vương Mai khiến Liễu Ngọc Như bối rối. Nàng im lặng nghe Vương Mai buộc tội Vân Vân, còn Vân Vân đứng cạnh nàng với hai hàng nước mắt lã chã rơi. Liễu Ngọc Như nghe Vương Mai tố khổ một hồi rồi đưa mắt nhìn Tống Hương, nàng hỏi, “Hương tỷ, Mai di nói thật à?”

“Hương tỷ!” Vân Vân nghe nàng nói bèn nhanh chân quỳ trước mặt Tống Hương và cầm tay nàng ấy, “Tỷ thay ta nói một câu, hãy nói sự thật đi mà! Ta không làm mấy việc đó, ta chỉ muốn tốt cho mọi người.”

Tống Hương bị Vân Vân lôi kéo mãi mới thở dài, “Mọi người đều có nỗi khổ riêng.”

Tống Hương khó xử đáp, “Vân Vân không hiểu trình tự công việc, chỉ nghĩ sao làm vậy, chưa thấy được những khó khăn phát sinh. Nàng ấy một lòng hướng về ngài, thường ngày cũng chẳng ngủ nghỉ được bao nhiêu mà luôn bận rộn ở cửa hàng. Vì vậy dù phương pháp không đúng nhưng lâu dài sẽ có kinh nghiệm để đền bù. Song chúng ta chẳng còn trẻ như nàng ấy, cứ làm liên tục không nghỉ ngơi thì dĩ nhiên sẽ bức xúc.”

Vân Vân nghe đến đây thì ngỡ ngàng, Tống Hương thoáng ngẩng đầu nhìn Vương Mai rồi lại cúi đầu, “Tuy không đến mức như Mai di nói nhưng chuyện này là thật. Vân Vân chỉ không có ý xấu thôi…”

“Ta hiểu rồi.” Liễu Ngọc Như thở dài mệt mỏi.

Nàng vốn tưởng giải quyết Tống Hương và Vương Mai thì sẽ giải quyết được vấn đề của Hoa Dung. Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện đây là một cuộn chỉ, giật một cái sẽ làm vô số sự việc bại lộ.

Mà những việc này thực chất vạch trần sự bất lực lẫn dốt nát của nàng.

Nàng bỗng thấy may mắn tất cả chuyện này sớm phát sinh.

Con đường nàng đi quá thuận lợi, nếu những vết thương được chôn giấu này mãi về sau mới bị phát hiện thì chúng sẽ thành vết thương trí mạng.

Liễu Ngọc Như đứng dậy khoát tay, “Cứ dẫn Mai di đi trước đã.”

Lời này làm Vương Mai đờ đẫn. Nam nhân nãy giờ chỉ im lặng quỳ bên cạnh đột nhiên vùng thoát khỏi dây thừng. Gã xô đẩy Thẩm Minh rồi phóng ra bên ngoài và hét lớn, “Chạy mau!”

Vương Mai bừng tỉnh, bà ta không thể bị giải đến quan phủ. Lấy trộm tiền tài vật chất của chủ nhân, mang công thức bí truyền ra ngoài, việc nào cũng đủ để quan phủ chặt tay bà ta.

Vương Mai chạy theo nam nhân kia, Vân Vân nhanh chân nhào lên túm lấy bà ta. Vương Mai ra sức giãy giụa, dùng một chân đá văng Vân Vân, khung cảnh trở nên hỗn loạn trong nháy mắt. Nam nhân kia đẩy cổng chính rồi lao ra, Cố Cửu Tư vội vàng đứng dậy đuổi theo. Vương di đánh lộn với toàn bộ nữ nhân trong phòng, bà ta vừa khỏe vừa hung hăng, làm cả căn phòng gà bay chó sủa.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đã bắt được người trở về. Ấn Hồng, Vân Vân, Tống Hương cùng mọi người đang đè Vương di xuống, Thẩm Minh đi vào thấy vậy kêu “chậc” rồi tiến đến đẩy ra những người đang đè Vương di. Trước lúc Vương di kịp phản kháng thì hắn đã bắt gọn tay bà ta và dùng dây thừng trói lại. Sau đấy hắn đưa mắt nhìn Ấn Hồng đang đứng cạnh mình, “Thấy chưa, làm thế này trói mới nhanh.”

Ấn Hồng trông hơi tức giận, phồng mang trợn má chả thèm đáp lại. Chuyện này ầm ĩ đến mức Liễu Ngọc Như đau đầu, nàng đỡ trán nói, “Được rồi, được rồi, dẫn về Hoa Dung đi.”

Liễu Ngọc Như đứng dậy dặn dò Ấn Hồng vài câu rồi đi ra ngoài.

Cố Cửu Tư dặn dò Thẩm Minh xong vội vàng đi theo Liễu Ngọc Như.

Hai người sánh bước trên hành lang dài, thời tiết hôm nay khá tốt; trăng sáng trên trời cao nhưng vẫn hơi lạnh. Cố Cửu Tư thấy nàng im lặng cúi đầu bèn vươn tay rồi dùng ngón út móc lấy đầu ngón tay của nàng. Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, ánh mắt nàng đầy vẻ khó hiểu, Cố Cửu Tư cười nói, “Có chuyện không vui thì hãy tâm sự với ta.”

Liễu Ngọc Như miễn cưỡng cười, nàng thở dài và chậm rãi bảo, “Ta cũng không khổ sở.”

Nàng quay đầu nhìn hành lang dài trước mặt, “Ta chỉ cảm thấy la hét ồn ào đòi bắt hung thủ nhưng đến lúc bắt được lại phát hiện bản thân chính là hung thủ.”

Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như ngoảnh đầu nhìn hắn, “Ta làm quá dở, đúng không?”

Cố Cửu Tư không trả lời. Tay Liễu Ngọc Như ôm lò sưởi, đôi mắt nàng nhuốm đầy sự mờ mịt, “Thật ra ta có thể hiểu được Mai di. Vừa nãy ta suy nghĩ nếu mình ở vị trí của bà ta, cũng làm mười mấy năm tại Cố gia, để rồi bị một tiểu nha đầu thiếu hiểu biết đè đầu cưỡi cổ; chẳng ai có thể chấp nhận chuyện này cả. Nhưng sao lúc ấy ta lại không nghĩ tới?”

Liễu Ngọc Như cười cay đắng, “Hiện tại ta có thể suy nghĩ cẩn thận nhưng vì sao lúc ấy lại chả nghĩ ra? Tại sao ta không nghĩ tới chuyện hỏi thăm cuộc sống của mọi người, không nghĩ tới họ sẽ ấm ức. Từ ngày ta áp đặt thân phận ‘tiểu nhị’ lên người bọn họ chứ chẳng phải những con người chân chính thì ta đã được định sẽ thất bại, nhưng ta…”

“Vậy thì sao chứ?” Cố Cửu Tư giơ tay ôm lấy vai nàng, vui vẻ nói, “Ngọc Như, đừng nghĩ nhiều như thế, làm người không thể quá tự phụ.”

“Tự phụ?”

“Cảm thấy bản thân có thể làm tốt mọi việc thì chẳng phải là tự phụ à? Có thể làm hoàn hảo mọi thứ là thánh nhân nhưng chúng ta là người phàm; người phàm sẽ mắc sai lầm, song mắc sai lầm thì sao nào? Có cái gì không thể tha thứ? Sai cũng đã sai rồi, chấp nhận bài học này và tiếp tục hướng về phía trước là được.”

Cố Cửu Tư dừng bước, hắn nâng tay bóp mặt Liễu Ngọc Như. Mặt Liễu Ngọc Như bị hắn bóp thành thử miệng nàng chu ra, nàng còn mở to đôi mắt đầy ngơ ngác nữa. Cố Cửu Tư nhìn mà chẳng nín cười được, “Mọi người đều lần đầu tiên đặt chân đến thế giới này, chẳng ai có kinh nghiệm cả. Đi đứng lảo đảo cũng không sai, ai có quyền chê cười người khác chứ. Hơn nữa, ta vẫn ở đây.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói vậy bèn chậm chạp mỉm cười. Nàng giơ tay lên để đẩy tay Cố Cửu Tư ra, mím môi bảo, “Nói thì cứ nói, bóp mặt ta làm gì?”

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nam khẩn cấp, “Cố đại nhân có ở đây không?!”

Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư ngẩn người, bọn họ đồng thời quay đầu lại thì thấy Diệp Thế An cùng một người hầu bước ra từ khúc quanh.

Trên thân Diệp Thế An dính máu, sắc mặt tái nhợt. Cố Cửu Tư đứng đực ra một lát rồi vội nói, “Sao Diệp huynh lại ở đây? Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày…”

“Không kịp nữa rồi.” Diệp Thế An dùng một tay ấn miệng vết thương, hắn gấp gáp bảo, “Trên đường đến đây ta bắt gặp quân đội của Lương Vương, ta đoán bọn chúng đang chạy tới Vọng Đô. Ta đi suốt đêm để tới thông báo cho ngươi.”

“Quân đội Lương Vương không ở tiền tuyến mà đến Vọng Đô làm gì?”

Liễu Ngọc Như nôn nóng hỏi nhưng nàng vừa lên tiếng thì mọi người ở đây đều hiểu.

Vọng Đô là châu phủ của U Châu. Hiện giờ Phạm Hiên lãnh đạo đại quân ở tiền tuyến giằng co với phe Lương Vương. Lúc trước hắn thắc mắc tại sao quân đội Lương Vương nhanh chóng bị đánh bại ở Linh Giang Quan, hắn nghĩ chắc có bẫy nhưng ai ngờ bẫy nằm ở đây!

Lương Vương dẫn đầu lực lượng hùng hậu trực tiếp đánh chiếm U Châu. Đến lúc đó dù Phạm Hiên tiến vào Đông Đô thì Lương Vương cũng có thể chiếm cứ U Châu để tiếp tục cầm cự trước Phạm Hiên.

“Cứ cho là Lương Vương muốn chiếm U Châu để giằng co với Phạm đại nhân, nhưng như vậy thì có lợi gì chứ? Tại sao không kiên quyết bảo vệ Đông Đô để giằng co với Phạm đại nhân?”

Liễu Ngọc Như nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu, Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay rồi cấp bách nói, “Chuyện này để sau hẵng nói.”

Hắn đi ra ngoài, vừa sai người mang ngựa tới vừa dò hỏi Diệp Thế An, “Ngươi gặp bọn chúng ở đâu? Có bao nhiêu người?”

“Lúc chúng ta vào U Châu, bọn chúng đã dẫn binh đến rồi; ta nghe bảo Lương Vương mang theo mười vạn đại quân. Ta tránh đi đường cái mà dùng đường vòng quanh thành, ta đoán bọn chúng…”

Hắn chưa nói hết, Cố Cửu Tư đã giơ tay ngăn lại. Động tác này của hắn khiến mọi người yên lặng mà cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển. Cố Cửu Tư hạ thấp giọng, “Sợ là đã tới nơi.”

“Giờ phải làm sao?” Diệp Thế An sốt ruột hỏi.

Lương Vương dốc toàn bộ lực lượng, ông ta đã giẫm đạp trên các thành trì phía trước để tới đây. Nếu thành Vọng Đô bị đánh bại, Phạm Hiên nhất định phải cho binh lính đến tiếp viện nếu không muốn từ bỏ U Châu.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Thế An, Mộc Nam đứng cạnh nhịn chẳng được mà mở miệng, “Công tử, hay bỏ thành đi?”

“Không được.”

Ba người ở đây đồng thời thốt nên. Lúc này mà bỏ thành chính là từ bỏ bá tánh trong thành. Hơn nữa trong mắt Phạm Hiên, đây tuyệt đối là tội lớn không thể tha thứ; bỏ thành trong thời gian chiến tranh là tội chém đầu.

Cố Cửu Tư trầm lặng giây lát, trong lòng đã đưa ra quyết định. Hắn nhanh tay lấy lệnh bài trên hông đưa cho Diệp Thế An, “Ta đi giữ chân bọn chúng, ngươi mau tìm Thẩm Minh để bắt đầu bố trí canh phòng. Ngọc Như tìm bồ câu đưa tin rồi thả hết chúng ra, nhớ thả từ cổng tây và đừng để ai thấy.”

Dặn dò xong, Cố Cửu Tư dẫn theo Mộc Nam bước nhanh ra ngoài. Hắn xoay người lên ngựa rồi nói với Mộc Nam, “Tập hợp một ngàn binh mã đi theo ta!”

Liễu Ngọc Như nghe hắn muốn tập hợp một ngàn binh mã thì nàng muốn hỏi hắn định dùng cách gì để giữ chân. Nhưng nàng chẳng dám hỏi nhiều tại thời điểm thế này. Nàng thu xếp người dẫn Diệp Thế An đi tìm Thẩm Minh xong liền vội vã tới chỗ nuôi bồ câu đưa tin. Nàng đi cùng toàn bộ nữ quyến, bọn họ hợp sức viết tin Vọng Đô bị bao vây rồi cột giấy vào các con bồ câu và thả chúng ra ngoài.

Liễu Ngọc Như sắp xếp xong xuôi chuyện bồ câu đưa tin liền cấp tốc chạy về phía cổng thành. Trước khi đi Cố Cửu Tư nói hắn muốn ngăn cản Lương Vương nhưng hắn làm được gì với một ngàn binh mã đây. Nàng cảm thấy cực kỳ bất an, nàng phải tận mắt xác nhận hắn không sao hết.

Bây giờ phần lớn người trong thành đã biết tin chiến sự, mọi nhà đều dắt díu nhau hướng về bên ngoài thành. Lúc này chỉ cổng tây còn mở nên bá tánh lũ lượt tiến đến đó. Cố Cửu Tư nghênh chiến ở cổng đông, Liễu Ngọc Như chạy như điên ngược dòng người. Khi nàng tới được cổng thành thì thấy cổng đã đóng, mọi người có mặt đang vác binh khí phòng thủ tới.

Liễu Ngọc Như thấy Thẩm Minh và Hoàng Long đang điểm danh binh lính dưới cổng thành, nàng cuống quít túm lấy Thẩm Minh, “Đại nhân đâu?”

“Phu nhân?” Hoàng Long nhìn qua rồi vội khuyên, “Sao phu nhân ở đây? Chỗ này nguy hiểm lắm.”

“Đại nhân đang ở đâu?” Liễu Ngọc Như thở hổn hển, cơn giận dữ dần phát tác, “Vừa nãy hắn[1] bảo muốn đi giữ chân Lương Vương, ta đến xem hắn làm cách nào ngăn được bọn chúng.”

Liễu Ngọc Như bình tĩnh lại, nàng giơ tay lau mồ hôi và hỏi lần nữa, “Đại nhân đâu?”

Sắc mặt Thẩm Minh lẫn Hoàng Long đều khó coi, hai người lặng thinh liếc nhìn nhau. Trực giác mách bảo Liễu Ngọc Như rằng tình hình có vấn đề, đúng lúc ấy, Diệp Thế An vội vã từ trên cổng thành chạy xuống. Hắn giữ chặt Thẩm Minh mà nói, “Thẩm công tử hãy đi lên kia với ta, bọn họ không nghe ta!”

Nói xong câu đó hắn mới thấy Liễu Ngọc Như. Hắn còn đang ngớ người đã nghe Thẩm Minh nói, “Ngươi cầm lệnh bài của Cửu gia mà bọn họ còn chẳng nghe thì sao có thể nghe ta?”

Thẩm Minh giơ tay chỉ Hoàng Long, “Thà ngươi dẫn theo vị đại ca này còn hơn, ta chỉ là thị vệ.”

Hoàng Long vừa nghe vậy bèn hấp tấp xua tay, “Ta chỉ đứng đầu nha dịch, bảo ta quản lý nha dịch còn được chứ sao ta quản nổi những người khác trong thành.”

Lời này của Hoàng Long khiến ba người trầm mặc, Diệp Thế An cau mày như đang nghĩ biện pháp. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua ba người rồi hỏi ngay, “Hiện giờ đại nhân không ở trong thành?”

Diệp Thế An quả quyết gật đầu, “Hắn đang bày trận bên ngoài để nghênh chiến, giao phó cho ta lãnh đạo những người khác chuẩn bị chiến đấu.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như ngừng thở, nàng vội vàng chất vấn, “Hắn có bao nhiêu người ở bên ngoài?!”

“Một…một ngàn…”

Thẩm Minh còn thẹn khi phải mở miệng trả lời, thấy mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch thì hắn vội bảo, “Chúng ta đã khuyên can nhưng hắn nói mình có tính toán riêng, khi nào tình hình xấu đi sẽ để chúng ta mở cổng thành.”

“Ngọc Như, nếu hắn dám dẫn người ra ngoài tức nghĩa hắn đã có kế hoạch.” Diệp Thế An lập tức nói, “Việc cấp bách hiện tại là phải tận dụng thời gian hắn kéo dài được để chuẩn bị chiến đấu. Bây giờ phải kiểm kê quân đội lẫn lương thực trong thành, cả điều động nhân lực nữa, bá tánh cũng cần được trấn an, phải thu xếp ổn thỏa mọi việc. Ta mới đến nên chẳng ai phục, hiện giờ trong thành có lão nhân nào mà mọi người đều tin tưởng không để ta đi gặp?”

“Những lão nhân đức cao vọng trọng đều ở trên cổng thành,” Hoàng Long hất cằm, khinh thường nói, “là mấy kẻ vừa rồi nói chuyện với ngươi đấy.”

Diệp Thế An nghe vậy thì hai hàng lông mày càng nhíu chặt, trông hắn thật bất lực. Liễu Ngọc Như siết chặt tay, nàng lo lắng cho an nguy của Cố Cửu Tư nhưng nàng biết Diệp Thế An nói đúng. Nàng hít sâu một hơi rồi bảo, “Đi nào, ta đi cùng huynh lên cổng thành.”

Diệp Thế An hơi kinh ngạc, “Muội ư?”

“Dẫn ta đi lên, để ta thử một lần.”

Vẻ mặt Liễu Ngọc Như kiên định, Thẩm Minh nhanh nhảu xen vào, “Để nàng ấy thử đi, nàng ấy đanh đá vậy khéo lại thành công.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như liếc xéo Thẩm Minh một cách dữ tợn, hắn mau chóng che miệng làm bộ sẽ chẳng nhiều lời nữa. Diệp Thế An ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Được, muội đi cùng ta.”

Diệp Thế An xoay người, Hoàng Long và Thẩm Minh cũng đi, bốn người cùng nhau lên trên cổng thành.

Toàn bộ quan viên quan trọng hiện có mặt ở Vọng Đô đều tụ tập tại hội trường trên cổng thành. Diệp Thế An dẫn đầu, Hoàng Long và Thẩm Minh che chở Liễu Ngọc Như, nhóm người nhanh chân tiến về phía hội trường. w๖ebtruy๖enonlin๖e

Lúc ở trên cổng thành, nàng nhịn không được mà thoáng dừng bước. Nàng thấy khói bụi mịt mờ đằng xa như có đại quân đang phi nước đại, chỉ cần đứng yên là có thể cảm nhận mặt đất chấn động rõ ràng. Phía dưới cổng thành chính là một ngàn kỵ binh do Cố Cửu Tư dẫn đầu. Các binh lính hình như chưa từng thực chiến nên hơi sợ hãi, những con ngựa vì mặt đất rung chuyển mà nôn nóng bất an. Cố Cửu Tư mặc áo giáp màu bạc, tay cầm trường thương, chỉ cho nàng thấy một bóng hình mơ hồ.

Nàng mím môi, siết chặt tay, nàng chợt nảy sinh xúc động muốn nhào tới đập đầu hắn.

Sao hắn có thể hành sự chẳng đáng tin cậy đến mức độ này? Dám mang một ngàn người đi nghênh chiến, hắn tính dùng cách gì giữ chân bọn chúng? Cho đối phương dùng ngựa giẫm đạp giải sầu để bọn chúng mê muội đến mất cả ý chí vào thành chắc?!

Hoang đường, quả thật hoang đường tột độ!

Nội tâm nàng giằng xé nhưng vẫn cứ theo thói quen mà tin tưởng hắn. Nàng không thể giúp Cố Cửu Tư nhưng nàng sẽ hỗ trợ những gì hắn đã giao phó. Nếu Cố Cửu Tư muốn Diệp Thế An quản lý vậy nàng sẽ trợ giúp Diệp Thế An quản lý.

Nàng đến cửa hội trường liền hít sâu một hơi và thì thào với Diệp Thế An, “Chờ một chút rồi huynh hãy vào. Huynh cứ coi như ta không tồn tại, nói những gì cần nói thôi.”

Liễu Ngọc Như quay đầu lại dặn dò Hoàng Long, “Tìm binh lính bao vây hội trường.”

Nói xong, nàng hơi giơ cằm lên rồi bảo Diệp Thế An, “Vào thôi.”

Diệp Thế An nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như. Hắn không ngờ dưới hoàn cảnh thế này mà Liễu Ngọc Như vẫn trấn định như trước, thậm chí còn mang theo vài phần thong dong của người quyền quý; so với một nam nhân như hắn thì nàng bình tĩnh hơn nhiều.

Trong lòng Diệp Thế An cảm thấy được cổ vũ như vừa tìm ra chỗ dựa, hắn dẫn Liễu Ngọc Như đi vào. Người trong hội trường đang bàn luận, bọn họ thấy Diệp Thế An tiến vào thì ai cũng nhíu mày.

Diệp Thế An tiến lên một bước, hắn cung kính nói với một vị nam tử trung niên, “Dương Chủ bộ, tại hạ tới đây không phải để cướp đoạt quyền lợi hay mưu tính chức vị. Tình thế khẩn cấp, nhất thiết phải có người đứng ra dẫn dắt mọi người. Bây giờ ta muốn biết số lượng binh khí trong thành mới có thể phân phát chính xác cho từng binh lính, mỗi cổng thành cần bao nhiêu…”

“Diệp công tử,” Dương Chủ bộ cười rộ, “không phải tại hạ không nghe lệnh Cố đại nhân. Diệp công tử và chúng ta chưa từng hợp tác, Diệp công tử còn chẳng rành rẽ nhiều thứ ở đây. Hiện tại là thời điểm nước sôi lửa bỏng, nếu để Diệp công tử nhúng tay thì sợ sẽ làm chậm trễ chiến sự.”

“Vậy hiện giờ các ngươi mất đoàn kết nội bộ thì không làm chậm trễ chiến sự?” Thẩm Minh đứng một bên mở miệng châm biếm.

Mặt Dương Chủ bộ lạnh tanh, ông ta liếc nhìn Thẩm Minh và lãnh đạm nói, “Thẩm công tử không cần ra mặt châm chọc tại hạ vì Diệp công tử, tại hạ chỉ nói sự thật thôi. Diệp công tử trẻ tuổi, chúng ta cân nhắc dựa trên tổng thể chứ chẳng phải cố tình gây khó dễ.”

“Đó là vì Dương Chủ bộ không biết lai lịch Diệp công tử thôi.”

Liễu Ngọc Như đột ngột lên tiếng, mọi người đều dồn ánh mắt về phía nàng. Dương Chủ bộ ngẩn người rồi vội vàng đứng lên, “Phu nhân.”

Nhờ chuyện quốc trái mà ngày thường Liễu Ngọc Như hay tiếp xúc với vị chủ bộ này nên cũng biết tính tình ông ta, nàng vừa nhấp ngụm trà vừa cười, “Các vị, lang quân nhà ta không phải vô duyên vô cớ giao mọi việc cho Diệp công tử xử lý. Các vị ở U Châu nên chắc không biết thanh danh tại Dương Châu của Diệp công tử. Diệp công tử ba tuổi biết đọc, năm tuổi biết viết, bảy tuổi đã thảo luận việc nước và chiến sự với người nhà. Phụ thân huynh ấy cùng Phạm đại nhân là bạn tâm giao, thúc phụ còn từng làm tướng quân ở biên cảnh Tây Nam. Mọi người cũng biết trận chiến nổi tiếng nhất ở Tây Nam mười năm trước chứ, trận mà ba ngàn quân đối đầu tám vạn người ấy?”

“Có nghe qua,” Dương Chủ bộ cau mày, “nhưng liên quan gì đến chuyện hôm nay?”

“Trận chiến ấy chính là tác phẩm của Diệp công tử.” Liễu Ngọc Như giơ tay, trên mặt đầy vẻ sùng kính. Diệp Thế An ngớ người, môi hắn mấp máy muốn cãi lại nhưng chả dám mở miệng vào lúc này.

Liễu Ngọc Như đứng dậy nói với mọi người, “Diệp công tử thuở nhỏ bái danh sĩ làm thầy, chăm học binh pháp, mười ba tuổi đã cùng thúc phụ chinh chiến Tây Nam. Giới quý tộc Dương Châu ai cũng biết tiếng vị tiểu tướng quân này, nhưng nhà huynh ấy luôn trọng văn khinh võ nên mới muốn huynh ấy làm quan thông qua con đường khoa cử. Song huynh ấy sở hữu thiên phú phi thường trong lĩnh vực quân sự, chính miệng Chương đại sư Chương Hoài Lễ từng nhận xét huynh ấy là Bạch Khởi[2] chuyển thế, kỳ lân chi tài[3].”

“Chương…Chương Hoài Lễ đại sư nói vậy thật à?”

Có người kinh ngạc hét lên, Liễu Ngọc Như trịnh trọng gật đầu. Diệp Thế An tiếp tục ngậm chặt miệng nhưng tâm hắn đã hóa tro tàn. Hắn chưa gặp ai nói dối trôi chảy mà mặt không đỏ tim chẳng đập như thế, thậm chí còn đầy sức thuyết phục. Mười ba tuổi mà hắn đã có thể dùng ba ngàn đối địch với tám vạn thì giờ phút này hắn còn đứng đây hoảng hốt làm gì? Nhưng hắn không thể nói thật, chỉ đành lắng nghe Liễu Ngọc Như tiếp tục thổi phồng hắn thành một người tài năng xuất chúng, thành cao nhân vì huynh đệ như Cố Cửu Tư mới quyết định rời núi.

Liễu Ngọc Như thấy tâng bốc đủ rồi bèn chốt lại, “Thành thật mà nói thì hiện giờ chúng ta đang phải đối diện với sinh tử, mọi người nên phối hợp bất kể Cố đại nhân giao trọng trách cho ai chăng nữa. Hôm nay mọi người không phối hợp, nếu bảo vệ được thành thì chẳng sao, nhưng nếu nảy sinh rắc rối thì ai sẽ gánh trách nhiệm này?”

Liễu Ngọc Như lạnh lẽo liếc nhìn mọi người, kéo dài giọng, “Hiện tại khác với ngày thường, phạm tội trong thời gian chiến tranh là muốn bị chém đầu.”

Lời này rốt cuộc làm mọi người nín bặt. Liễu Ngọc Như nâng chén trà nhấp một ngụm, nàng đứng dậy rút ra kiếm từ trong tay Thẩm Minh.

Kiếm hơi nặng với nàng, nàng rút kiếm khỏi vỏ rồi từ tốn ngồi xuống cạnh chiếc bàn. Nàng chậm rãi nói, “Đã nói đến mức này mà mọi người còn không hiểu thì đừng trách ta quá thẳng thắn.”

Giọng Liễu Ngọc Như hơi run nhưng thanh âm lại lạnh lùng, “Đang trong thời chiến, mỗi giây các ngươi trì hoãn đều phải đánh đổi bằng mạng người! Ai không quý trọng mạng người khác thì đừng trách người khác lấy mạng hắn. Ta hỏi lại lần cuối,” Liễu Ngọc Như đột ngột dùng kiếm chém vào bàn, phẫn nộ nói, “Cố đại nhân ra lệnh ủy nhiệm Diệp công tử giám thị mọi việc trong thành, rốt cuộc là kẻ nào cãi lại quân lệnh?!”

Lần này tất cả mọi người im lặng.

Liễu Ngọc Như đã giải quyết hết nỗi lo trong lòng bọn họ.

Lo lắng Diệp Thế An chả có kinh nghiệm lẫn năng lực, màn tán dương của Liễu Ngọc Như làm đầu óc bọn họ u mê. Từng cái tên danh sĩ rồi chiến dịch được liệt kê khiến họ thật khó nghĩ cho mạch lạc.

Sợ hãi Diệp Thế An đoạt công lao, nhưng công lao tồn tại song song với nguy cơ; bọn họ muốn cướp công lao thì liệu có thể gánh vác hậu quả khi thua cuộc?

Không gánh vác nổi.

Chuyện này chả có lợi lộc mà nguy hiểm lại chồng chất.

Hơn nữa mọi người đã nhìn ra hôm nay nếu bọn họ dám nói dù chỉ một tiếng “không”, Liễu Ngọc Như thật sự sẽ giết người tại chỗ.

Trải qua khoảng thời gian trầm tư ngắn ngủi, Dương Chủ bộ cuối cùng cười bảo, “Phu nhân nhắc nhở chí lý.”

Ông ta vẫy vẫy tay với Diệp Thế An, “Diệp công tử, đến đây ngồi nào.”

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như lẫn Diệp Thế An nhẹ nhàng thở hắt ra.

Ngay lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng trống trận dồn dập. Liễu Ngọc Như nhanh chân chạy theo nhóm người Diệp Thế An trên cổng thành. Hiện giờ đã có thể thấy bóng dáng đội quân của Lương Vương, bọn chúng múa may đao và trường mâu, vừa hô hào vừa tiến về phía Cố Cửu Tư.

Liễu Ngọc Như nắm chặt tay áo, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Dưới cổng thành, Mộc Nam mặc áo giáp cưỡi ngựa, tay cầm trường mâu. Hắn nhìn biển người đang áp sáp mà khó khăn nuốt nước bọt, “Công tử, ngài…ngài có nắm chắc phần thắng không?”

Cố Cửu Tư nhíu mày nhìn phía trước, bình tĩnh trả lời, “Không.”

Tim Mộc Nam đập nhanh gấp bội.

Đây là lần đầu tiên hắn ra chiến trường mà đã gặp phải cảnh tượng như vậy, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Cố Cửu Tư bèn hỏi tiếp, “Vậy…vậy ngài có kế sách đẩy lùi quân địch chứ?”

Cố Cửu Tư gật gù, “Ta đang suy xét.”

“Ngài…ngài suy xét được gì rồi?” Mộc Nam miễn cưỡng mỉm cười.

Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm biển người lộ ra từ giữa đống cát bụi, hắn đắn đo đáp, “Ta chỉ đang nghĩ có nên chủ động chửi bới bọn chúng không.”

Khuôn mặt tươi cười của Mộc Nam cứng ngắc.

Chửi bới bọn chúng?

Đối phương hùng hổ áp sát một ngàn người vừa yếu đuối đáng thương vừa bất lực như bọn họ mà hắn còn tính chửi bới bọn chúng? Bộ sợ chết không đủ nhanh, không đủ tàn nhẫn, không đủ chấn động lòng người chắc?

“Thế…quyết định của ngài là?” Mộc Nam vẫn ấp ủ một tia hy vọng.

Nhưng ngay sau đó, Cố Cửu Tư chợt cười to thành tiếng, rồi hắn há mồm kêu ầm lên, “Lão tặc Lương Vương đến rồi đấy à!!”

Chú thích

[1] Liễu Ngọc Như đang tức nên gọi Cố Cửu Tư là hắn.

[2] Là tướng lĩnh quân sự của Trung Quốc cổ đại, làm việc cho nước Tần thời Chiến Quốc. Bạch Khởi được xem là một trong bốn nhà cầm quân tài ba nhất thời Chiến Quốc.

[3] Ý chỉ tài năng kiệt xuất có thể ảnh hưởng đến thiên hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện