Hai người bận rộn cả ngày nên giờ đều mệt mỏi. Cố Cửu Tư nằm nghỉ trước, Liễu Ngọc Như sau khi rửa mặt chải đầu cũng leo lên giường. Nàng dựa vào ngực Cố Cửu Tư, chợt nhớ tới một chuyện, “Sao hôm nay chàng lại để Diệp đại ca làm giám sát? Huynh ấy mới tới Vọng Đô, chàng không sợ mọi người chẳng phục à?”

“Ta hiểu rõ quan viên Vọng Đô.” Cố Cửu Tư nhắm hai mắt, thản nhiên đáp, “Phạm Hiên mang theo hết người tài giỏi, chỉ để lại quan viên bình thường. Bọn họ chả chịu nổi áp lực dưới tình hình này, cho họ quản lý thì lỡ ta gặp khó khăn chút thôi, tất cả sẽ đầu hàng. Khi bọn họ đầu hàng và Lương Vương vào thành, nàng cùng cha mẹ lẫn người nhà các tướng lĩnh sợ sẽ không thể trốn thoát.”

Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Ta thấu hiểu Diệp Thế An, cả bản lĩnh lẫn tính cách của hắn. Giao việc cho hắn thì dù ta bại trận, hắn cũng sẽ bảo vệ thành bằng mọi giá. Hơn nữa nói đến chuyện bảo vệ thành, Diệp Thế An từng học hỏi kinh nghiệm từ thúc phụ hắn. Hắn còn là người thông minh, để hắn lãnh đạo tốt hơn nhiều so với đám vô dụng chỉ biết ở trung gian làm đầy túi tiền riêng. Việc mọi người phục hay không thì chẳng phải có nàng sao?”

Nghe Cố Cửu Tư nhắc đến mình, Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ chất vấn, “Chàng tính kế cả ta à?”

“Đây đâu phải tính kế,” Cố Cửu Tư thở dài, “đây là hiểu lòng người.”

Liễu Ngọc Như không khỏi cười, nàng dựa vào hắn mà nói tiếp, “Hôm nay chàng lao ra khỏi thành là đã sớm dự đoán bọn chúng sẽ lui binh?”

“Ta chỉ thử nghiệm thôi.”

Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, bình thản trả lời, “Bọn chúng đến đúng lúc trong thành chưa chuẩn bị gì hết, nếu bọn chúng trực tiếp tấn công thì thành trì dĩ nhiên sẽ bị đánh bại. Ta tính toán Lương Vương đã vào thế được ăn cả ngã về không nên quân đội ông ta hẳn sẽ bất an, hành sự cũng thận trọng hơn. Ta cố tình dẫn binh ra ngoài bày trận trước thành, để bọn chúng nghĩ ta đã sớm nhận được tin tức. Tiếp theo ta mắng chửi bọn chúng rồi giả bộ thất thủ chạy trốn. Lúc Lương Vương truy kích, dù bọn chúng tới gần ta vẫn không cho bắn tên chính vì muốn diễn vở kịch dẫn dụ kẻ địch vào thành. Vở kịch này làm Lương Vương sợ hãi, nghĩ rằng Phạm đại nhân được thông báo từ lâu nên cố ý chờ ở đây để mai phục bọn chúng. Ngoài ra cũng khiến bọn chúng suy đoán mình nhìn ra sơ hở của kế hoạch này chẳng qua vì ta trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm nên diễn kịch quá lố.”

Liễu Ngọc Như nghe xong rốt cuộc đã hiểu tại sao Lương Vương lại lui binh khi chỉ còn cách thành một dặm.

Cố Cửu Tư diễn kịch, nhưng Lương Vương đâu phải không biết thăm dò? Nếu lúc ấy người trong thành biểu lộ ý đồ cản trở, khả năng cao Lương Vương sẽ quyết tâm tấn công. Song Cố Cửu Tư kiên trì tới mức bọn chúng chỉ còn cách một dặm mà vẫn không bắn tên, đây là lý do thật sự khiến Lương Vương bất an lui binh.

“Đây là ván cá cược cuối cùng của Lương Vương; ông ta không những phải chiếm được Vọng Đô, mà còn chẳng thể bị tổn thất quá nghiêm trọng.” Giọng Cố Cửu Tư hơi ngái ngủ, “Nếu không đến lúc Phạm Hiên quay về đánh, ông ta chả đủ sức chống cự trước Phạm Hiên và cũng mất luôn cơ hội liên lạc với Bắc Lương; mọi chuyện sẽ thành công dã tràng. Nhưng ông ta tuyệt đối không thể từ bỏ Vọng Đô, nên hiện tại ông ta đang chờ thời cơ tốt nhất để tấn công; khi thời cơ tới, bọn chúng sẽ ra tay.”

Cố Cửu Tư mở mắt ra, hắn đưa tay vỗ vỗ lưng Liễu Ngọc Như rồi gượng cười, “Nhưng nàng đừng sợ…”

“Ta không sợ.” Liễu Ngọc Như quyết đoán tuyên bố. Nàng ôm lấy Cố Cửu Tư, vừa lắng nghe tiếng tim hắn đập vừa điềm đạm nói, “Chàng ở bên ta thì mưa to gió lớn cỡ nào ta cũng chả sợ.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Môi hắn mấp máy nhưng rốt cuộc chẳng nói gì hết. Hắn thở dài, duỗi tay ôm lấy Liễu Ngọc Như.

“Ta thiếu nàng một hôn lễ.”

Hắn dịu dàng mở lời, Liễu Ngọc Như bối rối nghe hắn nói, “Chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ thành thân một lần nữa.”

Mặt Liễu Ngọc Như ửng đỏ, nàng thì thầm đồng ý và không nói gì thêm.

Người sống phải có hy vọng.

Trong lúc hai người say giấc, trên cổng thành náo nhiệt vô cùng. Tất cả cô nương thành Vọng Đô tụ tập trên cổng thành hát làn điệu dân ca Kinh Châu và vui vẻ nói cười. Các nàng ca hát nhảy múa, lại còn kêu gọi binh lính ngoài thành khiến một bộ phận binh lính mất ngủ. Hơn nửa đêm, bọn họ thấy các cô nương mặc lụa mỏng đứng trên cổng thành thì càng ngủ không nổi.

Bọn họ chinh chiến bên ngoài đã hơn nửa năm, nhất là mấy tháng gần đây vội vàng hành quân nên phần lớn chẳng gần nữ sắc. Giờ phút này thấy nữ nhân trên cổng thành thì vài kẻ to gan nhịn không được mà đi tới gần để nhìn rõ hơn.

Mọi người nghe khúc hát quê nhà, vừa nhìn nữ nhân phương xa vừa ngồi trên mặt đất lạnh băng. Trong lúc nhất thời, vài người không khỏi hoang mang.

Bọn họ đi trên con đường này là vì cái gì? Lưu Hành Tri đánh chiếm quê hương bọn họ, Đông Đô bị Phạm Hiên bao vây, ngàn dặm xa xôi tới thành Vọng Đô nhưng dù lấy được Vọng Đô thì con đường phía trước lại đi về phương nào?

Lời Cố Cửu Tư mắng nhiếc ban sáng hiện lên trong lòng binh lính. Đây chẳng phải lần đầu tiên họ nghe những lời như thế, song lại là lần đầu bị mắng thẳng thừng tới vậy; loạn thần tặc tử, bất trung bất nghĩa, thiên hạ cùng thảo phạt. Ngoài ra còn gây tai họa cho bá tánh, làm rối loạn kỷ cương của Đại Vinh, cả nước hợp sức trừng phạt.

Rõ ràng là ham muốn cá nhân của Lương Vương nhưng tại sao lại kéo mọi người cùng xuống bùn?

Các cô nương ca hát nhảy múa suốt đêm, chờ đến hừng đông, quan lớn trong quân đội mới phát hiện rất nhiều binh lính trộm chạy tới xem. Bọn họ bắt tất cả trở về rồi chém tại chỗ vài người thì những người khác mới quay về lều trại.

Những người bị chém trở thành cây gai trong lòng mọi người; đi theo Lương Vương làm nghịch tặc, song chỉ ngắm nhìn các cô nương đã bị chém đầu.

Mọi người căm giận, cả đêm cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng vì chốc chốc lại có quân lính tụt lại đằng sau của Lương Vương xuất hiện. Lương Vương phát hiện tinh thần chiến sĩ khác thường thì trong lòng bất an.

Sau khi Cố Cửu Tư nghỉ ngơi hồi sức, buổi sáng hắn dậy sớm và cho người nấu canh lê để thông cổ họng. Hắn mặc áo dài đỏ, bên ngoài khoác áo lông chồn trắng ấm áp, tóc buộc quan vàng, tay cầm lò sưởi. Cố Cửu Tư chỉ thị Mộc Nam, “Ngươi tìm trong thành những người giỏi chửi bới, nam nữ già trẻ gì cũng được, miễn là biết chửi.”

“Chàng lại muốn làm gì đấy?”

Liễu Ngọc Như vừa cười vừa từ trong phòng bước ra, đập vào mắt nàng là cách ăn mặc của Cố Cửu Tư.

Hắn vốn xinh đẹp nhưng hiện giờ mặc áo đỏ phối với áo lông chồn trắng mềm mại làm nét đẹp kia thêm mấy phần rực rỡ khoa trương. Song trong mắt Liễu Ngọc Như, nàng cảm giác hắn còn tăng thêm độ đáng yêu.

Nhưng người khác chẳng nghĩ vậy. Bọn họ chỉ thấy vẻ khôi ngô của hắn được tô điểm thêm, hắn vẫn là vị quan phụ mẫu Cố Cửu Tư tuấn tú như trước giờ.

Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như liền cười nói, “Ta dẫn người đến cổng thành để cãi nhau với bọn chúng.”

Liễu Ngọc Như cảm thấy trận chiến này qua miệng Cố Cửu Tư y hệt một trò đùa, mấy vạn đại quân lại dùng để đấu võ mồm. Nàng thở dài, tiến lên sửa sang lại quần áo cho hắn và nhỏ nhẹ dặn dò, “Mắng vài câu là được rồi, đừng mắng tới tắt tiếng.”

Lời này chọc cười Cố Cửu Tư, hắn xua tay, “Yên tâm, lần này ta có người trợ giúp mà.”

Cố Cửu Tư trò chuyện với Liễu Ngọc Như xong liền rời nhà. Liễu Ngọc Như đi tìm Diệp Thế An để cùng hắn kiểm kê binh khí tồn kho và trấn an bá tánh trong thành.

Đại quân bao vây bên ngoài, bá tánh trong thành cực kỳ căng thẳng. Diệp Thế An ra lệnh cho tất cả trà lâu đãi khách miễn phí, chính phủ sẽ chi trả. Hắn cũng phó thác những thuyết thư tiên sinh giảng giải tình hình để bá tánh khỏi lo lắng.

Cố Cửu Tư đi lên trên cổng thành, lúc hắn đến đã thấy Thẩm Minh dẫn theo một nhóm người; đây đều là những kẻ lão luyện trong việc chửi lộn. Bọn họ thấy Cố Cửu Tư liền nơm nớp lo sợ, hắn ôm lò sưởi mà ôn hòa nói, “Các ngươi không cần sợ, sẽ có người bảo vệ các ngươi trong lúc đứng trên cổng thành mắng chửi bọn chúng. Mắng xong thì có thể lĩnh thưởng, các ngươi ăn cơm dựa vào tài năng đấy.”

Lời hắn nói trấn an mọi người, bọn họ trộm ngó vị đại nhân tốt tính này. Cố Cửu Tư thương lượng nội dung mắng chửi với mọi người, việc này được thực hiện cốt để phân tán tinh thần đối phương.

Hắn muốn bọn họ biết tường tận tình cảnh hiện tại của bọn họ, Lương Vương mưu tính cái gì, bọn họ đi theo Lương Vương sẽ gặp phải kết cục ra sao.

Mọi người nắm rõ nội dung Cố Cửu Tư đề xuất liền biết phải chửi thế nào. Cố Cửu Tư dẫn đầu đứng trên cổng thành và tiên phong chửi mắng, “Lão tặc Lương Vương hôm nay không công thành à? Có phải vì chột dạ không, sợ làm những việc này sẽ bị thiên lôi đánh xuống? Ngươi tưởng mọi người chẳng hay biết lý do ngươi mang theo binh lính tới Vọng Đô ư? Ngươi đơn giản chỉ muốn đánh bại Vọng Đô để lấy U Châu làm lễ vật rồi câu kết với Bắc Lương mà thảo phạt Trung Nguyên! Ngươi cho rằng mọi người không biết tính toán của ngươi chắc? Bắc Lương và Đại Vinh ta đối đầu nhau mấy trăm năm qua nhưng Bắc Lương đều bị chặn bên ngoài trường thành. Lấy U Châu đổi lấy ngôi vị hoàng đế cho ngươi chính là đánh đổi ngàn năm an nguy của bá tánh Đại Vinh lấy ngôi vị hoàng đế của Lương Vương ngươi! Cái việc điên khùng nhục nhã khiến đất nước mất chủ quyền và phản bội quốc gia lẫn dân chúng mà Lương Vương ngươi cũng làm nổi!”

Cố Cửu Tư há mồm nói huỵch toẹt mọi toan tính của Lương Vương. Ông ta ở trong lều nghe thấy bèn cầm kiếm muốn phóng ra. Tần Tứ ngăn cản Lương Vương, sốt ruột khuyên, “Vương gia, lần trước ngài đã nhịn được, giờ mà ra tay là bốc đồng.”

“Ngươi nghe thằng nhãi ấy nói gì kìa!” Lương Vương giận dữ bảo, “Hắn nói vậy thì những người khác sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào?! Cứ để hắn tiếp tục mắng thì trận chiến này còn đánh nổi không!”

“Tạm thời vương gia đừng nóng nảy.” Tần Tứ cười cười, “Vương gia không cần tức giận, nếu đấu võ mồm thì ta đi là được.”

Lời này của Tần Tứ thoáng trấn định Lương Vương, ông ta gật đầu, “Ngươi đi đi.”

Tần Tứ chắp tay tuân lệnh rồi lui xuống. Hắn rời khỏi quân doanh để đi đến dưới cổng thành, phủi phủi ống tay áo và quát lớn, “Thằng nhãi chẳng biết trời cao đất dày nói hươu nói vượn gì đấy! Lương Vương là huyết mạch chính thống của tiền Lý thị, bây giờ khôi phục giang sơn xã tắc chính là thuận theo ý trời. Ngươi biến ngài thành loạn thần tặc tử mới thật sự là đổi trắng thay đen! Vương gia muốn lấy Vọng Đô là vì giang sơn bá tánh, há lại để ngươi bôi nhọ?”

“Ta bôi nhọ?” Cố Cửu Tư cười sặc sụa, “Chúng ta nói chuyện một chút nào. Hiện giờ quê hương Kinh Châu của Lương Vương bị Lưu Hành Tri đánh chiếm, Phạm đại nhân lại bao vây Đông Đô. Ông ta không xuống phía nam chiếm Dương Châu hay về phía tây lấy lại Kinh Châu mà cố tình lên phía bắc nhằm vào U Châu, nếu không phải vì muốn dùng trường thành U Châu để trao đổi với Bắc Lương thì vì cái gì? Hay các ngươi thật sự nghĩ rằng đám ô hợp các ngươi đủ sức ngăn trở đại thế của thiên hạ và tự thành lập một quốc gia?! Biếu tặng U Châu thì mỗi mùa thu đông các ngươi sẽ bị Bắc Lương xâm phạm từ phía bắc, còn phía nam lại hứng chịu thảo phạt từ chư hầu trong nước. Ngươi nói ta nghe, nếu không phải vì mục đích như ta nói thì các ngươi phí sức tới U Châu làm gì?!”

“Vương gia muốn làm gì cũng đến lượt ngươi quản?” Tần Tứ cười lạnh lùng, “Một gã ăn chơi trác táng ngu xuẩn của Dương Châu đến tú tài còn chả đậu nổi, dùng tiền bạc trong nhà mua cái chức huyện lệnh mà dám đứng đây thảo luận việc nước? Ngươi cho rằng tới U Châu sẽ không ai biết đống chuyện xằng bậy ngươi làm ở Dương Châu? Mười tám tuổi chỉ biết chọi gà bài bạc, đến Vọng Đô là thành phượng hoàng chắc? Lời của kẻ như thế mà các ngươi cũng tin?”

Mộc Nam nghe đến đây liền nổi giận, hắn muốn tiến lên để quát lại song bị Cố Cửu Tư túm lấy tay. Cố Cửu Tư cười nói, “Cây trúc thành tinh[1] này ăn nói thật kỳ quái, ta và ngươi quen biết à? Ngươi biết những chuyện ta làm trước đây? Cố Cửu Tư ta thông minh từ nhỏ, không tham gia khoa cử là do ta lười thôi. Chức huyện lệnh của ta là nhờ lập công khi còn làm nha dịch, trong thành có ai không biết chuyện này? Hiện giờ ta có thể đứng đây vì Cố Cửu Tư ta đã diệt Hắc Phong Trại và giải quyết vấn đề lương thực của lưu dân Vọng Đô nên mới đạt được danh vọng. Chẳng lẽ chỉ mấy câu của ngươi là đủ để biến ta thành kẻ bất tài?”

“Bất tài hay không thì kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?” Mặt mũi Tần Tứ vô cảm.

Thật ra hắn chả muốn tán dóc mấy vấn đề này với Cố Cửu Tư, song những lời Cố Cửu Tư nói đã dao động tinh thần binh lính. Trên tất cả, Cố Cửu Tư nói là sự thật. Nếu hắn ngốc nghếch còn đỡ nhưng hắn lại là kẻ thông minh, chưa kể hắn có lý; ngay cả Tần Tứ miệng lưỡi dẻo quẹo cũng chả thay đổi được sự thật. Thay vì tranh luận nguyên nhân Lương Vương khởi binh thì thà nói mấy chuyện nhàm chán như con đường làm quan của Cố Cửu Tư còn hơn.

Cố Cửu Tư cũng biết ý đồ của Tần Tứ, nhưng hắn vốn muốn câu giờ nên câu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Vì thế hai người kiểm tra học thức lẫn nhau. Trí nhớ Cố Cửu Tư cực dai, tốc độ đọc cũng nhanh; nửa năm qua cứ có thời gian là hắn dùng để đọc sách. Hắn và Tần Tứ giằng co nguyên buổi trưa, hai bên đều gây khó khăn cho nhau. Đến tận ban đêm, cổ họng hai người đau nhức mới dừng lại.

Sau khi Tần Tứ trở lại quân doanh, Lương Vương nặng nề ra lệnh, “Không thể chờ đợi nữa, đợi tiếp sợ tiểu tử này còn chiêu trò khác. Tối nay ngủ một giấc no say, ngày mai chúng ta sẽ công thành!”

Tần Tứ gật đầu, cãi nhau nguyên ngày cũng khiến hắn cảm nhận sâu sắc Cố Cửu Tư chả phải nhân vật bình thường. Hơn nữa, xét về phương diện thời gian thì quả thật không thể trì hoãn thêm.

Cố Cửu Tư từ trên cổng thành xuống liền cấp bách đi tìm Diệp Thế An.

Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư tìm mình cũng vội vã chạy lên cổng thành, hắn nghe Cố Cửu Tư khàn khàn nói, “Chuẩn bị đi, đêm nay ta muốn mang mọi người ra ngoài thành tập kích.”

“Tập kích ngoài thành?!”

Diệp Thế An sững sờ, hắn suýt nữa buột miệng hô “ngươi điên rồi” nhưng nghĩ đến hôm qua Lương Vương lui binh nên hắn miễn cưỡng kiềm chế để khuyên can, “Cửu Tư, chúng ta cứ tiếp tục bảo vệ thành, đừng mạo hiểm.”

“Ngày mai bọn chúng sẽ tấn công thành.” Giọng Cố Cửu Tư khản đặc, “Đêm nay bọn chúng sẽ không phòng bị, chúng ta phải tận dụng cơ hội để đánh lén. Hiện tinh thần chiến sĩ phe bọn chúng sa sút, nếu bị đánh lén có thể chúng sẽ lui binh.”

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Diệp Thế An, “Bằng không chờ quân đội Lương Vương công thành, chúng ta mới là người ngã quỵ.”

Diệp Thế An ngẩn ngơ. Lát sau, hắn hiểu rõ ý của Cố Cửu Tư. Bọn họ vốn dĩ cầu đường sống giữa hiểm nguy, nếu không đi ngược quy tắc bình thường thì làm sao có cơ hội chiến thắng?

Diệp Thế An trầm mặc giây lát rồi nói, “Ta đi chuẩn bị.”

Dứt lời, Diệp Thế An xoay người rời đi.

Cố Cửu Tư về nhà ăn cơm và cáo biệt với Liễu Ngọc Như.

Lúc hắn đi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đích thân mặc áo giáp cho hắn, trông nàng cứ như hoàn toàn chả hay biết gì, chỉ biết tuyệt đối tin tưởng hắn. Nàng dịu dàng nói, “Trước giờ lang quân cầm bút đã rất khôi ngô, hôm nay khoác lên quân phục cũng chẳng kém phần anh tuấn.”

Cố Cửu Tư nghiêm túc ngắm nhìn nàng. Sắc mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, nàng cúi đầu buộc bùa hộ mạng lên hông hắn và nhỏ giọng dặn dò, “Nhớ đừng bốc đồng.”

“Ta biết,” Cố Cửu Tư cười rộ, “lòng ta hiểu rõ. Nàng hãy ngủ một giấc cho ngon, khi tỉnh dậy mọi chuyện đã kết thúc rồi. À, ban đêm nghe tiếng trống trận cũng đừng sợ, ta đánh trống để hù dọa Lương Vương đấy.”

“Ừm.” Liễu Ngọc Như gật đầu.

Nàng tiễn Cố Cửu Tư ra cổng, tới cổng thì lại nhìn hắn lên ngựa. Nàng vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt lại điềm tĩnh. Cố Cửu Tư cho rằng nàng không phát hiện nên ngay cả lúc cưỡi ngựa rời đi thì hắn vẫn chưa quay đầu lại.

Nếu hắn quay đầu lại sẽ thấy Liễu Ngọc Như mất đi vẻ tươi cười và đột ngột khuỵu xuống. Ấn Hồng đứng cạnh vội vã đỡ nàng, nhỏ giọng gọi, “Phu nhân!”

“Ta không sao,” Liễu Ngọc Như vẫy vẫy tay. Được một lát thì nàng lên tiếng, “Quét dọn Phật đường đi, tối nay ta sẽ đến Phật đường.”

Khi con người đối mặt với sự bất lực, phần lớn cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thần Phật.

Nàng quá hiểu Cố Cửu Tư, nhìn dáng vẻ hắn nàng biết ngay hắn đang mưu đồ chuyện quan trọng. Nhưng hắn không nói thì nàng tất nhiên sẽ chẳng hỏi. Nàng cũng tự đoán được; hắn mà giấu giếm nàng thì chỉ có chuyện hắn định ra chiến trường thôi.

Nàng sợ hắn lo lắng nên chả hỏi nhiều, chỉ cho người quét Phật đường và tự mình quỳ trước Phật đường.

Nàng chưa từng tin thần Phật nhưng vào khoảnh khắc này, nàng hóa thân thành thiện nam tín nữ[2] để cầu nguyện Bồ Tát phù hộ lẫn thương hại và cho người kia bình an trở về.

Cố Cửu Tư quay lại cổng thành, hắn căn dặn kế hoạch tối nay rồi đi ngủ.

Lương Vương đã chuẩn bị xong xuôi cho cuộc tiến công ngày mai nên cũng để mọi người ngủ nghỉ. Nhưng lúc đêm xuống, mọi người ngủ chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng trống trận như sét đánh vang lên.

“Địch tập kích! Địch tập kích!”

Quân đội Lương Vương đột nhiên náo loạn, mọi người bừng tỉnh từ trong cơn mơ. Bọn họ mặc áo giáp cầm vũ khí, lao ra khỏi quân doanh xếp hàng ngay ngắn, song lại phát hiện trước mặt đồng không mông quạnh chẳng có lấy một bóng người.

Mọi người bực tức quay về ngủ tiếp.

Một canh giờ sau, bọn họ còn đang gà gật thì lại nghe thấy tiếng trống trận từ bên ngoài truyền đến!

Lần này còn thêm tiếng vó ngựa, quân đội Lương Vương lại gấp rút tập hợp. Nhưng khi mọi người xông ra, vẫn chả thấy bóng người hệt như lần trước. Lần này bọn họ hoàn toàn phát hỏa, dứt khoát không ngủ nữa mà đứng ở cổng thành chửi mắng ồn ào. Nhưng mất một thời gian dài chửi bậy mà vẫn không ai quan tâm nên bọn họ cũng buồn ngủ. Lúc quay về lều, vô số binh lính chế giễu, “Mấy thằng lính U Châu chết bầm, chỉ biết chơi chiêu trò.”

“Lần sau có đánh trống nữa thì tuyệt đối đừng để ý tới bọn chúng!”

Một đám người căm giận thảo luận xong liền nằm xuống ngủ.

Lúc sắc trời tối đen nhất, trong kho củi tại Hoa Dung, Vương Mai cắn từng chút một chiếc dây thừng trói tay nam nhân.

Dù miệng đã chảy máu nhưng bà ta vẫn không dừng lại. Nam nhân này tên Tiền Tam, là tình nhân mười mấy năm của bà ta. Trên lưng gã còn cõng án mạng, Cố Cửu Tư tuy bắt trói nhưng chưa có thời gian thẩm tra, chờ mọi chuyện sáng tỏ thì bà ta lẫn Tiền Tam đều không thể chạy thoát.

Bà ta rụng một cái răng mới cắn đứt dây thừng. Tiền Tam vừa được tự do liền tìm cái chén ở gần đấy, đập nát nó và dốc sức dùng mảnh vỡ cắt dây thừng trên tay bà ta. Sau đấy gã mở cửa rồi dắt bà ta theo.

Hiện tại mọi người đã ngủ nên Hoa Dung vô cùng an tĩnh. Vương di và Tiền Tam lén lút rời khỏi Hoa Dung xong thì chạy như điên về phía cổng thành.

Mới nãy bọn họ nghe thấy tiếng trống trận; có trống trận tức sắp đánh giặc, mà đánh giặc thì cổng thành sẽ mở!

Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ; chiến trường dù hiểm nguy cũng vẫn là cơ hội duy nhất để bọn họ thoát khỏi Vọng Đô.

Hai người chạy đến gần cổng thành, binh lính đang đi tới đi lui ở đó nên bọn họ chả dám lộ diện mà chỉ trốn trong hẻm nhỏ để vụng trộm quan sát.

Trời hơi lạnh, Vương Mai và Tiền Tam dựa sát vào nhau, Vương Mai khàn khàn hỏi, “Ngươi gửi tiền ở tiền trang hả?”

“Đúng vậy.” Tiền Tam thấp giọng đáp, “Sau khi rời Vọng Đô, chúng ta đến Thương Châu ngay rồi lấy tiền ra. Ta sẽ nghĩ cách thay đổi giấy tờ tùy thân, từ nay về sau mai danh ẩn tích.”

Vương Mai hơi mệt nên bà ta không nói gì. Nhưng lời của Tiền Tam trở thành niềm hy vọng duy nhất cho bà ta, vì thế bà ta ngồi trên bậc thang cùng gã để chờ cổng thành mở ra.

Thật ra bọn họ không chắc liệu cổng thành có mở nhưng nếu cổng vẫn đóng chặt thì bọn họ cũng chẳng biết phải đi đâu. Đợi hồi lâu đến lúc sao Mai mọc, trống trận một lần nữa vang lên!

Sau tiếng trống trận, cổng thành chậm rãi mở ra. Binh lính cầm đao cưỡi ngựa vọt thẳng ra bên ngoài.

Bọn họ hành động kín kẽ, bí mật, không tạo nên bất kỳ âm thanh nào.

Quân đội Lương Vương lại bị đánh thức, mọi người đều bất mãn. Nhiều người dây dưa chả chịu dậy, cảm thấy lần này chắc chắn vẫn là một trò đùa.

“Bọn chúng không muốn phe ta ngủ,” có người hậm hực mở miệng, “chúng ta mà dậy là mắc bẫy đấy!”

Nhiều người cũng nghĩ vậy nên lần tập kết này rất khó khăn. Song ngay thời điểm Lương Vương còn đang tập kết quân đội, mặt đất đột nhiên chấn động.

Bây giờ mọi người mới phát hiện có vấn đề, nhưng đợi đến hồi bọn họ kịp phản ứng thì đã thấy đông đảo kỵ binh vừa múa trường đao vừa phi ngựa về phía bọn họ mà chém giết!

Đêm tối nên khung cảnh khắp nơi mờ mịt. Không biết đối phương có bao nhiêu người, cũng chẳng biết tình trạng đối phương ra sao, bọn họ chỉ biết chạy trốn tứ phía giữa đêm đen.

Gần mười vạn đại quân nhưng nhất thời chả phân biệt nam bắc mà chạy tán loạn. Bọn họ thậm chí còn không tổ chức chống cự, vừa giao chiến đã thối lui.

Cố Cửu Tư thừa thắng truy kích, nhân cơ hội những người này đang hoảng loạn liền chém giết liên tiếp.

Máu tươi nhiễm đỏ đôi mắt hắn, xung quanh lấp lóa đầy ánh sáng phản chiếu từ đao kiếm nhưng hắn chẳng hề sợ hãi.

Hắn múa trường thương, cưỡi ngựa rong ruổi trên chiến trường.

Lương Vương chưa hề chợp mắt từ lúc trống trận vang lên, ông ta vẫn đang lưỡng lự suy nghĩ.

Nhất định phải chiếm được thành Vọng Đô sao?

Đây là châu phủ của U Châu nên đương nhiên chiếm được là tốt nhất. Song thứ quan trọng nhất ở U Châu là gì? Chính là trường thành. Chỉ cần khống chế trường thành thì Vọng Đô còn mang ý nghĩa lớn vậy ư?

Lương Vương điên cuồng tìm cớ để không tấn công Vọng Đô, hoàn toàn quên mất lý do ban đầu ông ta tới đây.

Ông ta cảm thấy không thể nắm chắc được Vọng Đô, tiến về phía trước thì sợ có mai phục nên hiện giờ chỉ đành lui về phía sau.

Tần Tứ nhìn ra sự do dự của Lương Vương, hắn thận trọng hỏi, “Vương gia sợ trong thành có mai phục?”

“Tần tiên sinh,” Lương Vương thở dài, “ta không thể thua.” Nguồn:

Lời này khiến Tần Tứ trầm mặc trong chốc lát, hắn bình tĩnh gật đầu, “Ta hiểu, nhưng vương gia, đã đến bước cuối cùng mà không chiếm lấy Vọng Đô thì ngài cam tâm sao?”

Lương Vương im lặng mím môi, sao có thể cam tâm chứ? Ông ta hít sâu một hơi, rốt cuộc trả lời, “Cứ làm theo ý tiên sinh.”

Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài loạn cả lên. Ngay sau đó, có tiếng hét to và một người cầm thương cưỡi ngựa trực tiếp xông vào lều rồi nhắm thẳng đến Lương Vương!

Xung quanh hoảng loạn, Tần Tứ che trước Lương Vương, hắn quát, “Người đâu! Bảo vệ điện hạ!”

Bốn phía nhốn nháo, rất nhiều người ngăn cản Cố Cửu Tư, Lương Vương lẫn Tần Tứ được hộ vệ che chắn đi ra ngoài lều. Bên ngoài đã sớm thành địa ngục chốn nhân gian, những nơi đèn dầu chiếu tới đều soi sáng cảnh chém giết. Lương Vương đứng ở trận doanh, nhất thời chẳng ước lượng được đối phương có bao nhiêu người. Ông ta chỉ cảm thấy bị người của Cố Cửu Tư vây quanh thì tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc! Tất cả binh lính chạy tứ tán, chả ai nghe lệnh ông ta. Ông ta bất chợt hoảng sợ, xoay người lên ngựa và quát to, “Đi! Đi mau!”

Lương Vương cưỡi ngựa phi nước đại, Tần Tứ theo sát phía sau. Hắn biết một khi Lương Vương đã trực tiếp đối mặt với lằn ranh sống chết thì hắn rất khó thuyết phục người này.

Hắn chỉ đành đi theo mà nghe Lương Vương phân tích, “Trong thành nhất định có rất nhiều kẻ mai phục, Phạm Hiên đã biết ta đến thì sao có thể chẳng phòng bị? Chúng ta từ bỏ Vọng Đô, tới địa điểm tiếp theo!”

Tần Tứ chẳng nói gì, hắn cảm thấy chuyện này không thỏa đáng.

Phía sau có tiếng hô hào chém giết rung chuyển đất trời, Cố Cửu Tư truy sát bọn họ cứ như nhất định phải dùng mạng bọn họ để kết thúc trận chiến này.

Vì thế một phe chạy trốn còn một phe truy đuổi. Vương Mai và Tiền Tam thừa dịp hỗn loạn bèn lặng lẽ đánh bất tỉnh một binh sĩ rồi cầm giấy tờ tùy thân của đối phương và vội vàng trốn ra ngoài cổng thành.

Ra ngoài thành bọn họ mới phát hiện nơi nơi là cảnh tượng chém giết và máu tươi đầy đất. Hai người thất kinh cầm tay nhau đi từng bước giữa chiến trường, sợ hãi sẽ có chuyện xảy đến với mình.

Một đêm trôi qua, hừng đông đến, Cố Cửu Tư ra lệnh lui binh. Lương Vương chạy thật xa, thấy Cố Cửu Tư không đuổi theo mới thả lỏng người. Ông ta ngoảnh đầu phát hiện ước chừng vẫn còn non nửa người đi theo mình.

Lương Vương thấy xung quanh vắng bóng người mới hơi yên tâm mà quyết định dừng chân lập doanh trại. Cố Cửu Tư dẫn người quay về thành Vọng Đô, vừa bước vào thành đã thấy mọi người đều nhìn hắn.

Bọn họ dường như muốn tán dương hắn nhưng lại chẳng biết nên dùng từ ngữ thế nào cho hay, rốt cuộc họ chỉ dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn hắn. Cố Cửu Tư cười cười với mọi người, “Yên tâm, bọn chúng đi rồi.”

Hắn buông trường thương, bình thản nói, “Nên làm gì thì làm mau lên, đừng trì hoãn.”

Mọi người gật đầu tuân lệnh nhưng chả thể kìm nén sự kích động trong lòng. Ai cũng biết sau khi trận chiến này kết thúc thì thành Vọng Đô sẽ nghênh đón thanh danh lấy một địch mười!

Diệp Thế An chỉ đạo mọi người khiêng thương binh xuống, Cố Cửu Tư nhìn lướt qua thương binh rồi thở dài, “May bọn chúng chạy trốn, nếu quay về thì chúng ta không biết phải làm gì.”

Diệp Thế An gật đầu đồng ý, “Thật may.”

Lúc này, Vương Mai cùng Tiền Tam dìu nhau đi. Tiền Tam chợt dừng bước, thận trọng hỏi, “Đó là doanh trại của Lương Vương?”

Vương Mai sửng sốt. Lát sau, bà ta nhìn thoáng qua lá cờ lớn có chữ “Lương” đang tung bay rồi gật đầu. Tiền Tam cắn chặt răng nói, “Lương Vương ở đây thật đúng lúc. A Mai, ngươi chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại ngay.”

“Ngươi…ngươi muốn làm gì!” Vương Mai thảng thốt kêu.

Tiền Tam vỗ vỗ tay bà ta, ôn hòa bảo, “Ngươi yên tâm, ta đi kiếm ăn chứ không đi gây chuyện.”

Vương Mai không tin nổi, nhưng Tiền Tam đã hạ quyết tâm nên chả đoái hoài đến suy nghĩ của bà ta. Gã chạy một mạch tới chỗ Lương Vương, nôn nóng nói với binh lính canh phòng, “Mau giúp ta bẩm báo Lương Vương rằng ta có tin tức quan trọng muốn cho ngài ấy biết! Cầu mong ngài ấy triệu kiến kẻ tiểu nhân này!”

Lương Vương vốn không định gặp loại người này nhưng nghe nói Tiền Tam từ trong thành chạy ra nên mới sai người dẫn gã tới.

Tiền Tam kiềm chế nỗi hưng phấn, hành lễ với Lương Vương xong, gã ngẩng đầu nhìn ông ta, “Điện hạ, tiểu nhân đến đây vì muốn giúp đỡ vương gia.”

“Giúp bằng cách nào?”

“Vương gia chắc không biết trong thành có bao nhiêu người?”

Nghe đến đây, Lương Vương ngẩng phắt đầu. Tiền Tam cười khẩy, “Trùng hợp là tại hạ lại biết. Không nhiều không ít, vừa đúng một vạn.”

Chú thích

[1] Mình không hiểu ý Cố Cửu Tư ở đây lắm. Nhưng mình nghĩ cây trúc vốn tượng trưng cho người quân tử, Cố Cửu Tư nói “cây trúc thành tinh” chắc ám chỉ Tần Tứ là ngụy quân tử.

[2] Là người theo Phật và tin tưởng vào cái đẹp của tâm hồn, của sự hiền lương, sống theo chuẩn mực nhà Phật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện