Tiêu Thần liền hừ lạnh nói: "Đây không phải chuyện đùa."

"Ta trải qua vô tận năm tháng không ngừng lột xác là hy vọng có thể sống lại. Ngày hôm nay ta không còn là một tử thi nữa. Ta hiện tại chính là một thân thể sống a. Thật sự đã không muốn giết chóc thêm nữa."

"Mấy người trong thôn bị ngươi xé xác thì giải thích sao đây?"

"Là bọn chúng công kích ta trước, nữ tử trong thải vụ kia có thể làm chứng cho ta." Ma quỷ thở dài nói.

Tiêu Thần không đổi giọng nói: "Cứ như là ngươi bất đắc dĩ lắm. Ngươi đã từng sát hại nhiều người như vậy, tâm tính ma quỷ bất thường. Còn nữa, nếu như ngươi có thể thu liễm được hung tính thì cần gì phải lấy tiểu thụ này chứ?"

Cụm sương đen xung quanh ma quỷ càng thêm nồng đậm, âm khí dày đặt lại tràn ra, hắn yếu ớt nói: "Long Đảo áp chế lực lượng của ta, khiến ta không thể thuận lợi đột phá chướng ngại. Cho nên ta phải hấp thu một lần dương khí trong mấy trăm năm. Tuy rằng cơ thể ta đã sống lại nhưng là vẫn thiếu hoạt tính. Nếu như có được thánh thụ để tẩm bổ, ta không cần phải đại quy mô hấp thụ dương khí nữa. Chỉ là ta thật sự không muốn giết chóc."

"Đúng là xàm ngôn cả bài." Tiêu Thần thế nào tin được lời hắn nói.

"Ta cần gì phải lừa gạt các ngươi?" Sắc mặt tái nhợt của ma quỷ lộ ra ngoài màn sương có vẻ rất thành khẩn than thở: "Mặc dù các ngươi có hai con long vương thủ hộ thì sao? Máu của chúng nó xác thực có thể khắc chế ta thế nhưng các ngươi thật sự không bị gì sao? Các ngươi hẳn phải hiểu rõ nếu ta có ý muốn giết các ngươi thì ta vẫn có thể tìm được thời cơ. Ngoài ra, những người khác trên đảo ai có thể bảo vệ bọn họ? Nếu như ta muốn sát sinh, ai có thể ngăn cản ta?"

"Ngươi đang uy hiếp chúng ta?"

"Cứ cho là như lời ngươi nói đi." Ma quỷ không ngừng thở dài, khiến cho người ta sợ hãi tận xương tủy. Hắn là một ma quỷ chân chính, lời nói của hắn cũng không phải là nói chơi, "thu gặt" sinh mệnh đối với hắn mà nói là rất bình thường.

"Có người đến……" Nói xong câu đó, ma quỷ vô thanh vô tức biến mất trên đường, sau đó rừng rậm bên ngoài thôn vang lên một tiếng hét thảm. Lão bà và lão giả biến sắc, rõ ràng đó chính là người trong thôn.

"Ma quỷ mau dừng tay! Tiểu mập mạp hét lớn. Mang theo Hắc Long Vương đi đến cổng thôn, bọn Tiêu Thần cũng đi theo sau.

Màn sương đen mạnh mẽ xuất hiện trong rừng cây, ma quỷ lại xuất hiện trước mọi người hơn mười thước. Sắc mặt tái nhợt của hắn rất bình tĩnh, dường như chưa hề phát sinh việc gì, khiến cho mọi người không nhịn được phải rùng mình.

"Đem thánh thụ giao cho ta, sau khi dùng xong ta sẽ trả lại cho ngươi. Ta bảo chứng từ nay về sau sẽ không tiếp tục giết người nữa, ta sẽ nỗ lực để làm người tốt." Gương mặt không chút huyết sắc kia lộ ra biểu tình đầy chân thành và tha thiết. Ma quỷ phi thường thành khẩn, nhìn không ra một tia giả bộ nào.

Lão giả và lão bà rất phẫn nộ, hiển nhiên tiếng kêu thảm thiết kia chính là tộc nhân của bọn họ. Thân thể bọn họ run nhè nhè. Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma lại cảm giác không thể tin được. Tên ma quỷ đã từng giết rất nhiều người cư nhiên lại muốn làm người tốt……

"Thánh thụ theo lời ngươi nói có lai lịch thế nào mà ngươi lại cần như vậy?" Tiểu mập mạp hỏi

"Ài, đó là thánh thụ Long tộc, ta xác thực rất cần, trên Long Đảo chỉ có nó mới có thể khiến cho ta hoàn toàn trở thành người sống." Ma quỷ khi nói luôn thở dài, thật không nghĩ được lúc hắn ra tay lại tuyệt tình như vậy, khiến mọi người cảm thấy đây dường như là một nam nhân cô đơn tịch mịch.

"Thánh thụ Long tộc?" mấy chữ này vừa ra khỏi miệng hắn nhất thời khiến mọi người ở đây kích động trong lòng. Đương nhiên tâm tình kích động nhất chính là hai tiểu long vương. Thần quang từ hai mắt nó phát ra gần như đã hóa thành thực chất, chậm rãi bức về phía Kha Kha bên Tiêu Thần.

Kha Kha thở phì phò nhảy từ vòng tay của Tiêu Thần xuống đất, đầu đội tiểu thánh thụ không chút e ngại nhìn hai con long vương. Tiểu thú này ngày thường rất khả ái thế nhưng lúc này lại tản ra một cổ uy áp vô hình. Tiểu thú cư nhiên lại muốn chiến đấu với hai con long vương để bảo vệ tôn nghiêm của nó.

Tiêu Thần biết Kha Kha có lực phòng ngự siêu cường. Nếu bị nó cầm cố rất khó có thể thoát ra ngoài. Thế nhưng hắn lại chưa từng thấy qua lực công kích của Kha Kha. Nên cũng không hy vọng tràng chiến đấu với hai con long vương này phát sinh, dù sao thì nó vẫn còn rất nhỏ a.

Chỉ là ngay khi Tiêu Thần vươn tay ra muốn ôm Kha Kha lại thì bị một tầng ánh sáng ngăn lại. Thân thể trắng muốt của Kha Kha lóe ra một phiến ánh sáng bảy màu. Bên ngoài cơ thể của tiểu tử kia dường như đang có thánh hỏa bảy màu bốc lên phát ra chiến ý kinh người.

Đây là sự tình chưa từng có, cho đến nay Kha Kha đều rất hoạt bát nghịch ngợm. "Hiếu chiến" cùng với nó không chút nào liên quan, thế nhưng lần này nó tựa hồ đã phá vỡ biểu hiện trước kia.

Ánh tím chói mắt từ Tử Long Vương và ánh đen lấp lánh từ Hắc Long Vương đang bức đến.

Thánh thụ Long tộc thật sự rất mê hoặc, mọi người ở đây đều rất khó có thể giữ được bình tĩnh, bất quá bọn họ biết bây giờ không phải là lúc để long vương tranh đấu. Nữ tử thần bí và tiểu mập mạp không ngừng khuyên can hai con long vương kia.

Bất quá hai tiểu long vương kia lại không thay đổi. Đó là thánh thụ Long tộc, hôm nay bị một tiểu gia hỏa không biết thuộc loài nào chiếm lấy trong tay thật khiến cho Long tộc hổ thẹn.

"Y nha……" ngay lúc này, Kha Kha phát ra tiếng quát tháo non nớt, giương một thú trảo nhỏ lên chỉ vào tiểu thánh thụ rồi lại chỉ vào phía rừng cây dày đặc âm khí phía trước. Sau đó liền xông ra ngoài trước tiên, hai con long vương sau khi hội ý liền phát ra tiếng rít gào bay đến chỗ ma quỷ đứng.

Kha Kha huy động thú trảo nhỏ đánh ra hai luồng sáng về phía ma quỷ đang phủ trong sương đen kia. Mà cặp sừng của hai tiểu long vương lại phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành hai tia sáng nhanh chóng phóng đến ác quỷ. Chúng nó tựa hồ muốn dùng phương thức này để phân thắng thua, xem ai mới là vương giả chính thức.

Cụm sương đen cuộn lên, ma quỷ biến mất tại chỗ. Bất quá ba thần thú dường như đã khóa chặt khí tức của hắn, trực tiếp bay vào trong rừng rậm. Trong thanh âm gầm gừ của long vương cùng với tiếng vỡ nát của cổ thụ, nơi nào xuất hiện ánh sáng chói mắt thì nơi đó lá bay tán loạn.

Chợt như gió cuốn mây tan, một phiến sương đen rất nhanh bay đến bọn Tiêu Thần. Ma quỷ vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh bọn Tiêu Thần. Khí tức âm lãnh đang khóa chặt lên người bọn họ khiến bọn họ cảm thấy như bước vào trong hầm đá, cả người phát lạnh.

Kha Kha hóa thành một tia sáng trắng xuất hiện trên đầu vai của Tiêu Thần. Hai con long vương cũng quay trở lại, ma quỷ lại vô thanh vô tức biến mất. Tất cả sự việc chỉ phát sinh trong sát na.

"Các ngươi có thể thấy được, nếu như vừa rồi ta muốn giết chết các ngươi thì có thành công không? Thế nhưng ta đã không ra tay." Ma quỷ ở nơi xa thở dài nói: "Long vương thật sự còn rất nhỏ, máu chúng nó tuy rằng có thể khắc chế ta thế nhưng dưới tình huống ta phòng bị thì chúng nó hoàn toàn không làm gì được ta, ngược lại nếu như ta muốn giết bọn chúng thì chúng nó tất nhiên sẽ rất nguy hiểm. Chỉ là ta không muốn đắc tội với Long tộc mà thôi."

Qua sự tình này có thể thấy được ma quỷ thật sự là "thâm bất khả trắc*".

(* sâu không thể dò.)

Lúc này, mọi người đều do dự không thôi. Sau cùng nhìn về phía Tiêu Thần và Kha Kha. Bọn họ chính là mấu chốt trong chuyện này, hết thảy đều phải xem quyết định của bọn họ.

Kha Kha thở phì phò trên bờ vai Tiêu Thần trừng đôi mắt lớn, căm tức nhìn vào ma quỷ trong màn sương đen. Tiểu thánh thụ này từ nhỏ đã theo nó lớn lên, hơn nữa lại là lương thực của nó. Sau khi cha mẹ bỏ rơi thì chỉ có tiểu thụ này làm bạn với nó. Đừng xem ngày thường nó không coi thánh thụ này ra gì. Thế nhưng nếu có người muốn lấy nó Kha Kha tuyệt sẽ không đáp ứng. "Tiểu tử kia, ta chỉ muốn mượn dùng mà thôi, sau đó nhất định sẽ trả lại cho ngươi, hơn nữa ta sẽ báo đáp thật tốt cho ngươi." Ma Quỷ lộ ra thần sắc ôn hòa, khuôn mặt tái nhợt hướng về Kha Kha lộ ra vẻ mặt tươi cười. Điều này khiến cho mọi người rất kinh ngạc, ma quỷ đối với Kha Kha tựa hồ coi trọng hơn hai tiểu long vương kia.

Tiêu Thần liếc qua mấy người bên cạnh, quan sát chốc lát hắn đều biết được tâm ý của mọi người, ngay cả Độc Cô Kiếm Ma chiến ý cực mạnh cũng muốn thỏa hiệp. Ma quỷ thật sự là thâm bất khả trắc, căn bản không thể chống lại nó. Tuy rằng không biết lời nó nói là thật hay giả nhưng tóm lại cũng là một hy vọng.

Hiểu được ý nghĩ của mọi người, Tiêu Thần trầm mặc suy nghĩ, sau đó ôm chặt Kha Kha đang thở phì phò tránh cho nó lại tiến lên. Hắn quay lại nói với ma quỷ: "Nếu mục tiêu của ngươi chỉ là thánh thụ, như vậy chỉ cần nhắm vào ta là được rồi, những người khác không có quan hệ. Chúng ta đi đến địa phương khác nói chuyện. Vô luận là thỏa hiệp thành công hay thất bại mong ngươi không nên tổn thương đến người khác, đây chính là thành ý tối thiểu mà ngươi phải biểu hiện ra.

Khuôn mặt tái nhợt của ma quỷ xuất hiện một tia huyết sắc, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Mục tiêu của ta chỉ là thánh thụ, ngươi khác không ngăn cản ta, không công kích ta, ta tuyệt sẽ không tổn hại đến họ."

Một hồi bão táp kinh khủng như vậy lại có thể hòa hoãn lại. Tiêu Thần cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài thôn. Hai con long vương rít gào đi theo sau, chúng nó không muốn để thánh thụ rơi vào tay kẻ khác.

Tiểu mập mạp vội vàng đuổi theo, trấn an Hắc Long Vương, mất rất nhiều công phu mới có thể thuyết phục được nó. Trên thực tế tiểu long vương tuy còn nhỏ nhưng sớm đã thông linh, nó hiểu được rằng với thực lực hiện tại của bản thân không đủ để đoạt lại thánh thụ Long tộc.

"Mong ngươi bình an vô sự, ta rất hy vọng có thể cùng ngươi làm bằng hữu, ta gọi là Ngưu Nhân." Tiểu mập mạp thô lỗ khi quay lại đi đến trước Tiêu Thần thấp giọng nói.

Ngưu Nhân, cái tên này có chút khiến cho người ta buồn cười, bất quá Tiêu Thần bây giờ rất khó có thể cười được, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là bằng hữu, ta tên Tiêu Thần."

Nữ tử thần bí cũng đi đến, bất quá cũng không muốn mang Tử Long Vương đi mà không ngừng trấn an nó, muốn nó đi theo bảo hộ an toàn cho Tiêu Thần.

"Hảo ý xin nhận. Kha Kha không hề kém hơn long vương, nếu Kha Kha cũng không thể khống chế được ác quỷ thì dù có thêm một long vương nữa cũng vô dụng.

Tiểu thú Kha Kha rất thông minh, nó hiểu được đang xảy ra việc gì, có chút không cam lòng đem bảo thụ trên đầu xuống, cẩn thận ôm vào trong ngực thật lâu, sau đó rất không nở đưa cho Tiêu Thần, thần tình có vẻ rất thương cảm.

Tiêu Thần nở nụ cười nói: "Đây là thánh thụ mà tiểu mãnh thú ngươi sau khi sinh ra đều mang theo, thế nào lại có thể đưa cho người khác đây? Hơn nữa đó là một ma quỷ a, không thể tin tưởng cũng không thể giao tiếp với nó."

Kha Kha không muốn Tiêu Thần gọi nó là tiểu mãnh thú, ảo não nắm mái tóc dài của hắn nhẹ nhàng kéo kéo, sau đó đem bảo thụ đưa cho Tiêu Thần lần nữa.

"Yên tâm đi, không cần tiểu mãnh thú ngươi giao ra thánh thụ đâu, hắn khẳng định là có điều cố kỵ. Nếu không bằng vào một tên ma quỷ như thế sao lại đi thương lượng với chúng ta mà không mãnh mẽ cướp đi chứ?"

"Y nha……" đôi mắt to của Kha Kha nhất thời sáng lên, lông mi thật dài không ngừng chớp động, nhưng cuối cùng uể oải cuối đầu. Lại đi làm động tác so độ cao với ma quỷ, tựa hồ đang nói là hiện tại nó còn rất nhỏ, không thể đánh lại ma quỷ.

Tiêu Thần bị biểu hiện của nó chọc cho cười lên nói: "Cả ngày thấy ngươi đều vùi đầu ngủ, mà long vương đều là chiến đấu mỗi ngày a. Chúng nó tăng cường thực lực của mình thì ngươi cũng không thể yếu hơn chúng nó, phải nỗ lực lên mới được. Muốn đối kháng với ma quỷ thì từ giờ trở đi không được tiếp tục như vậy nữa."

Tiểu thú trắng muốt ảo não kéo kéo mái tóc dài của Tiêu Thần, sau đó ngoài dự liệu của Tiêu Thần cư nhiên lại trịnh trọng gật đầu, đem bảo thụ đặt lên đầu mình, từ cánh tay của Tiêu Thần nhảy lên đầu vai của hắn, bắt đầu trịnh trọng ngồi xuống điều tức.

Không sai, chính là ngồi xuống điều tức.

Kha Kha khiến cho Tiêu Thần há miệng giật mình, Kha Kha lại có thể giống như tu giả ngồi xếp bằng, khép đôi mắt to kia lại, lông mi thật dài cũng không hề chớp động, cả thân thể nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dường như đã tiến vào cảnh giới kỳ diệu.

Đã không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả tâm tình lúc này của Tiêu Thần, Kha Kha đã gây cho hắn rất nhiều kinh ngạc, một tiểu thú như thế nào lại có biểu hiện như vậy đây?

Chỉ là từ trong rừng rậm đi ra ngoài được vài dặm, Tiêu Thần thật sự là tắt tiếng. Bởi vì hắn nghe được tiếng ngáy rất nhỏ, tiểu thú này cư nhiên lại ngồi xếp bằng trên bờ vai hắn ngủ a.

Hết nói… thật không biết phải nói gì đây….

Bản tính khó đổi a. Tiểu gia hỏa này khiến cho Tiêu Thần không biết phải nói sao cho tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện