Âm khí dầy đặc bao trùm khắp ngọn Tuyết sơn . Có thể tưởng tượng được công lực của Ma Qủy thâm sâu khôn lường đến mức nào. Tuy nhiên Kha Kha cũng không sợ hãi chút nào, cứ thở phì phò ngay trước tòa băng điện trong lòng ngọn Tuyết sơn mà kêu to "y nha". Đồng thời, cấm cố thuật của nó trực tiếp di dời cánh cửa của ngọn Tuyết sơn.
Âm phong thổi mãnh liệt, một luồng khí đen tràn tới. Ở trong ngọn Tuyết sơn lạnh lẽo đầy vẻ rùng rợn, Yến Khuynh Thành sắc mặt không được tốt cho lắm. Nàng thật không ngờ Tiêu Thần lại dám chủ động trêu chọc Ma Qủy, đúng là tên điên.
Đợi cho cụm khí đen tan đi. Ma Qủy hiện ra, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đã có chút sinh khí hơn trước kia, hắn kinh ngạc hỏi: "Ta nghe được tiếng gào rống của long vương. Các ngươi vẫn chưa rời đi sao?"
"Bỏ lỡ Thần Thuyền. Muốn nhờ ngươi kể lại chi tiết về Quân Vương Thuyền." Tiêu Thần nói rõ ý đồ, còn Kha Kha thì lại thở phì phò nhìn Ma Qủy, tựa hồ rất muốn đánh tới.
"Thì ra là như vậy a." Hắn không có trả lời Tiêu Thần, mà đầu tiên lại nhìn về phía Kha Kha, mặt giãn ra, cười: "Tất cả đều rất thuận lợi, nếu nhanh thì là hai tháng. Nếu chậm thì trong nửa năm, ta là có thể đem thánh thụ trả lại cho ngươi . So với dự đoán thì còn nhanh hơn nhiều, ta nói được làm được. Sẽ có một ngày, ta chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi."
Kha Kha thở phì phò gật gật đầu.
Nói xong với Kha Kha, Ma Qủy xoay người lại nhìn Tiêu Thần nói: "Ta có biện pháp triệu hồi ra Quân Vương Thuyền. Nhưng chỉ sợ các ngươi không chống đỡ được âm hồn trên thánh thuyền xâm nhập."
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Dựa vào bản năng, Tiêu Thần Biết, ngồi trên Quân Vương Thuyền là sẽ phải mạo hiểm rất lớn, sự an toàn kém xa khi ngồi trên Tổ Long thần thuyền.
"Đúng vậy, bởi vì đó vốn không phải chuẩn bị cho người sử dụng, Quân Vương Thuyền còn được gọi là ác quỷ thuyền. Phía trên có phong ấn một phần tàn hồn của quân vương, người thường ngồi trên đó, nếu không có thánh khí phù hợp. E là số mệnh sẽ bị gắn chặt trên đó."
Yến Khuynh Thành đã dần dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vừa kích động, lại vừa kinh hãi. Cảm nhận được sự khủng bố, tà dị đến phi thường của Quân Vương Thuyền.
"Có thánh thụ của Kha Kha có được không"
"Hơn phân nửa không được. Hơn nữa có thể còn có xung đột. Tốt nhất tìm một kiện âm tính thánh vật, đừng có là loại thánh vật tràn ngập sinh cơ."
"Cái này. . . Phải đi đâu tìm đây?" Tiêu Thần không khỏi khó xử.
"Tử thành. . ." Ma Qủy khi nhắc tới tên này cũng mất tự nhiên, tựa hồ trong lòng rất kiêng kị.
Tiêu Thần lập tức lắc đầu. Lấy tu vi của hắn mà nói. Lần trước có thể sống đi ra đã là kỳ tích . Làm sao có thể lại lao vào tử lộ một lần nữa.
Ma Qủy nhìn Tiêu Thần nói: "Như vậy đi. Ngươi có thể chờ dăm ba năm, ta có thể mang theo các ngươi cùng rời khỏi Long Đảo, ta có thể đảm bảo là các ngươi sẽ bình an trên Quân Vương Thuyền."
" Dăm ba năm? Thời gian quá lâu , ngươi không phải nói trong mấy tháng có thể loại bỏ được tử khí hay sao?" Tiêu Thần khó hiểu hỏi.
" Loại bỏ được tử khí chỉ có thể nói là ta không nên dùng thánh thụ , nhưng cũng không có nghĩa là ta đã thành công viên mãn, các ngươi cần phải từ từ chờ đợi."
Tiêu Thần trầm mặc một hồi, chẳng lẽ thực sự bị khốn trên Long Đảo vài năm sao? Hắn chỉ muốn giúp Kha Kha cầm lại thánh thụ rồi ngay lập tức rời khỏi chỗ này. Không hề muốn phải nán lại thêm ở hoang đảo.
"Thực sự không có biện pháp khác sao?"
"Ta nói các ngươi chỉ cần tìm được một kiện âm tính thánh vật là được. Chỉ là loại này đồ vật này. Có lẽ, chỉ có thể tìm được ở trong Tử thành."
"Sớm biết như thế, lúc trước thực nên mang theo tấm vải liệm từ trong Tử thành ra." Tiêu Thần không khỏi nhớ tới tấm vải tà dị trong Tử thành bị nhiễm qua máu đã đoạt được lúc tiêu diệt Hung Linh.
"Tấm vải liệm trong Tử thành. . …." Ma Qủy hai mắt nhất thời sáng lên, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Tiêu Thần đem tình hình lúc đó kể rõ một lần, Ma Qủy cười lạnh: "Chỉ như tấm vải liệm kia cũng có thể tính là thánh vật sao? Nhiều nhất cũng chỉ có được máu huyết cường hãn của thần linh thấm vào mà thôi, làm sao được tính là thánh vật! Tuy nhiên. Như điều ngươi vừa đề cập đã khiến ta nhớ đến một việc. Trên đảo có một vài phiến đá ghi lại. Ở dưới nền của trấn đảo Thần Bi dường như là có một kiện âm tính thánh vật."
"Thánh vật gì?" Yến Khuynh Thànhn hỏi, nàng quả thật rất muốn lập tức rời khỏi nơi này.
"Tấm vải liệm trong Tử thành!" Ma Qủy trả lời.
"Lại là một tấm vải liệm trong Tử thành, có gì khác đâu?" Tiêu Thần hỏi.
"Đó là một kiện âm tính thánh vật khiến cho thần cũng lâm vào điên cuồng, bởi vì lai lịch của nó quá lớn." Ma Qủy chậm rãi nói.
Cái này càng làm cho Yến Khuynh Thành thêm tò mò , đến lúc này thì nàng cũng không còn sợ hãi Ma Qủy, bèn hỏi: "Lai lịch lớn đến mức nào?"
"Theo truyền thuyết thì đó là tấm vải liệm của Toại Nhân!"
Những lời này Ma Qủy vừa nói ra khiến cho Tiêu Thần nhất thời kinh hãi cứng họng. Sau cả nửa ngày mới nói: "Điều này sao có thể, tổ thần Toại Nhân đã chết? !"
Yến Khuynh Thành cũng lắc đầu nói: "Quyết không có khả năng. Truyền rằng tổ thần Toại Nhân thường ẩn hiện tại Nam Hoang của Trường Sinh đại lục, tuy rằng đã biến mất quá lâu. Nhưng tuyệt đối không thể chết. Không ai có thể giết được hắn."
Ma Qủy lắc lắc đầu, nói: "Sự thật đến tột cùng như thế nào ta không biết. Điều này chính là truyền thuyết trên Long Đảo ghi lại. Tuy nhiên, mặc dù dưới nền Thần Bi có tấm vải liệm của Toại Nhân. Nhưng các ngươi cũng không thể đoạt được, bởi vì ngay cả ta cũng không thể tới gần đó, trừ phi có những loại thánh khí như Pháp Luân Phật Đà, Hoàng Kim Thần Kích mới mở đường được."
Nghe nhắc đến Hoàng Kim Thần Kích, đôi mắt to của Kha Kha trợn trừng tròn xoe, rồi lại bất đắc dĩ chán nản kêu "y nha" hai tiếng, ánh mắt trông như thể là nó đã có thể đoạt được, nhưng cuối cùng lại biến mất một cách khó hiểu.
Rời khỏi Tuyết sơn, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cùng với ba bộ xương khô lại đi tới Cốt hải, nhìn Thần Bi cao lớn, bọn họ vô kế khả thi. Bởi vì bọn họ căn bản không thể xâm nhập dưới nền của Thần Bi. Nơi đó tràn ngập sát khí có thể nghiền nát tất cả các vật chất hữu hình lại gần nó.
"Yến Khuynh Thành. Nói không chừng chúng ta cả đời cũng không thể rời khỏi tiểu đảo này. Lời nói của Ma Qủy không thể tin hết được, ai biết được hắn có dẫn chúng ta rời khỏi nơi này hay không."
"Ta cũng không tin lời của Ma Qủy." Yến Khuynh Thành đáp lại.
"Vạn nhất chúng ta vĩnh viễn bị vây khốn tại trên Long Đảo thì chuyện hôn nhân đại sự có thể giải quyết. Tuy nhiên vẫn rất cô đơn a!" Tiêu Thần cảm khái.
"Đi tìm chết đi!" Yến Khuynh Thành không nhìn Tiêu Thần, xoay người tránh ra xa. Hiện tại trên Long Đảo chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến Khuynh Thành đã không còn lo việc bị giết, chỉ là lo Tiêu Thần sẽ nổi ý xấu.
Thực ra thì Tiêu Thần cũng là một nam nhân hoàn toàn bình thường, cũng có thất tình lục dục. Thế nhưng, lúc này vì nghĩ cách thoát khỏi Long Đảo mà hao tổn tâm trí, làm sao còn tâm trí để nổi lên ý nghĩ xấu xa như Yến Khuynh Thành tưởng, có nói vậy thì cũng chỉ là nói chơi trong lúc lo lắng ưu phiền vì chuyện sinh tồn mà thôi.
Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương ba bộ xương khô có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, cứ lẳng lặng tu luyện ở bên cạnh Cốt hải. Tiêu Thần mỗi ngày đều dẫn theo Kha Kha đi thăm dò ở khu vực gần đó tìm kiếm biện pháp. Yến Khuynh Thành cũng tiêu tốn đại bộ phận thời gian vào việc này.
Thoáng cái, đã nửa tháng trôi qua. Hôm nay Tiêu Thần đi vào rừng săn bắt làm vài món ăn thôn dã, rốt cuộc lại gặp phải tiểu long quật cường cao ngạo. Vẫn như lần trước, toàn thân đều là vô số vết thương, tuy nhiên lúc này đã không còn vết thương trí mệnh, chiếc sừng duy nhất của nó cũng đã dài ra một đoạn lấp lánh ánh sáng màu trắng đục. Rất thần dị.
Tiêu Thần kinh ngạc phát giác. Thực lực của tiểu long tựa hồ so với trước kia mạnh hơn không ít. Có vẻ như là nó có thể từ trong chiến đấu mà đề thăng thực lực bản thân. Có vẻ như là nó có thể chậm rãi lột xác, tự cường hóa bản thân. Trở thành cường giả mạnh nhất chỉ dưới long vương.
"Lại gặp rồi, tiểu long quật cường. Lúc này, ngươi còn không còn thảm hại như trước nữa." Tiêu Thần lấy ra hạt tuyết sen cho nó. Điều này làm cho Kha Kha có chút bất mãn , kêu "y nha" vài tiếng. Bởi vì lần này tiểu long cũng không có vết thương trí mệnh yếu hại. Không cần lãng phí mỹ vị mà đến nó còn chưa kịp hưởng dụng.
Tiểu long xám đen lặng lẽ ăn hạt tuyết sen, rồi sau đó cũng không lập tức rời đi. Có chút tò mò nhìn một người một thú hảo tâm đang đứng trước mắt này, dù sao nếu tính ra thì Tiêu Thần đã cứu nó đến vài lần, mặc dù nó vẫn cho rằng căn bản không cần người khác cứu.
"Tiểu long ngốc nghếch, mỗi lần đều cùng người khác đánh nhau đến mức thảm hại như vậy, thật không hiểu vì sao ngươi lại hiếu chiến đến như vậy. Ai dà, nếu ngươi là một con long vương thì thật tốt a. Vào Thánh sơn Long tộc của các ngươi giúp ta lấy trộm ra Sừng Tổ Long để dùng một chút, ân. Thật là ý nghĩ kỳ lạ . Ngay cả long vương e là cũng chưa chắc đã tiếp xúc với vật này."
Tiểu long xám đen nghe Tiêu Thần nói muốn trộm lấy Sừng Tổ Long, lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác, quan sát kỹ nhân loại có vẻ như là một tên bại hoại này.
Dáng vẻ của tiểu tử này khiến cho Tiêu Thần nở nụ cười. Lại nói tiếp, con tiểu long này cũng rất có linh tính. Hoàn toàn có thể nghe hiểu được lời hắn nói, nhưng lúc này, điều khiến cho Tiêu Thần cảm thấy kỳ quái chính là Kha Kha lại có thể "y nha" lẩm bẩm cái gì cùng với tiểu long ngốc nghếch này, tựa như là chúng đang nói chuyện với nhau.
Càng làm cho Tiêu Thần giật mình chính là con tiểu long xám đen cũng "y nha" vài tiếng. Thanh âm của nó vẫn còn rất non nớt giống như Kha Kha, tựa hồ như đang đáp lại Kha Kha.
Té xỉu!
Hai tên tiểu tử kia có thể trao đổi? ! Tiêu Thần có chút khó tin.
Không bao lâu, con tiểu long xám đen xoay người bỏ đi. Thoạt nhìn tốc độ rất nhanh. Quả thật so với trước kia, thực lực của nó đã mạnh hơn nhiều.
"Kha Kha ngươi vừa rồi y nha cái gì với nó vậy "
" Y nha. . ."
Kha Kha chỉ về hướng Cốt hải.
"Ngươi nói cho nó là chúng ta gặp phải khó khăn sao?"
" Y nha. . ." Tiểu thú trắng muốt dùng sức gật gật đầu.
Khi mặt trời lặn, Tiêu Thần đang nướng thịt ở gần Cốt hải. Cái bụng nhỏ tròn vo của Kha Kha trải qua nhiều ngày cuối cùng cũng lớn lên một chút, nó rốt cuộc có thể vui vẻ thưởng thức món ăn ngon được rồi. Đúng lúc này, trong rừng rậm tĩnh mịch liền xuất hiện bóng dáng tiểu long. Con tiểu long xám đen tìm đến nơi này. Rất nhanh, liền xuất hiện bên cạnh Tiêu Thần.
"Đến dây, tiểu long bướng bỉnh, ta mời ngươi ăn thức ăn ngon." Tiêu Thần hô. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lập tức ngây người. Trong miệng của tiểu long chính là một vật gì đó, nó tuy mới chỉ dài hơn một thước. Nhưng cái vật kéo sau người nó lại rất dài.
"Không thể nào? Không thể nào!" Tiêu Thần giật mình hô lên.