"Xoẹt"

Trong rừng kiếm khí tung hoàng khắp nơi, kiếm quang chói lòa.

Tiêu Thần thân thụ trọng thương, hành động không còn linh hoạt như trước, rốt cục cũng bị Hoàng gia thiên nữ đuổi kịp. Hiện tại, chỉ có thể bất chấp sống chết liều mạng chống chọi mà thôi.

Ngọn lửa cháy đã bị dập tắt, cả khu rừng lại chìm vào bóng đêm, từng đạo kiếm quang lóe lên giống như những tia sét từ trên cao phóng xuống khiến cho cành cây xung quanh không ngừng bị chém rơi lả tả.

Triệu Lâm Nhi thân là Hoàng gia thiên nữ, sở học đương nhiên là huyền công đỉnh cấp, đó chính là Thải Hồng Kiếm Quyết đỉnh đỉnh đại danh. Khi thi triển sẽ tạo nên một màn hào quang bảy sắc cầu vồng bao quanh thân thể, nàng không ngừng phát ra kiếm quang bảy màu, trong đêm tối trông càng thêm xinh đẹp vạn phần.

Tiêu Thần mái tóc rối bời, ánh mắt lạnh lẽo, trường kiếm vung lên nghênh tiếp. Bất quá không thể nào chống lại được thế công như vũ bão đó, cuối cùng bị bức phải bỏ chạy lần nữa.

Mặc dù cả không gian tối đen như mực, giúp cho hắn có cơ hội chạy trốn được dễ dàng hơn, nhưng thân pháp của Triệu Lâm Nhi lại quá nhanh, thân pháp mà nàng tu luyện chính là "Phù quang lược ảnh thần hư bộ" cùng với "Nhất vi độ giang" của Đạt ma được coi là tuyệt thế khinh công thân pháp. Nàng tung người nhẹ nhàng lao đi như một cơn gió, không ngừng bám sát Tiêu Thần đang bỏ chạy chối chết.

Trong màn đêm vô tận, dưới cơn mưa lớn Tiêu Thần vừa tận lực chạy trốn vừa cố gắng đè nén máu huyết đang trực trào lên cổ họng, hiện giờ thương thế của hắn càng lúc càng khó có thể chống đỡ nổi nhưng không thể dừng lại được. Sau lưng hắn sát khí càng lúc càng tới gần, kiếm khí sắc nhọn gần như sắp đâm vào thân thể hắn.

Hắn vọt người lên không trung sau đó quay lại vận khởi toàn thân chém ra một kiếm, kiếm quang lóe lên giống như sao băng từ trên không lao xuống hóa giải những luồng kiếm quang bảy màu đang bắn tới hóa giải nguy cơ cho bản thân. Sau đó thừa thế chém về phía Triệu Lâm Nhi.

Kiếm khí lăng lệ bức lui Triệu Lâm Nhi, sau đó Tiêu Thần lại quay người bỏ chạy. Trong đêm mưa to gió lớn, bách thù đều đã tìm nơi ẩn nấp, trừ gió mưa gào thét ra thì không còn nghe thấy bất cứ một tiếng động nào.

Tiêu Thần biết không thể tiếp diễn như thế này mãi được, nếu không thay đổi cục diện thì hắn sẽ chết chắc. Nghĩ vậy hắn liền thay đổi phương hướng lao về sâu nhất của khu rừng, ở những nơi đầy rẫy nguy hiểm như vậy hắn mới có thể thoát khỏi sự đeo bám của Triệu Lâm Nhi.

Những nơi hắn đã chạy qua tuy không nghe thấy tiếng rít gào của mãnh thú nhưng vẫn có thể thấy những dấu vết mà chúng để lại, duy chỉ có dãy núi rừng mà hắn đang luồn lách trong đó lại không phát hiện ra bất kì dấu vết của con dã thú nào. Tuy sấm sét không ngừng phách xuống, mưa to xối xả nhưng không biết vì sao chỗ này khiến cho người ta có một cảm giác tĩnh lặng chết chóc.

Phảng phất nơi đây là một dải đất vô cùng hung hiểm.

Tiến vào sâu bên trong, một cỗ sát khí thảm liệt bỗng tràn ra, nước mưa cũng khó có thể ngăn cản.

Nhưng Tiêu Thần vẫn không dưng lại mà lại tăng tốc tiến nhanh về phía trước. Triệu Lâm Nhi trong lòng chợt dấy lên sợ sợ hãi, nàng cảm ứng được khí tức hung sát khủng bố, loại sát khí này là do đã giết hàng ngàn vạn sinh linh ngưng tụ thành, phía trước nhất định có nguy hiểm rất lớn đang chờ đợi.

Nhưng nàng vẫn do dự, nếu bỏ qua cơ hội này, sợ rằng ngày sau khó mà giết được Tiêu Thần.

"Hống……"

Bỗng nhiên, một tiếng rống trầm đục vang lên vọng khắp khu rừng, một cơn cuồng phong mang theo mùi máu tanh tràn qua khiến cho cây rừng nghiêng ngả.

Những hạt mưa dạt ra, cành lá gãy đoạn, mặt đất không ngừng chấn động.

"Ngao hống……"

Lại một tiếng rống lớn vang lên, át cả tiếng sấm đang nổ đì đùng ở trên không. Từ trong khu rừng nguyên thủy hiện lên một con vật khổng lồ, thân thể to lớn như quả núi của nó được bao quanh bởi một màn hào quang màu xanh, khí tức hung sát vô tận chính là do nó phát ra.

Trước đây không lâu chính con tuyệt thú hung thú này đã xuất hiện khiến cho Tiêu Thần thuận lợi giết được Vương Tử Phong và Lưu Nguyệt. Bây giờ, lâm vào tình cảnh bị Hoàng gia thiên nữ truy sát không còn đường để chạy, hắn lại muốn lợi dụng thượng cổ man thú này để lui địch.

Lúc này, không chỉ có Triệu Lâm Nhi giật mình kinh hãi mà đến cả Tiêu Thần cũng ngây người ra, hắn hiện giờ đã biết hung thú đại chiến lúc nửa đêm với Bát tí ác long rốt cục có lai lịch gì.

Con hung thú này chính là Bạo long trong truyền thuyết thượng cổ.

Nó dài hơn năm mươi thước, cao chừng hai mươi thước, hai chân sau to khỏe khiến hco nó có thể đứng thẳng di chuyển, hai chân trước là cặp móng vuốt vô cùng sắc bén, lập lòe hàn quang chói mắt.

Cái đầu khổng lồ trông rất dữ tợn, trên đỉnh là một cái sừng nhọn hoắt dài sáu bảy thước lấp lánh hàn quang âm sâm. Đôi mắt to phát ra quang manh lạnh lẽo, hàm răng sắc nhọn lỡm chởm như rừng đao khiến cho người nào trông thấy cũng khiếp sợ.

Chiếc đuôi màu xanh dài chừng hai mươi thước, không thể nghi ngờ khi vung lên sẽ có uy thế hoành tảo thiên quân, có thể quật tan bất cứ sự ngăn trở nào. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp lân giáp màu xanh lấp lánh hào quang, trong đêm tối trông cực kì thần dị và đáng sợ.

Trên người nó vẫn còn lưu lại vô số vết thương khủng bố, lân giáp nhiều chỗ đã bị bong ra, hiển nhiên đó là kết quả của cuộc đại chiến với Bát tí ác long mấy đêm trước.

Sát khí thảm liệt tràn ngập xung quanh người nó, không khó có thể tưởng tượng nó đã từng xé xác biết bao nhiêu sinh linh. Theo truyền thuyết, nó chính là vương của một chi trong Long tộc, thân thể mạnh mẽ đưuọc xưng tụng là Bá vương, ngoài ra nó còn có thể hô mưa gọi gió, thao khống lôi điện, phi thiên độn địa, đến thiên thần cũng đều không dám trêu chọc vào nó.

Hiển nhiên, những tiếng va chạm của trường kiếm đã làm kinh động đến nó, kiếm quang sán lạn đã dẫn đến sự chú ý của nó. Nó phát giác có người xâm nhập và lãnh địa của mình liền rống lên đi về phía bọn Tiêu Thần.

Triệu Lâm Nhi sắc mặt đại biến nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thần ở phía trước cách đó không xa thì không kìm được phẩn nộ nâng trường kiếm lao tới. Tiêu thần lúc này không còn cách nào khác, bất đắc dĩ phải lao về hướng con ác long đang đi tới.

Càng đến gần thượng cổ hung thú, mặt đất càng chấn động kịch liệt. Hai người lúc này đều không đứng vững, cả người không ngừng chấn động.

Bạo long trong truyền thuyết càng lúc càng gần, Triệu Lâm Nhi cuối cùng bất đắc dĩ tiếc nuối quay người bỏ đi, thượng cổ hung thú trong truyền thuyết thật quá đắng sợ, chỉ cần chạy chậm một bước sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Thần cảm giác từng trận gió lạnh thổi qua, lúc này hắn cách con Bạo long chưa đầy năm mươi thước. Con vật khổng lồ tiến thêm ba bốn bước thì dừng lại, đôi mắt xanh biếc thấu qua đám cây cối nhìn chòng chọc vào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện