Theo thời gian, thảo mộc linh khí bốn phương tám hướng dần dần hội tụ về đây. Lúc này có thể nhìn thấy bằng mắt thường màn Sinh mệnh nguyên khí màu lục đang bao phủ lấy Tiêu Thần.
Tiêu Thần ở bên trong màn lục quang cảm giác được huyết mạch, tạng phủ sung túc sức sống, thảo mộc linh khí ở chỗ này dường như liên miên bất tận, dùng không bao giờ cạn kiệt.
Hắn có thể cảm ứng được một cách rõ ràng, từng đạo lục sắc quang mang nhỏ bé không ngừng lưu chuyển trong cơ thể mình, phảng phất như những dòng nước chảy không ngừng nghỉ, không những thân thể tràn đầy sức sống mà tinh thần cũng cảm giác nhẹ nhành khoan khoái.
Tiêu Thần lúc này hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua, hắn hoàn toàn dung hợp với tự nhiên phảng phất như có thể nghe được những tiếng rì rào của cỏ cây hoa lá, tựa hồ cảm nhận được sự sống của khu rừng này vì lúc này hắn đang là một thành viên trong đó.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo những hương thơm của hoa lá, Tiêu Thần dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã.
Con độc giác thánh thú nhỏ rón rén tiến lại gần, nó rất khoái loại cảm giác linh khí dày đặc như thế này, chiếc sừng ngọc trong suốt lóe sáng lên hưởng thụ một phần thảo mộc tinh khí đang ngưng tụ tại nơi này.
Đối với việc này Tiêu Thần cũng đã có thói quen, không muốn quấy rầy con thánh thú nhỏ đó và còn rất vui khi có nó tới tu luyện cùng với mình. Dù gì thì lần này cũng là do nó cứu hắn một mạng, nhưng hắn cũng có ý muốn thu phục, cứ hài hòa như thế này cũng đã là tốt rồi.
Vầng mặt trời đang từ từ lặn về phía tây, Tiêu Thần lúc này đã ngừng tu luyện, thảo mộc tinh khí trong rừng rậm đối với thân thể của hắn quả là có tác dụng rất lớn, sinh mệnh năng lượng lục sắc không những làm dịu thương thế mà còn gia tăng tốc độ phục hồi.
Tiểu thiên mã vẫn chưa rời đi, nó bay lên một cây cổ thụ dùng cặp mắt đen lay láy quan sát Tiêu Thần.
Tiêu Thần bất chợt mỉm cười, phát hiện con thánh thú này vẫn còn đề phòng hắn. Hắn liền hái mấy trái cây rừng đem ra suối rửa sạch rồi ném lên trên cây cổ thụ.
Tiểu thiên mã lúc đó đang chuẩn bị bỏ chạy, bất quá thấy là mấy trái cây liền bay lên dùng miệng đớp lấy. Bất quá giống như một đứa nhỏ ăn, nó từ từ nhấm nháp trên một chạc cây.
Tiêu Thần tiếp tục ném trái cây lên, bất quá con độc giác thánh thú nhỏ dường như không mấy hứng thú với mấy loại trái cây đó nên chỉ ăn thêm mấy quả mà thôi. Cuối cùng, khi thấy Tiêu Thần đốt lửa chuẩn bị nướng thịt thì nó liền bay đi.
Trên ánh lửa bập bùng, mùi thơm từ tảng thịt nướng vàng rượm không ngừng lan tỏa trong rừng.
Đột nhiên, một loạt tiếng hú vang lên ở phía xa rồi nhanh chóng tiến lại gần. Tại khu rừng dưới chân núi, mấy chục thú ảnh đang lao tới, giống như cưỡi mây lướt gió cứ mỗi lần phóng lên từ cây này sang cây khác khoảng cách tầm tám đến chín thước, nhanh nhẹn đến cực điểm.
Chỉ lát sau, mười mấy thú ảnh này đã đến gần, nhưng mục tiêu của chúng không phải là ngọn núi mà là một đám loạn thạch các đó hai ba trăm thước. Khi bọn chúng đã đến trong đám loạn thạch thì thân ảnh của chúng dưới ánh tịch dương hiện lên vẻ cường tráng.
Đó là hơn chục con Cự viên, thân cao chừng ba thước, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông đen mượt, hình dáng vô cùng dọa người, hiển nhiên đám Cụ viên này là dị chủng, so với đám viên hầu bình thường thì cao lớn hơn rất nhiều, không còn nghi ngờ gì đám loạn thạch này là nơi trú ngụ của chúng.
Trong bọn chúng có một con đặc thù hơn cả, dường như nó là con đầu đàn. Con cự viên đầu đàn này cao tầm bốn thước, so với đám cự viên còn lại tráng kiện hơn, ngoài ra lớp lông của nó không phải màu đen mà là màu đỏ, dưới ánh tịch dương toàn thân nó lấp lánh quang mang yêu dị, đặc biệt hơn là nó có bốn cánh tay. Đôi mắt của nó phát ra hai đạo quang mang như thiểm điện, đến Tiêu Thần đứng cách đó hai ba trăm thước còn cảm giác được hai đạo quang mang lạnh lẽo đó.
Một loạt những tiếng rít gào vang lên trong đám loạn thạch, đám cự viên đã phát hiện ra Tiêu Thần trên đỉnh núi, Con cự viên đầu đàn lao tới trước tiên, phía sau nó là mười mấy con cự viên còn lại.
Tiêu Thần nhíu mày, hiện tại hắn đang trọng thương mà mười mấy con cự viên lại đang lao tới, xem ra chúng đều là dị chủng, nếu như phải chiến đấu với chúng thì thực là không tốt cho lắm.
Nhưng mà bỏ chạy thì cũng không được, hắn tuyệt đối không thể nào chạy thoát khỏi đám cự viên này. Nghĩ vậy hằn bèn bình tĩnh ngồi lại tiếp tục ăn thịt nướng, mùi thịt thơm lừng không ngừng tỏa ra.
Mười mấy con cự viên rất nhanh đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Con cự viên lông đỏ đứng ở phía trước rống lên một hồi, hai mắt phát ra hàn quang lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Tiêu Thần như muốn xé xác hắn ra thành nhiều mảnh. Bất quá nó không có hành động gì chỉ có cái mũi không ngừng khịt khịt, mùi thịt nướng đã khiến cho nó chú ý.
Sau đó nó tiền lại gần Tiêu Thần nhanh như chớp cướp lấy mấy miếng thịt nướng, cẩn thận bỏ lên miệng cắn từng miếng nhỏ rồi cuối cùng cho cả tảng thịt vào trong miệng nhai ngồm ngoàm như hổ đói, rồi đưa số còn lại cho đám cự viên đằng sau.
Một loạt những tiếng gầm nhẹ vang lên, đám cự viên tranh nhau từng miếng thịt chín vàng ươm, mỗi con bất chỉ ăn một cái là hết, chỉ trong chốc lát đã không còn gì.
Tiêu Thần bình tĩnh quan sát tất cả, sau đó chậm rãi lấy một tảng thịt lớn bắt đầu nướng tiếp, lúc thịt vừa chín tỏa ra mùi thơm nức mũi thì đấm cự viên lại gầm nhẹ lên, ánh mắt khẩn trương nhìnvề tảng thịt đang nướng đó.
Lần này, Tiêu Thần dùng trúc đao cắt ra hai cân thịt để ăn, sau đố chỗ thịt còn lại quảng về phía con cự viên đầu đàn. Lại một loạt tiếng gầm nhẹ vang lên, đám cự viên giành giật chỗ thịt nhai như hổ đói.
Sau khi bọn chúng ăn xong xem ra địch ý đối với Tiêu Thần đã hoàn toàn biến mất, trong mắt bọn chúng đầu ánh lên sự thèm muốn, xem ra còn muốn ăn nữa.
Tiêu Thần khẽ mỉm cười, bình tĩnh đem nướng toàn bộ số thịt còn lại, sau đó ném hết cho đám cự viên này.
Nguy cơ bỗng chốc bị hóa giải, tựa hồ có chút ngoài dự liệu. Đám cự viên quyến luyến không muốn rời đi, hiện giờ đối với Tiêu Thần đã không còn một chút địch ý nào. Con cự viên đầu đàn trước lúc đi còn đứng ở trước mặt Tiêu Thần đập bồm bộp vào ngực như muốn nói với Tiêu Thần điều gì đó.
Đêm xuống, Tiêu Thần lại tiếp tục tu luyện, dưới ánh trăng bao phủ hắn lại dần dần chìm vào cảnh giới vong ngã. Còn ở trong đám loạn thạch phía đối diện, mấy chục con cự viên cũng đang ngẩng đầu nghiêm trang chăm chú nhìn về phía mặt trăng, lúc này chúng đang hấp thu ánh trăng.