Tiêu Thần cũng không hề kháng cự, thân thể buông lỏng. Hắn cũng không phải là một tên vệ sĩ cứng ngắt, mỉm cười đối mặt với mọi chuyện. Hắn cảm thụ được sức sống thanh xuân của Hoả Vũ đang quấn quanh người, mái tóc đỏ rực như lửa nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt hắn, cảm giác vừa ôn nhu, vừa ngứa ngáy, lại vừa uyển chuyển do cọ sát với thân thể nàng khiến hắn thấy lòng hơi rung động.

Hoả Vũ như một tinh linh tràn trề sức sống, nụ cười đầy mị hoặc và quyến rũ. Nàng xoay tròn ngọc thể, ngã vào lồng ngực của Tiêu Thần, lại theo điệu múa nhẹ nhàng mà rời đi, nhìn mập mạp bên cạnh đã trợn mắt há mồm, nàng nở nụ cười ha hả, ngọc chưởng vỗ nhẹ.

Tám nữ tử thanh xuân tinh khiết tuổi độ mười mấy nối nhau tiến vào, đây chính là đang độ tuổi phong hoa. Các nàng dọn bàn ăn ra, chia làm hai lần mà vào, mang đến mười sáu món ăn vô cùng tinh xảo, lại còn thêm hai bầu mỹ tửu.

Hoả Vũ giãy dụa, vặn vẹo chiếc lưng mềm mại tinh tế đi tới bên cạnh chiếc bàn bằng ngọc, kéo Tiêu Thần xuống. Nàng cơ hồ ngồi hẳn vào trong lòng Tiêu Thần, nét gợi cảm của nữ tử xinh đẹp như vậy thật là cực kỳ dụ hoặc.

Thấy mập mạp bên cạnh đang cười ngây ngốc, Hoả Vũ lại vỗ ngọc chưởng của nàng, bốn nữ tử thanh xuân xuất hiện trong điện cùng điệu múa nhẹ nhàng phiêu hốt. Các nàng vây quanh mập mạp, kéo hắn cùng ngồi bên cạnh ngọc bàn, mập mạp vui sướng cười hắc hắc.

Đối mặt mỹ tửu giai nhân, tình cảnh này thật sự là một loại hưởng thụ cực hạn.

Hoả Vũ nở nụ cười kiều mỵ, thân thể mềm mại phảng phất như nổi trên mặt nước mà đến, cánh tay ngọc rộng mở, cổ tay nhẹ giơ lên, ngọc thể trắng như tuyết cơ hồ dán sát trong lồng ngực Tiêu Thần, đoạn cầm chén rượu, ngón tay thon nhỏ đưa đến bên miệng Tiêu Thần, nói hết sức nhu mì: " Mời công tử!". Đôi mắt to ngân ngấn nước chớp chớp nhìn Tiêu Thần.

Mập mạp bên cạnh đó cũng bị bốn nữ tử vây quanh, một nàng ngồi trong lòng hắn khiến mập mạp say mê không thôi. Thấy Hoả Vũ quấn trên thân Tiêu Thần như đang chờ đợi làm cho mập mạp hết sức kinh ngạc, đống thịt béo run lên không ngừng, phảng phất phút giây này hắn đang hưởng thụ diễm phúc vô biên.

Mặc dù có giai nhân làm bạn, ngồi bên khóm hoa nhưng trong lòng Tiêu Thần cũng rất bình lặng. Tu vi của Hoả Vũ không kém một chút nào, dĩ nhiên cũng đạt đến cảnh giới Thuế Phàm, mặc dù thực lực chân chính vẫn còn chưa đến mức thâm sâu, nhưng đủ để chứng tỏ rằng, một thân tu vi như vậy lại mang một vẻ mặt tươi cười tiếp khách, khẳng định là có vấn đề lớn. Có thể nói Bế Nguyệt Tu Hoa điện tuyệt đối không phải là một chỗ bình thường a!

Mập mạp chết tiệt ở bên cạnh sớm đã cùng các nàng chuốc chén liên tục, tiếng cười duyên dáng với tiếng chạm cốc khiến hai mắt mập mạp bốc lên ánh xanh quét ngang quét dọc trên người bốn nữ tử có dung mạo mê hoặc thanh tươi mà khiêu gợi này.

" Tiêu công tử sao lại trầm mặc như thế, ta kính Tiêu công tử." Hoả Vũ như một xà mỹ nữ, cánh tay ngọc trắng muốt giơ chén rượu trước mắt Tiêu Thần vẽ nên một đường vô cùng uyển chuyển. Mặc dù ngồi cạnh Tiêu Thần, tứ chi cũng có thể chuyển động ra tư thái tuyệt vời.

" Huynh đệ phải thong thả đi, không biết ca ca ta hâm mộ ngươi tới mức nào sao? Thật muốn đổi chỗ với ngươi a!". Mập mạp cười nói: " Hoả Vũ cô nương, huynh đệ của ta phải hoàn toàn giao cho nàng rồi!"

Bốn nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi lượn lờ bên cạnh mập mạp cùng mở miệng nói: " Chúng ta mỗi người qua kính Tiêu công tử một chén."

Lúc này nơi đây ngập tràn tiếng oanh yến, thật là náo nhiệt. Điệu múa uyển chuyển làm mê hoặc lòng người, cách đó không xa là tiếng đàn của Băng Cầm như từ cõi tiên réo rắt, thật là làm cho người ta say đắm.

Xa thì có ngọc nữ với tư thái như băng như tuyết, gần thì có kiều nữ xinh đẹp dạt dào gợi cảm, trong Túy Nhân Cư là tiếng nói cười đùa, thật là một cảnh tượng say đắm lòng người.

Tiêu Thần cũng không phải là người gỗ, chỉ là lúc nãy đang suy đoán năng lực của Bế Nguyệt Tu Hoa điện cường đại đến mức nào thôi, nên nhất thời thất thần. Hiện tại hắn đã khôi phục lại tinh thần, hoàn toàn buông thả. Cái gọi là thỉnh thoảng mua vui thì không gì hơn ở đây. Nếu như câu thúc quá, đối với mình với người đều không tốt.

" Thiên kiều bách mị, hồng trần tuý.Xuân phong khởi, liễu nhứ phi, anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường. Trường kiếm hoá thành nhiễu chỉ nhu…" Hoả Vũ phiêu hốt như con bướm, giọng hát ngọt ngào tươi mát khiến người ta ngây ngất cả người, nàng múa ngay cạnh bên người Tiêu Thần. Bốn nữ nhân bên kia cũng đang quấn quít lấy mập mạp, bắt đầu múa lên, thậm chí lôi kéo tay mập mạp, làm cho hắn cùng múa theo một cách ngây ngốc.

Mà trong lúc này, lại có thêm vài nữ tử đi ra, ngồi vào trước cây đàn trên đài, thay thế Băng Cầm bắt đầu đánh đàn. Băng Cầm chính mình cũng đã đi vào giữa điện, cũng bắt đầu múa, tà áo tung bay theo điệu múa, so với Hoả Vũ nóng bỏng khác nhau rất lớn, nàng như cơn gió nhẹ nhàng, tựa như đã bắt đầu xúc động.

Đồng thời lại có thêm bốn nữ tử từ Tẩm điện đi tới phía sau Băng Cầm, thân thể mềm mại uyển chuyển cũng bắt đầu chuyển động, Hoả Vũ cũng từ bên này nghênh đón bốn nàng.

Nhất thời trong điện tiếng ca bay bổng, kỹ thuật múa vô cùng uyển chuyển khiến người trầm mê không thoát. Nhất là "Hoa Vân" Băng Cầm thi thư mà lại trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng cũng đột nhiên múa ở trước bàn, thật sự làm cho người ta cảm thấy thú vị phi thường. Nàng và Hoả Vũ tương phản đến như thế khiến người ta có những mỹ cảm khác biệt.

Càng làm cho người ta có cảm giác mê say hơn chính là Băng Cầm cuối cùng cũng quấn quanh người Tiêu Thần. Thoạt nhìn nữ tử có tư thái khí chất như tài nữ, nhưng hiện tại lại khiến người ta kinh ngạc.

Có thể cảm giác được thân thể mềm mại kia toả ra từng làn u hương ngào ngạt, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến ai cũng phải có những suy nghĩ vẩn vơ.

Mập mạp bên cạnh rất kinh ngạc, dường như đang suy nghĩ một chút, tựa hồ nhìn ra chuyện gì đó.

Đến khi Băng Cầm đi ra xa, hợp lại một chỗ cùng Hoả Vũ, múa tại trung tâm điện, mập mạp mới hạ giọng mà đánh giá: " Không đúng a! Từ trước tới giờ các nàng đối với khách nhân chưa từng chủ động như thế!"

Tiêu Thần cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng cẩn thận hơn một chút. Hắn suy đoán đến một khả năng, người ở đây có lẽ biết được sự tích của hắn trên Long Đảo. Bất quá đây cũng không phải chuyện lớn lao gì, mấy chuyện đó cũng không có gì là bí mật. Nếu như có đủ thực lực, cũng muốn giải quyết hết thảy mọi việc phát sinh trên Long Đảo. Mấy chuyện kia khẳng định đều đã bị người biết, chỉ không biết rốt cuộc chủ ý của các nàng là gì? Là muốn mượn lực của hắn, hay là đã nhìn ra sự bất phàm của Kha Kha và Tiểu Quật Long sao?

Kha Kha cùng Tiểu Quật Long bên cạnh tựa hồ không hiểu hết thảy những chuyện này, ngồi trên chiếc ghế mềm tò mò xem các nữ nhân đang múa.

Tiêu Thần và mập mạp vừa nói chuyện, vừa thưởng thức điệu múa tuyệt vời của các mỹ nhân, chính là nói một ít đề tài về đấu thú.

" Tình thế hiện tại của Thiên Đế thành rất phức tạp. Tự nhiên lại có bóng dáng của long vương thoáng hiện, lại có vài tiểu thánh thú bị người ta đưa đến đây, nếu Tiểu Quật Long có thể đánh bại bọn chúng, ôi, chuyện đó thật là…" Nói xong lời cuối cùng, mập mạp gần như đang nói sảng vậy.

" Có biết được là tổng cộng đã đến bao nhiêu long vương chưa?"

" Dường như có hai con hay sao đó. Co điều ta tra xét rất lâu, cũng không tra được lai lịch của bọn chúng. Ngay cả thành tích thi đấu của chúng, ta cũng không thể tra xét được. Thành tích bị vài toà đấu thú cung liệt vào loại cơ mật. Ngay cả gia tộc của bọn ta cũng không ngoại lệ, mấy lão cổ hủ kia không muốn để cho ta tiếp xúc."

Tiêu Thần nghe đến đây thì nhíu nhíu mày, vốn hắn muốn theo đường lối của mập mạp để tìm hiểu một chút về vấn đề này, thật không ngờ những người kia cũng quá cẩn thận.

" Tiểu Quật Long hiện tại khẳng định không thể va chạm với mấy con thánh thú kia, hiện tại nên mau chóng kích phát tiềm lực của nó. Với ánh mắt chuyên nghiệp của ta mà xem thì năng lực của nó đang bị áp chế cao độ. Ta tin tưởng chỉ cần khai phá thật tốt, nó tuyệt đối sẽ không kém hơn tiểu thánh thú." Mập mạp khó khăn nhìn chăm chú Tiểu Quật Long bên cạnh một lần rồi rút ra kết luận như vậy.

Tiêu Thần bị mấy nữ tử của Tuý Nhân Cư chuốc rượu không dứt, hơi có chút choáng váng đầu óc. Đối phương tựa hồ biết hắn là tu luyện giả, căn bản không cho hắn dùng huyền công giải rượu. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ mượn cớ ra ngoài hít thở, muốn luyện hoá rượu thành nước đưa ra ngoài cơ thể.

Ánh trăng nhu hoà, bầu trời đầy sao.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang cùng hắn đứng trong vườn hoa hồng thơm ngây ngất tận đáy lòng này mà luyện hoá rượu thành nước.

" Là ngươi, tên hỗn đản này!?". Thanh âm thánh thót như tiên nữ, nhưng ngập tràn địch ý, mang theo một chút ngoài ý muốn, lại có một chút tức giận, tựa hồ có thù oán với Tiêu Thần.

Tiêu Thần kinh ngạc, không ngờ là Yến Khuynh Thành cải nam trang, lúc ấy mới nở nụ cười, nói: " Nguyên lai là tiểu nữu."

Yến Khuynh Thành tuyệt mỹ mặc dù đang mặc trang phục của nam nhân, thế nhưng dung mạo phong hoa tuyệt đại không thể nào che giấu được. Làn da nõn nà, mắt trong như nước, ngọc thể thon thả, dáng người uyển chuyển như một đoá hoa tươi trong tuyết, như một khối ngọc mỹ miều tự nhiên mà thành hình. Thật sự rất phiêu nhiên, phong thần như ngọc, trong lốt nam trang lại có một vẻ đẹp khác hẳn. Lúc này nàng linh tuệ như sánh cùng thiên địa, khiến ánh trăng sáng trên cao cũng phải thêm vài phần ảm đạm.

Tiêu Thần dùng hai chữ "tiểu nữu" thật vô cùng khiếm nhả, nhất là đang ở một nơi giống như hoàng cung như thế này, càng khiến ngụ ý của hắn trở nên quanh co bất nhất, chọc Yến Khuynh Thành tức giận đến cực điểm.

" Ngươi…Cái tên gia hoả này…Không biết xấu hổ!". Yến Khuynh Thành tức giận phi thưòng, cảm giác đã bị trêu ghẹo.

Tiêu Thần lại cảm thấy rất thú vị, lúc xưa không phải là cùng chung sinh tử với nàng, mà là lấy thực lực tuyệt đối áp chế nàng. Lần đầu tiên thấy bộ dáng của nàng như vậy, càng thêm đùa cợt nói: " Như thế nào? Không phục sao? Yến cô nương cũng không có tư cách nói ta, nàng cũng không phải đến đây sao. Có điều ta kỳ quái chính là một nữ tử như nàng thế nào lại chạy đến đây, không phải là muốn tìm kiếm "khẩu vị" đặc biệt chứ?"

Yến Khuynh Thành tựa hồ uống không ít rượu, sắc mặt đỏ bừng bừng, mắt cũng ngân ngấn nước. Nghe Tiêu Thần nói những lời này bước chân bất ổn, hư thoát lắc lư vài cái, rồi sau đó thấp giọng mắng: " Ngươi là một tên hỗn đản…Lưu manh! Ngươi cho rằng ai cũng đến đây để làm chuyện xấu như ngươi sao?"

Vườn hoa hồng có Tuý Nhân Cư, Thiên Kiều Các, Thanh Nhã Hiên tam điện, Tiêu Thần nhìn qua thì phát hiện Yến Khuynh Thành là từ Thanh Nhã Hiên đi ra, hắn cười nói: " Vậy nàng tới động này làm gì? Theo người ta ngâm thơ vẽ tranh, hay uống trà luận đạo sao?"

" Không cần ngươi quản!"

" Ta xem ra là nàng có khẩu vị đặc thù rồi…"

Soạt…

Yến Khuynh Thành hoá thành một tia sáng tím, hướng về Tiêu Thần tung ra liên tục năm luồng chưởng đao, cạnh bụi hoa hồng lưu lại từng cái tàn ảnh, chỉ là liên tục mấy lần đều bị Tiêu Thần ngăn cản, cuối cùng bị hắn bắt được cổ tay.

" Buông tay, ta không tranh chấp với ngươi, nơi này không phải chỗ tầm thường, không ai dám làm càn ở đây." Yến Khuynh Thành thấp giọng nói, vừa xấu hổ vừa tức giận khi bị nắm cổ tay, nhưng cũng không dám kêu la lớn tiếng.

Nhìn kỹ quả thật nàng đã hơi say, sắc mặt ửng đỏ, mùi hương đặc biệt của thiếu nữ nhanh chóng bị mùi rượu che lấp, có thể thấy là nàng đã uống không ít rượu.

" Nàng không phải đối thủ của ta vì vậy đừng nên loạn động." Tiêu Thần xoay người rời đi, đồng thời lẩm bẩm nói: " Cẩn thận một chút, một nữ nhân không nên chạy loạn ở một nơi như thế này, trưởng bối của nàng đã đồng ý gả nàng cho ta rồi đó!"

Thanh âm dù nhỏ, nhưng vẫn bị Yến Khuynh Thành nghe một cách rõ ràng, nàng đã gần như muốn hôn mê, lại hơi sáng suốt trở lại, cả giận nói: " Ngươi không nên nói lung tung, nếu không ta không tha cho ngươi đâu!"

" Như thế nào là nói lung tung, nàng không phải đang tu luyện Toái Ma Chủng Thần sao, trưởng bối của nàng cũng đã nói cho ta biết cả rồi, nàng không thể rời ta quá xa… Đến lúc đó không gả cho ta thì gả cho ai chứ…"

Tiêu Thần mặc dù đang nói với thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng vẫn bị Yến Khuynh Thành nghe được, lập tức lại nổi giận: " Trưởng bối sao có thể như vậy chứ! Ngay cả điều này cũng cho ngươi biết…Tiêu Thần nếu ngươi còn nói lung tung, ta liều mạng với ngươi!"

" Sợ nàng sao?!" Tiêu Thần nhìn nàng một cách khiêu khích, sau đó chạy trở về Tuý Nhân Cư. Vừa đi, trong lòng hắn vừa suy xét, Yến Khuynh Thành vì sao lại tới chỗ như vậy chứ? Nhất định là phải có nguyên nhân gì đó."

Một vòi rượu đã bị Yến Khuynh Thành bức ra khỏi cơ thể, sau đó nàng cũng chạy về phía Tuý Nhân Cư, nói: " Được, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi, chỉ là không dùng võ đấu. Đã tới đây, dĩ nhiên phải theo quy củ ở đây, chúng ta sẽ đấu một hồi rượu."

Tiêu Thần thấy Yến Khuynh Thành đuổi theo, biết rằng dù nàng đã bức rượu ra ngoài, nhưng nhất thời vẫn chưa thể tỉnh táo được, bèn nhìn nàng một cách khiêu khích,rồi sau đó buông một câu cợt nhả khiến nàng tức giận đuổi theo.

" Yến tiểu nữu nàng có đi được không vậy?"

" Không nghĩ rằng tên hỗn đản ngươi lại ghê tởm như thế, ta muốn cho ngươi phải say hơn một tháng!"

Khi mập mạp thấy Tiêu Thần mang về một thanh niên phong hoa như ngọc, hắn có chút sững sờ. Băng Cầm và Hoả Vũ thì lộ ra vẻ khác thường, tựa hồ nhìn ra cái gì đó, tám nữ tử diễm lệ bên cạnh thì trong mắt bốc lửa vô tận. Bởi vì Yến Khuynh Thành thực sự quá tuấn tú và xinh đẹp.

Qua hơn nửa ngày sau mập mạp mới nở nụ cười hắc hắc, hắn đã nhìn ra đây là một nữ nhân chân chính, liền nhỏ giọng nói với Tiêu Thần: " Huynh đệ ngươi thật là cao tay nha! Vẻ quốc sắc thiên hương như thế thật sự khiến người ta phải tự ti mặc cảm a! Một vẻ xinh đẹp khiến người hoa mắt, mà ngươi tự nhiên vẫn có thể đem nàng vào nơi như thế này…"

Yến Khuynh Thành sau khi đến cũng không có nhiều lời, không ngừng rót rượu, uống liên tục mười chén, rồi sau đó nhìn Tiêu Thần một cách khiêu khích. Mỗi một chén khoảng một lạng rượu, coi như là nàng đã uống một hơi hết một cân rượu mạnh.

Tiêu Thần cũng không nói nhiều, uống liên tục mười chén, thấy hai người cùng nhau đấu rượu, Hoả Vũ và Băng Cầm cùng đám nữ tử lập tức cổ vũ trợ hứng, còn mập mạp thì chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi!

Đây là một trường đấu rượu vô cùng hỗn loạn, không bao lâu sau hơi thở thơm tho của Hoả Vũ đã pha mấy phần hơi rượu đi tới bên Tiêu Thần nói: " Vị bằng hữu tuyệt vời này của ngươi không biết lai lịch như thế nào, ta mới vừa qua Thanh Nhã Hiên xem qua, tất cả tỷ muội ở đó đều say bò trên đất, đều là bị một mình nàng chuốc rượu."

Mọi người trong điện cũng cùng uống, Yến Khuynh Thành không có ý buông tha cho Tiêu Thần. Đồng thời, cũng không bỏ qua mấy người mập mạp, Băng Cầm và Hoả Vũ.

Hoả Vũ và Băng Cầm ra hiệu với nhau, muốn cho các nữ nhân xinh đẹp hai bên chuẩn bị bức cho Yến Khuynh Thành phải say. Bất quá Yến Khuynh Thành ra tay tóm được bọn họ, không cho các nàng trốn thoát, tựa hồ hạ quyết tâm lấy rượu đánh gục Tiêu Thần, cũng làm cho các nàng phải cùng say. Về phần mập mạp, sớm đã uống đến mức trời đất quay cuồng rồi.

" Ta biết các ngươi là tu giả, nhưng chúng ta đấu rượu là đấu rượu, ai cũng không được ra ngoài bức rượu!" Yến Khuynh Thành nhìn mọi người một cách khiêu khích, chỉ là sắc mặt cũng đã sớm đỏ bừng, hơi thở như lan như xạ, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước.

Trong Tuý Nhân Cư oanh oanh yến yến, ly qua chén lại, mập mạp là người đầu tiên chảy nước miếng mà cùng lúc ôm hai nữ nhân diễm lệ say ngã nằm xuống trên thảm đỏ cách đó không xa.

Đây là một trận đấu rượu hết sức dị thường, một tuyệt sắc mỹ nhân cải nam trang, cùng với hai nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng khí chất bất đồng đấu với nhau, đồng thời cũng bắt Tiêu Thần đối ẩm, thật làm cho người say đắm.

Tửu lượng của Yến Khuynh Thành thực sự khiến Tiêu Thần trợn mắt há mồm, cuối cùng hắn cũng phải ngã lăn ra đất với một vẻ không cam lòng, một lời cuối cùng tức giận nói: " Mẹ kiếp, nữ nhân này…Thật sự có thể uống…cho ta…say ngã…hay…sao?"

Cuối cùng Yến Khuynh Thành quyết tâm hạ gục Băng Cầm và Hoả Vũ, trong mắt bắn ra hai tia sáng bén nhọn khác thường. Nếu Tiêu Thần còn tỉnh nhất định biết rằng đó là pháp môn khống chế thần thức, có thể khiến người ta nói ra bí mật trong lòng mà không để lại chút dấu vết nào.

Nàng đối diện với Băng Cầm, dùng thanh âm nhỏ gần như không thể nghe được mà nói: " Nói, Bế Nguyệt Tu Hoa điện có giấu một con long vương không…"

" Có… Tất nhiên…"

Yến Khuynh Thành cũng như cung giương hết cỡ, sau khi biết được đáp án hết sức hài lòng, cũng nhẹ nhàng ngã về phía Tiêu Thần…

Trong điện dần trở nên yên tĩnh lại, ngoài ba nữ nhân ngồi đàn trên đài, mọi người đều say hết.

Kha Kha và Tiểu Quật Long có chút mơ hồ, chúng nó ở bên cạnh tự do thưởng thức các món ngon, lẳng lặng xem từ đầu đến cuối.

Ba nữ nhân đánh đàn nhìn nhau, rồi từ từ đi tới. Trước tiên xem qua Tiêu Thần, một nữ nhân nói: " Thật là một nam nhân anh hùng khí khái, chỉ là không được anh tuấn!"

Ánh mắt các nàng cùng lúc dừng lại trên người Yến Khuynh Thành, ngắm nhìn dung nhan như ảo mộng, một trong ba nữ nhân thở dài nói: " Đây thực sự là một nam nhân sao, khiến một thân nữ nhân ta cũng có cảm giác tự ti, thực sự là quá đẹp."

Ngón tay ngọc thon nhỏ không nhịn được vuốt ve dung nhan như ngọc kia, không ngờ liền thu trở về như điện giật, cả kinh nói: " Là nữ nhân, dĩ nhiên là một nữ nhân!"

" Không trách được, nam nhân sao có thể tuyệt vời như thế, thật sự quá đẹp mà!"

" Chỉ sợ chỉ có "Hoa Hoàng" trong truyền thuyết của Bế Nguyệt Tu Hoa điện mới có thể so sánh…"

" Vị "Hoa Đế" của Trầm Ngư Lạc Nhạn cung cũng có dung mạo tuyệt sắc như vậy…"

Nhìn ngọc thể của Yến Khuynh Thành đang nằm ngang ở đó, ba nữ nhân xinh đẹp này cảm thấy rất ghen ghét.

" Không khiến ta động tâm được đâu, đã là nữ nhân, hừ, không thể tha thứ…"

Nghe nói như vậy, nữ nhân đẹp đẽ chừng mười sáu, mười bảy tuổi đứng giữa ba người cười cười nói: " Không bằng làm như vậy."

Nói tới đây, các nàng bắt đầu loay hoay sửa lại tư thế của Yến Khuynh Thành.

Yến Khuynh Thành vốn nằm trên người Tiêu Thần, sau khi trải qua các nàng động tay động chân, tư thái của hai người từ rõ ràng đã trở thành ám muội. Yến Khuynh Thành không chỉ ôm Tiêu Thần,một tay càng bị đưa vào trong áo Tiêu Thần, mà bàn tay to của Tiêu Thần cũng bị cô gái đẹp đẽ kia nắm lấy rồi đút vào trong áo lót ngực của Yến Khuynh Thành. ( Ôi…. Thằng này ngủ rồi vẫn số hưởng a. Không biết là còn mạng để hưởng không thôi- demon ^^)

" Ha ha… Đến khi bọn họ tỉnh lại…"

" Chúng ta có phải là quá ác hay không? Hì hì!"

" Không đâu, đùa rất hay, ha ha…"

Ba nữ nhân rời khỏi đại điện, Kha Kha và Tiểu Quật Long đôi mắt sáng rực lên, hướng về sâu bên trong Bế Nguyệt Tu Hoa điện mà rón rén mà tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện