Cổ La cười lạnh hai tiếng, sau đó đột ngột nhảy bổ vào Tiêu Thần, bây giờ nói gì cũng đều vô dụng. Triệu Lâm Nhi cũng suy nghĩ như vậy, chạy trốn đã không thể được, bây giờ chỉ có thể cố gắng chống chịu thi khí nhiễm vào người và giết chết Tiêu Thần là con đường sống duy nhất.

Hai thanh trường kiếm giao nhau chém xả vào người hắn, đồng thời tên tùy tùng cầm ngọn hỏa diễm đao nóng rẫy cũng nhảy bổ vào chém ngang cần cổ hắn. Trường kiếm trong tay Tiêu Thần cũng phát ra một dải sáng lung linh quét ngang thế công của ba người. Ngay lúc này ba bộ xương khô cũng nhảy vọt lên chắn trước mặt ba đại cao thủ.

Rất hiển nhiên, Triệu Lâm Nhi và Cổ La đều đã bị thi khí nhiễm vào người, khiến cho chiến lực bị giảm rất nhiều, do đó dù đã liên thủ vẫn bị rơi vào thế hạ phong. Giữa rừng kiếm khí dày đặc, Tiêu Thần xoay người lại, thanh kiếm vẽ nên một dải sáng rực rỡ xẹt qua sau cổ Triệu Lâm Nhi, tơ mỏng bay rợp trời, mái tóc thề của hoàng gia thiên nữ đã bị cắt đứt, nếu nàng ta chậm một chút, có lẽ là đầu đã lìa khỏi cổ.

Triệu Lâm Nhi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, từ lúc sinh ra đến giờ hoàng gia thiên nữ chưa bao giờ có được thể nghiệm như thế này, suýt nữa bị kiếm phong của người khác đưa vào tử địa. Cổ La cũng kinh ngạc vô cùng, xem ra Tiêu Thần là một kẻ nguy hiểm vô cùng, một kẻ tim cứng như thép, đối phó với một cô gái đẹp thế này cũng không hề nương tay, nói cách khác, là còn gì mà hắn không dám làm? Vốn gã còn muốn vào thời khắc mấu chốt, đả động Tiêu Thần để cùng đàm phán, nhưng hiện giờ gã đã hoàn toàn triệt tiêu ý niệm này.

Trong lúc Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi vẫn còn kinh ngạc, trường kiếm trong tay Tiêu Thần đã chém nát thanh hỏa diễm đao, dải sáng rực rỡ vừa hạ xuống, gã cầm đao đã bị xẻ đứt vai, máu tươi bắn tung tóe, hai mảnh xác rơi xuống giữa vũng máu đầm đìa.

Thấy Tiêu Thần mang thanh kiếm đẫm máu đến gần, lại còn ba bộ xương khô đã chặn mất đường lui, gương mặt Cổ La không còn chút huyết sắc, Triệu Lâm Nhi nhíu chặt đôi mày đẹp, nhưng cũng chẳng còn đối sách nào, dung nhan khuynh thành cũng khó lòng mà giữ nổi bình tĩnh.

"Tốt lắm, đến lúc kết thúc tất cả rồi!", Tiêu Thần nói những lời này cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng khiến cho Cổ La và Triệu Lâm Nhi sợ mất mật.

"Oác."

"Gràoooo."

Đúng lúc này tiếng vượn hót từ xa truyền lại. Địa thế chỗ này cao hơn, có thể thấy rõ ràng mười con thú đang từ dưới vọt lên ẩn hiện giữa những lùm cây như cưỡi mây đạp gió. Khẽ đạp cành cây đã bay đi tám, chín thước, tốc độ cực nhanh đang lao đến chỗ này.

Sắc mặt Triệu Lâm Nhi đột nhiên thay đổi, nàng ta đã nhận ra, kia chính là mười con cự viên đã từng bảo vệ Tiêu Thần và đuổi giết nàng ta. Từ chỗ này đến lãnh địa của chúng cũng không xa, tiếng giao chiến đã kinh động đến chúng.

Chỉ một lát sau cả mười con cự viên đã đến được khoảnh đất này, thân cao chừng hai, ba thước phủ đầy lông lá đen óng, giữa đêm trăng nhìn chúng rất đáng sợ. Sau khi tiếp đất bọn chúng nhanh chóng bao vây chung quanh, trông như một tấm bia đá khổng lồ.

Đứng giữa chính là con tứ tí cự viên cao bốn thước, bộ lông của nó có màu huyết dụ phát ra ánh sáng kỳ dị dưới trăng, đôi mắt nó sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm Nhi.

Tiêu Thần đưa ba bộ xương khô tránh ra ngoài, mười con cự viên xuất hiện để báo thù, có lẽ không cần hắn phải ra tay, kết quả cũng không phải nghi ngờ gì nữa.

Đột nhiên trong lúc này, giữa rừng phát ra những tia sét đan vào nhau như tấm lưới khổng lồ giăng ra phủ xuống mười con cự viên. Trừ con tứ tí cự viên ở ngoài, tất cả chúng đều bị đánh ngã xuống đất, toàn thân co rúm lại khó mà nhúc nhích được nữa, ngay cả tứ tí cự viên cũng phải lảo đảo bước đi.

Biến động khiến không ai kịp hiểu tại sao. Nhưng đúng vào thời điểm này, tiểu thiên mã hóa thành một dải sáng bạc bay thẳng đến chỗ Triệu Lâm Nhi, lại một lần nữa đưa nàng ta biến mất trong nháy mắt.

Biến cố này quá sức đường đột.

Huyết sắc cự viên gầm to một tiếng, chẳng khác nào sét đánh giữa đêm trăng, thân thể nó phát ra tiếng "xẹt xẹt" lóe ra từng chùm tia lửa điện hóa giải trạng thái tê liệt, sau đó nổi giận vọt đi đuổi theo độc giác thánh thú.

Qua một lát sau đám cự viên đang rúm ró dưới đất cũng đều đứng dậy được, không thèm ngoái đầu lại vội vã đuổi theo sau.

Việc này cũng quá đột ngột.

Bây giờ chỉ còn lại mình Cổ La đứng lại, bất quá hắn vẫn chưa lộ ra sắc thái tuyệt vọng, ngược lại trên khóe miệng hắn còn có một nụ cười. Tiêu Thần cảm thấy sự tình không ổn vội vọt lên trước, nhưng cuối cùng vẫn còn chậm một bước, Cổ La mở ra một quyển trục đưa hắn bay vọt lên trời cao.

"Ta vẫn tưởng rằng đây chỉ là một quyển trục vớ vẩn, đâu ngờ hôm nay lại phải dùng đến nó để chạy thục mạng." Cổ La vừa nói vừa hung hăng ảo não nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần lạnh lẽo hỏi: "Tại sao trước đó ngươi không dùng nó trốn đi?"

"Vì nó chỉ có thể chở được một người. Ta đoán rằng con tiểu thiên mã kia rất có thể sẽ xuất hiện, dùng cái này để chạy trốn một mình thì không được đẹp lắm. Đương nhiên, nếu tiểu độc giác thánh thú vẫn không xuất hiện, đến đúng thời khắc sinh tử ta cũng dùng đến nó để chạy thôi. Hừ, bây giờ sự tình đã đến nước này, còn chưa phải là lúc chạy sao?" Ánh mắt Cổ La lạnh lẽo trừng trừng nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần cũng không hề phẫn nộ, chỉ lạnh lùng nói: "Ngay từ đầu ngươi đã đùa với lửa, mà bây giờ cũng vẫn thế!", hắn nói xong hoa tay lên vài cái, vài quầng sáng lung linh ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ nắm lấy mấy tử thi bên cạnh.

Tiếp đó hắn nhảy vọt lên một ngọn cổ thụ, khoảng cách với Cổ La ngắn lại nhanh chóng. Cổ La kêu to một tiếng không ổn, đứng trên họa quyển vọt đi khẩn cấp. Tiêu Thần lại nhảy đến một cây cổ thụ còn cao hơn nữa rồi lại nhảy lên cây cổ thụ cao nhất ở đây.

Tuy Cổ La bay rất nhanh nhưng khoảng cách cũng đã bị thu ngắn lại không ít, thân thể Tiêu Thần phát ra quầng sáng rực rỡ, tựa hồ như bay nhanh quá mà thành ra thế này, bên ngoài thân hắn xuất hiện những tia lửa cháy rừng rực. Ngay lúc này hắn hung hăng rút ra một thanh trường kiếm.

Trường kiếm bị Tiêu Thần dồn nguyên khí tinh thuần vào trong, tựa hồ từ chất thép bình thường đã hóa thành thép luyện, trường kiếm như dải sáng đỏ rực xé tan bầu trời đêm yên tĩnh.

"Xoẹt!"

Máu tươi phun tung tóe như hoa, Cổ La kêu lên một tiếng thảm thiết, trường kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của hắn. Theo cánh tay cụt rơi xuống, sắc trời dường như nhuốm màu đỏ thắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện