Chiến tộc, Long Tộc, Lệ Nhân tộc, Đọa Lạc Thiên Sứ tộc, Cổ Thần tộc. . . Trăm tộc cùng xuất hiện, mỗi một tộc ngay cả chỉ chọn ra một vương giả thì cũng đủ để khuấy lên phong ba vô tận tại Cửu Châu. Một thời đại huy hoàng thịnh vượng, cường giả xuất hiện lớp lớp đang đến.

Tiêu Thần ngồi ở dưới đáy Cốt Tỉnh, hắn cũng không lập tức rời đi mà yên lặng tự đánh giá con đường sau này. Công thành chiếm đất cướp lấy Hỏa Chủng, hay là mặc niệm Thiên Âm chữ " Ông", lẳng lặng ẩn tu đây? Hai phương pháp làm tăng lên thực lực có lẽ nên đồng thời tiến hành.

Bất tri bất giác đã trôi qua một ngày một đêm, một cỗ lực lượng kỳ dị đột nhiên bao phủ đến, ngay sau đó khí tức Cửu Châu ập vào mặt.

Hắn quên thời gian trôi cực nhanh, không nghĩ lại bởi vậy mà một lần nữa tiến vào Cửu Châu, xuất hiện ở trước Ung Châu Tử Thành .

Chỉ cần thân ở bên trong Cốt Tỉnh, cứ cách mười hai canh giờ liền có khả năng thực hiện một lần xuyên qua thế giới . Nhưng lần này đây là hắn bị động trở lại Cửu Châu.

"Vốn định đạt tới Hoàng Toản cảnh giới rồi mới lại đi Cửu Châu, không nghĩ trong nháy mắt lại đã trở về. . ." Nếu trong lòng sớm có quyết đoán, hắn không muốn lãng phí rất nhiều thời gian tại Cửu Châu . Bởi vì trước mắt trăm tộc đều xuất thế, cường giả xuất hiện lớp lớp. Hắn ở lại tại thế giới này trong thời gian dài chỉ biết sẽ phải chịu đòn.

Nếu đã đến, hắn muốn đi xem trận chiến giữa thanh niên cường giả Chiến tộc tóc đỏ Mã Ba Áo cùng Hoàng Kim Sư Tử Vương ấy rốt cuộc ai thắng ai thua. Kết quả cuộc chiến giữa hai tên Chiến tộc vương giả đối với hắn mà nói là một hệ tham chiếu quan trọng.

Tại Vũ Di Sơn hoàn toàn tiêu điều, cành khô lá héo, khắp nơi thành đất bằng, nơi nơi chịu thương tổn. Dòng Cửu Khúc nổi danh nhất giữa chốn núi rừng mất hết linh khí, không thể nhận ra cảnh tượng con suối trong suốt linh động trước kia. Nước lặng đục ngàu, tất cả cá tôm bên trong đã chết.

Chốn danh lam thắng cảnh này, đại bộ phận một vùng rộng lớn đều hoàn toàn tĩnh lặng, linh khí thai nghén phảng phất đã tan hết .

Tiêu Thần rõ ràng còn nhớ, Hoàng Kim Sư Tử Vương cùng thanh niên Chiến tộc tóc đỏ cũng không kịch chiến ở trong núi mà là bay lên bầu trời. THế nhưng lại vẫn tạo thành hậu quả đáng sợ như thế , đủ để nói rõ bọn họ chiến đấu rất kịch liệt, cùng với sử dụng thần thông khủng bố đã điên cuồng cướp đoạt linh khí đến đâu.

Còn may sơn mạch cũng không bị hủy, linh khí tản đi mất sau một năm rưỡi còn có thể lại ngưng tụ dần.

Chiến trường ngày hôm qua cũng đã dời đi. Hoàng Kim Sư Tử Vương cùng Mã Ba Áo đã đánh đến ở chỗ sâu trong Nam Hải . Không ai biết kết quả trận chiến này.

Tiêu Thần ở chỗ này cẩn thận quan sát chiến trường. Hắn cảm giác sâu sắc sự cường đại cùng đáng sợ của Chiến tộc. Hắn cũng không hề trì hoãn quá nhiều thời gian. Liền lại bay đến bờ Đông Hải.

Hắn biết bên trong tượng đá đã xuất hiện vấn đề. Không biết lần sau lại đến Cửu Châu thì pho tượng khổng lồ này liệu còn có thể đứng thẳng hay không, nên hắn muốn khi rời đi lần này thì liếc mắt nhìn qua lần cuối cùng.

Sóng biển vỗ bờ. Pho tượng đá khổng lồ cầm trong tay Chiến Kiếm đứng sừng sững giữa biển khơi, mắt nhìn xuống đại dương cùng lục địa phía trước. Điều làm cho Tử Toản cốt thể Tiêu Thần có hơi kinh dị -- không ngờ ở chỗ này hắn lại thấy Tiêu Thần có máu có thịt đang đối mặt tượng đá mà tự nói.

"Ta rốt cục đã hiểu. Ngươi cũng không hoàn toàn tiêu vong. Ngươi vẫn còn có khả năng tái hiện hậu thế. Vậy ta đây đổi tên cho ngươi. Ta vẻn vẹn có một phần nhỏ tàn hồn thuộc về ngươi. Nhưng ta đã bồi bổ toàn bộ hồn lực. Linh hồn chiếm được một lần lột xác hoàn toàn mới . Như vậy nay ta đã là một người hoàn toàn mới! Là võ ấn ký đã bồi dưỡng ta. . ." Nói tới đây. Thân thể xương cốt hắn không ngừng rung động. Huyết nhục thì càng dao động rất nhanh. Không ngờ hắn đang làm lại cơ bắp, hoàn toàn biến hóa dung mạo. Cuối cùng hắn rống to: "Đây mới là bộ dạng thích hợp nhất của ta. Từ nay tên gọi của ta là Võ Chiến Hồn."

Tiêu Thần có máu có thịt giờ phút này tóc dài như mực. Hai tròng mắt sắc bén như kiếm. Xem ra khí khái hào hùng bức người.

Hắn nhìn chăm chú biển xanh, đêỳ vẻ kiêu ngạo, khinh thường, cuồng vọng, phớt tỉnh . . . Không ai bì nổi. Giờ phút này nét mặt hắn cực kỳ phong phú, vừa đổi lại tên cho chính mình, cuối cùng ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, ngắm nhìn bầu trời xa xăm mà nói: "Con Cự Long thần thánh chết tiệt kia lại tới nữa rồi, sớm muộn gì ta sẽ tự tay giết chết hắn."

Vừa lúc đó, trên bầu trời xa có một con Cự Long thần thánh đuổi theo mà đến. Bóng dáng to lớn như đám mây đen che rợp trời đất. Nó bay qua không trung trên biển , giữa hai lần vỗ cánh thì mặt biển dâng lên những trận sóng lớn.

Trên người Võ Chiến Hồn có không ít vết máu, mấy ngày nay tới giờ hắn một mực tiến hành đại chiến sinh tử đuổi giết cùng con Cự Long thần thánh này. Chiến y rách nát, giờ phút này hắn không muốn lại dây dưa đấu bèn hừ lạnh một tiếng rồi bay về phía phương xa.

Cự Long thần thánh như một đạo hào quang truy đuổi theo. Trên thân thể nó cũng có điểm những vết máu, có vài chỗ long lân đều lột ra. Hiển nhiên những ngày này nó cùng Võ Chiến Hồn có thế lực ngang nhau, cũng không chiếm được ưu thế quá lớn.

Hai đại cường giả trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời, lại bắt đầu một vòng đuổi giết đại chiến mới.

Hư ảnh của Tiêu Thần hiện ra từ trong biển. Hắn yên lặng một hồi. Đích xác, người kia đã là một người hoàn toàn mới, không cần phải ... để ý về sinh tử của nhau nữa. Bọn họ đã có linh hồn khác nhau.

Từ đó, trên đời vẫn chỉ có một Tiêu Thần đã bỏ mạng , nhưng mà từ đây lại có thêm một Võ Chiến Hồn.

Đây là lựa chọn của Võ ấn ký!

Tiêu Thần thật không ngờ lại là ghi nhớ thành một người như vậy. Năm đó Võ ấn ký không coi trọng hắn, cuối cùng lại lựa chọn tàn hồn của hắn làm kẻ truyền thừa, thật sự điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Phải chăng là cuối cùng đã hiểu rõ tiềm lực của hắn, hay có lẽ bởi vì Võ ấn ký cảm giác tàn hồn có thể thích nghi rất nhiều sao? Có lẽ là nhân tố sau, Võ ấn ký đã bổ sung toàn bộ hồn lực cho tàn hồn, giống như đã tự bồi dưỡng ra một kẻ truyền thừa hoàn mỹ mà chính nó lấy làm vừa lòng.

Không hề nghi ngờ, Võ Chiến Hồn cũng là một người "Có chuyện xưa" . Năm đó một mình hắn từ Lư Sơn tiến vào Long Đảo, rồi sau đó đi tới đại lục Trường Sinh, từ trước đến giờ đã trải qua rất nhiều. Nhưng tất cả điều này thì thực sự Tiêu Thần cũng chỉ có thể suy đoán, mà không thể biết chắc được.

Từ phía chân trời lại truyền đến những trận dao động, rõ ràng có cường giả đang tới gần mà không thèm che dấu chút nào.Hắn đang từ giữa biển xanh bay tới.

Bóng dáng dần dần tới gần. Là một hình bóng khôi ngô cao lớn , như là một đoạn cọc gỗ cực lớn, cao chừng mười thước. Hắn Ngự Không mà đến với dao động năng lượng cực kỳ mãnh liệt.

Không ngờ lại là một người khổng lồ, áng chừng hai mươi mấy tuổi, mái tóc vàng sẫm trên đầu mọc bù xù như cỏ dại, gương mặt cương nghị, chòm râu như là từ thép đúc, trong tay mang theo một thanh Cự Phủ xẻ đôi, thật sự là cực kì uy phong.

Người khổng lồ cao như thế đích xác có thần lực trời cho, hơn nữa sau đó lại thêm tu vi khủng bố. Quả thực chính là một vị đấu thần vô địch. Hắn Ngự Không mà đến, uy áp khủng bố so với con Cự Long thần thánh kia thì chỉ có hơn chớ không kém!

Trong trăm tộc lại có một chủng tộc cho cường giả xuất thế .

Cự Nhân ( người khổng lồ) hai mắt giống như hai ngọn lửa lóng lánh . Hắn bình tĩnh nhìn tượng đá một hồi, rồi sau đó bay về hướng Cửu Châu.

Tiêu Thần từ trong biển lại hiển linh ra hư ảnh. Hắn bình tĩnh nhìn bóng lưng Cự Nhân. Cự Long thần thánh đã có Võ Chiến Hồn chặn, vương giả Chiến tộc tóc đỏ bị Hoàng Kim Sư Tử Vương chặn, không biết Cự Nhân này thì ai có thể kháng cự. Chỉ sợ tại Cửu Châu tìm không ra vài vị cường giả như vậy.

Đúng lúc này, giữa biển xanh đột nhiên vang lên tiếng ca dễ nghe. Khi nghe thấy làm lòng người say đắm.

Một bóng dáng xinh xắn từ giữa biển khơi bay tới, nom cựckì đẹp mắt, giống như Ngọc Điệp ( bướm ngọc) đang linh hoạt nhảy múa.

Càng ngày càng tới gần, đã dần dần thấy rõ. Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, giống như thác nước đang trút xuống. Mặc dù vô phương thấy rõ dung mạo đích thực, nhưng mà loại vóc người ma quỷ kia thật sự là đang phát ra sự dụ dỗ vô hạn.

Thân thể mềm mại khe khẽ phập phồng nửa trên để trần, quần áo màu đen gần như trong suốt khoe rõ hơn hai vú vểnh cao, eo thon mảnh khảnh, đôi mông tròn trịa. Dáng người cao dong dỏng cùng làn da trắng như tuyết làm nổi bật vẻ cực kì mị hoặc, thật là có đủ phong thái làm điên đảo chúng sinh.

Đương nhiên, điều làm cho người chú ý nhất có lẽ chính là sau lưng thân thể thướt tha mềm mại kia lại có một đôi cánh màu đen bẩm sinh. Nó phát ra những chùm ánh sáng đen nhánh, năng lượng dao động cường đại kích động cả không trung giống như một Hắc Ngọc Điệp xinh đẹp đang múa lượn.

Dĩ nhiên lại là một nàng Đọa Lạc Thiên Sứ!

Đọa Lạc Thiên Sứ tuyệt mỹ , nhanh nhẹn như vậy bay về hướng Cửu Châu. Lại một chủng tộc cường thế xuất hiện.

Trăm tộc đồng thời xuất hiện, cường giả tuyệt đỉnh, tuyệt thế giai nhân, tất cả đều hiện ra hậu thế.

Tại thế giới này phong ba hội ngộ, vương giả trăm tộc tranh giành. Đối với tu sĩ đích thực mà nói thì nó có lực dụ dỗ quá lớn. Ngay cả chiến đấu mà chết trong thời đại hoàng kim này thì cũng không hề hối hận.

Tiêu Thần chặt đứt dụ dỗ, bắt buộc chính mình lập tức quay trở về thế giới Tử Giả.

Đặt chân lên Cốt Tỉnh, rời khỏi chốn phủ đệ tĩnh lặng này, Tiêu Thần sải chân bước dài rời khỏi tòa thành trì này. Hắn chưa trở về Thần Thôn ngay, mà là lựa chọn đi về hướng vùng đất bên ngoài xa xôi nhất. Hắn bắt đầu ẩn tu tại một chiến trường cổ xưa hoang vu .

Nơi này cách Tử Giả thành trì gần nhất cũng hơn hai ngàn dặm, chung quanh thì Hỏa Chủng sinh vật mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là bảo chủ vài toà Cổ Bảo mà thôi. Không ai có khả năng quấy rầy hắn tu luyện.

Như thế, Tiêu Thần có khả năng không cần kiêng nể chút nào khi rung động Thiên Âm chữ " Ông". Mặc dù là có vang vọng thiên địa như Hoàng Chung Đại Lữ thì cũng không lo thu hút cường giả đánh tới.

Mặc dù như thế, Thiên Âm to lớn mỗi ngày đều lượn lờ trên chiến trường cổ xưa cũng đủ kinh người, khắp chiến trường cổ xưa đều rung động. Mấy vị bảo chủ cường đại chung quanh , cùng với không ít Hỏa Chủng sinh vật lúc đầu còn dám dè dặt nhìn xem. Đến sau này thấy những kẻ dám tùy tiện xông vào đều bị hình thần câu diệt dưới Thiên Âm đó, hóa thành bụi bậm thì không người nào dám nhìn xem nữa.

Cả chốn xứ sở này trở thành một vùng cấm hoàn toàn, ngay cả khi đêm tối cũng không có Hỏa Chủng sinh vật nào dám xuất hiện ở đây.

Không ngừng hành động khiêm tốn, Tiêu Thần đi xuyên qua quả núi bên cạnh chiến trường cổ xưa, từ bụng núi tiến vào chỗ sâu trong lòng đất.

Mặc dù hắn đã cực lực khống chế, để cho Thiên Âm cố gắng lượn lờ khắp nơi bên cạnh hắn, chỉ tràn đi ra ngoài một bộ phận yếu ớt .Nhưng mà vẫn tạo thành hậu quả đáng sợ . Quả núi lớn mỗi ngày đều bị sụp đổ một bộ phận. Tựa như là có một thanh Thiên đao sắc bén mỗi ngày đều đẽo gọt chém đi một góc nhỏ, mỗi ngày một thấp đi.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, rốt cục sau nửa năm thì quả núi lớn kia hoàn toàn tan thành tro bụi, phảng phất nơi đó cho tới bây giờ không hề có một tòa núi cao.

Có muốn khiêm tốn cũng không được, Thiên Âm to lớn rung động khắp chiến trường cổ xưa, lượn lờ không dứt. Sau khi trôi qua mấy tháng, sóng âm linh hồn đáng sợ đã khiến khắp chiến trường cổ xưa bị lột bỏ mất mấy trượng bề mặt.

Hỏa Chủng sinh vật ở chung quanh nơm nớp lo sợ, vội vàng rời xa. Ngay cả là mấy vị bảo chủ cường đại , tất cả cũng trong một đêm bỏ trốn mất dạng .

Suốt một năm, Tiêu Thần tĩnh tọa tại chiến trường cổ xưa, nửa bước chưa từng rời đi, khổ tu Thiên Âm chữ " Ông".

Cho đến một năm lẻ một tháng, hắn mới đình chỉ tu luyện, đứng lên từ chiến trường cổ xưa.

Liền vào giờ khắc này, một cỗ Hỏa Chủng dao động cường đại bộc phát ra từ nơi này, khí tức khủng bố trùm kín đất trời, trong nháy mắt thổi khắp tứ phương. Hỏa Chủng sinh vật trong vòng mấy trăm dặm lập tức run rẩy quỳ sát xuống, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Ở vùng đất ngoài rìa này, đã khoảng một ngàn năm chưa từng sinh ra vương giả cường đại như thế. Hỏa Chủng sinh vật đối với loại khí tức chúa tể có khả năng quyết định sinh tử bọn chúng thì rất mẫn cảm.

Tiêu Thần ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào từ linh hồn, tứ phương lặng ngắt như tờ, ngàn vạn Hỏa Chủng đồng loạt bái lạy .

Giờ phút này, toàn thân hắn lóe ra hào quang vàng nhạt, những chùm tia sáng màu tím biến mất hết, từ cốt thể trong suốt phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Sau khi một năm qua đi, hắn đã lột xác thành Hoàng Toản cốt thể, ánh sáng màu vàng toát ra bên ngoài, trong đầu lâu kia tràn đầy Hỏa Chủng phát ra những tia lóng lánh như kim châm làm người khác không thể nhìn thẳng vào.

Hắn rốt cục đã tấn bậc, trở thành một bậc Hoàng Toản cường giả.

Hỏa Chủng sinh vật cường đại như thế mà sinh ra tại xứ sở xa xôi nhất, xa rời các thành trì thì tuyệt đối là một điều kì quái.

"Rốt cục đã tấn chức nhập vào Hoàng Toản cảnh giới . . ."

Tu luyện không có đường tắt, dựa vào Thiên Âm chữ " Ông", yên lặng khổ tu hơn một năm. Mặc dù hắn đã tấn bậc, nhưng mà nếu còn muốn tăng lên tiếp thì tốc độ rõ ràng sẽ chậm đi rất nhiều.

Nhưng mà giờ phút này hắn không nghi ngờ là bậc cường đại!

Hào quang màu vàng nhạt lượn lờ bên ngoài cơ thể, cường đại Hỏa Chủng giống như vầng trăng treo. Nó phát ra từng đạo hào quang, bao phủ cốt thể trong suốt của hắn vào bên trong.

Từ trong đầu lâu có những dòng ánh sáng di chuyển bao bọc lấy cốt thể, giống như là có huyết dịch linh lực hữu hình vậy. Tiêu Thần huy động quyền cước, hắn mừng vui bất ngờ phát hiện không ngờ đã gượng gạo đánh ra được Thượng Thương Chi Thủ!

Cốt chưởng óng ánh trong suốt, giống như một loại Hoàng Ngọc vậy. Tuyệt đối không có khí tức u ám, như thể có những đợt khí tức thần thánh xuyên thấu qua Hoàng Toản cốt chưởng làm không gian đều bị cắt nát. Khi nó nhẹ nhàng rơi xuống bề mặt nham thạch thì trong nháy mắt làm nó tan thành tro bụi.

Chiến kỹ như thế lại thêm Thiên Âm chữ " Ông", Tiêu Thần cảm giác ngay cả là nếu gặp phải cường giả Hoàng Toản bậc hai thì cũng đủ sức đánh một trận.

Tiêu Thần đi sâu về hướng ở chỗ sâu trong đại lục. Sau khi tiến vào Hoàng Toản cảnh giới, hắn như một đạo cầu vồng vàng chói lướt trên mặt đất với tốc độ nhanh phi thường .

Rốt cục lại tiến vào xứ sở có thành trì, rồi sau đó Tiêu Thần đi một mạch về hướng đông. Hắn tìm kiếm vị trí của ba thành Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang.

Khi một vị Hoàng Toản cường giả xuất hiện ở bên ngoài Thất Sát thành thì không nghi ngờ là một chấn động. Hỏa Chủng sinh vật giữ thành lúc ấy liền bị trấn áp. Trong nhận thức của bọn chúng, vương giả cường đại như thế mà đến thì không nghi ngờ rằng Thất Sát thành lại sắp sửa đổi chủ . Điều này đối với bọn chúng mà nói, tuyệt đối so với hai vị Tử Toản cường giả một năm trước đây thì còn khủng bố hơn rất nhiều lần. Dù sao đây là Hoàng Toản vương giả nhiều năm chưa từng có mặt tại xứ sở bên ngoài này .

Ở xứ sở bên ngoài, tại một ít tòa thành lớn nhất định là có cường giả với thực lực cấp Hoàng Toản. Nhưng mà lại nhiều năm chưa từng nhìn thấy cốt thể siêu cấp Tiến Hóa cũng đã là Hoàng Toản.

"Tìm Thành Chủ bọn ngươi đến đây . . ."

"Vâng . . vâng . ." Hỏa Chủng sinh vật đóng ở cửa thành run rẩy trả lời, rồi sau đó quay đầu liền chạy.

Tiêu Thần hơi suy nghĩ một chút. Như vậy ắt không được, dựa theo loại tính cách lươn lẹo của Tử Toản này, hẳn là khi nghe nói có Hoàng Toản vương giả ở bên ngoài thành thì chỉ sợ hắn sẽ lập tức mặc kệ Thất Sát thành mà bỏ trốn mất dạng.

Nghĩ tới đây, hắn bước dài đi vào trong thành. Không ai dám ngăn trở, hơn nữa tất cả Hỏa Chủng sinh vật trên phố lớn trong phút chốc liền tán loạn, trong nháy mắt chạy biến sạch sẽ, tất cả đều nơm nớp lo sợ ẩn náu.

Hoàng Toản vương giả uy áp vừa toát ra, không khỏi bọn họ không sợ hãi trốn tránh.

Tiêu Thần không nói gì, không nghi ngờ khi hắn phát ra khí tức cường giả đã tạo thành uy phong lớn như thế . Thật đúng là khiến hắn kêu lên không thôi. Chế độ đẳng cấp của Hỏa Chủng sinh vật quả nhiên nghiêm ngặt.

Quả nhiên, vừa mới tới gần Thành Chủ phủ, hắn liền thấy Tử Toản khô lâu như một đạo chớp tím từ cửa sau lao ra. So sánh con thỏ chạy còn nhanh hơn, một mạch bỏ trốn mất dạng, hắn muốn ra khỏi thành đây.

Tiêu Thần lộn ruột, tên hỗn đản này quả nhiên nhát như chuột. Hắn tuyệt không nói lời nào, cứ một bước bật xa hơn mười trượng, không nhanh không chậm truy đuổi theo.

Tử Toản khô lâu thấy một đạo hào quang vàng đuổi sát đến đít lập tức sợ đến oa oa gọi lớn: "Hoàng Toản đại ca, đệ không thể bất lịch sự như vậy. Tòa Thất Sát thành này đệ xin làm đại lễ đưa cho ca. Không thể đuổi tận giết tuyệt đệ, hãy cho tiểu đệ lưu lại một đường sống . . ."

Tiêu Thần không mở miệng, trực tiếp lại tới gần vài chục trượng. Tử Toản khô lâu sợ quá liền ngay cả nhảy lên vẫy vẫy, không ngờ móc ra một đôi cánh, đeo trên lưng xong liền phóng lên cao.

Kết quả vừa mới quay đầu lại, hắn lập tức hết hồn hết vía. Một đạo chớp vàng cũng vọt lên, lại thêm một cánh tay nhằm hướng cổ của hắn mà chộp tới.

"Ta X, Hoàng Toản bạn thân ngươi dám giết ta thì những đại ca này sẽ không tha cho ngươi. Có biết bọn họ là ai không? Là Thành Chủ của Thiên Sứ Thành , đệ nhất cường giả Cự Nhân Thành , Thú Vương của Thú Nhân Thành. . ."

"Oanh "

Tử Toản khô lâu cảm giác trời đất ngả nghiêng.Hắn bị xách xương cổ lên rồi hung hăng nện mạnh trên mặt đất. Bụi mù bay ngút trời, hắn bị nện tạo ra một hố to hình người thật sâu , thật lâu sau mới đứng lên, đầu óc choáng váng mà bảo: "Hoàng Toản bạn thân có duyên phận mà. Chúng ta đều là kẻ siêu cấp Tiến Hóa . . ."

Tiêu Thần không cho phép hắn nịnh nọt a dua lôi kéo làm quen, bèn trực tiếp truyền ra dao động tinh thần , nói: "Nhìn ngươi có tiền đồ nhỉ . . ."

"Ta #@ #. . ." Tử Toản khô lâu ra sức lắc lắc đầu, giống như đã tỉnh táo lại. Sau khi hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc , phải ngước nhìn thêm cỗ Hoàng Toản cốt thể kia thì lập tức khóc không ra nước mắt: "Đại ca đệ không thể chơi đùa người khác như vậy . . . Huynh đệ đây ba hồn bảy vía suýt nữa chỉ còn lại có một Hồn một Phách."

"Đại ca ngươi cũng quá khoa trương đi, gặp mặt lại lần nữa thì đã trở thành Hoàng Toản cường giả . . ."

"Lão đại ngươi không nên chỉ coi trọng ... mình, tùy tiện truyền thụ cho huynh đệ vài chiêu pháp quyết luyện hồn đi. . ."

"Muốn có tin tức thì cấp một khỏa Hỏa Chủng cấp Hoàng Toản đi. . ."

. . .

Tên gia hỏa tựa hồ cảm giác vừa rồi rất dọa người, nay lại bắt đầu hi hi ha ha lắc lư đứng lên. Nhưng mà đối với Tiêu Thần một năm không thấy mà đã tấn chức nhập Hoàng Toản cảnh giới thì hắn xác thật phi thường giật mình.

"Lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đi, có gọi là gan chuột nhắt cũng không quá đáng."

Thế nhưng, sau khi Tử Toản khô lâu bình tĩnh trở lại thì tuyệt không có cảm giác ngượng ngùng mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cái này gọi là cơ trí, cái này gọi là quyết đoán. Đại ca ngươi chẳng lẽ muốn đệ tùy tiện nghênh chiến giống như Thất Sát Thành Chủ không may một năm trước sao? Đó không phải là tìm chết sao? Đệ vừa nghe là một vị Hoàng Toản Vương bát đản đến công kích thành là đệ lập tức quyết đoán rút lui, lưu được núi xanh thì không lo không có củi đốt. . ." Nói tới đây hắn xấu hổ giải thích thêm: "Đệ nói sai, là Hoàng Toản cường giả. . ."

Kỳ thật, Tiêu Thần cảm giác cái tên gia hỏa này làm rất đúng, liền không hề quở trách thêm cái tên gia hỏa lươn lẹo này mà chỉ hỏi: "Trong thời gian hơn một năm , đã chiếm đoạt đượcmấy toà thành trì ?"

Đến đây thì Tử Toản khô lâu lập tức bắt đầu mặt mày hớn hở, hắn đáp: "Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang tất cả đang nắm trong tay. Ngoài ra còn có bốn tòa thành trì khác đã thần phục, tôn chúng ta làm chủ. Một năm qua, đệ xa thân gần đánh, trước hết qua lại kết thân với Thành Chủ ở xa, rồi sau đó tiến công thành trì lân cận. Không nhanh không chậm mở rộng lãnh thổ quốc gia."

"Nắm trong tay bảy tòa thành trì coi như có khả năng ." Tiêu Thần gật đầu, nói tiếp: "Ở chỗ sâu trong Đại lục thì Quân vương đã hát chiêu hồn khúc, triệu tập Hỏa Chủng sinh vật nhỏ yếu ở bên ngoài , tự nhiên là có đạo lý. Bởi vậy chúng ta phải chiếm lấy càng nhiều thành trì, mở rộng khu vực thống trị . . . Mục tiêu phải lớn hơn một chút, Cự Nhân Thành. . . Không thể buông tha."

"Đại ca ngươi là muốn ra tay với Đoạn Kiếm Vương kia sao?"

"Hy vọng hắn không phải Chuẩn Đề Đạo Nhân. . ." Tiêu Thần ngắm nhìn về phương xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện