"Sát Hồ Lệnh? Khẩu khí thật lớn!" Chiến tộc vương giả Cảnh Bồ được nghe lời ấy, từ đôi mắt bắn ra hai luống sáng lạnh lẽo nhìn Tiêu Thần, miệng hỏi: "Giết xong Dạ Xoa Tộc, có phải cũng muốn giết Chiến tộc, giết Đọa Lạc Thiên Sứ tộc, giết Thần tộc, giết Cự Long thần thánh tộc chăng? !"

Lời này có thể nói là mưu mô như vậy, đặt Tiêu Thần đối nghịch với trăm tộc.

Tiêu Thần nhìn chăm chú Chiến tộc vương giả Cảnh Bồ, hắn đáp: "Tộc của các ngươi có chiến lực vô cùng, hà tất phải khiêu khích ly gián, như vậy sẽ chỉ làm người ta khinh khi. Ta chưa hề từng nói muốn muốn tiêu diệt trăm tộc, chỉ là Dạ Xoa Tộc kia khinh người quá đáng, tàn sát cao thủ Nhân tộc khắp nơi, quả thật đáng diệt!"

Tthiếu nữ Đọa Lạc Thiên Sứ ở bên cạnh phát ra tiếng cười trong vắt như chuông bạc mà nói: "Xuất trận không thắng thân chết trước, trong sử anh hùng lệ đầm đìa. Các hạ có lẽ giữ được chính mình rồi hãy nói đi..."

"Phanh "

Cánh cửa bên cạnh đã sớm bị mở ra, nhưng không có người đi ra khỏi nhã gian. Giờ phút này truyền ra một tiếng vang thật lớn, một cái cửa phòng bay ra, rồi sau đó một quái nhân bước ra ngoài. Thân cao chỉ chừng có hai thước nhưng mang theo một cảm giác áp bách cường đại. Hắn có thân thể loài người, đầu kiến, trông có vẻ hơi hung ác.

"Ta đến xem rốt cuộc là ai đang thốt ra cuồng ngôn." Không ngờ là một vị vương giả trẻ tuổi Nghĩ Tộc ( kiến tộc). Mặc dù bị gọi là Nghĩ Tộc, nhưng giờ phút này hắn lại tản ra áp lực nặng nề có thể so với núi cao, trực tiếp đi tới gần rồi nhìn Tiêu Thần.

Nghĩ vương, Chiến Vương, Đọa Lạc Thiên Sứ vương, ba đại vương giả vây quanh Tiêu Thần, cả Yên Vũ Lâu đều bị một lực lượng cường đại vô phương tưởng tượng trói buộc. Giờ khắc này không ai có khả năng đi ra hay tiến vào, nơi này bị hoàn toàn phong tỏa cấm cố.

Tiêu Thần tuyệt không e ngại, hắn phi thường bình tĩnh nói: "Trăm tộc đồng xuất, quả thật là chuyện may mắn của Cửu Châu . Giới tu luyện tất nhiên nghênh đón một thời đại hoàng kim, trăm nhà đua tiếng, đây là ngày lễ mà kẻ sĩ có tri thức đều vui lòng nhìn thấy. Nhưng mà Dạ Xoa Tộc tàn bạo hung ác, muốn diệt sạch tu giả Nhân tộc. Tộc ác như thế, hôm nay thì diệt Nhân tộc chúng ta, ngày khác mà đủ cường đại thì nói không chừng sẽ diệt Chiến tộc, diệt Đọa Lạc Thiên Sứ tộc, diệt Nghĩ Tộc. Ta nói Sát Dạ Xoa Lệnh, chẳng qua là phản kích mà thôi."

Nếu như chỉ vì chính hắn, Tiêu Thần sẽ không nói nhiều như vậy. Cùng lắm thì khai chiến là xong. Mặc dù là trong loạn thế trăm tộc vương giả đồng xuất này thì hắn cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng nếu như không giải thích một lần thì chỉ sợ cũng sẽ bị người cố tình khiêu khích, khiến trăm tộc cùng chung lòng căm thù Nhân tộc mà đại khai sát giới.

Lần này lời nói vừa ra, Nghĩ Tộc vương giả lập tức không lên tiếng. Dạ Xoa Tộc từ trước đến giờ cường đại mà lại tàn bạo, rất ít ân tình cùng chủng tộc khác. Nếu như thực sự để bọn họ tiếp tục phát triển rất mạnh, cắm rễ tại Cửu Châu thì chỉ sợ khi lượng lớn Dạ Xoa Tộc xuất hiện đối với chủng tộc khác mà nói thật là một loại tai nạn.

Thiếu nữ Đọa Lạc Thiên Sứ tộc cười khẽ. Một đôi cánh màu đen nhẹ nhàng vỗ trong vầng sáng mông lung nhìn tựa hoa bay trong gió. Thân hình dong dỏng cao trắng nõn như ẩn như hiện trông cực kì gợi cảm xinh đẹp. Nàng không nói gì thêm.

"Kỳ thật. Nếu như nói uy hiếp thì có lẽ Nhân tộc lớn nhất. Số lượng dân cư lớn như thế , căn bản không giết hết nổi. Trước mắt thì như thấp kém, nhưng một khi thoát khỏi khốn cục, sinh ra một nhóm cao thủ, khôi phục nguyên khí thì không mất bao nhiêu thời gian ắt sẽ là một tộc kinh khủng nhất." Cảnh Bồ dẫu nói hạ giọng, nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như kiếm.

Tiêu Thần không thể không lại nhìn kỹ Chiến tộc vương giả này. Cảnh Bồ này không riêng có chiến lực kinh người, đồng thời tâm tư nham hiểm đáng sợ. Đối với Nhân tộc tràn ngập địch ý như thế, tựa hồ muốn đưa tu giả Nhân loại đối lập với trăm tộc. Đây tuyệt đối là một địch thủ nguy hiểm.

"Chiến Vương châm chích có phần quá mạnh mẽ . Nếu bàn về chiến lực thì ngoại trừ dân chúng Cửu Châu trong trăm tộc có tộc nào mà không có người dị biệt trời sinh? Đối với loài người mà nói thì những người đó xưng là thần linh cũng không quá đáng. Không cần tu luyện, chỉ cần trưởng thành bình thường đã là cao thủ Bán thần. Nhân tộc đối với trăm tộc mà nói thì căn bản không có bất cứ uy hiếp gì." Tiêu Thần nhìn mấy vị dị tộc vương giả trước mắt mà nói từ tốn: "Ngược lại là tự chính các ngươi ... Tựa hồ đã quên kẻ địch lâu năm đích thực. Ta nghe nói trong trăm tộc có một Đấu Thần Tộc. Cùng Chiến tộc chính là tử địch. Nghe nói cũng không phải đã bị diệt tộc giống như đồn đại vậy . Ai mà biết không phải tro tàn lại cháy. Ta nghe nói Thiên Đường cổ cũng không bị hủy diệt. Nghe nói tại quá khứ xa xôi kia đã từng uy hiếp nghiêm trọng với Đọa Lạc Thiên Sứ tộc. Nghĩ Tộc cũng cần phải lo lắng ..."

Tiêu Thần nói mà không thèm đếm xỉa tới. Mặc dù hắn biết rõ cố ý như thế là khiêu khích. Nhưng mà ba vị vương giả trẻ tuổi dị tộc cũng không cách nào phản bác. Các tộc xác thật cũng có đối thủ đáng sợ.

Ba vị dị tộc vương hiển nhiên bị thay đổi trong lòng. Kẻ thù cũ của bọn họ tuyệt không phải hạng người tầm thường.

Tiêu Thần muốn chính kết quả này, hắn muốn cắm rễ vào trong lòng bọn họ để bọn họ khỏi nhất trí nhằm vào tu giả Nhân tộc. Hiện tại một Dạ Xoa Tộc cũng đã đủ làm Cửu Châu nghe đến đã sợ. Nếu như trăm tộc nhất trí giết hại cao thủ Nhân tộc thì bị diệt tộc chỉ là chuyện sớm muộn.

Sự thực, trong thâm tâm hắn đã có một chút tính toán du ngoạn giữa trăm tộc, du thuyết một số chủng tộc làm bọn hắn không thể đoàn kết. Tốt nhất khiến một chút chủng tộc cường thế bắt đầu đại chiến.

Đương nhiên, có thể giết chết thì tự nhiên phải trực tiếp giết chết. Giết Dạ Xoa Tộc là tình thế phải làm, có lúc hiệu quả lập uy là khó có thể lường được.

Chiến tộc vương giả Cảnh Bồ cười lạnh nói: "Nhân tộc mặc dù nhìn như rất nhỏ yếu, nhưng tiềm lực cũng là vô hạn. Từ cổ chí kim cũng không biết sinh ra bao nhiêu cường giả, trong những nhân vật tuyệt thế vang dội cổ kim thì tu giả loài người ước chừng chiếm một nửa có thừa."

"Thay đổi thịnh suy hết sức tự nhiên. Thời kỳ Nhân tộc cường thịnh đã qua, hiện nay những nhân vật cái thế này đã hoàn toàn biến mất , toàn bộ đã rơi vào kiếp ngụy thần, hiện nay chính là đang đi vào con đường suy bại trầm luân. Không nghĩ Chiến tộc vương giả thật sự là ngẫm cho nghìn đời. Nói không chừng ngươi đã có thực lực đánh cờ nghìn đời, đã bắt đầu sắp đặt cho trăm ngàn kiếp sau?" Tiêu Thần dao động tinh thần rất ôn hòa, nhưng rõ ràng lời nói mang vẻ châm chọc: "Ta nghe nói Cảnh Bồ Chiến Vương mấy ngày trước từng cùng Cự Nhân Vương đánh một trận, đánh cho huyết vũ bay đầy trời làm cho cường giả Cự Nhân tộc thần lực cái thế bị bỏ mạng ngay tại chỗ. Chiến tộc nếu đề phòng Đấu Thần Tộc lại xuất hiện ở hậu thế thì cũng phải cẩn thận Cự Nhân tộc trả thù. Nghe nói trong đệ nhất Cự Nhân vương tộc thì vương giả đích thực có hoàng kim huyết dịch đã thức tỉnh rồi."

Lòng mang nghìn đời, không bằng suy nghĩ cho tình thế nguy hiểm trước mắt, đây là châm chọc của Tiêu Thần đối với Cảnh Bồ. Việc sắp đặt cho trăm ngàn đời sau vẫn chưa phải là chuyện mà loại vương giả trình độ hiện tại như hắn nên suy nghĩ.

Chiến Vương Cảnh Bồ nhìn Tiêu Thần rồi nói: "Ta đang suy nghĩ hiện tại có phải trước hết nên loại bỏ ngươi hay không, đối với nhân vật nguy hiểm ta thích nhât bóp chết từ trong nôi."

Nghĩ Tộc vương giả không nói gì, Đọa Lạc Thiên Sứ vương lại vỗ tay giống như một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ, vô cùng hưng phấn nói: "Tốt, có cơ hội xem Chiến Vương ra tay. Đó thật sự là một chuyện may mắn."

"Ta không sợ ngươi, muốn chiến liền chiến." Đây là lời Tiêu Thần đáp lại. Hắn mặc dù không có một chút nắm chắc, nhưng cũng muốn mạo hiểm giết chết Cảnh Bồ. Đây là một địch thủ cực kỳ khủng bố, không chỉ có chiến lực động trời mà còn tâm tư nham hiểm, đối với tu giả Nhân tộc thì mang địch ý, loại bỏ là sự lựa chọn tốt nhất.

"Được, hôm nay ta liền chém ngươi!" Chiến tộc phách khí vương giả thập phần, dáng dấp ngoài ta còn ai, tư thế thách thức thiên hạ là không thể che dấu.

"Ngươi cho ta là vật trang điểm sao? !" Vừa lúc đó, Tam Nhãn Hoàng Kim Sư Tử Vương đứng lên. Kẻ này cũng là một trong tứ đại vương mạch Chiến tộc, chiến lực kinh động thế gian, giống như Chiến Thần đã trải qua trăm trận, sự cường thế liếc mắt là thấy hết.

Cảnh Bồ thật không ngờ Hoàng Kim Sư Tử Vương hoàn toàn muốn cắt đứt cùng Chiến tộc. Dưới tình huống này lại sẽ đối phó với hắn, làm hắn phi thường phẫn nộ hỏi: "Có người muốn đối phó Cự Long thần thánh vương nên mời ngươi đến ngăn ta. Nể mặt mũi của ngươi ta cũng không có rời đi. Nhưng hiện tại ta muốn người giết trước mắt này thì vì sao ngươi còn muốn ra tay? Không ai muốn ngươi làm như vậy."

"Ta đồng ý điều kiện của người khác là không để ngươi ra tay." Hoàng Kim Sư Tử Vương chỉ có như vậy một câu nói, thân hình vạm vỡ chặn Chiến Vương Cảnh Bồ, chiến ý dâng cao, mái tóc vàng trên đầu giống như hoàng kim thần hỏa.

Hai đại vương giả bắt đầu giằng co.

Vừa lúc đó, một tiếng rồng ngâm như có như không truyền đến, đó là thuộc về Cự Long thần thánh vương. Thân là vương giả trẻ tuổi Dực Long tộc , kỳ thật thực lực không thể nghi ngờ, có thể nói nhìn chung quanh một chốn thì không có địch thủ. Tiếng huýt gió yếu ớt như thế nói rõ tối thiểu ở ngoài trăm dặm.

Từ một loạt sự kiện vừa rồi, Tiêu Thần đã biết Cự Long thần thánh vương cùng Dạ Xoa Vương tựa hồ là đồng minh. Hắn rất kinh ngạc, xem ra đám người Kim Tam Ức tựa hồ sớm có bố trí, hôm nay muốn loại bỏ Cự Long thần thánh vương.

Thiếu nữ Đọa Lạc Thiên Sứ tộc khẽ cười nói: "Thú vị đây, ta đi xem một chút..." Vừa nói nàng nhanh nhẹn như vậy bay đi ra ngoài cửa sổ.

Có điều vừa mới xông lên bầu trời thì từ bầu trời xa một đạo ô quang tựa như cầu vồng động trời chắn ngang mà đến, một vị hắc y thanh niên ngăn cản đường đi của nàng miệng nói: "Đọa Lạc Thiên Sứ vương xin dừng bước."

Không ít người tại Yên Vũ Lâu đều từ cửa sổ thấy được thanh niên áo đen oai hùng trên bầu trời. Đến khi phát hiện trong mái tóc đen của hắn có hai cái sừng Tổ Long thì tất cả mọi người vô cùng giật mình, đó là một vị Long vương.

Thiếu nữ Đọa Lạc Thiên Sứ tộc cười khẽ thản nhiên mà hỏi: "Vì sao cản lối ta đi?"

"Không muốn nữ vương bị cuốn vào chuyện rắc rối."

"Ha hả, ngươi ngăn được ta sao?" Vầng sáng mông lung chung quanh thiếu nữ Đọa Lạc Thiên Sứ tộc dần dần sáng rõ lên.

"Thử qua mới biết được." Thiếu niên áo đen đáp trấn tĩnh mà lại thong dong. "Leng keng" một tiếng, một thanh thánh kiếm lại đã tự động rút ra khỏi lưng trông sáng ngời chói mắt, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng vào.

"Long Tộc thánh kiếm, đó là Hắc Long vương!" Lúc này không ít người giật mình la lên.

Đọa Lạc Thiên Sứ vương lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nàng đã sớm nghe nói qua những Long Tộc vương giả này đều không phải hạng người dễ đối phó. Xích Long vương hung dữ vô cùng, nếu như chiến tất điên cuồng, nghiền nát vạn vật, địch thủ khó đỡ. Nghịch Long vương lấy bản thân để tu luyện Phong Ấn Chi Pháp, còn không người nào có khả năng buộc hắn giải trừ toàn bộ phong ấn đối địch. Hắc Long vương sâu không lường được, lại còn nắm trong tay Long Tộc thánh kiếm chém sắt như bùn, đến nay khó bại. Không ai có khả năng tiếp nhận kiếm quang động trời kia.

Hắc Long vương ban đầu đi theo Ngưu Nhân, rất hiển nhiên Ngưu Ma vương cũng tham gia cùng hành động lần này. Tiêu Thần suy đoán, mấy người chỉ sợ là thật sự hành động, mục đích cuối cùng nhất định là vì đối phó Dạ Xoa Vương.

Nói vậy Dạ Xoa Vương này tương đối khủng bố. Nếu không Kim Tam Ức bọn họ không có khả năng trước khi gây chiến lại đối phó đồng minh của Dạ Xoa Vương là Cự Long thần thánh vương như thế . Ngày mai Dạ Xoa Vương sẽ đến thành Trường An , Kim Tam Ức bọn họ muốn cướp thời gian giải quyết trước Cự Long vương, có lẽ coi đây là mồi nhử câu cá lớn sao?

Trong Yên Vũ Lâu, Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Kim Sư Tử Vương giằng co. Trên bầu trời Đọa Lạc Thiên Sứ vương cùng Hắc Long vương giằng co, bầu không khí cực kỳ tế nhị.

Nghĩ Tộc vương giả phát ra một tiếng cười lạnh, rồi sau đó lao ra Yên Vũ Lâu, nghĩ muốn hướng về Cự Long thần thánh vương phát ra tiếng huýt gió phương hướng bay đi.

"Nghĩ vương xin dừng bước." Một đạo nhân ảnh lập tức bay tới, giống như sao băng phá không.

Tất cả mọi người dựng tóc gáy, bởi vì vị thanh niên anh khí bức người này ở giữa mái tóc đen cũng có một đôi Tổ Long giác. Không hề nghi ngờ đó cũng là một Long vương.

"Là Nghịch Long vương!" Có người giật mình la lên.

Nghĩ vương hiển nhiên nghe nói qua lời đồn đại Nghịch Long vương phong ấn bản thân nên tự nhiên không dám khinh thường. Kẻ địch không rõ nông sâu là đáng sợ nhất.

Ba đôi vương giả giằng co, bầu không khí phi thường căng thẳng.

"Rống..." Tiếng rồng ngâm truyền đến.

Trên bầu trời xa, một con Cự Long thần thánh bay tới, giống như một đám mây thông thường. Con vật to lớn này rung động hai cánh , quạt tới những trận lốc xoáy, trên mặt đất xuất hiện những bóng râm lớn.

Đây hiển nhiên không phải Cự Long vương mới rời đi , nó đến từ một phương hướng khác. Nó cũng không hạ xuống trên đường ngõ thành Trường An , chỉ muốn đi cứu viện vương giả trẻ tuổicủa bản tộc đang phát ra tiếng hét giận dữ .

Tam Nhãn Hoàng Kim Sư Tử Vương đang giằng co cùng Chiến Vương. Nghịch Long vương, Hắc Long vương đã cùng chống đỡ hai đại vương giả nên không sao phân thân đi ngăn cản.

Tiêu Thần nhìn qua nhã gian cuối cùng kia, không nghi ngờ ở đó có một dị tộc vương, nhưng mà trước sau không có đi ra. Hắn không hề do dự phóng lên cao, ở trên bầu trời chặn Cự Long thần thánh đi ngang qua.

Con vật to lớn này dài đến bảy tám chục thước, giống như một đám mây đủ màu đang phát ra một khí tức thần thánh, quanh thân long lân dày đặc, hào quang lập lòe. Nó phát ra âm thanh to lớn: "Loài người hèn mọn, vì sao ngăn cản đường ta đi."

Nó tựa hồ phi thường phẫn nộ, không có một chút kiên nhẫn. Khi nói chuyện đồng thời đánh tới phía trước, từ trong miệng phun ra một tia chớp mãnh liệt.

"Hèn mọn... Ngươi thật vĩ đại sao?" Tiêu Thần căn bản không có ý định tránh né. Khi phát ra dao động tinh thần trả lời thì đồng thời hỗn hợp một phần Bản Nguyên Thiên Âm, trong nháy mắt đánh tan tia chớp to như vại nước , đồng thời hình thành một lực cản cường đại đánh sâu vào con vật khổng lồ mới đến.

Gió giật mênh mông cuồn cuộn, Cự Long thần thánh bởi vì bị chấn động mà tốc độ bay đang nhanh bỗng nhiên bị một lực lượng ngăn cản, lập tức lắc lư một hồi trên bầu trời.

Tất cả mọi người trên Yên Vũ Lâu phi thường giật mình, một nhân loại nhỏ bé đứng ở trên bầu trời, lại chặn một con vật khổng lồ to như như quả núi cao kia. Điều đó cần lực lượng như thế nào ?

Cự Long thần thánh Vương phẫn nộ dị thường, thân thể khổng lồ của nó lại bị một nhân loại hình thể nhỏ vô số lần so với nó cứ thế chặn lại . Điều này đối nó mà nói là một loại sỉ nhục.

"Con sâu hèn mọn sâu, dám cản trở đường của ta. Ta ban cho ngươi tử vong..." Cự Long thần thánh gào thét.

Tiêu Thần cất bước ở trên không trung, đi bước một về phía trước, chỉ vào cái đầu cực đại của nó mà bảo: "Hèn mọn cùng thần thánh không phải lấy suy nghĩ của ngươi làm chuẩn. Muốn ban tử vong cho ta, dẫu có đi tu luyện một ngàn năm thì ngươi cũng không làm được."

Cự Long thần thánh vương phẫn nộ gào thét, nó xòe cái cánh khổng lồ như là một thanh thiên đao đáng sợ bổ về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần căn bản không có trốn tránh, lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Rồi sau đó chưởng đao tay phải giơ lên cao, nghênh đón long dực ( cánh rồng) to lớn trên bầu trời kia như đám mây đen đang bổ tới.

"Phốc "

Long dực giống như đám mây quất tới , bao phủ Tiêu Thần ở phía dưới. Nhưng tức thì một dòng huyết nóng cũng rất nhanh phun lên cao.

Chưởng đao của Tiêu Thần chém lên, không ngờ lại xuyên qua long dực khổng lồ kia với những mảng lớn huyết bám vào.

"Ngao au ..." Cự Long thần thánh gào thét rung trời, một bên long dực bị đánh xuyên qua. Cái đau thấu trời làm nó không nhịn được không ngừng vẫy cánh, huyết dịch nhiễm đỏ bầu trời.

Phía dưới mọi người giật mình dị thường , bắt đầu vừa ra tay liền đả thương một con Cự Long thần thánh , thủ đoạn như thế thật sự đáng sợ.

"Dựa theo lời nói của ngươi, ta ban tử vong cho ngươi ..."

Tiêu Thần bay lên trời, lưỡi đao tựa thể chém sắt như bùn. Bản thân hắn không đếm xỉa đến điện quang tím ngắt của Cự Long thần thánh đang phun ra đầy trời. Hắn vọt thẳng tới, không ngờ lại đánh xuyên qua một long dực khác của Cự Long thần thánh.

Đây mặc dù là một con Cự Long thần thánh , nhưng mà vô phương so sánh với Cự Long thần thánh vương. Đối với cường giả đẳng cấp như Tiêu Thần mà nói thì không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Thiên Âm chữ " Ông" bị che dấu trong giọng nói đang rung động. Ngay tại trận khiến cho linh hồn Cự Long thần thánh bị trọng thương, bộ ngực càng là nứt vỡ từng bộ phận, bị đục lỗ tạo ra một hốc lớn khủng bố, mưa máu bay lả tả đầy trời.

Tiếng rồng ngâm rung trời vang vọng thành Trường An.

Đối với tu giả Nhân tộc mà nói, quang cảnh này là rất rung động , đây là đồ long a!

Ngay cả là đám người Chiến Vương, Đọa Lạc Thiên Sứ vương cũng rất kinh ngạc, bắt đầu đánh giá lại chiến lực của Tiêu Thần.

"Phanh "

Tiêu Thần bay vọt lên. Thượng Thương Chi Thủ vừa đánh ra thì huyết vũ bay tán loạn, long lân vỡ vụn như mưa bay đầy trời, tiếng rồng ngâm thê lương lan truyền xa mấy chục dặm.

Dĩ nhiên thật sự muốn đồ long !

Với thực lực giống như thế này , Sát Dạ Xoa Lệnh tựa hồ cũng không phải nói sai. Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người , rất nhiều tu giả Nhân tộc trong lòng kích động không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện