Nhất thiết đều do chủ ý của Tiêu Thần, không phải hắn không biết chiêu thức tinh diệu mà muốn đàn áp khí thế của man tộc cao thủ kia, muốn thế tất nhiên phải áp chế sở trường của đối phương, dù không giết được cũng để lại ám ảnh khôn nguôi trong tâm linh đối phương.
Đối địch không thể nhân từ, nhất là khi muốn vĩnh viễn kích bại tâm linh địch nhân.
Tiêu Thần thật muốn chấn toái Khải Áo, không muốn để lại hậu hoạn, đã thành cừu địch thì phải dùng tối thủ đoạn hữu hiệu nhất trực tiếp diệt địch, cũng là để an toàn mai sau cho bản thân.
Nhưng cổ thú hồn thần lang và hung hổ theo sát bên mình Khải Áo liên tục gầm gào, phát ra dao động hùng hồn, vững vàng như thần giáp không phá nổi, bảo vệ thân thể chủ nhân, năng lượng mạnh mẽ không ngừng tràn vào chân phải Khải Áo định hất tay Tiêu Thần ra.
Trong lúc Tiêu Thần và Khải Áo kịch chiến, trong khu rừng cách đó mấy trăm thước, thanh niên cường giả A La Đức cũng đang chiến đấu, một cao thủ chìm trong hào quang mờ mờ chặn đường gã đúng lúc quan trọng nhất, không để gã cứu viện Khải Áo, hiển nhiên muốn mượn tay Tiêu Thần diệt Khải Áo.
Đó là một thần bí chú sư, liên tục tập kích A La Đức, đến khi Khải Áo triệt để sa vào hiểm cảnh, A La Đức mới đánh bị thương đối thủ, vội vàng xông tới. Bất quá gã cũng bị thương nhẹ.
Dây mây bò khắp mặt đất như làn sóng màu lục giận dữ cuốn về phía Tiêu Thần. Ba bộ khô lâu quan chiến bên ngoài thấy có người gia nhập vòng chiến liền hóa thành ba đạo bạch quang xông tới A La Đức.
Gai độc đáng sợ cùng dây mây dẻo dai nhất thời khiến Tiêu Thần gặp không ít phiền hà, bất quá hắn không sợ, trực tiếp đem thân thể man tộc cường giả Khải Áo làm vũ khí đập tới.
Gai độc và dây mây nhanh chóng nuốt chửng thân thể Khải Áo, từng dải lục quang phát ra, hàm ẩn vô tận linh lực, vốn là sức mạnh của A La Đức.
Sức mạnh của A La Đức và Khải Áo hợp lại, buộc Tiêu Thần lỏng tay, nhưng hắn cũng kịp dụng lực đạp nát một vạt dây mây, để thân thể Khải Áo tiếp xúc thật thân mật với mặt đất, khu rừng lại rung lên kịch liệt.
Khải Áo được cứu liền không lỗ mãng xông lên nữa, theo dây mây lùi lại.
Cạnh đó, ba bộ khô lâu lao đến gần A La Đức, đại bộ phận linh lực của gã truyền lê dây mây, vì thế suýt bị khô lâu làm bị thương.
Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương cùng xuất ra ám hắc minh hỏa, đốt cho quá nửa só thực vật phòng ngự tan tành. Hiện tại toàn bộ linh lực quay về, A La Đức vây khốn ba bộ khô lâu, nhưng lúc đó Tiêu Thần lao tới buộc gã phải thoái lui, cùng Khải Áo hợp lại.
Tạm thời bình tĩnh, song phương nhìn nhau trong rừng, người quan chiến ngoài xa đều khẩn trương đến nín thở.
Khải Áo phẫn nộ gầm lên, hai mắt phát ra lục quang u ám, thú tĩnh đã tỉnh lại, hôm nay gã chịu khuất nhục khủng khiếp, tự tôn bị đả kích nghiêm trọng, cùng A La Đức xông tới.
Nhưng A La Đức ngăn lại, hạ giọng truyền âm: "Chúng ta quá coi thường hắn, quả thật là bị giáo huấn. Hiện tại không nên dính đến hắn, trong bóng tối có người theo dõi, ban nãy có người cản trở ta mới không kịp cứu viện huynh. Chúng ta đều thụ thương, không nên để thương thế nặng thêm, có thể người trong bóng tối xuất thủ với chúng ta. Hôm nay tạm lui đi đã."
Tiêu Thần và ba bộ khô lâu hợp lại, đối diện hai thanh niên cường giả, hắn biết khó lòng chiến thắng, đối phương đều không kém hơn hắn còn ba bộ khô lâu chưa đạt đến mức ấy, một đối một hắn không ngại gì, nhưng hỗn chiến tất vô cùng nguy hiểm.
Hắn dần thu liễm khí tức cuồng bạo, toàn thân bất động, thân thể cao lớn lộ ra dáng vẻ không linh phiêu dật.
A La Đức thoáng biến sắc, rõ ràng Tiêu Thần không chỉ cực mạnh mà từ khí tức bộ lộ hiện thời, "cường lực" chỉ là một khía cạnh của đối phương mà thôi.
"Việc hôm nay tạm để đấy." A La Đức nói xong vội kéo Khải Áo đang bất cam bỏ đi.
Tiêu Thần im lặng, bĩnh tĩnh nhìn đối phương đi xa. Người không phạm đến ta, ta cũng không phạm người, nhưng nếu người chạm đến ta, ta tuyệt đối sẽ phản kích lăng lệ nhất, đó là quy luật sinh tồn.
Trận chiến này triệt để thay đổi nhận thức về hắn trong lòng Khải Áo và A La Đức, họ không ngờ hắn mạnh đến mức đó. Khải Áo phẫn nộ, đồng thời cảm giác tự tôn bị chà đạp nghiêm trọng.
Vĩnh viễn không nên khinh thị địch nhân. A La Đức ảo não tổng kết như vậy, đồng thời ác ý hy vọng rằng Yến Khuynh Thành và Lan Đức sẽ phạm phải sai lầm tương tự.
Tiêu Thần đứng lặng hồi lâu, tới khi ánh mắt lén quan sát tắt hẳn mới thở phào một hơi, hắn thụ thương nhự nhưng không cần lo, hiện giờ sinh mệnh tinh nguyên của hắn dồi dào, sẽ nhanh chóng phục nguyên.
Dĩ bá chế bá, là đối kháng sức mạnh chân chính, nếu không nhờ Trung Đình huyệt sau khi thần hóa, tu vi tinh tiến không ít, lần này hắn đã gặp nguy hiểm rồi.
Tiêu Thần và ba bộ khô lâu tạm nghỉ rồi đi tiếp. Đi thêm mấy trăm thước, hắn mới hiểu vì sao A La Đức đến muộn, không kịp cứu viện Khải Áo. Trong khu vực này, hắn phát hiện dấu vết kịch chiến giữa người khác và A La Đức.
Có cao thủ khác ẩn thân cạnh đó, muốn mượn tay hắn trừ Khải Áo. Tiêu Thần nhíu mày, tình huống ngày càng phức tạp, hiển nhiên hỗn loạn chân chính mới chỉ bắt đầu.
Cường giả sống nhược giả vong, đó là pháp tắc sinh tồn trên Long đảo.
Núi non nhấp nhô, Tiêu Thần và ba bộ khô lâu đi qua một ngọn núi thấp, phía trước xuất hiện một sơn cốc, tung tích dã thú thưa hẳn, bốn bên dần trở nên yên tĩnh lại.
Tiêu Thần bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh xung quang, ngay cả huyết sắc ma viên cũng không dám đến gần, chắc chắn có nguy hiểm. Quả nhiên, trước sơn cốc, hắn phát hiện không ít dấu chân cực lớn, dài cả thước.