Hai bộ da kia cũng có một ít vết máu đen. Vừa nhìn là có thể biết được đã hơn trăm năm rồi. Trải qua sự ăn mòn của năm tháng dài đẳng đẳng. Đương nhiên cụ thể trải bao nhiêu thời đại thì Tiêu Thần không thể đoán ra được.
Mà bộ da người trong chiếc quan tài băng thứ ba kia lại có một vết máu đỏ xẫm hơi tươi. Đối với tu giả như Tiêu Thần rất dễ dàng đoán được. Thời gian tuyệt không hơn nửa tháng.
Điều này lập tức khiến cho Tiêu Thần cảm thấy lạnh cả người, tất cả lông tơ đều dựng đứng lên. Hắn cẩn thận quan sát bên trong bộ da kia. Phát hiện máu ở bên trong quả nhiên cũng là màu đỏ tươi. Hẳn là không lâu lắm.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, hắn phát hiện bộ da thứ ba này hơi mềm mại một tý. Nó có một chút bóng lưỡng, tựa hồ mới thoát ra chưa được bao lâu.
Bỗng nhiên Tiêu Thần cũng phát hiện được điểm then chốt ở nơi đây, ngón giữa của bộ da này có chút rạn nức, ngoại trừ vết máu ra thì kế bên còn có một ít da non.
Thật sự là rất tà dị và đáng sợ rồi! Suy đoán mông lung lúc trước của Tiêu Thần tựa hồ đã trở thành sự thật! Không thể kìm được lại nghĩ đến tình cảnh ve sầu thoát xác. Nếu suy đoán không sai mà nói thì tựa hồ có một lão quỷ không ngừng luân hồi lột xác.
Tiêu Thần vô thức nhìn xung quanh, trên tuyết sơn này cũng không thấy nửa điểm dấu chân. Thế nhưng hắn lại âm thầm cảm giác được có một đôi mắt âm lãnh vô cùng đang nhìn chăm chú vào hắn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác. Tiêu Thần cố gắng bình tĩnh lại trong lòng. Thả thần thức ra, quan sát động tĩnh xung quanh. Trong tuyết sơn đều là một mảng vắng vẻ. Chỉ có khí tức rét buốt đang lưu chuyển trên đại tuyết sơn mà thôi.
Tiêu Thần cho rằng nơi đây không phải là chỗ tốt lành gì, hắn dựa theo vị trí lúc trước mà chôn ba quan tài băng lại, lau sạch tất cả vết tích, sau đó cùng với Kha Kha và ba bộ xương khô ở gần đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Ở trong đại tuyết sơn tiếp tục tu luyện thêm năm ngày, Tiêu Thần cũng không có phát hiện bất kì tình huống khác thường nào, hắn đem long đản đặt tại một nơi trong tuyết sơn rồi quyết định rời khỏi đây. Trên Long Đảo nhiệt đới ẩm ướt lại xuất hiện một phiến tuyết sơn vốn là không bình thường rồi. Hắn lại ở chỗ này phát hiện được một số sự tình kì dị khiến hắn thấy ở đây không hề an toàn hơn so với rừng núi có nhiều man thú hoành hành kia.
Xuyên qua thế giới đầy băng tuyết này đi ra ngoài tuyết sơn. Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy ở phía xa truyền đến một trận thanh âm "ầm ầm" như có như không. Tựa như phát sinh tuyết lở vậy. Ngay sau đó hắn liền thấy một tia ánh tím phóng lên cao.
Tuy rằng khoảng cách rất xa thế nhưng Tiêu Thần liếc mắt liền có thể nhận ra, kia dường như là……Yến Khuynh Thành.
Năm ngày trước đại chiến trên tuyết sơn này, Yến Khuynh Thành lúc đó bị Tiêu Thần đánh cho không rõ sống chết, sau đó lại bị Tuyết Ngọc Long tạo ra một trận tuyết lớn chôn sâu xuống. Vốn nàng ở trong ngàn lớp tuyết như vậy thì chắn chắn sẽ phải chết. Thế nhưng không nghĩ sau năm ngày bị chôn sống nàng lại lao ra từ lớp tuyết dày.
Tuy rằng cách nhau rất xa thế nhưng đôi cánh ánh tím phía sau Yến Khuynh Thành vẫn có vẻ rực rỡ chói mắt, không gần như trong suốt như đại chiến vào hôm đó. Hiện tại đôi cánh này quả thực như là từ hai phiến thần ngọc điêu khắc mà ra, thần dị nói không nên lời.
Nàng không những không chết mà tu vi rõ ràng có đột phá, điều này khiến cho Tiêu Thần cảm thấy giật mình sâu sắc. Hắn liền nhớ đến công pháp Yến Khuynh Thành tu luyện – <Bất Tử Ma Công>. Truyền thuyết quả nhiên là thật, người tu luyện công pháp này sau khi gần chết mà có thể thành công xông qua cửa chết này thì tu vi lập tức sẽ tiến xa.
Yến Khuynh Thành từ trong cửa chết mà đột phá cảnh giới vốn có. Ngất đi dưới lớp tuyết dày sau năm ngày thì sống lại! Điều này khiến cho lòng Tiêu Thần nghiêm nghị. <Bất Tử Ma Công> quả nhiên không hổ là một trong thiên công vang dội cổ kim.
Tu vi Yến Khuynh Thành đạt được <lục trùng thiên> tất nhiên là trở thành một kẻ kình địch. Chỉ là Tiêu Thần tự tin không hề sợ hãi bất kỳ kẻ đồng cấp nào. Bởi vì không gian linh sĩ được xưng "đồng cấp là vương" cũng từng bị hắn đánh bại.
Tiêu Thần nhanh chóng lưu lại từng đạo tàn ảnh trên đỉnh tuyết sơn, muốn tiến đến lưu lại Yến Khuynh Thành. Chỉ là lúc Yến Khuynh Thành lao ra khỏi lớp tuyết dày liền triển khai đôi cánh ánh tím giống như cánh Thần nhanh như thiểm điện bay ra ngoài tuyết sơn. Căn bản không hề muốn lưu lại nơi này chút nào càng không có phát hiện ra Tiêu Thần đang lén tiếp cận.
Rốt cuộc cũng rời khỏi tuyết sơn. Quay đầu lại nhìn thế giới băng tuyết kia, cảm nhân từng cơn gió ấm trước người. Tiêu Thần cảm giác rất không chân thực. Lạnh và nóng gần như vậy mà không hề có xung đột, cây cối sinh tươi trong rừng núi cách tuyết sơn trắng muốt kia gần như vậy thật khiến người ta cảm thấy siêu việt lạ thường.
Bọn Tiêu Thần tiếp nhập giải đất bừng bừng sinh cơ kia. Tiếng chim hót uyển chuyển, hương hoa động lòng người cùng với những tiếng thú rống. Rừng rậm tĩnh mịch này so với đại tuyết sơn ở xa kia thật sự là khí tức sinh động hơn rất nhiều.
Cách nơi các tu giả tụ tập khoảng hai mươi mấy dặm. Phía trước xuất hiện một tòa núi tú lệ tràn đầy linh khí nguyên lực, tựa hồ rất ít man thú thường lui tới. Điềm tốt không nói được nên lời cùng với sự yên tĩnh, xa xa có thể nhìn thấy dòng suối chảy từ trên thác núi xuống.Hơi nước bốc lên tạo thành ánh cầu vồng rực rỡ.
Tiêu Thần đi đến chân núi, phát hiện ra đây là một địa phương thật sự tốt, kỳ hoa nở rộ, cây cỏ khắp nơi, xanh tươi tràn đầy sức sống. Thật là một thiên đường để tu luyện. Vả lại hắn ở nơi đây gặp được một người quen.
Dưới tán cây hoa là một hồ nhỏ tựa như là cẩm thạch yên ả không gợn sóng, đó là một vẻ đẹp yên ả không nói nên lời. Không gian linh sĩ Liễu Mộ vẫn mang theo bộ dáng ốm yếu như vậy, khuôn mặt tuấn mĩ có chút tái nhợt, lẳng lẳng ngồi bên bờ hồ thả câu.
Khi Tiêu Thần bước vào đây, lập tức cảm giác được sự dị thường của không gian, phảng phất tựa như là di chuyển bên trong chất lỏng vậy, khiến cho hắn đi lại khó khăn. Không gian dĩ nhiên lại xuất hiện trùng điệp bóng ảnh chồng lên nhau. Cảnh vật xa gần khác nhau đan xen trước mắt.
Ở đây tựa hồ có rất nhiều tầng không gian bẫy, khiến cho người ta như là dãy dụa trong vũng lầy càng nhúc nhích càng khó động đậy. Cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên> của Tiêu Thần toàn lực bạo phát ra, tựa như là một thanh lợi kiếm phát ra thần mang nóng rực xé rách trùng điệp dây thừng trói buộc, lập tức khiến cho toàn bộ phiến không gian bẫy tan biến đi. Khôi phục lại quang cảnh xinh đẹp xung quanh.
Liễu Mộ bên cạnh tiểu hồ xoay người lại nói: "Xem ra lời đồn ngươi mấy ngày trước ở trên đỉnh tuyết sơn đại khai sát giới quả nhiên là thật, hiện tại ta vẫn có thể cảm giác được khí tức huyết sát trên người ngươi."
Tiêu Thần cười cười. Thong dong tiến đến ngồi không xa Liễu Mộ nói: "Tất cả chỉ vì tự bảo vệ mình thôi, ta muốn sống sót. Mà có người hết lần này đến lần khác bức ta. Ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
"Ngươi đã đột phát cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên>." Thần sắc tái nhợt của Liễu Mộ dần dần hiện lên một tia huyết sắc nói: "Không bằng chúng ta tái chiến một hồi đi, thế nào?" Nhãn thần của hắn có chút nóng bỏng, tựa hồ rất chờ mong vào trận chiến này.
"Ngươi cũng đã tiến nhập cảnh giới <lục trùng thiên>." Tiêu Thần sau khi phát giác liền có chút kinh ngạc. sau đó lắc đầu nói: " Không gian linh sĩ được xưng là vương giả trong tu sĩ đồng cấp. Ta thật lại muốn đánh vỡ truyền thuyết này. Thế nhưng hiện tại ta không thể cùng ngươi giao chiến được."
"Vì sao?"
"Có người luôn muốn bức ta vào chỗ chết, phía trước có rất nhiều nguy hiểm, ta phải luôn ở vào trong trạng thái đỉnh. Ngươi và ta đều tiến nhập vào cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên>. Thật sự khi giao thủ muốn đánh bại ngươi mà nói sợ rằng sẽ không bình thản như lần trước rồi.
Khuôn mặt có chút bệnh của hắn nở một nụ cười nói: "Ngươi thật đúng là tên tự phụ, ngươi dám khẳng định có thể đánh bại ta? Không gian linh sĩ đồng cấp là vương không phải chỉ là hư ngôn đâu!"
Tiêu Thần nhẹ nhàng lấy tay điểm lên mặt hồ, nhất thời khiến cho tiểu hồ trở nên cuồn cuộn kịch liệt. Mặt nước tựa như là sôi trào. Hơn nghìn con cá trong hồ đều bị chấn động nổi lên trên mặt nước. Hắn phi thường tự tin nói: "Nếu lần trước ta có thể phá vỡ truyền thuyết thì lần này ta cũng có thể làm được."
Bổng nhiên những con cá bị chấn động nổi lên trên mặt nước toàn bộ đều bị dừng lại trên không trung, không hề nhúc nhích, toàn bộ đều bị không gian lực của Liễu Mộ giam cầm lại, hắn quay đầu nhìn Tiêu Thần nói: "Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng ta cũng rất tự tin. Thật sự muốn đánh cùng ngươi một trận. Bất quá hiện tại ngươi đang ở trong nguy hiểm, ta cũng không muốn ép buộc ngươi."
Lúc này, Kha Kha ở cách đó không xa bị những con cá dừng trên không trung kia hấp dẫn ánh mắt. Nó hình như thấy rất thú vị. Ngay khi hơn một nghìn con cá kia bị Liễu Mộ thả lại vào trong hồ nước. Nó vươn thú trảo nhỏ trắng muốt kia khoa tay múa chân loạn xạ trên không. Nhất thời cá trong hồ lại nhảy lên khỏi mặt nước, bắt đầu bay lượn khắp bầu trời. Được khoảng ba bốn giây liền "Phác thông phác thông" rơi vào trong nước.
Điều này khiến cho Liễu Mộ giật mình vô cùng. Lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn tiểu thú trắng muốt bên người Tiêu Thần, cả kinh nói: "Đây là……"
Tiêu Thần buông tay cười nói: "Ta đối với nó cũng không biết, nó tựa hồ không có lực công kích thế nhưng tự bảo vệ mình thì rất tốt."
Kha Kha phi thường bất mãn đánh giá này, hầm hừ huy động tiểu thú trảo, sau đó chạy về hướng ba bộ xương khô ở đằng xa.
"Ngươi làm sao tiến nhập được vào <lục trùng thiên>? Phải biết rằng lúc ta đột phá phải mất tâm lực rất lớn a." Liễu Mộ hỏi.
Tiêu Thần cũng không có giấu diếm gì, mang những cảm thụ khi đốn ngộ dưới ánh bình minh nói cho Liễu Mộ biết.
Liễu Mộ bắt đầu suy tư, sau đó thở dài một hơi nói: "Xem ra những gì chúng ta trải qua cũng không sai biệt lắm, lúc đầu ta thua trong tay ngươi liền ở trước thần bi bắt đầu khổ tu, thế nhưng suýt nữa lại bị tẩu hỏa nhập ma. Sau khi lui đến phiến an tĩnh này tu dưỡng. Khiến cho tâm thái bình thản trở lại. Thật không ngờ lại có thể đột phá cảnh giới."
Hắn cũng mang những tâm đắc của chính mình nói ra. Tuy bọn họ là những tu giả không cùng hệ. Thế nhưng loại tâm hồn cảm ngộ này cũng hoàn toàn giống nhau. Sau một phen giao lưu hai người đều cảm giác rất có thu hoạch.
Hai người nói chuyện rất lâu với nhau, từ thế cục hiện nay trên Long Đảo đến những khác biệt của linh sĩ và chú sư.
"Linh sĩ chúng ta là trời sinh dị năng, chủng loại dị năng rất phong phú, chú sư bất quá chỉ là tinh thần lực cường đại mà thôi. Bản thân cũng không có linh lực gì, nhưng mà bọn họ ngâm xướng chú thuật cổ xưa, có thể thi triển ra cùng loại năng lượng công kích. Ta vẫn không tin chú thuật bọn họ có được từ thần linh. Nhưng đích xác cũng vô pháp xác định bất cứ loại năng lượng gì trong cơ thể bọn họ, năng lượng sở hữu trong công kích đều là từ ngoại giới triệu tập mà đến. Có dấu hiệu cho thấy nguyên gốc bọn họ có được chính là tín ngưỡng thần."
Sau cùng, hai người liền nói đến tình huống hiện nay của Long Đảo, mơ hồ đều có ý nguyện liên thủ.