Liễu Mộ lẩm bẩm: "Trong truyền thuyết, không gian linh sĩ vi tôn. Áp đảo tất cả tu giả đồng cấp. Nhưng đó chỉ là điều kiện tiên quyết khi tu giả nắm giữ thời gian không xuất hiện. Pháp tắc thời gian linh sĩ được gọi là Thần tắc. Những tu giả cao hơn nàng một trùng thiên cũng chưa chắc là đối thủ."

Tiêu Thần đối với thế giới này cũng rất hiểu rõ.

Thế nhưng từ trong lời nói của bọn họ đã minh bạch tất cả.

Tu giả có thể nắm giữ lực lượng thời gian.

Dường như sẽ có tiềm chất quân lâm thiên hạ.

Nhất Chân hòa thượng cũng không biết được kết quả cuối cùng của cuộc chiến giữa nữ tử nắm giữ Thần tắc và nam tử được sương đen bao phủ. Bởi vì khi đó hai ngươi đã vừa chiến vừa thay đổi chiến trường.

Bầu trời tăm tối vẫn không ngừng đánh xuống từng tia chớp như dòng sông máu, mưa máu càng rơi không ngừng với xu thế ngày càng lớn. Máu loãng trên mặt đất đã ngập qua chân, mùi tanh xộc vào mũi, loại tràng cảnh này dù là ai chứng kiến đều có cảm giác da đầu tê dại.

Nhất Chân hòa thượng thấy Liễu Như Yên đang trông coi tuyệt sắc giai nhân Yến Khuynh Thành uể oải buồn bã cách đó không xa. Hắn cảm thấy hơi giật mình.

"Nàng đã là nữ nô của ta." Tiêu Thần không chút lưu tình đả kích vị giai nhân khuynh quốc này.

"Hừ!" Yến Khuynh Thành phát ra một tiếng hừ lạnh nặng nề. Thế nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp gì, nàng bị trong thương mà muốn đào tẩu thì không có khả năng.

Mà lúc này truyền đến một trận rối loạn cách đó không xa. Dười màn máu, một bộ xương trắng từ mặt đất đứng lên. Hốc mắt bọn chúng trống rỗng vô cùng.

"Trời ạ. Đây là cái gì vậy?"

"Quân chủ của Tử Giới lẽ nào thực sự sẽ quân lâm thế giới này sao?"

"Đáng sợ. . . . . ."

Tất cả mọi người đều sợ hãi. Một số người thậm chí đã bắt đầu run rẩy.

Ở đây vốn là một phiến cốt hải, khi cổ thành xuất hiện cùng với mưa máu rơi xuống đã làm cho bọn họ dần dần quên đi vô tận xương trắng trên mặt đất. Nhưng lúc này phiến cốt hải cũng đã không còn bình yên nữa rồi.

Hoàn hảo, những bộ hài cốt đáng sợ kia cũng không toàn bộ đứng lên, chỉ những bộ khô cốt toàn vẹn mới đứng lên đối mặt với cổ thành trong màn mưa máu. Bất quá, những tàn cốt man thú khổng lồ như ngọn núi nhỏ cũng bắt đầu rung động, dường như tùy thời có thể sẽ thức tỉnh lại.

"Ở đây không an toàn, chúng ta phải nghĩ biện pháp." Tiêu Thần nhìn liếc qua phiến hung địa tà dị này.

Chỉ là, rừng rậm tĩnh mịch mà vô tận đã chặn đường lui của họ còn trước mặt lại là cổ thành thần bí đáng sợ. Bọn họ thực sự không thể thoát ly nơi này.

"Bọn chúng đang làm gì vậy?" Lúc này sắc mặt của tuyệt thế yêu tinh Liễu Như Yên đang phụ trách trông giữ Yến Khuynh Thành hơi tái nhợt, vươn ngón tay ngọc chỉ về đoàn người đang rối loạn cách xa ở đằng trước.

Dưới tình huống nhiều người cảm thấy sợ hãi. Vậy mà có một nhóm người xuất phát đi về phía cổ thành, dường như muốn xâm nhập vào trong thành trì cổ xưa mà lại dọa người.

"Bọn chúng là vì pháp luân* của Phật Đà** mà đi." Liễu Mộ ho nhẹ, hai mắt bắn ra tia kỳ dị. Gương mặt anh tuấn nhưng hơi bệnh tật kích động mà ửng hồng.

(* luân: cái vòng, ai chơi Hợp Hoan Phái trong Tru Tiên sẽ biết cái này – pháp luân: vòng pháp tắc.)

(** Phật Đà hay còn có tên khác là Phật Thích Ca Mâu Ni – xem hình ở cuối bài)

"Pháp luân của Phật Đà ……" Nhất Chân hòa thường nhìn về cổ thành phương xa. Thật sâu trong ánh mắt hắn đã bị Phật khí hấp dẫn rất lớn. Toàn bộ tâm thần dường như đều nhẹ đi.

Tham lam tựa hồ là bản tính tự nhiên của nhân loại. Đội tu giả kia đã tiếp cận cổ thành, đối mặt bên trong thành là một đội Âm binh và Thiên biên mặc giáp trụ cổ xưa. Bọn họ có hơi kinh hồn bạt vía thế nhưng vẫn khó có thể ức chế được dục niệm tranh giành Phật bảo.

Hoàn hảo, giáp sĩ bên trong cổ thành coi bọn họ như không có, tựa như căn bản không thấy bọn họ.

Không ai dám tiến vào cổ thành.

Không biết là làm từ chất liệu gì mà tường thành màu đen lâp lánh ánh cổ, đội tu giả kia đang thử leo lên trên, cổ thành tựa hồ đã trải qua vô tận năm tháng. Trên vách tường màu đen không ít chỗ lồi lõm vết đao kiếm và vuốt thú. Vừa vặn có thể để cho những tu giả này mượn lực leo lên.

Không lâu sau, bọn họ dễ dàng leo lên trên tường thành cổ cao hơn trăm thước, khoảng cách so với pháp luân của Phật Đà trên thành môn lâu* chưa đến mười thước. Pháp luân lớn cỡ cái phòng vậy. Khảm thật sâu vào trong tường, từng vết nứt lớn lan tràn rất xa ra ngoài.

(* căn nhà nhỏ đặt trên các cổng thành. Nhất là các cổng thành lớn)

Rốt cuộc đã có người dọc theo vết nứt thật lớn đi đến, chậm rãi tiếp cận pháp luân. Nhưng ngay phía sau, từng khe nứt kia đột nhiên chảy ra từng dòng máu loãng đỏ tươi.

"A. . . . . ."

Người đến nơi đầu tiên ở phía trên hét thảm một tiếng sau đó ngã xuống, mà thân thể hắn tại trên không xảy ra biến hóa kinh khủng đã trong nháy mắt hóa thành xương trắng, toàn bộ máu thịt trong nháy mắt biến mất.

Cùng lúc đó, tường thành màu đen lấp lánh ánh cổ. Ánh sáng yêu dị đem hơn mười người nuốt vào, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Bọn họ so với người ban đầu kia còn muốn thê thảm hơn. Nhìn xuyên qua màn mưa có thể rõ ràng thấy được thân thể bọn chia năm xẻ bảy, sau đó triệt để tan vỡ. Cuối cùng hóa thành từng điểm ánh sáng dung nhập vào trong thân tường. Tất cả mọi người hoàn toàn hôi phi yên diệt*.

(*chết mất xác… chắc vậy -,-)

Lúc này, pháp luân của Phật Đà phát sinh từng trận thanh âm của kim loại. Nó đang không ngừng rung động, đồng thời phát ra ánh sáng chói lọi. Một cổ khí tức tường hòa chế trụ ánh cổ yêu dị kia, sau đó tường thành cổ xưa chậm rãi bình phục lại.

Theo Phật quang xuất hiện, những bộ xương khô đứng ở lân cận cổ thành dần dần nằm lại trên mặt đất, mà những bộ xương man thú khổng lồ mà rung động kia cũng đã đình chỉ lay động.

"Rống……" Chỉ là, một tiếng rống khiếu thê lương khiến da đầu người ta tê tại vang lên ở sâu trong cổ thành. Khiến tất cả đều cải biến, không chỉ có bộ khô cốt giãy dụa đứng lên mà hài cốt man thú to lớn cũng đều đứng lên.

Khiếu âm thê lương kia khiến người ta run rẩy từ linh hồn chỉ phát ra một hồi liền biến mất. Thế nhưng tai nạn không thể ngăn trở dường như đã phủ xuống.

Trong rừng già nguyên thủy vô tận phát sinh từng trận âm thanh rít gào, mặt đất đều rung lên. Tựa như có vô tận man thú xung kích hướng đến nơi này.

Đồng thời, hài cốt trên mặt đất từ dưới chân, bên người, sau lưng của đông đảo tu giả đứng lên. Đại quân tử vong trắng xóa khiến cho lưng người ta phát lạnh. Những bộ xương trắng này thể tích nhỏ còn được, thế nhưng hài cốt man thú khổng lồ như tòa núi nhỏ kia quả thực giống như cái cối xay khổng lồ đang nghiền động. Tu giả nếu như bị chúng nó giẫm lên thì lập tức hóa thành thịt nát.

Rõ ràng có thể thấy, những hài cốt tử vong này đều không phải là sinh vật bất tử, chúng nó đều thật sự bao phủ khí tức âm sát. Không có bất luận linh hồn ba động gì. Là tử vật chân chính. Nhưng là bọ chúng có thể hoạt động khiến người ta có một cảm giác kinh khủng không tên.

Đại quân bạch cốt cùng nhau xung kích, lập tức đã tạo thành không ít thương vong, một số tu giả trực tiếp bị thú cốt to lớn dài mấy chục thước đạp nát.

Tiếng hét kinh khủng tại trong phiến cốt hải vang lên không dứt. Tất cả mọi người khó có thể bảo trì bình tĩnh rồi, trong tâm của mỗi người đều dân lên nỗi sợ hãi. Hơn nữa, xa xa, thanh âm thú rống đang rất nhanh tiếp cận nơi này.

Không bao lâu, tiếng gầm gừ như thiên lôi cũng đã vọt tới vùng phụ cận, mơ hồ có thể thấy hai mươi mấy long ảnh khổng lồ. Hiện lên tại không trung phía trên rừng rậm tĩnh mịch. Cách hướng màn mưa máu phun ra từng cụm ánh sáng chói mắt.

Một thanh âm có thể so với sấm sét chấn động "ông ông" vào hai tai của mọi người. Thuật pháp Long tộc kinh khủng tại sát na đem một mảng lớn tử vong hài cốt trong cốt hải đánh cho hôi phi yên diệt.

Tất cả tu giả đều sợ hãi vô cùng, có thể thấy rõ nào là Bạo Long, Sư Vương Long, Bát Tí Ác Long, Kiếm Long cùng Long tộc cường thế. Tất cả bọn chúng đều bay trên không.

Long tộc không phải bị phong ấn sao? Tại sao chúng nó lại khôi phục được thần thông. Lại muốn oanh sát khu vực này chứ? Mọi người cảm thấy sợ hãi đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn.

Long tộc: chiến lực thiên hạ vô địch, thuật pháp cũng đồng dạng thiên hạ vô song!

Từng đạo thần quang phá không mà đến, không gì là không thể phá. Không có gì có thể chống được, từng mảng đại quân bạch cốt không ngừng hôi phi yên diệt, không ít tu giả ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền triệt để hình thân câu diệt*.

(* linh hồn, thể xác đều bị tiêu diệt.)

"Rống……" Thiên long rít gào, mặt đất lay động, mưa máu tầm tã đổ xuống, thần quang kinh khủng không ngừng oanh sát đến, từng phiến hài cốt đang tan vỡ, cổ thành phát ra ánh cổ yêu dị càng tăng lên. Hết thảy đan xen vào nhau. Thực sự thật là đáng sợ.

Long tộc. Hôm nay đã khôi phục được đại thần thông trước đây. Phiến long ảnh khổng lồ ở xa trên không đã do hai mưới mấy con tăng lên đến ba mươi con, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng tăng lên.

Nhiều man long tu tập cùng một chỗ như vậy có thể cùng với thiên thần đối kháng, khí tức hung thần lúc này vô cùng lớn. Bất quá chúng nó trong lòng tựa hồ có điểm kiêng kỵ. Cũng không dám tiếp cận cổ thành, chỉ đứng cách xa trên không mà không ngừng oanh kích đến.

Đối với toàn bộ tu giả mà nói đây quả thực giống như ngày tận thế!

Hôm nay hết thảy kịch biến này cũng không phải là tu giả đứng phía sau màn có thể dự liệu đến, nếu như sớm biết có trận tai nạn này bọn họ tuyết đối sẽ không phát động đại quyết đấu. Tuyệt sẽ không giết đến nơi này, hiện tại nói cái gì cũng đều muộn rồi. Lúc này ở đây quả thực đã trở thành luyện ngục, tu giả thương vong thảm trọng.

Tiêu Thần kinh ngạc phát giác, ba tên bất tử sinh vật Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương lại hướng về phía mấy người bọn hắn làm ra thủ thế hoạt kê. Sau đó chúng từ ba hướng về cửa thành cổ tiếp cận.

Lùi cũng không được, rừng rậm tĩnh mịch cản trở đường lui, Tiêu Thần hơi do dự, làm ra một cái quyết định lớn mật, quay về phía Liễu Mộ cùng Nhất Chân hòa thượng nói: "Chúng ta đã không có đường lui, hiện tại tiến nhập cổ thành. Có lẽ sẽ có một đường sinh cơ!"

"Tốt. Ta tán thành." Liễu Mộ gật đầu đồng ý, bọn họ đứng tại khu vực này, hiện vẫn không gặp phải công kích mang tính hủy diệt của Long tộc, thế nhưng từng tia thần quang khinh khủng kia cũng rơi xuống cách đó không xa, rất nhanh sẽ lan đến gần chỗ bọn họ.

"Chỉ có thể như vậy thôi!" Nhất Chân hòa thượng cũng biểu thị đồng ý.

"Như vậy làm sao được? Nơi đó là âm đô a! Là tử thành mà quân chủ trong tử vong thế giớ cư ngụ. Chúng ta nếu đi vào là tự tìm đường chết." Liễu Như Yên sớm đã hoa dung thất sắc, cực kỳ sợ hãi.

"Chúng ta cũng không ép buộc nàng." Tiêu Thần nói xong những lời này liền phóng đến tử thành đầu tiên, Liễu Mộ theo sát sau hắn, Nhất Chân hòa thượng cũng gắt gao theo sau.

"Lũ điên. Các ngươi đều là người điên." Liễu Như Yên tức khí giậm chân, thế nhưng một tia thần quang kinh khủng rơi xuống phía trước nàng không xa, nhất khời khiến nàng hoảng sợ á khẩu vô ngôn, vội vàng mang Yến Khuynh Thành đuổi theo.

"Tiêu Thần, các người không được phép bỏ lại ta. Ta đã đem chính mình tặng cho chàng."

Tiêu Thần quay đầu liếc nhìn nàng. Nói: "Cái gọi là trong cửa tử luôn có một đường sinh cơ. Ta sẽ không tự tìm đường chết. Nếu như nàng muốn sống sót. Có thể theo chúng ta. Nàng thế nào vẫn mang theo nàng ta?" Nói đến đây, Tiêu Thần liếc nhìn Yến Khuynh Thành, dưới tình huống này không thích hợp dẫn theo một tù binh như vậy nữa, tốt nhất là lập tức giết chết.

Tuyệt thế vưu vật Liễu Như Yên cười quyến rũ nói: "Đây không phải là nữ nô của chàng sao? Thiếp tương lai muốn hảo hảo điều giáo nàng ta chứ, hảo hảo đem nàng kính hiến cho chàng a."

Ầm

Một tia thần quang gai mắt phủ xuống. Đem một nơi cách đó không xa đánh thành một cái hố sâu to lớn, khiến Liễu Như Yên sợ hãi lập tức hét ầm lên.

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không muốn cùng yêu tinh này nhiều lời về phương diện này. Trong hai tròng mắt hắn thần quang trong suốt, nói: "Ta trao quyền cho nàng. Nếu như Yến Khuynh Thành có hành động khác thường, lập tức đem nàng ta giết chết!"

Liễu Như Yên giải khai bộ phận cấm chế của Yến Khuynh Thành. Khiến nàng có đủ lực lượng ở hai chân để đuổi kịp tốc độ của mọi người, mấy người hữu kinh vô hiểm phóng về hướng tử thành. Nói cũng kỳ quái, đa số thần quang đều bổ xuống phụ cận của bọn họ, cũng không chính xác bắn trúng bọn họ, giống như là có ý khu đuổi bọn họ tiến nhập cổ thành.

Tiêu Thần, Liễu Mộ, Nhất Chân tại trong sát na nhìn thoáng qua lẫn nhau. Bọn họ nghĩ đến một điểm.

"Long tộc khôi phục đại thần thông đồng thời thần tính của bọn chúng cũng đã thức tỉnh. Thú tính bị áp chế lại."

"Tất nhiên. Linh trí của chúng nó đã mở ra, chúng nó tựa hồ muốn bức chúng ta vào thành. Đem chúng ta trở thành tản đá dò đường."

Mặc dù bọn họ ý thức được điều này nhưng vẫn không thể không phóng đến tử thành. Bởi vì muốn sống sót thì đó là chỗ có duy nhất có hy vọng, nhất là dưới tình huống bị Long tộc cố ý đẩy vào.

Bọn Tiêu Thần dọc đường hữu kinh vô hiểm, rất nhanh vọt đến phụ cận tử thành. Mà Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương sớm đã tiến nhập cửa thành, đang cùng Thiên binh và Âm binh bên trong thành giằng co.

"Chẳng lẽ…… thật muốn đi vào sao?" Thanh âm Liễu Như Yên run rẩy. Thần quang đánh xuống lập tức cắt đứt lời của nàng, khiến nàng phát ra tiếng thét chói tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện