Nhìn thấy thần sắc của Tiêu Thần như vậy, Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt phi thường hài lòng, danh tiếng cảu Tà vương quả là uy chấn thiên cổ.
"Tà vương vẫn sống tại không gian này sao?" Tiêu Thần vô cùng kích động.
"Đương nhiên, tổ sư sớm đã là bất diệt chi thể".
"Vậy còn hai người?"
"Chúng tôi… đương nhiên còn rất xa mới đạt đến cảnh giới bất tử, Trường Sinh giới vượt xa những gì huynh tưởng tượng, kì thực những người chân chính vĩnh sinh bất tử không có nhiều".
Lưu Nguyệt cười duyên nói: "Tiêu huynh, ta thấy huynh vừa mới tiến nhập vào Trường Sinh giới vì thế còn nhiều thứ không biết, chi bằng gia nhập vào môn phái của chúng tôi".
Tiêu Thần nếu như không biết đối phương muốn giết hắn, đương nhiên trong lòng tất sẽ rất cao hứng, nhưng trước mắt chỉ có thể giả vờ vui mừng hớn hở.
"Xin hỏi hòn đảo này đặc dị ở chỗ nào?" Đối với Trường Sinh giới, Tiêu Thần căn bản không biết chút gì vì vậy nên có rất nhiều điều muốn hỏi đối phương, nhưng hôm nay chỉ có thể bắt đầu từ man hoang đảo này.
"Đặc dị? Hắc hắc, phải nói là đặc dị đến cực điểm…" Vương Tử Phong cười lạnh có chút cảm khái, bất quá không giải thích gì thêm.
Luu Nguyệt cười duyên, nói: "Một lời khó có thể nói rõ được, sau này huynh có thể có thể từ từ tìm hiểu, thế giới này thần dị vượt xa khỏi sự tưởng tượng của huynh. Cho dù gặp hào quang màu sắc quái lạ cũng không có gì là ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, một cỗ sinh mệnh dao động từ trên ngọn cây truyền lại, ba người đều cảm ứng được vội vả quay người lại quan sát.
Chỉ thấy một con ngựa nhỏ đẹp như ngọc, trên thân lưu chuyển hào quang nhàn nhạt, đang ẩn mình trên một ngọn cây đại thụ hai mắt to đen láy chớp chớp đang nhìn hiếu kì về phía ba người.
Lưu Nguyêt kêu lên khe khẽ: "Tà vương tại thượng, đó là một Độc giác thánh thù còn nhỏ!" Xem ra nàng vô cùng giật mình, tâm trạng vô cùng kích động, cặp nhũ phong không ngừng phập phồng.
Vương Tử Phong cũng kinh dị nói: "Sớm đã biết hòn đảo này thần bí khó lường, không tưởng được ngay ở rìa đảo lại phát hiện được một con độc giác thánh thú. Sư muội, muội hãy đi xem thử, nghe nói chỉ có thiếu nữ thuần khiết mới có thể tiếp cận loại thánh thú này".
Lưu Nguyệt đứng dậy, vẻ vũ mị toàn bộ thu vào, cả người bắt đầu trở nên đoan trang thanh thuần rất nhiều, từ từ bước về phía cây cổ thụ.
"Vút"
Con độc giác thú nhỏ giống như một con thỏ sợ hãi, trong chớp mắt đã lao vút vào trong rừng, ở phía xa trông như một đạo ánh sáng bạc.
"Thì ra tên nó là Độc giác thú, ta còn tưởng rằng đó là Thiên mã trong truyền thuyết". Tiêu Thần lẩm bẩm.
"Hắc hắc… cũng xem như là thiên mã, còn nhỏ như thế mà đã chạy nhanh như gió thế kia, lúc trưởng thành có thể ngao du khắp đất trời. Đồng thời khi nó tức giận, còn phát ra công kích lực rất cường đại". Vương Tử Phong tự hồ vô cùng tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc, nó là một con độc giác thú còn nhỏ, vừa lúc có thể thu phục được, nhưng nó thực quá cảnh giác".
"Hừ" Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có vẻ không vui đang quay lại.
Vương Tử Phong đã ăn xong, quay đầu lại nói với Tiêu Thần: "Khi đến lúc chúng tôi sẽ đưa huynh rời khỏi nơi đây. Nhưng mà hiện tại còn chưa thể được. Một là chúng tôi muốn thăm dò một vòng đảo này. Hai là còn phải đợi thuyền của chúng tôi đến đón. Huynh có thể đi cùng chúng tôi được không?"
Việc này Tiêu Thần còn có thể nói được gì chứ, chỉ có thể đáp ứng mà thôi, lại còn phải làm ra vẻ rất cao hứng.
"Vậy thì tốt, huynh hãy mang theo một ít muối, để chúng ta còn dùng trên đường. Trên đảo vạn phần hung hiểm, đối với nhiều loại hồng hoang man thú, chúng ta chỉ có thể tránh xa mà đi, không biết phải tốn bao nhiêu ngày mới có thể chính thức đi vào sâu bên trong".
Đưa mắt nhìn theo bóng Tiêu Thần xa khuất, Lưu Nguyệt sầm mặt xuống, nói: "Lập tức giết chết hắn để tránh những việc phát sinh ngoài ý muốn".
Vương Tử Phong lắc lắc đầu, nói: "Muội cũng thấy rồi đó, để lại hắn làm những việc lặt vặt thêm vài ngày nữa. Sâu trong đảo nguy hiểm trùng trùng, nói không chừng còn có thể đem hắn làm mồi dụ đám man thú kia".
Hai người cùng bật cười khoái trá.
Ở phía xa trong rừng, Tiêu Thần cũng đang chăm chú nhìn sự mấp mấy môi của bọn họ, sau đó mới yên lặng bỏ đi. Nếu như không phải hiểu được cách đoán lời nói qua sự mấp máy môi, sợ rằng đến lúc chết vẫn không biết tại sao mình chết.
Nhận thấy Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt dường như rất vội vã, không muốn hao phí thêm một chút htời gian nào nữa, khi Tiêu Thần mang về đủ muối liền lập tức lên đường.
Cả ba người đi đã được nửa canh giờ, những cây cổ thụ cao ngất trời càng lúc càng dày đặc. Trong khu rừng nguyên thủy này, cổ thụ ngàn năm mấy chục người ôm rất nhiều, dây leo chằng chằng, hung cầm mãnh thú khắp nơi, không ngừng rít gào.
Cả ba người đã trông thấy mấy chục con man thú, chim lạ rất khó thấy. Vì để tránh phiền phức nên bọn họ cực lực đi vòng tránh đụng độ.
Đi trong rừng rậm nguyên thủy vô tận, bọn họ thường xuyên trông thấy rất nhiều bộ xương thú, còn có rất nhiều bộ xương khổng lồ không biết tên, hiển nhiên là xương của hồng hoang man thú, những khúc xương bảy tám thước, mấy chục thước vỡ vụn nằm lẩn khuất trong cỏ càng làm cho khung cảnh thêm âm u khủng bố.
Lần này tiến vào đây, Tiêu Thần đã nhìn thấy những vết tích do con Bát tí ác long lưu lại, trên mặt đất còn lưu lại một chút mảnh vụn của lân giáp và những vết chân khổng lồ so với người Tiêu Thần còn to hơn rất nhiều lần.
Tiêu Thần rất muốn biết Bát tí ác long rốt cục đã phát sinh kịch chiến cùng với thượng cổ hung thú như thế nào.
Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt không biết sự việc Bát tí ác long kịch chiến cùng với thượng cổ hung thú khác mấy ngày trước, vì thế trên đường đi không ngừng kinh ngạc.
Không lâu sau, Tiêu Thần phát hiện ra nơi xảy ra cuộc chiến giữa hai con man thú, nơi này nguyên là khoảnh rừng rộng lớn, nhưng hiện tại tất cả đều bị san bằng, trên mặt đất còn lưu lại những thân cây đổ gẫy nát.
Trên khoảng đất bừa bộn còn lưu lại từng vũng máu lớn, còn vương không ít lân giáp màu bạc, đó là của Bát tí ác long, cũng có không ít lân giáp màu xanh vỡ vụn, hiển nhiên là của con hung thú còn lại.
Đưa mắt nhìn kĩ, Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt sắc mặt vô cùng khó coi.
Đi theo phương hướng của con hung thú kia đã rời đi, bọn họ phát hiện man thú này dường như đứng thẳng di chuyển bằng hai chân, hai vết chan to lớn xếp song song so le với nhau. Bọn họ không tiếp tục truy theo nữa mà chuyển sang hướng khác, vì nếu cứ đi tiếp vạn nhất gặp phải con ác thú này, chắc chắn sẽ chết không có đất chôn.
Bất quá, ngay cả sau khi liên tục đi chuyển vài nơi, ba người phát hiện ở trong khu vực này có không ít nơi đều có dấu vết của hung thú lưu lại, nơi này tựa hồ là lĩnh địa cư ngụ của nó.
Đây không phải là hiện tượng tốt, bọn họ đã tiến nhầm vào nơi ở của một con thượng cổ hung thú vô cùng đáng sợ.