Có tiểu Tử Long Vương con trong truyền thuyết kia bên người vậy Long tộc có phát hiện ra bọn họ cũng sẽ không ra tay diệt sát. Tâm tình mọi người đều giãn ra, mà Âm binh và Thiên binh tựa hồ kiên kỵ nơi này chỉ đứng nhìn đằng xa mà không giám bước tới.

Một tiếng rít gào trầm thấp vang lên, Tử Long Vương đi vòng qua khu vực thần bi, ngược dòng Huyết Hà đi tới. Dòng Huyết Hà này quả là "chín khúc mười tám đoạn", hết sức quanh co khúc khuỷu.

"Ầm"

Một tiếng nổ.

Thần bi phát ra chùm sáng ngút trời.

Lớp đen thẫm bên ngoài bị tróc ra làm tâm thần Tiêu Thần kịch biến. Chính là bọn họ đang đi bên sườn thần bi khi nó phát ra chùm sáng chói mắt. Mà bên trong chùm thần quang ấy hắn thấp thoáng thấy được một số đồ án.

Tâm tình của hắn quả thực đã kích động cực điểm. Đó chính là phần tiếp theo của luyện khí đồ a, là phần bổ khuyết tiếp theo của huyền công mà hắn ngày ngày mơ ước. Thần bi trên Long Đảo quả nhiên có quan hệ rất lớn với cổ bi trấn Hoàng Hà.

"Tiêu Thần, ngươi ngây ngốc gì đó? Còn không đi mau!" Liễu Mộ thấy Tiêu Thần phát ngốc đứng đó không khỏi kéo vạt áo hắn.

"Các ngưoi đi trước, ta theo sau." Vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, hoàn toàn bị luyện khí đồ kia hấp dẫn.

"Ngươi điên rồi." Liễu Mộ cố sức nắm lấy Tiêu Thần.

Độc Cô Kiếm Ma bên cạnh cười nói: "Ngươi lầm bầm cái gì? Ngươi muốn ghi nhớ luyện khí đồ trên cổ bia kia sao? Ta khuyên ngươi nên bỏ đi, phàm là tu giả tu luyện qua luyện khí đồ trên cổ bi này cuối cùng không ai có thể sống sót."

Nhất Chân hòa thượng nghe nói cũng đi đến: "Tiêu Thần không nên ghi nhớ luyện khí đồ này, đó là công pháp không thể tu luyện, tương truyền trong quá khứ từng có người thử tu luyện tàn đồ này thế nhưng bọn họ đều bị chết thảm."

"Không sao đâu, các ngươi đi trước đi." Tiêu Thần tựa như đã nhập ma, nhìn chằm chằm vào cổ bi. Thế nhưng chùm sáng đã thu lại, đồ án đã biến mất.

Ngay lúc đó, phía trước truyền đến một mảnh kinh hô, tựa hồ Tử Long Vương dẫn mọi người đi đến một nơi kì dị. Liễu Mộ cùng Nhất Chân hòa thượng liếc mắt, cùng nhau đi đến trước Tiêu Thần, xem ra bọn họ lo lắng cho Tiêu Thần.

Ngay lúc này, sừng Tổ Long, pháp luân của Phật Đà, Bát Quái bằng đồng…… cùng với đông đảo chú ngữ man long lại đánh đến thần bi, chùm sáng rực rỡ lại từ cổ bi vọt lên, thiên đồ lại tái hiện.

Lúc này, đôi mắt Tiêu Thần bắn ra hai tia sáng sắc bén như thực chất hóa. Tâm thần hắn dường như cùng với hai tia sáng này rời khỏi thân thể, tại giờ khắc này hắn cảm giác được một cổ khí tức tang thương lâu đời xuất hiện trước mặt hắn. Đồ án trên cổ bi đã in dấu thật sâu trong đầu hắn.

Không sai, đó chính là công pháp tu luyện kế tiếp của thiên đồ! Hơn nữa, hắn từ trong các đồ án phức tạp kia phát hiện ra bốn loại tán thủ sát thức thần bí. Tuy rằng chỉ có bốn thức thế nhưng cũng khiến cho Tiêu Thần hưng phấn không thôi.

Phần luyện khí đồ tiếp theo này Tiêu Thần không có khả năng trong thời gian ngắn có thể tiếp thu, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ trong đầu. Bất quá, bốn thức tán thủ giống như hắn đã từng biết qua, hắn tỉ mỉ cảm nhận liền phát giác trước đây đã nhìn thấy qua.

Tán thủ đầu tiên trong bốn thức cực kì giống với <Lục Thần Tán Thủ> thế nhưng so với <Lục Thần Tán Thủ> thì tinh thâm hơn rất nhiều, càng suy nghĩ càng khiến cho Tiêu Thần kinh hãi, trước kia tại trên vòng bia đá bảo hộ gần đó phát hiện ra <Lục Thần Tán Thủ> so với tán thủ đầu tiên trong cổ bi này quả là một trời một vực. Căn bản là không thể so sánh, sự ảo diệu trong đó không thể diễn đạt bằng lời.

Sau đó Tiêu Thần phát hiện bóng dáng của các sát thức của vòng bia đá bảo hộ trên bốn thức tán thủ của thần bi. Tán thủ thứ hai lại hơi giống với <Nghịch Loạn Tam Thức>, tán thủ thứ ba lại giống như <Trấn Ma Bát Pháp>, mà tán thủ thứ tư lại giống với <Băng Liệt Ngũ Sát>.

Bốn thức tán thủ trên thần bi cổ chỉ vẻn vẹn là bốn thủ thế mà thôi, khắc đồ tuy đơn giản nhưng khái quát độ khó thì vẫn không đổi. Có thể đây là cái được gọi là từ phức tạp hóa giản đơn sao?

<Nghịch Loạn Tam Thức> trong truyền thuyết, <Trấn Ma Bát Pháp>, <Băng Liệt Ngũ Sát> đều có thể do một tán thủ diễn biến ta, mà lại tinh thâm hơn rất nhiều.

Phức tạp hóa giản…. Phức tạp hóa giản! Tiêu Thần thì thầm bốn từ này, sau khi nhớ xong, hắn gọi bốn thức tán thủ này là <Lục Thần>, <Nghịch Loạn>, <Trấn Ma>, <Băng Liệt>!

"Ngươi lại lẩm nhẩm gì vậy?"

Phía trước hắn chính là Liễu Mộ và Nhất Chân hoà thượng. Thấy vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, không khỏi dùng sức lay động hắn, khiến cho Tiêu Thần từ trong huyễn cảnh tỉnh lại, từ kích động dần dần tỉnh táo lại nói: "Ta không sao." Mãi đến lúc này Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng mới buông hắn ra.

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thần kinh dị nhìn chùm máu sáng đỏ ngút trời cách họ trăm thước phía trước.

"Tử Long Vương mang chúng ta đến đây, nói không chừng đây chính là đường sống."

Tại khu vực này, kiến trúc cổ xưa không nhiều lắm. Gầm Huyết Hà tràn ngập âm khí, sương máu lơ lửng, bên trong chùm sáng đỏ phía trước tựa hồ có một đài cao cổ xưa.

Bọn Tiêu Thần rất nhanh đi đến, phát hiện ra đó là một tế đàn cổ xưa hoàn toàn do những tảng đá đen xây nên, cao hơn hai mươi thước. Tràn ngập cảm giác tang thương của năm tháng. Xung quanh nó còn có rất nhiều tấm bia đá cao hai thước vây quanh. Mà chùm sáng đỏ này chính là do tấm bia đá này phát ra, như là đang bảo hộ tế đàn cổ xưa này.

Dòng Huyết Hà thông một vòng với tế đàn cổ xưa. Dường như chùm sáng đỏ cùng với Huyết Hà có liên quan với nhau. Khiến cho người ta phải hoài nghi. Đây không phải là huyết tế trong truyền thuyết chứ? Lẽ nào Huyết Hà là vì tế đàn cổ này mà lưu lại?

Những tu giả may mắn còn lại ở trong cổ thành không sai biệt lắm đều chạy đến nơi đây. Nhưng bất quá chỉ có mười bảy mười tám người mà thôi. Những người khác toàn bộ đã chết. Ở trong nhóm đó Tiêu Thần thấy được thiên tài ảo thuật linh sĩ Cathy. Bất quá hai người cũng không có động thủ, hiện tại không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân.

Tử Long Vương gầm nhẹ một tiếng. Sau đó chợt bay lên cao vượt qua Huyết Hà. Vượt qua vòng bảo hộ của cổ bi. Bay thẳng vào trong chùm sáng đỏ xuất hiện tại gần tòa tế đàn cổ xưa. Nó quay đầu lại gầm nhẹ mấy tiếng, dường như muốn bảo mọi người đi theo vào.

Hơn mười tu giả nhìn nhau, đi đến tế đàn cổ xưa đó là có thể rời khỏi cổ thành? Đó chính là không thể. Thế nhưng không để bọn họ lo nghĩ quá nhiều, bởi vì từ xa đã truyền đến từng trận rung động. Thiên binh và Âm binh phía xa đã đi đến gần thần bi rồi. Cũng có rất nhiều ác linh đi đến. Trên bầu trời là một mảng rậm rạp chim xương.

Hơn nữa, rất nhiều ngôi nhà cổ xung quanh cũng không an tĩnh. Bên trong truyền ra từng tiếng huýt thê lương, tuyệt đối đều là những siêu cấp hung linh.

Các tu giả không hề do dự, nếu như đã không có đường thoát thì không bằng theo Tử Long Vương một lần, mười mấy người trước sau nhảy qua Huyết Hải, vượt qua vòng bảo hộ của cổ bi.

Dọc theo thềm đá tràn ngập khí tức cổ xưa. Mọi người và Tử Long Vương cùng nhau đi lên trên tế đàn. Mặt đá trải qua vô tận sương gió. Không chỉ điêu khắc đồ hình của mặt trời, mặt trăng, ngôi sao còn có rất nhiều đồ hình của nhân vật thời thượng cổ, chỉ là không thể đoán ra đó là cái gì.

Ngay khi moi người đi lên tế đàn thì phát hiện rất nhiều đồ hình đầy máu tanh của các man long bị hiến tế, điều này khiến cho Tử Long Vương tựa hồ rất tức giận, không ngừng gầm gừ.

Lúc này, từng tảng lớn hung linh bay đến trước tế đàn cổ. Sương đen cuồn cuộn tràn ngập hung khí và sát khí. Mà bầu trời cùng mây đen giống như đè xuống, không chỉ có chim xương mà còn có rất nhiều hung linh có thể phi hành. Tất cả chúng nó đều ngoan độc nhìn chằm chằm vào tế đàn cổ, bất quá tạm thời cũng không phát động công kích với mọi người.

"Chuyện gì xảy ra? Ta như thế nào lại cảm giác có chút không đúng?" Có người kinh nghi nói: "Những…… hung linh này vây khốn chúng ta như vậy sẽ không…… đem chúng ta làm tế phẩm chứ. Chẳng lẽ muốn tế sống chúng ta sao?"

Hung linh tề tụ ngày càng nhiều. Sau cùng bọn chúng phát ra tiếng huýt. Khiến cho khu vực này không ngừng rung động. Tử Long Vương tựa hồ có chút lo lắng, không ngừng ngẩn đầu quan sát qua cái khe hở giữa các hung linh đang trôi nổi trên không. Có thể nhìn thấy được mặt trời bằng máu kia sắp áp lên trên cổ thành.

Theo mặt trời máu từ từ tiếp cận trung tâm, chùm sáng đỏ từ tế đàn cổ xưa bắt đầu kịch liệt sáng lên. Tế đàn này đã tồn tại không biết bao năm tháng, nó giống như có sinh mệnh, điên cuồng hấp thu Huyết Hà đang chảy quanh khiến cho chùm sáng chói mắt xông thẳng lên.

Khiến cho hung linh ở chỗ này một trận đại loạn, tiếng huýt thê lương không ngừng vang lên. Từa hồ chú ý đến một hồi tế sống này.

Ngay lúc này, các kiến trúc gần tế đàn đột nhiên đại loạn, âm thanh vỡ nát vang lên. Tòa nhà cổ kích to nhất ở giữa bị vỡ nát. Tiếng huýt thê lương đinh tai nhức óc phát ra. Tựa như có một tuyệt thế hung linh xuất hiện.

Mọi người hoảng sợ không thôi, đây chính là chuyện từ lúc đi vào trong cổ thành chưa từng xảy ra. Hiện tại tuy rằng không ít ngôi nhà cổ phát ra âm thanh dị thường nhưng không có bị vỡ nát ra như vậy.

Một luồng sáng trắng bắn thẳng lên trời, chỉ thấy một tiểu thú lông xù khả ái bay lên trên đỉnh một tòa nhà cổ, tiểu thú trắng muốt thở phì phò chớp chớp đôi mắt to sáng sủa nhìn qua đống đổ nát, phát ra âm thanh "Y y nha nha" không ngừng truyền vào trong tai mọi người.

"Rống……" Một tiếng gầm gừ của lệ quỷ vang lên, các hung linh đang phi hành trong không trung bị chấn động một trận, suýt nữa rơi xuống đất. Chỉ thấy một nam tử cao lớn, mặc trang phục từ thời xa xưa từ trong đống đổ nát kia đi ra.

"A……"

"Như thế nào có thể ?"

"Đó là……"

Mọi người sợ hãi không thôi. Bởi vì đó chính là một thiên sứ không đầu lại có thể phát sinh ra âm thanh. Vả lại hắn cũng có đôi cánh chim màu vàng kim, vậy hàm nghĩa chính là một thần linh trong truyền thuyết a! Hắn như thế nào lại ở trong cổ thành này? Lại bị mất đầu? Bất quá trải qua cảm ứng cẩn thận có thể phát giác được hắn lúc này đâu có nửa điểm khí tức thánh khiết. Toàn thân đều tràn ngập sát khí kinh khủng.

Thiên sứ không đầu cánh vàng đánh về phía tiểu thú trắng muốt kia. Trong nháy mắt khiến cho tòa nhà cổ sụp đổ, khắp nơi đầy bụi mù. Động tác của tiểu thú tựa hồ nhanh đến cực điểm, thiên sứ không đầu cánh vàng rõ ràng không thể bắt được nó. Sau đó nó chạy ào vào một tòa nhà khác, thiên sứ không đầu theo sát phía sau.

Mỗi một tòa nhà cổ đều có hung sinh siêu cường. Theo vài tòa nhà cổ bị đổ nát, vài hung linh mặc trang phục nhà nông cổ xưa đi ra. Nhìn không ra bọn họ có chỗ nào đặc dị, thế nhưng mặt đất chấn động kinh khủng khiến người ta kinh hãi không thôi. So với những hung linh mọi người gặp lúc trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhìn tiểu thú trắng muốt khả ái phi thường kia lại tạo nên động tĩnh lớn như vậy, nó chạy ào vào bên trong vài tòa nhà cổ mà có thể toàn thân trở ra, thực sự khiến cho người ta có cảm giác không thể tin được.

"Kha Kha……" Tiêu Thần cả kinh kêu lên. Hắn đã nhận ra Kha Kha. Vạn vạn lần không ngờ tiểu thú này lại đi vào bên trong cổ thành.

Có vài người đã từng nhìn thấy tiểu thú này đi bên cạnh Tiêu Thần. Lúc này bọn họ đều nhớ lại, bất quá bọn họ cũng chưa từng nghĩ tiểu thú lại thần dị như vậy, phải biết rằng trước đó không ít người tiếp vào trong tòa nhà cổ đều không thể đi ra, trở thành lương thực của lũ ác quỷ. Thế nhưng tiểu thú đầy khả ái này rõ ràng lại có thể nhiều lần chạy thoát, thật sự khiến cho người ta không nói lên lời.

Xem ra nó không những không sợ, tựa hồ còn ra vẻ bộ dạng thở phì phò, thật sự là khả ái mà thần kì cực điểm.

Kha Kha tựa hồ nghe được tiếng hô hoán của Tiêu Thần, chớp đôi mắt to nhìn lại. Sau đó tựa như là gặp được người thân vui vẻ chạy đến. Ven đường lại đi qua một tòa nhà cổ.

Như vậy thật sự là quá náo loạn đi. Thiên sứ không đầu cánh vàng cùng với hung linh cuồng bạo không ngừng đuổi theo, khiến cho khu vực này bụi bay đầy trời.

Mọi người đều chết lặng. Thật quá kiêu ngạo rồi, đây là một tiểu thú khả ái đơn thuần sao? Rõ ràng là không thèm quan tâm vọt đến. Gặp phải động tĩnh lớn như vậy khiến cho mọi người nói không nên lời.

Tiêu Thần vì Kha Kha mà khẩn trương trong lòng, đồng thời hắn cũng âm thầm đánh giá, mấy người phía sau thiên sứ cánh vàng không phải là tiên nhân năm đó sao? Dù sao trước đây hắn cũng đã từng nhận ra một người, những người này dù diện mục bất đồng nhưng cũng khó nói là không cùng thân phận.

"Oanh ầm ầm"

Các ngôi nhà cổ liên tục bị sụp đổ. Kha Kha suýt nữa bị một hung linh bắt được, Tiêu Thần khẩn trương đến cực điểm, sau cùng nhịn không được nhảy ra khỏi tế đàn đi tiếp ứng Kha Kha.

"Không nên đến đó!" Liễu Mộ cùng với nữ tử trong màn sương rực rỡ đồng thời ra tay. Lực lượng không gian pháp tắc và thời gian Thần tắc cùng ngăn cản Tiêu Thần.

Hoàn hảo, Kha Kha không có việc gì. Vả lại nó cư nhiên còn có thời gian nhàm chán quay đầu lại huy động móng vuốt với thiên sứ cánh vàng.

Cuối cùng, Kha Kha "sưu" một tiếng hóa thành một tia sáng trắng, cư nhiên vượt lên mấy chục thước trên không, trực tiếp vượt qua đông đảo ác linh đang bao vây trước tế đàn cổ, vượt qua Huyết Hà, xông lên tế đàn cổ xưa.

Kha Kha thật sự quá thần dị. Toàn thân trắng muốt, bộ lông trắng noãn không ngừng lóe ra ánh sáng trong suốt, tựa như từ cốt ngọc mềm dẻo trong suốt chạm khắc mà thành. Hơn nữa, cặp mắt to linh động kia khả ái đến cực điểm, quả nhiên là một tiểu thú đầy trí tuệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện