Sau buổi trưa cuối thu, là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.

Khi không có bệnh nhân, Tiểu Lục thích lấy một mảnh lá sen che kín ánh mắt, ngửa mặt nằm trên chiếu phơi thảo dược, hai tay áp vào tai duỗi thẳng lên, hai chân khép thoải mái, mũi chân chốc xuống. Cả người thẳng tắp tựa như một đường thẳng, tưởng tượng thân thể có thể kéo dài vô tận, cảm giác gân cốt kéo căng đó, hợp với ánh mặt trời ấm áp, lá sen thơm ngát, cứ như xương cốt được ngâm trong rượu, say mê tuyệt vời.

Hắn đã từng khích lệ Ma Tử và Xuyến Tử phơi nắng giống hắn, nhưng Ma Tử và Xuyến Tử ngại xấu mặt giữa ban ngày, nên tới giờ vẫn không học theo hắn. Vì vậy loại cảm giác tuyệt vời này, Tiểu Lục chỉ có thể cô đơn độc hưởng một mình.

Tiểu Lục kéo căng đủ rồi, chậm rãi thu tay lại, hất lá sen ra, thấy Thập Thất đang xắt thuốc.

Từ khi con gái của Ma Tử sinh ra, gần như hắn luôn ở nhà đồ tể Cao. Xuyến Tử vốn có thể làm chút việc, nhưng ba tháng nay hắn ra ngoài cả ngày, không biết đang làm gì. Trong y quán chỉ còn Thập Thất, nhưng Tiểu Lục không hề cảm thấy việc nhiều hơn trước kia, ngược lại càng thanh nhàn bớt lo, mỗi lần nghĩ đến cái gì, vừa quyết định đi làm, đã thấy Thập Thất làm xong rồi.

Tiểu Lục ngồi xếp bằng trên chiếu, đội lá sen lên đầu, nhìn Thập Thất làm việc hết sức chuyên chú. Thập Thất luôn cúi đầu xắt thuốc, đến khi xắt xong, cân thuốc cẩn thận rồi bỏ vào trong hộp thuốc, chờ hộp thuốc trang bị đầy đủ, hắn lại bắt đầu xắt một loại thuốc khác.

Tiểu Lục

Thập Thất ngừng lại trong chớp mắt, ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tiểu Lục.

“Ừm…” Tiểu Lục lắc đầu, “Không có gì.”

Thập Thất cúi đầu, lại bắt đầu bận rộn.

“Thập Thất.”

Thập Thất dừng lại, lần này không nhìn Tiểu Lục, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, tập trung nghe.

“Ngươi nghỉ ngơi một lát đi!”

“Không mệt.” Thập Thất tiếp tục làm việc.

Tiểu Lục cầm lá sen, vừa nhìn Thập Thất, vừa xé lá sen thành từng mẩu. Lão Mộc và Xuyến Tử đều không phát hiện ra hắn giận Thập Thất, nhưng Thập Thất và hắn đều biết, ban đầu Thập Thất còn muốn nhận lỗi, nhưng hắn lại cố ý giả bộ hồ đồ, càng khách khí có lễ, dần dần Thập Thất không nhắc đến nữa, chỉ trầm mặc đi theo hắn như cái bóng, đem công việc của ba người làm hết một mình.

“Thập Thất…”

Thập Thất ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục lại không biết bản thân muốn nói cái gì, cắn cắn môi, bỗng nhiên mặt mày hớn hở vỗ vỗ bên cạnh, “Ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi trò này rất hay.”

Thập Thất buông việc trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục nằm xuống, liên miệng chỉ huy, bảo Thập Thất nằm phơi nắng không có hình tượng như hắn, Thập Thất quả nhiên không nghĩ giống Ma Tử và Xuyến Tử, nghe theo không chút do dự. Tiểu Lục hí mắt đếm mây xanh mây trắng, cảm thấy mỹ mãn thở dài. Mặc dù lúc này phơi nắng mặt trời vẫn là mặt trời trước kia, chiếu ở dưới người cũng là chiếu trước kia, nhưng cảm giác hai người cùng nhau phơi nắng, cũng không biết vì sao, chỉ biết nó tốt hơn phơi nắng một mình.

Lúc Tiểu Lục giọng nói của Thập Thất đột nhiên truyền đến: “Sẽ không có lần thứ hai.”

“Sao?” Tiểu Lục mê hoặc mở mắt.

“Dù là nguyên nhân gì cũng sẽ không để ngươi muốn dựa vào ta, lại không tìm thấy ta.”

Tiểu Lục hoàn toàn tỉnh táo, bỗng cảm thấy trong thời gian này mình phát cáu đúng là không có ý nghĩa, làm cho Thập Thất phải nghĩ nhiều. Tiểu Lục xoay người ngồi dậy, gãi đầu cười gượng vài tiếng, muốn nói gì đó, lão Mộc đột nhiên chạy vào, túm lấy Tiểu Lục bắt đầu bỏ chạy.

“Giày, ta còn chưa đeo giày!” Tiểu Lục vội vàng đeo giày, bước nhanh ra cửa, đột nhiên quay đầu nói với Thập Thất: “Cùng đi!”

Tiểu Lục bị lão Mộc túm lấy chạy một đường, không thể ngoái nhìn xem Thập Thất có theo sau không.

Chạy mãi tới đầu phố, Tiểu Lục vừa chào hỏi Hiên, đã bị lão Mộc đẩy trốn vào hầm rượu, lão Mộc ra hiệu với Hiên, Hiên gật gật đầu, hiểu ý.

Có người cẩn thận ngồi xổm xuống sau hắn, Tiểu Lục chưa quay đầu đã biết là Thập Thất đến. Tiểu Lục quay đầu cười làm mặt quỷ với Thập Thất, điều chỉnh tư thế, cười híp mắt chờ xem trò hay gì sắp đến.

Hiên lớn giọng ho khan vài tiếng, lão Mộc lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, Tiểu Lục cũng lập tức nhìn lén từ trong hầm rượu.

Ba xướng kỹ lững thững đi tới, tiếng nói mềm nhũn ẻo lả, nói muốn mua rượu gì đó với Hiên, bao nhiêu lượng. Mua rượu xong, hai cô đi mau, còn dư lại một cô chậm chạp dừng phía sau.

Tiểu Lục sắp mất kiên nhẫn, lão Mộc dùng sức đấm hắn một cái, lúc này mới nhìn thấy Xuyến Tử không biết từ nơi nào xông ra, song song đi cùng xướng kỹ đó, cứ đi, cứ đi, rồi… Không thấy nữa.

Lão Mộc lại túm Tiểu Lục chạy chậm, quẹo trái quẹo phải, chui vào trong một ngõ nhỏ. Xuyến Tử và xướng kỹ đó đang nhỏ giọng trò chuyện bên trong, nói xong, hai người dán vào nhau, bắt đầu “ăn kẹo đường”.

Tiểu Lục cười tít mắt nhìn, sắc mặt lão Mộc lại xanh mét, vẻ mặt đau lòng thất vọng. Tiểu Lục nghiêng đầu nhìn Thập Thất, Thập Thất đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn mũi giày của mình, tuyệt đối phi lễ chớ nhìn.

Hai người ăn kẹo đường ngày càng kịch liệt, nữ dựa vào vách tường thở dốc rên rỉ, lão Mộc muốn lao ra, nhưng thật sự không biết nên xử lý chuyện xấu hổ này như thế nào, đành nói với Tiểu Lục: “Ngươi xem thế nào rồi làm đi!” Nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tiểu Lục không để ý đến lão Mộc, chỉ buồn cười nhìn Thập Thất, lông mi của Thập Thất hơi run lên, Tiểu Lục không nhịn được sáp lại, “Con cháu đại gia tộc nếu không có thị thiếp, thì cũng có mấy nàng tì nữ mỹ mạo đúng không? Tì nữ của ngươi so với nữ nhi này thì thế nào?”

Thập Thất không nói chuyện, muốn tránh khỏi Tiểu Lục lui về phía sau, nhưng đã dán vào vách tường.

Tiểu Lục nén cười, tiếp tục hành vi tà ác của mình, mở hai tay ra, chống lên tường, vòng Thập Thất vào giữa, tư thế của ác bá đùa giỡn dân nữ, “Ngươi thích nữ nhân như thế nào? Tiểu bạch thỏ thanh thuần ngượng ngùng, hay là quyến rũ nhiệt tình như nữ tử kia?”

Giữa tiếng rên rỉ của nữ nhân, gò má tái nhợt của Thập Thất dần dần lan ra màu đỏ ửng. Tiểu Lục đã sắp cười đến vỡ bụng, lại càng tà ác, càng ghé sát vào, gần như dán vào mặt Thập Thất, thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi muốn sao?”

Không nghĩ tới, Thập Thất lại chậm rãi ngẩng đầu lên, mặc dù có một chút ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt trong suốt lại tràn ra ý cười! Tiểu Lục ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu trong đầu mới toát ra câu, sói đội lốt cừu a!

Tiểu Lục vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt, đem khí nóng đập hết lên người Xuyến Tử, trực tiếp vọt qua: “Xuyến Tử! Lá gan của ngươi lớn quá nhỉ, học cả thói chơi gái? Tiền ở đâu ra?”

Xuyến Tử sợ tới mức kéo quần bỏ chạy, nhưng mới bước đã quay lại, che phía trước nữ tử. Nàng kia lại không hề xấu hổ, chỉ nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đẩy Xuyến Tử ra, thi lễ với Tiểu Lục, “Nô gia là Tang Điềm Nhi, thân mật với Xuyến ca, không cần tiền của huynh ấy.”

Tiểu Lục cười cười hỏi: “Ngươi là xướng kỹ, ngủ với hắn không cần tiền, không phải thua thiệt sao?”

Tang Điềm Nhi cười cười: “Ta tình nguyện!” (Lúc đầu giới thiệu bản thân xưng là nô gia, sau xưng ta.)

Tiểu Lục hỏi: “Ngươi có tình nguyện ngủ với hắn cả đời không?”

Tang Điềm Nhi sửng sốt, tựa hồ hiểu rõ ý của Tiểu Lục, lại không thể tin Tiểu Lục có ý như vậy. Xuyến Tử vội vội vàng vàng nói: “Ta nguyện lòng! Ta nguyện lòng ngủ cùng nàng cả đời!”

Tiểu Lục đạp hắn một phát, “Cút qua một bên, ta đang hỏi nàng!”

Xuyến Tử đáng thương nhìn Tang Điềm Nhi, dồn sức gật đầu với nàng.

Tang Điềm Nhi rốt cuộc cũng tin Tiểu Lục hỏi chính là ý đó, trong mắt có lệ, quỳ xuống, “Nô gia nguyện lòng.”

Tiểu Lục nói: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Đi theo Xuyến Tử cần phải làm việc vất vả.”

“Nô gia nguyện lòng.”

“Đã xong, ngươi trở về chờ xem, ngẫm lại khi nào thì thành thân.”

Tang Điềm Nhi không thể tin được nhìn Xuyến Tử, tất cả có thể đơn giản như vậy? Xuyến Tử nâng nàng dậy, “Lục ca tuy hơi dữ, nhưng từ trước tới nay không nói hai lời.”

Tiểu Lục véo tai Xuyến Tử, túm hắn bước đi, “Ngươi thật đúng là trưởng thành rồi!”

Tâm nguyện của Xuyến Tử đã hoàn thành, vừa kêu đau ai nha ai nha, vừa cao hứng cười với Thập Thất, Thập Thất đi theo họ, chỉ nhìn Tiểu Lục, trong mắt tràn đầy ý cười.

Ngang qua quán rượu, Tiểu Lục nói với Hiên: “Cảm ơn ngươi!”

Hiên liếc nhìn Xuyến Tử bị Tiểu Lục véo tai, cười chắp tay, “Nếu làm việc vui, nhớ chú ý chuyện làm ăn của ta!”

“Được, đến lúc đó ngươi và lão Mộc nói chuyện.”

Tiểu Lục xách theo Xuyến Tử, lúc gần vào cửa, Tiểu Lục thấp giọng nói: “Còn không kêu thê thảm một chút?”

Xuyến Tử lập tức phản ứng, lớn tiếng kêu khóc, Tiểu Lục liên tục đạp đá, đánh Xuyến Tử tới trước mặt lão Mộc, lão Mộc lại đau lòng, thầm nói: “Đều trưởng thành rồi, muốn đánh thì cũng kín đáo một chút, tốt xấu gì cũng phải để cho hắn chút mặt mũi.”

Lão Mộc vốn mang cả bụng tức giận, nhưng Tiểu Lục đã xử lý Xuyến Tử xong, lão Mộc đột nhiên không biết nên làm gì, “Tiểu Lục, ngươi nói chuyện này là thế nào? Sao Xuyến Tử lại dính lấy cô xướng kỹ đó?”

Tiểu Lục nói: “Nghĩ cách chuộc thân thôi! Sau khi chuộc, nên làm cái gì thì làm cái ấy, dù sao Ma Tử có, cũng đừng để Xuyến Tử thiếu.”

Nếu như Lão Mộc là người Thần Nông hay Cao Tân, lấy tình yêu thương của lão với Xuyến Tử, chỉ sợ rất khó để Xuyến Tử cưới một xướng kỹ, nhưng lão đến từ dân chúng Hiên Viên tràn trề dũng mãnh, sau một lúc lâu ngồi ở ngưỡng cửa chịu gió lạnh thổi, cân nhắc tới lui, cảm thấy cũng không có gì là không được, nàng dâu của Xuyến Tử liền định xuống như vậy.

Một khi lão Mộc đã quyết định, thì lập tức bắt đầu thu xếp. Quán xướng kỹ có lẽ cảm thấy có thể được lợi, có lẽ muốn trừng phạt Tang Điềm Nhi, mở giá rất cao, đủ cho Ma Tử cưới mười nàng Xuân Đào. Lão Mộc chạy khắp nơi tìm người nói đỡ, thế nhưng, dựa vào quan hệ hai mươi mấy năm của lão và Tiểu Lục ở trấn Thanh Thủy, vẫn không hoàn toàn giải quyết được.

Lão Mộc tức giận muốn chết mà vẫn không có biện pháp nào. Quán xướng kỹ là nơi đặc thù ở trấn Thanh Thủy, đó là nơi tụ tập tin tức và lan truyềncó cô nương xinh đẹp nhất, tài hoa nhất, là nơi các nam nhân có quyền thế thường tới, nơi đó có các loại thế lực nắm trong tay, không chỉ có Hiên Viên, Thần Nông, Cao Tân, còn có các đại thế gia, từ Xích Thủy Trung Nguyên đến Phòng Phong thị phía bắc đều có.

Lão Mộc mặt ủ mày chau, thở dài thở ngắn, “Ta thấy Điềm Nhi thật sự muốn ở cùng Xuyến Tử nhà chúng ta, bây giờ thà rằng bị đánh cũng không tiếp khách, nhưng mụ tú bà đó thật là đáng ghét!”

Ma Tử thấy khó chịu, âm thầm khuyên Xuyến Tử buông tha Tang Điềm Nhi, dù dễ nhìn thế nào, cũng không phải là người mà họ muốn.

Sắc mặt Xuyến Tử tối đen, ngồi ở bậc cửa trong sân, ôm đầu, cả đêm không ngủ được.

Trong phòng, Tiểu Lục nằm trên giường, nhấc chân bắt chéo vào nhau, nâng cái gương nhỏ bảo bối của hắn, cười hắc hắc không ngừng.

Trong gương để một vài hình ảnh, tất cả đều là kiệt tác đêm khuya hôm đó của hắn. Trên mặt Tương Liễu bị hắn vẽ ra chín cái đầu, mở to ánh mắt lạnh băng, như mũi kiếm sắc nhọn mà nhìn hắn.

Tiểu Lục đánh vào đầu Tương Liễu trong gương, “Cho ngươi hung dữ này! Cho ngươi hung dữ này!” Đánh xong, hắn lau gương, tất cả hình ảnh đều biến mắt, chiếc gương nhỏ khôi phục bình thường, ngoài nhìn qua trông tinh ranh hơn gương thường một chút, thì hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.

Mặt gương nhìn như bình thường này thực tế là dùng tinh hồn của tinh tinh rèn mà thành. Tinh Tinh ở Đại Hoang trời sinh có năng lực nhìn trộm, nhìn trộm là hành động nghịch thiên, tinh tinh lại có khả năng nghịch thiên này, nên chúng tu luyện không hề dễ dàng, phần lớn tinh tinh thành yêu đều khó đụng tới, mà dùng tinh hồn của chúng rèn gương quá khứ tương lai chỉ có một mặt này. Khóa tinh hồn của tinh tinh nhất định phải là lúc cam tâm tình nguyện, không có một tia oán hận, mới có thể tái hiện chuyện cũ, vậy nên rất khó để con yêu tinh tinh thừa nhận rèn gương đau đớn tàn khốc chết đi sống lại mà không có một tia oán hận.

Tiểu Lục cất gương cẩn thận vào người, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu.

Sau đêm đó, đã mấy tháng, Tương Liễu không xuất hiện. Nhiều người tìm hắn gây phiền toái như vậy, hắn không xuất hiện là bình thường, nếu xuất hiện, Tiểu Lục cũng hiểu cuộc đời mình đã đi đến cuối. Tiểu Lục luôn cầu nguyện trong lòng, thêm nhiều người tìm hắn gây phiền toái vào, tốt nhất là hắn bận rộn đến mức hoàn toàn quên mất trên trấn Thanh Thủy còn có một Mân Tiểu Lục.

Nhưng mà, bây giờ… Chao ôi!

Đại bàng Mao Cầu đang biến ảo bay vào từ ngoài cửa sổ, vênh váo tự đắc rơi xuống trước mặt Tiểu Lục.(Tên gốc của con đại bàng là bạch vũ kim quan điêu, điêu là đại bàng, nó tên Mao Cầu, mình chuyển ngắn gọn là con đại bàng.)

Tiểu Lục nói với nó: “Nhìn thấy bộ dáng huênh hoang thối hoắc của ngươi là ta lại muốn vặt lông ngươi, đem nửa bên trái nướng ăn, nửa bên phải nấu ăn, ăn xong vứt xương của ngươi cho chó gặm.”

Mao Cầu nhào tới chỗ Tiểu Lục, Tiểu Lục ôm đầu, nhảy xuống dưới, “Nói với chủ tử của ngươi, ta muốn gặp hắn. Có chuyện quan trọng.”

【 Tinh tinh (xingxing): 《 Sơn Hải Kinh · Nam Sơn Kinh 》 ghi lại là một loại dị thú, “Trông ngu, tai trắng, đi giống người, tên gọi tinh tinh, thực chi thiện tẩu” . Trong 《 HoàiNam tử 》 nói có thể biết chuyện cũ của một người, nhưng, không biết chuyện tương lai, thế nên gọi là “Biết hướng mà không biết đến” . (Chú thích của tác giả, hơi khó hiểu. Mình tìm được hình của tinh tinh trong Sơn Hải Kinh.)

Tinh tinh trong Nam Sơn Kinh

Mao Cầu hung tợn nhìn Tiểu Lục chòng chọc, giương cánh bay vào đêm đen.

Tiểu Lục cảm thấy không thể gặp Tương Liễu ở trong phòng, cùng địa điểm sẽ làm hắn nhớ tới cảnh chịu nhục lần trước, rất dễ kích thích hung tính.

Tiểu Lục ra khỏi cửa, dọc theo bờ sông mà chạy, chạy mãi cho tới khi ra khỏi trấn Thanh Thủy, tiến vào núi rừng rậm rạp. Hắn tìm một cây đại thụ năm sáu người ôm mới hết rồi trèo lên, chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Cây rất cao, nhìn xuống từ trên cao có thể quan sát tất cả, rừng núi rì rào, Tây Hà uốn lượn quanh co, như một chiếc thắt lưng bạc lấp lánh, chảy ra nhiều dáng vẻ. Nếu không phải mùa đông, nếu không phải gió lạnh rít gào thổi tới, thì tất cả thật hoàn mỹ.

Hắn đến!

Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn, đại bàng mang Tương Liễu bay tới từ trăng tròn, bạch y tóc trắng, bay xuống từ chín tầng trời, giống như tuyết, nhẹ nhàng dừng bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục nói: “Ba lựa chọn, có thể đánh ta bốn mươi roi, có thể đá ta từ chỗ này xuống, còn có thể nghe ta nói chính sự. Chính sự!”

Tương Liễu hỏi: “Đã tắm chưa?”

Miệng lưỡi Tiểu Lục vẫn trơn tru như trước, “Tắm rửa rất sạch sẽ, đang chờ đại nhân lâm hạnh.”

Một tay Tương Liễu giữ vai Tiểu Lục, cúi xuống, Tiểu Lục thật ngoan ngoãn hơi ngửa đầu ra sau, răng nanh của Tương Liễu đâm vào cổ hắn, mút máu của hắn. Tiểu Lục không nhắm mắt, mà là… thưởng thức ánh trăng.

Tương Liễu thật sự không khách khí, đầu Tiểu Lục dần dần choáng váng, “Ngươi tính ăn sạch sẽ một lần sao? Tuy rằng ngươi có chín đầu, nhưng không nghe nói ngươi có chín cái dạ dày! Không thể để dư lại một chút lần sau ăn à?”

Môi Tương Liễu dán vào cổ hắn, hướng về thứ tương liên với trái tim, mạch máu gắn bó với sinh mệnh. “Ngươi nói lúc nào thì ta nên cắn nơi này? Tối nay thì sao?”

Tiểu Lục vội vàng bày mưu vạch kế, “Tối nay không tốt, tối nay ngày lành cảnh đẹp, tâm sự với trăng thật là phong nhã biết bao. Loại chuyện giết ta này rất là giết phong cảnh, không bằng đợi đến lúc ta thật muốn giết ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta sao?”

“Không muốn!” Tiểu Lục mỉm cười đứng lên, “Ngươi rõ ràng biết ta không muốn giết ngươi. Lại càng không thể giết ngươi.”

“Ta không biết, ta chỉ biết là ngươi cần phải hận ta.”

“Ngươi không biết liền dám tới gặp ta lúc bị thương? Ngươi thực sự coi ta là tiểu bạch thỏ? Hay là chín cái đầu của ngươi đang đánh nhau, nên ngớ ngẩn?”

Tương Liễu muốn hắn, tính toán tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Lục vội nói: “Ta tịch mịch!”

Môi Tương Liễu dán vào cổ hắn không nhúc nhích.

“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta thật sự không ghi hận ngươi, một chút cũng không nghĩ giết ngươi, bởi vì ta thật sự tịch mịch. Khi đó ta mắc phải một quái bệnh, tránh ở trong rừng sâu, nhiều năm không nhìn thấy người, ta và con khỉ luôn muốn chạy trốn, trốn không thoát còn đâm vào vách nham thạch tự sát. Sau này, ta đụng phải một con rắn, nó rất muốn ăn ta, kém chút nữa là cắt đứt chân của ta, nhưng mà nó có thể nghe hiểu ta nói gì, từng động tác của ta nó đều có phản ứng. Ta biết rõ rất nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được, thường chạy tới trước mặt nó, làm nó tức giận đến phát cuồng… Có nó, ngày ở trong núi không còn tịch mịch.” Tiểu Lục thầm thì cười, “Lâu dần, nó phát hiện ta ngày càng giảo hoạt, không ăn được ta, muốn bỏ đi, nhưng nó lại không rời đi, đuổi phía sau mông ta muốn giết ta.”

Tiểu Lục nhìn ánh trăng trên đầu, chân mày và khóe mắt đều chứa sự trống vắng khôn kể, “Người ta hay nói trời xanh thiên vị Thần tộc, mà ta thấy Nhân tộc, họ đều giống Thần, chỉ có khác biệt duy nhất là họ không sống lâu. Nhưng ngươi nhìn ánh trăng kia, ngàn năm trước cũng là hình dáng thế này, dù cảnh sắc đẹp đẽ, thì ên trường địa cửu cũng là chán nản!”

“Con rắn kia, sau này thế nào?”

“Đã chết!”

“Ngươi giết chết?”

“Không phải, vua của hồ tộc.” (Con cáo vua giết)

“Cửu vĩ hồ?”

Tiểu Lục nhắm hai mắt lại, “Cửu vĩ hồ muốn bắt ta, con rắn đó cho là chỉ có nó mới có thể ăn ta, nó cản đường con hồ ly ác độc, cho nên… nó chết!”

Tương Liễu nhẹ giọng cười, “Thú vị đó, thế còn con hồ ly?”

“Bị ta giết.”

“Ngươi có bản lĩnh này?”

“Một khi bắt được ta nó sẽ giết ta, nhưng nó bị thù hận và tham lam che mờ mắt, dùng đủ loại bảo bối nuôi ta, bức ta ăn rất nhiều những thứ ghê tởm, muốn nuôi ta đến lúc ta béo tròn mới ăn ta, dùng linh huyết của ta khôi phục công lực đã mất đi của nó… À, ta quên nói cho ngươi, thật ra nó không phải cửu vĩ hồ, mà là bát vĩ hồ, nó bị ta chặt một đuôi, nguyên khí bị thương tổn nặng. Nó nuôi ta ba mươi năm, sắp đại công cáo thành, nhưng ngày đó nó không cẩn thận, uống say trước mặt ta.”

(Cửu vĩ hồ là cáo chín đuôi, bát vĩ hồ là cáo tám đuôi.)

“Nó nuôi ngươi ở trong lồng?”

“Ừ.”

Tương Liễu trầm mặc trong thoáng chốc, tay vuốt phẳng trên cổ Tiểu Lục, “Ta giải trừ sự tịch mịch của ngươi?”

Tiểu Lục cười, “Ai biết được? Có lẽ ta mới giải trừ ngươi.”

Tương Liễu buông hắn ra, “Chính sự!”

“Quán xướng kỹ trên đường Đông Hòe là của các ngươi sao?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Xuyến Tử muốn cưới một xướng kỹ trong đó.”

“Ngươi muốn cầu xin ta giúp ngươi thả người?”

“Quán xướng kỹ đó là của các ngươi?”

“Xem ra không phải của các ngươi, ta cảm thấy phong cách hành sự không giống các ngươi.” Tiểu Lục nhếch miệng cười, trong mắt lóe ra ánh sáng linh lợi, “Không cần ngươi giúp ta, ta đi cầu một người khác hỗ trợ.”

Đại bàng Mao Cầu bay tới, đảo quanh đại thụ, Tương Liễu nhảy lên nhẹ bẫng, dừng trên lưng đại bàng, “Đây là chính sự của ngươi?”

“Ờ… Chuyện cưới xin của Xuyến Tử rất quan trọng… A — “

Nhánh cây Tiểu Lục ngồi bị chém đứt, Tiểu Lục ngã xuống.

Đôm đốp đôm đốp, thân thể và nhánh cây không ngừng va chạm, tuy rằng giảm bớt tốc độc rơi, nhưng đồng thời cũng đâm Tiểu Lục hộc máu.

Bịch — Tiểu Lục rốt cuộc cũng nện thẳng tắp trên mặt đất, bụi mù bắn lên tung tóe.

Mao Cầu vui sướng, lượn vòng quanh trên trời, cười nhạo Tiểu Lục. Tương Liễu đứng trên lưng đại bàng, mỉm cười nói: “Ngươi tốt nhất là bỏ cái thói tùy tiện ăn trứng rắn đi!”

Mao Cầu gào thét bay lên, Tương Liễu rời đi.

Tiểu Lục trì hoãn một lúc lâu, mới chống người ngồi dđầu choáng váng, mắt cũng hoa, chân đau đến mức không đi nổi.

Con sóc bị tỉnh giấc ngó đầu ra nhìn hắn.

Tiểu Lục cười híp mắt nói với nó: “Nhìn cái gì hả? Nhìn ta mất mặt à? Ta không mất mặt đâu, ta đây dùng nhỏ đổi lớn, ít nhất lần sau gặp ma đầu kia, hắn sẽ không muốn bóp chết ta…”

Trời còn chưa sáng, Thập Thất đã tìm tới, Tiểu Lục ở giữa đống nhánh cây gãy nát, cuộn mình ngủ say, một thân chật vật, khóe miệng lại mỉm cười.

Thập Thất ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt cỏ khô lá rơi trên mặt hắn. Trên cổ Tiểu Lục có hai dấu răng, cách cổ áo, nửa kín nửa hở. Dấu vết đỏ sậm, mơ hồ thấy hình môi xung quanh.

Mí mắt Tiểu Lục khẽ run lên, “Thập Thất?” Hắn mở mắt, cười vô lại với Thập Thất: “Ta lại không đi nổi.”

Thập Thất cõng hắn, Tiểu Lục ngoan ngoãn nằm trên lưng Thập Thất.

Tiểu Lục nghỉ ngơi ba ngày mới chống gậy đi lại được, hắn bảo lão Mộc làm chút đồ ăn, mời Hiên đến uống rượu.

Hiên tới đúng hẹn, Tiểu Lục nhiệt tình rót rượu cho tất cả mọi người, lão Mộc và Xuyến Tử uống được hai chén đã ngã ngửa ra sau, ngủ mê man.

Hiên mỉm cười nhìn Tiểu Lục, Thập Thất yên lặng ngồi một bên.

Tiểu Lục nói với Hiên: “Mời ngươi đến, là có việc muốn nhờ.”

“Xin cứ nói.”

“Xuyến Tử muốn cưới Tang Điềm Nhi, muốn phiền ngươi dàn xếp một chút.”

Hiên không nói chuyện

Tiểu Lục thành khẩn nói: “Ta biết chúng ta chưa thân quen lắm mà đã nhờ vả, nhưng đây là chung thân đại sự của Xuyến Tử, thế nên ta chỉ có thể mặt dày nhờ vả.”

“Tại sao Lục ca cho rằng ta có thể giúp một tay?”

“Ta không biết thân phận thật của ngươi và A Niệm, nhưng ta khẳng định lai lịch của các ngươi không bình thường, thành thật mà nói, ta cũng xuất phát từ tò mò, đã tra xét rồi, còn không cẩn thận bị ngươi bắt gặp, chỉ cần Hiên ca bằng lòng, nhất định có thể giúp một tay.” Tiểu Lục đã nịnh nọt bắt đầu gọi Hiên ca.

Hiên nhìn Thập Thất cũng có ý đó, nói: “Ta và A Niệm chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.”

“Ừ, Ừ, ta hiểu mà, sau này tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy các ngươi.”

Hiên nhìn Tiểu Lục chăm chú, Tiểu Lục thu lại nụ cười. “Ta sống ở trấn Thanh Thủy hơn hai mươi năm, ta chính là ta.”

Hiên đứng dậy rời đi, “Lúc nào mở tiệc mừng, nhớ mời ta.”

Tiểu Lục mặt mày hớn hở, “Được, được!”

Lão Mộc mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Các ngươi… Sao bỗng chốc ta đã say rồi?”

Tiểu Lục cười khà khà, “Ai bảo ông uống vội như vậy? Lần sau uống rượu phải ăn trước đã, đúng rồi, ngày mai ông lại đi chuộc nhân.”

“Thế nhưng…”

“Ta bảo ông đi, ông phải đi.”

Trong Hồi Xuân Đường, bình thường nhìn như lão Mộc làm chủ, nhưng khi nào Tiểu Lục thật sự lên tiếng, lão Mộc cũng là nói gì nghe nấy.

Ngày thứ hai, Lão Mộc thu xếp chỉnh tề, đến phố Đông Hòe chu thân, không ngờ tú bà lại chấp nhận giá của lão Mộc, điều kiện là Tiểu Lục đưa cho họ thuốc tránh thai. Lão Mộc vui mừng quá đỗi, một tiếng đáp ứng.

Làm xong thủ tục thỏa đáng, Lão Mộc dẫn Tang Điềm Nhi trở lại Hồi Xuân Đường.

Lúc Xuyến Tử nhìn thấy Tang Điềm Nhi, không thể tin được mà nhìn nàng chằm chằm, dần dần, cái mũi cay cay, hốc mắt ẩm ướt. Hắn cúi đầu, cầm lấy cái rương, cả tiếng nói: “Ta đến chỗ tẩu tử mượn cho nàng hai bộ quần áo.” (Tẩu tử là chị dâu, chỉ Xuân Đào vợ Ma Tử.)

Tiểu Lục vẫn cười híp mắt nhìn họ, phân phó lão Mộc, “Đi mua chút thức ăn ngon, buổi tối chúc mừng một chút.”

“Được!” Lão Mộc xách giỏ đựng thức ăn, vô cùng cao hứng đi ra cửa.

Tiểu Lục lạnh mặt, nhìn Tang Điềm Nhi, “Ngươi tin hay không, ta có thể cho ngươi sống không bằng chết?”

Tang Điềm Nhi ngồi xuống, “Ta tin.”

“Rốt cuộc ngươi là người của ai?”

Tang Điềm Nhi tự giễu sờ sờ mặt mình, “Dựa vào tư sắc này của ta, Lục ca không khỏi quá coi thường sự cạnh tranh trong nghề của chúng ta, càng coi thường nam nhân đó!”

“Sao ngươi lại quyến rũ Xuyến Tử? Ta không tin ngươi có thể coi trọng hắn.”

“Ta mười ba tuổi bắt đầu tiếp khách, mười hai năm qua nhìn thấy rất nhiều nam nhân, Xuyến Tử thực sự không có sở trường gì, nhưng chỉ có hắn mới chịu cưới ta.” Tang Điềm Nhi mỉm cười. “Ba tháng trước, có một nam nhân tìm ta, cho ta số tiền lớn, muốn ta quyến rũ Xuyến Tử. Ta ở trong quán xướng kỹ không có địa vị gì, lại không có chút tiền tích trữ nào, chỉ sợ già đi sẽ đói chết, cho nên ta đã đồng ý. Xuyến Tử không từng trải chuyện nữ nhân, ta chỉ làm hắn nếm trải cái tốt của nữ nhân, hắn liền cả ngày thề thốt nói muốn cưới ta. Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, ta đã nghe câu nói này đến chết lặng, vốn chẳng tin là thật, không nghĩ tới các ngươi thật sự đến chuộc ta. Mẹ hận ta thông đồng với nam nhân sau lưng mình, cố ý nâng giá muốn cản chuyện tốt của ta. Đêm hôm qua, nam nhân đó lại tới, cho ta một khoản tiền, hắn nói giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, nếu ta bằng lòng gả cho Xuyến Tử, thì có thể giao tiền cho mẹ để chuộc thân cho mình.”

“Ngươi có biết nam nhân đó không?”

Tang Điềm Nhi lắc đầu, “Lục ca cần phải biết, Thần và Yêu đều có thể biến đổi dung mạo, ta chỉ là một người phàm bình thường.” Tang Điềm Nhi quỳ xuống, “Mười hai năm sống kiếp xướng kỹ, lòng của ta đã lạnh đã rắn, cho dù hiện giờ ta vẫn không tin Xuyến Tử thật sự không ghét bỏ ta, bằng lòng sống với ta cả đời, nhưng ta vẫn muốn thử xem. Nếu Xuyến Tử thực sự bằng lòng sống cùng ta, ta —” Tang Điềm Nhi giơ bàn tay lên, thề với trời xanh, “Ta cũng bằng lòng toàn tâm toàn ý với hắn.”

Tiểu Lục nhìn Tang Điềm Nhi, không nói lời nào.

Tang Điềm Nhi cúi đầu, thanh âm xa xăm, “Lòng biến lạnh và rắn, có thể ngăn cách đau khổ, đồng thời cũng ngăn cách vui vẻ, Ta thật sự muốn có một nam nhân đưa ta trở về là ta mười hai năm trước, làm cho lòng ta mềm mại, có thể rơi lệ và có thể cười thoải mái. Nếu như Xuyến Tử thật sự là nam nhân đó, thì ta sẽ quý trọng hắn hơn cả sinh mệnh của mình.”

Xuyến Tử lôi kéo Ma Tử, cả hai cùng chạy vào, “Tẩu tử nói…” Nhìn thấy Điềm Nhi quỳ gối trước mặt Tiểu Lục, hắn sửng sốt, thấp thỏm nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhếch miệng cười, “Thế nào? Để vợ ngươi dập đầu với ta, ngươi không vừa lòng hả?”

Xuyến Tử đưa mắt nhìn Tang Điềm Nhi, đỏ mặt cười. Tang Điềm Nhi như trút được gánh nặng, thân thể như nhũn ra, trì hoãn một lúc mới trịnh trọng dập đầu với Tiểu Lục, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã chứa lệ.

Tiểu Lục vẫy vẫy tay, “Có biết nấu cơm không? Không biết nấu thì đến phòng bếp học lão Mộc!”

Buổi tối ăn cơm xong, Xuyến Tử và Tang Điềm Nhi tản bộ dọc theo bờ sông. Gió lạnh như vậy, hai người cũng không sợ, vẫn vừa nói chuyện, vừaTiểu Lục chống gậy, đi cách họ một khoảng, Thập Thất đi bên cạnh hắn.

Tiểu Lục rốt cuộc lại bắt đầu lải nhải, “Thực ra, đây là một canh bạc hay. Điềm Nhi không tin Xuyến Tử thực lòng muốn ở cùng nàng cả đời, bây giờ thứ nàng cho Xuyến Tử chỉ là hư tình giả ý (Tình chưa phải thật lòng). Nhưng Xuyến Tử không biết, Điềm Nhi tốt với hắn, hắn liền đối tốt với Điềm Nhi, Điềm Nhi thấy Xuyến Tử tốt với mình, hư tình giả ý đó dần dần sẽ biến thành thật. Nhưng trong quá trình ấy, không phải không có phiêu lưu, Điềm Nhi đang đánh cược với lòng mình, nếu Xuyến Tử thay đổi, hai người khẳng định sẽ phải chết một người.”

Tiểu Lục cười nói: “Cuộc đời của ta rất dài lâu, có thể chờ xem kết cục.”

Thập Thất nhìn hai người đang đi song song phía trước, “Hiên, vì sao?”

Tiểu Lục nói: “Đêm khuya lần trước ta chạy vào nhà hắn ăn trộm gà, hắn hoài nghi ta có rắp tâm khác, để Điềm Nhi xuất hiện, muốn nhìn xem ta có gì sau lưng, nếu ta hồ đồ cầu Tương Liễu hỗ trợ, ngày sau có thể gặp phiền toái lớn. Bây giờ hắn không thấy chân tướng nên tạm tin ta trong sạch, nhưng lâu ngày mới thấy lòng người, ta xác thực là trong sạch.”

“Không uống gió lạnh với họ nữa, chúng ta trở về.” Tiểu Lục đưa gậy cho Thập Thất, mở hai cánh tay ra, nhảy lò cò, hi hi ha ha nhảy về. Đến cửa sân phải nhảy lên bậc thềm, trên phiến đá kết một tầng băng mỏng, Tiểu Lục không đề phòng nên bị trượt chân, thân mình ngã về phía sau, ngã vào trong ngực Thập Thất.

Tiểu Lục bắt lấy gậy trong tay Thập Thất, muốn đứng lên, nhưng không ngờ gậy lại rơi xuống đất. Tiểu Lục không có gì chống đỡ, lại ngã vào ngực Thập Thất.

Hai người mặt đối mặt, trầm mặc đứng.

“Ờ cái đó ····· Cảm ơn.” Tiểu Lục xoay người, nhảy lò cò về phòng.

Tháng thứ hai của mùa xuân, khi trăm hoa đang độ nở rộ, lão Mộc cử hành hôn lễ cho Xuyến Tử và Tang Điềm Nhi.

Hôn lễ rất đơn giản, chỉ mời vài đồng bạn chơi thân với Xuyến Tử, nhà đồ tể Cao và Hiên. Xuân Đào lại mang thai, ưỡn cái bụng bự ngồi một bên, sắc mặt vẫn treo nụ cười mỉm, nhưng không nói chuyện với Tang Điềm Nhi. Thỉnh thoảng con gái chạy đến chỗ Tang Điềm Nhi, Xuân Đào sẽ lập tức kéo con gái về, dặn dò: “Không được đi quấy rầy thím nghe chưa.”

Xuyến Tử chỉ lo cao hứng, không nhìn tới nhiều điều, nhưng tiếng cười vang vọng của hắn, vẫn khiến cả phòng tràn đầy niềm vui.

Tiểu Lục gặm cổ vịt, cười tủm tỉm nhìn. Đây là ngọt bùi cay đắng đan dệt nên cuộc sống bình thường, về phần kết quả là trà ngọt, hay là trà đắng, một nửa phải nhìn mệnh trời, một nửa phải nhìn vào bản thân.

Lúc tiệc rượu đến giữa chừng, A Niệm khoan thai mà đến.

Tiểu Lục lập tức quay đầu, phát hiện Thập Thất đã không thấy đâu.

Lão Mộc nhiệt tình tiếp đón A Niệm, A Niệm dè dặt gật đầu với lão Mộc, nói với Hiên: “Hiên ca ca, Hải Đường nói huynh tới đây uống rượu mừng, hóa ra là thật.”

Ánh mắt A Niệm nhìn Xuyến Tử và Tang Điềm Nhi, không hề che giấu mà thể hiện rõ sự khinh bỉ, ngay cả Xuyến Tử đang cao hứng đến choáng váng cũng cảm nhận được, sắc mặt Xuyến Tử thay đổi, nhưng Tang Điềm Nhi chẳng nề hà, bởi vì nàng đã phát hiện ra rất nhanh, A Niệm khinh bỉ tất cả mọi người trong tiệc rượu, bao gồm cả Tiểu Lục, đồ tể Cao, Xuân Đào, thậm chí là bé gái.

A Niệm kia trên cao nhìn xuống, khinh bỉ mọi người là chuyện hiển nhiên, làm cho tất cả mọi người đều có phần đứng ngồi không yên, đồ tể Cao nhớ tới bản thân mình là một đồ tể thối, hàng năm trên người đều có mùi khó ngửi, Xuân Đào nhớ tới kẽ móng tay của mình còn bẩn, luôn không được rửa sạch sẽ…

Xuyến Tử và Ma Tử nắm chặt nắm tay, nhưng A Niệm lại không nói gì, không làm gì, nàng ta chẳng qua chỉ mang tư thái đoan trang đứng ở đó, nhìn mọi người mà thôi.

Tiểu Lục không thể không bội phục, rốt cuộc cô nương này bị nuôi lớn như thế nào? Có thể ưu nhã mù quáng kiêu ngạo tự đại như vậy, quan sát thiên hạ, khinh bỉ chúng sinh, còn tình làm cho mọi người cảm thấy nàng ta đúng.

Hiên đứng lên, muốn cáo từ, A Niệm lại lấy một chiếc khăn tay ra, lót ở chỗ ngồi, ngồi xuống, “Hiên ca ca, ta chưa thấy hôn lễ thế này bao giờ, để họ tiếp tục đi.”

Tiểu Lục quả thực muốn dựa vào bàn hộc máu, Xuyến Tử muốn đập án, Tang Điềm Nhi ấn hắn, cười nói: “Chúng ta cần phải kính rượu vị tiểu thư đây.”

A Niệm cười xinh đẹp nói: “Ta không uống, chén của các ngươi không sạch sẽ, ta thấy nhớp nhúa.”

Tiểu Lục mặc niệm trong lòng, ta nhường ngươi, ta nhường ngươi…

Hiên nhận rượu trong tay Xuyến Tử, ngửa cổ uống cạn, A Niệm nhíu mày, nhưng không nói gì, lại tò mò quan sát đến rượu và thức ăn, nói với lão Mộc: “Nghe nói trong hôn lễ, tiệc rượu long trọng đại biểu cho tân nương tử được coi trọng, các ngươi ăn kém như vậy, xem ra thật sự không thích tân nương tử.”

Tang Điềm Nhi vốn khéo léo cũng thay đổi sắc mặt, Tiểu Lục lập tức quyết định tiễn khách, nói với Hiên và A Niệm: “Hai vị không thể ngồi một lát nữa sao? Không ngồi ư! Vậy đi thong thả, đi thong thả, không tiễn nhé!”

Hiên kéo A Niệm đứng lên, đi ra ngoài, áy náy nhìn Tiểu Lục. A Niệm trừng mắt với Tiểu Lục, “Mỗi lần nhìn thấy ngươi, đều cảm thấy phiền ghét, nếu không phải vì ca ca, ta sẽ hạ lệnh quất roi ngươi.”

Tiểu Lục nói trong lòng, nếu không phải vì ca ca ngươi, ta cũng sẽ đánh ngươi.

Hiên và A Niệm đi rồi, Tiểu Lục rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vòng qua gian phòng, xuyên qua dược điền (Khu để thuốc, phơi thuốc), đi về phía bờ sông. Bụi cây xanh um tươi tốt, hoa dại rực rỡ xán lạn, Thập Thất ngồi bên bờ, nhìn nước sông. Tiểu Lục đứng sau hắn, “Mùa xuân sáu năm trước, ngươi nằm trong bụi cây kia.”

Thập Thất quay đầu nhìn hắn, khóe miệng hàm chứa ý cười, “Sáu năm.

Tiểu Lục cười híp mắt ngồi xổm bên cạnh Thập Thất, “Ma Tử và Xuyến Tử đều có thể nhìn ra ngươi không nên ở Hồi Xuân Đường, Hiên khẳng định cũng có thể nhìn ra, huống chi hắn vốn có nghi hoặc với ta, khẳng định sẽ phái người đi điều tra ngươi.”

“Ừ.” Đôi mắt của Thập Thất trong suốt, chứa chút ý cười, lạnh nhạt yên tĩnh, xa xôi bình thản, siêu thoát với bên ngoài, rồi lại hòa làm một với gió nhẹ hoa núi nước trong.

Tiểu Lục thở dài, kỳ thực Thập Thất là một loại trên cao nhìn xuống khác, A Niệm là loại đó, làm cho Tiểu Lục muốn đánh nàng, đánh rớt nàng xuống; Nhưng Thập Thất lại làm cho Tiểu Lục muốn vuốt ve hắn, làm cho hắn nhiễm sự vẩn đục của bản thân, không đến mức thật sự theo gió mà đi, hóa thành mây trắng.

Tiểu Lục nhặt lên một hòn đá, dùng sức ném vào trong nước, nhìn bọt nước bắn tung tóe đầy mặt Thập Thất, vừa lòng nở nụ cười. Thập Thất lấy khăn ra, muốn lau, Tiểu Lục lại mãnh liệt nói: “Không được!”

Thập Thất không hiểu, nhưng nghe vậy thì không lau nữa, chỉ dùng khăn lau bọt nước ở trên mặt Tiểu Lục.

Đại bàng trắng Mao Cầu áp sát mặt nước bay tới, Tương Liễu cười mà như không nhìn họ.

Tiểu Lục lập tức đứng lên, đi về phía trước vài bước, đầu không quay lại nói với Thập Thất: “Ngươi đi về trước!”

Thập Thất vốn mang lòng cảnh giác không muốn đi, lại nhớ tới dấu hôn lộ ra ở cổ áo, cúi đầu, yên lặng xoay người rời đi.

Tiểu Lục đứng trong nước, chống nạnh ngửa đầu nhìn Tương Liễu, “Lại tới đưa quà mừng à?” Lại tới nhắc nhở có thêm một con tin.

Mao Cầu bay xuống, Tương Liễu đưa tay, Tiểu Lục cầm lấy tay hắn nhảy lên lưng đại bàng, giây lát đã ẩn vào tận mây trời.

Tiểu Lục nằm trên lưng đại bàng, nhìn xuống dưới, Mao Cầu bay thấp hơn, làm cho Tiểu Lục có thể t cảnh bên dưới. Họ cứ bay liên tục cho tới biển khơi, Mao Cầu khoan khoái nghển cổ kêu to, lộn mạnh mấy vòng, Tiểu Lục có linh lực rất thấp, chật vật ôm chặt lấy cổ nó, sắc mặt trắng bệch, nói với Tương Liễu: “Ta tình nguyện bị ngươi hút máu mà chết, chứ không muốn ngã chết.”

Tương Liễu hỏi: “Vì sao linh lực của ngươi thấp như vậy?”

Tiểu Lục nói: “XXXXXXXXXXXXXX nhưng mà con hồ ly đáng chết đó vì không muốn lãng phí 476 linh lực của ta, nên dùng dược vật để phế ta, làm cho linh lực tán vào mạch máu, tiện cho nó ăn.”

Tương Liễu mỉm cười, “Nghe nói tán công đau như đục xương hấp tủy, xem ra bốn mươi roi của ta còn nhẹ lắm, về sau phải tìm hình cụ một lần nữa.”

Sắc mặt Tiểu Lục càng trắng, “Ngươi cho là ca hát, càng luyện càng thuận sao? Chính vì năm đó chịu đau như vậy, nên ta cực kỳ sợ đau, so với người bình thường còn sợ hơn!”

Tương Liễu vỗ vỗ Mao Cầu, Mao Cầu không dám mừng vui quá đáng nữa, bay lên quy củ. Tiểu Lục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận ngồi yên ổn.

Mao Cầu bay vô cùng chậm, vô cùng vững vàng.

Tương Liễu ngóng nhìn hư không, sắc mặt như nước, không vui không giận.

Tiểu Lục hỏi: “Tâm tình ngươi không tốt?”

Tương Liễu nhẹ giọng hỏi: “Ba mươi năm ngươi bị khóa trong lồng để nuôi dưỡng sống thế nào?”

“Ban đầu, ta rất muốn chạy trốn, đối nghịch với nó, thích mắng nó, chọc giận nó. Sau đó, không dám chọc giận nó nữa, chỉ trầm mặc không phối hợp, ý đồ tự sát, nhưng muốn chết mấy lần không thành công. Rồi sau nữa, ta giống như nhận mệnh, tìm cái vui trong cái khổ, đoán xem con hồ ly đó lại chộp thứ ghê tởm gì tới cho ta ăn, tự mình đánh cược với mình để tìm vui. Tiếp đó, ta càng ngày càng hận nó, hận điên cuồng, bắt đầu nghĩ cách thu gom vật liệu, muốn tạo ra thuốc độc, chờ lão hồ ly muốn ăn ta, ta liền ăn thuốc độc, làm nó bị độc chết.

Tiểu Lục tiến đến bên người Tương Liễu: “Lòng người rất kỳ lạ, hạnh phúc hay không hạnh phúc, đau khổ hay không đau khổ, đều thông qua so sánh. Chẳng hạn như, một người ngày nào cũng làm việc, chỉ có thể ăn một cái bánh ngô, nhưng khi hắn nhìn thấy trên đường có rất nhiều kẻ ăn mày chết cóng, hắn liền cảm thấy bản thân thật may mắn, cuộc sống của mình còn tốt lắm, tâm tình khoái trá, nhưng nếu hắn nhìn thấy đồng bạn hồi nhỏ giống mình giờ đều phát tài hết cả, bắt đầu mặc quần áo tơ lụa, ăn canh thịt, có tỳ nữ hầu hạ, vậy thì hắn sẽ cảm thấy bản thân thật sự không tốt, tâm tình vô cùng tệ. Ngươi cần ta kể sâu hơn về quá khứ thảm thương của ta sao? Ta có thể cân nhắc để khuếch đại chải chuốt, cam đoan cho ngươi nghe xong sẽ phát hiện không có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn!”

Tương Liễu nâng tay, muốn đấm Tiểu Lục, Tiểu Lục nhắm hai mắt lại, cuộn mình theo bản năng, bảo vệ chỗ yếu, hiền lành chờ đợi. Đây là phản ứng tự nhiên dưỡng thành khi thường xuyên bị ngược đãi đánh đập.

Tay Tương Liễu từ từ hạ xuống, đặt trên gáy Tiểu Lục.

Tiểu Lục thấy hắn không động tay, cũng không động miệng, lá gan lớn lên, “Tối nay ngươi cực kỳ không giống trước đây, hồi nhỏ ngươi sống ở biển?”

Tương Liễu không trả lời, Mao Cầu dần dần hạ xuống, bay lượn sát mặt biển, Tương Liễu trực tiếp đi xuống từ lưng đại bàng tới biển lớn, không có gì nương tựa, lại như giẫm lên đất bằng.

Hắn vươn tay với Tiểu Lục, Tiểu Lục lập tức bắt lấy, trượt xuống lưng đại bàng. Mao Cầu dù sao cũng sợ nước, lập tức vỗ cánh bay cao, rời xa mặt biển.

Tương Liễu mang theo Tiểu Lục đạp sóng biển, đón gió dạo bước.

Không có một chút ánh sáng, trời đen, biển cũng đen, phía trước không có một thứ gì, phía sau thứ gì cũng không có, trời đất mênh mông, sóng gió nổi lên. Tiểu Lục cảm thấy bản thân nhỏ bé như phù du, dường như sóng gió sẽ nuốt trọn mình, theo bản năng bám lấy tay Tương Liễu.

Tương Liễu bỗng nhiên đứng lại, Tiểu Lục không biết vì sao, nhưng cũng không hỏi, chỉ không nhịn được nhích lại gần người Tương Liễu, yên lặng ngắm nhìn phương đông với Tương Liễu.

Không lâu sau, một vòng trăng sáng, từ từ dâng lên từ mặt biển, chiếu xuống rực rỡ, Tiểu Lục bị cảnh đẹp tráng lệ rung động, những cái vỏ cứng rắn trong lòng đều trở nên mềm mại.

Giữa tiếng sóng biển, giọng nói của Tương Liễu truyền đến: “Chỉ cần trong trời đất còn có cảnh sắc như vậy, sinh mệnh cũng rất đáng quý.”

Tiểu Lục thì thào than thở; “Cảnh sắc có lạ đến đâu thì xem nhiều cũng ngấy, trừ khi có người xem cùng ta mới có ý nghĩa. Cảnh vĩnh viễn là chết, chỉ có người mới có thể trao ý nghĩa cho cảnh.”

Không biết Tương Liễu có nghe được lời của Tiểu Lục không, dù sao Tương Liễu không có phản ứng gì.

Cảnh đẹp tráng lệ một khắc đã qua đi, Tương Liễu gọi Mao Cầu, dẫn họ trở về.

Tương Liễu nhắm mắt lại, mặt mày mang vẻ mệt mỏi.

Tiểu Lục hỏi: “Vì sao tâm tình ngươi không tốt?”

Tương Liễu không để ý hắn, Tiểu Lục tự quyết định: “Từ khi Tiểu Chúc Dung chưởng quản Trung Nguyên, ta nghe nói Trung Nguyên đã dần dần ổn định, Hoàng Đế sớm muộn gì cũng sẽ thu thập tướng quân Cộng Công, chiều hướng của thiên hạ không thể nghịch chuyển, không phải cá nhân có khả năng ngăn cản, ta thấy ngươi nhanh chóng trốn chạy là tốt nhất. Thực ra, ngươi không chỉ là yêu quái, mà còn là yêu quái chín đầu khiến người ta căm ghét, theo Thần Nông để giúp Thần tộc tăng thêm tính ngạo mạn, trong mắt bọn họ, ngươi phỏng chừng… phỏng chừng không bằng cái gì cả, ngươi làm gì phải vì nghĩa quân Thần Nông mà nhọc lòng chứ? Đi theo Cộng Công có thể giúp ngươi đạt được cái gì? Ngươi thích quyền thế, không bằng dứt khoát bán đứng Cộng Công, tìm nơi nương tựa Hoàng Đế…”

Tương Liễu mở mắt, một đôi đồng tử yêu ma, phát ra tia đỏ khát máu. Tiểu Lục bị mắt hắn bao phủ, thân mình vô hình bị một lực cực mạnh đè ép, hoàn toàn không động đậy được, cái mũi bị chảy máu, từ trong móng tay cũng đang rỉ máu.

“Ta… Sai rồi… Sai rồi…”

Tương Liễu nhắm hai mắt lại, thân thể Tiểu Lục ngã về phía trước, người mềm yếu gục vào lưng đại bàng, cứ như tấm vải rách bị vò xéo, không có sức sống. Biết gần đến trấn Thanh Thủy, Mao Cầu chậm rãi bay xuống, Tiểu Lục mới miễn cưỡng ngồi dậy, lau máu bên mũi, bên miệng, không rên một tiếng nhảy xuống, rơi vào lòng sông.

Tiểu Lục nằm trên mặt sông, tùy ý để dòng chảy cọ rửa tất cả vết máu.

Ánh trăng đang biến đổi trên bầu trời, Tiểu Lục nhìn nó, nó lại lẳng lặng lướt đi.

Tiểu Lục bò lên bờ, người ướt đẫm đẩy cửa sân ra, người ngồi trong bếp lập tức đi ra, Tiểu Lục nhìn hắn mỉm cười, “Có canh nóng không? Ta muốn uống.”

“Có.”

Tiểu Lục đi vào phòng, cởi quần áo, tùy ý lau người, thay chiếc áo trong khô ráo, chui vào ổ chăn ấm áp, sạch sẽ.

Thập Thất đi vào, bưng một bát canh thịt nóng hổi. Tiểu Lục bọc chăn, ngồi dậy, uống từng ngụm canh, một bát canh vào bụng, lục phủ ngũ tạng đều ấm áp.

Thập Thất cầm khăn lông, giúp hắn lau tóc, Tiểu Lục ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt lại.

Thập Thất theo bản năng nhìn cổ hắn, không có dấu hôn, không khỏi cong cong khóe miệng. Thập Thất lau khô tóc hắn, nhưng nhất thời không muốn buông tay, cầm lấy chiếc lược trên giường, giúp Tiểu Lục chải tóc.

Tiểu Lục thấp giọng nói: “Ngươi không nên chiều ta quá. Nếu ta quen, ngươi lại rời đi, thì ta phải làm sao?”

“Ta không rời đi.

Tiểu Lục mỉm cười. Người hứa hẹn ngàn ngàn vạn vạn, người giữ hẹn thì lại khó tìm. Nếu hắn là Thập Thất, có lẽ có thể đơn giản một chút, nhưng hắn không phải Thập Thất.

Trong Hồi Xuân Đường có thêm một nữ nhân là Tang Điềm Nhi, nhưng nhìn tổng thể thì không có biến hóa gì lớn.

Lão Mộc vẫn phụ trách việc bếp núc như trước, Tang Điềm Nhi đi theo lão học nấu cơm, nhưng dường như thiếu một chút thiên phú, quần áo của Xuyến Tử vẫn là hắn tự giặt, bởi vì Tang Điềm Nhi đã giặt hỏng ba bộ quần áo của hắn. Cuộc sống của Điềm Nhi và Xuyến Tử bắt đầu cũng không được thuận lợi, nhưng Điềm Nhi vẫn đang nỗ lực học tập, tình cảm của Xuyến Tử đối với nàng vẫn đang nồng đậm, hết thảy đều có thể bao dung thông cảm, hai người ở bên nhau mật mật ngọt ngọt.

Thập Thất vẫn trầm mặc ít lời, chịu khó làm việc, Tiểu Lục vẫn đôi lúc tinh lực dư thừa, đôi lúc lại uể oải ỉu xìu.

Ngày hè, mọi người đều sợ nóng, người đi lại trên đường cũng không nhiều.

Không có bệnh nhân, Tiểu Lục ngồi dưới mái hiên, phe phẩy quạt hương bồ, ngây người nhìn đường phố.

Quạt làm bằng lá cây hương bồ:


Quạt hương bồ

Một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy qua, gió thổi bay mành sa, thoáng thấy nữ tử ngồi trong xe, Tiểu Lục kinh ngạc than, đúng là mỹ nữ! Hắn không khỏi đuổi theo xe ngựa.

Xe ngựa dừng trước cửa tiệm bán châu báu, nữ tử thong dong xuống xe ngựa đi vào cửa tiệm, ông chủ Du Tín đã đứng ở cửa, cung kính hành lễ, ân cần thăm hỏi. Du Tín rất có tiếng tăm ở trấn Thanh Thủy, không phải vì chuyện làm ăn của cửa tiệm châu báu tốt thế nào, mà vì mặt tiền của hai mươi cửa tiệm trên con đường này đều thuộc về ông ta, bao gồm cả mặt tiền cửa tiệm Hồi Xuân Đường, hàng năm lão Mộc đều phải trả tiền thuê cho cửa tiệm châu báu.

Tuy trấn Thanh Thủy năm bè bảy mảng, nhưng rời rạc mà không loạn, trong đó còn có công lao của Du Tín, mặc dù hắn không phải quan phủ, nhưng lại duy trì quy củ của trấn Thanh Thủy một cách tự nhiên. Nhìn từ một góc độ, Du Tín chính là một nửa quân vương của trấn Thanh Thủy, tất cả mọi người đều ngửa mặt ngưỡng mộ hắn.

Cho nên, lúc hắn hành lễ với người ta, hơn nữa còn cung kính hành lễ, thì mọi người trên cả con phố đều kinh ngạc. Mọi người muốn bàn luận, mà lại không dám bàn luận, muốn nhìn, mà lại không dám nhìn, một đám mang sắc mặt cổ quái, quả thực trong nháy mắt, cả con phố đều biến đổi.

Tiểu Lục chẳng những khiếp sợ, mà còn rất chú ý, dù sao Hồi Xuân Đường là nơi hắn sống hai mươi mấy năm, hắn còn tính tiếp tục sống ở đây, hắn thích những lão hàng xóm ở đây, không muốn xảy ra biến cố gì lớn.

Ngày thứ hai, tin tức truyền ra, Du Tín muốn thu hồi một vài cửa tiệm.

Lão Mộc than thở, mất hồn mất vía, Xuyến Tử và Điềm Nhi cũng hoảng sợ. Không biết đồ tể Cao hỏi thăm tin tức ở đâu, cố ý chạy tới báo cho họ, vì Hồi Xuân Đường gần sông, còn có một mảnh đất, nên ông chủ lớn Du Tín muốn thu hồi.

Lão Mộc tức giận đến mức chửi mẹ nó, năm đó lão thuê, chỉ là một mảnh đất hoang, mất bao nhiêu tâm huyết mới làm nó mầu mỡ được, nhưng trước mặt nửa quân vương của trấn Thanh Thủy, lão không có sức đấu tranh, cũng không dám đấu tranh, chỉ có thể cả đêm mất ngủ mà phát sầu.

Tiểu Lục thích nước, không muốn rời khỏi nơi này. Thế nên, hắn quyết định đi gặp nửa quân vương Du Tín của trấn Thanh Thủy.

Tiểu Lục đặc biệt chải chuốt một chút, Thập Thất để ý thấy hắn cẩn thận như vậy, tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng đến lúc hắn ra ngoài vẫn cố ý đuổi theo

Tiểu Lục đến cửa hàng châu báu cầu kiến Du Tín, Du Tín nghe nói y sư Hồi Xuân Đường tới cầu kiến, sai người mời họ vào.

Qua gian buôn bán bên ngoài, đi vào trong sân nhà. Sân không rộng lắm, nhưng có bố cục đâu ra đấy, nên trông có vẻ rất rộng. Có nước có cầu, núi giả trùng điệp, tử đằng mọc tua tủa, cá tung tăng dưới nước, dùng cây trúc xây thành vòm hai bên đường, dời bước đổi cảnh, có một thác nước cao gấp hai người, rì rào chảy xuống, bọt nước vẩy ra tựa như trân châu, làm cho ngày hè nóng bức cũng dịu đi nhiều.

Đi vào phòng khách, Du Tín ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, Tiểu Lục cung kính hành lễ, Thập Thất cũng hành lễ theo.

Du Tín ngồi im chưa động đậy, chỉ nâng tay lên, ý bảo họ ngồi xuống.

Tiểu Lục nói rõ mục đích đến: “Nghe nói ông chủ Du muốn thu hồi một vài cửa tiệm.”

Du Tín có sự máu lạnh bộc trực của kẻ đứng bên trên, “Không sai, trong đó bao gồm Hồi Xuân Đường.”

Tiểu Lục cười nói: “Dù cho ai thuê cũng là thuê, ý của ta là không bằng để cho chúng ta tiếp tục thuê, về phần tiền thuê, chúng ta có thể chi thêm, tất cả đều có thể thương lượng.”

Du Tín dường như cảm thấy Tiểu Lục nói đến chuyện tiền với hắn thật là buồn cười, khẽ mỉm cười, nhìn như khách khí, nhưng trong mắt lại cất giấu sự khinh thường: “Đừng nói tới tiền thuê một cửa tiệm, mà tất cả tiền thuê cửa tiệm trên con phố này đều không đáng nhắc tới.”

Tiểu Lục không phải người làm ăn buôn bán sành sỏi, bị nghẹn không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một lúc lâu, mới lại hỏi: “Vậy ông chủ Du muốn thu hồi cửa tiệm để làm gì?”

Du Tín nói: “Ngươi ở trấn Thanh Thủy hai mươi mấy năm, ta cũng sẽ ăn ngay nói thật với ngươi luôn, ta chỉ là kẻ tôi tớ thôi, chủ thượng nhà ta vô cùng giàu có, đừng nói một cửa tiệm, mà tất cả cửa tiệm ở trấn Thanh Thủy đều nhàn thả, cũng chẳng khiến chủ thượng bận lòng.” Du Tín nói xong, không muốn nói chuyện nữa, phân phó hạ nhân: “Tiễn khách!”

Tiểu Lục cúi đầu chậm rãi đi ra, vô lực thở dài, nếu là âm mưu quỷ kế, hắn còn có thể nghĩ cách phá giải, nhưng cửa tiệm của người ta, người ta muốn thu hồi, chuyện đạo nghĩa muôn thủa, hắn lại chẳng có chút biện pháp nào.

“Đứng lại!” Một giọng nói của nữ tử đột nhiên truyền đến từ trên lầu.

Tiểu Lục nghe lời đứng lại, ngẩng đầu, là nữ tử mỹ mạo hắn nhìn thấy trong xe ngựa ngày đó.

Thập Thất không đứng lại, còn tiếp tục đi về phía trước, nàng kia gấp rút chạy vài bước, trực tiếp nhảy xuống từ lan can, nhào tới ôm lấy Thập Thất, nước mắt rơi như mưa, “Công tử… Công tử.”

Thập Thất đứng thẳng tắp cứng ngắc, không chịu quay đầu, nữ tử khóc ngã xuống dưới chân hắn, “Mọi người đều nói công tử đã chết… Khụ khụ… chúng ta không tin! Chín năm! Chín năm … Ông trời có mắt, lại cho nô tì được thấy ngài!”

Nghe được tiếng khóc của nữ tử, Du Tín vọt ra, nhìn thấy nữ tử quỳ gối bên chân Thập Thất, hắn cũng sợ hãi lập tức quỳ xuống.

Nữ tử khóc hỏi: “Công tử, sao ngài không nói gì? Nô tì là Tĩnh Dạ mà, ngài quên rồi sao? Còn có Lan Hương, ngài từng trêu đùa chúng ta nói Tĩnh Dạ Lan Hương… Du Tín, nhanh truyền tin cho lão phu nhân, đã tìm được nhị công tử … Công tử, chẳng lẽ ngay cả lão phu nhân ngài cũng quên sao…”

Thập Thất quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Lục, khoảng cách ngắn ngủi vài bước lại biến thành rãnh trời khó có thể vượt qua, hai tròng mắt tối đen hàm chứa bi thương.

Tiểu Lục nhìn hắn cười vô cùng rực rỡ, đi qua từng bước một, muốn nói gì đó, nhưng miệng lưỡi lanh lợi ngày xưa lúc này lại khô khốc khôn kể, hắn chỉ có thể nỗ lực cười rực rỡ thêm một chút, vừa cười, vừa không để ý ra hiệu cho hắn, ngươi từ từ xử lý việc nhà, ta đi đây!

Tiểu Lục trở về Hồi Xuân ĐườngXuyến Tử và Điềm Nhi đi nơi khác tìm nhà. Lão Mộc không có tâm trạng làm việc, ngồi trên thềm đá, than thở.

Tiểu Lục ngồi xuống kề bên lão Mộc, yên lặng nhìn ngoài sân.

Lão Mộc ngơ ngác nói: “Ở hai mươi mấy năm, thực luyến tiếc!”

Tiểu Lục ngơ ngác nói: “Không có gì, chúng ta muốn thuê bao lâu thì thuê bấy lâu, ngay cả không có tiền thuê cũng không ai dám thu hồi.”

Lão Mộc ngây người một hồi lâu, mới phản ứng được, “Ngươi thuyết phục được ông chủ?”

“Coi như là vậy.”

Lão Mộc bái lậy với trời, “Cảm tạ trời đất!”

Tiểu Lục thì thào nói: “Ông yên tâm đi, ta nhất định sẽ sống cùng ông, cho ông dưỡng lão đến cuối đời. Ông tuổi thọ ngắn, ta nhất định sẽ cùng ông đến chết, không để ông lẻ loi hiu quạnh, không có chỗ dựa, không có ai để nói chuyện, nhưng không biết ai có thể cùng ta đến chết…”

Lão Mộc dùng sức lắc Tiểu Lục, “Lại bắt đầu hồ đồ rồi!”

Tiểu Lục nói: “Lão Mộc, vẫn là ông đáng tin!”

Lão Mộc sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Lục nhà ta là người tốt, ông trời nhất định sẽ chiếu cố ngươi.”

Tiểu Lục cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai lão Mộc, “Làm việc đi.”

Buổi tối, lúc ăn cơm, Điềm Nhi không thấy Thập Thất, kinh ngạc hỏi: “Thập Thất đâu?” Lão Mộc và Xuyến Tử đều nhìn chằm chằm Tiểu Lục.

Tiểu Lục mỉm cười nói: “Hắn đi rồi, về sau không cần làm cơm cho hắn.”

Lão Mộc thở dài, “Đi rồi là tốt, để lão già ta đây đỡ phải ch trách nhiệm tâm sự.”

Xuyến Tử và Điềm Nhi đều không để ý, tiếp tục ăn cơm. Thập Thất rất ít nói, Xuyến Tử luôn cảm thấy hắn như không tồn tại, cho nên hắn đi rồi cũng không có cảm giác gì. Điềm Nhi vừa tới không lâu, lại càng không thể có cảm giác gì.

Buổi tối, Tiểu Lục đi theo đường đá, xuyên qua dược điền, thong thả bước đến bờ sông.

Dọc theo bờ sông, chậm rãi bước đi.

Có người đi theo sau hắn, Tiểu Lục đi nhanh hắn cũng đi nhanh, Tiểu Lục đi chậm hắn cũng đi chậm.

Sóng nước vỗ đập vào bờ, gió nhẹ không biết từ đâu đưa tới hương lúa, đi tới đi lui, tâm tình Tiểu Lục dần dần yên tĩnh.

Tiểu Lục ngừng bước chân, hắn cũng dừng lại.

Tiểu Lục quay người, Thập Thất trầm mặc đứng, vẫn mặc chiếc áo vải thô ban ngày, nhưng rõ ràng đã được giặt, còn có mùi thơm.

Tiểu Lục nói: “Ta không thích mùi hương trên người ngươi.”

Thập Thất cúi thấp đầu xuống, Tiểu Lục mỉm cười nói: “Ta vẫn thích mùi thảo dược, lần sau đến gặp ta, ta cho ngươi cái túi thơm thảo dược.”

Thập Thất ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sao rơi vào, hào quang rực rỡ.

Tiểu Lục cười tiếp tục tản bộ, Thập Thất đi mau vài bước, sóng vai với hắn.

Từ đó về sau, buổi tối Thập Thất luôn mặc chiếc áo vải thô đó, chờ Tiểu Lục ở bờ sông.

Hai người tản bộ tán gẫu, đến khi Tiểu Lục mệt mỏi, Tiểu Lục trở về phòng ngủ, Thập Thất mới rời đi.

Ngày giống như trước kia, không có gì khác, chẳng qua nội dung tán gẫu thoáng có chút thay đổi.

Tiểu Lục sẽ hỏi: “Trước kia ngươi có mấy tì nữ?”

“Hai.”

“Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền?”

“…”

“Ngươi năm đó… Là vì kiếm tiền sao?”

“Ừ.”

“Tĩnh Dạ xinh đẹp, hay là Lan Hương xinh đẹp?”

“…”

“Còn nhớ thảo dược trước kia ta nói với ngươi không?”

“Có.”

“Hãy nhớ kỹ, thảo dược này nhìn thì tầm thường, nhưng chỉ cần một chút thôi, bất kể Thần hay Yêu đều có thể gục ngã.”

“Ừ.”

“Ngươi không phải yêu quái chín đầu như Tương Liễu, có chín cái mạng, đừng ăn gì bậy bạ.”

“Được.”

“Tĩnh Dạ xinh đẹp, hay là Lan Hương xinh đẹp?”

“…”

“Người bên cạnh không phải ai cũng đáng tin, ngươi phải để tâm.”

“Ừ.”

“Còn nữa… Hoặc là không ra tay, ẩn nhẫn giả bộ hồ đồ, nhưng nếu ra tay, phải giơ tay chém xuống, nhổ cỏ nhổ tận gốc, ngàn vạn lần đừng mềm lòng.”

Thập Thất trầm mặc không nói.

Tiểu Lục thở dài, “Nếu thật sự không đấu lại, ngươi trở về đi, tiếp tục giúp ta làm thuốc, dù sao cũng không để ngươi đói được.”

Thập Thất chăm chú nhìn Tiểu Lục, trong mắt có gì đó dập dờn như nước, dường như muốn cuốn Tiểu Lục vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện