Tiểu cô nương xương cốt mềm mại, phảng phất như chỉ hơi dùng sức một chút liền có thể bẻ gãy.

Cố Vân Đông không dám dùng nhiều sức, ôm đến phá lệ cẩn thận.

“Tiểu muội, tiểu muội? Tỉnh, tỉnh.” Ôm tiểu muội cách giường đất hơi xa một chút, nàng mới nhẹ nhàng đem người đánh thức.

Tiểu cô nương mê mê hoặc hoặc, mở đôi mắt có chút mờ mịt nhìn về phía nàng, “Đại tỷ?”

“Đến, há miêng, uống cái này vào.”

“Nga”. Cố Vân Khả cũng không hỏi một tiếng, thậm chí còn chưa thấy đồ vật đưa tới trước mặt là cái gì, thập phần tín nhiệm nghe lời mở ra cái miệng nhỏ, lộc cộc lộc cộc uống vào.

Uống vài ngụm, đột nhiên sửng sốt một chút, “Ngọt?”

“Thích uống liền uống nhiều vào.”

Trong tay Cố Vân Đông chính là sữa bò lấy từ không gian ra, đun cho hơi nóng, lúc này mới đút cho Cố Vân Khả uống.
Tiểu cô nương thật sự quá mức gầy yếu, rõ ràng đã ba tuổi, nhưng hiện giờ đi đường cũng chưa vững, cả ngày hơn phân nửa thời gian đều hôn mê.

Cố Vân Khả cùng Cố Vân Thư không giống nhau. Cố Vân Thư dù thế nào thì cũng là bé trai, trong lòng Cố lão đầu ít nhiều vẫn chiếm một chút địa vị, đồ ăn so với Cố Vân Khả nhiều hơn một chút, bởi vậy trong bốn người các nàng, thân thể hắn xem như là tốt nhất.

Cố Vân Đông không có kinh nghiệm chiếu cố trẻ nhỏ, nhưng là trong không gian có sữa bò, đây là thứ thích hợp nhất nàng có thể nghĩ đến để bổ sung dinh dưỡng.

Uống hơn phân nửa chén sữa bò, Cố Vân Khả nhịn không được ợ hơi một tiếng.

“Uống ngon quá!”

Cố Vân Đông đem chén bỏ xuống, xem nàng híp mắt một bộ dáng hưởng thụ, nhịn không được đáy lòng mềm mại, ngữ khí cũng nhẹ đi rất nhiều: “Tiếp tục ngủ đi”.
Đem tiểu gia hỏa đặt ở chính giữa, dịch dịch góc chăn, Cố Vân Đông một lần nữa ngồi trở lại bên đống lửa.

Tiểu cô nương vốn dĩ không hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ qua một lát liền ngủ say.

Toàn căn phòng yên ắng, Cố Vân Đông nhịn không được ngẩng đầu nhìn trần nhà, thực hưởng thụ hoàn cảnh như vậy.

Thật an tĩnh, bên tai sẽ không bao giờ có tiếng kêu ‘hà hà’ của tang thi, cũng không cần tùy thời căng chặt thần kinh chờ đợi đi liều mạng. Thậm chí bên người nàng giờ còn có thân nhân, đây là những sự tình kiếp trước nàng tưởng cũng không dám tưởng.

Cảm giác… như là đang mơ.

“Đông Đông…” Bên tai bỗng truyền đến thanh âm Dương thị rời giường.

“Người tỉnh rồi?” Cố Vân Đông đột nhiên phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện bất tri bất giác thời gian đã trôi qua hồi lâu.
“Muốn, muốn dậy sớm.”

Đã giờ Dần, lấy thời gian hiện tại để tính, thì bất quá mới bốn giờ sáng, mặt trời còn chưa có mọc đâu.

Nhưng mà Dương thị đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, lúc trước vào thời điểm còn ở nhà, nàng liền phải dậy sớm như vậy để nấu cơm, cho heo ăn, quét tước sân vườn. Sau lại chạy nạn trên đường, đầu óc của nàng không tốt lắm, cũng không ai an bài nàng gác đêm, tuy rằng có đôi khi muốn suốt đêm lên đường, nhưng thời gian Dương thị rời giường vẫn không chênh lệch nhiều.

Cố Vân Đông đứng lên hoạt động tay chân, lấy một cái túi đưa cho nàng. “Cái này cho người ăn.”

Dương thị cúi đầu nhìn về phía trong túi, ánh mắt sáng lên: “Màn thầu?”

“Đúng vậy.” Cố Vân Đông nhìn nhìn hai tiểu hài tử còn đang ngủ.

Dương thị lập tức che miệng lại, dùng sức lắc lắc đầu, ô ô a a, bộ dáng thoạt nhìn thế nhưng có chút đáng yêu.
Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy hai cái: “Người ăn trước cho lưng bụng, còn dư lại để trên lửa nướng một chút, chờ bọn hắn tỉnh thì cho bọn hắn ăn. Ta đi ngủ một lát, bên ngoài nếu truyền đến thanh âm gì hoặc là có người lại đây nhất định phải nhớ rõ đánh thức ta, biết không?”

Dương thị đã dậy, nàng có thể nhân cơ hội này ngủ mấy canh giờ, nếu không thân thể này sẽ không chịu nổi.

“Biết.”

Dương thị nghiêm túc đồng ý, Cố Vân Đông lúc này mới nằm xuống ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng là bị nóng đến tỉnh lại, mới vừa nheo mắt, bên tai liền truyền đến tiếng nói non nớt của Cố Vân Khả:

“...Thật sự, ta đêm qua được uống, rất ngọt, còn rất ngon nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện