Đáng tiếc không có máy ép nước, bằng không cũng không mệt như vậy.
Chờ đến khi đem mấy quả lê đều được ép khô, lọc lại hai lần để bỏ cặn, liền đặt ở một bên. Ngay sau đó bắt đầu nhóm lửa, lấy ra đường phèn, kẹo mạch nha.
Đem nước lê cùng đường phèn bỏ vào nồi, nấu cho tan ra để làm kẹo mạch nha.
Cái này rất nóng, trên trán Cố Vân Đông đã chảy rất nhiều mồ hôi, phải ngao một đoạn thời gian, nhìn xem không sai biệt lắm, mới chậm rãi đổ vào khuôn đúc nàng mới làm tối hôm qua.
Sợ sẽ dính lấy không ra, nàng còn để ở phía dưới khuôn đúc một lớp giấy dầu mỏng.
Ngay sau đó lấy ra tiểu mộc bổng, mộc bổng này bị nàng trước đến cực mỏng, cùng mấy cây mộc bổng làm kẹo que người ta bán không khác nhau nhiều.
Chờ khi làm xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm ríu rít.
Theo sau, thanh âm Cố Vân Khả nãi thanh nãi khí vang lên. “Thơm quá, thơm quá, đại tỷ làm đồ ăn.”
Nàng nói xong liền hướng phòng bếp chạy như bay mà đến, thực mau liền thấy được đống kẹo trên bàn.
Tiểu cô nương ánh mắt sáng lên, “Đại tỷ, đây là gì?”
“Trái cây đường.” Cố Vân Đông cười nói, ngăn lại tiểu thân ảnh của nàng, “Còn không thể ăn, chờ nó lạnh đã mới được.”
Kỳ thật tốt nhất là để trong tủ lạnh ướp lạnh mấy giờ, chỉ là nơi này điều kiện không cho phép. Bất quá hiện giờ nhiệt độ không khí thấp, cũng không cần chờ lâu lắm.
Cố Vân Khả lau lau cái miệng, mắt trông mong nhìn, “Ta đây, giúp đại tỷ nhìn.”
“Được, vậy ngươi hãy chờ xem.” Tiểu cô nương một hai phải tự ngược , Cố Vân Đông cũng không có biện pháp.
Nhưng nàng vẫn là thực nghe lời, nói không thể ăn nàng liền sẽ không ăn, điểm này Cố Vân Đông thực yên tâm.
Không đến trong chốc lát, các hài tử khác cũng vào được, liền đến Liễu An cũng một bên hít hít cái mũi một bên hướng phòng bếp đi, “Cái hương vị gì đây? Thật ngọt.”
“Đường.” Cố Vân Khả nói, thấy Liễu An duỗi tay muốn lấy, lập tức trừng mắt tức giận nhìn hắn, “Đại tỷ nói, còn không thể ăn.”
“Ta liền nhìn xem.” Liễu An biện giải.
Tiểu cô nương chống eo, “Tay chân ngươi vụng về, không thể đụng vào.”
Liễu An cảm giác bị tiểu nha đầu này kỳ thị, còn muốn biện giải vài câu, Cố Vân Thư cùng tỷ đệ Từng gia đã cùng tiểu cô nương đứng ở một bên, cùng nhau phòng bị hắn.
Liễu An, “…” Hắn tốt xấu gì cũng là gã sai vặt của thiếu gia Liễu phủ, như thế nào chính hắn giống như hắn chưa hiểu việc đời như vậy chứ.
Cố Vân Đông đã rời đi phòng bếp, nàng cởi bỏ tạp dề liền đi tìm Lục thái gia.
Vừa lúc hôm nay rảnh, đi trước chọn một ngày lành, ngày mai nàng còn phải đi trong huyện một chuyến.
Lục thái gia cách nhà trưởng thôn không xa, hắn hiện giờ đã 78 tuổi. Ở cái niên đại này, đã là rất ít người thọ được như vậy.
Mọi người đều nói Lục thái gia là người phúc khí, nhi nữ trong nhà hiếu thuận, hiện giờ hắn ở trong thôn cũng là đức cao vọng trọng, được nhiều người tôn kính.
Lục thái gia biết bọn họ hiện tại ở nhà người khác không tiện, sốt ruột dọn đến nhà mới, bởi vậy thời điểm chọn nhật tử, tận lực chọn ngày gần nhất.
Cố Vân Đông cầm nhật tử nói tạ, cấp Lục thái gia lưu lại một bao điểm tâm non mềm, lúc này mới tâm tình suиɠ sướиɠ ra khỏi cửa.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy hai mẹ con Phương thị hướng đến trong nhà đi, bên cạnh còn có Chu thị đang mang sắc mặt phi thường khó coi.
Cố Vân Đông tai thính mắt tinh, ẩn ẩn nghe được thanh âm bất mãn của Chu thị, “Trong nhà không phải là không có đồ ăn, các ngươi cho dù muốn ăn rau dại thì chỉ cần một người đi là được, cả ngày vây quanh chân núi làm cái gì? Nhà các ngươi gà cũng chạy ra, heo cũng đói đến kêu to. Sao, không muốn sinh hoạt nữa sao?”
Cố Vân Đông nghẹn cười, đi nhanh trở về.
Không nghĩ tới nàng vừa mới đến cửa nhà Từng gia, liền nghe được thanh âm khoa trương của Liễu Duy.
Di? Mẹ con Phương thị vận khí không khỏi thật tốt nha, lúc này vừa mới đi, Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy liền đã trở lại?
Chờ đến khi đem mấy quả lê đều được ép khô, lọc lại hai lần để bỏ cặn, liền đặt ở một bên. Ngay sau đó bắt đầu nhóm lửa, lấy ra đường phèn, kẹo mạch nha.
Đem nước lê cùng đường phèn bỏ vào nồi, nấu cho tan ra để làm kẹo mạch nha.
Cái này rất nóng, trên trán Cố Vân Đông đã chảy rất nhiều mồ hôi, phải ngao một đoạn thời gian, nhìn xem không sai biệt lắm, mới chậm rãi đổ vào khuôn đúc nàng mới làm tối hôm qua.
Sợ sẽ dính lấy không ra, nàng còn để ở phía dưới khuôn đúc một lớp giấy dầu mỏng.
Ngay sau đó lấy ra tiểu mộc bổng, mộc bổng này bị nàng trước đến cực mỏng, cùng mấy cây mộc bổng làm kẹo que người ta bán không khác nhau nhiều.
Chờ khi làm xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm ríu rít.
Theo sau, thanh âm Cố Vân Khả nãi thanh nãi khí vang lên. “Thơm quá, thơm quá, đại tỷ làm đồ ăn.”
Nàng nói xong liền hướng phòng bếp chạy như bay mà đến, thực mau liền thấy được đống kẹo trên bàn.
Tiểu cô nương ánh mắt sáng lên, “Đại tỷ, đây là gì?”
“Trái cây đường.” Cố Vân Đông cười nói, ngăn lại tiểu thân ảnh của nàng, “Còn không thể ăn, chờ nó lạnh đã mới được.”
Kỳ thật tốt nhất là để trong tủ lạnh ướp lạnh mấy giờ, chỉ là nơi này điều kiện không cho phép. Bất quá hiện giờ nhiệt độ không khí thấp, cũng không cần chờ lâu lắm.
Cố Vân Khả lau lau cái miệng, mắt trông mong nhìn, “Ta đây, giúp đại tỷ nhìn.”
“Được, vậy ngươi hãy chờ xem.” Tiểu cô nương một hai phải tự ngược , Cố Vân Đông cũng không có biện pháp.
Nhưng nàng vẫn là thực nghe lời, nói không thể ăn nàng liền sẽ không ăn, điểm này Cố Vân Đông thực yên tâm.
Không đến trong chốc lát, các hài tử khác cũng vào được, liền đến Liễu An cũng một bên hít hít cái mũi một bên hướng phòng bếp đi, “Cái hương vị gì đây? Thật ngọt.”
“Đường.” Cố Vân Khả nói, thấy Liễu An duỗi tay muốn lấy, lập tức trừng mắt tức giận nhìn hắn, “Đại tỷ nói, còn không thể ăn.”
“Ta liền nhìn xem.” Liễu An biện giải.
Tiểu cô nương chống eo, “Tay chân ngươi vụng về, không thể đụng vào.”
Liễu An cảm giác bị tiểu nha đầu này kỳ thị, còn muốn biện giải vài câu, Cố Vân Thư cùng tỷ đệ Từng gia đã cùng tiểu cô nương đứng ở một bên, cùng nhau phòng bị hắn.
Liễu An, “…” Hắn tốt xấu gì cũng là gã sai vặt của thiếu gia Liễu phủ, như thế nào chính hắn giống như hắn chưa hiểu việc đời như vậy chứ.
Cố Vân Đông đã rời đi phòng bếp, nàng cởi bỏ tạp dề liền đi tìm Lục thái gia.
Vừa lúc hôm nay rảnh, đi trước chọn một ngày lành, ngày mai nàng còn phải đi trong huyện một chuyến.
Lục thái gia cách nhà trưởng thôn không xa, hắn hiện giờ đã 78 tuổi. Ở cái niên đại này, đã là rất ít người thọ được như vậy.
Mọi người đều nói Lục thái gia là người phúc khí, nhi nữ trong nhà hiếu thuận, hiện giờ hắn ở trong thôn cũng là đức cao vọng trọng, được nhiều người tôn kính.
Lục thái gia biết bọn họ hiện tại ở nhà người khác không tiện, sốt ruột dọn đến nhà mới, bởi vậy thời điểm chọn nhật tử, tận lực chọn ngày gần nhất.
Cố Vân Đông cầm nhật tử nói tạ, cấp Lục thái gia lưu lại một bao điểm tâm non mềm, lúc này mới tâm tình suиɠ sướиɠ ra khỏi cửa.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy hai mẹ con Phương thị hướng đến trong nhà đi, bên cạnh còn có Chu thị đang mang sắc mặt phi thường khó coi.
Cố Vân Đông tai thính mắt tinh, ẩn ẩn nghe được thanh âm bất mãn của Chu thị, “Trong nhà không phải là không có đồ ăn, các ngươi cho dù muốn ăn rau dại thì chỉ cần một người đi là được, cả ngày vây quanh chân núi làm cái gì? Nhà các ngươi gà cũng chạy ra, heo cũng đói đến kêu to. Sao, không muốn sinh hoạt nữa sao?”
Cố Vân Đông nghẹn cười, đi nhanh trở về.
Không nghĩ tới nàng vừa mới đến cửa nhà Từng gia, liền nghe được thanh âm khoa trương của Liễu Duy.
Di? Mẹ con Phương thị vận khí không khỏi thật tốt nha, lúc này vừa mới đi, Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy liền đã trở lại?
Danh sách chương