Cố Vân Đông lại rủ mắt nhìn nhìn tiểu hài tử ở trong lòng ngực tiểu nhị, đem hài tử nhận lấy, sau đó nói với tiểu nhị, “Làm phiền tiểu ca giúp ta đi Huệ Dân y quán cách vách tìm một đại phu về đây, ta lo lắng đứa nhỏ này bị bọn họ hạ dược.”
Tiểu nhị liên tục gật đầu, quay đầu liền chạy, “Ta đây liền đi.”
Chưởng quầy ở một bên vẫn luôn không mở miệng cũng nói, “Ta đi tìm bổ đầu lại đây, cô nương yên tâm, bổ đầu của Khánh An phủ chúng ta vẫn là không tồi.”
Đương nhiên không tồi, từ sau lúc đại loạn lần trước, Khánh An phủ này trong ngoài đều được thay máu. Hơn nữa tân hoàng đăng cơ, thủ đoạn sắc bén, trực tiếp sai khiến một tri phủ tâm phúc lại đây, những người liên quan phía dưới lại trị cũng sạch sẽ không ít.
Cố Vân Đông cảm tạ hắn, tiểu nhị cũng vừa lúc thỉnh đại phu lại đây. Đại khái là cách vách cũng nghe đến động tĩnh bên này, biết được sự tình lúc đầu. Đai phu kia đến tiếp nhận hài tử, cẩn thận nhìn nhìn, sau một lúc lâu mới thở dài nhẹ nhỏm, “Không có việc gì, bị đánh thuốc mê thôi.”
Nói xong hắn liền cầm ngân châm, châm một châm.
Thực mau, hài tử kia liền cau mày rêи ɾỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Tầm mắt có chút mê man dạo qua một vòng, “Các ngươi là ai nha?”
Cố Vân Đông hỏi hắn, “Ngươi con nhớ rõ chuyện trước khi ngươi ngủ sao?”
“Chuyện lúc trước?” Tiểu nam hài gãi gãi đầu, dường như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngồi thẳng thân mình, “Có người xấu bắt ta.”
Cố Vân Đông chỉ chỉ cái hán tử cao gầy kia, “Là hắn sao?”
Tiểu hài tử vừa thấy, lập tức nép vào bên người Cố Vân Đông, “Chính là hắn, hắn, hắn nhân lúc Lương tỷ tỷ mua đường cho ta liền đem ta ôm đi. Ta khóc hắn cũng mặc kệ, còn đánh ta…”
Nói xong thân mình nhịn không được hung hăng run lên.
Mọi người nghe xong thì hoàn toàn xác định hán tử này chính là tên buôn người, mấy người đang giữ hắn càng là chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, miễn cho hắn trốn thoát.
Tiểu nhị ở một bên đối với tiểu hài tử nói, “Ngươi a, gặp được tên buôn người. May mắn vị cô nương này nhìn ra mọi chuyện không thích hợp nên mới cứu ngươi, bằng không ngươi cũng không biết bản thân sẽ bị bán đi đâu đâu.”
Tiểu hài tử ngẩn người, lại nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt liền lóe quang mang, “Cảm ơn tỷ tỷ.”
“Không cần cảm tạ.” Cố Vân Đông sờ sờ đầu của hắn, nhìn hắn cùng Vân Thư nhà nàng lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm.
Từ sau khi rời đi Vĩnh Phúc thôn, tuy rằng cũng mới hơn mười ngày, nhưng nàng chính là rất nhớ hắn cùng Vân Khả.
“Vị Lương tỷ tỷ kia của ngươi không nhìn thấy ngươi, khẳng định thực sốt ruột. Các ngươi là ở chỗ nào mua đường bị tách ra?”
Tiểu hài tử lắc đầu, “Ta cũng không biết, chỉ nhớ là…”
Lời nói còn chưa nói xong, bên ngoài khách điếm liền truyền đến thanh âm cãi cọ ầm ĩ.
Theo sát đó có vài quan sai tiến vào, cùng với một nha hoàn thoạt nhìn bất quá chỉ mới 15-16 tuổi, nha hoàn kia vừa nhìn thấy tiểu hài tử, lập tức vui mừng mà khóc, “Tiểu thiếu gia, thật là ngươi, tiểu thiếu gia, thật tốt quá.”
“Lương tỷ tỷ.” Tiểu hài tử vội kêu nàng một tiếng, bất quá vẫn là ngốc tại trong lòng ngực Cố Vân Đông.
Lương Tinh lau mặt một chút, nàng lúc trước khi phát hiện tiểu hài tử không thấy liền tìm kiếm ở phụ cận, chỉ là căn bản tìm không thấy.
Nàng liền nhanh chóng đi quan phủ báo án, cũng may chỗ đó cách quan phủ cũng không xa. Không nghĩ tới vừa lúc đụng tới người lại đây nói Khách Tự Vân Lai bên kia bắt được bọn buôn người, còn có một hài tử được cứu, để cho quan sai đi qua nhìn xem.
Lương Tinh nghe giống như chính là tiểu thiếu gia nhà mình, vội vàng liền đi theo lại đây.
Cảm ơn trời đất, tiểu thiếu gia không có việc gì, bình bình an an xuất hiện ở trước mặt chính mình.
Tiểu nhị liên tục gật đầu, quay đầu liền chạy, “Ta đây liền đi.”
Chưởng quầy ở một bên vẫn luôn không mở miệng cũng nói, “Ta đi tìm bổ đầu lại đây, cô nương yên tâm, bổ đầu của Khánh An phủ chúng ta vẫn là không tồi.”
Đương nhiên không tồi, từ sau lúc đại loạn lần trước, Khánh An phủ này trong ngoài đều được thay máu. Hơn nữa tân hoàng đăng cơ, thủ đoạn sắc bén, trực tiếp sai khiến một tri phủ tâm phúc lại đây, những người liên quan phía dưới lại trị cũng sạch sẽ không ít.
Cố Vân Đông cảm tạ hắn, tiểu nhị cũng vừa lúc thỉnh đại phu lại đây. Đại khái là cách vách cũng nghe đến động tĩnh bên này, biết được sự tình lúc đầu. Đai phu kia đến tiếp nhận hài tử, cẩn thận nhìn nhìn, sau một lúc lâu mới thở dài nhẹ nhỏm, “Không có việc gì, bị đánh thuốc mê thôi.”
Nói xong hắn liền cầm ngân châm, châm một châm.
Thực mau, hài tử kia liền cau mày rêи ɾỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Tầm mắt có chút mê man dạo qua một vòng, “Các ngươi là ai nha?”
Cố Vân Đông hỏi hắn, “Ngươi con nhớ rõ chuyện trước khi ngươi ngủ sao?”
“Chuyện lúc trước?” Tiểu nam hài gãi gãi đầu, dường như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngồi thẳng thân mình, “Có người xấu bắt ta.”
Cố Vân Đông chỉ chỉ cái hán tử cao gầy kia, “Là hắn sao?”
Tiểu hài tử vừa thấy, lập tức nép vào bên người Cố Vân Đông, “Chính là hắn, hắn, hắn nhân lúc Lương tỷ tỷ mua đường cho ta liền đem ta ôm đi. Ta khóc hắn cũng mặc kệ, còn đánh ta…”
Nói xong thân mình nhịn không được hung hăng run lên.
Mọi người nghe xong thì hoàn toàn xác định hán tử này chính là tên buôn người, mấy người đang giữ hắn càng là chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, miễn cho hắn trốn thoát.
Tiểu nhị ở một bên đối với tiểu hài tử nói, “Ngươi a, gặp được tên buôn người. May mắn vị cô nương này nhìn ra mọi chuyện không thích hợp nên mới cứu ngươi, bằng không ngươi cũng không biết bản thân sẽ bị bán đi đâu đâu.”
Tiểu hài tử ngẩn người, lại nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt liền lóe quang mang, “Cảm ơn tỷ tỷ.”
“Không cần cảm tạ.” Cố Vân Đông sờ sờ đầu của hắn, nhìn hắn cùng Vân Thư nhà nàng lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm.
Từ sau khi rời đi Vĩnh Phúc thôn, tuy rằng cũng mới hơn mười ngày, nhưng nàng chính là rất nhớ hắn cùng Vân Khả.
“Vị Lương tỷ tỷ kia của ngươi không nhìn thấy ngươi, khẳng định thực sốt ruột. Các ngươi là ở chỗ nào mua đường bị tách ra?”
Tiểu hài tử lắc đầu, “Ta cũng không biết, chỉ nhớ là…”
Lời nói còn chưa nói xong, bên ngoài khách điếm liền truyền đến thanh âm cãi cọ ầm ĩ.
Theo sát đó có vài quan sai tiến vào, cùng với một nha hoàn thoạt nhìn bất quá chỉ mới 15-16 tuổi, nha hoàn kia vừa nhìn thấy tiểu hài tử, lập tức vui mừng mà khóc, “Tiểu thiếu gia, thật là ngươi, tiểu thiếu gia, thật tốt quá.”
“Lương tỷ tỷ.” Tiểu hài tử vội kêu nàng một tiếng, bất quá vẫn là ngốc tại trong lòng ngực Cố Vân Đông.
Lương Tinh lau mặt một chút, nàng lúc trước khi phát hiện tiểu hài tử không thấy liền tìm kiếm ở phụ cận, chỉ là căn bản tìm không thấy.
Nàng liền nhanh chóng đi quan phủ báo án, cũng may chỗ đó cách quan phủ cũng không xa. Không nghĩ tới vừa lúc đụng tới người lại đây nói Khách Tự Vân Lai bên kia bắt được bọn buôn người, còn có một hài tử được cứu, để cho quan sai đi qua nhìn xem.
Lương Tinh nghe giống như chính là tiểu thiếu gia nhà mình, vội vàng liền đi theo lại đây.
Cảm ơn trời đất, tiểu thiếu gia không có việc gì, bình bình an an xuất hiện ở trước mặt chính mình.
Danh sách chương