“Ngươi…”

Chu Tiểu Tuấn cười lạnh, “Cũng không biết ngươi coi trọng cái gì ở họ Cố đó, tuổi đã một đống còn sinh qua hài tử, ngươi muốn nạp thϊếp thì cũng phải đi tìm hoàng hoa khuê nữ a, tìm cái lão bà là một bông hoa héo.”

Chu Đại Phú trừng hắn, “Ngươi biết cái gì? Cố di nương của ngươi đã chịu khổ quá nhiều rồi, khó được hưởng phúc ngươi liền không thể bất hòa nàng đối nghịch? Nương ngươi cũng vậy, có cái tâm ghen ghét như vậy, một chút đều không hiền lương thục đức.”

“Ngươi như thế nào không nói ngươi là sắc quỷ?” Chu Tiểu Tuấn hung hăng lau một phen mặt, chính mình bò lên trên xe ngựa.

Chỉ là rốt cuộc tay chân rụng rời, một hồi lâu không lên được, nha hoàn phải đỡ đi lên.

Chu Đại Phú tức đến mức tay run run, có người nào sẽ nói cha mình như vậy sao? Quả nhiên là đứa bất hiếu.
Hắn tổn thất nhiều bạc như vậy, trong lòng thực không thoải mái, cố tình còn quản không được nhi tử, trong lòng đối với thê tử càng là phẫn hận, con hư tại mẹ mà.

Đoàn người Cố Vân Đông cũng đã đi xa, Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc vẫn là cưỡi Truy Phong đi vào rừng đem Cuồng Phong đã bình tĩnh lại mang về.

Trên lưng Cuông Phong quả nhiên còn cắm một cái mũi tên nho nhỏ, A Cẩu thấy thế vội xung phong nhận việc nói, “Ta tới, cha ta trước kia chính là thú y.”

Mọi người, “…” Cha ngươi cư nhiên là thú y? A Miêu càng là kinh ngạc, “Cha ngươi là thú y, vậy tại sao ngươi lại không sai sử con la giá xe la?”

Bọn họ cũng phải cố gắng rất lâu mới có thể miễn cưỡng thượng thủ.

A Cẩu lại rất mộng bức, “Vì sao nhi tử của thú y liền nhất định phải giá xe la? Vậy không phải là xa phu sống sao?”
Ân? Nói giống như rất có đạo lý bộ dáng.

Mũi tên trên người Cuồng Phong là đến thôn phụ cận mới rút ra đắp thuốc, bởi vì trải qua một chuyến này, tiếp theo Cố Vân Đông đều ở trong xe ngựa.

Vừa lúc Dương thị cũng lo lắng không cho nàng đi ra ngoài, Cố Vân Đông nhìn đôi tay bị bao thành bánh chưng của mình, trong lòng cũng thực bất đắc dĩ.

Buổi tối nghỉ ngơi ở một khách điểm trấn trên, chờ đến khi dàn xếp xong xuôi Cố Vân Đông mới hỏi mấy người A Miêu, “Được bao nhiều bạc?”

Bốn người A Miêu nhìn nhau liếc mắt một cái, hắc hắc cười, một người lấy ra một trương ngân phiếu tới, kích động đến cả người đều run, “Một trăm lượng lận đấy.”

“Các ngươi đúng là không có tiền đồ, chỉ muốn có một trăm lượng thôi sao?”

“Một trăm lượng không phải nhiều lắm sao?”
Cố Vân Đông sửng sốt, một trăm lượng a, hiện tại nàng có cửa hàng, có xưởng có thể kiếm tiền, một trăm lượng tựa hồ không nhiều lắm. Nhưng thời điểm nàng vừa đến thế giới này, ngay cả một lượng bạc cũng phải suy tính mà dùng cho thỏa đáng.

Một trăm lượng đã có thể xây một ngôi nhà xanh gạch ngói khang trang như nhà nàng, thôn dân Vĩnh Phúc thôn có một trăm lượng, đại khái đều không quá năm nhà.

Quả nhiên, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo rất khó a.

Cố Vân Đông cười cười, gật đầu nói, “Rất nhiều, đã có phần tiền này, thì phải hảo hảo ngẫm lại nên dùng như thế nào, không thể cầm đi đánh bạc đâu đấy.”

“Nhất định.” Bốn người vui rạo rực cầm ngân phiếu ra cửa.

Cố Vân Đông không quản nữa, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng Thiệu Thanh Viễn mới nói, “Bốn người A Miêu, ngươi tính toán an bài như thế nào?”
“Đợi sau khi trở về, tìm một võ sư, hảo hảo luyện thân thủ.” Sau sự việc phát sinh hôm nay, Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Tuổi tác bọn người A Miêu còn không tính là lớn, lại đều là người cơ linh, lúc này luyện võ cũng không trễ.

Cố Vân Đông gật gật đầu, “Được, ngươi nghĩ kỹ rồi là được.”

Nàng ngáp một cái, liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm của Thiệu Thanh Viễn, “Sau khi trở về Vĩnh Phúc thôn, ta liền đến nhà ngươi cầu hôn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện