Sau một lúc lâu, Cố Vân Đông cắn răng một cái nói: “Hợp tác thì không thành vấn đề, chỉ là ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc, trong động lợn rừng kia có tổng cộng bao nhiêu con?”
“Thập phần nắm chắc, có ba con.”
“Một khi đã như vậy, thì được, đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường đi.” Cố Vân Đông nóng lòng muốn thử, ba con a, có thể bán không ít bạc a.
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.
Cố Vân Đông không xa không gần đi sát phía sau, đoạn đường này có Thiệu Thanh Viễn dẫn trước, hơn nữa đám cỏ dại trên đường đều được Thiệu Thanh Viễn chém rớt, đường đi phá lệ thông thuận.
Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn cũng đi không mau, vững vàng cùng chính mình bảo trì khoảng cách nhất định, kỳ thật… người này rất cẩn thận.
Đi được một đoạn đường, đến khi Cố Vân Đông cho rằng hai người sẽ vẫn luôn trầm mặc như vậy, Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên ngừng lại, chờ khi nàng đến gần, mới hơi căng chặt khóe miệng hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
Cố Vân Đông ngẩn ra một chút, “Ta vì cái gì lại phải sợ ngươi?”
“Những lời đồn đãi trong thôn, ngươi hẳn đã nghe qua.” Nghe qua mà còn cùng chính mình nói chuyện, trong ánh mắt lại không có bất kỳ sợ hãi gì, cũng không bảo đệ đệ nàng cách xa mình một chút, thậm chí còn dám cùng chính mình đơn độc tiến vào núi sâu đánh lợn rừng, nàng so với tưởng tượng của hán còn gan to hơn.
Cố Vân Đông bừng tỉnh, “Ý ngươi là chỉ việc mọi người nói ngươi là sói con lục thân không nhận sao?”
Sói con, nàng cảm thấy vẫn rất là phù hợp, còn về lục thân không nhận, cái này còn chờ xem lại, kỳ thật Cố Vân Đông cũng không quá tin tưởng.
Thiệu Thanh Viễn “…”. Ở ngay trước mắt hắn cũng dám nói trắng ra như vậy, sẽ không sợ hắn thẹn quá hóa giận xuống tay với nàng sao? Nơi này chính là sâu trong núi đến một quỷ ảnh cũng không có a.
Cố Vân Đông chậm rãi đi về phía trước, ai, vẫn là hy vọng hắn có thể tiếp tục đi trước mình, có người mở đường thật quá tiện.
Nhưng ngươi ta còn có suy nghĩ trong lòng, nàng cũng không thể thúc giục hắn. Vẫn là nhanh nhanh trả lời xong, nàng lại có thể đi phía sau rồi.
“Lục thân không nhận gì gì đó, đều là nghe người ta nói. Cũng có thể là do ta biết ngươi trước khi nghe được những lời đồn đãi đó, cho nên có chút ấn tượng khác họ.”
Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, “Ấn tượng cái gì?” Khi hỏi đến vấn đề này, hắn mạc danh có chút khẩn trương.
“Ân oán phân mình, có thù báo thù.” Cùng nàng rất giống, cho nên Cố Vân Đông đối với hắn có nhiều hơn vài phần hảo cảm. Chính nàng đã từng ngồi không cũng bị người ta lạnh nhạt, không làm cho người thích, thậm chí vẫn bị nói là một cái sao chổi sao?
Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên dừng bước chân, ân oán phân minh…sao? Nguyên lai nàng đối với chính mình đánh giá cao như vậy.
Hai lần gặp mặt lúc trước, hắn đều động thủ đánh người, không nói đến việc thu thập Phan chưởng quầy kia một lần, chỉ nói đến việc hắn đạp chân gã bộ khoái kia, nếu những nữ tử khác thấy, chỉ sợ là sẽ cảm thấy loại người này không biết trời cao đất dày, cùng du côn lưu manh không có quản giáo không có gì khác nhau, nên là có ấn tượng không tốt mới đúng chứ.
“Như thế nào lại không đi rồi?” Cố Vân Đông đi về phía trước được vài bước, vừa lúc nhìn thấy một cái ngã rẽ, không biết nên đi bên này hay bên kia, quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẫn còn đứng ngay tại chỗ.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, thật sâu nhìn vào nàng, lúc này mới nhanh chân bước tới.
“Hướng này.”
Cố Vân Đông nhân cơ hội nói, “Vẫn là ngươi dẫn đầu đi, ta không thân thuộc địa hình ở đây.” Ai nha, rốt cuộc tìm được cơ hội đi phía sau rồi.
Thiệu Thanh Viễn hơi rũ đầu, “Ân” một tiếng.
Cố Vân Đông không thấy được, thời điểm hắn buông xuống mi mắt, trong con ngươi phảng phất như có ánh sáng lập lòe.
“Thập phần nắm chắc, có ba con.”
“Một khi đã như vậy, thì được, đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường đi.” Cố Vân Đông nóng lòng muốn thử, ba con a, có thể bán không ít bạc a.
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.
Cố Vân Đông không xa không gần đi sát phía sau, đoạn đường này có Thiệu Thanh Viễn dẫn trước, hơn nữa đám cỏ dại trên đường đều được Thiệu Thanh Viễn chém rớt, đường đi phá lệ thông thuận.
Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn cũng đi không mau, vững vàng cùng chính mình bảo trì khoảng cách nhất định, kỳ thật… người này rất cẩn thận.
Đi được một đoạn đường, đến khi Cố Vân Đông cho rằng hai người sẽ vẫn luôn trầm mặc như vậy, Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên ngừng lại, chờ khi nàng đến gần, mới hơi căng chặt khóe miệng hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
Cố Vân Đông ngẩn ra một chút, “Ta vì cái gì lại phải sợ ngươi?”
“Những lời đồn đãi trong thôn, ngươi hẳn đã nghe qua.” Nghe qua mà còn cùng chính mình nói chuyện, trong ánh mắt lại không có bất kỳ sợ hãi gì, cũng không bảo đệ đệ nàng cách xa mình một chút, thậm chí còn dám cùng chính mình đơn độc tiến vào núi sâu đánh lợn rừng, nàng so với tưởng tượng của hán còn gan to hơn.
Cố Vân Đông bừng tỉnh, “Ý ngươi là chỉ việc mọi người nói ngươi là sói con lục thân không nhận sao?”
Sói con, nàng cảm thấy vẫn rất là phù hợp, còn về lục thân không nhận, cái này còn chờ xem lại, kỳ thật Cố Vân Đông cũng không quá tin tưởng.
Thiệu Thanh Viễn “…”. Ở ngay trước mắt hắn cũng dám nói trắng ra như vậy, sẽ không sợ hắn thẹn quá hóa giận xuống tay với nàng sao? Nơi này chính là sâu trong núi đến một quỷ ảnh cũng không có a.
Cố Vân Đông chậm rãi đi về phía trước, ai, vẫn là hy vọng hắn có thể tiếp tục đi trước mình, có người mở đường thật quá tiện.
Nhưng ngươi ta còn có suy nghĩ trong lòng, nàng cũng không thể thúc giục hắn. Vẫn là nhanh nhanh trả lời xong, nàng lại có thể đi phía sau rồi.
“Lục thân không nhận gì gì đó, đều là nghe người ta nói. Cũng có thể là do ta biết ngươi trước khi nghe được những lời đồn đãi đó, cho nên có chút ấn tượng khác họ.”
Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, “Ấn tượng cái gì?” Khi hỏi đến vấn đề này, hắn mạc danh có chút khẩn trương.
“Ân oán phân mình, có thù báo thù.” Cùng nàng rất giống, cho nên Cố Vân Đông đối với hắn có nhiều hơn vài phần hảo cảm. Chính nàng đã từng ngồi không cũng bị người ta lạnh nhạt, không làm cho người thích, thậm chí vẫn bị nói là một cái sao chổi sao?
Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên dừng bước chân, ân oán phân minh…sao? Nguyên lai nàng đối với chính mình đánh giá cao như vậy.
Hai lần gặp mặt lúc trước, hắn đều động thủ đánh người, không nói đến việc thu thập Phan chưởng quầy kia một lần, chỉ nói đến việc hắn đạp chân gã bộ khoái kia, nếu những nữ tử khác thấy, chỉ sợ là sẽ cảm thấy loại người này không biết trời cao đất dày, cùng du côn lưu manh không có quản giáo không có gì khác nhau, nên là có ấn tượng không tốt mới đúng chứ.
“Như thế nào lại không đi rồi?” Cố Vân Đông đi về phía trước được vài bước, vừa lúc nhìn thấy một cái ngã rẽ, không biết nên đi bên này hay bên kia, quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẫn còn đứng ngay tại chỗ.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, thật sâu nhìn vào nàng, lúc này mới nhanh chân bước tới.
“Hướng này.”
Cố Vân Đông nhân cơ hội nói, “Vẫn là ngươi dẫn đầu đi, ta không thân thuộc địa hình ở đây.” Ai nha, rốt cuộc tìm được cơ hội đi phía sau rồi.
Thiệu Thanh Viễn hơi rũ đầu, “Ân” một tiếng.
Cố Vân Đông không thấy được, thời điểm hắn buông xuống mi mắt, trong con ngươi phảng phất như có ánh sáng lập lòe.
Danh sách chương