Thời điểm thế này Phương Viên không tiện lên tiếng, chỉ ở cạnh yên lặng nghe, cô nghe ra được người Chung Hàn nhắc tới là Lâm Phi Ca, mà Đới Húc lại nói cô ấy không tim không phổi, hai quan điểm này, bản thân Phương Viên cũng không biết nên nghiêng về bên nào, tuy rằng thời gian cô quen Lâm Phi Ca không ngắn, nhưng ở trường bọn họ không mấy thân thiết, trêи cơ bản chỉ có thể xem như biết mặt biết tên mà thôi, tới khi thực tập mới thật sự tiếp xúc. Có đôi khi, cô cảm thấy tính cách Lâm Phi Ca giống chị đại ngốc nghếch, thích hi hi ha ha, với ai cũng cợt nhã, một chút cũng không biết sợ, nhưng có khi cô lại cảm thấy Lâm Phi Ca hình như rất khôn khéo, tính kế trong đầu còn nhiều hơn mình, thực tập mấy tháng, rất chuyện trong Cục Công An đều bị cô ấy hỏi thăm rõ ràng, không ít người đều nhớ trong đội hình sự có một thực tập sinh tên Lâm Phi Ca như vậy.
Có lẽ cá tính của cô ấy chỉ hợp với một số người, cho nên trước sau Phương Viên với cô ấy đều như gần như xa, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cần giao tiếp sẽ giáo tiếp, kỳ thật, cô vẫn không có cách nào mở lòng coi cô ấy là bạn của mình.
Có điều, vừa rồi mặc kệ Lâm Phi Ca vô ý nói giỡn hay thật lòng kháng nghị, Phương Viên ý thức được một chuyện, lúc trước bản thân không chú ý, hiện tại suy nghĩ quả thật đúng là như vậy, ba thực tập sinh đi theo có người bị vứt lại không tính, phàm là có phân công hành động, Đới Húc luôn sẽ dẫn theo cô, mà Lâm Phi Ca và Mã Khải lại bị đẩy cho người khác. Từ lúc thực tập tới nay, Đới Húc dường như rất quan tâm cô, cách quan tâm này không đến mức khiến người ta cảm thấy thiên vị hoặc cảm giác không thoải mái, chỉ là vốn là ảo giác của một mình cô, cũng không đáng coi là chuyện quan trọng, hiện tại bị Lâm Phi Ca nói rõ ra, tương đương từ một góc độ khác chứng minh trực giác của mình.
Nhưng vì sao chứ? Bởi vì trước kia cô từng gặp Đới Húc ở đâu sao? Cho nên với Đới Húc mà nói, cô là người quen của anh? Phương Viên thật sự không rõ, cô đã cố gắng nhớ lại, theo lời Đới Húc, cô hẳn gặp anh ở trường học, nhưng anh lớn hơn cô mấy tuổi, chắc chắn sớm đã tốt nghiệp, không có khả năng là bạn cùng khóa. Rốt cuộc bọn họ từng có giao thoa khi nào, Phương Viên suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra manh mối.
Hôm nay Lâm Phi Ca kháng nghị, cô nên ứng phó thế nào đây? Tuy rằng trò đùa mờ ám này là chỉ Đới Húc, nhưng thân là đương sự, cô cảm thấy Lâm Phi Ca cũng đang nhắm vào mình. Nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, cô có cơ hội theo Đới Húc ra ngoài là vì bản thân Lâm Phi Ca sợ nhìn thấy thi thể, đôi khi vì sợ dơ sợ mệt, ỡm ờ từ chối. Cô chỉ là nghe theo sắp xếp, đi ngay ngồi thẳng, làm đúng quy định, không ai có thể bắt lỗi cô, nghĩ như vậy, thật đúng là không cần vì lý do thoái thác của Lâm Phi Ca mà chân tay co cóng, bộ dáng lạy ông tôi ở bụi này (1), cùng lắm thì trong thời gian thực tập còn lại, thời điểm công tác bản thân đừng quá nổi bật, miễn cho người khác ghen ghét, không gây thù chuốc oán là tốt rồi.
(1) Lạy ông tôi ở bụi này: Đang trốn nhưng vô tình phát tín hiệu cho người đi tìm biết về mình ở đâu.
Chung Hàn lái xe chở họ tới nhà chủ cũ tủ quần áo kia, cách hiện trường vụ án không tính là gần, nhưng đại khái cùng hướng đi. Nơi này là khu đô thị mới, vẫn còn nhiều chỗ cần hoàn thiện, nơi này bảy tám năm trước chỉ là mảnh đất hoang, mấy năm gần đây do tốc độ đô thị hóa tăng cao nên dần trở nên phồn hoa, cư dân cũng ngày càng nhiều.
Dọc đường, Chung Hàn kể sơ về thông tin chủ cũ quần áo. Tủ quần áo kia vốn thuộc về một ông già tên Chu Tuấn Viễn, là giáo viên đã về hưu, còn trẻ sống ở tòa nhà dành cho giáo viên cuẩ trường học, vợ qua đời sớm, con cái đã trưởng thành, sống một mình tới bây giờ, sau vì đã qua bảy mươi, sức khỏe không bằng lúc trước, con cái thật sự không yên tâm nên mới đón ông ấy qua bên này sống cùng để tiện chăm sóc.
Thông tin này tìm được thông qua cháu ngoại của Chu Tuấn Viễn, cũng chính là cô bé tên Địch Manh Manh kia, cô ấy cũng là người cung cấp địa chỉ của ông ngoại hiện tại, giúp họ tiết kiệm không ít thời gian và sức lực.
Gõ cửa, sau khi nói rõ thân phận và mục đích tới, ông lão nhiệt tình tiếp đón ba người. Hiện tại Chu Tuấn Viễn ở cùng con trai út, phòng ốc khá rộng, bởi vì vừa mới dọn vào nên bên trong vẫn còn mùi nhẹ. Con trai và con dâu đã đi làm, ông lão khách khí mời họ vào phòng mình, sau đó pha trà, có lẽ vì ngày thường ở nhà một mình rất cô đơn, hiện tại có người đến, ông lão có vẻ rất vui.
“Ông Chu.” Đới Húc chào hỏi.
Chu Tuấn Viễn xua tay: “Đừng gọi ông, nghe xa cách lắm, tôi được người ta gọi thầy Chu cả đời, về hưu rồi vẫn không sửa, quen rồi, cô cậu cứ gọi tôi thầy Chu là được.”
“Được, thầy Chu, vậy thầy có thể giúp chúng tôi xác nhận một chút, tủ quần áo này trước kia có phải đồ trong nhà thầy không?” Đới Húc lập tức sửa cách xưng hô, thuận tiện lấy ảnh chụp tủ quần áo cho ông lão xem, đương nhiên, thi thể bên trong đã được dời đi mới chụp, trong đó còn bao gồm những chữ viết Phương Viên và anh phát hiện bên trêи.
Ông lão lấy kính đeo lên, duỗi tay nhận ảnh chụp, cẩn thận xem, quan sát hồi lâu, bỗng nhiên ưu thương thở dài, lắc đầu.
Chung Hàn và Đới Húc đều kinh ngạc, trước đó Chung Hàn đã cẩn thận cháu gái của Chu Tuấn Viễn là Địch Manh Manh, Địch Manh Manh khẳng định tủ quần áo này của ông ngoại mình, từ nhỏ cô bé ở bên đó, đã rất nhiều năm, chắc chắn không nhận lầm, hiện tại vì không đồng quan điểm sống với ông ngoại, lại vì đi học mà ở ký túc xá trong trường, cho nên không biết sau đó tủ quần áo bị xử lý thế nào thôi. Vì sao cháu ngoại chắc chắn như vậy, tới Chu Tuấn Viễn bên này cư lại lắc đầu?
Ông lão thấy biểu cảm của hai người, biết họ hiểu sai ý, vội xua tay, xấu hổ cười nói: “A, hai cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cái tủ này không phải của tôi, tôi là vừa thấy ảnh chụp, hồi ức lúc trước liền được gợi lên. Tủ quần áo này là của tôi, trước kia là của tôi, cậu xem, mấy chữ bên trêи là cháu gái tôi khi còn nhỏ chui vào lén viết lên, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, tủ quần áo này bị con trai utst của tôi vứt đi. A, cái tủ này còn lớn hơn nó, lúc trước khi bạn già của tôi còn sống, chúng tôi đều còn trẻ, bên cạnh đã có hai đứa con, kinh tế không mấy khá giả, bà ấy muốn một cái tủ quần áo, nhưng trong nhà thật sự đã chật, lúc trước không giống hiện tại, muốn sang trọng có sang trọng, muốn tiện nghi có tiện nghi, khi ấy cái gì cũng thiếu, tôi vì có được cái tủ như vậy, không biết suy nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng vất vả lắm mới nhờ được lão thợ mộc tay nghề tốt dưới quê làm, sau đó đưa về, bạn già kia của tôi rất vui, luôn miệng khen, chớp mắt đã nhiều năm như vậy… A, đều nói cũ không bằng mới, người mới không bằng cũ, kỳ thật đồ đạc dùng lâu rồi cũng có tình cảm, có điều… Con trai tôi nói đúng, quá khứ cứ để nó qua đi, đừng nghĩ lại nữa.”
Phương Viên ngồi một bên nghe ông lão trả lời mơ hồ, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy chua xót, Đới Húc đưa ảnh chụp nhờ Chu Tuấn Viễn xác định tủ quần áo có phải của mình hay không, nhưng thời điểm trả lời lại là nhìn vật nhớ người, trong miệng tuy khích lệ tủ quần áo rắn chắc dùng bền, trêи thực tế lại là hoài niệm bạn đời đã mất. Nếu cho ông ấy biết, tủ quần áo chưa đựng bao nhiêu hồi ức này lại bị một kẻ tàn nhẫn nhét một nữ thi vào, không biết ông ấy sẽ có tâm tình gì.
“Vậy tủ quần áo này bị con trai thầy vứt đi từ khi nào?” Chung Hàn hỏi.
Chu Tuấn Viễn nghĩ nghĩ: “A, cụ thể là ngày nào thì tôi không nhớ, nhưng chỉ mới gần đây thôi, cậu nhìn cái tủ đứng trong phòng tôi đi, là mới mua, tôi vốn sống một mình, nhưng con cái không yên tâm, đón tôi về bên này, đồ đạc cũng dọn tới, tôi không muốn đổi, con cái cũng chiều tôi, nhưng ngày tân gia, họ hàng tới thăm, kết quả thấy khắp nơi đều là đồ mới, chỉ riêng phòng tôi là đồ cũ, mọi người đều cảm thấy con trai tôi bủn xỉn, không chịu bỏ ra ít tiền cho tôi. Tôi nghĩ, tôi già rồi, không thể tùy hứng không hiểu chuyện để con trai vô duyên vô cớ bị người ta mắng bất hiếu, vì thế nói với chúng, tôi đồng ý thay đổi đồ đạc trong phòng, đồ cũ con trai tôi vốn định bán đi, tôi nói đừng bán, tìm xem ai cần thì cho, còn tủ quần áo này đã cũ, người ta chưa chắc đã thích, nói con cứ tìm một chỗ vứt đi, ai thấy tốt sẽ tự tới lấy, nó liền thuê xe chở đi, không biết đã đưa đi đâu rồi.”
Có lẽ cá tính của cô ấy chỉ hợp với một số người, cho nên trước sau Phương Viên với cô ấy đều như gần như xa, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cần giao tiếp sẽ giáo tiếp, kỳ thật, cô vẫn không có cách nào mở lòng coi cô ấy là bạn của mình.
Có điều, vừa rồi mặc kệ Lâm Phi Ca vô ý nói giỡn hay thật lòng kháng nghị, Phương Viên ý thức được một chuyện, lúc trước bản thân không chú ý, hiện tại suy nghĩ quả thật đúng là như vậy, ba thực tập sinh đi theo có người bị vứt lại không tính, phàm là có phân công hành động, Đới Húc luôn sẽ dẫn theo cô, mà Lâm Phi Ca và Mã Khải lại bị đẩy cho người khác. Từ lúc thực tập tới nay, Đới Húc dường như rất quan tâm cô, cách quan tâm này không đến mức khiến người ta cảm thấy thiên vị hoặc cảm giác không thoải mái, chỉ là vốn là ảo giác của một mình cô, cũng không đáng coi là chuyện quan trọng, hiện tại bị Lâm Phi Ca nói rõ ra, tương đương từ một góc độ khác chứng minh trực giác của mình.
Nhưng vì sao chứ? Bởi vì trước kia cô từng gặp Đới Húc ở đâu sao? Cho nên với Đới Húc mà nói, cô là người quen của anh? Phương Viên thật sự không rõ, cô đã cố gắng nhớ lại, theo lời Đới Húc, cô hẳn gặp anh ở trường học, nhưng anh lớn hơn cô mấy tuổi, chắc chắn sớm đã tốt nghiệp, không có khả năng là bạn cùng khóa. Rốt cuộc bọn họ từng có giao thoa khi nào, Phương Viên suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra manh mối.
Hôm nay Lâm Phi Ca kháng nghị, cô nên ứng phó thế nào đây? Tuy rằng trò đùa mờ ám này là chỉ Đới Húc, nhưng thân là đương sự, cô cảm thấy Lâm Phi Ca cũng đang nhắm vào mình. Nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, cô có cơ hội theo Đới Húc ra ngoài là vì bản thân Lâm Phi Ca sợ nhìn thấy thi thể, đôi khi vì sợ dơ sợ mệt, ỡm ờ từ chối. Cô chỉ là nghe theo sắp xếp, đi ngay ngồi thẳng, làm đúng quy định, không ai có thể bắt lỗi cô, nghĩ như vậy, thật đúng là không cần vì lý do thoái thác của Lâm Phi Ca mà chân tay co cóng, bộ dáng lạy ông tôi ở bụi này (1), cùng lắm thì trong thời gian thực tập còn lại, thời điểm công tác bản thân đừng quá nổi bật, miễn cho người khác ghen ghét, không gây thù chuốc oán là tốt rồi.
(1) Lạy ông tôi ở bụi này: Đang trốn nhưng vô tình phát tín hiệu cho người đi tìm biết về mình ở đâu.
Chung Hàn lái xe chở họ tới nhà chủ cũ tủ quần áo kia, cách hiện trường vụ án không tính là gần, nhưng đại khái cùng hướng đi. Nơi này là khu đô thị mới, vẫn còn nhiều chỗ cần hoàn thiện, nơi này bảy tám năm trước chỉ là mảnh đất hoang, mấy năm gần đây do tốc độ đô thị hóa tăng cao nên dần trở nên phồn hoa, cư dân cũng ngày càng nhiều.
Dọc đường, Chung Hàn kể sơ về thông tin chủ cũ quần áo. Tủ quần áo kia vốn thuộc về một ông già tên Chu Tuấn Viễn, là giáo viên đã về hưu, còn trẻ sống ở tòa nhà dành cho giáo viên cuẩ trường học, vợ qua đời sớm, con cái đã trưởng thành, sống một mình tới bây giờ, sau vì đã qua bảy mươi, sức khỏe không bằng lúc trước, con cái thật sự không yên tâm nên mới đón ông ấy qua bên này sống cùng để tiện chăm sóc.
Thông tin này tìm được thông qua cháu ngoại của Chu Tuấn Viễn, cũng chính là cô bé tên Địch Manh Manh kia, cô ấy cũng là người cung cấp địa chỉ của ông ngoại hiện tại, giúp họ tiết kiệm không ít thời gian và sức lực.
Gõ cửa, sau khi nói rõ thân phận và mục đích tới, ông lão nhiệt tình tiếp đón ba người. Hiện tại Chu Tuấn Viễn ở cùng con trai út, phòng ốc khá rộng, bởi vì vừa mới dọn vào nên bên trong vẫn còn mùi nhẹ. Con trai và con dâu đã đi làm, ông lão khách khí mời họ vào phòng mình, sau đó pha trà, có lẽ vì ngày thường ở nhà một mình rất cô đơn, hiện tại có người đến, ông lão có vẻ rất vui.
“Ông Chu.” Đới Húc chào hỏi.
Chu Tuấn Viễn xua tay: “Đừng gọi ông, nghe xa cách lắm, tôi được người ta gọi thầy Chu cả đời, về hưu rồi vẫn không sửa, quen rồi, cô cậu cứ gọi tôi thầy Chu là được.”
“Được, thầy Chu, vậy thầy có thể giúp chúng tôi xác nhận một chút, tủ quần áo này trước kia có phải đồ trong nhà thầy không?” Đới Húc lập tức sửa cách xưng hô, thuận tiện lấy ảnh chụp tủ quần áo cho ông lão xem, đương nhiên, thi thể bên trong đã được dời đi mới chụp, trong đó còn bao gồm những chữ viết Phương Viên và anh phát hiện bên trêи.
Ông lão lấy kính đeo lên, duỗi tay nhận ảnh chụp, cẩn thận xem, quan sát hồi lâu, bỗng nhiên ưu thương thở dài, lắc đầu.
Chung Hàn và Đới Húc đều kinh ngạc, trước đó Chung Hàn đã cẩn thận cháu gái của Chu Tuấn Viễn là Địch Manh Manh, Địch Manh Manh khẳng định tủ quần áo này của ông ngoại mình, từ nhỏ cô bé ở bên đó, đã rất nhiều năm, chắc chắn không nhận lầm, hiện tại vì không đồng quan điểm sống với ông ngoại, lại vì đi học mà ở ký túc xá trong trường, cho nên không biết sau đó tủ quần áo bị xử lý thế nào thôi. Vì sao cháu ngoại chắc chắn như vậy, tới Chu Tuấn Viễn bên này cư lại lắc đầu?
Ông lão thấy biểu cảm của hai người, biết họ hiểu sai ý, vội xua tay, xấu hổ cười nói: “A, hai cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cái tủ này không phải của tôi, tôi là vừa thấy ảnh chụp, hồi ức lúc trước liền được gợi lên. Tủ quần áo này là của tôi, trước kia là của tôi, cậu xem, mấy chữ bên trêи là cháu gái tôi khi còn nhỏ chui vào lén viết lên, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, tủ quần áo này bị con trai utst của tôi vứt đi. A, cái tủ này còn lớn hơn nó, lúc trước khi bạn già của tôi còn sống, chúng tôi đều còn trẻ, bên cạnh đã có hai đứa con, kinh tế không mấy khá giả, bà ấy muốn một cái tủ quần áo, nhưng trong nhà thật sự đã chật, lúc trước không giống hiện tại, muốn sang trọng có sang trọng, muốn tiện nghi có tiện nghi, khi ấy cái gì cũng thiếu, tôi vì có được cái tủ như vậy, không biết suy nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng vất vả lắm mới nhờ được lão thợ mộc tay nghề tốt dưới quê làm, sau đó đưa về, bạn già kia của tôi rất vui, luôn miệng khen, chớp mắt đã nhiều năm như vậy… A, đều nói cũ không bằng mới, người mới không bằng cũ, kỳ thật đồ đạc dùng lâu rồi cũng có tình cảm, có điều… Con trai tôi nói đúng, quá khứ cứ để nó qua đi, đừng nghĩ lại nữa.”
Phương Viên ngồi một bên nghe ông lão trả lời mơ hồ, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy chua xót, Đới Húc đưa ảnh chụp nhờ Chu Tuấn Viễn xác định tủ quần áo có phải của mình hay không, nhưng thời điểm trả lời lại là nhìn vật nhớ người, trong miệng tuy khích lệ tủ quần áo rắn chắc dùng bền, trêи thực tế lại là hoài niệm bạn đời đã mất. Nếu cho ông ấy biết, tủ quần áo chưa đựng bao nhiêu hồi ức này lại bị một kẻ tàn nhẫn nhét một nữ thi vào, không biết ông ấy sẽ có tâm tình gì.
“Vậy tủ quần áo này bị con trai thầy vứt đi từ khi nào?” Chung Hàn hỏi.
Chu Tuấn Viễn nghĩ nghĩ: “A, cụ thể là ngày nào thì tôi không nhớ, nhưng chỉ mới gần đây thôi, cậu nhìn cái tủ đứng trong phòng tôi đi, là mới mua, tôi vốn sống một mình, nhưng con cái không yên tâm, đón tôi về bên này, đồ đạc cũng dọn tới, tôi không muốn đổi, con cái cũng chiều tôi, nhưng ngày tân gia, họ hàng tới thăm, kết quả thấy khắp nơi đều là đồ mới, chỉ riêng phòng tôi là đồ cũ, mọi người đều cảm thấy con trai tôi bủn xỉn, không chịu bỏ ra ít tiền cho tôi. Tôi nghĩ, tôi già rồi, không thể tùy hứng không hiểu chuyện để con trai vô duyên vô cớ bị người ta mắng bất hiếu, vì thế nói với chúng, tôi đồng ý thay đổi đồ đạc trong phòng, đồ cũ con trai tôi vốn định bán đi, tôi nói đừng bán, tìm xem ai cần thì cho, còn tủ quần áo này đã cũ, người ta chưa chắc đã thích, nói con cứ tìm một chỗ vứt đi, ai thấy tốt sẽ tự tới lấy, nó liền thuê xe chở đi, không biết đã đưa đi đâu rồi.”
Danh sách chương