“Cha dậy sớm trên chiếc giường xếp trong phòng ngủ nam khu nhà trọ tu viện Rila; ánh mặt trời chỉ mới bắt đầu le lói qua những khung cửa sổ nhỏ nhìn ra sân trong, vài du khách vẫn còn ngon giấc trên những chiếc giường xếp khác. Cha đã nghe tiếng chuông đầu tiên của nhà thờ vang lên từ lúc trời còn tối, và bây giờ tiếng chuông lại vang lên. Lần này, ý nghĩ đầu tiên khi cha thức dậy là Helen đã nói cô sẵn sàng làm vợ cha. Cha muốn gặp lại cô, muốn nhìn thấy cô ngay tức khắc, tìm một lúc nào đó để hỏi cô liệu ngày hôm qua có phải là một giấc mơ. Ánh nắng tràn ngập khoảng sân bên ngoài như nhân lên niềm hạnh phúc bất chợt trong cha, không khí buổi sớm đó với cha dường như trong lành đến độ như không thể nào tin nổi, sự trong lành của hàng bao thế kỷ dồn lại.

“Nhưng Helen không có mặt trong bữa điểm tâm. Ranov đã ở đó, vẫn mặt sưng mày sỉa như thường lệ, hút thuốc phì phèo cho đến lúc một tu sĩ nhẹ nhàng yêu cầu gã ra ngoài cùng điếu thuốc. Ngay khi ăn xong, cha đi dọc hành lang dẫn đến dãy phòng dành cho nữ, tối qua Helen và cha đã chia tay ở đó, và thấy cửa để mở. Những phụ nữ khác, người Đức và Tiệp, đã đi khỏi, giường chiếu xếp lại gọn ghẽ. Helen vẫn còn ngủ say, hình như vậy; cha có thể nhận ra hình dáng cô trên chiếc giường gần cửa sổ nhất. Cô nằm xoay mặt vào tường, và cha khe khẽ bước vào, tự bào chữa rằng giờ cô đã là hôn thê của cha, cha có quyền hôn chào cô, dù là trong tu viện. Cha đóng cửa lại, hy vọng không có tu sĩ nào tình cờ đi qua.

“Helen nằm xoay lưng vào phía trong, trên chiếc giường gần cửa sổ. Lúc cha tiến lại gần, cô khẽ lăn về hướng cha, tựa như cảm nhận được sự hiện diện của cha. Đầu cô ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, những lọn tóc đen quăn lòa xòa trên gối. Helen đang ngủ rất say, hơi thở thoát qua miệng nghe rõ ràng gần như tiếng ngáy. Cha nghĩ chắc cô phải rất mệt mỏi sau những cuộc hành trình cũng như buổi đi bộ ngày hôm qua, nhưng có gì đó trong cái vẻ rũ rượi của cô khiến cha thấy khó chịu và bước đến gần hơn. Cha cúi xuống, nghĩ là sẽ hôn Helen trước khi cô thức dậy, và trong một khoảnh khắc kinh khủng cha thấy vẻ nhợt nhạt xanh xao trên mặt và giọt máu tươi trên cổ Helen. Nơi vết thương sắp lành, ở sâu dưới cổ có hai vết rách nhỏ màu đỏ, hở miệng và đang rỉ máu. Còn có một ít máu ở rìa tấm khăn trải giường trắng, và nhiều hơn ở tay chiếc áo ngủ trắng có vẻ rẻ tiền, chắc cô đã dụi tay vào cổ khi ngủ. Vạt áo bị kéo lệch qua một bên và hơi rách, để lộ một bên ngực Helen đến tận núm vú. Trong khoảnh khắc, người cha như tê cứng lại khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó, và tim cha dường như cũng đã ngừng đập. Cha nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn che đi phần thân thể lõa lồ của cô, tựa như đắp chăn cho một đứa bé đang ngủ. Lúc ấy cha không nghĩ ra phải làm gì khác. Tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng, một cơn cuồng nộ mà cha vẫn chưa cảm nhận rõ ràng.

“ ‘Helen!’ cha nhẹ nhàng lắc vai cô, nhưng mặt cô vẫn không có dấu hiệu thay đổi. Bây giờ cha mới nhận ra vẻ phờ phạc của Helen, tựa như cô đau đớn cả trong giấc ngủ. Cây thánh giá ở đâu nhỉ? Cha chợt nhớ ra và thấy nó dưới chân mình, sợi dây đã đứt. Có ai đó giât ra hay tự Helen làm đứt sợi dây trong lúc ngủ? Cha lại lay cô. ‘Helen, dậy đi em!’

“Lần này thì Helen cục cựa, nhưng có vẻ bực bội, và cha tự hỏi liệu mình có gây nguy hiểm cho Helen khi làm cô tỉnh dậy quá nhanh hay không. Tuy nhiên, chỉ một thoáng sau cô mở mắt, mặt nhăn nhó. Cô đã mất bao nhiêu máu đêm qua, cái đêm cha ngủ yên giấc ở hành lang kế bên? Tại sao cha lại để cô một mình, đêm hôm qua cũng như mọi đêm khác? “ ‘Anh Paul,’ cô thốt lên, tựa như vẫn còn hoang mang. ‘Anh làm gì ở đây vậy?’ Rồi dường như cô cố gắng ngồi dậy và phát hiện ra điều bất thường trên chiếc áo ngủ. Cô đưa tay sờ lên cổ rồi chậm chạp hạ tay xuống, trong khi cha chỉ biết đau khổ nhìn mà không nói nên lời. Máu nhầy nhụa đang khô lại trên các ngón tay cô. Helen trừng trừng nhìn tay mình, rồi nhìn vào cha. ‘Ôi, lạy Chúa,’ cô thốt lên. Cô ngồi thẳng dậy, và cha cảm thấy đôi chút nhẹ lòng, dù nét hoảng hốt vẫn còn trên mặt Helen; nếu mất quá nhiều máu, hẳn cô sẽ yếu đến độ không thể cử động nhiều như vậy. ‘Ôi, anh Paul,’ cô thì thào. Cha ngồi xuống bên mép giường, cầm bàn tay không vấy máu của cô siết chặt trong tay mình.

“ ‘Em tỉnh hẳn rồi chứ?’ cha hỏi.

“Cô gật đầu.

“ ‘Em biết mình đang ở đâu chứ?’

“ ‘Vâng,’ cô đáp, nhưng rồi gục mặt vào bàn tay vấy máu, cô bật lên những tiếng nức nở nho nhỏ khàn khàn, một âm thanh kinh hoàng. Cha chưa bao giờ nghe cô khóc thành tiếng trước đây. Âm thanh đó xoáy vào cha nhói buốt.

“ ‘Anh đây.’ Cha hôn lên bàn tay không dính máu.

“Cô siết chặt tay cha, tiếp tục nức nở, rồi cô cố trấn tĩnh lại. ‘Chúng ta phải nghĩ xem cái gì… đó có phải là thánh giá của em không?’

“ ‘Ừ.’ Cha giơ cây thánh giá lên, quan sát Helen thật kỹ, và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì trên mặt cô không có dấu hiệu giật mình sợ hãi. ‘Em đã tháo nó ra sao?’

“ ‘Không, dĩ nhiên là không rồi.’ Helen lắc đầu, một giọt nước còn đọng lại nơi khóe mắt lăn dài trên má. ‘Em cũng không biết nó bị đứt như thế nào nữa. Em không nghĩ bọn chúng… hắn… dám, nếu truyền thuyết nói đúng.’ Helen lau mặt, thận trọng không để tay chạm vào vết thương trên cổ. ‘Chắc em đã làm đứt sợi dây chuyền trong lúc ngủ.’

“ ‘Suy luận từ vị trí anh tìm thấy nó thì anh cũng cho là vậy.’ Cha chỉ cho cô vị trí đó trên nền nhà. ‘Và cây thánh giá không làm em cảm thấy… khó chịu… khi ở gần bên chứ?’

“ ‘Không,’ cô ngập ngừng trả lời. ‘Ít ra là chưa.’ Tiếng chưa lạnh lùng làm cha muốn nín thở.

“Helen đưa tay sờ cây thánh giá, thoạt tiên có vẻ ngần ngại, nhưng sau đó cầm hẳn nó trong tay. Cha thở phào. Helen cũng thở dài. ‘Em thiếp đi lúc đang nghĩ đến mẹ và một bài báo mà em muốn viết về những nhân vật trong ngành thêu thùa xứ Transylvania - họ rất nổi tiếng, anh biết đấy - và rồi em thiếp đi đến bây giờ.’ Cô cau mày. ‘Em gặp ác mộng, nhưng hình ảnh mẹ em cứ xen vào từ đầu đến cuối, bà đang… xua đuổi một con chim đen khổng lồ. Sau khi đã làm nó hoảng sợ bay đi, bà cúi xuống hôn lên trán em, y như hồi nhỏ trước lúc đi ngủ, và em nhìn thấy dấu vết’ - cô ngừng lại, tựa như suy nghĩ cũng làm cô đau đớn - ‘em nhìn thấy dấu vết hình rồng trên bả vai trần của bà, nhưng dấu vết ấy với em như một phần của bà vậy, không phải một thứ gì đó kinh khủng. Và em đỡ sợ hơn khi bà hôn lên trán em.’

“Cha cảm thấy nhói lên cảm giác sợ hãi quái lạ, nhớ lại cái đêm mà hình như cha đã ngăn kẻ giết con mèo không thể lại gần bằng cách đọc đến quá nửa đêm về cuộc sống của giới thương nhân Hà Lan mà cha vốn yêu thích. Có một điều đã bảo vệ Helen như vậy, ít nhất ở mức độ nào đó; cô bị làm tổn thương một cách tàn nhẫn, nhưng không bị hút hết máu. Chúng ta yên lặng nhìn nhau.

“ ‘Chuyện này đã có thể tệ hại hơn,’ Helen nói.

“Cha ôm lấy cô và nhận ra bờ vai vốn vững vàng đang rung lên. Cha cũng cảm thấy chính mình run lên. ‘Đúng thế,’ cha thì thầm. ‘Anh phải bảo vệ em khỏi bất cứ hiểm nguy nào.’

“Cô bỗng lắc đầu, vẻ kinh ngạc. ‘Đây là một tu viện kia mà! Em không thể hiểu nổi. Lũ quỷ nhập tràng ghét những chỗ như thế này.’ Helen trỏ vào cây thánh giá trên cửa, bức ảnh và ngọn đèn thánh treo trong góc. ‘Nơi này không được Đức Mẹ Đồng Trinh để mắt đến hay sao?’

“ ‘Anh cũng không hiểu,’ cha chậm rãi tiếp lời, ngửa bàn tay cô lên trong tay cha. ‘Nhưng chúng ta biết các tu sĩ đã cùng đi với di hài của Dracula và có lẽ hắn được chôn cất ở một tu viện. Trong chuyện này vốn đã có điều gì đó kỳ lạ rồi, Helen ạ’ - cha siết chặt bàn tay cô - ‘anh nghĩ đến một chuyện khác kia. Tên thủ thư ở quê nhà… hắn đã tìm thấy chúng ta ở Istanbul và sau đó ở Budapest. Có thể hắn cũng theo chúng ta đến đây chăng? Có thể hắn đã tấn công em tối qua chăng?’

“Cô cau mày. ‘Em biết. Hắn đã cắn em một lần trong thư viện, vì vậy có thể hắn thèm muốn cắn em thêm lần nữa, đúng vậy chứ? Nhưng em cảm thấy rõ ràng trong giấc mơ của mình là một cái gì khác - một kẻ mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng làm sao kẻ nào trong bọn chúng có thể xâm nhập vào đây, ngay cả khi kẻ đó không e sợ tu viện?’

“ ‘Chuyện đó thì dễ hiểu thôi.’ Cha trỏ cánh cửa sổ gần nhất, chỉ khép hờ và cách giường Helen khoảng chưa đến hai mét. ‘Ôi, lạy Chúa, tại sao anh lại để em ở đây một mình như vậy nhỉ?’

“ ‘Em đâu có ở một mình,’ cô nhắc. ‘Còn có năm người nữa ngủ trong phòng với em. Nhưng anh nói đúng… như mẹ em từng nói, hắn có thể thay hình đổi dạng - thành dơi, sương mù…’

“ ‘Hoặc một con chim đen khổng lồ.’ Giấc mơ của cô lại hiện lên trong đầu cha.

“ ‘Giờ thì em đã bị cắn hai lần,’ Helen nói, gần như mơ màng.

“Helen!’ Cha lay cô. ‘Anh sẽ không bao giờ để em một mình một lần nào nữa, sẽ không xa em quá một giờ đồng hồ.’

“ ‘Vậy em sẽ không bao giờ có một tiếng đồng hồ riêng tư nữa ư?’ Nụ cười quen thuộc của Helen, mỉa mai mà âu yếm, trong một khoảnh khắc chợt trở lại về trên gương mặt cô.

“ ‘Và anh muốn em hứa với anh, nếu em cảm thấy điều gì anh không cảm thấy, nếu em cảm thấy có cái gì đó đang tìm kiếm em…’

“ ‘Em sẽ nói với anh, anh Paul, nếu em cảm nhận bất kỳ điều gì như vậy.’ Lúc này cô nói bằng một giọng dữ dội, và có vẻ như lời hứa ấy cũng kích thích cô hành động. ‘Thôi nào. Em muốn ăn và uống một chút vang hoặc rượu mạnh, nếu chúng ta xoay được mấy thứ đó. Mang cho em khăn tắm, ở kia kìa, và chậu nước - em phải lau rửa và băng bó cái cổ.’ Sự sôi nổi của cô như lây sang cha, cha răm rắp làm theo ngay lập tức. ‘Chúng ta sẽ đến nhà thờ để làm sạch vết thương bằng nước thánh sau, lúc không có ai dòm ngó. Nếu em chịu đựng nổi việc đó thì chúng ta vẫn còn tràn trề hy vọng. Thực kỳ lạ,’ - cha rất vui khi lại nhìn thấy nụ cười giễu cợt của cô - ‘em luôn cảm thấy nghi thức nhà thờ ấy thật vớ vẩn, vậy mà em vẫn làm.’

“ ‘Nhưng có vẻ như hắn không nghĩ nghi thức ấy là vớ vẩn đâu,’ cha nói, vẻ nghiêm nghị.

“Cha giúp Helen lau rửa sạch, cẩn thận không chạm vào miệng vết thương, và canh chừng cửa trong lúc cô mặc quần áo. Vết thương nhìn gần trông kinh khủng đến mức trong một thoáng cha muốn bỏ ra ngoài và để mặc cho nước mắt tuôn tràn. Cha có thể nhận ra vẻ quyết tâm trên mặt Helen dù cô di chuyển có vẻ yếu ớt. Cô quấn lại chiếc khăn quàng quen thuộc và tìm trong hành lý một sợi dây để thay cho sợi dây chuyền thánh giá - dây này bền chắc hơn, cha hy vọng như vậy. Tấm khăn trải giường của cô vấy bẩn đầy những đốm máu nhỏ. ‘Cứ để mặc các ông thầy tu nghĩ… chà, rằng đã có đàn bà con gái trong khu tập thể của họ,’ Helen nói theo cái kiểu thẳng ruột ngựa vốn có. ‘Chắc chắn chẳng phải lần đầu họ đi giặt sạch ít máu đâu.’

“Lúc chúng ta ra khỏi nhà thờ, Ranov đang thơ thẩn trong sân. Gã nheo mắt nhìn Helen. ‘Cô dậy muộn quá đấy,’ gã nói, giọng trách móc. Cha chăm chú quan sát cặp răng nanh của gã khi gã mở miệng nói, nhưng chúng chẳng có vẻ sắc nhọn hơn bình thường; nếu có chăng, chúng chỉ nghiến chặt lại và trở màu xám xịt khi hắn nở cái nụ cười khó ưa kia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện