Edit & Beta: Cafesvictim 

– Trừ………. cháo rất nóng –

Thân thể Augustine hơi cứng lại.

Thẳng thắn mà nói, vừa rồi anh cũng không có cẩn thận nghĩ xem đến tột cùng là mình đang làm cái gì, chỉ là tuân theo sự kích thích của hormone, muốn đòi hỏi từ thân thể đối phương thật nhiều —– giống như quỷ hút máu đối với máu tươi, thương nhân đối với tiền tài, chính là dục niệm tham lam hết sức bản năng.

Hơn nữa, hình như không chỉ muốn có vậy.

Phòng ngủ lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc, chạy một vòng lại một vòng.

Tình dục trong cơ thể dần dần tan biến, lí trí tưởng như đã mất lại quay trở về, Augustine hít sâu một hơi, đột nhiên ngồi dậy, nhưng không có bật đèn, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi.”

Dạ Phong Vũ không nói gì.

Thật lâu sau, Augustine do dự quay đầu, chỉ thấy cậu đang nhìn mình. Đôi mắt con lai trong bóng đêm xinh đẹp, như hồ nước sâu thẳm, yên tĩnh lại sạch sẽ, rồi lại mê người đến bất thường.

Trong nhận thức quá khứ, tình yêu đều bị Augustine quy làm một thứ gì đó rất vô dụng, còn cho rằng đã hoàn toàn loại bỏ khỏi cuộc sống của mình. Chỉ là trong nháy mắt tại đây, anh lại phát hiện thì ra hết thảy đều là giả tưởng —– vào thời điểm đặc biệt, tình yêu không chỉ trỗi dậy, còn xen lẫn kích thích và tình dục mãnh liệt, lan tràn thành biển Đỏ trong lòng, hai bên bờ tràn đầy thuốc phiện và lửa nóng.

Thấy dục vọng dần trở nên rõ ràng trong mắt anh, Dạ phong Vũ vươn tay muốn thắt lại nút áo ngủ. Augustine lại một phen nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo người vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại.

Cảm xúc tốt đẹp hệt như trong tưởng tượng trước đây.

Chăn bị người bừa bãi đẩy sang một bên, Augustine xoay người đè lên đối phương, hành động toàn bộ dựa theo bản năng —- anh cho tới bây giờ không hề là một người ôn nhu, càng không có kiên nhẫn đi học hỏi xem làm thế nào để khiêu khích thân thể tình nhân, chỉ là dùng phương thức duyện hôn kịch liệt nhất, phát tiết tình cảm áp lực đèn nén đã lâu trong lòng.

Môi dưới đau đớn, không biết có phải ảo giác hay không, Dạ Phong Vũ thậm chí cảm thấy mùi máu tươi lan tràn trong miệng hai người.

Đại não có chút thiếu dưỡng khí, Augustine rốt cuộc lưu luyến buông ra, chống tay đè lên người cậu, hô hấp ồ ồ, tầm mắt một giây cũng không thể rời đi. Pijama vốn suy sụp suy sụp khoác trên người sớm đã bị ném xuống đất, bụng bằng phẳng lại rắn chắc, quần lót màu trắng bao trọn bộ vị, gợi cảm đến mức khiến người ta nổi điên.

“Không được làm quá.” Dạ Phong Vũ xoa cằm anh.

Augustine cúi đầu, lưu luyến trước ngực cậu.

Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, ngón tay xuyên qua sợi tóc mềm mại của anh.

“Cho tôi.” Augustine hôn vành tai cậu, khồng hề che giấu nhiệt độ thân thể cùng sự ham muốn của mình.

“Dùng danh nghĩa gì?” Cánh tay Dạ Phong Vũ ôm vòng qua lưng anh, hỏi khẽ bên tai, “Hứng thú ngẫu nhiên, hay là giao dịch của phú hào và diễn viên?”

Thân thể Augustine cứng ngắc.

“Em biết anh chưa nghĩ tới.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Không sao.”

“Không phải giao dịch, cũng không phải hứng thú ngẫu nhiên.” Nghe ra ý tứ tự giễu trong lời cậu, Augustine hơi đau lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu, “Đừng sợ.”

“Còn muốn cùng đi Thụy Sĩ không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine gật đầu.

Dạ Phong Vũ ôm anh thật chặt: “Ừ.”

Thân thể trong lòng nóng bỏng, Augustine rốt cuộc hậu tri hậu giác nhớ ra đối phương còn đang ốm, vì thế vỗ vỗ lưng cậu: “Em nên nghỉ ngơi.”

Dạ Phong Vũ buông tay, co người tiến vào lòng anh, lười biếng ngáp.

Bộ vị ẩn nhẫn hồi lâu bị đối phương dùng đầu gối cọ qua, trong nháy mắt tất cả máu đều dồn xuống bụng, hô hấp và ý thức đều đình trệ, lí trí cũng không còn sót lại chút gì.

“Anh đã nói muốn em nghỉ ngơi.” Cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trên thân thể đối phương, Dạ Phong Vũ bám lấy vành tai anh, giọng nói mệt mỏi lại khàn khàn.

Augustine ôn nhu mơn trớn lưng cậu, tựa như có thể cảm nhận từng mạch máu dưới lòng bàn tay, co dãn trẻ trung lại tràn ngập sinh mệnh. Vòng eo hơi hơi hõm vào, xuống chút nữa, là cảm giác đàn hồi lại căng đầy, tuy rằng cách một tầng vải bông mỏng, nhưng lại càng có thể khiến người mơ màng sôi trào.

Dạ Phong Vũ chôn mặt trong ngực anh, động một chút cũng không muốn: “Em đang bị bệnh.”

Augustine dừng một chút, kéo chăn phủ lên hai người.

“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon.” Augustine vòng tay ôm trọn eo cậu, vỗ nhẹ trên lưng. Đây là phương thức biểu đạt duy nhất có liên quan đến tình yêu lưu lại trong trí nhớ anh ——- trước đây khi bị bệnh, mẹ luôn vỗ về mình như thế này.

Khóe miệng Dạ Phong Vũ hơi cong lên, ngủ thật sự an ổn.

Sáng hôm sau, quản gia đứng ngoài cửa nhìn loanh quanh ba lượt, cũng không thấy hai người rời giường, vì vậy rất là buồn bực.

“Chắc là bởi vì tối hôm qua nói chuyện thâu đêm.” Phillip tươi cười giải thích, “Không cần lo lắng.”

“Thật sự không cần vào xem sao?” Trình Hạ lo lắng, “Anh họ còn đang ốm.”

“Tin tôi đi, Augustine sẽ xử lí tốt mọi việc.” Phillip dùng hai tay ôm bờ vai cậu nhóc, vẻ mặt nghiêm túc mười phần.

Trình Hạ nuốt nước miếng, tôi tôi tôi chỉ là tùy tiện nói một câu, vì sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.

Nắng sớm chiếu vào phòng ngủ, Augustine giơ tay che mắt, qua vài giây mới tỉnh lại. Cả một đêm đều mơ, khiến anh hơi choáng váng.

Dạ Phong Vũ nhỏ giọng ho khan vài tiếng, lại chui vào trong ổ chăn né tránh, hai má ứng hồng bất thường.

Augustine đột nhiên hoàn hồn, vươn tay sờ trán cậu, nóng đến dọa người.

“A! Thượng đế!” Phillip vốn đang tựa vào cửa phòng ngủ, chuẩn bị tùy thời nhận sai bảo, không ngờ là cửa phòng đột nhiên mở ra, vì thế cả người ngã sấp trên thảm.

“Đi gọi bác sĩ đến.” Augustine lấy quần áo ở một bên, vội vã khoác lên người.

Quen nhìn thấy bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ của anh, hiếm khi thấy vẻ bối rối như thế, Phillip nhịn không được lại muốn cảm khái một chút sức mạnh tình yêu gì gì đó, vừa đi ra cửa vừa nhắc nhở: “Tuy rằng em không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tốt nhất anh nên mặc xong quần áo cho chị dâu.”

Augustine: “………..”

Dạ Phong Vũ nằm trên gối, sốt đến choáng váng, sau lưng trần trụi còn có vài dấu hôn nhàn nhạt.

Augustine lấy áo ngủ đến, nâng người dậy giúp cậu mặc vào.

Dạ Phong Vũ nhíu mày mở mắt.

“Em lại sốt.” Augustine cài cúc áo, “Bác sĩ sẽ đến ngay.”

“Nhức đầu.” Dạ Phong Vũ thấp giọng oán giận.

Augustine đỡ cậu về ổ chăn: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Bác sĩ gia đình rất nhanh đã đến, còn có Los và Trình Hạ.

“39.8 độ?” Trình Hạ sốt ruột, “Ngày hôm qua đã đỡ hơn rồi, vì sao hôm nay lại sốt?”

Augustine mặt không chút thay đổi.

“Có lẽ là bởi vì tối hôm qua hàn huyên hơi lâu.” Phillip bình tĩnh cầm nhiệt kế trong tay cậu, “Tin tôi đi, đây là thời đại y học vô cùng phát triển, sốt hoàn toàn không phải là vấn đề.”

“Trước khi uống thuốc, tốt nhất nên ăn chút điểm tâm.” Bác sĩ đặt trên trán cậu một cái túi chườm nước đá.

“Có thể cho em mượn phòng bếp chút không?” Trình Hạ hỏi.

“Đương nhiên.” Los gật đầu.

Tuy rằng không có gạo cháo trong nước, nhưng dùng gạo shusi cũng có thể nấu ra cháo hải sản thơm ngào ngạt, Augustine ôm Dạ Phong Vũ ngồi dậy: “Ăn chút đi.”

“Không có khẩu vị.” Dạ Phong Vũ ngay cả mắt cũng không muốn mở.

Augustine dùng ngón cái chà xát đôi môi khô ráo, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái.

Dạ Phong Vũ gác cằm lên vai anh, trong giọng nói có chút ý cười mơ màng chưa tỉnh: “Vẫn không có khẩu vị.”

“Tối qua tôi nên sớm nhận ra tình trạng của em.” Ngữ điệu Augustine có hơi áy náy, “Xin lỗi.”

“Không sao.” Dạ Phong Vũ một lần nữa nhắm mắt lại.

“Nghe Los nói hai người vốn định đi cưỡi ngựa.” Augustine đỡ cậu dựa vào giường.

“Ở nhà ngủ cũng tốt.” Dạ Phong Vũ duỗi thắt lưng.

Augustine bưng bát lên, nhớ tới lời dặn của Phillip, cho nên múc đầy một thìa đưa qua.

Dạ Phong Vũ cau mày né tránh: “Sẽ nóng.”

Augustine: “……..”

Dạ Phong Vũ nói: “Em có thể tự ăn.”

Augustine đưa bát cháo cho cậu: “Em rất thích ăn cái này?”

“Người ốm không có quyền được lựa chọn.” Dạ Phong Vũ cẩn thận thổi nguội cháo, tay áo ngủ có hơi dài, che khuất hơn nửa ngón tay.

Augustine giúp cậu xắn áo lên, động tác rất nhẹ nhàng.

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu cười.

Nắng sớm ấm áp chiếu vào người cậu, Augustine trong lòng rung động, kề sát vào muốn hôn môi.

Dạ Phong Vũ đặt thìa cháo che ở trước miệng anh.

Augustine: “………..”

“Anh họ.” Trình Hạ nhẹ nhàng đá cửa.

Augustine khẽ nhíu mày, đứng lên mở cửa ra.

“Cám ơn ngài.” Hai tay Trình hạ bưng cái khay lớn.

“Cái gì vậy?” Augustine nhìn vật thể màu đen không rõ nằm trong khay.

“Là dưa cải ăn kèm với cháo, vừa mua được ở siêu thị người Hoa.” Trình Hạ đặt khay ở đầu giường, sau đó cảm kích nói, “Tôi sẽ chăm sóc anh họ, ngài trở về nghỉ ngơi đi.”

Augustine mặt không thay đổi: “Ừ.”

Dạ Phong Vũ len lén cong khóe miệng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Trình Hạ ngồi bên giường, giúp cậu lau miệng.

Augustine xoay người, duy trì tư thái quốc vương ra ngoài.

“Mau nói cho em biết tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Phillip đang canh giữ hành lang, lập tức “vèo” một cái chạy đến.

“Cái gì cũng không xảy ra.” Augustine đi qua.

“Nếu anh muốn yêu đương hiệu quả, tốt nhất là nói mọi thứ cho em biết.” Phillip chạy chậm theo sau anh, “Nếu không có đề nghị của em, có lẽ bây giờ anh còn đang ở Milan, hoặc là New York.”

Augustine dừng chân.

Phillip cảnh giác lùi vào góc tường: “Em chỉ là nói sự thật.”

Augustine quay đầu nhìn cậu.

“Cần lập tức chuẩn bị tài liệu hội nghị sao?” Phillip tươi cười sáng lạn, “Chúng ta hẳn là nên làm việc.”

Augustine hỏi: “Mày cảm thấy anh đang yêu?”

Chẳng lẽ không đúng? Cả thế giới đều cảm thấy anh đang yêu a! Phillip điên cuồng gật đầu, còn chân chó nói: “Em rất vui lòng nghe quá trình thổ lộ của anh, nhất định thực phi thường cảm động.”

Augustine lắc đầu, tiếp tục đi xuống lầu.

“Làm ơn, cho dù chỉ là một câu thôi cũng được.” Phillip đuổi theo sau, “Em có thể dùng chuyện xưa về tám người đẹp trao đổi……. Này, chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Về khách sạn.” Augustine trả lời, “Buổi chiều còn có một cuộc họp video.”

“Nhưng chị dâu còn đang ốm.” Phillip nhắc nhở, nếu anh cứ vậy mà đi, nhất định sẽ đau khổ thất tình.

Augustine mở cửa xe.

Phillip búng ngón tay: “Hiểu rồi, em lập tức đón chị dâu tới khách sạn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện