~ Nhưng nên khẩn trương thì vẫn là tiếp tục khẩn trương ~

Simba ngồi trong lồng sắt của mình, trầm mặc không nói phi thường lãnh khốc, ai cũng không thèm phản ứng, hiển nhiên còn đang tức giận vì chuyện cứ ngơ ngác mà bị đưa ra.

Nhưng cho dù là như vậy, Leon tiên sinh vẫn tỏ ra hứng thú nồng hậu đối với nó, hận không thể trực tiếp lấy kính lúp ra xoay vòng quanh thưởng thức.

Simba lười biếng xoay người.

Phillip ở sau lưng Leon tiên sinh múa may tay chân liều mạng xoay lưng, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của sư tử — Augustine vừa rồi đã vô cùng thất bại, mày nhất định phải tranh thủ kéo lại toàn bộ ấn tượng.

“Thân hình con sư tử đực này thật sự rất đạt chuẩn, lại còn đã trưởng thành.” Leon tiên sinh xoay người khen ngợi.

Phillip nhanh chóng thu tay, tựa vào thân cây bày ra một tư thế tiêu sái không kiềm chế được, nhướng đuôi lông mày: “Đúng vậy, nó là thú cưng của Augustine, có tính cách và tập tính giống Augustine, vô cùng lãnh khốc.”

Vừa dứt lời, Simba liền nằm xuống đất chổng bốn chân lên, còn thè lưỡi ra —– đây là cách nó thể hiện sự ghét bỏ đối với Phillip.

“A?” Leon tiên sinh nghi hoặc.

Trái tim Phillip nghẹn ngào, vì sao trừ mình ra thì trong lâu đài này, tất cả mọi người đều không muốn cống hiến cho hôn nhân của Augustine.

“Truyền thông nói đây là lâu đài của quỷ hút máu.” Kate phu nhân cho nai con ăn lá cây, “Nhưng rõ ràng càng giống như là một sơn trang đáng yêu, có rừng còn có động vật nhỏ nữa.”

“Có lẽ là bởi vì có anh họ.” Trình Hạ nhân cơ hội này nói, “Mọi người ở đây đều rất thích anh ấy.”

“Bởi vì nó là tiểu Cookie đáng yêu.” Kate phu nhân trả lời, “Ngay cả Augustine tiên sinh cũng không thể chống cự.”

“Dạ?” Trình Hạ lập tức vểnh tai, có có có ý tứ!

“Dì còn nướng cả vị bơ và hương thảo mà con thích nhất.” Kate phu nhân tiếp tục nói.

Cái tai của Chuột chũi nhỏ lại cụp xuống, thì ra là Cookie thật!

“Anh thật sự không cần đi với ba em sao?” Trong thư phòng, Augustine lại hỏi một lần nữa.

“Có Phillip và Hạ Hạ rồi, đừng lo.” Dạ Phong Vũ vỗ vai anh, “Lát nữa cùng ăn tối là ổn.”

Augustine cảm thấy hơi đau đầu.

Dạ Phong Vũ nhìn anh cười.

“Làm sao vậy?” Augustine dừng lại ấn huyệt thái dương.

“Anh như vậy thật sự rất đáng yêu.” Dạ Phong Vũ ôm lấy vai anh, “Nhưng thật sự không cần lo, ba mẹ em đều là người thường, nhất định sẽ không đáng sợ như nữ hoàng bệ hạ.”

“Nữ hoàng sẽ không mang em đi khỏi anh.” Augustine kéo người ôm vào lòng, “Nhưng Leon tiên sinh đại khái sẽ trực tiếp lấy súng săn ra.”

“Tin em, ông ấy cũng không quá nóng tính.” Dạ Phong Vũ vỗ ngực anh, “Hơn nữa em sẽ giúp anh.”

“Em đương nhiên phải giúp anh.” Augustine vẫn hơi lo, ‘Nhưng em chắc chắn, Phillip sẽ không phá hỏng mọi thứ?”

“Phải tin tưởng cậu ấy.” Dạ Phong Vũ trả lời.

Augustine rất phiền não, nhưng cũng không có cách nào khác, bởi vì thân là chủ nhân của lâu đài, nếu phải chọn lựa một người đi bầu bạn với Leon tiên sinh, vậy hiển nhiên vẫn là Phillip…… thích hợp.

“Tiếp theo xin cho phép tôi giới thiệu với ngài Elizabeth, một chú trăn đáng yêu đến từ Myanmar.” Phillip hòm ra.

Trăn vàng rất phối hợp, tê tê thè lưỡi bò ra.

Leon tiên sinh hít sâu một hơi: “Hoa văn phi thường xinh đẹp.”

Phillip tươi cười nho nhã lễ độ: “Nó cũng là fan của Augustine, trên thực tế tất cả các loài sinh vật trong lâu đài này, đều là fan của Augustine, bởi vì anh ấy lãnh khốc, anh tuấn, ôn nhu, chung thủy như vậy, a, quả thật là hoàn mỹ.”

Nhưng Leon tiên sinh hoàn toàn không nghe vào tai, bởi vì Elizabeth đang dùng đầu cọ tay ông.

Phillip đành phải nuốt lại những lời chưa nói xong.

Elizabeth rất ôn hòa, còn vô cùng thích làm nũng.

Leon tiên sinh bắt đầu suy nghĩ việc kéo dài kì nghỉ lần này.

Tiệc tối được tổ chức ở sảnh lớn xa hoa, ánh sáng lộng lẫy của đèn thủy tinh như những ngôi sao rực rõ nhất, người giúp việc bận rộn đi lại, hương rượu và thức ăn phảng phất trong không khí, cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh.

“Đúng là cha em gần đây đang nghiên cứu văn hóa châu Phi, cũng là người yêu động vật, nhưng không có nghĩa là trong bữa cơm chỉ có đề tài này.” Dạ Phong Vũ gập màn hình máy tính của anh lại, kéo người đi xuống phòng ăn, “Thật sự không phải căng thẳng.”

Augustine ôm thắt lưng cậu, kéo người về trong lòng cúi đầu hôn xuống.

Vì thế mọi người trong phòng ăn không thể không đợi hơi……. lâu một chút.

“Augustine luôn rất bận.” Phillip cười tươi rói giải thích, “Anh ấy sẽ đến ngay.”

“Đúng vậy.” Trình Hạ cũng phối hợp gật đầu.

“Đương nhiên không sao.” Leon tiên sinh cùng Kate phu nhân đều tỏ vẻ thông cảm, đồng thời lại cũng nghi hoặc, “Vì sao đã bận như vậy rồi, Augustine tiên sinh còn có thể làm đồ ngọt cho mọi người mỗi ngày?”

Trình Hạ ở dưới gầm bàn yên lặng đá Phillip một cái ——– anh lại nói linh tinh cái gì!

“Bởi vì đây là cách thư giãn của anh ấy.” Phillip cười khoe tám cái răng, “Có những người khi áp lực quá lớn thì lựa chọn đi bar, có người lựa chọn hút ma túy, mà Augustine thì lại về nhà, xắn ống tay áo làm một bữa ăn mỹ vị cho người nhà.”

Trình Hạ đau răng.

“Augustine tiên sinh thật sự là hoàn mỹ đến không thể xoi mói.” Kate phu nhân rất cảm động.

Trước khi đến lâu đài, Leon tiên sinh vẫn tưởng tượng Augustine thành một nhà tư bản tham lam âm hiểm, nhưng hiện tại xem ra, ấn tượng này có vẻ cũng không thật sự chuẩn xác —— anh ta càng giống một kẻ có tiền…… không giỏi ăn nói, mặt không biểu cảm, nói chuyện kì quái, cử chỉ cứng ngắc, thích nấu ăn, còn nuôi một con sư tử? Ông thậm chí còn bắt đầu đoán, nói không chừng Phillip mới là chủ nhân chân chính của lâu đài này, bởi vì dù cậu ta có vẻ nhiệt tình thái quá, nhưng đích xác bình thường hơn Augustine rất nhiều.

“Anh họ.” Trình Hạ chào hỏi.

Dạ Phong Vũ và Augustine đến, bên cạnh còn có MOKA, bởi vì vừa mới bị Simba vồ một cái, cho nên tâm trạng nó tương đối không tốt.

“Lâu đài thật sự rất đáng yêu.” Kate phu nhân đứng lên, ôm Augustine.

“Rất vui vì ngài đồng ý đến thăm.” Augustine giúp bà kéo ghế, sau đó vô cùng bình tĩnh vươn tay với Leon tiên sinh, “Nghe nói ngài rất thích Simba.”

Phillip trợn mắt, chẳng lẽ ngay cả Simba cũng muốn tặng đi!

“Là một chú sư tử, có thể nói nó hoàn mỹ.” Leon tiên sinh khen ngợi.

Augustine trả lời: “Rất tốt.”

Leon tiên sinh: “……”

Dạ Phong Vũ nhịn cười, ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Phillip và Trình Hạ đồng loạt đỡ trán, rất tốt, cái câu trả lời quỷ quái gì.

Còn không bằng trực tiếp tặng Simba đi.

“Gâu gâu gâu!” MOKA đi đến bên cạnh Leon tiên sinh, tuy rằng trước đây chưa từng gặp, nhưng vẫn rất thân thiết.

“Có thể ăn cơm chưa?” Trình Hạ nói sang chuyện khác, ôm bụng oán giận, “Đói quá.”

“Đương nhiên!” Phillip lúm đồng tiền như hoa, nhanh chóng ấn Augustine về ghế ngồi, “Trước tiên chúng ta uống một ly đã.”

Uống rượu xong, người phục vụ nhanh chóng đưa món ăn lên. Trên bàn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm nho nhỏ.

Vậy cũng quá xấu hổ a……. Trình Hạ lại đạp Phillip một cái.

“Khụ khụ!” Phillip nâng ly rượu lên, “Chúng ta lại uống một ly nữa.”

Vì sao vẫn chỉ có câu này! Trình Hạ siêng năng tiếp tục đá, đổi lời thoại khác đi.

Thâm tâm Phillip cũng rất thất vọng, suốt bữa ăn cũng không thể chỉ một mình mình lên tiếng, nếu vậy chẳng phải Augustine sẽ có vẻ rất ngốc sao! Tuy rằng từ sáng đến giờ biểu hiện của anh thật sự rất ngốc, nhưng nhất định không thể ngốc hơn nữa.

“Ở đây có một bảo tàng vũ khí tư nhân.” Dạ Phong Vũ cắt một miếng sườn cừu, “Có lẽ ba sẽ có hứng thú.”

“Bảo tàng vũ khí?” Leon tiên sinh quả nhiên ngừng dao nĩa.

“Vâng, ở cách đây không xa.” Dạ Phong Vũ nói, “Không có tiếng tăm gì, bởi vì nó chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài, nhưng đồ vật trưng bày bên trọng rất được.”

“Là của James Oliver tiên sinh, tính tình thiện lương lại hòa ái.” Phillip lập tức phản ứng được, còn nói tiếp, “Nếu ngài muốn đến thăm, vậy quan hệ giữa Augustine và ông ấy rất tốt, có thể đi cùng.”

Leon tiên sinh lập tức trở nên do dự —- Bảo tàng vũ khí tư nhân, đối với mình mà nói rất có sức hấp dẫn, nhưng nếu là đi cùng vị phú hào kì quặc trước mặt này….. Chắc là có thể đoán được cảnh tưởng trầm mặc gì sẽ xuất hiện.

“Con sẽ đi cùng ba.” Dạ Phong Vũ nói.

“Phillip.” Augustine nhìn em trai.

“Hiểu rồi, em lập tức liên hệ James.” Phillip vô  cùng tự giác, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.

Vì thế Leon tiên sinh cũng đành cam chịu.

“Bộ sưu tập của Evelyn phu nhân đang được trưng bày ở hội đấu giá từ thiện Milan.” Được gợi ý, Augustine rốt cuộc chủ động tìm được đề tài, nói với Kate phu nhân, “Nếu ngài có hứng thú đối với châu báu, ngày mai tôi có thể mua tất cả—–“

“Vé vào cửa.” Dạ Phong Vũ kịp thời ngắt lời anh.

“Tôi rất muốn đi thăm, nhưng vì sao phải mua hết vé vào cửa?” Kate phu nhân khó hiểu.

Dạ Phong Vũ trả lời: “Vì muốn yên tĩnh.”

Augustine: “……”

Kate phu nhân đương nhiên từ chối, nói mình chỉ cần một tấm vé là được rồi.

Phillip bây giờ thật sự tuyệt vọng với Augustine, vì cái gì khi đối diện với Leon tiên sinh và Kate phu nhân, anh lại biến thành một người hoàn toàn khác chứ?

A!

Cuộc hôn nhân này!

Long đong lận đận!

Mà ở London, Anh, tiếng chuông điện thoại thần bí kia lại vang lên.

“Cậu ta bây giờ thật sự là tình nhân của Augustine.” Bernal con nói, “Augustine thậm chí còn phái máy bay tư nhân đi đón người nhà cậu ta đến lâu đài chơi.”

“Cho nên?” Giọng của đối phương vẫn khàn khàn chói tai, mang theo tiếng nhiễu sóng của máy biến đổi giọng nói.

“Đó chính là Augustine, tài sản đủ để mua cả thế giới.” Bernal con hơi nóng nảy, “Một rương châu báu trong mắt hắn, có lẽ cùng giá trị với một tờ mười bảng Anh.”

“Đây là tài sản mà cha cậu tự mình làm ra, đối với Augustine mà nói có lẽ không là gì, nhưng đối với cậu, cũng đủ để tiêu xài hơn mười năm.” Đối phương nói, “Huống hồ cho dù cậu ta là tình nhân của Augustine, cũng không thể hiện rằng có thể dùng thân thể đổi lấy khối lượng lớn tài sản.”

“Chết tiệt, vậy rốt cuộc bây giờ phải làm sao?” Bernal con tự cào tóc mình, “Tôi không muốn đắc tội Augustine.”

“Không chỉ có cậu, trên thế giới này không một ai muốn đắc tội hắn.” Đối phương đột nhiên nở một nụ cười, “Cho nên, tôi sẽ đến Anh gặp cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện