Hạ An Nhiên đối diện với vẻ mặt tự tin như vậy của Hạ Mộng Nhi có chút nghi hoặc.

Sao chị ta lại nghĩ rằng tên điên kia là người nói đạo lý? Sao chị ta cho rằng có thể nói chuyện rõ ràng với tên điên kia ư? Vừa nhìn là biết Hạ Mộng Nhi chưa từng gặp phải “đòn hiểm" của tên điên kia.

Vào lúc Hạ An Nhiên định nói gì đó thì thang máy bên kia truyền đến động tĩnh.

Là nhóm người Phó tổng Triệu.

Hạ Đức Hải vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đang đi phía trước kia.

Trước kia Lăng Mặc từng tiếp quản Tập đoàn Lăng thị, nhưng chưa từng xuất hiện ở công ty, vẫn ẩn ở phía sau.

Bình thường các hoạt động quan trọng của Tập đoàn Lăng thị đều do vị phó tổng Triệu tham dự.

Có thể nói, phó tổng Triệu chính là “đại diện hình ảnh” cho Tập đoàn Lăng thị.

Hiện nay Lăng Mặc vừa tỉnh lại, đối phương liền đến thăm

Trong chớp mắt Hạ Đức Hải nhận thấy được ý nghĩ sâu xa trong đó: mọi người trong Tập đoàn Lăng thị đều đánh giá cao tài lãnh đạo của Lăng Mặc.

Trong lòng Hạ Đức Hải càng nắm chắc.

Khi phó tổng Triệu đi qua phòng khách, sau khi nhìn lướt qua Hạ An Nhiên bằng ánh mắt sâu xa liền trực tiếp rời đi.

Hạ Đức Hải đưa ánh mắt nhìn theo đám người phó tổng Triệu đang rời đi, liền vội vàng thúc giục Hạ An Nhiên. “ Con đi gọi Lăng Mặc xuống đây, ba với Mỗng Nhi là đến nói chuyện giúp con, dẫn con rời xa chốn thị phi, con còn không mau mang điểm tâm lên!”

Đảm người phó tổng Triệu rời đi không lâu thì Tôn quản gia lên gõ cửa thư phòng.

Sau khi đi vào liền chủ động nói, “ ba của thiếu phu nhân đang ở dưới phòng khách." sắc mặt không đổi nói thêm một câu, “ còn có một người con gái trẻ tuổi đi theo cùng, có lẽ là chị gái của thiếu phu nhân, Đôi mắt đen của Lăng Mặc từ từ mở ra.

Nhớ lại cái đêm hỗn loạn đó, một người nào đó đã khóc lóc thảm thiết trong lúc say.

Con mèo hoang nhỏ nhà anh, sẽ âm thầm lộ ra cái chân nhỏ đâm sau lưng người khác, còn trước mặt mọi người thì sao? Các ngón tay của Lăng Mặc gõ nhẹ trên màn hình điện tử của xe lần, dưới mắt thâm quầng

Trước mặt mọi người...

Cũng không để người khác dễ dàng bắt nạt

Hạ Đức Hải thúc giục Hạ An Nhiên mau đi gọi Lăng Mặc. Hạ An Nhiên cúi đầu, “ Bố, con làm gì có bản lĩnh gọi được anh áy."

Hạ Đức Hải vốn dĩ muốn “ hiền hòa" nói chuyện với Hạ An 66 Nhiên.

Nhưng đối diện với sự không phối hợp của cô, nhất thời không diễn nổi nữa, “ Bảo con đi gọi thì đi đi, cứ kiếm cớ thoái thác là thế nào? Còn muốn được ở lại Lăng gia tham lam của cải không muốn rời đi?”

Hạ An Nhiên ủy khuất nói: “ sao bố có thể nói con như vậy?”

Hạ Đức Hải hừ lạnh, “ còn không phải do con lớn rồi không nghe lời sao?"

Hạ An Nhiên càng ủy khuất, “ con ở Lăng gia chẳng qua chỉ là cô dâu xung hỉ, hơn nữa Lăng Mặc vốn dĩ đã có thành kiến với con."

Hạ Đức Hải: " chính vì cậu ta có thành kiến với con nên ba với Mộng Nhi mới muốn giải thoát cho con!"

Hạ Mộng Nhi thuận theo nói mềm mỏng với Hạ An Nhiên.

An Nhiên, em từ quê lên, những chuyện đấu đá lục đục với nhau trong hào môn vọng tộc có em căn bản không thể ứng phó được, chúng ta cũng chỉ là muốn tốt cho em. Em không nên để những thứ hoàng nhoảng tạm thời che mờ đôi mắt. Sau khi chúng ta về nhà cũng sẽ không bạc đãi em, hà tất gì phải ở đây chịu khổ.

Nghe thử thì.....

Chỗ nào cũng thấy tốt cho cô, cô sắp bị cảm động rồi!

Nhưng Hạ An Nhiên vẫn là đáng thương khéo léo từ chối, “ con thật sự không thể gọi được anh ấy."

Hạ Đức Hải nhìn ra được, Hạ An Nhiên chính là không muốn phối hợp. Dưới sự phẫn nộ cánh tay không theo khống chế, vung tay đánh lên mặt Hạ An Nhiên.

Hạ An Nhiên lập tức tránh đi.

Hạ Đức Hải càng tức giận, “ con mất dạy, vậy mà dám tránh đi.”

Tiếp tục vung tay không khách khí, vẫn muốn đánh Hạ An Nhiên. Khi cái tát này sắp hạ xuống, cách đó không xa truyền đến giọng nói lạnh lùng và khó chịu, “ thật là oai phong!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện