Hạ Đức Hải vốn không thích bộ dạng vô dụng này của Hạ An Nhiên, nhưng vẫn phải nhẫn nại nói: "Cậu ấy chỉ là một người sắp chết, sống cũng chỉ thêm đau khổ. Chúng ta đang giúp cậu ấy'
Hạ An Nhiên hiểu rằng Hạ Đức Hải chính là muốn Lăng Mặc phải chết! Khi Lăng Mặc tỉnh dậy, khiến cô cảm thấy sợ hãi, anh ta lại còn hay hù dọa cô. Nhưng anh ấy không làm bất cứ điều gì để làm hại cổ. Đôi lúc, ở bên cạnh Lăng Mặc. cô cảm thấy an tâm, cô cũng không hiểu cảm giác này là gì nữa.
Và... Lăng Mặc đã bộc lộ rõ tâm tư và suy nghĩ của mình.
Tận sâu trong lòng Hạ An Nhiên có để ý điều đó.
Có những người, sự xấu xa, thâm độc tiềm ẩn con người bên trong rất khó lường, so với những người như vậy thì kẻ điện như Lăng Mặc quá đáng yêu.
Hạ An Nhiên giả vờ bất an ngước mắt lên, khéo léo từ chối, "Ba, đừng lo lắng cho con nữa. So với cô nhi viện, cuộc sống hiện nay thật sự rất tốt."
Hạ Đức Hải: " Con nên giận ba, Là ba thất bại trong việc đem con trở về từ cô nhi viện, để con sống thiếu thốn ở đó trong một thời gian dài như vậy "
Hạ An Nhiên lắc đầu," Cả đời này, có thể tìm được ba là đã tốt lắm rồi. Sao con có thể giận chứ? Con chỉ muốn nói, hai tháng con có thể nhịn được, không cần phải giết anh ấy
Hạ Đức Hải hai mắt chìm xuống, cô gái tầm thường này lúc này rõ ràng đang tỏ rõ thái độ! Hạ Đức Hải vốn nghĩ có thể cùng nói chuyện với cô. Nhưng đối mặt với cô gái tầm thường vô dụng và cứng đầu này, thật sự không cần
Hạ Diệu Hải lạnh lùng ậm ủ: “ Trước đây ba cứ nghĩ con ngoan ngoãn, nhưng sau khi đến Lăng gia, liền khó bảo, lời bà nói con cũng không nghe "
Ông ta đập bàn, cao giọng nói: “Sao, con có ý kiến gì với ba không?”
Hạ An Nhiên biết rằng việc tiếp tục nói chuyện với người cha ruột này có chút khó khăn, "Nếu có bất kỳ ý kiến nào, con đã không đồng ý chuyện xung hỷ"
Sau đó, Hạ An Nhiên thẳng thắn bày tỏ thái độ "Đây là điều duy nhất con có thể làm cho ba, và cũng là điều cuối cùng."
Hạ Đức Hải nghe xong lời này, ánh mắt ông ấy đầy tức giận, "Đúng là xuất thân từ cô nhi viện ở nông thôn, không một chút giáo dục.”
Trái tim vốn đã nguội lạnh của Hạ An Nhiên càng thêm lạnh lùng.
Hạ An Nhiên chua xót nở nụ cười "Lúc đầu là ông liên lạc với tôi nói ông là ba tôi và muốn đưa tôi về nhà. Tôi thực sự đã rất vui.”
Nhưng sau khi tôi trở về, tôi nhận rạ rằng ông cố hết sức để tìm tôi, chỉ là muốn lợi dụng tôi. Để trả ơn sinh ra tôi, tôi đồng ý xung hỷ. Bây giờ ông còn muốn tôi giết người" “Tôi không đồng ý! Cũng khuyên ông không nên có suy nghĩ này nữa.” Lăng Mặc chỉ còn có hai tháng, chỉ hai tháng các người không đợi được sao "
Sau khi Hạ An Nhiên nói xong, cô lạnh lùng nói thêm "Hai tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi Lăng gia và rời xa thành phố Lê Hải. Đây là dấu chấm hết cho mối quan hệ cha con của tôi và ông"
Sự xa xỉ của 2 tiếng "gia đình", cô không nên có hy vọng xa nào nữa.
Mau chấm dứt tất cả mọi chuyện đi, Hạ An Nhiên đè nén cảm xúc đau khổ "Nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước."
Không chút do dự, cô xoay người định rời đi.
Hạ Đức Hải nhìn cô, đứa con gái muốn cắt đứt mọi quan hệ cha con với ông, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta mặt lạnh lùng ném ra vài tấm ảnh
Hạ An Nhiên đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh, đồng tử giãn ra ngay lập tức, hô hấp cũng ngừng lại.
Hạ Đức Hải giống như một con bọ trong mương, vẻ mặt đầy sự hèn mọn Đoạn tuyệt quan hệ, không làm con gái tạo cũng không sao, nhưng... phải làm điều tạo muốn"
Hạ An Nhiên hiểu rằng Hạ Đức Hải chính là muốn Lăng Mặc phải chết! Khi Lăng Mặc tỉnh dậy, khiến cô cảm thấy sợ hãi, anh ta lại còn hay hù dọa cô. Nhưng anh ấy không làm bất cứ điều gì để làm hại cổ. Đôi lúc, ở bên cạnh Lăng Mặc. cô cảm thấy an tâm, cô cũng không hiểu cảm giác này là gì nữa.
Và... Lăng Mặc đã bộc lộ rõ tâm tư và suy nghĩ của mình.
Tận sâu trong lòng Hạ An Nhiên có để ý điều đó.
Có những người, sự xấu xa, thâm độc tiềm ẩn con người bên trong rất khó lường, so với những người như vậy thì kẻ điện như Lăng Mặc quá đáng yêu.
Hạ An Nhiên giả vờ bất an ngước mắt lên, khéo léo từ chối, "Ba, đừng lo lắng cho con nữa. So với cô nhi viện, cuộc sống hiện nay thật sự rất tốt."
Hạ Đức Hải: " Con nên giận ba, Là ba thất bại trong việc đem con trở về từ cô nhi viện, để con sống thiếu thốn ở đó trong một thời gian dài như vậy "
Hạ An Nhiên lắc đầu," Cả đời này, có thể tìm được ba là đã tốt lắm rồi. Sao con có thể giận chứ? Con chỉ muốn nói, hai tháng con có thể nhịn được, không cần phải giết anh ấy
Hạ Đức Hải hai mắt chìm xuống, cô gái tầm thường này lúc này rõ ràng đang tỏ rõ thái độ! Hạ Đức Hải vốn nghĩ có thể cùng nói chuyện với cô. Nhưng đối mặt với cô gái tầm thường vô dụng và cứng đầu này, thật sự không cần
Hạ Diệu Hải lạnh lùng ậm ủ: “ Trước đây ba cứ nghĩ con ngoan ngoãn, nhưng sau khi đến Lăng gia, liền khó bảo, lời bà nói con cũng không nghe "
Ông ta đập bàn, cao giọng nói: “Sao, con có ý kiến gì với ba không?”
Hạ An Nhiên biết rằng việc tiếp tục nói chuyện với người cha ruột này có chút khó khăn, "Nếu có bất kỳ ý kiến nào, con đã không đồng ý chuyện xung hỷ"
Sau đó, Hạ An Nhiên thẳng thắn bày tỏ thái độ "Đây là điều duy nhất con có thể làm cho ba, và cũng là điều cuối cùng."
Hạ Đức Hải nghe xong lời này, ánh mắt ông ấy đầy tức giận, "Đúng là xuất thân từ cô nhi viện ở nông thôn, không một chút giáo dục.”
Trái tim vốn đã nguội lạnh của Hạ An Nhiên càng thêm lạnh lùng.
Hạ An Nhiên chua xót nở nụ cười "Lúc đầu là ông liên lạc với tôi nói ông là ba tôi và muốn đưa tôi về nhà. Tôi thực sự đã rất vui.”
Nhưng sau khi tôi trở về, tôi nhận rạ rằng ông cố hết sức để tìm tôi, chỉ là muốn lợi dụng tôi. Để trả ơn sinh ra tôi, tôi đồng ý xung hỷ. Bây giờ ông còn muốn tôi giết người" “Tôi không đồng ý! Cũng khuyên ông không nên có suy nghĩ này nữa.” Lăng Mặc chỉ còn có hai tháng, chỉ hai tháng các người không đợi được sao "
Sau khi Hạ An Nhiên nói xong, cô lạnh lùng nói thêm "Hai tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi Lăng gia và rời xa thành phố Lê Hải. Đây là dấu chấm hết cho mối quan hệ cha con của tôi và ông"
Sự xa xỉ của 2 tiếng "gia đình", cô không nên có hy vọng xa nào nữa.
Mau chấm dứt tất cả mọi chuyện đi, Hạ An Nhiên đè nén cảm xúc đau khổ "Nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước."
Không chút do dự, cô xoay người định rời đi.
Hạ Đức Hải nhìn cô, đứa con gái muốn cắt đứt mọi quan hệ cha con với ông, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta mặt lạnh lùng ném ra vài tấm ảnh
Hạ An Nhiên đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh, đồng tử giãn ra ngay lập tức, hô hấp cũng ngừng lại.
Hạ Đức Hải giống như một con bọ trong mương, vẻ mặt đầy sự hèn mọn Đoạn tuyệt quan hệ, không làm con gái tạo cũng không sao, nhưng... phải làm điều tạo muốn"
Danh sách chương