Hạ An Nhiên chạy một mạch không có điểm đến, không biết cô ấy đã chạy bao lâu. Chạy đến nghẹt thở, cô ngồi thụp xuống dưới gốc cây bên đường. Cảm xúc buồn bã dâng trào trong lòng.

Hạ An Nhiên cuộn mình, ôm lấy chân, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, cố kìm nén thứ chất lỏng chảy ra từ 2 khóe mắt.

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, “Ai đang bắt nạt em?" Hạ An Nhiên đau lòng nhìn lên, thì thấy Cố Ngôn Duy đang đứng trước mặt cô.

Vẻ mặt của Ngôn Duy vô cùng lo lắng, "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải Lăng Mặc đã làm khó cô không?"

Cảm xúc của Hạ An Nhiên đã chìm xuố đáy, chua xót nơi khỏe mắt cô gần như không kiềm được

Nhưng lúc nhìn thấy Cố Ngôn Duy, cô vẫn kiềm chế, cười lắc đầu, "Không sao, chỉ là... chuyện riêng thôi."

Cố Ngôn Duy nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, “Anh không đủ tin tưởng để em có thể tâm sự sao?” Anh ta đưa một tay ra, trong mắt có sự kiên định “Chỉ cần em nói gì đó, anh có thể đưa em thoát khỏi nỗi đau này mà không cần do dự

Hạ An Nhiên nhìn bàn tay trước mặt, dường như chỉ cần nắm lấy bàn tay này, cô có thể thoát khỏi sinh tử, thoát khỏi cơn ác mộng giống như sáu tháng trước.

Ngay khi trái tim cô đang loạn nhịp, cách đó không xa vang lên một giọng nói lãnh đạm, “Phu nhân!”

Hạ An Nhiên nhìn nghiêng nhìn sang bên kia.

Dưới ánh đèn đường, Lăng Mặc trong bộ vest đang ngồi trên xe lăn từ từ tiến lại gần cô, Hạ An Nhiên sững sở nhìn Lăng Mặc "Sao anh lại đến đây?" “Cô đến nhà bố đẻ nên tôi lo lắng"

Sau đó, anh lạnh lùng nhìn Cố Ngôn Duy, Hạ An Nhiên vô cùng bối rối, tại sao cô lại gặp phải cảnh tượng như thế này!

Hạ An Nhiên nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên Lăng Mặc giải thích, "Lúc trước đã từng gặp nhau ở bệnh viện, nền anh ta đến chào hỏi tôi"

Lặng Mặc ngước mắt lên một cách lạnh lùng “Thật sao?” Hạ An Nhiên gật đầu lia lịa, “Nếu không thì còn lý do nào khác?”

Cố Ngôn Duy nắm chặt hai tay và nở một nụ cười lịch thiệp với Lăng Mặc, “Tôi vừa đi qua, thấy cô Hạ hình như gặp phải chuyện gì đó nên xuống xe xem thử như thế nào. "

Đôi môi mỏng của Lăng Mặc khẽ mấp máy, chỉnh đốn câu nói của Cố Ngôn Duy “Cô ấy là vợ tôi!”

Cố Ngôn Duy nén cảm xúc, “Là tôi nói sai

Cố Ngôn duy nhìn Hạ An Nhiên, giọng thật sâu “ Lăng phu nhân”. ngôn tình hoàn

Lăng Mặc đưa tay ra, nắm tay Hạ An Nhiên, " Về nhà thôi" Cố Ngôn Duy nhìn Hạ An Nhiên và Lăng Mặc lên xe, nét mặt chùng xuống.

Bùi Kì nói Hạ Anh Nhiên hôm nay đến Hạ gia, vốn dĩ Ngôn Duy muốn nhân cơ hội này để gặp cô ấy. Nhưng lại không nghĩ đến chuyện Lăng Mặc xuất hiện.

Nhưng mà, Cố Ngôn Duy vẫn rất khó hiểu, “Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn chưa bao giờ thấy Hạ An Nhiên suy sụp như vậy, giống như vừa gặp một cú sốc lớn.

Cổ Ngôn Duy quay đầu lại, nhìn về phía biệt thự nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ có chèn ép cô ấy không? Lên xe, Hạ An Nhiên dựa vào cửa sổ với tâm trạng chân nàn, nhìn khung cảnh biến mất bên ngoài, vẻ mặt hỗn loạn, Lăng Mặc nhíu mày, "Có phải bị bắt nạt không?” Hạ An Nhiên trầm mặc, không muốn mở miệng. Lăng Mặc thấy vậy, trực tiếp duỗi tay ra nắm chặt cổ tay cô, kéo thật mạnh.

Hạ An Nhiên đang ngồi bên cửa sổ xe, vì bất ngờ nên ngã vào lòng anh, Làng Mặc nhìn cô, lạnh lùng mở môi, “Vô dụng!"

Nghe thấy Lăng Mặc chán ghét nói cô vô dụng, Hạ An Nhiên cảm xúc trầm mặc căng thẳng, cô không thể giải thích gì thêm vào lúc này.

Nước mắt cô trào ra "Thì sao, tôi vô dụng, anh là cố ý làm cho tôi tức thêm! Anh nghĩ anh là ai, dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi?.... Tôi dễ bị ức hiếp quá!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện