Lăng Mặc đột nhiên tỉnh dậy, mọi người ban đầu tập trung vào Mạnh Lệ và Bùi Kì, nhưng sau khi bác sĩ Bác nói “Thiếu gia Lăng Mặc tỉnh rồi." Mọi người lại đổ dồn ánh mắt vào Lăng Mặc.
Lăng Mặc ôm cánh tay ngồi dậy, trong mắt mang theo lửa giận sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn đám người. "Thật náo nhiệt"
Lí Nhân trợn to hai mắt, hơi thở như muốn ngừng lại, "Cậu, cậu không phải trúng độc sao?" "Đáng lẽ ra, đã chết rồi!”
Lăng Mặc hai mắt nhưởng lên, có khí tức dữ tợn, lạnh lùng chất vấn: “Tôi trúng độc sao?”
Thấy vậy, Mạnh Lệ nhanh chóng bước tới và hụng hăng nói, "Đúng vậy, người phụ nữ xấu xa có trái tim rắn độc đó đã đầu độc anh, thật may tôi phát hiện ra "
Lăng Mặc ánh mắt sắc bén, "Cô phát hiện?"
Mạnh Lệ gật đầu, "Đại thiếu gia, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cô ta thành thật nói rõ chuyện đầu độc cậu"
Ngay cả khi Lăng Mặc đã tỉnh dậy, Mạnh Lệ cũng không muốn buông tha cho Hạ An Nhiên. Ai đã xúi giục cô ấy hạ độc! Lần này khó lắm mới bắt được cô ta, cô ta phải chết, nếu không sẽ khó có thể xóa bỏ sự sỉ nhục này.
Lăng Mặc vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, "Cô chính tay bắt quả tang cô ấy hạ độc?"
Mạnh Lệ cảm thấy có điều gì đó không ổn với những câu hỏi của Lăng Mặc, nhưng không nghĩ nhiều về điều đó, nhanh chóng trả lời: "Mặc dù tôi không nhìn thấy cô ấy tự hạ độc nhưng tôi đã thấy cô ấy ném túi giấy có chứa chất độc vào hồ nhân tạo.
Lãng Mặc lạnh lùng mở môi, "Cô chắc chắn là độc dược?" Mạnh Lệ, trong lòng vốn đã vô cùng chắn chắn, lại bị hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, cô ta bắt đầu bối rối.
Bùi Kì vừa mới ngồi sụp xuống đất và đang vô cùng tuyệt vọng, thấy Lăng Mặc rõ ràng là vẫn còn “tỉnh táo”, trong lòng chợt nảy sinh hy vọng.
Có lẽ An Nhiên vẫn có thể được cứu
Bùi Kì từ dưới đất bật dậy, loạng choạng bước đến giường, khóc lóc van xin "An Nhiên nhất định sẽ không hạ độc, xin hãy cứu An Nhiên, cô ấy bị giam trong mật thất ba tiếng đồng hồ. Nếu không đi, tính mạng của cô ấy có thể bị nguy hiểm!"
Lăng Mặc nghe thấy hai chữ " mật thất ", hai mắt đỏ bừng.
Vừa nhắc chăn bông, xuống giường ngồi vào xe lăn, bà cụ Lăng vội vàng tiến lên, "Cháu định làm gì?" Lăng Mặc đôi mắt đen như mực, có tia sáng lạnh, "Đi đón cô áy!"
Bà cụ Lăng lập tức ngăn lại, "Làm bậy! Cháu còn đang trúng độc, nằm trên giường cho bà, cháu không được phép đi đâu!"
Lăng Mặc gằn từng chữ: "Cháu đi đón vợ tôi. Ai dám cản!"
Dường như trong từng câu chữ có độc dược, trong lòng mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, như thế ai ra tay ngăn cản thì sẽ chết.
Không ai dám ngăn cản nữa, Lăng Mặc điều khiển xe lăn rời đi, Bùi Kì theo sát phía sau. Sau khi Lăng Mặc rời đi, tất cả những người trong phòng mỗi người một sắc thái.
Mạnh Lệ không cam lòng.
Rất khó khăn mới nắm được Hạ An Nhiên, lại còn chưa giáo huấn cô ấy nghiêm khắc, bây giờ thiếu gia lại đến đón cô ấy khỏi mật thất.
Và... không phải thiếu gia rất chán ghét cô gái xấu xí này sao? Tại sao lại bảo vệ cô ấy như thế? Mạnh Lệ miễn cưỡng nói với bà cụ Lăng, “Chúng ta tuyệt đối không thể để khối u ác tính này tiếp tục tồn tại..... Thua bà hay là ta từ đường nhỏ xông vào mật thất, đem cô ấy đi trước rồi từ từ thẩm vấn, tôi không tin cô ta không nhận tối "
Nhìn thấy yêu cầu của Mạnh Lê, Má Lưu cũng nói vào thêm, "Chúng ta không thể để người đã hạ độc thiếu gia tiếp tục ở lại đây được."
Bà cụ Lăng ra lệnh cho má Lưu: “Liên lạc với những người trong mật thất và kêu họ chuyển người đi nơi khác, đừng đưa cho Lăng Mặc
Mạnh Lệ tỏ ra vui mừng. Cuối cùng, cũng phải rơi vào tay cô ta!
Mạnh Lệ nghiến răng nói: "Tôi sẽ giáo huấn Hạ An Nhiên, lần này tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải nhận tội"
Lăng Mặc ôm cánh tay ngồi dậy, trong mắt mang theo lửa giận sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn đám người. "Thật náo nhiệt"
Lí Nhân trợn to hai mắt, hơi thở như muốn ngừng lại, "Cậu, cậu không phải trúng độc sao?" "Đáng lẽ ra, đã chết rồi!”
Lăng Mặc hai mắt nhưởng lên, có khí tức dữ tợn, lạnh lùng chất vấn: “Tôi trúng độc sao?”
Thấy vậy, Mạnh Lệ nhanh chóng bước tới và hụng hăng nói, "Đúng vậy, người phụ nữ xấu xa có trái tim rắn độc đó đã đầu độc anh, thật may tôi phát hiện ra "
Lăng Mặc ánh mắt sắc bén, "Cô phát hiện?"
Mạnh Lệ gật đầu, "Đại thiếu gia, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cô ta thành thật nói rõ chuyện đầu độc cậu"
Ngay cả khi Lăng Mặc đã tỉnh dậy, Mạnh Lệ cũng không muốn buông tha cho Hạ An Nhiên. Ai đã xúi giục cô ấy hạ độc! Lần này khó lắm mới bắt được cô ta, cô ta phải chết, nếu không sẽ khó có thể xóa bỏ sự sỉ nhục này.
Lăng Mặc vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, "Cô chính tay bắt quả tang cô ấy hạ độc?"
Mạnh Lệ cảm thấy có điều gì đó không ổn với những câu hỏi của Lăng Mặc, nhưng không nghĩ nhiều về điều đó, nhanh chóng trả lời: "Mặc dù tôi không nhìn thấy cô ấy tự hạ độc nhưng tôi đã thấy cô ấy ném túi giấy có chứa chất độc vào hồ nhân tạo.
Lãng Mặc lạnh lùng mở môi, "Cô chắc chắn là độc dược?" Mạnh Lệ, trong lòng vốn đã vô cùng chắn chắn, lại bị hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, cô ta bắt đầu bối rối.
Bùi Kì vừa mới ngồi sụp xuống đất và đang vô cùng tuyệt vọng, thấy Lăng Mặc rõ ràng là vẫn còn “tỉnh táo”, trong lòng chợt nảy sinh hy vọng.
Có lẽ An Nhiên vẫn có thể được cứu
Bùi Kì từ dưới đất bật dậy, loạng choạng bước đến giường, khóc lóc van xin "An Nhiên nhất định sẽ không hạ độc, xin hãy cứu An Nhiên, cô ấy bị giam trong mật thất ba tiếng đồng hồ. Nếu không đi, tính mạng của cô ấy có thể bị nguy hiểm!"
Lăng Mặc nghe thấy hai chữ " mật thất ", hai mắt đỏ bừng.
Vừa nhắc chăn bông, xuống giường ngồi vào xe lăn, bà cụ Lăng vội vàng tiến lên, "Cháu định làm gì?" Lăng Mặc đôi mắt đen như mực, có tia sáng lạnh, "Đi đón cô áy!"
Bà cụ Lăng lập tức ngăn lại, "Làm bậy! Cháu còn đang trúng độc, nằm trên giường cho bà, cháu không được phép đi đâu!"
Lăng Mặc gằn từng chữ: "Cháu đi đón vợ tôi. Ai dám cản!"
Dường như trong từng câu chữ có độc dược, trong lòng mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, như thế ai ra tay ngăn cản thì sẽ chết.
Không ai dám ngăn cản nữa, Lăng Mặc điều khiển xe lăn rời đi, Bùi Kì theo sát phía sau. Sau khi Lăng Mặc rời đi, tất cả những người trong phòng mỗi người một sắc thái.
Mạnh Lệ không cam lòng.
Rất khó khăn mới nắm được Hạ An Nhiên, lại còn chưa giáo huấn cô ấy nghiêm khắc, bây giờ thiếu gia lại đến đón cô ấy khỏi mật thất.
Và... không phải thiếu gia rất chán ghét cô gái xấu xí này sao? Tại sao lại bảo vệ cô ấy như thế? Mạnh Lệ miễn cưỡng nói với bà cụ Lăng, “Chúng ta tuyệt đối không thể để khối u ác tính này tiếp tục tồn tại..... Thua bà hay là ta từ đường nhỏ xông vào mật thất, đem cô ấy đi trước rồi từ từ thẩm vấn, tôi không tin cô ta không nhận tối "
Nhìn thấy yêu cầu của Mạnh Lê, Má Lưu cũng nói vào thêm, "Chúng ta không thể để người đã hạ độc thiếu gia tiếp tục ở lại đây được."
Bà cụ Lăng ra lệnh cho má Lưu: “Liên lạc với những người trong mật thất và kêu họ chuyển người đi nơi khác, đừng đưa cho Lăng Mặc
Mạnh Lệ tỏ ra vui mừng. Cuối cùng, cũng phải rơi vào tay cô ta!
Mạnh Lệ nghiến răng nói: "Tôi sẽ giáo huấn Hạ An Nhiên, lần này tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải nhận tội"
Danh sách chương