Bên kia truyền tống trận lại là một thế giới khác, gió đêm se lạnh lướt nhanh trên cánh đồng, để lại trên tóc Thanh Liên vài giọt sương.
Phạm Tu và Thanh Liên đang ngự không phi hành, Thanh Liên không nhìn về phía trước mà cứ quay lại nhìn chằm về hướng truyền tống trận. Ông biết thứ làm Thanh Liên hứng thú là gì, hỏi: “Chắc ngươi đang thắc mắc làm sao ta có thể che giấu vết tích của tinh thần lực nhỉ?”
Thanh Liên nghe thế thì gật đầu. Phạm Tu cười, thân là luyện trận sư sẽ luôn đối với những thứ liên quan đến trận pháp sinh ra hiếu kỳ, muốn lí giải nó. Ông giải thích: “Ngươi có biết về nguồn gốc của tinh thạch không?”
Thanh Liên lại gật đầu, nói: “Sử sách ghi chép về quá trình hình thành tinh thạch có liên quan đến thổ nhưỡng đặc biệt có khả năng hấp thu linh khí thiên địa, gọi là Tụ Linh Thổ. Sau thời gian dài, chỗ linh khí thu được sẽ cô đặc, cho ra tinh thạch.”
Ánh mắt Thanh Liên xoay chuyển, lẽ nào nó có liên quan đến những mẩu tinh thạch trên đất vừa rồi? Phạm Tu nhìn Thanh Liên giải thích rõ ràng thì mỉm cười, nói: “Giải thích rất tốt, ở tuổi này của ngươi, có rất ít đứa trẻ hứng thú với những lí thuyết khô khan này.”
“Tinh thạch chia làm ba cấp bậc, từ hạ phẩm tới thượng phẩm, phẩm càng cao thì thời gian hấp thụ linh khí thông qua nó càng lâu, ngươi biết chứ?”
Thanh Liên gật đầu, trả lời: “Vì bên trong tinh thạch có nhiều tạp chất, phải tinh luyện hoàn toàn tạp chất này thì mới lấy được linh khí thuần khiết. Phẩm tinh thạch càng cao thì tạp chất càng nhiều.”
Phạm Tu vẫn mỉm cười nhưng lần này ông lại lắc đầu khiến Thanh Liên hơi sững sờ, suy nghĩ xem bản thân trả lời sai ở đâu.
“Ngươi trả lời chỉ đúng một phần, đúng là phẩm tinh thạch càng cao thì thời gian hấp thu càng lâu nhưng không phải do loại bỏ tạp chất, mà là tinh luyện ý niệm.” Phạm Tu giải thích.
“Tinh luyện ý niệm?” Điều này Thanh Liên chưa từng nghe qua sách vở gì, Thanh Liên cảm giác đây là một khái niệm hoàn toàn mới nên chăm chú nghe vô cùng.
“Linh sư hấp thu linh khí thiên địa, chuyển hóa nó thành linh lực bản thân. Muốn điều động linh lực, ngươi phải bỏ vào đó ý niệm của bản thân. Nên khi linh sư chết đi, linh lực phân giải trả về thiên địa sẽ mang theo phần ý niệm này.”
“Đây là phần tạp chất mà thế nhân thường nói đến. Muốn sử dụng tinh thạch buộc phải tinh luyện phần ý niệm này.”
Thanh Liên càng nghe càng thấy mơ hồ, hỏi: “Nếu thật sự trong tinh thạch tồn tại nó, tại sao trước giờ chưa có ai phát hiện ra?” Bao nhiêu triều đại linh sư trôi qua, chưa từng có ghi chép nào lí giải về tinh thạch như thế này.
Thanh Liên không hề cho rằng lão nhân đang loạn ngôn. Gió trên tầng mây thổi qua mái tóc trắng, để lộ đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ.
“Không ai phát hiện ra cũng là lẽ đương nhiên, bởi nó thuộc về phạm trù của linh hồn, chỉ có ta, luyện trận sư linh hồn, mới biết về nó.” Phạm Tu giải thích, trong giọng nói chứa đựng sự kiêu ngạo cùng tự hào.
“Luyện trận sư linh hồn?” Đây là khái niệm gì chứ? Lúc này Thanh Liên cảm giác như những hiểu biết của bản thân về thế giới này thật sự là quá ít, chỉ như hòn đá đứng trước đại dương kỳ bí.
Phạm Tu lại nói: “Giải thích ra thì dài dòng lắm, tóm lại ngươi chỉ cần nhớ, muốn xóa sạch vết tích của tinh thần lực từ trận pháp, cứ để vào đó những tinh thạch hạ phẩm là được.”
Sự kinh ngạc của Thanh Liên hiện rõ qua hai mắt, Thanh Liên lại thu được một phần kiến thức mới nữa. Chuyến đi vào truyền thừa này, thật sự rất đáng giá.
Phạm Tu sử dụng ý niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên đầu Phạm Tu. Hai mắt ông phát ra ánh kim, nói: “Theo ta.” Phạm Tu ngự không bay lên trời.
Trong giọng nói của ông, Thanh Liên cảm nhận được sự vội vàng cùng lo lắng. Là thứ gì mà có thể khiến một đại trí giả tới từ thượng cổ như ông tỏ ra lo lắng như thế? Thanh Liên sẽ không hỏi, bởi biết thêm cũng chẳng giúp được gì, việc gì đến nó sẽ đến.
Cả đoạn đường bay, hai người không nói gì thêm, chỉ có cơn gió lạnh ùa vào mắt cùng tiếng côn trùng ca hát trong đêm, bầu không khí dường như có chút trầm mặc.
Tiếng nói bắt đầu khởi xướng từ Phạm Tu: “Thật nhẹ nhõm, thông qua ngươi, ta có thể thấy một Đại Việt hưng thịnh, dân ta không phải làm nô lệ cho ngoại tộc, ta thật sự rất mừng.”
Giọng nói có chút run rẩy, vui sướng nhẹ. Đây hoàn toàn là lời thật lòng của lão nhân, cả đời ông cùng với Vạn Xuân Vương chinh chiến vì cái gì, còn không phải vì một ngày được nhìn thấy một Đại Việt tràn đầy sức sống, dân ta không phải sống dưới gót giày của lũ ngoại tộc.
“Ta đã tưởng tượng đến bao nhiêu kết cục khi quân chủ ngã xuống, khi nghĩa quân chúng ta bị toàn diệt lúc đó, tưởng tượng đến cảnh lầm than... Thật may mắn, người đi trước là chúng ta ngã xuống, vẫn còn thế hệ sau tiếp bước.”
“Tiểu cô nương, ngươi biết không, cái lúc ta nhìn thấy ngươi trong mật thất ấy, ta đã tưởng rằng Đại Việt hiện tại chỉ là mảnh hoang tàn, bị ngoại tộc hủy diệt.”
Phạm Tu buông lời tâm sự, dường như đã quá cô đơn mà ông nói rất nhiều. Thanh Liên biết, lúc này lão nhân cần một người để lắng nghe ông tâm sư, cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
“Ngươi có một sư phụ dẫn đạo rất tuyệt vời đấy, ông ấy đã xây dựng cho ngươi một thể chất tinh thần đủ sức để có thể đương đầu với mọi sự. Nếu không có sự kiện đó, có thể ông ấy...”
Lúc này Thanh Liên đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, cô bé chú ý đến dòng linh khí trôi qua tay mình, ánh mắt đảo qua một nhịp, dường như ngộ ra gì đó.
Chờ khi lão nhân hết lời tâm sự thì Thanh Liên mới hỏi: “Nếu như theo lời ngài nói, trong linh khí chứa đựng ý niệm của linh sư đã chết, vậy không phải...” Lời phía sau Thanh Liên không muốn nói ra, bởi quả thật quá khó tin.
Nụ cười nhạt ẩn sau chỏm râu bạc, Phạm Tu nói: “Thông minh lắm, đúng như những gì ngươi suy nghĩ, mọi tồn tại ở trên Đại Việt này, mọi sự việc đều bị giám sát.”
Thanh Liên rùng mình một cái, thông tin này thật quá mức chấn động, nó có thể khiến cho toàn bộ Đại Việt này rơi vào hỗn loạn.
“Khi trở thành luyện trận sư linh hồn, ta đã thấy được sự dao động trong linh khí mà thông qua đó, ta cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn vào Đại Việt... Tám phần mười là chư Hoàng của ngoại vực.”
Quả nhiên! Không khí xung quanh Thanh Liên có chút trầm xuống, nếu vậy những hành tung này của Thanh Liên, những việc bản thân làm trong truyền thừa không phải đã bị giám sát từ đầu sao...
“Không cần phải sợ bên ngoài dòm ngó, ta và quân chủ đã thống nhất giấu nơi này vào trong ký ức của ngài ấy, có Lĩnh Vực che dậy, ánh mắt của ngoại giới sẽ không thể nhìn vào.” Phạm Tu trấn an.
Rất nhanh bọn họ đã bay qua cánh đồng mênh mông, nơi Thanh Liên và lão nhân đi qua không gian vỡ thành vô số mảnh.
Phía trước cũng thế, sông suối, núi rừng, những cánh đồng và cả con người, sinh vật đều đang tan vỡ, hóa thành cát bụi vào hư không. Cả hai người đang bay trong không gian vô định, bóng tối trải dài, không hề có chút ánh sáng.
Đường chỉ đỏ hiện lên trước mắt Thanh Liên, mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công đang phát quang. Một dãy núi lớn trôi nổi giữa hư vô tăm tối, vô định, xung quanh tỏa ra một loại lực lượng làm cho tinh thần Thanh Liên cảm thấy bị uy hiếp.
Phạm Tu dừng lại giữa không trung, ánh mắt cứ nhìn chằm vào dãy núi trôi nổi kia. Thanh Liên có thể cảm nhận được sự nặng nề xung quanh Phạm Tu. Sau một lúc thì Phạm Tu mở lời: “Tình thế Đại Việt hết sức hung hiểm, việc Lệ Kình thành Vương vì cái gì đó đã phá vỡ chú ngữ nào đó khiến đại trận hộ quốc xuất hiện lỗ hổng rồi.”
“Lúc đó nếu như sư phụ ngươi không hi sinh mạng mình ngăn cản yêu xà đó, e rằng đại trận sẽ sụp đổ hoàn toàn, chư Hoàng một lần nữa giáng lâm xuống mảnh thiên địa này.”
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm lòng người lạnh buốt, thật không ngờ Đại Việt đã từng đặt một chân vào ngưỡng cửa hủy diệt. Không khí xung quanh Thanh Liên trở nên âm trầm, chính vì những kẻ ở phía sau Lệ Kình, đã khiến sư phụ cô bé bỏ mạng, cũng làm Đại Việt suýt chút nữa bị diệt vong.
“Hệ quả của lỗ hổng đó, ta không thể đoán trước được, chỉ có thể làm chuẩn bị.” Phạm Tu vừa nói vừa giơ tay ra, một luồng khí thanh thuần ẩn hiện xoay chuyển trong lòng bàn tay ông, hóa thành viên lam châu.
“Đây là toàn bộ ký ức, tri thức của ta về linh hồn, tin chắc ngươi có thể sử dụng nó tốt hơn cả ta. Những thứ ngươi thắc mắc, đều nằm trong đó.” Viên ngọc từ chỗ Phạm Tu bay tới trước mặt Thanh Liên.
“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.” Phạm Tu quay đầu, nhìn Thanh Liên rồi chợt mỉm cười. Giọng điệu ôn hòa nhưng Thanh Liên lại cảm nhận được tang thương, như là lời phân phó hậu sự, như là lời vĩnh biệt.
Ánh sáng chú ngữ hiện lên trên tay Phạm Tu, ông áp tay lên mặt mình, lam quang bao trùm toàn thân, đến cả mái tóc bạc của ông chuyển màu, một màu lam thanh thoát. Không chỉ vậy, cả y phục nông phu trên người cũng đổi thành hoàng kim giáp, bên hông dắt hắc đao.
“Vạn Xuân Vương?” Vẻ kinh ngạc thoáng hiện qua ánh mắt. Không, không phải, mặc dù mái tóc, chiến giáp, bảo đao có phần giống nhưng không phải là Vạn Xuân Vương.
“Ha ha, không, đây chỉ là một thủ đoạn của trận pháp linh hồn, Phong Linh.”
Thanh Liên nhìn thấy linh lực của Phạm Tu tăng đến mức chóng mặt, tiền bối Phạm Tu của bây giờ cùng một cấp bậc với Vạn Xuân Vương. Trước đó Thanh Liên còn cảm nhận được thổ nguyên tố trong người Phạm Tu, còn hiện tại lại trở thành lôi hệ.
Lôi điện ẩn hiện xung quanh lão nhân, cả hắc đao cũng phát ra lôi quang mãnh liệt.
Một vòng hộ thuẫn bao quanh lấy Thanh Liên.
Bôn Lôi Đao Pháp – Bá Vương Tam Đoạn!
Phạm Tu cầm hắc đao chém ra ba đạo đao ý, đao ý mang theo lôi điện vô tận đánh về phía dãy núi.
Bang!
Bức tường vô hình chạm phải ba đạo đao ý, để lộ ra một trận pháp khổng lồ. Thanh Liên ước chừng nó phải cao đến hàng chục trượng, lôi điện chạy dọc các chú ngữ, là lôi trận. Trận pháp này còn lớn hơn cả huyết trận ở trấn Văn Lang nữa.
Lôi trận vừa xuất hiện, Phạm Tu lập tức dính phải Định Thân trận, bị chôn chân tại chỗ, không thể di chuyển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng trăm đạo lôi điện đánh về phía Phạm Tu. Lôi điện đánh nát cả hoàng kim giáp, đánh vào thân thể, gân cốt. Máu chảy nhuộm đỏ cả thân thể Phạm Tu nhưng ông không hề có biểu hiện đau đớn nào, giống như thể ông chỉ là một người ngoài cuộc.
Hắc đao cũng bị đánh nát.
Rẹt! Toàn bộ lôi điện tụ thành một thể, tạo thành đạo thiên lôi mãnh liệt mang theo tử vong chết chóc đánh về phía Phạm Tu.
Trong một khắc đó, ánh mắt Phạm Tu xoay chuyển...
Bùm...
Một vụ nổ như muốn nuốt chửng cả không gian, ngay cả phòng hộ trước mắt Thanh Liên cũng xuất hiện vết nứt rồi.
“Khói quá.” Khói đen che khuất tầm nhìn, Thanh Liên chẳng thể nhìn thấy gì bên ngoài cả.
Vù... ù... ù... Gió lốc nổi lên xua tan khói đen dày đặc.
Phạm Tu lại thay đổi ngoại diện. Hoàng kim giáp trở thành bạch kim giáp, mái tóc lục sắc trở thành màu đen tuyền, hắc đao trong tay chuyển hóa thành trường thương.
“Hình dạng đó... Bạch Long.” Triệu Quang Phục. Quá kinh hãi thế tục rồi, đây chính là bản lĩnh của luyện trận sư linh hồn sao. Lão nhân có thể sử dụng sức mạnh của cả hai vị quân Vương.
Lôi điện quanh người trở thành những đạo bạch phong. Phong mang chấn tan lôi trận, để lộ ra phong trận hung hiểm phía sau.
Những cơn cuồng phong mang theo ý niệm sắc bén, phong nguyên tố của Thanh Liên so với nó thực nhỏ bé.
“Hầy, quả nhiên chịu không nổi mà.” Phạm Tu nhìn đôi tay mình đang dần tan biến, ông nắm chặt trường thương.
Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!
Phạm Tu phóng trường thương, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long, khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không gian đánh vào phong trận.
Phong trận phản phệ, cuồng phong mãnh liệt đánh về phía Phạm Tu. Phạm Tu bình tĩnh đối mặt, lão nhân quay sang Thanh Liên, nở một nụ cười tựa như gửi gắm, tựa như mãn nguyện.
“Tiểu cô nương, con đường phía trước ngươi phải đi một mình rồi.” Giọng nói vọng khắp không trung.
Mái tóc đen của Phạm Tu trở nên rực lửa, bạch kim giáp trở thành huyết giáp, trong tay Phạm Tu xuất hiện thiết phiến. Trước khi phong trận phản phệ, Phạm Tu đã ra tay trước...
Vũ Lâm Phiến – Địa Liệt Diễm.
Thiết phiến vẫy ra tràng hỏa diệm uống lượn quanh phiến ý, tựa như vạn phượng công kích trận pháp.
Một vụ nổ chấn động khung thương, đánh nát toàn bộ đại trận phía trước. Dư âm trải dài trăm dặm, quét tan tất cả những gì nó chạm phải. Trong vụ nổ ấy, linh thể Phạm Tu dần tan biến...
“Hộ thuẫn không chịu nổi rồi.” Thanh Liên buộc phải sử dụng truyền tống trận ra khỏi phạm vi vụ nổ.
Đợi dư chấn tan đi, Thanh Liên trở về vị trí ban đầu. Nhìn những chú ngữ vỡ nát trôi nổi, nhìn những tràng khói mờ khiến cho Thanh Liên dâng lên cảm giác nhẹ nhõm. Vừa rồi nếu không nhanh nhẹn, có lẽ bản thân đã chết rồi.
Thanh Liên nhìn về hướng Phạm Tu tan biến, hình ảnh cuối cùng của lão nhân còn đọng lại trong tâm trí Thanh Liên. Lão nhân đã cười, một nụ cười không chút tiếc nuối, không chút ưu phiền.
Vốn dĩ là người đã tan biến trong dòng lịch sử, vì lí tưởng của mình mà linh hồn phiêu dật vạn năm, không thể siêu sinh. Lần này, có lẽ là thật sự kết thúc.
“Lên đường bình an.” Thanh Liên không có gì để tiễn biệt, chỉ tặng người cái cúi đầu thành kính.
Thanh Liên không quản trước đó ông lợi dụng mình để vào truyền thừa này ra sao, người, cũng đã đi rồi, linh hồn sau vạn năm cuối cùng cũng được yên nghỉ.
Thanh Liên bay về phía dãy núi trước mặt, tâm trạng hơi u ám, nặng nề. Cô bé không hiểu được nơi này có thứ gì đáng giá để hai người họ hi sinh đến mức này.
Vừa đặt chân lên núi, Thanh Liên đã cảm nhận được dao động linh hồn rất cường đại, khiến tinh thần Thanh Liên dâng lên cảnh giác chưa từng có, ngay cả khi đối mặt với những kẻ như Già La hay con long mã kia cũng không mang đến cho Thanh Liên cảm giác này.
Một loại cảm giác tới từ chung cực.
Trước mặt Thanh Liên là bốn bức tượng khổng lồ sừng sững trên các đỉnh núi. Những biểu tượng gắn liền với dòng chảy lịch sử, xuất hiện trong những trang sách, điều mà những ai sinh ra tại mảnh đất này đều biết tới, thứ làm cho chư Hoàng thèm khát, đã mang đến cho Địa Việt mười vạn năm thái bình thịnh thế...
“Ngũ Linh...”
Phạm Tu và Thanh Liên đang ngự không phi hành, Thanh Liên không nhìn về phía trước mà cứ quay lại nhìn chằm về hướng truyền tống trận. Ông biết thứ làm Thanh Liên hứng thú là gì, hỏi: “Chắc ngươi đang thắc mắc làm sao ta có thể che giấu vết tích của tinh thần lực nhỉ?”
Thanh Liên nghe thế thì gật đầu. Phạm Tu cười, thân là luyện trận sư sẽ luôn đối với những thứ liên quan đến trận pháp sinh ra hiếu kỳ, muốn lí giải nó. Ông giải thích: “Ngươi có biết về nguồn gốc của tinh thạch không?”
Thanh Liên lại gật đầu, nói: “Sử sách ghi chép về quá trình hình thành tinh thạch có liên quan đến thổ nhưỡng đặc biệt có khả năng hấp thu linh khí thiên địa, gọi là Tụ Linh Thổ. Sau thời gian dài, chỗ linh khí thu được sẽ cô đặc, cho ra tinh thạch.”
Ánh mắt Thanh Liên xoay chuyển, lẽ nào nó có liên quan đến những mẩu tinh thạch trên đất vừa rồi? Phạm Tu nhìn Thanh Liên giải thích rõ ràng thì mỉm cười, nói: “Giải thích rất tốt, ở tuổi này của ngươi, có rất ít đứa trẻ hứng thú với những lí thuyết khô khan này.”
“Tinh thạch chia làm ba cấp bậc, từ hạ phẩm tới thượng phẩm, phẩm càng cao thì thời gian hấp thụ linh khí thông qua nó càng lâu, ngươi biết chứ?”
Thanh Liên gật đầu, trả lời: “Vì bên trong tinh thạch có nhiều tạp chất, phải tinh luyện hoàn toàn tạp chất này thì mới lấy được linh khí thuần khiết. Phẩm tinh thạch càng cao thì tạp chất càng nhiều.”
Phạm Tu vẫn mỉm cười nhưng lần này ông lại lắc đầu khiến Thanh Liên hơi sững sờ, suy nghĩ xem bản thân trả lời sai ở đâu.
“Ngươi trả lời chỉ đúng một phần, đúng là phẩm tinh thạch càng cao thì thời gian hấp thu càng lâu nhưng không phải do loại bỏ tạp chất, mà là tinh luyện ý niệm.” Phạm Tu giải thích.
“Tinh luyện ý niệm?” Điều này Thanh Liên chưa từng nghe qua sách vở gì, Thanh Liên cảm giác đây là một khái niệm hoàn toàn mới nên chăm chú nghe vô cùng.
“Linh sư hấp thu linh khí thiên địa, chuyển hóa nó thành linh lực bản thân. Muốn điều động linh lực, ngươi phải bỏ vào đó ý niệm của bản thân. Nên khi linh sư chết đi, linh lực phân giải trả về thiên địa sẽ mang theo phần ý niệm này.”
“Đây là phần tạp chất mà thế nhân thường nói đến. Muốn sử dụng tinh thạch buộc phải tinh luyện phần ý niệm này.”
Thanh Liên càng nghe càng thấy mơ hồ, hỏi: “Nếu thật sự trong tinh thạch tồn tại nó, tại sao trước giờ chưa có ai phát hiện ra?” Bao nhiêu triều đại linh sư trôi qua, chưa từng có ghi chép nào lí giải về tinh thạch như thế này.
Thanh Liên không hề cho rằng lão nhân đang loạn ngôn. Gió trên tầng mây thổi qua mái tóc trắng, để lộ đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ.
“Không ai phát hiện ra cũng là lẽ đương nhiên, bởi nó thuộc về phạm trù của linh hồn, chỉ có ta, luyện trận sư linh hồn, mới biết về nó.” Phạm Tu giải thích, trong giọng nói chứa đựng sự kiêu ngạo cùng tự hào.
“Luyện trận sư linh hồn?” Đây là khái niệm gì chứ? Lúc này Thanh Liên cảm giác như những hiểu biết của bản thân về thế giới này thật sự là quá ít, chỉ như hòn đá đứng trước đại dương kỳ bí.
Phạm Tu lại nói: “Giải thích ra thì dài dòng lắm, tóm lại ngươi chỉ cần nhớ, muốn xóa sạch vết tích của tinh thần lực từ trận pháp, cứ để vào đó những tinh thạch hạ phẩm là được.”
Sự kinh ngạc của Thanh Liên hiện rõ qua hai mắt, Thanh Liên lại thu được một phần kiến thức mới nữa. Chuyến đi vào truyền thừa này, thật sự rất đáng giá.
Phạm Tu sử dụng ý niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên đầu Phạm Tu. Hai mắt ông phát ra ánh kim, nói: “Theo ta.” Phạm Tu ngự không bay lên trời.
Trong giọng nói của ông, Thanh Liên cảm nhận được sự vội vàng cùng lo lắng. Là thứ gì mà có thể khiến một đại trí giả tới từ thượng cổ như ông tỏ ra lo lắng như thế? Thanh Liên sẽ không hỏi, bởi biết thêm cũng chẳng giúp được gì, việc gì đến nó sẽ đến.
Cả đoạn đường bay, hai người không nói gì thêm, chỉ có cơn gió lạnh ùa vào mắt cùng tiếng côn trùng ca hát trong đêm, bầu không khí dường như có chút trầm mặc.
Tiếng nói bắt đầu khởi xướng từ Phạm Tu: “Thật nhẹ nhõm, thông qua ngươi, ta có thể thấy một Đại Việt hưng thịnh, dân ta không phải làm nô lệ cho ngoại tộc, ta thật sự rất mừng.”
Giọng nói có chút run rẩy, vui sướng nhẹ. Đây hoàn toàn là lời thật lòng của lão nhân, cả đời ông cùng với Vạn Xuân Vương chinh chiến vì cái gì, còn không phải vì một ngày được nhìn thấy một Đại Việt tràn đầy sức sống, dân ta không phải sống dưới gót giày của lũ ngoại tộc.
“Ta đã tưởng tượng đến bao nhiêu kết cục khi quân chủ ngã xuống, khi nghĩa quân chúng ta bị toàn diệt lúc đó, tưởng tượng đến cảnh lầm than... Thật may mắn, người đi trước là chúng ta ngã xuống, vẫn còn thế hệ sau tiếp bước.”
“Tiểu cô nương, ngươi biết không, cái lúc ta nhìn thấy ngươi trong mật thất ấy, ta đã tưởng rằng Đại Việt hiện tại chỉ là mảnh hoang tàn, bị ngoại tộc hủy diệt.”
Phạm Tu buông lời tâm sự, dường như đã quá cô đơn mà ông nói rất nhiều. Thanh Liên biết, lúc này lão nhân cần một người để lắng nghe ông tâm sư, cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
“Ngươi có một sư phụ dẫn đạo rất tuyệt vời đấy, ông ấy đã xây dựng cho ngươi một thể chất tinh thần đủ sức để có thể đương đầu với mọi sự. Nếu không có sự kiện đó, có thể ông ấy...”
Lúc này Thanh Liên đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, cô bé chú ý đến dòng linh khí trôi qua tay mình, ánh mắt đảo qua một nhịp, dường như ngộ ra gì đó.
Chờ khi lão nhân hết lời tâm sự thì Thanh Liên mới hỏi: “Nếu như theo lời ngài nói, trong linh khí chứa đựng ý niệm của linh sư đã chết, vậy không phải...” Lời phía sau Thanh Liên không muốn nói ra, bởi quả thật quá khó tin.
Nụ cười nhạt ẩn sau chỏm râu bạc, Phạm Tu nói: “Thông minh lắm, đúng như những gì ngươi suy nghĩ, mọi tồn tại ở trên Đại Việt này, mọi sự việc đều bị giám sát.”
Thanh Liên rùng mình một cái, thông tin này thật quá mức chấn động, nó có thể khiến cho toàn bộ Đại Việt này rơi vào hỗn loạn.
“Khi trở thành luyện trận sư linh hồn, ta đã thấy được sự dao động trong linh khí mà thông qua đó, ta cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn vào Đại Việt... Tám phần mười là chư Hoàng của ngoại vực.”
Quả nhiên! Không khí xung quanh Thanh Liên có chút trầm xuống, nếu vậy những hành tung này của Thanh Liên, những việc bản thân làm trong truyền thừa không phải đã bị giám sát từ đầu sao...
“Không cần phải sợ bên ngoài dòm ngó, ta và quân chủ đã thống nhất giấu nơi này vào trong ký ức của ngài ấy, có Lĩnh Vực che dậy, ánh mắt của ngoại giới sẽ không thể nhìn vào.” Phạm Tu trấn an.
Rất nhanh bọn họ đã bay qua cánh đồng mênh mông, nơi Thanh Liên và lão nhân đi qua không gian vỡ thành vô số mảnh.
Phía trước cũng thế, sông suối, núi rừng, những cánh đồng và cả con người, sinh vật đều đang tan vỡ, hóa thành cát bụi vào hư không. Cả hai người đang bay trong không gian vô định, bóng tối trải dài, không hề có chút ánh sáng.
Đường chỉ đỏ hiện lên trước mắt Thanh Liên, mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công đang phát quang. Một dãy núi lớn trôi nổi giữa hư vô tăm tối, vô định, xung quanh tỏa ra một loại lực lượng làm cho tinh thần Thanh Liên cảm thấy bị uy hiếp.
Phạm Tu dừng lại giữa không trung, ánh mắt cứ nhìn chằm vào dãy núi trôi nổi kia. Thanh Liên có thể cảm nhận được sự nặng nề xung quanh Phạm Tu. Sau một lúc thì Phạm Tu mở lời: “Tình thế Đại Việt hết sức hung hiểm, việc Lệ Kình thành Vương vì cái gì đó đã phá vỡ chú ngữ nào đó khiến đại trận hộ quốc xuất hiện lỗ hổng rồi.”
“Lúc đó nếu như sư phụ ngươi không hi sinh mạng mình ngăn cản yêu xà đó, e rằng đại trận sẽ sụp đổ hoàn toàn, chư Hoàng một lần nữa giáng lâm xuống mảnh thiên địa này.”
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm lòng người lạnh buốt, thật không ngờ Đại Việt đã từng đặt một chân vào ngưỡng cửa hủy diệt. Không khí xung quanh Thanh Liên trở nên âm trầm, chính vì những kẻ ở phía sau Lệ Kình, đã khiến sư phụ cô bé bỏ mạng, cũng làm Đại Việt suýt chút nữa bị diệt vong.
“Hệ quả của lỗ hổng đó, ta không thể đoán trước được, chỉ có thể làm chuẩn bị.” Phạm Tu vừa nói vừa giơ tay ra, một luồng khí thanh thuần ẩn hiện xoay chuyển trong lòng bàn tay ông, hóa thành viên lam châu.
“Đây là toàn bộ ký ức, tri thức của ta về linh hồn, tin chắc ngươi có thể sử dụng nó tốt hơn cả ta. Những thứ ngươi thắc mắc, đều nằm trong đó.” Viên ngọc từ chỗ Phạm Tu bay tới trước mặt Thanh Liên.
“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.” Phạm Tu quay đầu, nhìn Thanh Liên rồi chợt mỉm cười. Giọng điệu ôn hòa nhưng Thanh Liên lại cảm nhận được tang thương, như là lời phân phó hậu sự, như là lời vĩnh biệt.
Ánh sáng chú ngữ hiện lên trên tay Phạm Tu, ông áp tay lên mặt mình, lam quang bao trùm toàn thân, đến cả mái tóc bạc của ông chuyển màu, một màu lam thanh thoát. Không chỉ vậy, cả y phục nông phu trên người cũng đổi thành hoàng kim giáp, bên hông dắt hắc đao.
“Vạn Xuân Vương?” Vẻ kinh ngạc thoáng hiện qua ánh mắt. Không, không phải, mặc dù mái tóc, chiến giáp, bảo đao có phần giống nhưng không phải là Vạn Xuân Vương.
“Ha ha, không, đây chỉ là một thủ đoạn của trận pháp linh hồn, Phong Linh.”
Thanh Liên nhìn thấy linh lực của Phạm Tu tăng đến mức chóng mặt, tiền bối Phạm Tu của bây giờ cùng một cấp bậc với Vạn Xuân Vương. Trước đó Thanh Liên còn cảm nhận được thổ nguyên tố trong người Phạm Tu, còn hiện tại lại trở thành lôi hệ.
Lôi điện ẩn hiện xung quanh lão nhân, cả hắc đao cũng phát ra lôi quang mãnh liệt.
Một vòng hộ thuẫn bao quanh lấy Thanh Liên.
Bôn Lôi Đao Pháp – Bá Vương Tam Đoạn!
Phạm Tu cầm hắc đao chém ra ba đạo đao ý, đao ý mang theo lôi điện vô tận đánh về phía dãy núi.
Bang!
Bức tường vô hình chạm phải ba đạo đao ý, để lộ ra một trận pháp khổng lồ. Thanh Liên ước chừng nó phải cao đến hàng chục trượng, lôi điện chạy dọc các chú ngữ, là lôi trận. Trận pháp này còn lớn hơn cả huyết trận ở trấn Văn Lang nữa.
Lôi trận vừa xuất hiện, Phạm Tu lập tức dính phải Định Thân trận, bị chôn chân tại chỗ, không thể di chuyển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng trăm đạo lôi điện đánh về phía Phạm Tu. Lôi điện đánh nát cả hoàng kim giáp, đánh vào thân thể, gân cốt. Máu chảy nhuộm đỏ cả thân thể Phạm Tu nhưng ông không hề có biểu hiện đau đớn nào, giống như thể ông chỉ là một người ngoài cuộc.
Hắc đao cũng bị đánh nát.
Rẹt! Toàn bộ lôi điện tụ thành một thể, tạo thành đạo thiên lôi mãnh liệt mang theo tử vong chết chóc đánh về phía Phạm Tu.
Trong một khắc đó, ánh mắt Phạm Tu xoay chuyển...
Bùm...
Một vụ nổ như muốn nuốt chửng cả không gian, ngay cả phòng hộ trước mắt Thanh Liên cũng xuất hiện vết nứt rồi.
“Khói quá.” Khói đen che khuất tầm nhìn, Thanh Liên chẳng thể nhìn thấy gì bên ngoài cả.
Vù... ù... ù... Gió lốc nổi lên xua tan khói đen dày đặc.
Phạm Tu lại thay đổi ngoại diện. Hoàng kim giáp trở thành bạch kim giáp, mái tóc lục sắc trở thành màu đen tuyền, hắc đao trong tay chuyển hóa thành trường thương.
“Hình dạng đó... Bạch Long.” Triệu Quang Phục. Quá kinh hãi thế tục rồi, đây chính là bản lĩnh của luyện trận sư linh hồn sao. Lão nhân có thể sử dụng sức mạnh của cả hai vị quân Vương.
Lôi điện quanh người trở thành những đạo bạch phong. Phong mang chấn tan lôi trận, để lộ ra phong trận hung hiểm phía sau.
Những cơn cuồng phong mang theo ý niệm sắc bén, phong nguyên tố của Thanh Liên so với nó thực nhỏ bé.
“Hầy, quả nhiên chịu không nổi mà.” Phạm Tu nhìn đôi tay mình đang dần tan biến, ông nắm chặt trường thương.
Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!
Phạm Tu phóng trường thương, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long, khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không gian đánh vào phong trận.
Phong trận phản phệ, cuồng phong mãnh liệt đánh về phía Phạm Tu. Phạm Tu bình tĩnh đối mặt, lão nhân quay sang Thanh Liên, nở một nụ cười tựa như gửi gắm, tựa như mãn nguyện.
“Tiểu cô nương, con đường phía trước ngươi phải đi một mình rồi.” Giọng nói vọng khắp không trung.
Mái tóc đen của Phạm Tu trở nên rực lửa, bạch kim giáp trở thành huyết giáp, trong tay Phạm Tu xuất hiện thiết phiến. Trước khi phong trận phản phệ, Phạm Tu đã ra tay trước...
Vũ Lâm Phiến – Địa Liệt Diễm.
Thiết phiến vẫy ra tràng hỏa diệm uống lượn quanh phiến ý, tựa như vạn phượng công kích trận pháp.
Một vụ nổ chấn động khung thương, đánh nát toàn bộ đại trận phía trước. Dư âm trải dài trăm dặm, quét tan tất cả những gì nó chạm phải. Trong vụ nổ ấy, linh thể Phạm Tu dần tan biến...
“Hộ thuẫn không chịu nổi rồi.” Thanh Liên buộc phải sử dụng truyền tống trận ra khỏi phạm vi vụ nổ.
Đợi dư chấn tan đi, Thanh Liên trở về vị trí ban đầu. Nhìn những chú ngữ vỡ nát trôi nổi, nhìn những tràng khói mờ khiến cho Thanh Liên dâng lên cảm giác nhẹ nhõm. Vừa rồi nếu không nhanh nhẹn, có lẽ bản thân đã chết rồi.
Thanh Liên nhìn về hướng Phạm Tu tan biến, hình ảnh cuối cùng của lão nhân còn đọng lại trong tâm trí Thanh Liên. Lão nhân đã cười, một nụ cười không chút tiếc nuối, không chút ưu phiền.
Vốn dĩ là người đã tan biến trong dòng lịch sử, vì lí tưởng của mình mà linh hồn phiêu dật vạn năm, không thể siêu sinh. Lần này, có lẽ là thật sự kết thúc.
“Lên đường bình an.” Thanh Liên không có gì để tiễn biệt, chỉ tặng người cái cúi đầu thành kính.
Thanh Liên không quản trước đó ông lợi dụng mình để vào truyền thừa này ra sao, người, cũng đã đi rồi, linh hồn sau vạn năm cuối cùng cũng được yên nghỉ.
Thanh Liên bay về phía dãy núi trước mặt, tâm trạng hơi u ám, nặng nề. Cô bé không hiểu được nơi này có thứ gì đáng giá để hai người họ hi sinh đến mức này.
Vừa đặt chân lên núi, Thanh Liên đã cảm nhận được dao động linh hồn rất cường đại, khiến tinh thần Thanh Liên dâng lên cảnh giác chưa từng có, ngay cả khi đối mặt với những kẻ như Già La hay con long mã kia cũng không mang đến cho Thanh Liên cảm giác này.
Một loại cảm giác tới từ chung cực.
Trước mặt Thanh Liên là bốn bức tượng khổng lồ sừng sững trên các đỉnh núi. Những biểu tượng gắn liền với dòng chảy lịch sử, xuất hiện trong những trang sách, điều mà những ai sinh ra tại mảnh đất này đều biết tới, thứ làm cho chư Hoàng thèm khát, đã mang đến cho Địa Việt mười vạn năm thái bình thịnh thế...
“Ngũ Linh...”
Danh sách chương