Ầm! Ầm! Ầm! Rung chấn truyền khắp không gian, đạo sóng tinh thần tựa như thủy triều dâng lên từng đợt.
Những con sóng tinh thần dường như làm cây cỏ, núi non cao thêm, các vết nứt dưới đất càng lúc xuất hiện càng nhiều.
Nguyên do của tất cả hiện tượng này bắt nguồn từ trung tâm dãy núi, nơi phát ra tinh thần lực mạnh nhất. Càng tới gần nó, áp lực tinh thần đè áp lên người Thanh Liên càng nặng nề, nếu không có chú ngữ kia mở đường, e rằng Thanh Liên đã bị nó nghiền nát.
Thanh Liên chạy tới trung tâm, thấy mảnh chú ngữ kia đang va chạm kịch liệt, cưỡng ép dung hợp vào mảnh chú ngữ khác.
“Không thể để nó dung hợp được.” Những luồng thông tin pt để lại cho Thanh Liên biết, vạn năm về trước một màn này đã xảy ra, nó gây nên thiên địa dị tượng kinh động thương khung làm cả năm vực chú ý.
Vì lẽ đó nên đám linh sư ngoại vực không tiếc phá hủy vách ngăn địa vực, tứ phương tràn vào vây công thành Vạn Xuân.
Minh Long Hóa Kỹ – Sát Phong Trảo!
Linh khí nương theo trường thương phóng ra bảy đợt phong nhận, hóa thành long trảo sắc bén cắt vào hai mảnh chú ngữ kia.
Bang! Bang! Bang!
Bảy đạo long trảo liên tục đánh vào giữa hai mảnh chú ngữ, công kích tuy mạnh nhưng chỉ chia tách liên kết một khoản rất nhỏ, rất nhanh chúng đã liền lại.
Minh Long Hóa Kỹ – Toàn Phong Trảm!
Lốc xoáy mang theo thương ý đánh vào điểm liên kết. Trái với kỳ vọng của Thanh Liên, thương ý chém bao nhiêu nó lập tức liền lại bấy nhiêu, căn bản không tạo thành bất cứ thay đổi gì.
“Minh Long Hóa Kỹ thiên về quần thương, lúc đánh ra lợi dụng cả công kích của đối phương gia trì thêm sức mạnh, công pháp này chia tách công kích ra làm nhiều đợt, sát thương cũng bị chia nhỏ, không hợp dùng lúc này.”
Muốn đánh với thứ có thể hồi phục ngay lập tức, buộc phải dùng sát thương bạo phát trong một lần.
“Chỉ có thể dùng Bôn Lôi Đao Pháp.”
Vấn đề là tà lực dự trữ không còn nhiều, nếu kết hợp cả tinh thần lực còn lại vừa đủ một lần chuyển hóa nữa, chỉ là Thanh Liên không chắc có thể phá được liên kết của hai mảnh chú ngữ này trong một đòn. Nếu như không phá được, Thanh Liên sẽ không thể tạo thêm bất cứ trận pháp nào nữa, con đường để thoát ra khỏi đây cũng đi luôn.
Nhưng nếu không ngăn cản chúng lại, chúng có thể xuyên thủng cả không gian này, gây ra dị tượng lên khắp Đại Việt giống như vạn năm về trước, nơi này cũng vì thế bị lộ ra ánh sáng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai mảnh chú ngữ không đợi Thanh Liên suy nghĩ, chúng cứ thế dung hợp vào nhau, bắn ra từng đợt sóng tinh thần đẩy lui Thanh Liên. Cả dãy núi như những con sóng uốn lượn, dị tượng dần hiển lộ rồi.
Bỗng nhiên nhẫn không gian của Thanh Liên rung lắc dữ dội, Thanh Liên chưa kịp nhìn vào thì lam ngọc của Bắc Bình Vương tự động thoát ra, bay vào giữa liên kết của hai chú ngữ.
Lam ngọc phát quang, ngay sau đó từng đợt tinh thần phóng ra trước đó bị hấp thụ vào với tốc độ chóng mặt, liên kết giữa hai mảnh chú ngữ đang nhỏ dần.
Hai mảnh chú ngữ vừa bắt đầu mờ dần thì lam ngọc cũng dừng hấp thu tinh thần lực.
Liên kết lại tiếp tục triển khai.
Minh Long Hóa Kỹ – Giáng Long Kích!
Thanh Liên ném trường thương về phía liên kết, linh lực nương theo trường thương hóa thành phong long từ không trung giáng lâm, gầm thét cắn đứt liên kết giữa hai chú ngữ.
Định Thân Trận! Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, từng sợi xích bay lên trói buộc hai mảnh chú ngữ lại, hoàn toàn tách chúng khỏi nhau.
Đợt sóng tinh thần cũng dừng lại, cây cối, núi đồi nhỏ dần, các vết nứt thu hẹp lại, tất cả đang trở về vốn có của nó.
“Phù...” Thanh Liên thở ra một hơi, sau đó liếc mắt qua chỗ lam ngọc.
Tinh thần lực mạnh khủng khiếp như thế lại bị viên ngọc này dễ dàng hấp thu. Lam ngọc lơ lửng một lúc lâu, tựa như đang tiêu hóa chỗ tinh thần ấy, sau một tuần hương thì rơi xuống đất.
Thanh Liên nhặt lên kiểm tra, quả thật lam ngọc có biến đổi lớn vì Thanh Liên cảm nhận được hơi ấm của sinh mệnh trong đó. Thanh Liên lẩm bẩm: “Viên ngọc không thể phát ra sinh mệnh chi lực được, trừ phi...”
Đây là một quả trứng!
“Nhưng là trứng của yêu thú nào mới được?” Thanh Liên không rành về các chủng loại yêu thú, có lẽ nên cất nó lại để nghiên cứu sau.
Thanh Liên thu quả trứng vào trong nhẫn không gian rồi nhìn hai mảnh chú ngữ kia, suy nghĩ gì đó liền động niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp khác được tạo ra.
Thanh Liên đặt lên đó viên ngọc chứa tà lực kia làm năng lượng trận pháp, duy trì trói buộc với hai mảnh chú ngữ.
“Việc khẩn cấp bây giờ là bổ sung thêm tinh thần lực, gia trì trận pháp.” Theo ước tính của Thanh Liên, trận pháp trói buộc này nhiều nhất có thể tồn tại khoản một tháng, sau đó lại phải làm bổ sung thêm.
Tinh thần chảy xung quanh đây Thanh Liên lại không có khả năng điều động nó được, bởi đó là tập hợp ý niệm của quân Vương, một linh Sĩ như Thanh Liên cưỡng chế luyện hóa nó chỉ khiến bản thân bị phản phệ mà thôi.
Ó... ó... ó... Bỗng nhiên một tiếng chim réo vang bên tai.
Rú... ú... ú...
Thanh Liên quay đầu lại, ánh mắt mở to với cảnh tượng trước mắt.
Gào... ào... ào...
Trên các đỉnh núi không còn là những bức tượng đá nữa mà là bốn linh thú chân thực trước mắt Thanh Liên.
Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng, hỏa linh Phượng Hoàng, thủy linh Kim Quy, kim linh Kỳ Lân... Bọn chúng đang sống, khí tức sinh mệnh tràn ngập trong cơ thể, là Ngũ Linh chân chính.
“Tại sao nơi này...” Lại có Ngũ Linh? Hơn nữa lại có khí tức sinh mệnh? Chẳng phải trong sách viết rằng Ngũ Linh chính là đại diện cho thiên địa, hóa thành linh hồn phụ thể trong người ngũ Vương sao. Linh hồn, tại sao lại có sinh mệnh? Ó... ó... Lạc Hồng tru lên một tiếng đau đớn, sau đó cả thân thể đổ rầm xuống núi. Không chỉ nó mà ba linh còn lại cũng biểu hiện ra sự đau đớn.
“Bọn chúng... Bị thương?”
Phừng! Phừng! Ngọn lửa đen xuất hiện trên bộ lông trắng như tuyết của Lạc Hồng, ngọn lửa cũng xuất hiện trên thân của Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy.
“Tà khí sao?” Không phải, ngọn lửa không phải là tà lực nhưng trong đó lại ẩn chứa sát niệm, âm u tựa như tà khí. Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy nó không ẩn chứa cực đoan, ô uế như tà khí.
Rú... ú... Kim Quy kêu lên thất thanh, ngọn lửa xuyên qua tấm mai rắn chắc, đốt thẳng vào bên trong.
Gào... Kỳ Lân đã bị lửa đen bao trùm lấy toàn thân rồi.
Thanh Liên phản ứng nhanh, vội vàng giải phóng mảnh chú ngữ trước kia ra. Mảnh chú ngữ vừa ra đã tỏa ra lượng lớn tinh thần lực, lan tỏa ra bốn linh.
Cơ thể Lạc Hồng, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy dần hóa đá, lửa đen cũng vì thế không thể đốt thêm nữa, nó liền tan biến.
Thanh Liên nhìn tràng cảnh vừa rồi, có vô vàn nghi vấn hiện lên trong đầu, vấn đề nghĩ đến đầu tiên là sự xuất hiện của tứ linh ở đây. Thiên Long bị hủy diệt vạn năm trước đã đành, tại sao tứ linh còn lại vốn đang được ngũ Vương đương nhiệm nắm giữ lại xuất hiện ở đây?
Có quá nhiều bí ẩn đã bị dòng chảy lịch sử vùi lấp, Thanh Liên cảm giác bản thân đang tiếp cận với những mưu tính cổ kim, dường như tất cả đang che giấu điều gì đó mà khả năng rất lớn là liên quan đến hai mảnh chú ngữ này, cả dãy Tiêu Sơn, tứ linh nơi đây cũng không ngoại lệ.
Cảm giác như có một màn sương bí ẩn đang bao trùm lên Đại Việt, từ thuở khai quốc vạn năm đến nay mà nơi này chỉ là một góc khuất hé lộ ra.
“Có lẽ trong ký ức của lão tiền bối biết gì đó.” Chỉ là bản thân hiện tại còn quá yếu, chưa thể khai thác hết lượng thông tin ấy được.
Chờ khi bản thân đủ mạnh thì có thể chạm đến tầng sương mù này, việc gì đến cũng sẽ đến, Thanh Liên không vội.
Thanh Liên nhìn ra khỏi dãy núi, nhìn khắp không gian tối ngoài kia, nơi này cũng giống như không gian của Quang Huy tông, là một không gian kín cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Muốn vào được đây trừ khi có vật liên quan đến nơi này như mảnh chú ngữ trong tay Thanh Liên và là luyện trận sư, hoặc hai mảnh chú ngữ kia hợp nhất lần nữa còn không thì căn bản không thể tìm thấy nơi này được.
Việc đã hoàn thành, chuyến đi này mang đến cho Thanh Liên những cơ duyên lớn cũng như những hiểm nguy sinh tử, bản thân đã trải nghiệm đủ rồi, đến lúc rời đi thôi.
Thanh Liên ngắt một nhánh cây lên để làm dấu hiệu rồi bay đi.
“Chậc, không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi?” Thanh Liên có thể tưởng tượng cảnh linh sư tứ phương hợp lực xông pha truyền thừa của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.
Đây là truyền thừa của quân Vương ngoại tộc, linh sư Đại Việt muốn thông qua nó có lẽ sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.
“Hi vọng là huynh ấy không ngu ngốc đi vào truyền thừa đó."
Ở Trấn Văn Lang lúc này đang là giữa trưa nắng nóng, dòng người đi lại đông đảo trên đường. Một bóng đen len lỏi trong dòng người, rất nhanh đã thoát khỏi trấn Văn Lang.
Bóng đen cứ tiếp tục đi, đi mãi, đi thật xa khỏi trấn rồi chợt quay đầu, hừ lạnh: “Bạch gia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngày ta trở về sẽ giết sạch già trẻ các ngươi.”
“Ngục Môn không thể giúp ta trả thù thì chính tay ta sẽ trả.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt chứa đựng sự căm thù.
Hắn chính là tam gia chủ Hồ gia Hồ Hải, đã trốn thoát sự truy lùng của Bạch gia hơn hai tuần nay, nhờ truyền thừa khiến đám cảnh vệ lơ là mà thoát li khỏi trấn Văn Lang.
Trong trận chiến đó, tu vi của hắn đều đã hủy hết
“Ngục Môn?” Một giọng nói lạnh lèo truyền vào tai khiến Hồ Hải rùng mình.
Một bòng đen nhảy khỏi thân cây, đáp xuống trước mặt Hồ Hải. Gã là một tráng sĩ thân hình vạm vỡ, cao hơn một ngũ (2m), trên người gã là mùi máu thịt huyết tinh, tảo ra một loại cảm giác bất thiện.
Gã nhấc Hồ Hải lên, mặt dữ dằn, nói: “Nghĩa huynh của ta, Đao Quỷ Li Quân đại danh đỉnh đỉnh, kẻ có ơn cứu mạng với ta đã chết không rõ nguyên nhân hai tuần trước, ngươi biết cái gì thì mau thành thật khai ra.”
Những con sóng tinh thần dường như làm cây cỏ, núi non cao thêm, các vết nứt dưới đất càng lúc xuất hiện càng nhiều.
Nguyên do của tất cả hiện tượng này bắt nguồn từ trung tâm dãy núi, nơi phát ra tinh thần lực mạnh nhất. Càng tới gần nó, áp lực tinh thần đè áp lên người Thanh Liên càng nặng nề, nếu không có chú ngữ kia mở đường, e rằng Thanh Liên đã bị nó nghiền nát.
Thanh Liên chạy tới trung tâm, thấy mảnh chú ngữ kia đang va chạm kịch liệt, cưỡng ép dung hợp vào mảnh chú ngữ khác.
“Không thể để nó dung hợp được.” Những luồng thông tin pt để lại cho Thanh Liên biết, vạn năm về trước một màn này đã xảy ra, nó gây nên thiên địa dị tượng kinh động thương khung làm cả năm vực chú ý.
Vì lẽ đó nên đám linh sư ngoại vực không tiếc phá hủy vách ngăn địa vực, tứ phương tràn vào vây công thành Vạn Xuân.
Minh Long Hóa Kỹ – Sát Phong Trảo!
Linh khí nương theo trường thương phóng ra bảy đợt phong nhận, hóa thành long trảo sắc bén cắt vào hai mảnh chú ngữ kia.
Bang! Bang! Bang!
Bảy đạo long trảo liên tục đánh vào giữa hai mảnh chú ngữ, công kích tuy mạnh nhưng chỉ chia tách liên kết một khoản rất nhỏ, rất nhanh chúng đã liền lại.
Minh Long Hóa Kỹ – Toàn Phong Trảm!
Lốc xoáy mang theo thương ý đánh vào điểm liên kết. Trái với kỳ vọng của Thanh Liên, thương ý chém bao nhiêu nó lập tức liền lại bấy nhiêu, căn bản không tạo thành bất cứ thay đổi gì.
“Minh Long Hóa Kỹ thiên về quần thương, lúc đánh ra lợi dụng cả công kích của đối phương gia trì thêm sức mạnh, công pháp này chia tách công kích ra làm nhiều đợt, sát thương cũng bị chia nhỏ, không hợp dùng lúc này.”
Muốn đánh với thứ có thể hồi phục ngay lập tức, buộc phải dùng sát thương bạo phát trong một lần.
“Chỉ có thể dùng Bôn Lôi Đao Pháp.”
Vấn đề là tà lực dự trữ không còn nhiều, nếu kết hợp cả tinh thần lực còn lại vừa đủ một lần chuyển hóa nữa, chỉ là Thanh Liên không chắc có thể phá được liên kết của hai mảnh chú ngữ này trong một đòn. Nếu như không phá được, Thanh Liên sẽ không thể tạo thêm bất cứ trận pháp nào nữa, con đường để thoát ra khỏi đây cũng đi luôn.
Nhưng nếu không ngăn cản chúng lại, chúng có thể xuyên thủng cả không gian này, gây ra dị tượng lên khắp Đại Việt giống như vạn năm về trước, nơi này cũng vì thế bị lộ ra ánh sáng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai mảnh chú ngữ không đợi Thanh Liên suy nghĩ, chúng cứ thế dung hợp vào nhau, bắn ra từng đợt sóng tinh thần đẩy lui Thanh Liên. Cả dãy núi như những con sóng uốn lượn, dị tượng dần hiển lộ rồi.
Bỗng nhiên nhẫn không gian của Thanh Liên rung lắc dữ dội, Thanh Liên chưa kịp nhìn vào thì lam ngọc của Bắc Bình Vương tự động thoát ra, bay vào giữa liên kết của hai chú ngữ.
Lam ngọc phát quang, ngay sau đó từng đợt tinh thần phóng ra trước đó bị hấp thụ vào với tốc độ chóng mặt, liên kết giữa hai mảnh chú ngữ đang nhỏ dần.
Hai mảnh chú ngữ vừa bắt đầu mờ dần thì lam ngọc cũng dừng hấp thu tinh thần lực.
Liên kết lại tiếp tục triển khai.
Minh Long Hóa Kỹ – Giáng Long Kích!
Thanh Liên ném trường thương về phía liên kết, linh lực nương theo trường thương hóa thành phong long từ không trung giáng lâm, gầm thét cắn đứt liên kết giữa hai chú ngữ.
Định Thân Trận! Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, từng sợi xích bay lên trói buộc hai mảnh chú ngữ lại, hoàn toàn tách chúng khỏi nhau.
Đợt sóng tinh thần cũng dừng lại, cây cối, núi đồi nhỏ dần, các vết nứt thu hẹp lại, tất cả đang trở về vốn có của nó.
“Phù...” Thanh Liên thở ra một hơi, sau đó liếc mắt qua chỗ lam ngọc.
Tinh thần lực mạnh khủng khiếp như thế lại bị viên ngọc này dễ dàng hấp thu. Lam ngọc lơ lửng một lúc lâu, tựa như đang tiêu hóa chỗ tinh thần ấy, sau một tuần hương thì rơi xuống đất.
Thanh Liên nhặt lên kiểm tra, quả thật lam ngọc có biến đổi lớn vì Thanh Liên cảm nhận được hơi ấm của sinh mệnh trong đó. Thanh Liên lẩm bẩm: “Viên ngọc không thể phát ra sinh mệnh chi lực được, trừ phi...”
Đây là một quả trứng!
“Nhưng là trứng của yêu thú nào mới được?” Thanh Liên không rành về các chủng loại yêu thú, có lẽ nên cất nó lại để nghiên cứu sau.
Thanh Liên thu quả trứng vào trong nhẫn không gian rồi nhìn hai mảnh chú ngữ kia, suy nghĩ gì đó liền động niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp khác được tạo ra.
Thanh Liên đặt lên đó viên ngọc chứa tà lực kia làm năng lượng trận pháp, duy trì trói buộc với hai mảnh chú ngữ.
“Việc khẩn cấp bây giờ là bổ sung thêm tinh thần lực, gia trì trận pháp.” Theo ước tính của Thanh Liên, trận pháp trói buộc này nhiều nhất có thể tồn tại khoản một tháng, sau đó lại phải làm bổ sung thêm.
Tinh thần chảy xung quanh đây Thanh Liên lại không có khả năng điều động nó được, bởi đó là tập hợp ý niệm của quân Vương, một linh Sĩ như Thanh Liên cưỡng chế luyện hóa nó chỉ khiến bản thân bị phản phệ mà thôi.
Ó... ó... ó... Bỗng nhiên một tiếng chim réo vang bên tai.
Rú... ú... ú...
Thanh Liên quay đầu lại, ánh mắt mở to với cảnh tượng trước mắt.
Gào... ào... ào...
Trên các đỉnh núi không còn là những bức tượng đá nữa mà là bốn linh thú chân thực trước mắt Thanh Liên.
Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng, hỏa linh Phượng Hoàng, thủy linh Kim Quy, kim linh Kỳ Lân... Bọn chúng đang sống, khí tức sinh mệnh tràn ngập trong cơ thể, là Ngũ Linh chân chính.
“Tại sao nơi này...” Lại có Ngũ Linh? Hơn nữa lại có khí tức sinh mệnh? Chẳng phải trong sách viết rằng Ngũ Linh chính là đại diện cho thiên địa, hóa thành linh hồn phụ thể trong người ngũ Vương sao. Linh hồn, tại sao lại có sinh mệnh? Ó... ó... Lạc Hồng tru lên một tiếng đau đớn, sau đó cả thân thể đổ rầm xuống núi. Không chỉ nó mà ba linh còn lại cũng biểu hiện ra sự đau đớn.
“Bọn chúng... Bị thương?”
Phừng! Phừng! Ngọn lửa đen xuất hiện trên bộ lông trắng như tuyết của Lạc Hồng, ngọn lửa cũng xuất hiện trên thân của Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy.
“Tà khí sao?” Không phải, ngọn lửa không phải là tà lực nhưng trong đó lại ẩn chứa sát niệm, âm u tựa như tà khí. Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy nó không ẩn chứa cực đoan, ô uế như tà khí.
Rú... ú... Kim Quy kêu lên thất thanh, ngọn lửa xuyên qua tấm mai rắn chắc, đốt thẳng vào bên trong.
Gào... Kỳ Lân đã bị lửa đen bao trùm lấy toàn thân rồi.
Thanh Liên phản ứng nhanh, vội vàng giải phóng mảnh chú ngữ trước kia ra. Mảnh chú ngữ vừa ra đã tỏa ra lượng lớn tinh thần lực, lan tỏa ra bốn linh.
Cơ thể Lạc Hồng, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy dần hóa đá, lửa đen cũng vì thế không thể đốt thêm nữa, nó liền tan biến.
Thanh Liên nhìn tràng cảnh vừa rồi, có vô vàn nghi vấn hiện lên trong đầu, vấn đề nghĩ đến đầu tiên là sự xuất hiện của tứ linh ở đây. Thiên Long bị hủy diệt vạn năm trước đã đành, tại sao tứ linh còn lại vốn đang được ngũ Vương đương nhiệm nắm giữ lại xuất hiện ở đây?
Có quá nhiều bí ẩn đã bị dòng chảy lịch sử vùi lấp, Thanh Liên cảm giác bản thân đang tiếp cận với những mưu tính cổ kim, dường như tất cả đang che giấu điều gì đó mà khả năng rất lớn là liên quan đến hai mảnh chú ngữ này, cả dãy Tiêu Sơn, tứ linh nơi đây cũng không ngoại lệ.
Cảm giác như có một màn sương bí ẩn đang bao trùm lên Đại Việt, từ thuở khai quốc vạn năm đến nay mà nơi này chỉ là một góc khuất hé lộ ra.
“Có lẽ trong ký ức của lão tiền bối biết gì đó.” Chỉ là bản thân hiện tại còn quá yếu, chưa thể khai thác hết lượng thông tin ấy được.
Chờ khi bản thân đủ mạnh thì có thể chạm đến tầng sương mù này, việc gì đến cũng sẽ đến, Thanh Liên không vội.
Thanh Liên nhìn ra khỏi dãy núi, nhìn khắp không gian tối ngoài kia, nơi này cũng giống như không gian của Quang Huy tông, là một không gian kín cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Muốn vào được đây trừ khi có vật liên quan đến nơi này như mảnh chú ngữ trong tay Thanh Liên và là luyện trận sư, hoặc hai mảnh chú ngữ kia hợp nhất lần nữa còn không thì căn bản không thể tìm thấy nơi này được.
Việc đã hoàn thành, chuyến đi này mang đến cho Thanh Liên những cơ duyên lớn cũng như những hiểm nguy sinh tử, bản thân đã trải nghiệm đủ rồi, đến lúc rời đi thôi.
Thanh Liên ngắt một nhánh cây lên để làm dấu hiệu rồi bay đi.
“Chậc, không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi?” Thanh Liên có thể tưởng tượng cảnh linh sư tứ phương hợp lực xông pha truyền thừa của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.
Đây là truyền thừa của quân Vương ngoại tộc, linh sư Đại Việt muốn thông qua nó có lẽ sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.
“Hi vọng là huynh ấy không ngu ngốc đi vào truyền thừa đó."
Ở Trấn Văn Lang lúc này đang là giữa trưa nắng nóng, dòng người đi lại đông đảo trên đường. Một bóng đen len lỏi trong dòng người, rất nhanh đã thoát khỏi trấn Văn Lang.
Bóng đen cứ tiếp tục đi, đi mãi, đi thật xa khỏi trấn rồi chợt quay đầu, hừ lạnh: “Bạch gia, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngày ta trở về sẽ giết sạch già trẻ các ngươi.”
“Ngục Môn không thể giúp ta trả thù thì chính tay ta sẽ trả.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt chứa đựng sự căm thù.
Hắn chính là tam gia chủ Hồ gia Hồ Hải, đã trốn thoát sự truy lùng của Bạch gia hơn hai tuần nay, nhờ truyền thừa khiến đám cảnh vệ lơ là mà thoát li khỏi trấn Văn Lang.
Trong trận chiến đó, tu vi của hắn đều đã hủy hết
“Ngục Môn?” Một giọng nói lạnh lèo truyền vào tai khiến Hồ Hải rùng mình.
Một bòng đen nhảy khỏi thân cây, đáp xuống trước mặt Hồ Hải. Gã là một tráng sĩ thân hình vạm vỡ, cao hơn một ngũ (2m), trên người gã là mùi máu thịt huyết tinh, tảo ra một loại cảm giác bất thiện.
Gã nhấc Hồ Hải lên, mặt dữ dằn, nói: “Nghĩa huynh của ta, Đao Quỷ Li Quân đại danh đỉnh đỉnh, kẻ có ơn cứu mạng với ta đã chết không rõ nguyên nhân hai tuần trước, ngươi biết cái gì thì mau thành thật khai ra.”
Danh sách chương