Ầm! Lôi điện ẩn hiện trong màn đêm.

Ầm! Đất đá, cỏ cây xung quanh liên tục tan vỡ, bị đánh nát.

Đao ý mãnh liệt tạo thành những vệt dài hằn sâu vào đất.

Bôn Lôi kỹ – Độc Trảm!

Thanh Liên cầm yêu đao chém xuống đỉnh đầu Vương Tiễn.

Phá Đao Thức!

Vương Tiễn vung đao chặn lại công kích, hai đạo đao ý va chạm đẩy lui song phương. Trên người cả hai bê bết máu, họ bị đao kỹ đối phương làm thương, bị lôi điện, đao ý đánh qua rất nhiều lần nhưng chưa một ai có ý định tháo chạy, chiến ý càng lúc càng lên cao.

Thanh Liên hơn ông ta ở đao kỹ, thua ở lực đạo. Một kỹ một lực thật khó phân cao thấp.

Vừa đáp xuống đất Thanh Liên lại xông lên tung ra thức kế tiếp. Bọn họ đã giằng co hơn nửa canh giờ (một tiếng) rồi.

“Quái lạ, tung ra rất nhiều thức mạnh mẽ đến thế mà tiểu nha đầu này vẫn còn nhiều linh lực thế sao?” Vương Tiễn suy nghĩ. Lôi Đình Nhập Thể ngăn cản bên ngoài dòm vào linh lực bên trong, ông ta không biết Thanh Liên còn bao nhiêu linh lực.

Keng! Song đao va chạm kịch liệt.

“Tiểu nha đầu, trước đó ta đã phải bơm thêm cho thân thể này linh lực rất nhiều lần, ngươi chỉ là một linh Sĩ thất tinh, sao ngươi có thể đánh với ta lâu đến thế? Hay là nói... Kẻ phía sau ngươi là ai?” Vương Tiễn ẩn ý hỏi. Ông ta đã lịch luyện mấy trăm năm, đã nhìn bao nhiêu thế sự, hiểu biết mức độ linh lực của từng cấp bậc có thừa.

“Hửm.” Thanh Liên lui lại, nhìn Vương Tiễn trước mắt. Thảo nào cho đến bây giờ ông ta vẫn còn mạnh đến thế. Thực tế là nửa tiếng trước nàng đã cạn linh lực rồi, nếu không phải bản thân thu được tà lực trước đó từ đám lâu la kia, e rằng đã sớm không chống nổi.

Có điều, ông ta đào chỗ linh lực đó đâu ra, làm sao bổ sung vào người khi đang trong cuộc chiến này mà Thanh Liên không thể thấy được? “Ngươi rốt cuộc là ai?' Thanh Liên trầm giọng hỏi. Nàng cảm nhận được kẻ trước mắt này thậm chí còn vượt xa cả một linh Sĩ nữa, cảm giác như đang đấu với một cái hố sâu không đáy, bao nhiêu công kích của bản thân đối phương cũng phá giải dễ dàng. Thậm chí một vài thức Bôn Lôi kỹ được Vạn Xuân Vương cải tiến, chỉ qua vài va chạm ông ta vẫn dễ dàng chặn đứng nó.

“Rốt cuộc cũng mở lời rồi sao.” Vương Tiễn cười nói: “Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, một trong Tứ Tướng Tần quốc, Trí Dũng Vương Vương Tiễn.”

Quân Vương? Quả nhiên kẻ trước mắt là quân Vương, võ kỹ lẫn nhãn quan quá vượt trội, dù cho hiện tại chỉ là linh Sĩ thập tinh nhưng chiến lực ông ta bày ra lại hơn xa thế nhiều.

“Cá lần này, vượt ngoài mong đợi.”

Vương Tiễn giật mình vì nụ cười thoáng qua trên gương mặt Thanh Liên vừa rồi, một nụ cười như âm mưu vừa đạt thành.

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai... Hoặc là nói, kẻ phía sau ngươi là ai?” Vương Tiễn vô cùng tò mò.

Đột nhiên thân ảnh Thanh Liên biến mất trước mặt Vương Tiễn, là một đòn đâm. Vương Tiễn phóng ra song đao ý chém đứt thế đâm.

Bôn Lôi kỹ – Chấn Lôi Thích!

Bôn Lôi kỹ – Độc Trảm!

Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!

Bôn Lôi kỹ...

Cây cối xung quanh nát càng thêm nát, mặt đất bị xới lên toàn bộ, đao ý hằng trên đất vô số...

Thanh Liên liên tục công kích Vương Tiễn, ông ta lần lượt phá giải mỗi kích, thậm chí còn xảo diệu đánh trả Thanh Liên.

Lưỡi đao mang theo lôi bộc bộc phát sát thương cực mạnh, trúng vào người chẳng khác gì lĩnh phải vụ nổ nhỏ, liên tục đả thương hai bên.

“Muốn liều mạng sao?” Vương Tiễn cảm nhận được uy lực của những công kích vừa rồi tăng lên rất cao, có thể coi là có sức phá hủy nhất nhì trong linh Sĩ rồi, nhưng với cảnh giới linh Sĩ thất tinh đó, tung ra liên kích thế này thì làm địch thương mười bản thân phải nhận tám lần tổn thương.

Vương Tiễn càng chắc chắn hơn đối phương cũng giống bản thân, ở phía sau điều động tiểu nha đầu này.

Từ đầu tới cuối, Vương Tiễn chỉ tự suy diễn mà thôi, thực tế trước mắt ông ta chính là Thanh Liên thật sự, chẳng có cường giả nào phía sau cả. Nàng chém ông ta một cái, bản thân bị phản phệ một cái, lại lĩnh thêm phản đòn từ Vương Tiễn.

Răng rắc!

Thương thế trên người càng lúc càng nặng, Thanh Liên công kích càng điên cuồng hơn. Tim cứ đập thình thịch qua mỗi cú vung đao, khoái cảm chiến đấu hiện rõ lên đôi mắt.

Những vết thương này, chẳng là gì so với việc bị tà lực dày vò năm năm nay.

Vết thương trên người Vương Tiễn xuất hiện ngày một nhiều, mặc dù ông ta có thể phá giải hết nhưng đối phương cứ liên tục công kích, chưa kể đến thân thể hiện tại chỉ là linh Sĩ thập tinh, không thể thi triển hết bản lĩnh.

“Kẻ phía sau đó định làm gì, liên tục công kích mà không có mục đích gì sao, hay chỉ đơn thuần muốn hủy đi thân thể chứa đựng hình chiếu này của ta?” Vương Tiễn vừa đỡ đòn vừa suy nghĩ.

Bôn Lôi kỹ – Nha Đột!

Vương Tiễn đâm bảng đao về phía Thanh Liên, Thanh Liên dùng bàn tay trần đỡ lấy, lưỡi đao đâm xuyên qua bàn tay mà Thanh Liên chẳng hề nhíu mi, nàng còn bắt lấy cơ hội đâm Vương Tiễn một nhát.

“Được lắm, nếu đối phương đã có ý nghĩ liều chết, thì ta sẽ cho kẻ đó toại nguyện, để xem kẻ đó muốn gì ở ta.” Ông ta đá Thanh Liên ra.

Bắt đầu đánh trả, song đao va chạm càng lúc càng nhanh, hai luồng đao ý xé toạc cả không gian xung quanh. Trên người đối phương là những vết chém, là đao ý, là chết chóc.

Vương Tiễn và Thanh Liên cùng nở nụ cười trên môi. Đã lâu lắm rồi ông ta mới có thể chiến đấu khoái hoạt đến thế này. Còn Thanh Liên, từ sau vụ long mã kia thì đây là lần đầu tiên bản thân đụng độ với cường địch này, kẻ này thậm chí còn hơn cả long mã kia nữa, là quân Vương chân chính.

Cơ thể Thanh Liên bị thương nặng hơn, nhưng Vương Tiễn cũng chẳng khá hơn là bao. Da ông ta và Thanh Liên bắt đầu nheo lại do tác dụng phụ của Lôi Đình Nhập Thể.

“Nếu ta còn đánh nữa, e rằng ba đứa đồ đệ của ta sẽ không thể sống lại nữa.” Vương Tiễn nhìn tay mình, nhíu mi lẩm bẩm.

“Một kích.” Thanh Liên bất chợt nói.

“Hửm?”

“Hãy phân thắng bại trong một kích tiếp theo. Nếu thua ta sẽ xưng tên.” Thanh Liên nói. Tà lực đã sắp cạn rồi, nếu còn không gỡ bỏ Lôi Đình Nhập Thể của đối phương xuống, không nhìn thấy được lnih lực của đối phương, e rằng Thanh Liên sẽ phải bỏ qua con cá này thôi.

Thanh Liên đánh cược vào sự kiêu hãnh, tự tin của ông ta.

“Thật đúng ý ta.” Vương Tiễn cười nói, chắc hẳn đối phương cũng như ông ta, tiểu nha đầu trước mắt này có lẽ là đồ đệ của quân Vương nào đó rồi, kẻ đó cũng không nỡ để đồ đệ mình vào chỗ chết.

Cả Vương Tiễn lẫn Thanh Liên đều biết có thể chiến với đối phương lâu hơn nữa, nhưng tuyệt nhiên không có khả năng giết nhau được. Vương Tiễn kinh nghiệm từng trải, Thanh Liên nhãn quan sắc bén, cẩn thận tỉ mỉ.

Vương Tiễn giải trừ Lôi Đình Nhập Thể cùng lúc với Thanh Liên. Hai bên đã có thể nhìn thấy linh lực dao động trong người của nhau.

Vương Tiễn cầm chặt bảng đao, toàn bộ linh lực chảy dọc toàn thân, dồn vào bảng đao.

Thanh Liên vào thế rút đao, yêu đao chứa đựng tất cả tà lực. Không còn Lôi Đình Nhập Thể che mắt, Vương Tiễn lập tức nhận ra dòng tà lực ấy.

“Đó là... Tà khí... Ngươi...” Vương Tiễn chưa kịp dứt lời thì Thanh Liên phát động công kích trước.

Bôn Lôi kỹ – Vạn Lôi Thiểm!

Lôi điện trong người hóa thành trăm lôi kích đánh về phía Vương Tiễn.

Vương Tiễn tế ra công kích mạnh nhất của mình đáp trả.

Ầm...

Hai công kích mãnh liệt va chạm, biến thành vụ nổ lớn, dư âm như muốn thổi bay toàn bộ khu vực xung quanh.

“Chết rồi sao?” Vương Tiễn trong khói mờ tìm kiếm thân ảnh Thanh Liên. Lúc này linh lực trong người ông ta đã không còn, vừa định nạp thêm thì...

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện trước ngực, trận pháp hình thành trước mặt Vương Tiễn, xích chú ngữ khóa chặt toàn thân Vương Tiễn.

“Trận pháp, sao có thể...”

Vù... Một bàn tay xuyên qua khói mờ, đặt lên trước ngực Vương Tiễn.

Một thiếu nữ hắc y với mái tóc trắng như sương tuyết, đôi tử nhãn âm trầm nhìn chằm vào Vương Tiễn cùng với nụ cười đầy ẩn ý trên môi.

Tà lực truyền từ tay Thanh Liên vào người Vương Tiễn.

“Tà khí chí cực chí tà, làm sao ngươi có thể điều khiển nó được?” Bị tà khí thiêu đốt, thân thể đang trở nên ô uế nhưng Vương Tiễn chẳng bận tâm, ông ta càng hứng thú với cách Thanh Liên nắm giữ tà khí trước mắt hơn.

Thanh Liên không trả lời, vẫn im lặng nhìn thân thể Vương Tiễn chuyển hóa thành tà linh.

“Tà khí này chỉ có thể giết hình chiếu này của ta, không thể động tới bổn tôn ta được.” Bỗng nhiên Vương Tiễn nhìn đến ánh mắt đầy cổ quái của Thanh Liên.

“Ai nói ta muốn giết ngươi. Cái ta muốn từ đầu... Là bổn tôn ngươi.” Nụ cười Thanh Liên lạnh lẽo, đầy quái dị.

“Ngươi có cách chạm tới bổn tôn ta?” Vương Tiễn kinh hãi, ông ta vội vàng giải trừ hình chiếu bản thân khỏi thân thể này, cũng mặc kệ ba đồ đệ kia.

Thanh Liên nhìn thân thể trước mắt chuyển hóa thành tà linh thì giết đi.

Nàng dựa trên tri thức của lão tiền bối Phạm Tu mà nghiên cứu về linh hồn, hình chiếu vừa rồi là một đạo ý niệm của một cường giả quân Vương, phàm là ý niệm không thể nào tránh được tà lực xâm thực.

Dính phải tà khí vừa rồi, có thể dung hợp cùng thần trí, lẩn trốn trong đó. Thứ này Thanh Liên rút ra từ việc bảy năm tuổi thơ bản thân bị trồng tà chủng và bị Phạm Tu dẫn dắt ở năm đó, có điều lão tiền bối không có ý nghĩ làm hại Thanh Liên, còn nàng thì khác.

Để tà lực có thể đi vào thần trí, trong người kẻ đó phải không còn linh lực tồn tại, vì thế nên Thanh Liên phải chờ thời cơ thể trồng tà chủng vào thần trí Vương Tiễn. Tà khí rất kỳ diệu, đối với linh sư càng mạnh thì việc bị xâm thực cũng mạnh hơn, cũng dễ dàng bị kháng lại, thật sự rất mâu thuẫn.

Chỉ là nàng không biết ông ta là kẻ có thể kháng cự lại nó hay sẽ bị nó xâm thực. Dù sao việc này rất đáng để ra sức, tỉ lệ thành không cao nhưng nếu ông ta bị xâm thực, Thanh Liên sẽ có được một quân cờ rất lớn trong lòng Tấn quốc hùng mạnh kia.

Thanh Liên nhìn bàn tay bị lưỡi đao đâm xuyên qua, máu nhỏ giọt rỉ xuống đất. Từ đầu nàng có thể giải trừ cấm chế của Vương Tiễn nhưng nàng không làm thế, chỉ vì muốn thử khả năng chiến đấu hiện tại tới đâu.

“Dính đến đám cường giả trên linh Sĩ đều phiền phức cả.” Nàng có thể cảm nhận được bản thân hiện tại hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, một khoản cách lớn, vô cùng lớn.

Mỗi một đường đao va chạm, Thanh Liên không hề cảm nhận được sát ý của Vương Tiễn, rõ ràng ông ta không hề có ý giết mình, chỉ đơn thuần là muốn luận bàn một phen. Nhờ vậy Thanh Liên mới có thể thoải mái bung hết bản lĩnh chiến một trận.

Chỉ là nếu không phải do sự đặc thù của Bôn Lôi đao pháp, cộng thêm tà lực và sự tự tin kiêu ngạo kia của Vương Tiễn, e rằng nàng không có cửa so được.

Thanh Liên giải trừ trận pháp phong tỏa không gian xung quanh, đây chính là lí do vì sao bản thân có thể tùy thời giải trừ cấm chế kia.

“Ha, đã lâu rồi mới thoải mái thế này.” Thanh Liên lại nhớ tới lời dạy của sư phụ, linh sư chân chính đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ không tồn tại kẻ đó.

Thanh Liên vừa đi vừa múa may tay chân, cơ thể này bắt đầu quen dần với Bôn Lôi đao pháp rồi, có lẽ sớm thôi bản thân không cần phải thi triển Phong Linh cũng có thể sử dụng nó hoàn mĩ được.

Trận luận bàn này mang lại cho Thanh Liên rất nhiều lợi ích, cho thấy được con đường trước mắt vẫn còn xa lắm, vẫn còn nhiều thứ để học hỏi.

Lúc này, tại một nơi rất xa bên ngoài lãnh thổ Đại Việt. Giữa các thành trì trùng trùng điệp điệp, trong một căn phủ nọ, một bóng hình đang thiền định chợt mở mắt ra.

“Phù, tà môn, quá tà môn.”

Là Vương Tiễn, ý niệm của ông ta đã trở về với bổn tôn.

“Không xưng tên cũng không quan trọng, cường giả bậc này rồi cũng sẽ có một ngày hội ngộ trên võ đài lịch sử thôi.” Vương Tiễn vuốt râu, trầm âm nói.

Để chắc chắn, ông ta phải xin ân của Hoàng kiểm tra thần trí bản thân lần nữa mới được, dù sao thứ chí cực chí tà như tà khí này, ngay cả Hoàng cũng có thể bị nó xâm thực mà, cẩn thận vẫn hơn.

“Bẩm gia chủ, Hoàng muốn triệu kiến ngài.” Giọng nói bên ngoài truyền vào trong phòng.

“Tới đây.”

Vương Tiễn vừa mở cửa ra, cả một đội quân trùng trùng điệp điệp, sừng sững hiện ra trước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện