Linh quý phi cùng đoàn người vội vàng chạy tới, nàng ta không quản những ánh mắt kia mà nhào tới ôm lấy nhị gia Vũ Văn, phụ thân của mình.

“Mộc Vô Ưu, Vũ gia ta đắc tội gì với ngươi, tại sao lại bắt giữ họ?” Vũ Linh Phi chất vấn Thanh Liên.

“Cô cô, đại bá...” Đại Trà từ trong đám đông vọt vào, đứng bên cạnh Linh quý phi cùng Vũ Văn. Năm đó mẫu thân hắn phải lòng một phàm nhân là phụ thân hắn, rời bỏ thân tộc kết hôn với người đàn ông kia.

Khi sinh hắn ra, mẫu thân vì thân mang bệnh mà chết đi, phụ thân hắn vì quá đau buồn cũng sớm đi theo. May mắn rằng Vũ gia không so đo sai lầm năm đó, đón Đại Trà trở về Vũ gia, nuôi dưỡng hắn.

Có Vũ gia mới có Đại Trà như ngày hôm nay, họ chính là người thân của hắn, dòng máu của Vũ gia chảy trong người, sao hắn có thể trơ mắt nhìn họ bị hãm hại.

Trong đoàn người, có hai đứa trẻ len lỏi đi đến, là huynh muội Lý Thân Lý Tương.

“Bắt họ lại.” Thanh Liên ra lệnh.

Những binh sĩ lập tức bắt cả Linh quý phi, Đại Trà và đoàn người tháp tùng của nàng ta.

“Ngươi dám bắt ta? Ta là Linh quý phi của Vương tôn quý.” Vũ Linh Phi tránh lui những cánh tay của binh sĩ, vừa mắng: “Bỏ bàn tay thấp hèn của các ngươi ra.”

“Phàm là người của Vũ gia, tất cả đều diệt.” Thanh Liên lạnh lùng nói, nàng trở lại ghế ngồi, từ trên cao nhìn xuống.

“Ai dám động vào con gái ta?” Nhị gia Vũ Văn vùng dậy, hai tay vì dùng lực mà bị xích sắt đâm cho chảy máu. Ông ta đẩy ngã một binh sĩ cố bắt Linh quý phi, đứng trước mặt nàng ta và Đại Trà, ông ta đẩy nàng ta đi.

“Phụ thân?” Linh quý phi trơ mắt.

“Linh quý phi đã gả ra ngoài Vũ gia, nàng không còn là người của Vũ gia ta. Đại Trà, đứa bé này là chúng ta niệm tình cưu mang, vốn không có liên hệ gì với chúng ta.” Vũ Văn nhìn thẳng vào Thanh Liên, trấn định nói.

“Phụ thân/ đại bá...” Linh quý phi và Đại Trà rơi lệ, bọn họ hiểu vì sao ông ta lại muốn làm rõ giới hạn này, là để cứu lấy bọn họ. Trong mắt hai người, Vũ Văn không quản thương tích của mình mà vẫn nghĩ cho bọn họ, tâm tình này, ân nghĩa này...

Cảnh tượng này đã chạm tới lòng dân, một vài người mẫn cảm đau lòng rơi lệ.

Thanh Liên cười nhạt trong lòng. Trên tay nàng là một hắc trận pháp, con ngươi của Vũ Văn từ lúc bắt đầu đã ẩn hiện tà khí.

“Việc Vũ gia ta đã làm, trời vẫn đang nhìn. Vũ gia ta không thẹn với lòng, không thẹn với tâm, không thẹn với dân chúng thành Thăng Long.” Hai tay Vũ Văn bị trói chặt, hắn vẫn gào thét lên.

Dương Minh Hão nhìn Thanh Liên, lão cảm thấy nếu để tên này nói nữa, e rằng sẽ có biến lớn. Thanh Liên lắc đầu, ý bảo không cần xen vào, Thanh Liên cho phép Vũ Văn nói.

Vì, nàng cảm nhận được rồi, cảm nhận được nộ khí nhàn nhạt từ đám đông. Lần này, sẽ đứng lên phản kháng sao? “Bốn năm trước khi ngoại vực bắt đầu tấn công, toàn bộ linh Sĩ bát tinh của Vũ gia ta đều ra trận, kết quả không một người trở về.”

“Ba năm trước linh Sĩ ngũ tinh, lục tinh đều xông pha chiến trường, chúng ta ngày đêm ngóng chờ họ trở về. Lúc đó, thứ chúng ta chờ là hũ tro cốt của họ.” Vũ Văn vừa nói vừa rơi lệ, làm cho Linh quý phi, Đại Trà cũng rơi lệ theo. Từ bọn họ, cả dân chúng đều dâng lên một trận đau lòng, bắt đầu hiện lên phẫn nộ.

“Hai năm trước, toàn bộ linh Sĩ trong gia tộc đều lên chiến trường giết địch, họ cũng trở về với cát bụi. Vũ gia ta bán mạng vì dân, chiến đấu tới linh sư cuối cùng, lúc đó ngươi đang làm gì. Ngươi chỉ là một con nhãi ranh.” Lúc này ông ta không kiêng nể gì cái thân phận của Thanh Liên cả, hướng về nàng chỉ thẳng mặt, mắng.

“Ngươi ở đây vì dòm ngó gia sản Vũ gia, vu oan chúng ta theo ngoại tộc trong khi đó huynh đệ, thân nhân ta chết trên chiến trường, bảo vệ bình an cho Đại Việt. Ngươi, hãy tự hỏi với lương tâm mình, có xứng đáng làm người không, có xứng là công chúa của Vương không?”

“Mọi người, nàng ta giết hại công thần, nàng ta mới chính là tội đồ của Đại Việt. Hôm nay là Vũ gia ta, ngày mai có thể là Dương gia, là Phan gia, Triệu gia, cuối cùng sẽ giết đến người dân cuối cùng chỉ để thỏa mãn bản thân. Tương lai nằm trong tay các ngươi, nếu các ngươi không đứng lên phản kháng yêu nghiệt này, sớm muộn gì thành Thăng Long cũng sẽ sụp đổ.”

Những gia tộc bị chém trước đó chưa từng có một lời thanh minh lâu đến thế nhưng đã góp phần tạo nên những mồi lửa trong lòng dân, cho đến hôm nay, khi nghe Vũ Văn nói, mồi lửa ấy bắt đầu rực cháy.

“Thả Vũ gia đi...”

“Trả lại trong sạch cho ngài ấy...”

“Ác ma, không được giết Vũ đại nhân...”

“Vũ gia chính là công thần của chúng ta...”

“...”

Vũ Văn bị đao phủ ghì xuống, các đao phủ đã vào chỗ, trên tay đã cầm chặt đao, chỉ chờ lệnh. Linh quý phi và Đại Trà bị lôi khỏi đài, khóc thảm thiết nhìn năm mươi người của Vũ gia trên đó.

Giữa ồn ào, giữa tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết, Thanh Liên rút lệnh bài, ném xuống, lạnh giọng: “Trảm.”

Khoảnh khắc Vũ Văn sực tỉnh, ánh mắt mê mang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy lệnh bài nâu đỏ rơi trước mặt, trên khắc chữ “Trảm” nặng nề. Mặc cho những tiếng gào khóc, mặc cho những tiếng chửi rủa, những thanh đao kia vẫn lạnh lùng chém xuống, những dòng huyết lệ chảy ra...

Lý Thân vội vàng che mắt Lý Tương lại, không để cô bé chứng kiến cảnh tượng này.

Cả không gian vắng lặng, không có tiếng hò hét, không có tiếng kêu gào, không có hơi thở. Tất cả đều sững sờ, nhìn năm mươi tộc nhân Vũ gia trên đài, đầu rơi khỏi cổ, máu nhuộm đỏ đài.

“Phụ thân...” Linh quý phi gào khóc. Nàng ta chẳng biết là lấy sức từ đâu mà đẩy linh Sĩ đang giữ mình ra, chạy đến bên cạnh Vũ Văn, ôm lấy thi thể ông ta, òa khóc như đứa trẻ.

Đại Trà ngồi bệt xuống đất, sững sờ nhìn thi thể lạnh lẽo của tộc nhân Vũ gia. Hắn nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt căm phẫn, đứng dậy, xông về phía Thanh Liên, tung ra nắm đấm: “Ta phải giết ngươi...”

Một linh Sĩ ở cạnh bên đánh hắn ngã văng đi.

Một vài người trong đám đông nóng máu, xông lên đài.

“Báo thù cho Vũ gia...”

“Báo thù cho Vũ gia...”

“Tiêu diệt ác ma...”

“Tiêu diệt ác ma...”

“...”

Cả đoàn dân xông lên, tạo thành tràng cảnh hỗn loạn, các binh sĩ buộc phải đại khai sát giới, giết đi vài người để chấn an những kẻ phía sau.

Thanh Liên ngồi vào kiệu rời đi, các gia tộc khác xem xong cũng lần lượt rời đi.

Dương Minh Hão cưỡi ngựa theo kiệu, đưa cho Thanh Liên một văn thư, nói: “Đây là bản đồ đánh dấu toàn bộ những nơi trinh sát của chúng xuất hiện như ý ngài.”

Thanh Liên cầm lấy văn thư ấy, trên đó vẽ bản đồ rõ ràng, đánh dấu từng vị trí trinh sát ngoại vực xuất hiện cũng như thời gian cụ thể.

“Báo với bọn họ, tối nay tập hợp tại chỗ cũ, ta có chuyện cần bàn.” Thanh Liên nói xong thì cỗ kiệu đã đi nhanh, vượt qua Dương đại nhân.

Lão nhìn về pháp trường hỗn loạn kia rồi nhìn lại cỗ kiệu, ánh mắt dâng lên muôn vàn cảm xúc.

“Giết người không hề ngại dơ tay, nghe lăng mạ mà cảm xúc không chút dao động. Tâm tính bậc này, thật đáng sợ. Chẳng trách Vương dám giao quyền cho công chúa.”

Năm đó Vương lên chiến trường, lại giao quyền hành vào tay Thanh Liên, một tiểu công chúa chín tuổi khiến cho quần thần phản đối dữ dội, bao gồm cả lão. Nhưng thời gian năm năm đã chứng minh, Vương không hề hồ đồ, vị công chúa này thậm chí còn làm thích hợp hơn cả Vương.

“Đáng tiếc...” Đáng tiếc là đan điền bị hủy, linh căn tu hành đoạn tuyệt. Nếu không với tâm tính bậc này mà khả năng tu hành còn đó, tuyệt đối lợi hại hơn cả tất cả thiên kiêu mười năm qua.

Lý Thân kéo Lý Tương đi, không quên dặn dò: “Muội muội, nhớ kỹ đừng nên trêu chọc vào vị công chúa đó, sau này gặp phải chúng ta phải chạy thật nhanh, biết chưa?”

“Tương nhi đã biết.” Lý Tương gật đầu.

Chí Nam chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, lúc này hắn mới bước đến chỗ Đại Trà, nói: “Còn đứng được không?”

“Để mặc ta một lúc đi.” Ánh mắt Đại Trà đờ đẫn, nhìn năm mươi tộc nhân Vũ gia bị xử tử kia.

“Chí Nam, thi ra năm đó cảm giác của ngươi là như thế này.” Đại Trà cắn răng, tay bất lực nện vào đất.

“Ta ở đó mà không thể làm gì cả, chỉ biết khóc lóc, chỉ biết nhìn họ bị giết hại trước mắt. Ta... Ta thật vô dụng mà. Hức... Hức...” Nước mắt Đại Trà tuông rơi như mưa, giọt nước mắt bất lực, ẩn ẩn thê lương.

Chí Nam nhìn về phía cỗ kiệu li khai kia, tay nắm chặt thành quyền, hình ảnh về đêm mưa bão ngày đó hiện về, cái ngày mà hắn mất đi mẫu thân, mất đi các đệ muội, mất đi mái ấm của mình.

Năm năm qua, hình ảnh đó vẫn luôn tồn đọng trong tâm trí Chí Nam, không ngừng thôi thúc bản thân tiến lên, dù đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm trong truyền thừa nhưng chưa một lần buông xuôi, cũng chỉ vì để bản thân cường đại, sẽ có một ngày trả được thù này.



Buổi tối trăng lên, những vì sao sáng ẩn hiện trên bầu trời đêm...

Tại phía tây nam thành Thăng Long, một tông môn lớn sừng sững hiện ra trước mắt. Cổng lớn khắc hai chữ “Huyền Minh”, đây là Huyền Minh tông, đệ nhị tông môn thành Thăng Long.

Một lão nhân đang ngồi thẫn thờ giữa sân. Năm năm trước đệ tử lão tham gia truyền thừa, cho tới một tuần trước trở lại, tuy vẫn an toàn sống sót nhưng tu hành tiến bộ quá chậm, vẫn chẳng thể so được với đám thiên kiêu của Quang Huy tông.

“Tuy chúng ta là tông môn hạng hai nhưng so với họ chẳng khác gì giọt nước giữa đại dương. Có cố gắng bao nhiêu cũng không thể lật trời.”

Chiến tranh xảy ra, tình trạng thiếu hụt tinh thạch trở thành gánh nặng đối với Huyền Minh tông này, chẳng có học đồ nào nguyện ý gia nhập, họ thà ở bên ngoài kiếm sống còn tốt hơn.

Bỗng nhiên một con bồ câu trắng từ trên không sà xuống, giữa chừng thì nổ tung ra, máu thịt của nó rơi xuống chỗ đất trước mặt lão nhân, tạo thành một dòng chữ.

Đọc lên từng con chữ, ánh mắt lão nhân hiện lên kinh hoảng, lão vội vàng sửa sang y phục, lặng lẽ mở cửa rời khỏi tông môn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện