Tại phủ đệ của Thanh Liên, bên ngoài được bao quanh bởi tầng tầng trận pháp, bên trong ánh sáng chú ngữ liên tục phát quang.

Lúc Thanh Liên đang nghiên cứu trận pháp thì một con bồ câu lượn lờ bên ngoài cửa sổ. Sau đó nó vỡ ra thành huyết nhục, tạo thành huyết thư.

Sau khi dòng chữ ấy dung nhập vào đầu Thanh Liên thì huyết thư cũng biến mất.

“Hừm, vốn định lấy Dương gia để khai đao tiếp theo... Xem ra Dương đại nhân vẫn còn tỉnh táo. Cũng đúng, nếu một Dương gia lụm bại sao có thể đào tạo được quân Vương như Mộc Trung Nhân chứ?”

“Sự xuất hiện của đám người đó không tránh khỏi có liên quan...” Từ đầu năm tới giờ có rất nhiều kẻ lạ xuất hiện trong thành. Thông qua các trận pháp quan sát, Thanh Liên nhìn thấy những hình xăm trên cánh tay, chân chúng, là người của Ngục Môn. Tuy nhiên mải đến sáng nay khi Thanh Liên xử tử Vũ gia, bọn chúng mới bắt đầu hành động.

Năm năm trước Ngục Môn đã xuất hiện lân cận thành, mưu đồ với truyền thừa. Năm năm sau bọn họ vẫn xuất hiện ở đây. Lần này không tiếc lấy ra công pháp của Hoàng để dẫn dụ các đại gia tộc nổi dậy, thật sự chỉ đơn thuần là chiếm đoạt quặng tinh thạch thượng phẩm thôi sao? Không, chắc chắn trong thành Thăng Long này phải có một vật gì đó cực kỳ trân quý.

Cái mà Thanh Liên chú ý là nàng nắm trong tay toàn bộ binh lực hiện tại của thành Thăng Long, dù có cử vị linh Sĩ cửu tinh còn lại bảo vệ Bạch gia đi nữa thì lực lượng ấy vẫn rất đông đảo. Chỉ vì một bộ công pháp tàn khuyết của Hoàng và quặng tinh thạch thượng phẩm mà đám gia chủ kia dám dùng cả gia tộc để đặt cược sao? Chưa kể đến đám người Ngục Môn kia có thể lật mặt, không giao ra nửa chú ngữ công pháp còn lại.

Nếu họ thật sự xuất lực, chỉ có hai khả năng, một là họ nắm chắc có thể đối chiến được với binh sĩ trong tay nàng, hai là họ có được lợi ích đảm bảo nào đó trong trường hợp thất bại.

Không có Tướng lĩnh tham gia, Thanh Liên không hề sợ bọn họ vây công nhưng đối phương lại là Ngục Môn, quỷ kế đa đoan không thể không làm vài phòng bị được.

“Ta muốn xem thử Ngục Môn các ngươi muốn gây nên sóng gió gì ở thành Thăng Long này.” Sắp tới có lẽ nàng khá bận bịu đây.

Thanh Liên lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu các trận pháp.



Vũ gia phủ đệ...

Chí Nam đứng một mình ở ngoài cửa, đợi chờ ai đó.

Ở bên trong, Đại Trà với khuôn mặt đờ đẫn đặt những hủ tro cốt của năm mươi nhân mạng Vũ gia lên điện thờ.

Ban sáng, vì quá sốc trước cảnh tượng toàn bộ người nhà mình bị chém đầu nên Vũ Linh Phi đã ngất đi, được đưa về vương cung. Chí Nam và người dân giúp đỡ hắn hỏa thiêu thân xác, đem tro cốt của bọn họ về đây.

Hắn vừa đặt hũ tro cuối cùng lên điện thờ, tay vô tình chạm phải nơi nào đó làm một cánh cửa mở ra.

“Hở, sao ta chưa từng thấy nơi này?” Mang theo tâm tính tò mò, Đại Trà bước chầm chậm vào căn phòng ấy. Khoảnh khắc Đại Trà vừa bước vào căn phòng ấy, từng hũ tro cốt xuất hiện những rung động nhỏ.

Đó là một căn phòng rất lớn, xung quanh là những ngọn đuốc đã tàn cùng những ảnh thờ lớn treo khắp tường, xung quanh ảnh thờ là những ghi chép, cố sự...

Đại Trà lại gần đọc, càng đọc, ánh mắt hắn càng run rẩy, không thể tin vào thứ mình đang đọc...

“Vũ gia ta thật sự... Là phản đồ sao?” không như Chí Nam hay trốn về thăm gia đình, Đại Trà dù có trốn ra ngoài tông môn cũng chỉ đi quanh quẩn trong các huyện lân cận, không dám về thăm Vũ gia cho đến khi tốt nghiệp, được phép xuất sơn. Có thể nói bảy năm nay hắn không hề có bất cứ liên lạc gì vói Vũ gia.

Đại Trà cắn răng, không hiểu sao vừa nhìn đến những cố sự này, tim hắn chợt thắt lại. “Chẳng lẽ những ký ức tốt đẹp kia là giả sao? Không, nếu là giả sao lúc lâm chung nhị gia Vũ Văn lại giúp ta và cô cô thoát tội?”

Cảm xúc lúc ấy không thể là giả được, chắc chắn không phải giả, bọn họ bị vị công chúa kia giết hại, là năm mươi người chết oan.

Nắm đấm đấm vào những tờ giấy kia, dù hiện quá rõ trước mắt, Đại Trà vẫn không muốn tin Vũ gia là ngoại vực giáo được.

“Chắc chắn Vũ gia bị hãm hại, phải, những thứ này là do nàng ta đem đến.” Đại Trà lấy tay gỡ toàn bộ những ảnh thờ cùng những ghi chép trên tường xuống, thiêu rụi toàn bộ.

Trong đôi mắt Đại Trà ẩn hiện sự phẫn nộ, lại có chút quẫn bách. Hắn muốn báo thù, nhưng khổ nỗi có hai trở ngại lớn là thiên phú tu hành của hắn quá kém, chỉ là linh căn hạ phẩm và tinh thạch dự trữ không còn nhiều.

Khi linh khí thiên địa còn tồn tại, con đường tu hành đã khó khăn rồi. Hiện tại toàn bộ linh sư đều sống nhờ tinh thạch, linh căn hạ phẩm hấp thu linh khí bên trong rất chậm, chưa kể đến tinh thạch trợ cấp hàng tháng cho một luyện khí sư bình thường hiện tại rất thấp.

Ngoài ra hắn và Chí Nam cuối năm nay sẽ xuất sư vì đã mười lăm tuổi, sẽ không còn được cung cấp tài nguyên tu hành nữa, dù lựa chọn trở thành chấp sự nắm quyền thế cũng không có được những tài nguyên ấy.

Hắn muốn báo thù gia tộc, nhưng hữu tâm vô lực. Nộ hỏa trong mắt chuyển dần thanh hèn mọn, hắn không có tự tin báo thù, cũng không thể báo thù.

“Đại Trà, ngươi thật phế vật...”

“Đại Trà, Vũ gia ta dưỡng ngươi bao nhiêu năm, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta bị giết hại sao?”

“Đại Trà, ngươi có phải là nam nhi không...”

“Đại Trà...”

Từng giọng nói vang bên tai, như thể bọn họ vẫn còn sống, đang ở trước mặt trách móc hắn, trách móc sự vô dụng, tâm tính yếu kém của hắn.

Hắn... thật bất tài mà.

Giờ phút này, Đại Trà thật khát vọng có được sức mạnh có thể nghịch chuyển càn khôn, sức mạnh có thể giúp hắn trả huyết hải thâm thù.

Đại Trà gục đầu xuống, hai tay liên tục gạt đi dòng lệ nóng.

Vù... ù... ù...

Bỗng nhiên từng hạt tro nhỏ li ti chuyển động dưới chân Đại Trà. Chúng tạo thành biển tro, vây vòng trước mặt hắn.

“Cái gì thế này?” Đại Trà chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đám tro kết dính với nhau, từ từ tạo thành quả cầu đen. Từ quả cầu, những cạnh sắc nhọn vươn dài ra.

“Trông như... Một bông hoa...”

Bông hoa đen càng lúc càng to ra, tử khí tỏa ra xung quanh khiến Đại Trà có một cảm giác ớn lạnh, như thể đứng trước mặt hắn là linh hồn của năm mươi người Vũ gia vậy.

Bông hoa bất ngờ xông tới chỗ hắn.

“A...”

Bông hoa bám lên mặt hắn, từng cánh hoa đâm vào da thịt, kết nối toàn bộ kinh mạch, Đại Trà vùng vẫy muốn gỡ nó ra nhưng càng gỡ nó càng dung hợp nhanh hơn.

Ánh mắt Đại Trà mở to, không hề có tiêu cự, giống như thể là một xác sống. Bông hoa đen bắt đầu dung hợp vào bên trong cơ thể. Hỏa linh căn trong người hắn uốn éo, từ một mẩu nhỏ ban đầu đâm chồi cao hơn, to hơn.

Từng đường gân xanh đỏ hằn lên trên tay, cả cơ thể hắn được cường hóa. Tu vi được gia trì, tăng với tốc độ chóng mặt.

Linh Đồ cửu tinh... linh Sĩ... linh Sĩ nhất tinh... Càng tới gần linh Sĩ nhị tinh, tốc độ thăng tiến càng chậm dần.

Một dòng linh lực trong cơ thể bạo phát mãnh liệt, đưa hắn vượt qua ngưỡng cửa đột phá, trở thành linh Sĩ nhị tinh, dư lực mạnh mẽ đẩy ngã hắn xuống đất.

Nửa canh giờ trôi qua, ánh mắt Đại Trà dần có tiêu cự, ý thức chuyển động, hắn từ từ ngồi dậy. Thần trí còn mơ hồ nhìn xung quanh.

“Ọe... Đại Trà ói ra một ngụm nước đen xuống sàn.”

Bỗng hắn cảm nhận sự thay đổi của bản thân rất rõ ràng, Đại Trà nhìn vào hai tay mình rồi nhìn vào đan điền, dòng linh khí lưu chuyển trong đó... không sai được.

“Linh Sĩ!” Linh khí trong người hắn, chất lượng đều vượt xa trước đó, hắn đã trở thành linh Sĩ rồi. Bây giờ hắn cảm thấy rất sảng khoái, cơ thể chưa từng thấy linh hoạt như thế này.

Mỗi nhịp đập, kinh mạch, xương cốt như hoàn toàn dung hòa với ý nghĩ, giờ phút này Đại Trà mới cảm thấy mình mới chân chính làm chủ hành động, làm chủ cơ thể của mình.

Đại Trà chỉ mới động ý nghĩ thôi, bàn tay quơ ra một cái đập nát một bức tường trước mặt.

“Lực đạo thật khủng khiếp.”

Bỗng đan điền Đại Trà xuất hiện một bông sen đen, bảy cánh nở rộ. Ngay sau đó, trong đầu Đại Trà hiện ra hàng chữ, là các chú ngữ tạo thành công pháp nào đó.

“Cửu U Liên Quyết – Thất Diệp Ma Tâm!”

“Là Thiên giai công pháp.” Cú vung tay vừa rồi rất bình thường nhưng nó lại cộng hưởng với 300 huyệt đạo trong cơ thể, bạo phát linh lực cực mạnh đánh nát cả bức tường dày như thế. Nhân giai cộng hưởng tối đa là 120, Địa giai là 240, trên Địa giai chính là Thiên giai.

Không chỉ thế, linh căn tu hành của hắn cũng đã thay đổi rồi, là linh căn hắn chưa từng thấy, rất có thể chính là thiên phẩm linh căn.

“Đại bá, thúc thúc, mọi người, hãy chờ ta, ta sẽ trở nên cường đại, báo thù cho mọi người.” Ánh mắt Đại Trà hiện lên sự tự tin tuyệt đối, từng đợt rung động nhân tâm.

Có được công pháp này, Đại Trà có thể cảm giác được nhân sinh của bản thân từ nay đã thay đổi, sẽ không còn là một linh sư tầm thường giữa muôn vàn linh sữ nữa.

“Ha ha ha...” Đại Trà ngửa mặt cười lớn, từ nay hắn không còn là củi mục nữa. Hắn chính là Vũ Đại Trà, từ nay bước trên con đường của cường giả.

“Thật sảng khoái.” Đại Trà liên tục xuất kích, đánh nát các bức tường xung quanh. Quăng hết cừu hận đi, giờ phút này hắn chỉ đơn thuần tận hưởng sức mạnh này.

Vù... ù... ù...

Ách xì! Gió đêm se lạnh thổi qua người Chí Nam làm hắn nhảy mũi một cái. Hắn ước chừng Đại Trà đã ở trong đó hai canh giờ rồi.

Chí Nam nghe thấy tiếng đổ nát bên trong. Nhớ lại tình cảnh bản thân lúc đó, hắn thật cảm thông với Đại Trà.

“Huynh đệ à, cứ phát tiết hết đi, có như vậy ngươi mới có thể bước tiếp được.”

Phan gia phủ đệ.

“Nhị Lang, ngươi nói đây thật sự là công pháp của Hoàng sao?” Phan gia chủ Phan Long Thành, một lão nhân đã hơn một trăm bảy mươi mùa xuân, vừa cầm một tờ giấy lên nhìn vừa nói.

Trước mặt ông ta là Phan Chí Bình, phụ thân của Vương Hậu, gia gia của Mộc Anh Kiệt và Mộc Kỳ.

“Vâng phụ thân, người nhìn xem...” Phan Chí Bình bạo phát linh lực, để lộ ra từng huyệt đạo bên trong.

“250 huyệt đạo, thật sự là công pháp thiên giai.” Lão gia tử kinh ngạc: “Chỉ là bản tàn khuyết thôi mà khai mở những 250 huyệt sao?” Nếu nó là công pháp hoàn mĩ, tiềm lực phải kinh khủng bậc nào.

“Đáng tiếc nó là công pháp thổ hệ, không thích hợp cho Kiệt nhi và Kỳ nhi tu hành.” Phan Chí Bình tiếc hận nói. Hắn vừa liếc nhìn phụ thân mình, quan sát từng biểu cảm, nhận thấy lão gia tử đã dao động rồi.

“Hừm, dùng công pháp của Hoàng để trao đổi, kẻ kia không đơn thuần là muốn lấy mạng của Vô Ưu công chúa, đúng chứ?” Tuy lão lưu luyến công pháp của Hoàng nhưng lão không ngu, có thể lấy ra công pháp của Hoàng làm vật đặt cược, không thể nào đơn giản thế được.

“Vâng, việc hệ trọng này hài nhi không dám đơn phương quyết định, phải xin ý kiến của người.” Phan Chí Bình đáp lời.

“Kẻ đó là ai, trong đời ta làm giao dịch với rất nhiều người, xấu có tốt có, già có trẻ có nhưng tuyệt nhiên sẽ không giao dịch với kẻ mà đến cả khuôn mặt cũng chẳng thấy đâu?” Lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột.

“Người đó đã đợi sẵn ở trước thư phòng, nếu người thấy bất tiện, hài nhi sẽ dẫn hắn vào đây.” Phan Chí Bình rũ mắt nói. Đúng như hắn dự đoán, dù cho có lấy ra công pháp của Hoàng để dẫn dụ lão gia tử có thể sẽ dao động nhưng tuyệt nhiên sẽ không hồ đồ quyết định.

“Cho hắn vào đi.” Phan lão gia tử hạ lệnh. Tròng mắt ông ta đảo đảo, xoay chuyển tâm tư.

Không rõ là do kinh nghiệm trăm năm lịch luyện hay gì mà lão lại ngửi thấy mùi âm mưu từ chuyện này.

Cạch! Tiếng cửa mở ra, một bóng người bên ngoài chầm chậm đi vào theo Phan Chí Bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện