Trần Lĩnh đang bế quan, bỗng nhiên từng âm vang báo hiệu vọng bên tai khiến ông kết thúc việc thiền định, mở mắt ra.

“Có kẻ đột nhập...” Từ sau khi ông nhận Thanh Liên làm đệ tử thì đã thiết lập một cấm chế nhỏ tại ngọn núi này, chỉ cần có kẻ đột nhập ông sẽ biết ngay lập tức. Ông làm việc này để tránh tai mắt của người ngoài dòm ngó những bài học mà ông dạy cho Thanh Liên.

Lúc này, phía trước căn nhà của ông và Thanh Liên, một màn hợp tấu vừa kết thúc, cảnh vật lại trở nên yên tĩnh lạ thường nhường lại không gian cho hai đứa trẻ. Thanh Liên lãnh đạm từ trên nóc nhà nhìn xuống Chí Nam, Chí Nam nhìn Thanh Liên với ánh mắt đầy thưởng thức xen lẫn tò mò.

Vù... ù... ù...

Gió đêm se lạnh cứa qua tán lá, hái xuống từng mảnh nhỏ rơi vãi sân, vươn trên nóc nhà nơi Thanh Liên đang ngồi, khẽ chạm vào mái tóc để dài của Chí Nam.

Thế nhân thường nói âm nhạc là ma thuật, có thể thông qua nó mà giãi bày cảm xúc, thấu hiểu tiếng lòng của cả người nghe và người tấu. Cậu bé thật tò mò, làm sao một vị công chúa được sinh ra trong vương tộc lại có thể cất lên tiêu khúc an bình, sạch sẽ đến thế.

Trong khi đó, Thanh Liên rũ mắt xuống, nhảy khỏi nóc nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Kẻ giả dối.” Như mọi khi, thổi tiêu xong cô bé lại lên giường đi ngủ.

“Nè sư muội, tiêu khúc vừa rồi tên gì thế? Chí Nam đuổi theo phía sau, cười hỏi, giọng nói ái nam ái nữ lại vang lên. Đáp lại chỉ là sự im lặng của Thanh Liên.

“Sư muội à, giờ vẫn còn sớm, có thể cùng ta nói chuyện không?”

“Này sư muội...”

Rầm! Cánh cửa trước mắt Chí Nam đóng sầm lại, nam hài Chí Nam trong y phục nữ nhi phồng má, không vui nói: “Chẳng thú vị gì cả.”

“Ai chẳng thú vị cơ?” Đột nhiên một giọng nói khàn khàn truyền từ phía sau tới khiến Chí Nam giật thót, nhảy ra sau la ó: “Má ơi, ma...”

Bóng đen từ lùm cây đi ra, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Chí Nam vỗ ngực tự trấn an, nói: “Ra là ngài, Trần sư bá, làm con cứ... Á...”

Chí Nam bị Trần Lĩnh bất ngờ nhấc bổng treo lên trên cây, hàng mi ông nhíu lại, nói: “Giờ này ngươi còn đến đây làm gì, không phải có ý đồ gì với đồ... Tiểu cô nương kia sao?” Trần Lĩnh suýt chút nữa công khai Thanh Liên là đệ tử của mình. Thân phận cùng vị trí hiện tại của ông rất mẫn cảm, rất nhiều kẻ trong bóng tối dòm ngó, biết được Thanh Liên là đệ tử của ông sẽ mang đến nguy hiểm cho con bé.

“Hứ, con mà thèm có ý với cái đồ chẳng thú vị kia á.” Chí Nam nói xong thì lấy cái nhẫn không gian mình cầm đến, đưa ra cho Trần Lĩnh, nói: “Chí Nam con đây chẳng ngại đường xa, gian nan khổ cực mang thứ này đến cho ngài mà ngài lại đối xử với vị cứu tinh của mình thế sao?”

Trần Lĩnh lườm Chí Nam, ông dửng dưng bắt lấy cái nhẫn không gian trong tay Chí Nam, nhìn vào trong nhẫn là một bản vẽ đồ vật nào đó. Trần Lĩnh khởi động nhẫn lấy bản vẽ ra nhìn sơ một lượt, một giây sau ánh mắt ông hiện lên sự kinh ngạc: “Đây là...”

“Phải, bản vẽ của súng, thứ vũ khí chưa hoàn thiện của Bắc Bình Vương năm xưa.” Chí Nam tự nhảy xuống khỏi cây, lấy gương ra chỉnh lại tóc tai, nói. Sự kinh ngạc của Trần Lĩnh thật không nằm ngoài dự đoán.

Bắc Bình Vương là vị Vương thần bí nhất trong ngũ Vương khai quốc, trong ghi chép lịch sử không có nhiều thông tin về ông, chỉ biết ông thành tựu quân Vương khi còn rất trẻ, ông sáng tạo ra rất nhiều kiện đồ vật vượt xa cả thời đại, có những thứ cho đến bây giờ hậu thế vẫn chưa biết hết được, tỉ như súng, thứ vũ khí nằm trên bản vẽ này.

“Nếu tỉ lệ này là thật thì có nghĩa bản vẽ này đã hoàn thiện...” Trần Lĩnh lẩm bẩm, ông quay sang Chí Nam nói: “Kẻ nào... Là kẻ nào đã hoàn thiện nó?” Mười vạn năm qua, những dấu tích lịch sử đã phai dần, tuy nhiên truyền kỳ về ngũ Vương khai quốc luôn là thứ thu hút thế nhân.

Đáng chú ý nhất là bảng ghi chép về xếp hạng vũ khí trong thiên hạ của Bắc Bình Vương, có một thứ vượt qua cả thương, côn, đao, kiếm, một thứ vũ khí chỉ có trong tưởng tượng, mơ hồ trên giấy nháp, đó là súng. Nghe đồn năm đó ngài đã muốn luyện chế thứ này, nhưng vì lí do nào đó mà tiêu huỷ nó đi, biến nó thành dĩ vãng, hậu thế muốn phục chế cũng không thể, bao nhiêu luyện khí sư lịch luyện chục năm, trăm năm, nghìn năm cũng không thể hoàn thiện bản vẽ.

Trần Lĩnh là luyện trận sư, đối với những sự vật trên đời, ở khía cạnh nghiên cứu đều có sức hấp dẫn nhất định đối với ông. Khi tiếp xúc với bản vẽ này, trăm năm nay ông cũng không nhìn ra được chỗ nào, thế mà giờ đây, bản vẽ hoàn chỉnh lại có thể hiện ra trước mắt.

“Là tiểu thư Bạch gia ở ngoại thành, Bạch Phong Vân. Tháng trước khi con về thăm gia đình đã thấy nàng ấy hoàn thiện thứ này.” Chí Nam hào hứng kể.

“Bạch Phong Vân sao...” Hình như trong đám người thuộc Bạch gia ngoại thành mà ông biết chưa nghe qua cái tên này. Ông hỏi: “Người đó bao nhiêu tuổi?” Có thể là khách cung phụng chăng, có thể là một luyện khí tông sư... Ông phải đi bái phỏng một phen mới được.

“Nàng ấy... Bằng tuổi với Vô Ưu sư muội.”

“Cái gì? Ngươi nói lại coi...” Đôi tai ông có vấn đề rồi, hình như ông nghe lầm thì phải.

“Ngài không nghe lầm đâu, nàng ấy mới bảy tuổi.” Khuôn mặt Chí Nam nói chắc như đinh đóng cột, cậu còn bổ sung thêm: “Nàng ấy, có thể nói là thiên kiêu thế hệ này của Bạch gia, con có thể đảm bảo chẳng bao lâu nữa nàng ấy sẽ vào thành, lúc đó sợ rằng thành Thăng Long sẽ nhấc lên một hồi sóng gió đây, ha ha.”

“Bảy tuổi...” Trần Lĩnh lẩm bẩm, ở cái độ tuổi này vừa lúc tâm trí chớm nở, không thể nào có được kiến thức uyên bác mà giải được bản vẽ của Bắc Bình Vương, thứ đã làm đau đầu luyện khí sư trong thiên hạ suốt mười vạn năm được. Trừ phi... Là cơ duyên, chẳng lẽ đứa trẻ đó đạt được cơ duyên nào sao.

“À, thứ này nữa.” Chí Nam lấy trong túi ra một vật, nhìn thấy nó, ánh mắt Trần Lĩnh mở to, đó chẳng phải là một khẩu súng sao, bản vẻ là giấy, vật trên tay Chí Nam cầm là thật, hàng thật trăm phần trăm.

Chí Nam nhìn Trần Lĩnh, cậu bé lại lấy ra một vật nhỏ, làm nhọn về một đầu đặt vào trong súng, nói: “Muốn sử dụng súng, không thể không thiếu đạn được.” Chí Nam chĩa súng về phía con người gỗ mà Thanh Liên hay luyện tập, bóp cò.

Pằng!

Viên đạn phóng ra với tốc độ cực nhanh, xuyên thủng một lỗ trên ngực con người gỗ.

Trần Lĩnh bước tới đó soi xét, vừa sờ vào vừa phân tích: “Tấn công không một dấu hiệu báo trước, không lùi sâu lấy đà, không dụng lực, không có chuẩn bị, cứ thế mà phát ra... Tốc độ này...” Ông có thể liên tưởng, nếu một người bình thường cầm kiếm đánh với một người cầm súng, kẻ cầm kiếm chắc chắn thua. Lực công kích lẫn tốc độ này, quá hoàn mĩ.

Trần Lĩnh cầm viên đạn lên, lại phân tích: “Chỉ với một mẩu sắt bình thường sát thương đã cao như thế, nếu được luyện khí sư cao giai dùng quặng thiết tốt nhất luyện chế, sẽ như thế nào đây.

“Này nhóc, bao nhiêu người biết thứ này?” Khuôn mặt Trần Lĩnh trở nên âm trầm, hỏi. Giờ thì ông đã rõ, vì lí do gì mà năm đó Bắc Bình Vương không muốn lưu giữ thứ này, quá nguy hiểm. Thứ vũ khí này không như những vũ khí khác, phàm nhân cũng có thể sử dụng phát huy được uy lực cực đại, nếu rơi vào tay kẻ tâm tính bại hoại, đây là nguy hại cho xã tắc.

“Ừm... Có con, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ con và Bạch gia bọn họ biết thôi.” Chí Nam trả lời.

Vẫn chưa nhiều, còn không chế được. Trần Lĩnh mở miệng nói: “Nghe ta dặn đây, không được cho ai biết thêm về thứ này nữa, có nghe không. Nếu nó truyền ra ngoài ta sẽ tính sổ ngươi đầu tiên.”

Chí Nam:...

Hình như mình tự bê đá đập chân rồi, lại đi quên coi ngày.

“Vâng vâng, ngài biết con mà, dù thiên quân vạn mã trước mắt con cũng chẳng hé lời.” Chí Nam vỗ ngực nói. Trần Lĩnh lườm qua.

“Chỉ hy vọng thế.” Vẫn là ông nên tự xuất mã, khống chế tin tức này thì hơn.

Cuộc nói chuyện lớn thể này Thanh Liên không thể không nghe thấy được. Cô bé núp sau cánh cửa, hé mắt nhìn ra đã thấy toàn bộ, cả lúc viên đạn kia bay xuyên qua người gỗ.

“Nhanh thật.” Đến cả ánh mắt Thanh Liên cũng không theo kịp tốc độ đạn bay ra, nó còn nhanh hơn cả kiếm ý cô bé thi triển nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện