Toàn bộ không gian Quang Huy tông đã trở thành bình địa, cánh rừng xanh bị san phẳng, mặt đất bên dưới bị đao ý chém qua, tạo thành các rãnh sâu...
Một đường đao khắc sâu trên thời gian trường hà, khiến thiên địa tồn tại một vết tích không thể xóa nhòa.
Đứng trước đao quang vắt ngang thiên địa, thân thể của Trụ Vương đang được tái tạo. Cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết, tưởng như chưa từng bị một đoa vừa rồi chém qua, thế nhưng...
“Khặc.” Hai đôi ngươi nhỏ huyết, máu từ thất khiếu trào ra. Ấn ký Hắc Long trên ngực Trụ Vương tan nát, trước ngực in một vệt đao dài. “Đao này không thuộc quá khứ lẫn tương lai, nhằm thẳng vào chân thân, chém trực tiếp vào chân hồn của lão phu.”
“Chung cực đao pháp. Năm đó chứng kiến Lục Yểm thi kiếm, cứ ngỡ là cảnh tượng kinh diễm nhất lão phu từng chứng kiến, thật không ngờ lại xuất hiện người có thể vượt qua tầng thứ này, lại chỉ là một quân Vương nhỏ bé.”
Ấn ký hình chiếc cốc trước ngực Trụ Vương bị vỡ nát.
“Thương gia chí bảo Tứ Dương Phương Tôn, được rèn từ Tiên Thạch cũng suýt không chịu nổi, Lục Yểm Địa Tiên Kiếm chỉ có Ngũ Sắc Thần Quang mới trấn áp được, lại trực tiếp bị hủy.”
“Nếu năm đó không luyện ra Hắc Long pháp thân, có lẽ lão phu cũng bỏ mạng dưới một đao này.” Trụ Vương quẹt máu ở miệng, bình ổn lại thể trạng.
“Thật không ngờ, kẻ có thể mang đến cho ta cảm giác đối diện với tử vong, lại chỉ là một quân Vương.” Trụ Vương nhìn về nơi Mộc Trung Nhân tan biến, cảm khái: “Kẻ này đã đặt chân vào chung cực đao pháp, khiến cho những thủ đoạn chống lại đám đao tu kiếm tu của lão phu vô nghĩa.”
Trụ Vương đưa tay ra trước đạo đao ý chẻ thiên, các hắc thủ trồi lên, bao lấy đao quang nhưng toàn bộ bị đao ý chém nát, lão thở dài: “Đáng tiếc không thể hấp thu, biến nó thành của ta được.”
Trên bàn tay của Trụ Vương, có năm tia lửa phập phùng, là thứ lão ta thu được từ các quân Vương ngã xuống. Các hắc thủ dùng tốc độ rất nhanh luyện hóa chúng, năm tia sáng sắp thâm nhập vào người Trụ Vương thì lão nhận ra điều bất ổn. Trụ Vương vừa lùi thân vừa xuất chiêu.
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Vô Gian!
Năm tia sáng xuất hiện vệt đen, từ vệt đen, những thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào nơi Trụ Vương vừa li khai, đối chiến với hắc thủ.
Một bóng đen vô tung vô ảnh xuất hiện, bắt lấy năm tia sáng kia. Đó là một nam nhân trung niên, thân mặc bạch khải chiến y, mũ khắc thổ long, ánh mắt thăm sâu nhìn Trụ Vương.
“Không hổ là huyền thoại của lịch sử, đến cả ám chiêu ta sáng chế cũng có thể phát hiện. Hừm, vậy ra việc kẻ kia nhắc đến... Là ông ta sao.” Người nam nhân lẩm bẩm.
“Được gặp lại cố nhân ở nơi này, đúng là vinh hạnh của quả nhân.”
Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương hiện lên ý cười: “Tống Hoàng, một trong những Hoàng hợp lực vây sát lão phu. Ta còn đang đau đầu phải tìm các ngươi như thế nào, ngươi liền đến nộp mạng.”
Người nam nhân trước mặt là Triệu Khuôn Dận, tôn Hoàng của Tống triều. Hắn ném trả lại năm đạo tia sáng trước ánh mắt khó hiểu của Trụ Vương.
“Nhân Hoàng, ngươi đã không còn là cường giả tối cao của năm đó, lúc này quả nhân có thể dễ dàng bóp chết ngươi.” Triệu Khuôn Dận dửng dưng nói, âm thanh pha lẫn ý vị khiêu khích.
“Những kẻ nói câu này, đều đang tụ họp ở địa phủ rồi.” Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương đằng đằng chiến ý. Vừa giết liền sáu quân Vương nhưng lão vẫn chẳng hề suy yếu, thậm chí nam nhân trước mắt này muốn luận bàn, lão cũng có thể phụng bồi đến cùng.
“Bật mí cho ngươi một tình báo nhỏ, nơi này đã bị chư Hoàng bao vây. Với tu vi quân Vương, chỉ cần ngươi bước chân khỏi nơi này, ngươi sẽ chết.” Nam nhân cười âm hiểm: “Nhân Hoàng, lối thoát duy nhất, là thứ ở trong tay ngươi.”
Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương bỗng trở nên lạnh lẽo, các hắc thủ vô tung vô ảnh bắt lấy nam nhân trước mắt. Hắn không hề phản kháng, để mặt hắc thủ dày vò, đưa tới trước mặt Trụ Vương.
“Ngươi nghĩ rằng phải cần đến thứ đó, lão phu mới có thể giết các ngươi sao?” Trụ Vương nghiến răng.
“Ngươi đã hết đường thoát rồi, Nhân Hoàng cuối cùng.” Nam nhân bị hắc thủ bóp nát. Khoảnh khắc cuối cùng hắn để lại một nụ cười mỉa mai, trái ngược với sự lạnh lẽo của Trụ Vương.
Tửu Trì – Giang Mộng!
Trụ Vương tĩnh tâm một nhịp, trong khoảnh khắc lão đã một mình đứng giữa thiên địa, ở nơi chân trời xa xa là vô số cột trụ. Lão lại mở mắt ra, phà một hơi: “Ta sớm đã hoài nghi việc bản thân hồi sinh là được ai đó bố cục, cả việc xuất hiện ở một nơi bị hạn chế tu vi như này cũng nằm trong đó.”
“Chỉ cần lão phu đặt chân ra, không nghi ngờ gì chính là đối mặt với cái chết một lần nữa... Đám tham lam các ngươi muốn nhìn thấy thứ đó sao? Lão phu sẽ cho các ngươi toại nguyện.”
Gào...
Hắc Long từ hư không hiện ra lần nữa, uốn lượn quanh thân Trụ Vương.
Bát quái trận đồ xuất hiện dưới chân, mặt đất bên dưới rung chuyển, không gian như bị méo mó vặn vẹo, xoay quanh trận đồ. Năm đạo tia sáng kia dung nhập vào người Trụ Vương, lão liền nhắm mắt, đứng lặn ở nơi đó.
“Hắc Long Thiên Mệnh!”
“Nhân Hồn!”
“Địa Thể!”
“Thông Thiên Đại Lộ, đợi lão phu luyện chế xong, sẽ tính sổ tất cả các ngươi.”
Một bậc thang vô hình vô tượng bắt đầu thành hình, bậc thang tiếp theo xuất hiện nối tiếp... Tất cả những bậc thang này đều mang theo khí tức của năm quân Vương.
…
Thanh Liên đứng trên tường thành còn sót lại, lam châu trong tay nàng phát quang. Ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, nàng cúi đầu thi lễ.
“Đa tạ người đã cùng ta trò chuyện năm năm qua. Phụ vương, lên đường bình an.”
Hai đạo ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao quanh lam châu. Trận pháp Phong Linh thành hình, Thanh Liên vừa cầm đến tay thì hai tay nhuộm đỏ máu, khiến nàng phải buông nó ra.
Rất nhanh Phong Linh trận cũng tan vỡ. Trận pháp rơi xuống, quệt một đường cắt cả không gian.
“Chung cực đao ý, không thể Phong Linh. Cũng may ta đã lưu lại được bản tâm.” Thanh Liên lấy một quyển trục trắng ra, dùng thủ pháp thủ công ghi chép lại, phòng sau này dùng đến.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao phủ toàn bộ thành Thăng Long. Tử quang lóe lên, toàn bộ thành trì được truyền tống khỏi nơi đây. Tuy nhiên dị biến phát sinh...
Gè... gè... è...
Đám oán linh xung quanh vẫn lơ lửng, cả tòa thành đã không còn, thế nhưng Thanh Liên vẫn ở lại đây.
“Đây là chuyện gì?” Thanh Liên sử dụng truyền tống trận một lần nữa nhưng vô ích. Nàng còn tới không gian Hắc Dạ tông, không gian của Vạn Xuân Vương để truyền tống nhưng vẫn không thể thoát khỏi nơi này.
Thanh Liên mở Linh Nhãn, nàng chỉ thấy được có cái gì đó mơ hồ đang khóa chặt bản thân lại nơi đây, không thể đào thoát. Thanh Liên không để ý tới bàn tay chảy máu, nàng ngự không phi hành, các oán linh tản đi, nàng tới trước vành đai ngăn cách chục dặm quanh thành Thăng Long.
Thanh Liên dùng mọi thủ đoạn cũng không thể xuyên qua bức tường này được. Phong Linh của Chiến Vương được lấy ra, đao ý vừa xuất liền bị hòa tan.
“Xem ra ta bị mắc kẹt lại đây rồi?” Tệ hơn là nàng không biết nguyên nhân bản thân không thể thoát ra.
Thanh Liên quay đầu, nhìn về hướng Quang Huy tông, nơi đang phát ra những luồng sáng kỳ dị, nàng rơi vào trầm tư.
“Lang Hoàng và ngũ Vương đều không phải đối thủ của lão ta. Thông qua Linh Nhãn quan sát cuộc chiến vừa rồi, lão ta có thể hồi sinh vô hạn, đao của phụ vương dù sắc bao nhiêu cũng chém không chết.”
Nàng có quá ít thông tin về lão, muốn đánh cược cũng phải làm nhiều chuẩn bị. Lam châu được lấy ra, lúc này Thanh Liên thừa hiểu bản thân chẳng thể làm gì, chỉ có thể quan sát bản tâm của Chiến Vương.
“Hi vọng tình hình sẽ không tệ đi.”
Tinh thần của Thanh Liên bắt đầu dung nhập vào lam châu. Nàng thấy một người đàn ông thân mặc bạch giáp, tay cầm trường thương, xung quanh là binh sĩ tử thương vô số.
“Các huynh đệ...” Người nam nhân rỉ lời vào trường thương: “Nỗi đau của các vị Triệu mỗ đã cảm nhận được...”
Ở một nơi thần bí, một nam nhân nở một nụ cười bí hiểm.
Hịch Tướng Sĩ – Quân Tâm Thống Nhất!
Lúc Thanh Liên đang nhập thiền, nàng không hề biết bản thân phát sinh dị biến, linh lực tăng với tốc độ không tưởng. Tướng lĩnh nhị tinh... Tướng lĩnh ngũ tinh... Tướng lĩnh cửu tinh...
Quân Vương!
Một loại liên kết mơ hồ câu thông bản tâm cùng thiên địa.
Không gian xung quanh phát sinh dị tượng!
Trong không gian Quang Huy tông, các bậc thang đang không ngừng xuất hiện, chồng lên từng bậc từng bậc. Trụ Vương bắt đầu nhấc chân, bước lên bậc thang đầu tiên.
Bỗng pháp thân Hắc Long mờ nhạt đi, khiến lão nhíu mi. Đồng thời lão cảm nhận được một tia liên kết mơ hồ.
“Có kẻ đã bước lên sát nghiệp chi lộ, tranh với lão phu? Không phải, là liên quan tới Thiên Mệnh!” Trụ Vương biến mất khỏi không gian Quang Huy tông, lão muốn xem đó là kẻ nào.
Oán linh gào thét, không gian dậy sóng, tạo thành từng lọn gió mơn trớn mái tóc trắng dài của Thanh Liên. Đôi tử nhãn vừa mở mắt ra, trước mặt nàng chính là Trụ Vương thân cao hai trượng.
“Đùa ta sao, là một nữ hài...”
Dù trầm tĩnh đến đâu Thanh Liên cũng kinh ngạc, linh lực trong người từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ đến thế. Nàng đã trở thành tân Vương. Nhưng từ lúc nào? Rõ ràng bản thân chỉ đang chiêm nghiệm bản tâm của phụ vương, nàng cứ thế mà bước vào cảnh giới này sao? Một cảm giác rất không thực, lại không có cách nào tả được. Nhưng bỏ qua chuyện này một bên, trước mắt tình hình tồi tệ nhất đã xảy ra, nàng đối mặt với lão.
Hai bên quan sát nhau, không một ai hành động.
“Số mệnh là gì?” Trụ Vương cất lời trước.
Thanh Liên nhìn chằm Trụ Vương, lão hỏi một câu dửng dưng nhưng trong mắt lại ẩn ý chút mong đợi câu trả lời.
“Số mệnh là gông siềng.” Thanh Liên cũng đáp lời.
“Ồ?”
“Ngay từ lúc sinh ra đã bị nó trói buộc. Có người sẽ trở thành linh sư, có người mãi chỉ là phàm nhân; có người cả đời nỗ lực cũng không thể bằng vài người nhàn nhã. Thành tựu của một người vốn đã được định sẵn. Đây chính là số mệnh.”
Thanh Liên không hề trả lời qua loa. Nàng vẫn còn đứng ở đây, có lẽ bởi vì số mệnh dẫn dắt. Những nạn nhân bị nhiễm tà, tay chân đều trở nên tàn phế, muốn vùng vẫy thoát ra, muốn bước đi một lần nữa nhưng không thể mà nàng lại làm được.
Những linh sư tu hành khổ cực chục năm, nàng lại dễ dàng đạt được thành tựu vượt qua họ.
Thanh Liên ngẫm nghĩ một nhịp, dường như con đường nàng đi qua là một con đường hoàn toàn thẳng tắp. Dựa vào những việc đã trải qua, câu trả lời cứ thế thốt lên trôi chảy.
“Khà khà! Tiểu oa nhi, không ngờ ở độ tuổi này, ngươi lại có giác ngộ về số mệnh. Không sai, có thể nói số mệnh hiện tại chính là định số, bởi vì lão phu đã thua cuộc trong trận chiến năm đó.”
Thanh Liên không hiểu lão đang thao thao bất tuyệt cái gì, lão cũng không quan tâm Thanh Liên hiểu hay không, dường như chỉ muốn tìm người trò chuyện.
“Trước khi số mệnh áp đảo, thế giới này đã tồn tại vận mệnh, mệnh kiếp mỗi người là do bản thân quyết định. Ngoại thần đặt chân đến nơi này, muốn mang theo Thiên Quy Giới Luật áp lên tất cả.”
“Dĩ nhiên có âm thì phải có dương, có tối thì phải có ánh sáng. Thiên địa muốn phản kháng sẽ ban cho sinh linh cơ duyên vô cực. Kẻ không thể nắm bắt lĩnh nhận đại nạn, thân tử đạo tiêu. Kẻ vượt qua được sẽ trở thành Hắc Long Nghịch Thiên, đối kháng số mệnh.”
“Lão phu chính là Hắc Long, kẻ đã chiến bại trong cuộc chiến ấy. Mà Hắc Long của thời đại này...”
“Chính là ngươi!”
Một đường đao khắc sâu trên thời gian trường hà, khiến thiên địa tồn tại một vết tích không thể xóa nhòa.
Đứng trước đao quang vắt ngang thiên địa, thân thể của Trụ Vương đang được tái tạo. Cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết, tưởng như chưa từng bị một đoa vừa rồi chém qua, thế nhưng...
“Khặc.” Hai đôi ngươi nhỏ huyết, máu từ thất khiếu trào ra. Ấn ký Hắc Long trên ngực Trụ Vương tan nát, trước ngực in một vệt đao dài. “Đao này không thuộc quá khứ lẫn tương lai, nhằm thẳng vào chân thân, chém trực tiếp vào chân hồn của lão phu.”
“Chung cực đao pháp. Năm đó chứng kiến Lục Yểm thi kiếm, cứ ngỡ là cảnh tượng kinh diễm nhất lão phu từng chứng kiến, thật không ngờ lại xuất hiện người có thể vượt qua tầng thứ này, lại chỉ là một quân Vương nhỏ bé.”
Ấn ký hình chiếc cốc trước ngực Trụ Vương bị vỡ nát.
“Thương gia chí bảo Tứ Dương Phương Tôn, được rèn từ Tiên Thạch cũng suýt không chịu nổi, Lục Yểm Địa Tiên Kiếm chỉ có Ngũ Sắc Thần Quang mới trấn áp được, lại trực tiếp bị hủy.”
“Nếu năm đó không luyện ra Hắc Long pháp thân, có lẽ lão phu cũng bỏ mạng dưới một đao này.” Trụ Vương quẹt máu ở miệng, bình ổn lại thể trạng.
“Thật không ngờ, kẻ có thể mang đến cho ta cảm giác đối diện với tử vong, lại chỉ là một quân Vương.” Trụ Vương nhìn về nơi Mộc Trung Nhân tan biến, cảm khái: “Kẻ này đã đặt chân vào chung cực đao pháp, khiến cho những thủ đoạn chống lại đám đao tu kiếm tu của lão phu vô nghĩa.”
Trụ Vương đưa tay ra trước đạo đao ý chẻ thiên, các hắc thủ trồi lên, bao lấy đao quang nhưng toàn bộ bị đao ý chém nát, lão thở dài: “Đáng tiếc không thể hấp thu, biến nó thành của ta được.”
Trên bàn tay của Trụ Vương, có năm tia lửa phập phùng, là thứ lão ta thu được từ các quân Vương ngã xuống. Các hắc thủ dùng tốc độ rất nhanh luyện hóa chúng, năm tia sáng sắp thâm nhập vào người Trụ Vương thì lão nhận ra điều bất ổn. Trụ Vương vừa lùi thân vừa xuất chiêu.
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Vô Gian!
Năm tia sáng xuất hiện vệt đen, từ vệt đen, những thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào nơi Trụ Vương vừa li khai, đối chiến với hắc thủ.
Một bóng đen vô tung vô ảnh xuất hiện, bắt lấy năm tia sáng kia. Đó là một nam nhân trung niên, thân mặc bạch khải chiến y, mũ khắc thổ long, ánh mắt thăm sâu nhìn Trụ Vương.
“Không hổ là huyền thoại của lịch sử, đến cả ám chiêu ta sáng chế cũng có thể phát hiện. Hừm, vậy ra việc kẻ kia nhắc đến... Là ông ta sao.” Người nam nhân lẩm bẩm.
“Được gặp lại cố nhân ở nơi này, đúng là vinh hạnh của quả nhân.”
Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương hiện lên ý cười: “Tống Hoàng, một trong những Hoàng hợp lực vây sát lão phu. Ta còn đang đau đầu phải tìm các ngươi như thế nào, ngươi liền đến nộp mạng.”
Người nam nhân trước mặt là Triệu Khuôn Dận, tôn Hoàng của Tống triều. Hắn ném trả lại năm đạo tia sáng trước ánh mắt khó hiểu của Trụ Vương.
“Nhân Hoàng, ngươi đã không còn là cường giả tối cao của năm đó, lúc này quả nhân có thể dễ dàng bóp chết ngươi.” Triệu Khuôn Dận dửng dưng nói, âm thanh pha lẫn ý vị khiêu khích.
“Những kẻ nói câu này, đều đang tụ họp ở địa phủ rồi.” Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương đằng đằng chiến ý. Vừa giết liền sáu quân Vương nhưng lão vẫn chẳng hề suy yếu, thậm chí nam nhân trước mắt này muốn luận bàn, lão cũng có thể phụng bồi đến cùng.
“Bật mí cho ngươi một tình báo nhỏ, nơi này đã bị chư Hoàng bao vây. Với tu vi quân Vương, chỉ cần ngươi bước chân khỏi nơi này, ngươi sẽ chết.” Nam nhân cười âm hiểm: “Nhân Hoàng, lối thoát duy nhất, là thứ ở trong tay ngươi.”
Khuôn mặt dữ tợn của Trụ Vương bỗng trở nên lạnh lẽo, các hắc thủ vô tung vô ảnh bắt lấy nam nhân trước mắt. Hắn không hề phản kháng, để mặt hắc thủ dày vò, đưa tới trước mặt Trụ Vương.
“Ngươi nghĩ rằng phải cần đến thứ đó, lão phu mới có thể giết các ngươi sao?” Trụ Vương nghiến răng.
“Ngươi đã hết đường thoát rồi, Nhân Hoàng cuối cùng.” Nam nhân bị hắc thủ bóp nát. Khoảnh khắc cuối cùng hắn để lại một nụ cười mỉa mai, trái ngược với sự lạnh lẽo của Trụ Vương.
Tửu Trì – Giang Mộng!
Trụ Vương tĩnh tâm một nhịp, trong khoảnh khắc lão đã một mình đứng giữa thiên địa, ở nơi chân trời xa xa là vô số cột trụ. Lão lại mở mắt ra, phà một hơi: “Ta sớm đã hoài nghi việc bản thân hồi sinh là được ai đó bố cục, cả việc xuất hiện ở một nơi bị hạn chế tu vi như này cũng nằm trong đó.”
“Chỉ cần lão phu đặt chân ra, không nghi ngờ gì chính là đối mặt với cái chết một lần nữa... Đám tham lam các ngươi muốn nhìn thấy thứ đó sao? Lão phu sẽ cho các ngươi toại nguyện.”
Gào...
Hắc Long từ hư không hiện ra lần nữa, uốn lượn quanh thân Trụ Vương.
Bát quái trận đồ xuất hiện dưới chân, mặt đất bên dưới rung chuyển, không gian như bị méo mó vặn vẹo, xoay quanh trận đồ. Năm đạo tia sáng kia dung nhập vào người Trụ Vương, lão liền nhắm mắt, đứng lặn ở nơi đó.
“Hắc Long Thiên Mệnh!”
“Nhân Hồn!”
“Địa Thể!”
“Thông Thiên Đại Lộ, đợi lão phu luyện chế xong, sẽ tính sổ tất cả các ngươi.”
Một bậc thang vô hình vô tượng bắt đầu thành hình, bậc thang tiếp theo xuất hiện nối tiếp... Tất cả những bậc thang này đều mang theo khí tức của năm quân Vương.
…
Thanh Liên đứng trên tường thành còn sót lại, lam châu trong tay nàng phát quang. Ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, nàng cúi đầu thi lễ.
“Đa tạ người đã cùng ta trò chuyện năm năm qua. Phụ vương, lên đường bình an.”
Hai đạo ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao quanh lam châu. Trận pháp Phong Linh thành hình, Thanh Liên vừa cầm đến tay thì hai tay nhuộm đỏ máu, khiến nàng phải buông nó ra.
Rất nhanh Phong Linh trận cũng tan vỡ. Trận pháp rơi xuống, quệt một đường cắt cả không gian.
“Chung cực đao ý, không thể Phong Linh. Cũng may ta đã lưu lại được bản tâm.” Thanh Liên lấy một quyển trục trắng ra, dùng thủ pháp thủ công ghi chép lại, phòng sau này dùng đến.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao phủ toàn bộ thành Thăng Long. Tử quang lóe lên, toàn bộ thành trì được truyền tống khỏi nơi đây. Tuy nhiên dị biến phát sinh...
Gè... gè... è...
Đám oán linh xung quanh vẫn lơ lửng, cả tòa thành đã không còn, thế nhưng Thanh Liên vẫn ở lại đây.
“Đây là chuyện gì?” Thanh Liên sử dụng truyền tống trận một lần nữa nhưng vô ích. Nàng còn tới không gian Hắc Dạ tông, không gian của Vạn Xuân Vương để truyền tống nhưng vẫn không thể thoát khỏi nơi này.
Thanh Liên mở Linh Nhãn, nàng chỉ thấy được có cái gì đó mơ hồ đang khóa chặt bản thân lại nơi đây, không thể đào thoát. Thanh Liên không để ý tới bàn tay chảy máu, nàng ngự không phi hành, các oán linh tản đi, nàng tới trước vành đai ngăn cách chục dặm quanh thành Thăng Long.
Thanh Liên dùng mọi thủ đoạn cũng không thể xuyên qua bức tường này được. Phong Linh của Chiến Vương được lấy ra, đao ý vừa xuất liền bị hòa tan.
“Xem ra ta bị mắc kẹt lại đây rồi?” Tệ hơn là nàng không biết nguyên nhân bản thân không thể thoát ra.
Thanh Liên quay đầu, nhìn về hướng Quang Huy tông, nơi đang phát ra những luồng sáng kỳ dị, nàng rơi vào trầm tư.
“Lang Hoàng và ngũ Vương đều không phải đối thủ của lão ta. Thông qua Linh Nhãn quan sát cuộc chiến vừa rồi, lão ta có thể hồi sinh vô hạn, đao của phụ vương dù sắc bao nhiêu cũng chém không chết.”
Nàng có quá ít thông tin về lão, muốn đánh cược cũng phải làm nhiều chuẩn bị. Lam châu được lấy ra, lúc này Thanh Liên thừa hiểu bản thân chẳng thể làm gì, chỉ có thể quan sát bản tâm của Chiến Vương.
“Hi vọng tình hình sẽ không tệ đi.”
Tinh thần của Thanh Liên bắt đầu dung nhập vào lam châu. Nàng thấy một người đàn ông thân mặc bạch giáp, tay cầm trường thương, xung quanh là binh sĩ tử thương vô số.
“Các huynh đệ...” Người nam nhân rỉ lời vào trường thương: “Nỗi đau của các vị Triệu mỗ đã cảm nhận được...”
Ở một nơi thần bí, một nam nhân nở một nụ cười bí hiểm.
Hịch Tướng Sĩ – Quân Tâm Thống Nhất!
Lúc Thanh Liên đang nhập thiền, nàng không hề biết bản thân phát sinh dị biến, linh lực tăng với tốc độ không tưởng. Tướng lĩnh nhị tinh... Tướng lĩnh ngũ tinh... Tướng lĩnh cửu tinh...
Quân Vương!
Một loại liên kết mơ hồ câu thông bản tâm cùng thiên địa.
Không gian xung quanh phát sinh dị tượng!
Trong không gian Quang Huy tông, các bậc thang đang không ngừng xuất hiện, chồng lên từng bậc từng bậc. Trụ Vương bắt đầu nhấc chân, bước lên bậc thang đầu tiên.
Bỗng pháp thân Hắc Long mờ nhạt đi, khiến lão nhíu mi. Đồng thời lão cảm nhận được một tia liên kết mơ hồ.
“Có kẻ đã bước lên sát nghiệp chi lộ, tranh với lão phu? Không phải, là liên quan tới Thiên Mệnh!” Trụ Vương biến mất khỏi không gian Quang Huy tông, lão muốn xem đó là kẻ nào.
Oán linh gào thét, không gian dậy sóng, tạo thành từng lọn gió mơn trớn mái tóc trắng dài của Thanh Liên. Đôi tử nhãn vừa mở mắt ra, trước mặt nàng chính là Trụ Vương thân cao hai trượng.
“Đùa ta sao, là một nữ hài...”
Dù trầm tĩnh đến đâu Thanh Liên cũng kinh ngạc, linh lực trong người từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ đến thế. Nàng đã trở thành tân Vương. Nhưng từ lúc nào? Rõ ràng bản thân chỉ đang chiêm nghiệm bản tâm của phụ vương, nàng cứ thế mà bước vào cảnh giới này sao? Một cảm giác rất không thực, lại không có cách nào tả được. Nhưng bỏ qua chuyện này một bên, trước mắt tình hình tồi tệ nhất đã xảy ra, nàng đối mặt với lão.
Hai bên quan sát nhau, không một ai hành động.
“Số mệnh là gì?” Trụ Vương cất lời trước.
Thanh Liên nhìn chằm Trụ Vương, lão hỏi một câu dửng dưng nhưng trong mắt lại ẩn ý chút mong đợi câu trả lời.
“Số mệnh là gông siềng.” Thanh Liên cũng đáp lời.
“Ồ?”
“Ngay từ lúc sinh ra đã bị nó trói buộc. Có người sẽ trở thành linh sư, có người mãi chỉ là phàm nhân; có người cả đời nỗ lực cũng không thể bằng vài người nhàn nhã. Thành tựu của một người vốn đã được định sẵn. Đây chính là số mệnh.”
Thanh Liên không hề trả lời qua loa. Nàng vẫn còn đứng ở đây, có lẽ bởi vì số mệnh dẫn dắt. Những nạn nhân bị nhiễm tà, tay chân đều trở nên tàn phế, muốn vùng vẫy thoát ra, muốn bước đi một lần nữa nhưng không thể mà nàng lại làm được.
Những linh sư tu hành khổ cực chục năm, nàng lại dễ dàng đạt được thành tựu vượt qua họ.
Thanh Liên ngẫm nghĩ một nhịp, dường như con đường nàng đi qua là một con đường hoàn toàn thẳng tắp. Dựa vào những việc đã trải qua, câu trả lời cứ thế thốt lên trôi chảy.
“Khà khà! Tiểu oa nhi, không ngờ ở độ tuổi này, ngươi lại có giác ngộ về số mệnh. Không sai, có thể nói số mệnh hiện tại chính là định số, bởi vì lão phu đã thua cuộc trong trận chiến năm đó.”
Thanh Liên không hiểu lão đang thao thao bất tuyệt cái gì, lão cũng không quan tâm Thanh Liên hiểu hay không, dường như chỉ muốn tìm người trò chuyện.
“Trước khi số mệnh áp đảo, thế giới này đã tồn tại vận mệnh, mệnh kiếp mỗi người là do bản thân quyết định. Ngoại thần đặt chân đến nơi này, muốn mang theo Thiên Quy Giới Luật áp lên tất cả.”
“Dĩ nhiên có âm thì phải có dương, có tối thì phải có ánh sáng. Thiên địa muốn phản kháng sẽ ban cho sinh linh cơ duyên vô cực. Kẻ không thể nắm bắt lĩnh nhận đại nạn, thân tử đạo tiêu. Kẻ vượt qua được sẽ trở thành Hắc Long Nghịch Thiên, đối kháng số mệnh.”
“Lão phu chính là Hắc Long, kẻ đã chiến bại trong cuộc chiến ấy. Mà Hắc Long của thời đại này...”
“Chính là ngươi!”
Danh sách chương