Đã hai tuần liền tính từ lúc Chí Nam gia nhập Quang Huy tông, hắn chỉ có hai hoạt động là tới tàng thư các và lấy sách về phòng, nghiền ngẫm trong đó, đôi lúc có vài đệ tử bắt gặp.

So với lúc vừa bước vào tông môn thì tu vi chẳng hề tăng, làm Võ Cực Lạc lẫn Tiêu Vân Thường hơi lo lắng.

“Tông chủ, mặc dù chúng ta tôn trọng quyết định của trò ấy nhưng cứ để như thế này sẽ thật sự lãng phí thiên phú tu hành.” Tiêu Vân Thường nói.

Võ Cực Lạc dừng động tác đâm kiếm, hơi gật đầu nhìn Tiêu Vân Thường: “Lúc đầu đồng ý cho thằng bé tự do tham khảo bí tịch, ta cũng không ngờ nó lại chăm chú đến thế... Có lẽ ta nên đi khuyên bảo một chút.”

“Dù sao thì ở Thăng Long Vực này, chỉ có thành Phú Lương mới có thể sản sinh ra luyện trận sư.”

Thiên Vẫn cao cao tại thượng giữa trung tâm, thu hút bao nhiêu thiên kiêu bước trên kiếm đạo...

Bà vẫn luôn cho rằng biết nhiều thì tốt nhưng luyện nhiều thì không nên. Võ Cực Lạc cùng Tiêu Vân Thường lén đến nơi thanh tu của Chí Nam, hai người họ không biết bản thân đã đi qua rất nhiều tín trận.

Ở bên ngoài, họ thấy rõ Chí Nam đang cầm bút vẽ trên giấy, dưới đất giấy rác đã chất đầy. Võ Cực Lạc nhìn những tờ giấy ở dưới đất, phía xa là những tờ chỉ có một hai nét nguệch ngoạc, những tờ càng gần Chí Nam thì bắt đầu rõ nét, phát thảo ra các chú ngữ rồi tới những trận pháp.

Trên bàn, ánh sáng chú ngữ xuất hiện làm cả hai sững sờ.

“Không thể nào, đó thật sự là...”

“Trận pháp!”

Phừng! Phừng!

Hỏa trận rực cháy, ngọn lửa phập phùng tỏa nhiệt giữa căn phòng. Chí Nam quay mặt ra hướng cửa, cười đùa: “Thành tựu trận pháp của ta cũng ổn đấy nhỉ, hai vị lão sư?”

Võ Cực Lạc cùng Tiêu Vân Thường cùng ngượng ngùng mở cửa bước vào, bà ho nhẹ: “Chúng ta chỉ là quá kinh ngạc, thật không ngờ trò còn có thiên phú trên phương diện này.”

“Tông chủ, đứa nhỏ này thật sự là thiên tài...” Tiêu Vân Thường ghé tai nói nhỏ.

Nhìn biểu hiện của họ đúng như dự tính, Chí Nam chỉ cười thầm. Đống giấy kia căn bản chỉ để thuyết phục bọn họ rằng hắn có thiên phú trên phương diện trận pháp, tránh việc bản thân biết quá nhiều thứ làm bọn họ sinh nghi.

Chí Nam nhìn về đống giấy trên đất, hồi tưởng lại đời trước. Khoản thời gian hắn bị công cháu ép học trận pháp thậm chí còn tiêu tốn giấy mực hơn cả nghìn lần, một chú ngữ cần ít nhất trăm tờ giấy mới hoàn thành.

Cho đến lúc này, những cảm giác phiền chán bực bội ấy đã không còn, hắn còn phải cảm ơn bản thân đã nỗ lực học một ít trận pháp.

“Lĩnh vực về trận pháp quả thật quá sâu, hai tuần tham ngộ nhưng cũng chỉ vẽ được trận pháp hỗ trợ hỏa công. Chút tài này đúng là không để vào đâu được.” Lúc này Chí Nam tỏ vẻ bản thân thật thất bại, trong mắt hai vị lão nhân thì kinh hách không thôi.

“Hai tuần? Tiểu tử, ngươi có biết đám luyện trận sư học đồ ta từng thấy qua phải mất bao lâu không? Là một năm đấy.” Võ Cực Lạc vẫn không thể tin được.

Nếu đây chỉ là chút tài mọn, thì đám luyện trận sư khác là thứ gì chứ? Tiêu Vân Thường càng nhíu mi hơn: “Thiên phú luyện trận là cực hiếm, cả nghìn chiến linh sư mới sinh ra một luyện trận sư, thậm chí để kẻ đó tôi luyện thành tài còn khó hơn.” Chưa kể đến độ ảnh hưởng của luyện trận sư so với tất cả quá vượt trội, đặt ở đâu cũng là tâm điểm chú ý.

Tiêu Vân Thường nhìn Võ Cực Lạc bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Tông chủ, nếu để đứa nhỏ này ở đây, e rằng không ổn.”

Chí Nam biết bọn họ sẽ nghĩ gì, đây cũng nằm trong dự tính, hắn định nói gì thì một hồi chuông vang vọng khắp không trung, toàn bộ không gian này và phàm là những ai có mặt trong thành Thăng Long đều nghe thấy.

“Âm thanh gì thế?” Chí Nam thắc mắc.

Cả hai khuôn mặt già ngưng trọng, nhìn lên bầu trời. Võ Cực Lạc nói: “Là tiếng hội binh.”

“Đã năm năm rồi tiếng chuông khẩn cấp này mới vang lên.” Tiêu Vân Thường quay sang Võ Cực Lạc: “Tông chủ...”

Hai người để chuyện Chí Nam ra sau đầu, vội vàng xuống núi. Chí Nam nổi tính tò mò cũng đi theo bọn họ. Tuy trở lại đời này nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra khiến hắn không biết được.

Tiếng chuông vang, toàn bộ các hoạt động trong không gian này đều dừng lại, từ các trưởng lão cho tới lão sư học đường, từ tân đệ tử cho tới những đệ tử lâu năm của năm tông phái tập hợp đông đảo dưới chân núi.

Từ giữa núi, Chí Nam đã nhìn thấy biển người, làm hắn càng tò mò hơn về việc khẩn cấp mà tông chủ đề cập.

Các đệ tử của bốn tông môn đã nhanh chóng đứng thành hàng thẳng, ai cũng mang theo một chút nhiệt khí, kiêu ngạo của tuổi trẻ. Những đệ tử Quang Huy tông thưa thớt đứng nơi đây không khác gì bầy gà lạc giữa rừng phượng.

Bên cạnh Quang Huy tông là Vũ Nguyên tông, tông môn đứng đầu ngũ môn thành Thăng Long. Tất cả bọn họ đều đeo phục hiệu của ngoại môn đệ tử, so với nội môn đệ tử Quang Huy tông còn hơn vài bậc.

Trải qua đại họa tà linh năm đó, Quang Huy tông đã lẽ đã rơi đài, nhưng vì có thành chủ Mộc Trung Nhân từng xuất thân từ tông môn nên vẫn bám víu vào mối quan hệ mờ ảo này, tuy nhiên ctầng liên kết này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Bùi Tùng Quân, đệ tử lớn tuổi nhất của Quang Huy tông đứng đầu hàng, rất nhanh đã có người nhận ra hắn. Kẻ đó cười lớn: “Đây không phải bại tướng dưới tay ta, Bùi Tùng Quân sao?”

Bùi Tùng Quân cùng đám đệ tử quay đầu sang, nhận ra kẻ đó. Vũ Kiến Văn, kẻ năm xưa đả thương Bùi Tùng Quân ở Ngũ Tông Tranh Bá. Hắn thuộc dòng thứ của Vũ gia, tuy thiên phú không nổi bật nhưng so với các tông môn khác cũng là nhân vật trung lưu.

Không chỉ Bùi Tùng Quân, rất nhiều đệ tử Quang Huy tông cũng bị đệ tử Vũ Nguyên tông đả thương, bọn họ liền nhận ra nhau.

“Ta nói cái tên kia sao mà quen thế, thì ra là kẻ ta lỡ tay đánh nát chân.”

“Này, sao ngươi vẫn còn ăn bám cái tông môn rách nát ấy, nếu có chút mặt mũi nên tự rời núi mới phải.”

“...”

Đám người Vũ Kiến Văn giễu cợt các đệ tử Quang Huy tông khiến bọn họ giận tím mặt, nhưng cũng chỉ có thể đáp trả bằng ánh mắt không cam lòng. Họ chọn ở lại tông môn thay vì rời đi vì chi phí sinh hoạt bên ngoài quá cao, sớm muộn cũng bị đào thải khỏi thành.

Hơn nữa thực lực hai bên quá chênh lệch, đệ tử có tu vi cao nhất tông môn chỉ là linh Đồ ngũ tinh, còn hàng ngoài Vũ Nguyên tông đã tới sáu, bảy tên linh Đồ lục tinh rồi.

Vũ Kiến Văn nhìn thấy Chí Nam trong hàng thì bất ngờ hô lớn: “Vị tiểu huynh đệ này hình như là đệ tử mới nhập môn.” Những đồng bạn của hắn bắt đầu hướng mắt về phía Chí Nam.

“Quang Huy tông thu nhận đệ tử sao? Tin tức chấn động.”

Vũ Kiến Văn vỗ vai Chí Nam, tỏ ra tốt bụng: “Tiểu huynh đệ, đại ca khuyên thật lòng, ngươi vào cái tông môn rách nát này không có tương lai đâu.” Đám đồng bạn ngạc nhiên, không hiểu vì sao tên này trở nên tốt bụng thế thì...

“À không, gió tầng nào gặp mây tầng đó, đệ tử kém cỏi tất nhiên phải chọn tông môn kém cỏi rồi.”

“Ha ha ha...” Đám đồng học cười phá lên.

“Gió mây cái gì, là cỏ dại thì mọc trên đất hoang, ha ha.”

Lửa giận trong mắt đám đệ tử Quang Huy tông càng lớn lên, song không ai có gan động thủ.

Nghe những lời khiêu khích hạ nhục kia, Chí Nam nhìn thẳng vào mắt Vũ Kiến Văn, cười khích: “Ngươi có thứ gì để tự hào chứ? Ngươi là ngoại môn đệ tử Vũ Nguyên tông, ta là nội môn đệ tử. So ra thì ngươi còn dưới cả thứ rác rưởi là ta một bậc.”

“Thằng ranh...” Vũ Kiến Văn nổi gân xanh, hai tay tụ lực muốn xuất quyền thì không trung xuất hiện dị động, năm đạo hào quang chói rọi bao phủ năm thân ảnh với khí thế bất phàm.

Bọn họ là năm nhân vật đứng đầu thành Thăng Long, lần lượt là Vũ Nguyên tông chủ, Huyền Minh tông chủ, Kiếm Mạch tông chủ, Đao Môn tông chủ và thành chủ thành Thăng Long.

Khí thế bức người, bễ nghễ chúng sinh khiến cho tất cả âm thanh ồn ào bên dưới ngưng lại. Cả Vũ Kiến Văn cũng dừng động tác, hắn đẩy Chí Nam ra, nhìn bằng ánh mắt băm thành vạn cốt, nghiến răng: “Tân đệ tử Quang Huy tông, rất tốt, đại ca đây sẽ thay tông môn chiếu cố ngươi.”

Các đồng học của Vũ Kiến Văn thì vui sướng khi thấy người gặp họa, còn đệ tử Quang Huy tông thì lắc đầu, kẻ thầm thấy may mắn vì mình không bị liên quan. Bùi Tùng Quân lẩm nhẩm thành tiếng: “Tự rước họa.”

“Không tự lượng sức mình.”

“Giờ thì tốt rồi, khả năng ta cũng sẽ bị bọn họ ghi hận.”

“Quang Huy tông chúng ta có quan hệ với thành chủ, cũng khó tránh khỏi kiếp này rồi. Sao ta lại xui xẻo thế, năm đó chọn đầu nhập cái tông môn này đúng là sai lầm...”

“...”

Những tiếng chửi rủa xì xào, thầm hận muốn đánh chết Chí Nam.

Chí Nam chỉ cười trong lòng, khuôn mặt non trẻ đầy tự tin, hắn không hề để đám con nít này trong lòng: “Có tầng quan hệ với thành chủ này, phải sử dụng tốt mới được.”

“Muốn vực dậy tông môn, trở lại đỉnh vinh quang trước kia, không phải nên chọn bậc thang tốt nhất mà bước lên sao?”

“Vũ Nguyên tông, rủi ro cao nhất, nhưng lợi ích lại tốt nhất.”

Kinh nghiệm đâm chọt, kích động quần chúng Chí Nam có thừa, hắn sẽ sớm đẩy cái mâu thuẫn này lên đỉnh điểm.

Một hồi âm thanh vọng khắp không trung.

“Toàn bộ đệ tử ngũ môn tập trung lắng nghe, sau đây lão phu sẽ công bố đại sự có thể ảnh hưởng đến tất cả các ngươi.”



Minh Ngục...

Toàn bộ lính canh của các tầng bị ám sát, máu đỏ tươi lan trên đất, đám tù nhân nhao nhao ồn ào.

Tại tầng sâu nhất, một tên lính canh đang mang bữa trưa cho phạm nhân đến cửa thì hắn nhận ra bản thân bị một kiếm xuyên qua bụng, hắn muốn lấy quyển trục thông báo cho bên ngoài nhưng không thể rồi.

Bạch Hương Lan ở trong phòng, nghe tiếng bước chân, bà ta bắt đầu thủ thế. Bóng chân dừng lại trước ngục, Bạch Hương Lan lập tức vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay tên canh ngục thì bị một trường lực bắn ngược về.

“Tên canh ngục này...” Bạch Hương Lan chưa hiểu ra chuyện gì thì bóng đen nhìn thẳng vào trong, từ tốn đặt bữa trưa xuống, chậm rãi nói: “Vẫn chưa đến lúc ngươi ra sân.”

Hắc y nhân gia trì ngục giam, sau đó hắn liền rời đi, để lại tiếng vọng của Bạch Hương Lan: “Ngươi là người của sư huynh?” Đáp lại bà ta chỉ là khoản lặng.

“Xem ra bọn họ có tính toán riêng.” Bạch Hương Lan híp mắt lạo: “Đời này có Lệ Kình, lão nương không vội.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện