Những tia nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, đánh thức bóng hình đang say giấc trên giường.

“Oáp,” Chí Nam ngáp một tiếng dài, quả nhiên ngủ ở nhà luôn thoải mái hơn, có thể thức đến giờ này cũng không có ai la rầy như ở Quang Huy tông.

Chí Nam bước ra khỏi phòng của mình, thân thể theo quán tính đi tới phòng ăn. Bỗng nhiên có một cỗ mùi thơm lừng bay vào mũi làm Chí Nam tỉnh ngủ hẳn. Cậu bước vào phòng ăn, nhìn đám trẻ đã ở đó cùng với mẫu thân mình đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn sáng.

“Măm măm, món này ngon quá.”

“Chính là cái món ca ca đem về.”

Lũ trẻ ngây ngô nhanh nhẹn gắp lấy gắp để dĩa thịt bò giữa bàn như thể sợ hết phần vậy. Phạm Ngọc Châu cũng gắp ăn lấy, khác với lũ trẻ chỉ biết ăn kia, nếu không phải tận mắt chứng kiến Thanh Liên nấu thì bà cũng không tin được Thanh Liên có thể nấu được món ăn ngon thế này, việc nấu ăn này sao có thể hợp với thân phận của một công chúa Vương tộc chứ.

“A, dậy rồi sao, lại ăn nè, do sư muội con nấu đấy, ngon lắm.” Phạm Ngọc Châu vẫy vẫy tay Chí Nam lại.

Ở ngọn núi thứ năm, Chí Nam luôn lẻn vào ăn lén mỗi khi có dịp, cậu biết trù nghệ của Thanh Liên rất tốt, thế nhưng chỉ là về món chay, không ngờ Thanh Liên cũng có thể nấu được món mặn thế này.

Chí Nam nhanh nhẹn ngồi vào bàn, cầm lấy bát của mình lên rồi thưởng thức. Ăn được mấy đũa thì chợt nhận ra một chuyện, cậu không thấy Thanh Liên đâu cả.

“Mẫu thân, sư muội con đi đâu rồi?” Chí Nam hỏi.

“À, vừa rồi cô bé đó ra ngoài, ta có ngăn cản. Với thể trạng của cô bé đó càng vận động nhiều thì rất không tốt cho thân thể đâu.” Phạm Ngọc Châu nhìn qua Chí Nam, một tay quàng qua cổ cậu, nói: “Thằng nhóc này khá thật, mới đó mà rủ nữ nhi nhà người ta cầm tiêu hợp tấu trong đêm rồi.”

Tối qua tới ca trực bệnh nhân của bà bà đã nghe hai đứa nhỏ hòa tấu trên mái nhà. Giai điệu không phải du dương động lòng người nhưng có một nét ngây ngô, thoải mái của trẻ thơ khiến bà rất dễ chịu.

“Ai dô, mẫu thân à, người không còn để ý xuất thân của sư muội sao?” Chí Nam nói nhỏ, trong âm thanh có chút mong chờ.

Phạm Ngọc Châu nhìn Chí Nam một chút, nói: “Ta đã tự ngẩm lại vài điều.” Từ lúc nghe hai đứa hòa tấu đêm qua.

“Tội nghiệt mà ả yêu nữ kia gây ra là của chính ả, đứa bé ấy vô tội, không cần phải gánh trên lưng lỗi lầm của người đi trước.”

“Mà...” Phạm Ngọc Châu chợt nhéo má Chí Nam, nói: “Nhớ khuyên con bé hạn chế vận động đi."

Trong lúc bọn họ đang ăn sáng thì một mình Thanh Liên đi ra ngoài. Hai bên đường là dòng người xa lạ, gian hàng tửu quán cũng khác với nơi mà Trần Lĩnh dẫn Thanh Liên tới. Có điều có một thứ không đổi, chính là cái bầu không khí này, dù ở nơi này hay nơi đó người dân vẫn sinh hoạt, ồn ào, tấp nập thế.

Thanh Liên đã che đi huy hiệu Quang Huy tông để tránh rắc rối không đáng có, cô bé đi một đường từ y quán tới trước cổng vào thành Thăng Long.

“Quả nhiên đại trận đã khai.” Thanh Liên chạm vào màn chắn vô hình bao phủ thành, nói. Trên đường Thanh Liên đã nghe bọn họ truyền tai nhau nói, thế nhưng tận mắt thấy Thanh Liên mới tin.

Thanh Liên đã định hôm nay vào thành, muốn xin phụ vương mình đưa người mang thi hài của sư phụ về Quang Huy tông, thế này thì phải đợi một tháng nữa rồi.

“Hồ Khởi, ngươi hiếp người quá đáng.” Bỗng một trận ồn ào làm người người vây xem.

“Ha, tên nghèo rách nhà ngươi dám đụng cái cơ thể dơ bẩn đó vào quần áo thiếu gia nhà ta, thiếu gia rộng lượng chỉ cần ngươi quỳ xuống sẽ tha cho mà còn không lĩnh ơn.” Hạ nhân Ao Chình bên cạnh Hồ Khởi thay mặt nói.

Nam nhi bị đánh ngồi trên đất kia ăn mặc không phải khá giả nhưng cũng không đến nỗi bần cùng, nghe thế thì nắm chặt nắm đấm, chửi: “Nam nhân Lâm gia ta, quỳ tổ tiên, quỳ phụ mẫu, quỳ trời quỳ đất chứ không quỳ trước loại như ngươi.”

Nói xong hắn đứng dậy, tung nắm đấm về phía Hồ Khởi. Hồ Khởi nhẹ nhàng dùng linh lực đẩy cả người nam nhi kia ngã văng ra, phun một ngụm nước bọt pha chút máu. Một phàm nhân như nam hài nào phải đối thủ của linh Đồ nhị tinh như Hồ Khởi.

“Láo toét, ngươi làm hỏng hết tâm trạng của bổn công tử rồi. Ao Chình, cắt hai tay hắn đền cho đôi giày của ta.” Hồ Khởi chỉ vào chỗ mũi giày với ánh mắt kinh tởm như nhìn rác rưởi.

“Vâng.”

Thanh Liên đứng bên ngoài nhìn, cô bé cảm thấy rằng dù ở nơi đâu thì con người vẫn thế nhỉ, quyền uy của linh sư luôn ở bên trên. Nam hài kia trong mắt Thanh Liên rất ngu ngốc, bản thân không có sức mạnh thì có gì mà kiêu ngạo chứ, chỉ cần nhẫn một chút là trời cao biển rộng, phế hai tay vẫn còn tốt chán.

Một năm qua Thanh Liên cũng đã chứng kiến những cảnh tượng này rất nhiều trong thành, nhìn nhiều cũng thành quen, sư phụ cũng từng nói qua, cứu một lần cứu hai lần cũng không thể cứu hết, chi bằng coi như thế sự thường tình, bọn họ lựa chọn phản kháng là chuyện của bọn họ, kết quả cũng là bản thân họ chịu lấy.

Thế nhưng cảnh tượng sau đó lại xảy ra hoàn toàn khác với cái Thanh Liên đã luôn thấy.

“Đừng sợ Lâm Viên, có chúng ta đây.” Một phụ nhân bán đậu phụ đứng chắn trước mặt nam hài kia.

“Hồ gia các ngươi đúng là ỷ thế hiếp người.”

“Lâm Viên luôn giúp đỡ chúng ta, hôm nay dù có bị đánh chết ta cũng sẽ bảo vệ thằng bé.” Một nông dân cầm cuốc quơ quơ nói.

Những người qua đường thấy chuyện bất bình không hề ngó lơ, sẵn sàng chen vào đứng về phía nam hài tên Lâm Viên.

“Các ngươi... Được, được lắm...” Hồ Khởi bị lực lượng đông đảo trước mắt ép lui, lửa giận công tâm.

“Ta nhớ kỹ tên người rồi.” Hồ Khởi giận dữ rời đi. Hắn là thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng có vài điểm mấu chốt vẫn phải biết, là không được giết người vô cớ.

Linh sư có thể tôn quý, ba đại gia tộc ở Văn Lang trấn có thể cường đại nhưng luật lệ ấy vẫn phải tuân thủ, đó là điều kiện mấu chốt để có tư cách vào thành.

“Cảm ơn mọi người.” Nam hài cảm động đa tạ, vì mình mà bọn họ đắc tội cả Hồ gia.

“Ây dà, ơn nghĩa gì chứ.”

“Là việc phải làm mà.”

Một màn này làm Thanh Liên mở mang tầm mắt, những việc linh sư chèn ép dân thường này ở trong thành rất nhiều, mỗi lần như thế đều chỉ có một kết quả là dân thường xui xẻo đó cam chịu, người xung quanh không nhúng tay vào, ai cũng giữ cuộc sống cho riêng mình.

Nhưng ở nơi đây, người dân lại không kiêng nể gì thân phận linh sư của Hồ Khởi mà đứng ra bảo vệ cho nam hài này, dù cho sau đó là lĩnh nhận chèn ép, trả thù. Hành động này tuy ngu ngốc nhưng không hiểu sao Thanh Liên lại không hề khinh thường, dường như thế sự phải nên như vậy mới phải.

Ánh nắng chiếu qua mái tóc đen dài, làm đôi má xòe nở rộ đầy khả ái, những chiếc lá mập mờ hơi sương dần vơi đi. Thanh Liên vừa đi vừa suy nghĩ cách loại bỏ cỗ tà khí trong người.

Bỗng nhiên có một mùi trong trẻo từ gạo, hòa quyện cùng vị hành lá thơm, với người bình thường có thể không phải mùi của món ăn ngon nhưng với người ăn chay như Thanh Liên, đây quả thật là hương thơm mĩ vị.

Trước mặt Thanh Liên là một quầy bán bánh bao chay, ba hàng bánh bao nhỏ nhỏ, trắng trẻo mũm mĩm bày biện trên quầy hàng.

“Cho ta mười cái.” Thanh Liên nói xong thì nhìn vào nhẫn không gian của mình, lúc này cô bé mới nhận ra lượng tinh thạch cuối cùng đã dùng để mua Tụ Linh Thổ này rồi.

“Ôi, nhìn cô nương quen lắm.” Chủ quầy gói mười cái bánh bao lại cho Thanh Liên. Đó là một bà lão lớn tuổi với đôi mắt ti hí, nhìn Thanh Liên nói. Do đã lớn tuổi rồi nên bà không nhìn được chi tiết khuôn mặt của Thanh Liên.

Thanh Liên lấy Tụ Linh Thổ ra, rót linh lực của bản thân vào ép nó sản sinh ra tinh thạch vô cùng thuần khiết. Cô bé đặt lên quầy rồi lấy mười cái bánh bao đi.

“Trời, đó là tinh thạch.” Bà lão kinh ngạc hô, mười cái bánh bao đó chỉ đáng giá chưa tới nửa tinh thạch, thế mà nữ hài tử trước mắt bà lại đưa luôn cho bà tận một viên, hơn nữa màu sác rất đậm, phẩm cấp không hề thấp.

“Nhìn kìa nhìn kìa, Nanh Giao đoàn đã về rồi.” Một giọng nói hô hào kéo theo bao nhiêu đám đông.

“Ôi, sắp được gặp bọn họ rồi.”

“Ngũ kỳ nhân của Văn Lang trấn chúng ta kìa.”

Người dân tấp qua hai bên lề, nhường đường cho một tiểu đoàn hành quân ở giữa. Từng tiếng nói ồn ào, hâm mộ xen lẫn tò mò rền vang khắp phố xá.

“Ngũ kỳ nhân?” Thanh Liên lẩm bẩm khó hiểu.

“Chắc vị tiểu thư mới đến nên không biết về bọn họ.” Một ông lão xuất hiện bên cạnh bà chủ, ông là phu quân của bà ấy, giải thích cho Thanh Liên: “Bọn họ là năm thiếu niên thiên tài không ai không biết ở nơi này, ba đợt thú triều gần nhất đều phòng thủ thành công là nhờ họ.”

“Bạch Phong Vân của Bạch gia đem đến cho chúng ta bao nhiêu đồ vật kỳ lạ. Cô bé ấy là thiên tài sở hữu song hệ linh căn lôi hỏa, bên cạnh đó còn là triệu hồi sư có thể thu phục yêu thú vượt cấp nữa.”

“Trần Minh Công, thiên tài luyện trận sư của Trần gia, ở thế hệ này có thể nói khả năng luyện trận là siêu việt toàn hệ, không có một ai theo kịp.”

“Nguyễn Bá Tĩnh, đan sư của Nguyễn gia, tuy không sinh ra từ gia tộc luyện đan sư là Hồ gia nhưng kỹ thuật lẫn kiến thức đan dược vô cùng tốt. Có thằng bé trong đoàn, họ hoàn toàn không lo lắng về những vết thương nặng nhẹ gây ra bởi yêu thú.”

“Tạ Sùng Hy, thiên tài kiếm pháp.”

“Mai Nghị, thiên tài đao pháp.”

Bà lão ở kế bên vỗ vỗ vai ông, nói: “Ông nó à, vị tiểu thư kia đi rồi.”

Ông lão sững sờ vì nhận ra mình đã nói hớ, xung quanh cơ thể ông phát ra linh khí nhàn nhạt, khác với bà lão, ông là một linh sư.

Bà lão đưa cho ông tinh thạch trên tay mình, nói: “Vị tiểu thư đó đưa dư tiền này ông, tôi chưa kịp trả.”

Ông lão nhìn thấy tinh thạch trong tay bà thì giật mình, hô: “Trời đất, tinh thạch thượng phẩm.” Hai người không để ý rằng một ấn ký nhỏ đã gắn vào chỗ khuất trên quầy hàng lúc Thanh Liên rời đi.

Lúc này Thanh Liên đã đi xa khỏi quầy hàng bánh bao, cô bé đi song song nhưng ngược chiều với đoàn đội. Thanh Liên đặt gói bánh bao nhẹ nhàng lên cách tay trái băng bó, lấy ra một cái đưa lên miệng, vừa nhai vừa đi trong ánh nắng.

Thanh Liên đi lướt qua cả đoàn đội, trong đó có ngũ kỳ nhân mà mọi người trông ngóng, so với bánh bao ngon lành, cô bé chẳng hề quan tâm tới bọn họ.

Trong đoàn người, có một bóng đen nhỏ đậu trên vai nữ hài mà không ai nhìn thấy, nói nhỏ vào bên tai: “Ta ngửi thấy mùi vị của linh sư ma đạo thoáng qua.”

“Hửm, thật không?” Nữ hài tinh nghịch khả ái, làn da trắng như tuyết đông không tì vết cùng với đôi mắt tự tin bản lĩnh, lớn lên chắc chắn là một đóa hoa tuyệt sắc lu mờ cả nhật nguyệt.

“Không chắc nữa, ta không còn ngửi thấy nữa.” Bóng ma kia nói.

“Ha ha, vừa chiến đấu về, có vẻ ngươi mẫn cảm quá rồi.” Nữ hài vui vẻ cười, ăn bánh nói.

Thanh Liên đi khỏi dòng người, về đường ghé vào y quán Từ Tâm thì quay đầu, nhìn lại phía sau đoàn đội kia. Mái tóc đen dài che đi một bên mắt, Thanh Liên nhìn chút rồi quay đầu đi, lẩm bẩm: “Quái lạ, không có kẻ nào trong họ phát ra lượng tinh thần mạnh đến thế.”

Vậy cảm giác tinh thần quét qua vừa rồi là gì chứ? Cuộc gặp gỡ thoáng qua giữa Thanh Liên và ngũ kỳ nhân trấn Văn Lang, là bạn hay là thù chỉ có tương lai mới trả lời được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện