Bạch Minh đi tới bên bàn, bên cạnh bàn cờ là một bức họa vẽ nữ nhân. Bạch Minh vuốt ve bức họa, nhìn trời với ánh mắt hoài niệm tang thương: “Hồ gia, các ngươi đụng vào người không nên đụng, thì phải trả giá.”

Sau đó hắn hạ một quân cờ đen xuống.

Tại y quán Từ Tâm...

“Nè sư muội, sao muội có thể giết hắn được, rõ ràng muội còn không thể di chuyển nữa mà?” Lúc này Chí Nam mới nhớ ra phần quan trọng nhất, quay sang hỏi Thanh Liên.

“Muốn biết?” Thanh Liên thấy Chí Nam gật đầu liên tục thì cầm lấy chén nước mình vừa uống lên, chọt hai cái vào chén nước, vừa giải thích: “Ta sử dụng một chú ngữ quét toàn bộ tử huyệt trên cơ thể hắn, một chú ngữ khác dời toàn bộ tử huyệt về một nơi duy nhất, nếu tấn công vào điểm này, chết.”

Ánh sáng trận pháp lóe bên dưới cái chén, lúc này, khi Thanh Liên điểm nhẹ vào nó lập tức vỡ nát.

“Hô.” Chí Nam vô cùng kinh ngạc, liên tục vỗ tay, khen: “Sư muội à, muội đúng là thiên tài mà.”

Thanh Liên lườm một cái nói: “Ta chỉ biết sớm hơn huynh mà thôi.”

“Dạy ta đi, dạy ta đi.” Chí Nam nói với khuôn mặt vô cùng hào hứng thì Thanh Liên ném cho cậu bảy quyển ghi chép, gồm: Chú ngữ đơn, chú ngữ đa, chú ngữ hạch tâm, giả chú ngữ, chú ngữ năng lượng, chú ngữ nguyên tố và tinh thần lực.

“A, cái này...” Khuôn mặt Chí Nam dần xám lại, cậu quên mất để trở thành luyện trận sư phải thuộc lòng đống chú ngữ kia. Chí Nam gãi đầu cười nói: “Sư muội à, hay là muội viết cấu trúc của trận pháp vừa rồi cho ta đi, ta chỉ hứng thú với nó thôi à.”

Thanh Liên lại lườm Chí Nam, cô bé cầm một tờ giấy trắng lên đưa cho Chí Nam, chẳng mấy chốc trên đó đã hiện lên trận pháp. Chí Nam hớn hở cầm lấy, đây chính là điểm khác biệt của Trần Lĩnh và Thanh Liên so với những luyện trận sư khác, luyện trận chỉ với một niệm.

“Muốn viết được nó chí ít huynh phải đọc qua quyển tinh thần lực này đã.”

“Biết rồi biết rồi.” Chí Nam vẫy vẫy tay, lại nói: “Giờ muội định làm gì với cái xác này đây?”

Thanh Liên suy nghĩ một chút, nếu gửi trả nó cho Hồ gia sẽ làm bọn họ kinh động một phen, nhưng cũng sẽ dẫn đến sự đề phòng, lúc nổ ra chiến tranh ba nhà chắc chắn họ sẽ dùng thực lực mạnh nhất tốc chiến hủy diệt y quán.

Cũng không thể để ở đây, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Thanh Liên dùng tinh thần kiểm tra toàn thân tên thích khách, không thấy có ấn ký kỳ lạ nào thì nói: “Huynh biết nơi nào đó trống trải ở trấn Văn Lang này không?”

“Trống trải sao?” Chí Nam nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Là căn chồi của hai tỉ đệ kia.”

Thanh Liên gật đầu, cô bé vẽ trận pháp không gian lên người tên thích khách. Trận pháp không gian truyền tống càng xa hoặc không có vị trí cụ thể sẽ truyền đi xa nhất cực hạn của bản thân, lãng phí tinh thần, còn nếu có vị trí cụ thể sẽ dễ dàng kiểm soát hơn.

Thanh Liên xuất niệm, cả thân thể, máu, dao, tất cả những gì thuộc về tên thích khách biến mất tại chỗ. Thanh Liên lại suy nghĩ gì đó rồi nói: “Chỉ là không biết bọn họ có gửi thêm người nữa không?”

“Bảy ngày...” Chí Nam nói: “Ta nghe phong phanh lão Hồ Hải sẽ cử ra một sát thủ tới đây mỗi ngày cho đến cuối tuần.”

Thanh Liên suy nghĩ, việc thiếu quá nhiều thông tin khiến cô bé chỉ có thể đặt ra giả thiết, bị động chứng thực mà thôi. Việc Hồ gia gửi sát thủ đến một phần là trả thù, phần còn lại là nhìn xem lực chiến đấu của đám thị vệ của Trần gia.

Thông tin này không có lợi cũng không có hại gì hết, nhưng với một người luôn suy diễn các nước cờ như Thanh Liên, rất nhanh Thanh Liên đã rút ra được thông tin khác, là Hồ gia chưa đủ thực lực để đánh với hai nhà kia.

Khi đánh cờ với Trần Lĩnh, dù bị ăn đến gần như tuyệt vọng, dù chỉ còn vài con cờ cũng phải kiên nhẫn nhịn xuống, bởi vì chưa vô thế cờ nên chưa thể đánh, tình huống của Hồ gia chính là như thế.

Việc những thị vệ xin nghỉ hai ngày một lần kia dù vô tình hay cố ý thì đã tạo ra một khoảng trống để tấn công, nói rõ dù Hồ gia không muốn đánh thì Trần gia, Bạch gia sẽ ép bọn họ đánh, bất luận thế nào, trận chiến này cũng sẽ nổ ra.

Hồ gia cần một đồng minh, một đồng minh đủ mạnh để cùng họ áp chế hai nhà kia, khả năng rất lớn là có liên quan đến Ngục Môn kia.

Tuy nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ chủ quan của Thanh Liên mà thôi, vẫn còn quá nhiều thông tin khiếm khuyết, chỉ có thể đi bước nào dò bước đó, chưa thể bố trí toàn diện.

“Huynh hãy tìm người thả thứ này vào phủ đệ Trần gia, Bạch gia.” Thanh Liên đưa cho Chí Nam cái phù chứa trận pháp nghe lén của mình, nói: “Hãy do thám nơi thương đoàn Ngục Môn thường lưu tới.”

Mặc dù Chí Nam không hiểu những diễn biến vô hình này nhưng cậu vẫn làm theo lời Thanh Liên, bởi cậu rất có lòng tin Thanh Liên sẽ có đối sách.

Chí Nam vừa định đi thì Thanh Liên ngăn cản: “Khoan đã...”

Cách nơi này gần một dặm xuất hiện một đám người mặc đồ đen, thân thủ linh hoạt tiến vào Xuân Ý lâu. Trong đám đó có một tên là luyện trận sư, hắn vừa bước vào thì thi triển trận pháp cách âm ngay lập tức.

Thanh Liên lại trích ra tinh thần lực không nhỏ, khiến cho trận pháp nghe lén đồng bộ với trận pháp cách âm của hắn.

“Có chuyện gì mà mặt ngươi ngơ ra thế?” Tên áo đen, khuôn mặt mang vết sẹo dài từ bên thái dương chéo xuống cằm nói.

“Không có gì, chỉ là cảm ứng nhầm lẫn thôi.” Gã luyện trận sư thấp bé hơn trả lời. Vừa rồi rõ ràng hắn phát hiện gì đó, mà có lẽ chỉ do bản thân cảnh giác quá, sinh ra tưởng tượng mà thôi.

“Các vị đã tới...” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía bàn, một bóng người từ từ lộ ra, là tam gia Hồ Hải. Khuôn mặt hắn trải qua kinh biến già đi vài tuổi.

Ánh mắt của hắn lúc này chẳng khác nào một con dã thú kiềm hãm phẫn nộ. Vì đang trong thời gian nhạy cảm nên không thể tổ chức tang lễ cho con trai mình, chỉ có thể liệm xác qua loa, còn kẻ giết người phía sau lại an nhàn sinh hoạt như thường.

“Hồ đại nhân, chẳng phải đã bàn chiến lược từ trước rồi sao? Vì sao còn cho gọi chúng ta?” Một tên Ngục Môn nói với giọng không kiên nhẫn.

“Giao dịch trước đó là mỏ quặng thiết của Trần gia, Hồ gia ba các ngươi bảy. Ta và gia chủ đã thảo luận, hiện tại, chúng ta đồng ý lấy hai phần, các ngươi tám phần.” Hồ Hải lập tức nói.

Hắn vừa dứt lời, những ánh mắt kia quay sang xì xầm nhau, hẳn bọn họ không tin được Hồ gia lại muốn bỏ qua món lợi lớn thế này.

“Hồ đại nhân, ta rất tò mò vì sao Hồ gia lại đồng ý cắt giảm lợi ích chứ? Chẳng lẽ ngài còn yêu cầu gì muốn chúng ta thực hiện sao?” Gã luyện trận sư kia nhếch môi, nói.

“Chẳng giấu gì các vị.” Hồ Hải siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận, nói: “Con trai của ta, Hồ Tĩnh vừa bị người hạ sát hôm qua, chúng ta thông qua bí pháp tra được thân phận của sát thủ đó, hắn tới từ Bạch gia.”

“Chúng ta chấp nhận nhượng ra chút lợi ích này, mong chư vị sẽ ra tay tiêu diệt Bạch gia.”

Từng tiếng thảo luận xì xầm lại phát ra, gã luyện trận sư kia híp mắt cười giảo hoạt, nói: “Hồ đại nhân, giao dịch ban đầu chỉ là chúng ta giúp các ngươi gây nhiễu loạn, giữ chân cường giả hai nhà. Nếu như đổi thành giết người, ngài cũng biết rồi đó, với điều kiện như thế, chúng ta không hề muốn hi sinh người vô ích...”

Hồ Hải nắm chặt đấm dưới gầm bàn, trước khi đến đây, hắn đã thảo luận với Hồ thiết Mộc về khoản lợi ích cắt giảm này. Chỉ không ngờ đối phương vừa mở miệng ra còn muốn đòi nhiều hơn, cũng phải, tông môn có linh sư Tướng lĩnh tọa trấn, nào có thể hi sinh người vô ích.

“Chúng ta sẽ không lấy mỏ quặng tinh thạch sơ phẩm kia của Bạch gia...” Hồ Hải cắn răng nói, đây đã là cực hạn có thể chịu được rồi, nếu cắt xuống nữa thì không thể nào bù đắp tổn hại sau trận chiến. Huống hồ hủy diệt y quán Từ Tâm, bọn họ còn thu được công thức làm gạo linh khí kia, vẫn còn lời.

Tuy nhiên, vừa mất đi quý tử, vừa phải cắt xuống miếng thịt lớn thế này, lửa giận trong người Hồ Tĩnh không nguôi mà còn cao lên, hắn hướng tất cả oán độc của mình trút lên người Bạch gia.

“Thành giao.” Gã luyện trận sư nở một nụ cười vô hại, không hề để sự phẫn nộ của Hồ Hải vào mắt, quay sang tên áo đen khác, giới thiệu: “Đây là Ly Quân, đao tu, tu vi của hắn là linh Sĩ cửu tinh, một mình hắn dư sức chiến với Bạch gia chủ và ba linh Sĩ lục tinh khác.”

“Ta phải nhắc nhở các vị, Bạch gia này có rất nhiều bài tẩy.” Hồ Hải nói, một gia tộc đến từ trong thành, dù thế nào cũng sẽ có rất nhiều con bài chưa lật.

Răng rắc! Tiếng các đốt tay dợp bẻ giòn tan phát ra từ tên Ly Quân có vết sẹo dài từ bên thái dương chéo xuống cằm. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ không vui, nói: “Ngươi đang nghi ngờ khả năng của ta?”

“Không có, chỉ là...”

Vụt!

Một tiếng gió sượt qua tai Hồ Hải, linh khí xung quanh tựu lại như song long uống lượn, vây quanh bội đao mà hắn cầm ra. Đao chưa hề ra khỏi vỏ đã có khí thế kinh người, thậm chí trong không khí truyền đến những tiếng gào thét nhẹ.

“Càn Long Tru Thiên đao, ta hành tẩu giang hồ bốn mươi năm, những thiên tài, cường giả chết dưới đao pháp này nhiều vô kể. Nhờ nó ta đã từng lấy mạng một linh Sĩ thập tinh.” Ly Quân kiêu ngạo nói.

Hồ Hải kinh ngạc, lẩm bẩm: “Một đao chém ra song long, gầm thét như muốn xé toạc mây trời... Ngài là vị Đao Quỷ đã biến mất khỏi thành Tam Giang ba mươi năm trước.”

“Cũng biết nhìn người tài nhỉ.” Ly Quân kiêu ngạo quẹt mũi.

Ba mươi năm trước, tại thành Tam Giang có một ác long cầm đao, gây ra bao nhiêu án mạng, bao nhiêu trận giết chóc, những ai ở thời gian đó không thể không biết đến cái tên Đao Quỷ này.

Hắn đạt được cơ duyên lớn, học được Càn Long Tru Thiên, đao pháp của Hoàng của Thanh quốc, làm mưa làm gió một phen.

Thế nhưng cái tên này sớm nở chóng tàn, khi Đao Quỷ gặp phải nhị trưởng lão Quang Huy tông, Càn long Tru Thiên đao thất bại dưới Phá Vân đao pháp của Quang Huy tông, cái tên này từ đó rơi vào dĩ vãng, không còn ai biết đến, họa may chỉ vài người là còn chút hứng thú mà thôi.

Hồ gia thế mà có Đao Quỷ trợ giúp, hắn có thể giết cả linh Sĩ thập tinh, Bạch gia lần này, có lẽ không tránh khỏi họa diệt môn rồi.

“Được Đao Quỷ tiền bối ra sức, đây là vinh hạnh của Hồ gia ta... Ha ha ha.” Hồ Hải cười phá lên nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, hắn không thể đợi được xem cảnh toàn bộ Bạch gia vùng vẫy trong vũng máu, trở thành vật tế cho linh hồn của con trai.

Cùng lúc đó, ngón tay Thanh Liên rời khỏi trán Chí Nam, toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi cậu đều nghe rõ hết. Chí Nam ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường, hai mắt thẫn thờ, nắm đấm siết chặt.

“Không sao chứ?” Thanh Liên hỏi.

Chí Nam nhắm mắt lại, một giây sau thì mở ra, chỉ trong khoảnh khắc đó, tâm tình Chí Nam phát sinh biến đổi, nói: “Họ có thể lợi dụng ta, bóc lột ta bao nhiêu cũng được, nhưng nếu tính kế người thân của ta, từ nay ta cùng Bạch gia ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Thanh Liên nhìn biểu cảm của Chí Nam thông qua dao động linh khí, tuy không có nhiều sắc thái nhưng cô bé có thể cảm thấy sự quyết tâm của Chí Nam.

Thanh Liên suy nghĩ, thế cục bàn cờ đã thành, tu vi hai người kể cả Phạm Ngọc Châu đều quá yếu, chỉ là cá nằm trên thớt, không thể xoay chuyển thế cờ này, cũng không kịp xoay chuyển.

Thanh Liên sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hình như cô bé đã bỏ qua thông tin nào đó thì phải.

“Nữ nhi ca ca, có chuyện lớn rồi...”

“Nữ nhi ca ca, có chuyện lớn rồi...”

Một cô bé khả ái chạy dọc hành lang la hét, gọi Chí Nam.

“Chuyện gì thế Kim Bảo?” Chí Nam mở cửa ra, bắt gặp nữ hài tử chạy qua.

“Ca ca... Gạo linh khí... Xảy ra chuyện...” Nữ hài lập tức nói với vẻ mặt hốt hoảng.

“Cái gì chứ... Đi...” Chí Nam và nữ hài chạy ra cánh đồng phía sau, ở đó đã có rất nhiều người, cả Phạm Ngọc Châu cũng tới.

“Nương... Đã có chuyện gì?” Chí Nam nhìn thấy hàng mi bà nhíu lại, vội hỏi.

Phạm Ngọc Châu đang cầm một nhánh mạ thì đặt xuống, nói: “Tiểu tử, con hãy cảm nhận linh khí của đám mạ này đi.”

Chí Nam gật đầu, hít một hơi rồi nhắm mắt lại. Cậu có thể cảm nhận linh khí nồng đậm trong đám mạ kia, không, nếu cảm nhận kỹ hơn sẽ thấy luồng linh khí đang di động về hướng nào đó. Cảm giác như...

“Linh khí đang bị hút đi đúng không?” Phạm Ngọc Châu nói, Chí Nam gật đầu. Cảm giác như linh khí đang bị ai đó kéo ra vậy, tuy rất chậm, không cảm nhận kỹ sẽ không thể thấy được.

“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện