Tinh thần của Thanh Liên đã dò xét tới một nơi mà cô bé cho rằng ở bên ngoài truyền thừa. Thanh Liên cảm thấy nơi vô định ấy tồn tại một bóng bóng nào đó, bên trong quả bong bóng ấy là lượng nước đầy đến nửa phần.
Thanh Liên đoán rất có khả năng khi nước được lấp đầy, truyền thừa sẽ mở ra nhưng làm cách nào để lấp thì không biết, bởi Chí Nam không ở đây, rất có thể đây là hiện tượng nào đó có trong ghi chép, mà Thanh Liên lại không thể đọc được.
Nơi bong bóng tồn tại, đến cả linh khí dao động không có, phong nguyên tố của Thanh Liên cũng không thể đến được. Vừa rồi, đột nhiên mực nước dâng lên một chút nhưng Thanh Liên lại không thể lí giải tại sao, có lẽ chỉ chờ đến khi Chí Nam về mới biết được trong ghi chép của Trần Lĩnh có lưu lại hiện tượng này không.
Thanh Liên bèn mở nhãn quan, nhìn đến cái lều của hai tỉ đệ kia, một con bồ câu trắng bay tới, đậu trên xác tên sát thủ như mọi lần.
Cũng may Thanh Liên không hề hủy đi thi thể hắn nên mới biết được cách thức liên lạc này của Hồ gia. Con bồ câu kia thực chất là một loại trận pháp lưu trữ và định vị, chỉ cần người nhận viết chữ lên đó là được.
Mấy ngày qua Thanh Liên đã thay tên sát thủ nhận thư, kẻ gửi thư cũng không hề hay biết là thuộc hạ của mình đã chết từ bao giờ, vì vậy màn kịch mà Phạm Ngọc Châu bày ra cho đến giờ vẫn chưa bị vạch trần.
Bỗng nhiên cả cơ thể Thanh Liên dừng lại, một người mở cửa, từ bên ngoài bước vào. Là phụ nhân hay cho Thanh Liên rổ trái cây, như mọi lần bà tới đặt rổ trái cây lên bàn rồi đi.
Trong lúc đỏ, không hiểu sao Thanh Liên lại có cảm giác rắc rối xuất hiện. Nghĩ là làm, Thanh Liên liền nhìn qua những trận pháp theo dõi đã lắp đặt ở trấn Văn Lang này.
Tại Hồ gia, sau khi Chí Nam hạ sát Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li, một bóng đen đang bước trên hành lan, trên tay bưng khay dược thiện, đồ ăn trưa của Hồ Thiết Mộc.
Lão ta mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Chí Nam đang cầm tờ đan phương, trên đất là hai cái xác đỏ tươi.
“Thích khách...”
“Thích khách...”
“Có thích khách...”
Lão ta vội vứt bỏ khay dược thiện, chạy ra ngoài hô lớn.
Đoàng! Một âm thanh phía sau truyền đến, trước khi ý thức kịp nhận ra thì trên đầu lão đã thủng một lỗ, máu chảy đỏ tươi. Lão đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Chí Nam cầm Thăng Tinh đan và đan phương truyền tống khỏi đó.
Vừa nghe tiếng hô thích khách, tám, chín tên thủ vệ bên ngoài nhanh chóng chạy đến, bọn họ thấy thi thể của lão hạ nhân bưng cơm thì lạnh sống lưng, vội vàng chạy đến phòng Hồ Thiết Mộc thì thấy hai cái thi thể đỏ tươi trên sàn.
Cả đám thị vệ nháo nhào một trận, ai cũng mang vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi. Bọn họ la lớn cho toàn phủ, chạy đi thông báo với tam gia Hồ Hải.
Chí Nam vừa rời đi, Hồ phủ đã một phen náo loạn, gà bay chó sủa. Cậu truyền tống đến một gian phòng tối.
“Ủa, nhầm địa chỉ rồi.” Xung quanh Chí Nam là đám người mặc đồ đen, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía Chí Nam, như không thể tin được nơi đây lại có một đứa nhóc xuất hiện được, rõ ràng vừa rồi đây là chỗ trống mà.
Chí Nam nhìn vào lá phù trên tay mình, cậu lấy nhầm loại truyền tống nào đó rồi.
“Ha ha, xin lỗi, ta bị lạc đường.” Chí Nam cười một cách ngây ngô. Cậu vội vàng sử dụng lá phù khác, lúc động niệm, dường như có một thứ gì đó triệt tiêu hiệu quả của lá phù, nói đúng hơn là phong bế.
“Bắt thằng nhãi đó lại...” Một kẻ trong chúng hô lên, cả đám người mặc đồ đen đồng loạt ra tay.
Chí Nam sử dụng thân pháp nhanh nhẹn, né tránh những cánh tay suýt tóm vào người mình, cậu chạy nhanh tới cửa thì hai đạo kình phong bắn ra từ nơi nào đó.
Ầm!
Một tiếng nổ vang gãy đổ lớn, khói mờ vừa tảng đi. Trước mặt Chí Nam là một đống đổ nát, trên đất còn in hai đường chém thật sâu, mang theo đao ý sắc bén. Chí Nam đổ mồ hôi trong lòng, nếu vừa rồi lui chậm một nhịp thôi là cơ thể cậu sẽ là đống đổ nát đó cũng không chừng.
“Bộ pháp Quang Huy tông, Trường Sơn Du.” Một tên áo đen cao lớn hơn một trượng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài từ thái dương chéo qua nửa khuôn mặt.
Hắn là Đao Quỷ Ly Quân, linh Sĩ cửu tinh với Càn Long Tru Thiên đao, chỉ mới đứng ngay đó thôi mà bá khí phát ra làm Chí Nam có phần run sợ, áp lực đè nặng khiến cho tim không khỏi đập thình thịch.
“Nơi này của ta đã thi triển trận pháp phong tỏa không gian, làm thế nào một thằng nhãi như ngươi có thể xâm nhập được, hơn nữa còn là linh Đồ cửu tinh?” Một tên áo đen có khuôn mặt hóp lại, gầy gò nhìn Chí Nam nói. Ánh mắt hắn làm Chí Nam vô cùng khó chịu, như muốn phanh thây bản thân ra để nghiên cứu vậy.
Đám người này, khả năng rất lớn là binh lực của thương đoàn Ngục Môn, ở nơi tối tăm thế này, chẳng trách không thể dò ra được. Trước áp lực đó, Chí Nam liền nhìn qua bên trái mình, bản thân cách cửa sổ rất gần rồi, trong đầu cậu lập tức tính toán khả năng đào thoát.
“Muốn chạy sao.”
Chí Nam xoay người phóng ra ngoài cửa sổ, cũng trong khoảnh khắc đó, Ly Quân cũng bức tốc, tay cầm đao vừa định bổ xuống thì...
Đoàng!
Hắn nhìn thấy Chí Nam giơ vật gì đó về phía mình, cơ thể hắn chuyển động theo bản năng, lập tức dùng trường đao cản lại nguy hiểm dù ý thức, ánh mắt còn chưa theo kịp đường đạn.
Bang!
Chí Nam tông bể cửa sổ, xông ra bên ngoài, cậu thả mình rơi tự do, không quên hướng về đám người Ngục Môn, lè lưỡi, cười khiêu khích: “Chào nhé, lũ đần.” Ánh nắng chiếu rõ khuôn mặt ranh ma của Chí Nam.
Bên ngoài này không còn trận pháp phong tỏa không gian, trong khoảnh khắc rơi xuống này, Chí Nam ghi nhớ hình ảnh căn nhà, đường phố, quang cảnh xung quanh đó. Cậu sử dụng phù truyền tống, một lần nữa biến mất tại không trung.
Một màn này xảy ra quá nhanh, khiến đám người kia chưa hiểu ra chuyện gì, chỉ thấy Chí Nam đã biến mất trước mặt bọn họ. Một giây sau đó, từng cơn tức giận ập đến:
“Thằng nhãi chết tiệt, dám trêu ngươi lão tử...”
“A... Tự nhiên ngứa tay quá... Đừng để ta bắt được...”
“Cay quá... Lần đầu tiên bị một tên nhãi linh Đồ trêu ngươi.”
"Ranh con..."
Ly Quân kiểm tra thanh đao của mình, trên lưỡi đao sắc bén, một vật gì đó bị chém đến quá nửa. Hắn ta cầm lên quan sát, nhìn viên đạn với ánh mắt kỳ quái, tự hỏi: “Đây là ám khí gì chứ?” Lần đầu tiên nhìn thấy ám khí có hình thù kỳ lạ thế này, lực sát thương, tốc độ thậm chí còn vượt xa cả phi tiêu, dao, kim sắt nữa.
“Nó...” Một tên áo đen khác cầm lấy viên đạn, nhìn một hồi rồi nói: “Là tam phẩm, chỉ là loại sơ đẳng.”
Nghe thế ánh mắt Ly Quân hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm hoi. Hắn ta là linh Sĩ cửu tinh, đã chinh qua bao nhiêu cuộc chiến, đối đầu và cướp lấy bao nhiêu vũ khí mạnh mẽ từ tay những linh sư bại trận. Cho đến hiện tại trường đao trong tay hắn là loại vũ khí tứ phẩm cao đẳng, cũng chỉ có vũ khí tương đồng mới khiến hắn có cảm giác uy hiếp tính mạng, tại sao một ám khí tam phẩm nhỏ nhoi này lại khiến bản thân bị uy hiếp chứ.
Già La, tên luyện trận sư duy nhất trong đoàn, nhìn về hướng Chí Nam biến mất với ánh mắt đầy nghi hoặc. Căn phòng này đã được trận pháp phong tỏa không gian bảo vệ, không lí gì mà truyền tống trận có thể xông vào được.
Quá mức vô lí!
“Tên nhãi đó có thể là đệ tử của tông môn siêu cấp nào đó!” Già La suy nghĩ. Truyền tống phù vô cùng đắt, làm ra truyền tống phù tiêu tốn tinh thần lực rất nhiều, đây là lá bài bảo mệnh bắt buộc có của những tông phái đỉnh lưu.
“Thằng nhãi đó có liên quan gì tới Trần Lĩnh không?” Già La phỏng đoán. Chí Nam sử dụng Trường Sơn Du, bộ pháp của Quang Huy tông, lại có truyền tống phù trong tay, khả năng rất lớn là có liên quan tới đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh rồi.
Già La kinh hãi, nếu thế thì không còn gì để nghĩ nữa, đối phương là đệ nhất luyện trận sư, so với sư phụ còn cách biệt không nhỏ về trình độ huống chi bản thân.
“Các ngươi, lập tức rời khỏi nơi này, tìm một chỗ khác.” Già La giải thích: “Rất có thể đối phương là người của Trần Lĩnh, khả năng ông ta đánh hơi thấy gì đó rồi.”
Cả bọn gật đầu, nhắc tới Trần Lĩnh làm bọn họ mới nhớ ra, từ sau khi Lệ Kình giải khai phong ấn, ngay cả tông chủ cũng không biết Trần Lĩnh đã đi đâu, chỉ cho rằng ông ta đã về lại trong thành.
Tại Hồ phủ, toàn bộ gia lão, trưởng lão, trưởng lão cung phụng, gia quyến Hồ gia tập trung tại phòng của Hồ Thiết Mộc.
Có người thì khóc lóc thảm thiết, có người thì lắc đầu ngao ngán, có người thì không dám nhìn lấy. Bọn họ không thể tin được, hai người trước đó còn khỏe mạnh, thế mà lại bị ám sát, hơn nữa thủ phạm còn vượt qua cả những thị vệ ở đây mà vào khuôn viên.
“Nhanh, đưa mệnh bài của họ tới cho ta.” Tam gia Hồ Hải quát, khuôn mặt hắn ta vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm như hàn băng, cả người phát ra khí lạnh còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Đám thị vệ nghe thấy tiếng quát thì sợ hãi, vội vàng chạy đi lấy mệnh bài, không dám chậm trễ. Bọn họ chạy ngang qua một trận pháp trắng vô hình đính trên tường.
Mệnh bài được đưa tới trước mặt Hồ Hải. Trong mệnh bài này có chứa trận pháp thu giữ một phần hồn phách của đối tượng, có thể nhờ đó thấy được hình ảnh xung quanh tại thời khắc Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li bị sát hại.
Hồ Hải cầm mệnh bài lên, hắn niệm chú làm mệnh bài phát sáng, trong lúc nóng giận mà không để ý mệnh bài phát quang tận hai lần.
Khi nhìn thấy hình ảnh hai người trong đó, Hồ Diệp Li cầm đan dược tới, ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, phóng ám khí về phía cả hai. Nhìn thấy bóng hình đó, Hồ Hải phát hỏa, gầm lớn:
“Bạch Minh... Ta và Bạch gia các ngươi không đội trời chung.”
Thanh Liên đoán rất có khả năng khi nước được lấp đầy, truyền thừa sẽ mở ra nhưng làm cách nào để lấp thì không biết, bởi Chí Nam không ở đây, rất có thể đây là hiện tượng nào đó có trong ghi chép, mà Thanh Liên lại không thể đọc được.
Nơi bong bóng tồn tại, đến cả linh khí dao động không có, phong nguyên tố của Thanh Liên cũng không thể đến được. Vừa rồi, đột nhiên mực nước dâng lên một chút nhưng Thanh Liên lại không thể lí giải tại sao, có lẽ chỉ chờ đến khi Chí Nam về mới biết được trong ghi chép của Trần Lĩnh có lưu lại hiện tượng này không.
Thanh Liên bèn mở nhãn quan, nhìn đến cái lều của hai tỉ đệ kia, một con bồ câu trắng bay tới, đậu trên xác tên sát thủ như mọi lần.
Cũng may Thanh Liên không hề hủy đi thi thể hắn nên mới biết được cách thức liên lạc này của Hồ gia. Con bồ câu kia thực chất là một loại trận pháp lưu trữ và định vị, chỉ cần người nhận viết chữ lên đó là được.
Mấy ngày qua Thanh Liên đã thay tên sát thủ nhận thư, kẻ gửi thư cũng không hề hay biết là thuộc hạ của mình đã chết từ bao giờ, vì vậy màn kịch mà Phạm Ngọc Châu bày ra cho đến giờ vẫn chưa bị vạch trần.
Bỗng nhiên cả cơ thể Thanh Liên dừng lại, một người mở cửa, từ bên ngoài bước vào. Là phụ nhân hay cho Thanh Liên rổ trái cây, như mọi lần bà tới đặt rổ trái cây lên bàn rồi đi.
Trong lúc đỏ, không hiểu sao Thanh Liên lại có cảm giác rắc rối xuất hiện. Nghĩ là làm, Thanh Liên liền nhìn qua những trận pháp theo dõi đã lắp đặt ở trấn Văn Lang này.
Tại Hồ gia, sau khi Chí Nam hạ sát Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li, một bóng đen đang bước trên hành lan, trên tay bưng khay dược thiện, đồ ăn trưa của Hồ Thiết Mộc.
Lão ta mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Chí Nam đang cầm tờ đan phương, trên đất là hai cái xác đỏ tươi.
“Thích khách...”
“Thích khách...”
“Có thích khách...”
Lão ta vội vứt bỏ khay dược thiện, chạy ra ngoài hô lớn.
Đoàng! Một âm thanh phía sau truyền đến, trước khi ý thức kịp nhận ra thì trên đầu lão đã thủng một lỗ, máu chảy đỏ tươi. Lão đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Chí Nam cầm Thăng Tinh đan và đan phương truyền tống khỏi đó.
Vừa nghe tiếng hô thích khách, tám, chín tên thủ vệ bên ngoài nhanh chóng chạy đến, bọn họ thấy thi thể của lão hạ nhân bưng cơm thì lạnh sống lưng, vội vàng chạy đến phòng Hồ Thiết Mộc thì thấy hai cái thi thể đỏ tươi trên sàn.
Cả đám thị vệ nháo nhào một trận, ai cũng mang vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi. Bọn họ la lớn cho toàn phủ, chạy đi thông báo với tam gia Hồ Hải.
Chí Nam vừa rời đi, Hồ phủ đã một phen náo loạn, gà bay chó sủa. Cậu truyền tống đến một gian phòng tối.
“Ủa, nhầm địa chỉ rồi.” Xung quanh Chí Nam là đám người mặc đồ đen, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía Chí Nam, như không thể tin được nơi đây lại có một đứa nhóc xuất hiện được, rõ ràng vừa rồi đây là chỗ trống mà.
Chí Nam nhìn vào lá phù trên tay mình, cậu lấy nhầm loại truyền tống nào đó rồi.
“Ha ha, xin lỗi, ta bị lạc đường.” Chí Nam cười một cách ngây ngô. Cậu vội vàng sử dụng lá phù khác, lúc động niệm, dường như có một thứ gì đó triệt tiêu hiệu quả của lá phù, nói đúng hơn là phong bế.
“Bắt thằng nhãi đó lại...” Một kẻ trong chúng hô lên, cả đám người mặc đồ đen đồng loạt ra tay.
Chí Nam sử dụng thân pháp nhanh nhẹn, né tránh những cánh tay suýt tóm vào người mình, cậu chạy nhanh tới cửa thì hai đạo kình phong bắn ra từ nơi nào đó.
Ầm!
Một tiếng nổ vang gãy đổ lớn, khói mờ vừa tảng đi. Trước mặt Chí Nam là một đống đổ nát, trên đất còn in hai đường chém thật sâu, mang theo đao ý sắc bén. Chí Nam đổ mồ hôi trong lòng, nếu vừa rồi lui chậm một nhịp thôi là cơ thể cậu sẽ là đống đổ nát đó cũng không chừng.
“Bộ pháp Quang Huy tông, Trường Sơn Du.” Một tên áo đen cao lớn hơn một trượng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài từ thái dương chéo qua nửa khuôn mặt.
Hắn là Đao Quỷ Ly Quân, linh Sĩ cửu tinh với Càn Long Tru Thiên đao, chỉ mới đứng ngay đó thôi mà bá khí phát ra làm Chí Nam có phần run sợ, áp lực đè nặng khiến cho tim không khỏi đập thình thịch.
“Nơi này của ta đã thi triển trận pháp phong tỏa không gian, làm thế nào một thằng nhãi như ngươi có thể xâm nhập được, hơn nữa còn là linh Đồ cửu tinh?” Một tên áo đen có khuôn mặt hóp lại, gầy gò nhìn Chí Nam nói. Ánh mắt hắn làm Chí Nam vô cùng khó chịu, như muốn phanh thây bản thân ra để nghiên cứu vậy.
Đám người này, khả năng rất lớn là binh lực của thương đoàn Ngục Môn, ở nơi tối tăm thế này, chẳng trách không thể dò ra được. Trước áp lực đó, Chí Nam liền nhìn qua bên trái mình, bản thân cách cửa sổ rất gần rồi, trong đầu cậu lập tức tính toán khả năng đào thoát.
“Muốn chạy sao.”
Chí Nam xoay người phóng ra ngoài cửa sổ, cũng trong khoảnh khắc đó, Ly Quân cũng bức tốc, tay cầm đao vừa định bổ xuống thì...
Đoàng!
Hắn nhìn thấy Chí Nam giơ vật gì đó về phía mình, cơ thể hắn chuyển động theo bản năng, lập tức dùng trường đao cản lại nguy hiểm dù ý thức, ánh mắt còn chưa theo kịp đường đạn.
Bang!
Chí Nam tông bể cửa sổ, xông ra bên ngoài, cậu thả mình rơi tự do, không quên hướng về đám người Ngục Môn, lè lưỡi, cười khiêu khích: “Chào nhé, lũ đần.” Ánh nắng chiếu rõ khuôn mặt ranh ma của Chí Nam.
Bên ngoài này không còn trận pháp phong tỏa không gian, trong khoảnh khắc rơi xuống này, Chí Nam ghi nhớ hình ảnh căn nhà, đường phố, quang cảnh xung quanh đó. Cậu sử dụng phù truyền tống, một lần nữa biến mất tại không trung.
Một màn này xảy ra quá nhanh, khiến đám người kia chưa hiểu ra chuyện gì, chỉ thấy Chí Nam đã biến mất trước mặt bọn họ. Một giây sau đó, từng cơn tức giận ập đến:
“Thằng nhãi chết tiệt, dám trêu ngươi lão tử...”
“A... Tự nhiên ngứa tay quá... Đừng để ta bắt được...”
“Cay quá... Lần đầu tiên bị một tên nhãi linh Đồ trêu ngươi.”
"Ranh con..."
Ly Quân kiểm tra thanh đao của mình, trên lưỡi đao sắc bén, một vật gì đó bị chém đến quá nửa. Hắn ta cầm lên quan sát, nhìn viên đạn với ánh mắt kỳ quái, tự hỏi: “Đây là ám khí gì chứ?” Lần đầu tiên nhìn thấy ám khí có hình thù kỳ lạ thế này, lực sát thương, tốc độ thậm chí còn vượt xa cả phi tiêu, dao, kim sắt nữa.
“Nó...” Một tên áo đen khác cầm lấy viên đạn, nhìn một hồi rồi nói: “Là tam phẩm, chỉ là loại sơ đẳng.”
Nghe thế ánh mắt Ly Quân hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm hoi. Hắn ta là linh Sĩ cửu tinh, đã chinh qua bao nhiêu cuộc chiến, đối đầu và cướp lấy bao nhiêu vũ khí mạnh mẽ từ tay những linh sư bại trận. Cho đến hiện tại trường đao trong tay hắn là loại vũ khí tứ phẩm cao đẳng, cũng chỉ có vũ khí tương đồng mới khiến hắn có cảm giác uy hiếp tính mạng, tại sao một ám khí tam phẩm nhỏ nhoi này lại khiến bản thân bị uy hiếp chứ.
Già La, tên luyện trận sư duy nhất trong đoàn, nhìn về hướng Chí Nam biến mất với ánh mắt đầy nghi hoặc. Căn phòng này đã được trận pháp phong tỏa không gian bảo vệ, không lí gì mà truyền tống trận có thể xông vào được.
Quá mức vô lí!
“Tên nhãi đó có thể là đệ tử của tông môn siêu cấp nào đó!” Già La suy nghĩ. Truyền tống phù vô cùng đắt, làm ra truyền tống phù tiêu tốn tinh thần lực rất nhiều, đây là lá bài bảo mệnh bắt buộc có của những tông phái đỉnh lưu.
“Thằng nhãi đó có liên quan gì tới Trần Lĩnh không?” Già La phỏng đoán. Chí Nam sử dụng Trường Sơn Du, bộ pháp của Quang Huy tông, lại có truyền tống phù trong tay, khả năng rất lớn là có liên quan tới đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh rồi.
Già La kinh hãi, nếu thế thì không còn gì để nghĩ nữa, đối phương là đệ nhất luyện trận sư, so với sư phụ còn cách biệt không nhỏ về trình độ huống chi bản thân.
“Các ngươi, lập tức rời khỏi nơi này, tìm một chỗ khác.” Già La giải thích: “Rất có thể đối phương là người của Trần Lĩnh, khả năng ông ta đánh hơi thấy gì đó rồi.”
Cả bọn gật đầu, nhắc tới Trần Lĩnh làm bọn họ mới nhớ ra, từ sau khi Lệ Kình giải khai phong ấn, ngay cả tông chủ cũng không biết Trần Lĩnh đã đi đâu, chỉ cho rằng ông ta đã về lại trong thành.
Tại Hồ phủ, toàn bộ gia lão, trưởng lão, trưởng lão cung phụng, gia quyến Hồ gia tập trung tại phòng của Hồ Thiết Mộc.
Có người thì khóc lóc thảm thiết, có người thì lắc đầu ngao ngán, có người thì không dám nhìn lấy. Bọn họ không thể tin được, hai người trước đó còn khỏe mạnh, thế mà lại bị ám sát, hơn nữa thủ phạm còn vượt qua cả những thị vệ ở đây mà vào khuôn viên.
“Nhanh, đưa mệnh bài của họ tới cho ta.” Tam gia Hồ Hải quát, khuôn mặt hắn ta vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm như hàn băng, cả người phát ra khí lạnh còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Đám thị vệ nghe thấy tiếng quát thì sợ hãi, vội vàng chạy đi lấy mệnh bài, không dám chậm trễ. Bọn họ chạy ngang qua một trận pháp trắng vô hình đính trên tường.
Mệnh bài được đưa tới trước mặt Hồ Hải. Trong mệnh bài này có chứa trận pháp thu giữ một phần hồn phách của đối tượng, có thể nhờ đó thấy được hình ảnh xung quanh tại thời khắc Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li bị sát hại.
Hồ Hải cầm mệnh bài lên, hắn niệm chú làm mệnh bài phát sáng, trong lúc nóng giận mà không để ý mệnh bài phát quang tận hai lần.
Khi nhìn thấy hình ảnh hai người trong đó, Hồ Diệp Li cầm đan dược tới, ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, phóng ám khí về phía cả hai. Nhìn thấy bóng hình đó, Hồ Hải phát hỏa, gầm lớn:
“Bạch Minh... Ta và Bạch gia các ngươi không đội trời chung.”
Danh sách chương